Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 106 + 107
Chương 106: Thu Lưu
Chiến tranh không
chỉ là tranh đoạt về lãnh thổ, mà còn dính dáng đến cả nền kinh tế của một đất
nước. Chiến tranh nổ ra, tổn thất không biết bao nhiêu mạng người, nhà cửa tài
nguyên bị phá hủy, muốn khôi phục lại phải mất tám đến mười năm là ít, Hàn
Nguyệt Nguyệt nghĩ đến Đại Khánh sắp tới sẽ có thù trong giặc ngoài thì trong
lòng liền không dễ chịu.
Lĩnh quân nhất định là Mạnh Dịch Vân, mặc dù chàng là người có tài, nhưng khó
đảm bảo là sẽ không có việc ngoài ý muốn, tim Hàn Nguyệt Nguyệt như bị đâm một
đao, rất đau, rất đau.
Không tìm được y phục thích hợp, Trương Tiểu Tinh đành lấy y phục của mình cho
Hao Tử mặc, rộng thùng thình, cậu bé quá gầy. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn nụ cười
trên khuôn mặt tái nhợt đó, cực kỳ thương xót.
Tắm rửa sạch sẽ, nhìn rõ gương mặt rất sáng sủa, Hàng Nguyệt Nguyệt nói, “Tới
đây, ta giúp đệ xắn tay áo lên bớt,” Hao Tử dè dặt đi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt
xắn ống tay áo lên, rồi tới ống quần.
“Hao Tử chắc không phải tên thật của đệ, đổi một cái tên khác nhé?” Hàn Nguyệt
Nguyệt hỏi. Hao Tử gật đầu một cái, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Tiểu Tinh cho
nó theo họ ngươi đi.”
“Được ạ.” Trương Tiểu Tinh vui vẻ nói.
“Vậy về sau đệ kêu Tiểu Nghiêm đi, Nghiêm trong nghiêm túc, tỷ tỷ dạy đệ biết
chữ được không?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Hạo Tử lại gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt
cảm thấy đứa nhỏ này hơi nhát gan chút.
“Mạnh phu nhân, ai đây?” Cổ đại tẩu thấy bỗng nhiên xuất hiện thêm một đứa bé
hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Là đệ đệ của Tiểu Tinh, mới vừa đoàn tụ,”
nếu biết nàng nhặt tên ăn mày về, người chung quanh nhất định sẽ xa lánh nàng.
“Đứa nhỏ dáng dấp rất anh tuấn, nhưng hơi gầy,” Cổ đại tẩu nhìn nhìn rồi đánh
giá. “Vâng, đứa nhỏ này chịu không ít khổ, thật đáng thương.”
Buổi tối, Cổ đại tẩu, và trượng phu, nhi tử, nhi nữ đều qua đây, Hàn Nguyệt
Nguyệt làm một bàn ăn, Cổ đại tẩu khen nức nở, bảo có thể mở tiệm được, Hàn
Nguyệt Nguyệt chỉ cười trừ. Nàng không tính mở quán ăn.
Trương Nghiêm sợ mình làm sai chuyện gì, cứ cúi đầu ăn cơm, nhi tử nhà Cổ đại tẩu
năm nay cũng mới mười tuổi, còn rất ham chơi, thấy Trương Nghiêm thì rất nhiệt
tình, vừa ăn vừa nói chuyện, Trương Nghiêm cũng thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ đứa nhỏ này chắc là tự ti, xem ra sau này phải tốn nhiều
công sức mới được, bồi dưỡng thật tốt, về sau chắc chắn có tiền đồ.
Hôm sau, mới sáng sớm, Hàn Nguyệt Nguyệt đã nghe Trương Tiểu Tinh vọng vào
phòng, phủ thêm áo khoác, đi ra ngoài thì thấy Trương Nghiêm đang đứng trung
bình tấn ở góc tường.
