Hãy biến tôi thành Ma Cà Rồng - Chương 28 + 29

Chương 28

Phía sau mí mắt, tôi cảm nhận được ánh sáng lờ mờ và nhoè nhoẹt không hình hài đang chiếu vào căn phòng. Thì ra trời đã sáng. Hôm nay là ngày chúng tôi sẽ đi du lịch. Cả hai đã quyết định sẽ đi biển.

Tôi hôm qua em háo hức đến mức mãi không ngủ được. Thế nên bây giờ em vẫn còn cuộn tròn trong lồng ngực của tôi thở đều đều. Hai mắt nhắm hờ hững. Đôi môi đỏ chúm chím làm tôi chỉ muốn cắn.

Nhẹ nhàng gỡ vòng tay của em ra, tôi bước xuống giường và không quên quay lại đắp lại mền cho em.

Gì thế này?

Người tôi hoá đá hoàn toàn.

Tại sao sau một đêm mà tóc em lại như thế này? Nó dài đủ để phủ kín cả người em.

Trời đất! Mọi chuyện bắt đầu rồi sao?

Không! Nó đã bắt đầu từ một tuần trước rồi, nhanh đến đáng sợ.

Thật nhẹ nhàng, tôi xoay người em nằm úp xuống và dùng kéo cắt bớt tóc của em đi. Nếu em thức dậy mà thấy mình như thế này chắc sẽ khóc hét lên mất.

Xong đâu đó, tôi xuống nhà làm bữa sáng và chuẩn bị một ít thức ăn để đi đường rồi lên gọi em dậy cùng với một hộp sữa trong tay. Em từng nói khi là ma cà rồng, hương vị của sữa đối với em không còn thơm ngon nữa. Nhưng em vẫn thích uống sữa tôi đưa vào mỗi buổi sáng.

Cố gắng tỏ ra bình thường như mọi ngày, tôi gọi em dậy và như mọi sáng, đầu tàu. – tôi. – lại kéo toa tàu. – em. – vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Sáng nay em ăn rất ít. Em nói bụng em rất khó chịu và nghĩ mình có vấn đề về đường tiêu hoá và đã uống thuốc tiêu hoá.

Tôi cũng muốn tin em có vấn đề về đường tiêu hoá. Nhưng... hơn ai hết, tôi biết đó là gì.

- Chúng ta có thể dời chuyến đi lại mà. – Tôi nói khi thấy em đang nhăn nhó ôm bụng còn tay thì xách giỏ đồ chúng tôi chuẩn bị từ hôm qua.

- Em không sao. Em đã uống thuốc rồi, một lát sẽ đỡ thôi. – Em cười nhạt. Sắc mặt em gần như trắng bệch.

- Không được! Nhìn em yếu lắm. Chúng ta để sau này hãy đi. – Tôi cương quyết.

- Em muốn đi mà. – Em phụng phịu.

- Vậy thì sẽ không đi bằng xe khách. – Dù cương quyết mấy tôi cũng phải thua em. Nhưng ít nhất tôi cũng phải đòi hỏi một điều gì đấy. Hôm qua em nói muốn ngồi xe khách để ngắm cảnh bên đường. Nhưng em quá yếu để ngồi lâu như thế.

- Chứ đi bằng gì? – Em tròn mắt nhìn tôi.

- Đi bằng máy bay – Tôi nói rồi nhoẻn miệng cười. Đúng là có cánh cũng có lợi đấy chứ.

- Tuyệt! Vậy em có thể ngắm biển từ trên cao – Em ngẫm nghĩ một hồi rồi reo lên.

- Và... chúng ta sẽ về trong ngày, vì thế em không cần phải mang nhiều đồ như thế đâu”

- Em muốn ngắm biển đêm mà – Em chau mày vẻ giận dỗi.

- Được rồi, được rồi! Anh thua em. Em muốn ở đó bao lâu cũng được – Tôi giơ hai tay đầu hàng. Nhìn em không vui là tôi phát hoảng lên rồi. Cho tôi thêm mười lá gan cũng không dám cãi em.

- Em thương Dragon nhất quả đất! – Em nói rồi hôn lên má tôi. Hỳ, em lúc nào cũng đáng yêu như thế.

