Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 056 + 057

Chương 56: Ranh giới sinh tử

Trúc Thanh không dám ngẩng đầu, quỳ dưới đất, đem những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay toàn bộ nói ra, vẻ mặt mỗi người diễn biến những sắc thái khác này, không ngờ Lý gia tiểu thư cùng huynh muội Trần gia lại, còn có Hướng gia công tử, đều tiểu nhân như thế.

Đại phu nhân nghe Trúc Thanh nói các nàng ra ngoài, Hàn Thanh Tư ngã trên thuyền, Hàn Nguyệt Nguyệt rớt xuống sông, lòng thấp thỏm không yên nhưng vẫn thấy có chút hi vọng, “Nói như vậy, không có ai thấy Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống nước, bọn nô tài các ngươi thật lớn mật, ngay cả chủ tử cũng dám vu cáo, người đâu, mang nó xuống.” Nghe những lời Đại phu nhân nói, mấy người đang ngồi sắc mặt cũng không tốt mấy, trên thuyền chỉ có Hàn Thanh Tư cùng Hàn Nguyệt Nguyệt, không phải Hàn Thanh Tư đẩy người xuống sông, chẳng lẽ Hàn Nguyệt Nguyệt rảnh rỗi tự nhảy xuống sông.

Hàn Diệu Văn vô cùng khó xử, phải suy nghĩ để cho Hoàng gia cùng Vương Phủ một câu trả lời thỏa đáng, nhưng Thanh Tư là nữ nhi hắn hiểu rõ nhất, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Hàn Nguyệt Nguyệt mau chóng tỉnh lại, hắn mới có thể giúp Thanh Tư thoát thân.

“Khoan đã, Tử Thanh là nha hoàn của Hoàng gia chúng ta, không cần làm phiền Hàn phu nhân động thủ, Tử Thanh, ngươi đi chăm sóc tiểu thư,” nghe được lời Hoàng phu nhân nói, Trúc Thanh lập tức đứng dậy, cúi đầu, rời khỏi.

Đại phu nhân trừng mắt nhìn Hoàng phu nhân, đây chính là tướng phủ, khi nào thì đến phiên Hoàng gia nàng nói chuyện, “Hoàng phu nhân nói gì vậy, Trúc Thanh hiện tại là nha hoàn Đại tiểu thư, đương nhiên cũng là người Hàn phủ, giáo huấn nha hoàn nhà mình, sao nói là làm phiền a,” Hoàng Duy Kiệt thấy Đại phu nhân nói như vậy, sắc mặt xám xịt, Hàn Diệu Văn đang lúc khổ não, nghe những lời đó không cảm thấy tốt chút nào, vô cùng khó chịu, “An phận chút đi, nên ý tứ một chút, giờ lập tức kêu người đến biệt trang mời phụ thân tới,” mặc kệ kết quả việc này ra sao, nhưng tất cả mọi người trong phủ đều biết rõ, nhất định không thể giấu được phụ thân.

Đại phu nhân bị Hàn Diệu Văn la mắng, lập tức khó chịu bước ra ngoài, những người còn lại vẫn ngồi an tĩnh trong phòng, trong lòng đều cầu mong Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tỉnh lại, Tần Minh đứng ở một bên, trong lòng cố gắng kìm nén để cho chính mình không bật cười, lần này Hàn cô nương chơi đùa có hơi quá mức hay không, bất quá cũng do Hàn phủ bọn họ thật quá phận, không dọa bọn họ thì không được.

Trời dần dần chuyển tối, trong phòng, các thái y đều đang thảo luận về bệnh tình, cho uống thuốc đã lâu nhưng một chút biến chuyển đều không có, tất cả đều sốt ruột, Hàn lão tướng gia sau khi trở về nhanh chóng đến thăm Hàn Nguyệt Nguyện, cái gì cũng không nói, liền trở về biệt viện của chính mình.

Tần Minh thấy sắc trời không còn sớm cũng cáo từ trở về Vương Phủ, Hoàng phu nhân ở lại cũng không có ích gì, đành phải lưu lại Hoàng Dận cùng Hoàng Hạo, rồi hai phu thê cũng trở về nhà.

“Vương gia,” Tần Minh trở lại Vương Phủ, lập tức đến thư phòng bẩm báo cho Manh Dịch Vân.

“Sao?”, Mạnh Dịch Vân tựa vào ghế, đến giờ vẫn chưa có chuyển biến, chứng minh đám lang băm kia còn chưa tra ra nguyên nhân.