“Tiểu Tinh, sao vậy?”, sao mới sáng sớm đã hành hạ người thế này. Thấy Hàn
Nguyệt Nguyệt, Trương Tiểu Tinh thu kiếm lại, đi tới, “Nô tỳ đang luyện kiếm,
ai biết tiểu Nghiêm cũng dậy rất sớm, đứng ở một bên nhìn không chớp mắt, nô tỳ
thấy nó có hứng thú luyện võ, quyết định sẽ dạy, giờ luyện cơ bản trước.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Trương Nghiêm, rõ ràng chân đã phát run, nhưng vẫn cắn
môi kiên trì. Nàng thấy luyện võ cũng rất tốt, “Ừ, luyện cho thân thể khỏe
mạnh, ăn xong bữa sáng, ngươi đi mua cho nó mấy bộ y phục mới đi,” Trương Tiểu
Tinh gật đầu một cái.
Mấy ngày nữa là Đoàn Đoàn và Viên Viên được một tuổi chẵn, Hàn Nguyệt Nguyệt
bảo Trương Tiểu Tinh mua về rất nhiều thứ, để nhi tử chọn vật đoán tương lai,
mời cả nhà Cổ đại tẩu đến.
“Hai đứa bé này nhìn trắng trắng tròn tròn, thật đáng yêu,” Cổ đại tẩu ôm Đoàn
Đoàn, cười khen. Cổ Xuân Lệ, đại nữ nhi của Cổ đại tẩu, nhìn thấy nói, “Nương,
cho con ẵm với.” Cổ đại tẩu đẩy tay ra, “Ẵm cái gì mà ẵm, vụng về, sẽ làm đứa
bé sợ đó,” Cổ Xuân Lệ chu miệng, không dám phản bác.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế cười nói, “Xuân Lệ, đến đây, ẵm Viên Viên này.” Nghe
vậy, Cổ Xuân Lệ lập tức đi qua, bất chấp ánh mắt của mẫu thân mình.
Cổ Xuân Lệ năm nay mười bốn tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi, mấy ngày nay Hàn
Nguyệt Nguyệt nghe Cổ đại tẩu nói, vẫn chưa tìm được mối nào thích hợp, Hàn
Nguyệt Nguyệt thấy dáng dấp Cổ Lệ Xuân không giống Cổ đại tẩu lắm, có phần đẹp
hơn.
Nhi tử Cổ đại tẩu biết Trương Nghiêm đang luyện võ, rất bội phục, lớn lên cũng
muốn làm đại hiệp, cho nên mỗi sáng sớm đều chạy tới tập với Trương Nghiêm.
Trương Tiểu Tinh thấy dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, coi như
thuận tiện thu nhận thêm một đồ đệ nữa.
“Mấy ngày nay đứa nhỏ Xuân Mẫn này học được chút quyền cước, rất vui vẻ, đi
khoe với bạn bè suốt,” Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Tiểu
Tinh dạy cũng không phải võ công cao siêu gì, chỉ là thấy thân thể Trương
Nghiêm yếu ớt, cho nó rèn luyện chút thôi, Xuân Mẫn thật thông minh, dạy một
lần đã biết.”
Nghe người khác khen nhi tử mình thông minh, trong lòng Cổ đại tẩu rất vui vẻ,
nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói, “Thông minh gì đâu, là do nha hoàn phu
nhân giỏi dạy thôi, ai… ta nghe Lăng đại thẩm nói, năm nay có thể than sẽ tăng
giá, phu nhân sớm mua nhiều một chút để giành đi, dù sao thứ này không sợ để
lâu không dùng được,” Cổ đại tẩu nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.
Mùa đông chắc chắn than sẽ tăng giá, nàng đã sớm kêu Tiểu Tinh mua vài bao dự
trữ, hẳn là dùng đủ, nhưng vẫn thật vui mừng vì Cổ đại tẩu quan tâm nhắc một
tiếng.