Một tay ôm em trong lòng, tay kia xách giỏ đồ. Tôi bật tung đôi cánh và bay vút lên không trung. Chúng tôi bay thật cao, đến chỗ những đám mây cuồn cuộn đang lơ lửng. Em nghịch ngợm đưa ra bắt lấy chúng nhưng chưa kịp nắm lại thì chúng đã tràn qua kẽ tay em. Cuối cùng em cũng mỏi tay mà thôi không quấy rầy những đám mây đang thong dong nữa.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến biển. Từ trên không xuống nước biển xanh biếc như bầu trời trên đầu chúng tôi. Những con sóng vỗ vào vách đá tung bọt trắng xoá giống những đám mây. Từ trên này nhìn xuống, biển cũng phần nào giống như trời.

Dải cát vàng chạy quanh bờ biển và một khu rừng xanh mướt bọc quanh dải cát. Từ trên này không thể nhìn rõ hình dạng của những cái cây, chỉ thấy một dải xanh mát mắt bọc quanh dải vàng óng ả. Những con thuyền chỉ là những chấm nhỏ trên mặt biển. Quả là rất đẹp. Bình thường em hay ríu rít như thế mà bây giờ cũng yên lặng không thốt lên lời.

- Sóng bạc đầu. – Đột nhiên em lẩm bẩm. Em đang nói gì thế? Nãy giờ em không ngắm cảnh mà chỉ nhìn những con sóng thôi sao.

- Anh này, nếu em không còn nữa anh sẽ nhớ em chứ? Nhớ đến nỗi bạc đầu như những con sóng kia? – Đột nhiên em hỏi làm tôi sững người. Sao em lại hỏi như thế? Em biết được điều gì rồi sao?

Hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi em bằng giọng bình thản nhất có thể:

- Sao em lại hỏi như thế?

- Vì chẳng bao lâu nữa em sẽ là con người rồi. Và rất nhanh, rất nhanh em sẽ già đi rồi cái đích cuối cùng sẽ là cái chết. – Em có vẻ rầu rĩ.

Bất giác tôi siết chặt em hơn và khẽ rùng mình. Điều em đang nói thật sự làm tôi thấy sợ. Nhưng ít nhất nếu thật sự như vậy thì thời gian tôi ở bên em ít nhất cũng vài chục năm nữa. Đằng này...

- Nếu em không còn nữa thì hơi thở của anh, linh hồn của anh cũng sẽ biến mất. Có lẽ sẽ không bạc đầu đâu nhưng sẽ đau đến không thể thở, không thể ăn, cũng không thể ngủ. Nếu không còn nhìn thấy em thì anh thà không còn nhìn thấy bất cứ điều gì. Nếu không thể nói chuyện với em nữa thì anh thà mình bị câm. Nếu không còn nghe thấy tiếng nói, tiếng cười của em, anh chẳng khác gì người điếc. – Tôi thì thào mà nghe lòng mình quặn đau. Tử Đinh Hương! Hãy nói với anh rằng em sẽ không biến mất đi!

- Chưa chắc đâu! Rồi em sẽ già đi, nhăn nheo, xấu xí với những nếp nhăn và đầu tóc thì bạc trắng. Khi đó lưng em sẽ còng và em không thể đứng thẳng nữa thậm chí đi lại cũng khó khăn. Anh sẽ đi tìm những cô trẻ đẹp cho xem. – Em chu miệng kể nể.

- Khi đó mỗi tối anh sẽ đắp mặt nạ cho em. Nếu em thích anh sẽ nhuộm tóc cho em. Anh sẽ cõng em đi bất cứ đâu em muốn khi em đi lại không còn dễ dàng nữa. – Tôi nói và trong lòng thầm ao ước chúng tôi có thể bên nhau đến lúc đó.

- Người ta sẽ nghĩ chúng ta là hai mẹ con, thậm chí là hai bà cháu

- Vậy vừa đi anh sẽ vừa hét lên “đây là vợ tôi” để mọi người không hiểu lầm nữa

- Anh hứa nhé!