“Hàn cô nương vẫn còn hôn mê,” trong viện nhiều người, hắn thoát thân đi tìm nha hoàn bên người Hàn Nguyệt Nguyệt – Như Ngọc, lúc đến thấy nha đầu kia náo nhiệt vui vẻ, khẳng định là đã thông đồng với Hàn cô nương.

Nha đầu kia vậy mà dám tự hạ dược chính mình để chơi đùa mọi người, dược nàng hạ chỉ sợ trừ người Dược Cốc ra, không có người nào có thể giải được, nếu nàng muốn đem sự tình quậy to như thế, hắn sẽ giúp đỡ một chút, để cho nàng thỏa mãn.

Tần Minh sau khi rời khỏi, đem những lời Mạnh Dịch Vân đã nói hồi tưởng một lần, cảm thấy được không đủ ngoan độc, uyển chuyển đem nội dung phong phú một chút, hôm sau, trên dưới kinh thành đều bàn tán xôn xao sự việc kia.

“Mẫu thân, thật sự con không có đẩy cả xuống, chính ả ta tự nhảy, không liên quan đến con, mẫu thân nhất định phải cứu con,” Hàn Thanh Tư vùi vào trên vai Đại phu nhân, Đại phu nhân vỗ vỗ đầu Hàn Thanh Tư, “Ta liền biết là kia tiện nha đầu chính mình nhảy, Thanh Tư, đừng lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con.” Đại phu nhân an ủi Hàn Thanh Tư, trong lòng tính toán làm sao để đối phó tình huống hiện tại, nếu người chết, hai nha đầu kia liền kết luận là Thanh Tư đẩy, tội trạng này dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, không được, nha đầu kia tạm thời không thể chết.

“Chuyện hôm qua ở tướng phủ, Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư rớt xuống nước ngươi có biết không?”, một nữ đứng quầy thức ăn cùng một nữ quầy bán thịt heo bên cạnh nói chuyện.

“Sao lại không biết, lúc ta đi ngang qua sông, thấy nhiều người bu quanh, liền đi qua nhìn xem, lúc ấy thấy Đại tiểu thư hình như ngừng thở, sắc mặt khó coi lắm…”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng có nghe nói, ngay cả thái y tốt nhất trong cung cũng đến nhưng người vẫn chưa có tỉnh nha,” nữ đứng quầy thức ăn nghe được lập tức nói tiếp.

“Gì mà không tỉnh, rõ ràng là không có thở, chỉ có mạch đập mà thôi, không biết khi nào mới tỉnh, số phận của Đại tiểu thư thật khổ, phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới trở về đã bị người ta hại thảm.” Nữ quầy bán thịt heo lên tiếng oán thán.

“Đúng vậy, Nhị tiểu thư này thật quá nhẫn tâm, nói thế nào cũng là tỷ muội ruột thịt, sao lại ra tay độc ác như vậy?”, nữ quầy thức ăn nói.

Nữ quầy bán thịt heo lắc đầu, “Chuyện này chả phải quá rõ hay sao, ta thấy căn bản là Nhị tiểu thư kia không cam lòng bị Đại tiểu thư thay thế trở thành Vương Phi, cho nên ghi hận trong lòng, ngươi ngẫm lại, nếu Đại tiểu thư chết đi, vậy hôn sự này không phải rơi vào trên người Nhị tiểu thư sao?

Những người xung quanh nghe thấy cũng vào bàn tán tiếp, càng nói càng sôi nổi.

“Tiểu thư thế nào rồi?” Qua một đêm, các thái y thương lượng biện pháp, thay phiên nhau túc trực, đã qua ngày hôm sau, người nằm trên giường vẫn chưa thấy dấu hiệu gì mới, nếu mạch đập nhỏ này biến mất, vậy chứng tỏ người đó đã chết.

“Tướng gia thứ tội, chúng ta đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng Đại tiểu thư vẫn không thấy có gì biến chuyển tốt đẹp, nếu ngày hôm sau vẫn không tỉnh lại, rằng… không còn hi vọng.” Lý ngự y cau mày, kỳ thật bây giờ bọn họ đã dùng hết biện pháp rồi, giờ chỉ còn vô vọng chờ đợi mà thôi.