Ăn cơm tối xong, Hàn Nguyệt Nguyệt để rất nhiều thứ lên giường, chờ nhi tử
chọn. Cổ đại tẩu thấy thế, cực kỳ hâm mộ, thật đúng là nhà có tiền có khác,
chọn vật cũng có nhiều thứ như vậy, đâu như đứa bé nhà nghèo, chỉ có một cái
bàn tính, một thanh đao nhỏ, mấy miếng vải rách, và một ít bánh ngọt là được
rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Viên Viên cầm hộp phấn, tim muốn nhảy lên tới cổ họng:
tiểu tử này ngày sau sẽ không phải làm một hái hoa tặc chứ? Nhiều đồ như vậy
không cầm, lại cầm một hộp phấn, nàng và Mạnh Dịch Vân đều không có ham mê này
a, bình thường nàng cũng không thích trang điểm.
Viên Viên nhìn hộp phấn trong tay mấy lần rồi ném xuống giường, Hàn Nguyệt
Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thật là may, may mắn không phải phấn, nếu không công
việc giáo dục ngày sau hết sức gian nan rồi.
Đoàn Đoàn chọn một lát, cầm lên một con dấu, yêu thích không buông, vui vẻ cười
ha ha, không giống Viên Viên, cứ cầm lên rồi vứt, mãi chẳng chọn được cái gì
ưng ý.
“Mạnh phu nhân, đứa bé bắt được con dấu, ngày sau có thể sẽ là một quản sự
không?” Cổ đại tẩu hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ cười, “Có lẽ đi!”
“Thế nhưng con dấu lớn thế này, hẳn không phải chỉ là một quản sự, phu nhân có
phúc hưởng rồi, hai nhi tử, một đứa làm quản sự, một đứa là quản phòng thu chi,
chắc chắn có tiền đồ, không như Xuân Mẫn, lúc trước chọn một thanh đao nhỏ, làm
cha nó tức muốn chết, đời này nhất định là một nông dân rồi.” Hàn Nguyệt Nguyệt
cười nói, “Có lẽ vậy!”, chọn đao biết đâu sau này là một đại hiệp đấy.
Nhi tử của nàng, ngày sau nhất định phải có một đứa theo nghiệp buôn bán, nếu
không sản nghiệp của nàng ai thừa kế, mặc dù đã bán Thiên Hương Lâu, nhưng còn
Tụ Sinh Đường mà?
Tiễn cả nhà Cổ đại tẩu về xong, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bên giường, nhéo nhéo
mặt Đoàn Đoàn, “Có phải muốn có nhiều thê thiếp không hả? Làm hoàng thượng có
gì tốt chứ, nam nhân đều là thế này.” Đoàn Đoàn uất ức mím môi, “Oa…” một tiếng
khóc lên.
Trương Tiểu Tinh thấy vậy nói, “Tiểu thư, sao lại ngược đãi trẻ con,” ôm lấy
Đoàn Đoàn cách xa Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Ta có phải kế mẫu đâu mà ngược đãi, uổng công nuôi lớn như vậy, tính tình lại
giống y chang phụ thân nó,” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Trương Tiểu Tinh bật cười, “Tiểu
thư, đây là nhi tử của Vương gia, dĩ nhiên là giống Vương gia rồi, Vương gia ưu
tú như vậy, giống Vương gia thật tốt.”
Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt, “Có gì tốt?”, vì đại sự, không quan tâm thê tử và
nhi tử, nàng không muốn nhi tử nàng cũng như vậy, nàng dâu quả thật rất đáng
thương.
Trương Tiểu Tinh dỗ Đoàn Đoàn, không nói gì, trong lòng lại trộm nghĩ: tiểu thư
người thật có phúc mà không biết, Vương gia tốt như vậy.
“Viên Viên à, sau này con đừng bao giờ học theo phụ thân không lương tâm và ca
ca vong ân phụ nghĩa của con nha!” Trương Tiêu Tinh không biết phải nói gì,
Vương gia bị bôi nhọ coi như xong, nhưng tiểu Vương gia nhỏ như vậy, tiểu thư
đã bắt đầu truyền thụ nhưng tư tưởng không đúng, xem ra phải dạy riêng Viên
Viên, chớ để bị lừa.