- Ừ, anh hứa. Trừ khi em buông tay anh ra chứ anh sẽ không bao giờ buông em ra. – Tôi ôm em chặt hơn và hôn nhẹ lên tóc em.

Chúng tôi cứ lượn lờ trên mặt biển như thế để em có thể ngắm nhìn thoả thích cho đến khi mặt trời bắt đầu chói chang hơn chúng tôi mới đến nhận phòng ở một khách sạn mà chúng tôi đã đặt trước.

Căn phòng cũng bình thường như bao căn phòng khách sạn khác. Điều đặc biệt duy nhất là có thể nhìn ra biển.

Em có vẻ mệt nên vừa đến đã nằm ra giường vẻ uể oải.

- Hãy ăn chút gì rồi hãy ngủ. – Tôi xoa nhẹ lên gò má mềm mại của em.

- Bụng em vẫn còn rất khó chịu. – Em rên rỉ.

- Có cần anh xoa bụng cho em không?

Nghe tôi nói, hai mắt em sáng bừng lên. Em gật đầu lia lịa rồi kéo tôi nằm xuống bên cạnh em. Tôi đặt bàn tay lên bụng em và xoa nhè nhẹ theo chiều kim đồng hồ.

- Tay anh có phép thuật đúng không? – Em nói trong khi mắt đang nhắm.

Tôi nhìn em mỉm cười mà không trả lời.

- Anh này, hay chúng ta thuê du thuyền ra biển chơi nhé!

- Sẽ không say sóng chứ?

- Em nghĩ sẽ không sao đâu. Được không anh?

- Ừ, để anh hỏi nhân viên lễ tân xem ở đây có thể thuê du thuyền ở đâu

- Vậy anh hỏi nhanh đi! – Em hối thúc.

Tôi hôn nhẹ lên trán em rồi ngồi dậy gọi điện xuống quầy lễ tân. Cô gái trực quầy đọc cho tôi một số điện thoại của một cơ sở chuyên cho du khách thuê du thuyền.

- Em à, ngày mai mới có du thuyền trống. – Tôi quay lại nói với em sau khi gọi điện cho cơ sở đó.

- Hm... vậy tối nay chúng ta sẽ dạo biển đêm. – Em mỉm cười và không hề tỏ ra phiền lòng khi không thuê được du thuyền.

Tôi lại nằm xuống bên cạnh em và xoa bụng cho em, sau một hồi líu lo kể cho tôi nghe những câu truyện cổ tích về biển, em ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.

Em nằm trong vòng tay tôi và ngủ rất say. Thỉnh thoảng đôi môi nhỏ xinh kia khẽ nhướn lên thành một nụ cười. Em đang mơ thấy gì mà lại vui như thế nhỉ? Liệu có phải đang mơ thấy tôi không? Nếu thật vậy thì tuyệt biết mấy.

Tôi ngắm nghía gương mặt xinh xắn của em mãi không biết chán. Ban sáng nó còn sắc hồng như bây giờ đã nhợt nhạt đi. Mọi chuyện đang chuyển biến theo những gì mà nó phải thế và dù tôi có van xin hay gào thét nó dừng lại thì cũng chẳng thể được. Tôi cần nhìn ngắm em nhiều hơn!

Rút tay ra khỏi em một cách nhẹ nhàng, tôi tắm rửa thật nhanh rồi xả nước vào bồn tắm cho em. Chợt tôi nảy ra một ý định. Tôi ra ngoài và lấy vài bịch sữa tươi trong tủ lạnh sau đó hoà vào nước tắm cho em. Như thế này sẽ giúp em thư giãn.

Dù không muốn quấy rầy giấc mơ đẹp của em nhưng trời đã gần chiều và em cần phải ăn chút gì đó.

Đúng như tôi dự đoán, em đã thích thú reo lên khi thấy bồn nước tắm hoà sữa rồi hôn tôi thật lâu sau đó mới đóng cửa và nằm thả mình trong bồn nước ấm.

Tôi không hát cho em nghe như mọi khi mà gọi điện xuống lễ tân đặt thức ăn.

Đợi em lâu quá làm tôi thật sự lo lắng, liệu em có bị gì không?

- Tử Đinh Hương, em nghe anh gọi chứ? – Tôi gõ cửa và gọi lớn.