“Tại sao lại vậy? Suy nghĩ biện pháp, nhất định phải cứu người sống.” Hàn Diệu Văn rất sốt ruột, nếu người này tắt thở, hắn giải thích sao với hoàng thượng đây.

“Được rồi, chúng ta sẽ dùng hết sức.” A, Lý ngự y vô cùng áp lực, quay lại phòng, người này không chết không sống, bọn họ đến giờ vẫn không hiểu được.

Phu thê Hoàng gia sáng sớm đã đến đây, thấy vẫn không có dấu hiệu gì mới, lại đi trở về, thấy hai đứa nhi tử một đêm không ngủ, Hoàng phu nhân đau lòng, đành phải khuyên nhi tử trở về nghỉ ngơi.

Hiện tại khắp kinh thành đều nói là Hàn Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống người, người còn chưa tỉnh, chỉ sợ sống không quá ngày mai, Trần Tú Mỹ sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, nàng phái nha hoàn tới tướng phủ hỏi thăm vài lần, vẫn không có tin tức, trong lòng khẩn trương vô cùng, các nàng chỉ muốn hù dọa Hàn Nguyệt Nguyệt một phen mà thôi, ai biết Hàn Thanh Tư lại đẩy người xuống sông, mạng của Hàn Nguyệt Nguyệt thật quá ngắn.

Đại phu nhân rất sợ Hàn Nguyệt Nguyệt một hơi liền hương tiêu ngọc vẫn, vội vàng giả vờ mang điểm tâm qua để tìm hiểu tình hình.

Như Ngọc dựa vào trên giường, xem nhẹ sự tất bật của mọi người, nếu không phải mông còn rất ê ẩm, nàng sớm nhảy lên vỗ tay cười to, ai bảo các ngươi bình thường khi dễ tiểu thư, hiện tại biết sợ chưa.

Trúc Thanh đưa Như Ngọc dược thượng đẳng, lại vội vàng rời khỏi, Như Ngọc chỉ có thể cắn môi không nói lời nào, mấy nha hoàn này đều cho nàng bị dọa sợ đến hỏng người, toàn nói an ủi.

Ngày thứ ba, khi tất cả đều cho rằng Hàn Nguyệt Nguyệt đã chết, nàng lại mở mắt, làm những ngự y đang túc trực trong phòng hoảng sợ vô cùng, lập tức đến kiểm tra thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt, thấy mũi có hơi thở, chỉ là hơi yếu chút, mạch đập cũng mạnh lên, rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ tại sao lại như thế, chỉ cần người tỉnh lại là tốt.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một lão nhân đem ngón tay đặt ở trước mũi chính mình, trong lòng buồn cười, thấy tay hắn run run khi đưa dần về trước mũi nàng, xác chết sống dậy, cái này cũng hợp phong cảnh a.

Các thái y vui mừng, cười cười, “Đại tiểu thư hiện tại cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nàng đang rất khỏe mạnh.

Khi nghe thấy thái y nói Hàn Nguyệt Nguyệt đã thức dậy ngoại trừ thân thể có chút hư nhược, thì không có chỗ xấu gì, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, đưa tiễn thái y xong, Tô ma ma lập tức tự mình đi sắc thuốc, lần này làm các nàng sợ không nhẹ, hiện tại nàng không tin bất cứ ai trong Tướng phủ.

An ủi bọn nha hoàn một lúc, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết Như Ngọc bị đánh đến không thể rời giường, trong lòng tức giận vô cùng, ma ma Hoàng phủ cùng ma ma Vương Phủ đều có ở đây, huống chi Như Ngọc cũng không phải nha hoàn Hàn phủ, vậy mà bọn họ dám đánh, Đại phu nhân này thật sự là càng ngày càng quá phận.

Kêu Trúc Thanh lấy một lọ dược trong rương đưa cho Như Ngọc trị thương, hiện tại không thể vội vã, phải có chút dáng vẻ bệnh nhân.

“Thân thể đã tốt chưa? Sao có thể lấy tánh mạng chính mình ra đùa giỡn, lần sau không cho phép nàng làm vậy. “ Hai ngày trước luôn có người túc trực, nên hắn không cơ hội tiến vào, Mạnh Dịch Vân bên Hàn Nguyệt Nguyệt khá lâu, đương nhiên hiểu rõ đây là diễn trò của nàng, nhưng khi nghe thái y nói nàng sống không quá ngày mai, lòng của hắn vẫn co rút đau đớn.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Từ lúc nào chàng lại dông dài còn hơn ma ma vậy, ta không phải rất tốt à?”, mặt của Mạnh Dịch Vân lập tức lạnh xuống, nha đầu kia cũng dám lấy so sánh hắn lung tung, hắn không phải vì quá lo lắng nàng sao.