Đoàn Đoàn khóc mệt nên ngủ, Viên Viên vẫn còn nằm sấp chơi với bàn tính, vui
không biết mệt. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy vậy, dỗ thật lâu mới chịu buông ra.
Mãn một tuổi là đứa bé bắt đầu biết đi, ở cổ đại không có xe tập đi, mỗi ngày
đành dắt đi vài bước, hai nhóc rất khỏe, sau khi buông tay, cũng có thể tự đi
hai bước, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tự hào, nhi tử mình thật giỏi mà.
Trương Nghiêm mỗi ngày đều dậy rất sớm, luyện võ với Trương Tiểu Tinh, Hàn
Nguyệt Nguyệt thấy đứa bé đang tuổi lớn, mỗi ngày đều nấu những món dược thiện
khác nhau để Trương Nghiêm bổ thân thể, qua một thời gian, đã khỏe mạnh hơn
nhiều, không còn gương mặt tái nhợt lúc đầu.
“Tiểu Nghiêm, đệ ở nhà trông hai nhóc, ta sang nhà Cổ đại tẩu một lúc,” Hàn
Nguyệt Nguyệt hô. Trương Nghiêm nghe được, lập tức chạy vào nhà trông chừng,
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, Đoàn Đoàn và Viên Viên rất thích Trương Nghiêm.
Trương Tiểu Tinh đã đi mua thức ăn, Hàn Nguyệt xách cái thùng nhỏ, đi nhanh về
phía nhà Cổ đại tẩu, sợ một mình Trương Nghiêm trông không xuể hai nhóc.
Chương 107: Ái Nhân
“Mạnh phu nhân, lại đi nhà Cổ đại tẩu vắt sữa bò à?”
Tường tẩu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt xách theo thùng, hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt gật
đầu một cái, “Vâng, Tưởng tẩu đi đâu vậy?”
Tường tẩu tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào cái rổ trong tay, “Cầm trứng
gà ra chợ bán lấy ít tiền,” nhà nông trừ trồng trọt, còn lại là nhờ những thứ
này sống qua ngày.
Trong nhà Cổ đại tẩu nuôi vài con bò, mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đều tới vắt
sữa, hiện giờ mọi người ngại sữa tươi mùi nặng quá, không thích uống, Hàn
Nguyệt Nguyệt lại như nhặt được bảo vật, mỗi ngày đều đi vắt một chút, Cổ đại
tẩu khuyên nàng mấy lần, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười, nói hai đứa nhỏ thích uống.
Cổ đại tẩu thấy vậy, cũng tùy nàng, dù sao cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm. Hàn
Nguyệt Nguyệt mỗi lần vắt gần nửa thùng, nấu lên, mỗi sáng sớm, mỗi người uống
một chén, còn dư lại để rửa mặt.
Hiện giờ mọi người không biết cách chế biến sữa tươi, chỉ mỗi mình nàng biết,
đây chính là con đường phát tài nha, nàng làm bánh thêm sữa tươi, mặc dù mùi vị
không ngon như ở hiện đại, nhưng như vậy là không tệ rồi, Cổ đại tẩu sau khi ăn
xong, nói chính mình chưa từng ăn bánh ngọt nào ngon như vậy bao giờ.
Mỗi lần làm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt đều phân cho hàng xóm chung quanh một ít,
mọi người đều biết tay nghề nàng tốt, lúc rảnh rỗi đều tới xin học, mặc kệ là
nấu ăn hay làm bánh ngọt, nàng đều không chút keo kiệt dạy cho mọi người, nên ở
đây, khi nói tới Mạnh phu nhân, mọi người đều nhao nhao khen ngợi, bất quá cũng
có mấy người thấy ngứa mắt, không nói đâu xa, tỷ như Tần quả phụ, thấy Hàn
Nguyệt Nguyệt là hếch mặt lên, làm bộ cao cao tại thượng.