- Ừ, sao vậy anh? – Tiếng em trả lời làm tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Em ở trong đó khá lâu rồi đấy. Sẽ bị ốm mất

- Ngâm mình trong sữa thích quá nên em chẳng muốn ra

- Ngốc ạ! Nếu em thích thì ngày nào anh cũng pha cho em ngâm. Giờ thì ra ngoài đi! Nếu không anh vào vác em ra đấy

- Em biết rồi

Dù em bướng nhưng đôi lúc cũng rất biết nghe lời. Quả nhiên mười lăm phút sau em ra khỏi phòng tắm mang theo mùi thơm thoang thoảng của sữa.

- Anh ơi, da em mịn hơn rất nhiều. – Em khoe.

- Ừ. – Tôi cười rồi xoa đầu em.

Vừa hay bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi đoán là phục vụ mang thức ăn lên.

- Gì vậy anh? – Em hỏi khi thấy anh chàng phục vụ đẩy chiếc xe vào trong phòng.

- Khi nãy em tắm anh đã gọi thức ăn

- Anh gọi gì thế?

- Anh gọi cháo hải sản. Vì anh nghĩ bụng em khó tiêu ăn cháo là tốt nhất

- Anh chu đáo thật đấy! – Em ôm chầm lấy tôi rồi tì cằm nên vai tôi nũng nịu. Tôi thừa biết em đang phải nhón chân lên.

- Anh chị đẹp đôi lắm! Chúc anh chị ngon miệng! – Anh chàng phục vụ nói rồi ra khỏi phòng.

Sau khi ăn xong chúng tôi ra biển ngắm hoàng hôn. Ngồi trên bãi cát và nhìn quả cầu lửa lui về đường chân trời, mặt biển không còn xanh nữa mà nhuốm màu vàng cam rực rỡ. Những con hải âu đang chờn vờn trên mặt sóng và cất tiếng kêu gọi nhau về tổ.

- Bên trong đó là đảo Rồng phải không anh? – Em nói và chỉ tay về phía mặt trời.

- Ừ

- Nó như thế nào hả anh? – Em hỏi rồi ngả đầu vào vai tôi, mặt vẫn nhìn về hướng đường chân trời.

- Rất đẹp. Những ngọn núi hùng vĩ với những khu rừng và những thảm cỏ xanh ngát. Dòng sông thì không bao giờ bị vấy bẩn và nước lúc nào cũng thanh mát. – Vừa trả lời, tôi vừa quàng tay qua vai em và kéo em sát lại gần mình hơn.

- Tuyệt thật. Thế những con rồng thì sao?

- Những con rồng sống trong những thung lũng và những bồn địa. Phần lớn thời gian chúng dùng để ngủ. Còn chúa rồng sống trong tim mặt trời

- Tim mặt trời?

- Ừ, đó là nơi cung cấp nhiệt cho mặt trời

- Chắc nóng lắm nhỉ!

- Với anh thì không nhưng với em thì có đấy

Em có vẻ rất thích hỏi, còn tôi thì sẽ luôn trả lời em dù đó có là câu hỏi ngây ngô đến cỡ nào. Có lần em chỉ vào con gà mà hỏi “sao đó không phải là con vịt mà lại gọi là con gà nhỉ” và tôi chỉ vào con vịt đang bơi ở hồ gần đó mà nói “vì con kia là con vịt rồi lên nó phải là con gà”. Không chịu buông tha, em vẫn tiếp tục hỏi những câu là người ta buốt óc nhưng ngộ nghĩnh vô cùng.

Chúng tôi cứ ngồi như thế cho đến khi những tia nắng cuối ngày tắt hẳn. Gió biển bắt đầu mạnh hơn làm những hàng dừa đu đưa đến mệt mỏi.

- Đi dạo anh nhé! – Em nói và không đợi tôi trả lời, em đứng phắt dậy khéo tôi đứng lên theo.

- Ừ. – Tôi nói và xoa đầu em.

- Đợi em một chút! – Em nói rồi chạy vào bìa rừng ven biển. Một lát sau em quay lại với một cái lá chuối rất lớn.

- Em định làm gì vậy? – Tôi chau mày hỏi em.