Thấy sắc mặt Mạnh Dịch Vân chìm xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt biết mình lại nói sai, khẩn trương cầu tốt, “Mạnh Dịch Vân là nam nhân tốt nhất trên đời, đậm chất nam nhân. Vừa rồi là do ta nhất thời hồ đồ, đem lòng tiểu nhân, ngài đại nhân đại lượng không nên tức giận.” Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêng người xê dịch gần Mạnh Dịch Vân.

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nói thầm trong lòng, nam nhân này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, tuy nhiên vẫn cố gắng lấy lòng, “Tức giận sao? Đừng như vậy mà, cười một cái đi.”, Hàn Nguyệt Nguyệt duỗi tay đến mặt Mạnh Dịch Vân, boa, đúng là một tên mặt lạnh, ngay cả da mặt cũng lạnh băng khiến nàng không dám xuống tay.

Hàn Nguyệt Nguyệt thò tay xuống dưới, hung hăng nhéo chính mình một cái, ôi trời, nàng hoàn toàn là tự ngược, nước mắt thi nhau rơi xuống, Mạnh Dịch Vân thấy hốc mắt Hàn Nguyệt Nguyệt đẫm nước, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ không thoải mái à?”

Nhìn Mạnh Dịch Vân lo lắng sốt ruột, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức ủy khuất nói, “Người ta hai ngày này bị khổ như vậy mà chàng cũng không đến xem ta một cái, bây giờ lại giận ta, nam nhân đáng ghét, không tốt gì cả.”, thấy khuôn mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đầy nước mắt khiến Mạnh Dịch Vân hơi mềm.

Chương 57: Khiển trách

Hắn dù sao vẫn là người rất ít khi tức giận, mỗi lần Hàn Nguyệt Nguyệt làm vậy chắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng, “Không được đụng ta, nam nhân các ngươi đều là phũ phàng, ăn trong nồi ngồi trông hướng, không có gì tốt.”, Hàn Nguyệt Nguyệt giãy nảy, nhưng nam nữ khác biệt, cuối cùng vẫn bị Mạnh Dịch Vân kéo chặt vào lòng.

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Trúc Thanh ở ngoài cửa nghe được thanh âm Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt im lặng lại, mới nhớ ngoài cửa còn có người, nhéo Mạnh Dịch Vân một cái, dám khi dễ nàng, “Không có việc gì, các ngươi nghỉ ngơi đi, đêm nay không cần hầu hạ,” Mạnh Dịch Vân cau mày, nha đầu kia một chút cũng không chịu lưu tình.

“Tiểu thư, cẩn thận một chút, Như Ngọc tỷ hiện tại đã ổn a, chỉ là miệng vết thương chưa khép lại, thân thể còn suy yếu, khoảng hai ngày sau mới đến được.”

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không sao, cứ nằm mãi trên giường khiến xương cốt rã rời, ngày mai nên hoạt động một chút cho khỏe người.” Nàng đã hai ngày chưa gặp Như Ngọc, không biết nha đầu kia bị thế nào nữa.

Thân thể nàng vốn tốt, chỉ là đã diễn phải diễn tới cùng, nàng mới nằm trên giường suốt hai ngày, cả người đã mỏi nhừ, nàng làm vậy chẳng qua để chút giận, nhưng rất không công bằng với gia gia, nàng đã đem tướng phủ quậy đến long trời lở đất, không quan tâm đến thể diện Hàn gia, dù sao rõ ràng trong chuyện của mẫu thân thì gia gia là vô tội.

Lúc này lão phu nhân đang ở Tự Miếu, mỗi ngày bái Phật, cũng coi như vì hành vi sai trái của bà mà kiểm điểm lại, còn Đại phu nhân bên kia, nàng tuyệt không khinh địch mà buông tha như vậy, không biết hối cải còn chưa tính, vậy mà còn dám ra tay với nàng.

“Ôi… tiểu thư, sao lại tới đây.” Nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bước vào phòng, Như Ngọc chuẩn bị đứng dậy, nhưng khi vừa nhích lên, vết thương va chạm vào giường truyền đến một hồi đau đớn, lập tức la lên.