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không thèm chấp, một quả phụ, suốt ngày trang điểm ăn
mặc xinh đẹp giống thiếu nữ, ra thể thống gì nữa.
Bất quá về sau, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Tường tẩu nói, mới biết vì sao Tần quả
phụ căm thù mình như vậy. Nguyên lai, trượng phu Tần thị mất sớm, còn quá trẻ
mà phải ở góa, lại có đứa con trai đã mấy tuổi, nên khó tái giá, cuối cùng chịu
không nổi cô đơn, gian díu với mấy nam nhân trong thôn, vốn những kẻ đó thấy bộ
dáng nàng ta không tệ, vóc người đẫy đà, lúc nào cũng giành giật nhau.
Nhưng kể từ khi Hàn Nguyệt Nguyệt đến, hai nữ nhân mang theo hai đứa bé, trong
nhà không có nam nhân, dáng dấp xinh đẹp, còn là từ trong thành tới, mấy kẻ đó
động lòng. Nhưng biết nha hoàn nhà nàng có võ công, thì hơi kiêng kỵ một chút,
cho đến một lần, có một kẻ kẻ gan mò tới, sau đó mặt mũi xanh tím bị Trương
Tiểu Tinh ném ra ngoài, thì mới từ bỏ ý định.
Những kẻ đó vốn ham sắc đẹp, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mỹ miều như vậy lúc ẩn lúc
hiện, dĩ nhiên là bắt đầu chê Tần quả phụ, cho nên trong mắt Tần quả phụ Hàn
Nguyệt Nguyệt chính là kẻ thù.
Hàn Nguyệt Nguyệt nói với mọi người là trượng phu mình cưới tiểu thiếp, lạnh
nhạt với nàng, mắt không thấy tâm không phiền, nên mang theo nhi tử chạy đi.
Mọi người rất đồng tình Hàn Nguyệt Nguyệt, mắng mỏ vị Mạnh phu quân đó không ra
gì, Trương Tiểu Tinh nhìn tiểu thư trợn mắt nói lời bịa đặt, cũng bất lực.
Hắc Ưng đuổi theo, thật vất vả mới hỏi thăm được có một phụ nhân mang theo hai
nhi tử đến đây, cho những ám vệ kia tản ra, tự mình đi tìm.
Vào trong thôn, Hắc Ưng thấy bên bờ sông có mấy phụ nhân đang giặt quần áo,
tiến lên hỏi, “Chào đại tẩu, cho hỏi, ở đây có phải vừa có một phu nhân khoảng
hai mươi tuổi, dẫn theo hai nhi tử và một nha hoàn đến không?”
Tường tẩu nghe vậy, biết ngay là tìm Hàn Nguyệt Nguyệt, nhìn Hắc Ưng hỏi, “Ngươi
là ai?”, chẳng lẽ là kẻ bạc tình kia?
Hắc Ưng biết là đúng rồi, lập tức nói, “Ta là...” Còn chưa dứt lời, Tường tẩu
liền khẳng định nam nhân trước mắt chính là kẻ bạc tình, lập tức đứng lên.
“Thì ra ngươi chính là kẻ thay lòng đổi dạ đó, không phải cưới mỹ thiếp rồi
sao? Sao lại tìm tới đây,” Hắc Ưng chẳng hiểu gì cả, “Đại tẩu hiểu lầm rồi.”
Cưới mỹ thiếp? Chuyện gì thế này?
“Hiểu lầm cái gì? Nam nhân các người đều là đứng núi này trông núi nọ, gặp phải
hồ ly tinh quyến rũ là mê tới thần hồn điên đảo,” mấy phụ nhân còn lại rối rít
đồng ý.
“Đúng vậy, chẳng có người nào tốt.”
Hắc Ưng bình
thường giao tiếp với người khác đều dùng nấm đấm, hiện tại đối mặt với một đám
phụ nhân trách cứ, hắn thật không biết phải đối phó thế nào, không thể làm gì
khác hơn là tự mình đi vào trong thôn, hi vọng gặp được người hiểu chuyện hơn
để hỏi.
Tường tẩu bình thường được Hàn Nguyệt Nguyệt đối xử rất tốt, thấy kẻ phụ bạc bỏ
đi, nhất định là đến ở giành nhi tử rồi, không nói hai lời, mặc kệ y phục còn
chưa giặt xong, bỏ đó, theo một đường tắt chạy vào thôn, sớm báo cho Hàn Nguyệt
Nguyệt, giấu đứa nhỏ.
“Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân, không xong, nhanh lên một chút, giấu đứa nhỏ đi,
kẻ phụ bạc đã tìm tới cửa rồi.” Thấy Tường tẩu hùng hùng hổ hổ chạy vào, Hàn
Nguyệt Nguyệt đứng dậy đón.
“Có gì mà gấp vậy?” Tường tẩu kéo Hàn Nguyệt Nguyệt vào nhà, “Phu nhân ôm nhi
tử tránh đi một lát, nhanh lên, không kịp rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt ngơ ra: ai
tới mà khủng bố như vậy?
Nghe tiếng gõ cửa, Trương Tiểu Tinh chạy ra mở, thấy người ngoài cửa, sửng sốt
hồi lâu mới phản ứng được, “Sao ngươi tìm được đây?” không ngờ địa phương hẻo
lánh thế này, Hắc Ưng cũng có thể tìm được.
Hắc Ưng thấy Trương Tiểu Tinh, nhẹ nhõm hẳn, “Vương phi và tiểu Vương gia ở đây
đúng không?”
Trương Tiểu Tinh
nói, “Vào rồi hãy nói.”
Tường tẩu còn đang kể lại chuyện ở bờ sông, Trương Tiểu Tinh đã dẫn Hắc Ưng
vào. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Hắc Ưng cũng không có gì bất ngờ.
Trương tẩu thấy mình nói xấu sau lưng bị bắt được, lúng túng cười, Hàn Nguyệt
Nguyệt biết người Tường tẩu gặp ở bờ sông là Hắc Ưng thì cười giới thiệu, “Tường
tẩu lầm rồi, đây không phải là trượng phu của ta, là ái nhân của Tiểu Tinh, lúc
đi ta không thông báo, cứ thể bỏ đi, nên hiện giờ người ta tìm tới cửa nè,”
nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, vẻ mặt ba người không hề giống nhau.
Hắc Ưng chưa kịp phản ứng lại lời của Hàn Nguyệt Nguyệt, cả người cứng ngắc,
Trương Tiểu Tinh thì kinh ngạc nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt: công phu bịa chuyện của
tiểu thư đúng là ngày càng lợi hại.
Tường tẩu nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, cười cười xin lỗi, “Thì ra vị đây là ái nhân của nha hoàn nhà phu nhân, nhìn rất tuấn tú, Tiểu Tinh dáng dấp không tồi, hai người đúng là một đôi, ta thấy rất có tướng phu thê. Các ngươi vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, trong thành tới quả thật có khác.” Hàn Nguyệt Nguyệt cười theo, Tường tẩu nhìn nhìn hai người, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Lúc nào thì có rượu mừng đây? Lâu rồi không có náo nhiệt, đến lúc đó phải phát cho ta một tấm thiệp mừng đó.”
Hàn Nguyệt Nguyệt
gật đầu, “Nhất định, nhất định, đều là láng giếng mà, nhất định sẽ thông báo
cho mọi người, ha ha.”
“Vậy ta đi trước, y phục còn chưa giặt xong đâu,” tiễn Tường tẩu ra cửa, Hàn
Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, tựa vào cửa thở một hơi: Tường tẩu thật là nhanh
nhảu, làm nàng muốn mở miệng cũng không được.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng còn đứng, đi tới rót ly trà
nhuận họng, “Hắn phái ngươi tới?”, thật sự bận rộn như vậy? Thê tử dẫn theo nhi
tử bỏ đi mà chỉ phái người tới không tự mình đuổi theo.
Trương Tiểu Tinh lặng lẽ lui ra, đưa tay vỗ vỗ ngực, sao tiểu thư lại nói với người
khác như vậy chứ, ngày sau hai người gặp mặt xấu hổ chết mất.
“Vâng, Vương gia phái thuộc hạ đến đón Vương phi hồi kinh,” hắn tìm đã hơn ba
tháng, nữ tử xứng với Vương gia quả không tầm thường, khả năng tránh người thật
lợi hại, Hắc Ưng bội phục Hàn Nguyệt Nguyệt từ đáy lòng.
“Hắn ở đâu?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
“Vương gia đang ở kinh thành, gần đây có chút biến động,” cách chiến tranh
không còn xa.
Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, “Vậy hắn có bảo ngươi truyền lời gì không?” Hắc Ưng
sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không có ạ,” Vương gia chỉ dặn đón Vương phi hồi
kinh, không nói gì khác.
Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt rất mất mác, “Thái Uyên có động tĩnh?” Vẫn là lo
lắng an nguy của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm tự khinh thường mình, người ta
không quan tâm gì mình, mình lại luôn lo lắng cho hắn làm gì.
“Vâng, có thể tháng sau Nam Tĩnh sẽ xuất binh,” đây là tin tức vừa nhận được.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy bút viết một phong thư, đưa cho Hắc Ưng, “Ta biết ngươi
có biện pháp truyền tin về, ngươi gửi tờ giấy này cho Vương gia, càng nhanh
càng tốt,” nàng viết bằng tiếng Anh, nói cho Mạnh Dịch Vân biết hoàng hậu hiện
giờ là giả, để hắn chú ý đề phòng.
Nàng đã dạy tiếng Anh cho Mạnh Dịch Vân, với đầu óc hồ ly kia, nhìn thấy chắc
chắc sẽ hiểu.
Hắc Ưng không nói gì nữa, cầm tờ giấy đi ra ngoài, Trương Tiểu Tinh đứng trong
sân, thấy Hắc Ưng đi, trong lòng có chút mất mát, vào phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt
đang ngồi ngẩn người.
“Tiểu thư, để Hắc Ưng đi sao?” Hàn Nguyệt Nguyệt hình như đang suy nghĩ chuyện
gì, nghe vậy, lấy lại tinh thần, “Hắn có chuyện phải làm.”
Không phải tới đón tiểu thư hồi kinh sao? Sao lại đi rồi, Trương Tiểu Tinh thầm
mắng Hắc Ưng một trận, đúng là đầu gỗ mà, xa xôi tìm đến cũng không biết nói
giùm Vương gia vài lời tốt đẹp, cứ nói Vương gia thảm một chút, tiểu thư nhất
định sẽ mềm lòng, thế là xong rồi.
Trương Tiểu Tinh than thở một tiếng, xuống bếp nấu cơm. Trời sắp tối rồi, phải
nhanh nấu xong mới được, tay nàng từ nhỏ luyện kiếm, bây giờ phải cầm vá, không
thuận tí nào, nhưng tay nghề của nàng là do chính tiểu thư dạy, tuy không ngon
bằng tiểu thư, vẫn không đến nỗi nào.
Hàn Nguyệt Nguyệt nấu ăn là tùy hứng, lúc nhiệt huyết dâng cao thì làm một đống
lớn, mời hàng xóm tới ăn, lúc lười thì để Trương Tiểu Tinh nấu, chỉ cần ăn được
là được.
Hiện tại mỗi ngày Đoàn Đoàn và Viên Viên đều uống sữa tươi, không phải bú sữa
mẹ nữa, dù sao hương vị sữa tươi cũng ngon hơn, đói bụng thì nàng đút cho vài
hớp, dinh dưỡng đầy đủ, qua một tuổi, hai đứa cao hơn không ít, ít nhất có thể
đứng mười mấy giây không ngã rồi.