- Em không muốn bị cát vào giày. Đi sẽ rất khó chịu!

Em nói rồi đào lên một cái hố nhỏ trong cát. Sau đó em cởi giày ra và hối tôi cởi theo em. Dùng cái lá chuối lót xuống dưới cái hố vừa đào, em bỏ giày của tôi và của em lên bên trên tấm lá.

- Chúng ta có thể cầm theo mà. – Tôi nhìn em ngạc nhiên.

- Không! Tay chúng ta bận rồi

Bận? Em đúng là khó hiểu. Làm tôi không cách nào bắt kịp những suy nghĩ trong đầu em. Có lẽ vì vậy mà tôi yêu em nhiều hơn.

Giờ thì tôi đã hiểu tay chúng tôi “bận” gì. Hai tay em nắm chặt hai tay tôi rồi em đi giật lùi về phía sau, mặt đối mặt với tôi.

- Như thế này chúng mình sẽ luôn nhìn thấy nhau. – Em tự hào về cái kiểu đi dạo ngộ nghĩnh mình vừa nghĩ ra.

Tôi nhìn em âu yếm và cười thật hiền. Trong khi đó những cặp tình nhân cũng đang đi dạo giống chúng tôi bắt đầu chỉ trỏ vào em. Một số cô gái cũng bắt trước em, nắm tay người yêu mình và đi giật lùi.

Em nhìn thấy vậy thì càng cười tươi hơn. Đôi mắt em sáng rực sự hạnh phúc.

Tôi đứng khựng lại và kéo hai tay em thật mạnh về phía mình. Bị bất ngờ, em té nhào vào lòng tôi mà không kịp chống đỡ.

- Em biết không? Mỗi phút giây bên em, anh trân trọng từng hơi thở. – Tôi thì thào vào tai em.

Em dụi đầu vào ngực tôi và ôm tôi chặt hơn. Mùi hương của em quyện thêm mùi sữa tươi ngọt ngào mới dễ chịu làm sao. Tôi thật chẳng muốn buông em ra tí nào. Cứ muốn ôm em như thế này mãi mãi.

Chương 29

Khách không mời

Tôi dìu em ra từ trong phòng tắm. Trông em rất phờ phạc. Đôi môi bạc trắng, da xanh mét, đôi mắt hơi đục và những bước đi của em không còn chút sức lực nào.

Ban nãy em nói cảm thấy khát, vì vậy tôi đưa bịch máu đã chuẩn bị sẵn cho em uống nhưng vừa uống xong em đã chạy bổ vô phòng tắm và nôn thốc nôn tháo.

Cơ thể em đã không còn tiếp nhận máu nữa rồi sao? Cả thức ăn cũng bị đẩy ngược ra. Không thể đưa chất dinh dưỡng vào người em. Phải làm thế nào đây?

Em mệt mỏi nằm phịch xuống giường và gần như mê man. Có lẽ chuyến ra biển bằng du thuyền sẽ không được thực hiện. Em cần phải nằm nghỉ ngơi.

- Anh à... em thấy đuối quá! – Em thì thào, tay huơ huơ tìm tay tôi trong khi mắt vẫn nhắm nghiền mệt mỏi.

- Chắc do em không quen với khí hậu vùng biển nên bị bệnh đó. – Tôi nắm tay em rồi áp nó lên má mình.

- Vậy... chúng ta về nhà... nhé anh... em cũng không muốn đi... ra biển nữa. – Em nói ngắt quãng và có vẻ rất mệt mỏi.

- Ừ, để anh thu dọn đồ đạc. – Tôi nói và miễn cưỡng buông tay em ra. Nhìn em lúc này thật quá yếu. Điều đó đang đến gần sao?

Tôi thu dọn đồ đạc thật nhanh và quay trở lại giường, cõng em lên lưng rồi đi xuống trả phòng. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể tôi bay vụt về nhà. Trên lưng tôi, cơ thể em đang nặng dần và em không còn nói bất cứ điều gì nữa.

...

Một tuần rồi em không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì. Nhìn em bây giờ chỉ như một bộ xương được bọc da. Xanh xao, hốc hác. Tôi hôn em thật nhiều như đôi môi kia vẫn lạnh toát và trắng bệch.

Từ hôm qua đến giờ em đã không còn mở mắt ra nhìn tôi và cũng không nói với tôi lời nào nữa. Em đã rơi vào trạng thái hôn mê. Em vẫn thở những hơi thở ngắn và yếu ớt. Giường như sợi dây nối em với thế giới này đang bị hơ trên lửa và sẽ đứt sớm thôi.

Ngoài việc cầm tay em, ôm em thì tôi chẳng thể làm được gì. Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tôi phải làm gì đi! Người con gái của tôi đang chết đi dần dần mà tôi chỉ biết đứng nhìn. Tôi thật sự quá vô dụng.

Tôi đã luôn lo lắng vấn đề giữa em. – tôi. – Olia. – thế giới bóng đêm. – mà không biết rằng điều nghiêm trọng hơn đang chờ đợi. Chính là bây giờ đây, em nằm đó và có thể chút hơi thở bất cứ lúc nào.

Làm ơn đi Tử Đinh Hương! Em đừng đi!

Dù đã cố gắng ngăn lại nhưng nước mắt tôi đã rơi xuống. Tôi có thể không khóc được sao? Tôi sắp mất em rồi.

- Điều gì khiến cho một vua Rồng kiêu hãnh trở thành như thế này? – Giọng nữ quen thuộc vang lên trong phòng làm tôi giật mình. Cô ta đến lúc nào mà tôi không hề hay biết nhỉ?

- Mari? Tại sao cô lại ở đây? – Tôi sửng sốt nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa sổ.

- Tôi đến để báo cho ngài một chuyện quan trọng. – Giọng Mari có vẻ rất lo lắng tuy gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn hoàn toàn bình thản.

Tôi nhướn mày chờ đợi điều quan trọng khiến tộc trưởng quỷ biển đến tận đây tìm tôi. Nhưng đột nhiên Mari không nhìn tôi nữa mà chuyển ánh mắt sang nhìn em.

- Còn hai ngày nữa. – Mari nhìn vào em rồi nói.

- Gì? – Tôi chau mày không hiểu cô ta muốn nói gì.

- Nếu không có máu của Olia cô gái ấy chỉ sống được hai ngày nữa

- Im miệng! Đừng có đùa kiểu đó. – Tôi quát lên.

- Nếu ngài không muốn tin thì có thể không tin. – Mari nhún vai.

Tôi có thể hình dung rõ gương mặt tôi đang méo mó đến mức nào. Hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi sao? Hai ngày nữa là em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi?

- Olia đã đi qua hải phận của chúng tôi một cách an toàn. Có lẽ vào ngày mai hắn sẽ đến được đảo Rồng

Tôi im lặng, bặm môi không nói gì. Sao những chuyện rắc rối đều ập đến cùng một lúc thế này.

- Tôi đến để báo cho ngài biết. Ngài hãy đến đảo Rồng và tiêu diệt hắn!

- Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? - Tôi gằn giọng.

- Tôi không có ý đó. Tôi mừng vì ngài có thể thoát khỏi cô gái này. Đã tìm được Olia rồi thì ngài không cần phí thời gian với cô ta nữa. Cô ta không còn giá trị nữa đâu. – Mari nói rồi mỉm cười sau đó cô ta rời khỏi phòng.

Cái gì mà “phí thời gian”, “thoát khỏi”? Lũ người cá ngu ngốc! Bọn họ đã mổ trái tim mình và ăn nó ngay khi vừa sinh ra. Điều này được thực hiện để đảm bảo họ sẽ không yêu một trong những kẻ bị họ hút mất linh hồn và tuổi trẻ. Vì vậy lũ người cá hoàn toàn không biết yêu là gì.

Mari nghĩ tôi ở bên em chỉ là để theo dõi Olia thôi sao? Ngu ngốc!

Nhưng thật sự chỉ còn hai ngày nữa thôi sao?

Ôi trời!

Không thể như thế được!

Tôi không thể ngăn cho nước mắt mình chảy ra được, ôm ghì lấy em trong lòng, tôi sợ một ngày tôi sẽ không còn được ôm em như thế này nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3