“Ngươi nằm xuống, đừng nhúc nhích,” Nguyệt Nguyệt đỡ Như Ngọc đến bên giường ngồi xuống, nhìn Như Ngọc bị thế này, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất áy náy.

“Đau lắm không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt định kéo y phục của Như Ngọc, Như Ngọc lập tức lấy tay giữ chặt, “Tiểu thư, không có việc gì, cũng ổn rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, Đại phu nhân xuống tay thật quá ác, dám đánh Như Ngọc khiến vài ngày không xuống giường được, món nợ này nàng sẽ tính tốt.

Hàn Diệu Văn dù biết rõ là Hàn Thanh Tư đẩy nàng xuống sông, thiếu chút nữa mất mạng, nhưng chỉ phạt cấm túc ba tháng, trách mắng đôi câu, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe nha hoàn báo lại, chỉ cười khổ một phen, từ lúc nàng tỉnh lại cũng chưa thấy Hàn Diệu Văn một lần, đều là nữ nhi, sao lại khác biệt lớn như vậy, vậy nếu lần này nàng vẫn chưa tỉnh lại, có phải chỉ phạt Hàn Thanh Tư cấm túc vài tháng cùng chép lại kinh thư, hai tháng sau sẽ vô cùng cao hứng để Hàn Thanh Tư thay mình xuất giá? Ai, bi ai lớn nhất cả đời của mẫu thân chính là lấy tên nam nhân như Hàn Diệu Văn.

Hàn lão Thừa tướng đến thăm Hàn Nguyệt Nguyệt một chút rồi trở về biệt trang, chuyện này trong lòng cả hai người đều đã rất rõ ràng, chỉ là Hàn lão Thừa tướng cái gì cũng không có nói, chỉ dặn nàng chú ý thân thể một chút, cố gắng chuẩn bị xuất giá.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, cứ tiếp tục ở đây rất nguy hiểm,” Trúc Thanh kéo kéo ống tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt, nhỏ giọng nói, bọn ta cùng tiểu thư quỳ gối hơn nửa canh giờ, nhưng Đại phu nhân vẫn không chịu ra ngoài gặp mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt lần này quyết định muốn dùng khổ nhục kế, còn việc Đại phu nhân có ra hay không với nàng không quan trọng.

“Không có việc gì, lần này là ta hại Thanh Tư bị cấm túc, ta phải cầu Đại phu nhân khai ân, chuyện ta té sông cùng Thanh Tư không quan hệ, là ta chính mình không cẩn thận,” bọn hạ nhân đi ngang qua không dám lên tiếng, chỉ là nhỏ giọng xầm xì vài tiếng rồi rời khỏi, hiện tại chủ nhân là Đại phu nhân, trong phủ ai dám đắc tội, tuy nhiên bọn họ cực kỳ đồng tình với Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Đại tiểu thư thật sự là rất tốt, nhị tiểu thư hại nàng thiếu chút nữa là mất mạng, vậy mà vẫn còn vì nàng mà cầu tình.” Mấy người giúp việc trong phòng bếp bàn tán xôn xao.

“Đúng vậy a, bình thường thấy nhị tiểu thư hiền thục như thế, không nghĩ tới tâm địa ác độc như vậy, Đại phu nhân lại không chịu ra ngoài gặp mặt Đại tiểu thứ, bắt người mới khỏi bệnh quỳ lâu như vậy, rất dễ bị ốm mất.

“Các ngươi quá rảnh rỗi sao, có thời gian tại đây bàn tán về chuyện của chủ tử.”, nghe được thanh âm, mấy nữ nhân lập tức ngậm miệng lại, quay đầu lại, “Minh Xuân cô nương tha mạng a, là bọn hạ nhân chúng ta lắm miệng, Minh Xuân cô nương coi như cái gì cũng chưa nghe thấy.” Minh Xuân này chính là nha hoàn bên người của Đại phu nhân, nếu là lời này truyền tới tai Đại phu nhân, bọn họ đừng nghĩ yên ổn sống qua ngày.

“Chuyện của chủ tử không phải đề tài để bọn cẩu nô tài các ngươi nhiều chuyện, bảo quản cái miệng cho tốt, họa đều từ ở miệng mà ra, có khi bị chết mà không biết tại sao.” Minh Xuân đến trước bàn, cầm khay thức ăn, quay đầu bước đi, mấy người còn lại vỗ ngực, may mắn tránh được một trận, lập tức tản ra đi làm chuyện mỗi người.
“Nó vẫn còn quỳ bên ngoài?” Đại phu nhân dựa trên giường, híp mắt.

“Vâng, còn ở đó.” Minh Xuân dọn cơm lên bàn, Đại tiểu thư đã quỳ hơn một canh giờ, Đại phu nhân không lên tiếng, các nàng cũng không dám lắm miệng.

“Nó diễn thật tốt, lão gia lại không có ở nhà, nó muốn quỳ thì cứ để cho nó quỳ.” Rõ ràng là chính ả ta tự nhảy, vậy mà vu hãm là Thanh Tư đẩy, hiện tại lại vì Thanh Tư cầu tình, tiện nhân này thật tính toán không ít.

“Phu nhân, mời dùng cơm,,” Minh Xuân đỡ Đại phu nhân dậy, kêu nha hoàn lui xuống.

“Phu nhân, để Đại tiểu thư vẫn tiếp tục quỳ cũng không phải biện pháp, người ra gặp ả một lần rồi kêu người đưa ả về, sắp giữa trưa rồi, ánh nắng gay gắt, khiến người ta chịu không nổi mà ngã bệnh, người ngoài không biết còn tưởng rằng là phu nhân đối xử ác với nàng, vì người không liên quan, tại sao phu nhân lại muốn bôi xấu thanh danh của mình, không đáng,” Minh Xuân khuyên nhủ một bên.

Minh Xuân thông minh, bình thường chuyện gì khó khăn đều có nàng cho ý kiến giúp giải quyết, Đại phu nhân cũng cảm thấy lời nàng rất chí lí, việc này truyền ra ngoài còn tưởng rằng nàng là người ác độc, hành hạ ả tiện nhân kia, “Cũng đúng, tội gì vì cái tiện nhân này mà bêu rếu thanh danh mình, ngươi dẫn nó vào.”

Hàn Nguyệt Nguyệt bị nâng dậy, suýt nữa ngã xuống, quỳ cũng lâu lắm, chân cũng mỏi nhừ, Trúc Thanh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt theo Minh Xuân vào hậu viện.

“Mẫu thân, chuyện lần này không liên quan đến Thanh Tư, là con không cẩn thận ngã xuống sông, cầu mẫu thân nói phụ thân tha thứ cho muội muội.”

Đại phu nhân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt quỳ trên mặt đất, liếc mắt một cái, “Biết rõ, ngươi mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu, trở về nghỉ ngơi đi.”, vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng Đại phu nhân liền dấy lên một cỗ oán hận khó hiểu.

“Đa tạ mẫu thân quan tâm, vậy nữ nhi xin về trước,” Trúc Thanh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt, Đại phu nhân “Ừm” một tiếng để các nàng trở về.

Chớp mắt cũng tới tháng năm, thời tiết dần dần trở nên nóng bức, Hàn Nguyệt Nguyệt lười biếng, mỗi ngày đều trốn ở trong viện mình, trừ bỏ ngủ thì xem thư từ.

“Tiểu thư, Hoàng phu nhân truyền lời nói người ngày mai trở về dự tiết Đoan Ngọ,” Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, ý bảo đã biết, tuy người Hoàng gia đối xử nàng rất tốt, nhưng vẫn có quá nhiều khoảng cách, nàng không thích cảm giác này lắm, nàng thật nhớ khoảng thời gian cùng mấy nha đầu tại Hoa Mai trang, lần này ra đi hơn nửa năm, không biết thôn thế nào.

Hiện tại Thiên Hương lâu cùng tú trang toàn bộ đều hoạt động bình thường, mỗi tháng nàng chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Thanh biểu hiện khá tốt, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi hắn trở về tiếp quản Thiên Hương lâu, hỗ trợ Tư Tư.

“Cuối cùng mới gặp được con, mấy ngày nay ngoại tổ mẫu con cứ luôn nhắc tới con không.” Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa, Hoàng phu nhân liền tiến đến nắm tay nàng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Nguyệt Nguyệt bất hiếu, sớm nên trở về bồi lão nhân gia mới đúng.”

Hoàng phu nhân mang nàng tiến vào trong phòng, Hoàng gia chủ mẫu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, lập tức vui vẻ vẫy tay về phía nàng, “Nguyệt Nguyệt đến đây, đến bên cạnh ngoại tổ mẫu.” Hoàng phu nhân thả tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, cười nói, “Ngoại tổ mẫu con sáng sớm hôm nay đã phái người đến cửa chờ con, nhanh đến cho ngoại tổ mẫu con nhìn.” Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Hoàng gia tổ mẫu, “Nguyệt Nguyệt thỉnh an ngoại tổ mẫu.”

“Ngoan, lại đây, ngồi xuống, để cho ngoại tổ mẫu nhìn con thật kĩ.” Hoàng gia tổ mẫu kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt qua một bên, hàn huyên thủ thỉ, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên im lặng lắng nghe, thỉnh thoáng đáp lại vài câu, mãi cho đến khi có người đến mời dùng cơm, Hoàng gia tổ mẫu mới buông nàng ra.

“Nguyệt Nguyệt, tháng sau con sẽ xuất giá, chuẩn bị đồ cưới tốt chưa? Đợi ta một chút, mợ giúp con chuẩn bị thêm chút đồ cưới.”, cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách dùng trà, nghe lời Hoàng phu nhân nói, tất cả đều rất hứng thú.

“Đúng vậy a, chớp mắt cái con phải xuất giá, mợ con lo lắng vô cùng, con không cần khách khí, cứ lấy nhiều một chút,” Hoàng gia tổ mẫu nói, còn nhớ năm nào, nữ nhi còn nằm trong lòng mình làm nũng, lúc đó tuổi còn rất nhỏ, nháy mắt cái, ngoại tôn đã lớn còn sắp xuất giá nữa rồi.

“Những thứ này mẫu thân đều đang chuẩn bị, con không dám tùy tiện, nhưng nếu ngoại tổ mẫu nói như vậy, đợi tháng sau Nguyệt Nguyệt mang đi thứ yêu thích của mợ, mợ cũng đừng đau lòng a,” nàng mới không tin Đại phu nhân sẽ chuẩn bị cái đồ cưới gì cho nàng, chắc cũng chỉ mấy chai lọ son phấn tầm thường.

“Nhìn con nói vậy, cho là mợ không có mắt sao, cũng đã đầu tháng năm, Hàn phu nhân còn không có lấy một món đồ cưới cho con xem? Cô nương lúc xuất giá, sao có thể không biết đồ cưới chính mình.,” Hoàng phu nhân nói có lý, những gì xảy ra khi Hàn Nguyệt Nguyệt ở mấy tháng tại Hàn phủ tất cả đều rõ, Đại phu nhân làm việc quả thật có chút quá phận, một chút đồ cưới đơn giản cũng còn chưa thấy.

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười cười, không nói gì.

“Lúc mẫu thân con xuất giá mang theo ba mươi tám gánh, lúc mẫu thân con mất, chúng ta cũng không có tâm tư đi để ý những thứ này, hiện tại con sắp xuất giá, ba mươi tám gánh này hẳn là vật hồi môn của con, ta đã kêu người chuẩn bị, để mợ con đi giúp con kiểm kê,” Hoàng gia tổ mẫu lên tiếng.

Hai ngày sau, Hoàng phu nhân mang theo mấy nha hoàn đến tướng phủ bái phỏng, bảo là muốn giúp Hàn Nguyệt Nguyệt thêm đồ cưới, sắc mặt Đại phu nhân không tốt lắm, năm Hoàng gia gả nữ nhi mang theo ba mươi tám gánh đồ cưới là chuyện khắp kinh thành đều biết, Hoàng Y Lâm sau khi mất đi, đống đồ cưới kia, nàng cùng cô cô đã sớm chia nhau, hiện tại Hoàng gia tới chơi, bà sao có thể vui vẻ đây.

“Những thứ này là tâm ý của mợ, con hãy nhận lấy đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp nhận thùng hàng, kêu người mang về phòng, Đại phu nhân không thấy được bên trong có cái gì, nhưng thùng hàng rất lớn, chắc chứa rất nhiều vật.

“Cám ơn mợ,” Hoàng phu nhân mỉm cười, quay đầu nói với Đại phu nhân, “Hàn phu nhân, lần này ta trừ việc đến giúp Nguyệt Nguyệt thêm đồ cưới, còn có một chuyện, năm đó đồ cưới của Hoàng Y Lâm cũng không đi lấy về, hiện tại Nguyệt Nguyệt sắp xuất giá, bà bà dặn ta tới kiểm kê một phen, trong lòng cũng hơi chút bối rối, vẫn hi vọng Hàn phu nhân bỏ qua cho.”

Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay