Hãy biến tôi thành Ma Cà Rồng - Chương 30 + 31 + 32

Chương 30

Trao đổi

Ngồi nhìn em thật lâu vì sợ nếu rời mắt thì em sẽ biến mất. Bây giờ thì tôi đã hiểu được nỗi đau mất đi người thân yêu mà toàn thể nhân loại ai cũng ít nhất một lần phải trải qua.

Nó quá đáng sợ. Cái cảm giác khi một người vô cùng quan trọng rời khỏi và vĩnh viễn sẽ không còn có thể gặp lại. Thật không còn điều gì khủng khiếp hơn.

Làm sao tôi có thể sống với thời gian bất tận khi mang nỗi đau như thế trong lòng. Trong bộ phim “Người đưa thư đến từ thiên đường” mà tôi và em cùng xem, có một đoạn chiếu cảnh trùng phùng của những người chết đi. Sau khi chết họ có thể gặp lại nhau. Nếu đúng là như vậy thì tôi cũng chẳng thể chết theo em để được gặp em.

Chỉ còn một cách. Cách duy nhất. Nó cứu em trong lúc này nhưng một lúc nào đó em cũng phải ra đi. Dù sao thì kéo dài thêm được ngày nào hay ngày ấy. Tôi không đủ tự tin để nhìn em chết.

Tôi biết tôi làm như thế này không công bằng với thế giới bóng đêm. Tôi quá ích kỉ. Tôi không mong nhận được sự tha thứ nhưng tôi thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi hôn em lần nữa rồi bay vụt đến đảo Rồng. Đứng đợi không lâu, quả nhiên lão già Olia. – kẻ độc ác đến nỗi địa ngục cũng không tiếp nhận. – xuất hiện.

Nhìn thấy tôi, hắn có vẻ hơi sợ sệt và lùi lại thủ thế.

- Ta đến để gặp ngươi, không phải để giết ngươi. – Tôi cam đoan.

Hắn nhướn mày lên nhìn tôi dò xét. Lão già xảo quyệt! Hắn luôn luôn đề phòng như thế.

- Ta và ngươi hãy làm một vụ trao đổi. – Tôi đề nghị.

Cơ mặt hắn dãn ra dần dần. Hắn đủ thông minh để hiểu rằng nếu tôi muốn giết hắn thì tôi hoàn toàn có thể làm được mà không cần giăng một cái bẫy nào cả.

- Ở ta có thứ gì ngươi muốn sao? – Hắn nheo mắt hỏi tôi. Giọng nói của hắn và giọng nói của Oma tuy không giống nhau nhưng đều làm tôi phát cáu.

- Hãy đưa cho ta máu của ngươi. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi máu Rồng

- Ngươi muốn máu của ta và đổi lại ngươi sẽ đưa ta máu rồng? – Olia hỏi lại tôi như hắn không tin được điều hắn vừa nghe.

- Phải. – Tôi nói chắc nịch.

- Vì sao lại có vụ trao đổi này? – Quả nhiên hắn là một tên xảo quyệt, phải hỏi đến cùng vì sợ mình bị lừa.

- Trong vụ trao đổi này ngươi chẳng thiệt hại gì cả. – Tôi nhún vai.

- Chính vì vậy ta mới thắc mắc, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta ngay bây giờ, tại sao lại đưa ra vụ trao đổi thiệt thòi này?

- Vậy ngươi không muốn đổi sao?

- Ta sẽ đổi, nhưng để ta đoán nhé! – Hắn nhướn mày nhìn tôi.

- Trên thế giới này người duy nhất cần đến máu ta chỉ có thể là Tử Đinh Hương. Xem ra Tử Đinh Hương sắp chết rồi. Ngươi muốn cứu cô ta sao?

Tôi im lặng không trả lời hắn.

- Chà, bất hạnh của ngươi là may mắn của ta. Ngươi yêu cô ta. – Hắn cười lớn tiếng.

Bất hạnh của hắn tôi mà may mắn của hắn sao? Lão già chết bầm này!

Tôi giận dữ và lữa từ hai tay tôi sáng lên.

- Hãy giết ta nếu ngươi có đủ can đảm và người yêu bé nhỏ của ngươi cũng sẽ chết. – Hắn đứng thẳng nhìn tôi thách thức. Vậy là hắn đã nắm được điểm yếu của tôi rồi.

Nếu không phải mạng sống của hắn gắn liền với mạng sống của em thì tôi đã cho hắn một quả cầu lửa chết ngay tức khắc rồi.

Sau khi trao đổi hai li máu, hắn không uống ngay mà cầm cái li rời khỏi đảo Rồng. Hắn đi khỏi một lúc, tôi cũng rời khỏi và nhanh thật nhanh, tôi bay về nhà để cứu em.

Trông em bây giờ không khác gì người đã chết. Da trắng một cách đáng sợ, tóc đã chuyển sang màu bạc trắng. Từ hai mắt của em máu chảy ra liên tục. Cơ thể em đang đẩy lượng máu cuối cùng trong người ra khỏi cơ thể.

Tôi nhanh chóng uống đầy một miệng máu của Olia rồi truyền qua miệng em.

Như lúc nó đến, bây giờ nó đi cũng nhanh đến bất ngờ. Tóc em lập tức chuyển về màu đen. Da mặt hồng hào lên hẳn. Máu ở hai mắt cũng thôi chảy. Có điều em vẫn còn rất gầy.

Đây rồi, đôi mắt mấy ngày nay tôi không được nhìn thấy giờ đây đang nhìn tôi. Em còn mỉm cười với tôi nữa. Nước mắt tôi tuân trào vì vui mừng. Mặc kệ em nghĩ gì khi thấy tôi khóc, tôi quá hạnh phục nên chẳng còn biết gì nữa.

Bàn tay em đang lướt nhẹ trên mặt tôi, lau nước mắt cho tôi, tôi chộp lấy nó rồi áp sát vào mặt mình. Hơi ấm đã trở lại với em.

- Em thấy trong người thế nào? – Tôi xoa nhẹ má em.

- Không còn mệt mỏi nữa anh ạ. – Em trả lời tôi bằng giọng khoẻ khoắn.

- Ăn chút gì nhé. Đã một tuần rồi

- Em cảm thấy khát quá. Anh lấy giúp em một ít máu dưới tủ lạnh được không?

- Ừ, để anh đi lấy cho em. – Tôi nói rồi lao đi thật nhanh và quay trở lại cũng thật nhanh. Tôi không muốn rời em một giây nào cả.

Sau khi uống cạn túi máu tôi đưa, em khoẻ hoàn toàn. Em lại cười với tôi, chạy vòng quanh tôi, líu lo không ngừng. Em đã sống lại thật rồi.

- Anh này, hình như em mới ốm một trận rất nặng đúng không? Em có cảm giác là mình đã ngủ rất lâu. – Em ôm tôi và dụi dụi đầu vào ngực tôi.

- Ừ, vì thời tiết ở biển làm em đổ bệnh đấy. Bây giờ không sao nữa rồi. – Tôi nói rồi hôn lên chán em.

Sau khi cho em ăn cháo, tôi ôm em vào lòng và cứ ngồi mãi như thế không buông, em cũng vòng tay ôm lấy tôi. Em hôn tôi và tôi cũng hôn em. Mọi thứ đã trở lại. Dù chỉ là tạm thời nhưng tôi bằng lòng với hạnh phúc trước mắt.

Chúng tôi quấn quýt bên nhau cả ngày. Đến chiều khi tôi nấu bữa tôi em vẫn vắt vẻo trên lưng tôi. Cõng em trên lưng thế này mới hạnh phúc làm sao!

Đêm nay trời không có sao để em ngắm vì vậy em nằm trong vòng tay tôi và nghe tôi hát.

Đang ngân nga giai điệu êm ái như những lời yêu thương tôi dành cho em thì đột nhiên môi em chặn môi tôi lại. Em hôn tôi thật vội vàng như thế sắp sửa mất đi. Tôi không hiểu vì sao em lại hôn tôi như thế nhưng nụ hôn đó quá nồng nhiệt, đủ để tôi thôi suy nghĩ về nó mà chỉ biết hôn em.

Nụ hôn quá nóng bỏng làm lí trí của tôi tan chảy. Sợ lại làm tổn thương em như lần trước, tôi vội vàng đẩy em ra.

- Tử Đinh Hương, em mà cứ thế này anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu. – Tôi ngồi dậy định xuống phòng tắm rửa mặt.

Còn chưa kịp đứng lên thì vòng tay em từ phía sau ôm lấy tôi. Tôi xoay người lại nhìn em.

- Em không muốn anh ra ngoài à?

Em không trả lời tôi mà chỉ bẽn lẽn gật đầu.

- Em... muốn tiếp tục à?

Mặt em đỏ lựng lên và em cúi đầu không trả lời tôi. Cái gấu áo sắp bị hai bàn tay em vò rách. Trông em xấu hổ mới đáng yêu làm sao.

Nâng cằm em lên và đặt lên môi em một nụ hôn. Nụ hôn của sự yêu thương, của nỗi nhớ nhung bao ngày qua. Em cũng hôn lại tôi và mọi thứ quá nhịp nhàng.

Đêm hôm nay. – theo như lời em nói. – chúng tôi đã hoàn toàn là của nhau.

Chương 31

Quyết định khó khăn

Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo (tạm thời) của nó. Em đã hoàn toàn khoẻ mạnh, mập mạp hơn và đã đi học bình thường trở lại. Tôi thì vẫn luôn bên em mọi lúc, mọi nơi và chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán vì điều đó. Trái lại, với tôi thời gian bên em chẳng bao giờ là đủ.

Nhưng hôm nay tôi buộc phải rời khỏi em một lúc dù không muốn chút nào. Oma đang đợi tôi ở nhà và hắn đang dùng quyền năng của mình gọi tôi về nhà.

Sau khi thì thầm bên tai em rằng tôi cần giải quyết một số chuyện và dặn dò em lát đi học về cẩn thận, tôi trở về nhà ngay lập tức.

Vừa bước chân vàn phòng khách đã thấy Oma đang lơ lửng bên trong. Oma chưa bao giờ rời khỏi (tạm gọi là) nhà. Lần này chắc chắn phải có chuyện gì thì hắn mới phải đến tận đây tìm tôi.

- Ngươi đến đây có chuyện gì? – Tôi hỏi ngay.

- Thế giới bóng đêm đang gặp chuyện và cả tộc phù thuỷ cũng khó yên thân. – Giọng nói lạnh lẽo của hắn trả lời tôi và có phần bất an không thể che giấu.

- Nói rõ hơn xem!

- Olia đã bắt giữ ba tộc trưởng vì họ trống đối hắn

- Vậy hãy để hắn làm vua thế giới bóng đêm đi!

- Không chỉ đơn giản là như vậy. Hắn muốn lập ra một quân đội để thâu tóm thế giới

- Cái gì? Muốn bá chủ thế giới sao? – Tôi thật sự ngạc nhiên. Lão già ấy quá tham vọng.

- Và hắn muốn chúng tôi hồi sinh những kẻ đã chết để phục vụ cho cuộc chiến của hắn. – Oma nói tiếp. – “Rất nhiều người trong tộc phù thuỷ đã bị lửa của hắn giết chết vì chống đối hắn”

- Ta xin lỗi

Ngoài câu xin lỗi ra thì tôi thật chẳng biết phải nói gì. Tất cả đều là do sự ích kỉ của tôi mà ra. Vì tình yêu của tôi mà bắt những người khác chịu tai hoạ. Tôi là một tội nhân không thể tha thứ.

- Xin ngài hãy tiêu diệt Olia, xin cứu chúng tôi. Xin hãy đi cùng tôi!

- Ta...

Làm sao tôi có thể đồng ý lời thỉnh cầu của Oma đây? Giết Olia tức là giết em. Làm sao có thể tự tay giết người con gái mình yêu đây?

- Xin làm ơn!

Trong cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Oma hạ mình như thế. Hắn đang van xin tôi, sự khẩn thiết lớn đến nỗi dù được truyền đạt bằng một giọng nói đáng sợ nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy nó.

Quả thật tôi rất muốn giúp hắn nhưng còn em thì sao? Em sẽ chết.

Đầu tôi như muốn nổ tung ra làm nhiều mảnh.

Tôi không muốn mình ích kỷ như thế này nhưng tôi biết mình không đủ mạnh mẽ để có thể sống mà không có em.

Tôi đã chẳng thể trả lời Oma, tôi chỉ biết im lặng. Thậm chí tôi đã không ngẩng đầu lên vì tôi thật sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào.

Oma không nói thêm lời nào nữa. Hắn im lặng và chờ đợi. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận rõ sự lo lắng và sợ hãi ở nơi hắn.

Tôi phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới đúng đây?

Người của thế giới bóng đêm, tộc phù thuỷ và sắp tới sẽ là cả thế giới này sẽ phải hi sinh vì sự ích kỉ của tôi. Vì tình yêu của tôi.

Họ sẽ phải mất mạng vì tôi. Làm sao tôi có thể đền lại mạng sống cho họ được chứ?

Họ không đáng phải chịu những điều này. Tất cả chỉ tại tôi mà ra. Vì tôi mà ra.

- Dragon! Hãy đi và cứu thế giới bóng đêm và cả thế giới này nữa! – Giọng nói của em vang lên làm tôi giật mình. Em về từ lúc nào mà tôi không thể phát hiện ra thế này? Em đã nghe hết rồi sao.

- Anh...

Tôi thật chẳng biết phải nói gì với em.

- Đừng vì một mình em mà bắt mọi người phải chịu những điều họ không đáng phải chịu. – Em bước từng bước chậm rãi lại gần tôi hơn và nắm lấy tay tôi. Đôi mắt em ánh lên sự kiên quyết.

- Em biết cả rồi sao? – Tôi nhìn em nghi hoặc.

- Em biết hết rồi. Dù hôn mê nhưng em hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và cô gái kia

- Anh xin lỗi!

- Anh làm gì sai mà phải xin lỗi?

- Anh... không thể bảo vệ được em. – Tôi nói thật nhỏ để giọng nói của mình không vỡ oà.

- Đi đi anh! Hãy giết Olia đi! Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi bao nhiêu người chết vì chúng ta chứ? – Em siết chặt tay tôi hơn và nhìn tôi thật hiền.

Tôi kéo em vào lòng mình và ôm ghì lấy em thật chặt, thật lâu.

- Anh yêu em. – Tôi thì thào vào tai em.

- Em cũng yêu anh. – Em siết chặt vòng ôm hơn và hôn thật nhẹ lên môi tôi.

Cố ngăn cơn đau đang bóp nát trái tim, tôi buông em ra và đi cùng với Oma.

Em tiễn tôi ra tới cổng và cứ đứng đó nhìn tôi.

Quay đi được vài bước, tôi thấy chân mình đang chạy ngược lại chỗ em. Tôi ôm lấy em và hôn em một cách gấp gáp. Sau nụ hôn rất sâu ấy, tôi ôm em thật chặt.

- Đi đi anh! – Em đẩy tôi ra và nhìn thẳng vào mặt tôi, một cái nhìn mà có lẽ một ngàn, một vạn năm nữa tôi cũng không bao giờ quên.

Lần này tôi quay đi và cố gắng hết sức để không quay đầu lại. Gương mặt tôi đã bị nước mắt làm ướt hoàn toàn. Có lẽ ở phía sau, em cũng đang khóc.

Tôi phải từ bỏ em thật rồi!

Tôi phải từ bỏ em!

Phải từ bỏ em!

Từ bỏ em!

Phần 7: Khu rừng linh hồn

Chương 32: Cái chết của Tử Đinh Hương

Mang theo tâm trạng nặng nề và đôi cánh chỉ trực chờ bay ngược lại để trở về với em, tôi đi đến chỗ Olia đang ở. Một cách cố tình, tôi đang bay rất chậm, chậm nhất mà tôi có thể.

Trong đầu tôi, hình ảnh em ban nãy vẫn còn rất rõ. Một cái nhìn với đầy đủ cương quyết, âu yếm và nuối tiếc. Người con gái của tôi đã nhìn tôi như thế đó.

Giờ này em đang làm gì nhỉ? Liệu có đang nghĩ về tôi như tôi nghĩ về em. Hy vọng là em không khóc, vì mất máu sẽ làm cơ thể em yếu đi nhanh hơn.

Khi trở về, tôi nhất định sẽ cùng em làm những điều còn chưa làm được. Lần trước em muốn đi du thuyền nhưng chúng tôi đã chưa thể đi. Còn gì nữa nhỉ? À, em muốn đi xem Cướp biển vùng Caribe 4. Em nói em rất thích tính cách của thuyền trưởng Jack. Khoan, em nói muốn cùng tôi về nhà gặp mẹ. Mà không, chúng tôi sẽ đi du lịch nước ngoài. Đến những nơi em từng muốn đến.

Nhưng... chỉ một tháng thôi. Em chỉ cầm cự được trong khoảng một tháng nữa thôi. Chúng tôi còn quá nhiều dự định trong khi thời gian lại chẳng đồng tình với chúng tôi. Phải làm thế nào đây?

Không kịp mất rồi.

Không kịp mất.

Không kịp.

À phải rồi! Tại sao không nhỉ? Chúng tôi sẽ làm đám cưới. Phải rồi, phải rồi!

Đám cưới sẽ thật long trọng và em sẽ là cô dâu xinh đẹp của tôi. Em sẽ thế nào trong bộ váy cưới nhỉ? Chắc chắn sẽ rất đẹp nhưng tôi không hình dung nó đẹp đến mức nào. Váy cưới màu gì thì hợp với em nhỉ? Ồ, tất nhiên là màu trắng rồi.

Chúng tôi sẽ khoác tay nhau đi trong thánh đường trong tiếng nhạc du dương và lời chúc phúc của mọi người. Sau khi đôi môi nhỏ xinh của em thốt lên ba chữ “tôi đồng ý”, tôi sẽ luồn vào ngón tay em chiếc nhẫn là bằng chứng cho tình yêu của tôi. Em cũng sẽ đeo nhẫn cho tôi và chúng tôi sẽ hôn nhau thật hạnh phúc.

Có điều... tôi muốn em là vợ tôi mãi mãi. Làm sao tôi có thể mỉm cười khi em chỉ bên cạnh tôi như một người vợ trong vòng vỏn vẹn một tháng? Một tháng là không đủ, nó quá ít.

Và dù có bay chậm đến mức nào thì cũng đã đến lúc phải đến nơi. Ngôi nhà của Olia đây rồi.

Tôi biết tôi không thể quay về mà không giết hắn. Ánh mắt của em như đang ra lệnh cho tôi. Hơn nữa em nói đúng, làm sao chúng tôi có thể hạnh phúc khi bao nhiêu người xung quanh vì chúng tôi là gặp chuyện được.

Không cần thận trọng, tôi tiến vào trong nhà. Ngoài vẻ u ám ra thì ngôi nhà chẳng có gì đặc biệt cả.

- Ngươi đến tìm ta. – Vừa vào đến đại sảnh, Olia đã ra đón tôi ngay lập tức. Gương mặt hắn nhìn tôi như đang diễu cợt. Hoàn toàn không có vẻ gì là sợ tôi.

- Ta đến để giết ngươi. – Tôi gằn giọng.

- Vậy sao? Thế còn Tử Đinh Hương bé nhỏ thì phải làm thế nào? Ngươi chấp nhận để cô ấy chết sao? – Hắn nhướn mày nhìn tôi.

- Ta không chấp nhận để ngươi sống

- Vậy được thôi, ra tay đi! – Hắn nhìn tôi vẻ thách thức.

Tôi gồng mình, cầu lửa đã xuất hiện ở hai tay. Vấn đề ở chỗ... tôi không đủ can đảm để ném về phía hắn. Chỉ cần một quả cầu lửa thôi, không cần đến quả thứ hai là tôi có thể giết chết hắn rồi. Hơn nữa tôi còn có thể bay và tàng hình, hắn hoàn toàn không có một phần trăm cơ may chiến thắng. Nhưng... chỉ việc ném quả cầu lửa trong tay về phía trước mà sao khó khăn thế này?

Tôi nhìn thấy rõ lửa trên tay tôi tắt dần và rồi biến mất. Tôi không thể ra tay. Tôi không thể!

- Không làm được à? – Hắn cười khẩy, nhìn tôi giễu cợt.

Quả thật tôi quá vô dụng. Tôi không cách nào làm được.

Một quả cầu lửa từ tay hắn bất ngờ bay về chỗ tôi. Tôi bay vụt lên để tránh nó. Một vòng lửa nhanh chóng chạy quanh mặt đất bên dưới tôi. Hắn muốn giết tôi? Hắn đang mơ à? Tôi sinh ra từ lửa mà lại muốn dùng lửa giết tôi? Thật là ngu ngốc.

Nhưng tính ra tôi cũng ngốc thật. Biết là không sao mà còn phải tránh. Một cái phẩy tay nhẹ, lửa bên dưới chân tôi tắt hoàn toàn và tôi lại đáp xuống đất.

Là Olia ngu ngốc hay hắn không tin tôi không thể chết nhỉ? Sao hắn cứ liên tục ném những quả cầu lửa vào tôi thế này?

Một quả cầu lửa khác hình thành trong tay tôi, tôi muốn kết thúc chuyện này.

Nhưng rồi nó lại một lần nữa biến mất vì tôi không đủ dũng khí để ra tay. Tôi thật hèn nhát làm sao!

Những quả cầu lửa từ tay Olia ngày một lớn hơn. Nó làm tôi thấy hơi nóng nhưng muốn giết tôi thì chưa đủ.

Chợt có một cái gì đó vừa vụt qua tôi. Cái bóng ấy mang theo mùi hương rất quen thuộc. – mùi hoa tử đinh hương.

Đúng là em rồi, em làm gì ở đây? Em đến để tìm tôi sao? Em muốn gặp tôi à?

Còn chưa kịp vui mừng thì tôi nhận ra em đang đứng ngay đường quỹ đạo của những quả cầu lửa của Olia. Và khi tôi chưa kịp kéo em ra thì một quả cầu lửa đã trúng vào em.

- Không! Tử Đinh Hương. – Tôi gào lên và nước mắt chảy ra ngay lập tức.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Em... đang bốc cháy. Từ trong ngọn lửa, tôi còn thấy đôi mắt em đang nhìn tôi thật âu yếm và môi em còn nở nụ cười với tôi. Ngọn lửa ăn thật nhanh và chẳng mấy chốc em biến mất khỏi chỗ em vừa đứng, cả tro cũng không có.

Hai chân tôi không còn chút sức lực. Tôi khuỵ xuống ngay tại chỗ. Và dù tay biến thành chân tôi vẫn cố bò đến chỗ mà một giấy trước em vừa đứng.

Một đốm lửa khác lại bùng lên và theo sau đó là tiếng gào đau đớn của Olia. Hắn đang bị lửa thiêu cháy.

Khi một ma cà rồng giết chết đồng loại của mình thì kẻ ấy sẽ chết đúng như cách đã ra tay với đồng loại.

Đây là ý đồ của em sao?

Vì muốn giết Olia nên em đã làm vậy sao?

Theo tôi đến tận đây là vì chuyện này sao?

Olia cũng đã biến mất như em. Trong đại sảnh rộng lớn giờ đây chỉ còn một mình tôi. Sự im lặng lúc này còn đáng sợ hơn trăm ngàn tiếng gào thét.

Không! Tử Đinh Hương, em đừng đi!

Tôi còn chưa kịp cùng em đi du thuyền. Chưa kịp cùng em đi xem Cướp biển vùng Caribe 4. Chưa kịp cùng em về ra mắt mẹ em. Chưa kịp đi du lịch nước ngoài. Chúng tôi còn chưa đám cưới nữa mà. Tôi chưa đeo nhẫn cho em và em cũng chưa đeo nhẫn vào tay tôi. Tất cả còn chưa thực hiện được mà.

Quay lại đi em! Đừng đi như vậy mà! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Làm ơn đi!

Qua ngày mai tôi biết làm thế nào đây? Rồi khoảng thời gian vô tận sắp tới, tôi biết phải làm thế nào đây? Làm thế nào có thể hít thở bầu không khí không có em? Làm thế nào có thể chịu đựng đây?

Ai làm ơn nói cho tôi biết tôi phải đi đâu để gặp lại em đi! Hãy nói cho tôi biết đi! Tôi phải đi đâu để lại được ôm em trong lòng, đi đâu để nghe tiếng em nói, đi đâu để thấy em cười với tôi? Làm ơn hãy nói cho tôi rằng có một một nơi như thế đi! Có một nơi mà em vẫn còn tồn tại.

Bây giờ tôi có đau lòng không nhỉ? Không! Nó không chỉ là nỗi đau. Nó là một điều gì đó mà tôi không biết diễn tả như thế nào. Nó lớn hơn rất nhiều để có thể gọi là nỗi đau.

Em đi thật rồi sao? Không đời nào! Chuyện này không thể xảy ra. Nếu có kết thúc thì cũng không thể kết thúc theo cách này.

Tôi phải tìm em. Tôi cần tìm em.

Nhưng tìm ở đâu bây giờ? Tôi đã bay như thế này một tuần rồi. Một tuần mà với tôi cứ như một ngàn, một vạn năm. Rõ ràng một ngày vẫn trôi qua rất nhanh. Chớp mắt một cái mặt trời đã mọc và lặn xong một lần. Nhưng khi nhẩm đếm lại thì chỉ mới một tuần trôi qua. Đáng ra phải lâu hơn thế mới đúng chứ.

Rốt cuộc là em đang ở đâu trong trời đất này?

Em không thể ra đi như thế được!

Em không thể ra đi!

Em không thể!

Không thể!

Tử Đinh Hương à, xuất hiện đi em! Chúng mình đừng chơi trốn tìm nữa. Anh quả thật tìm không ra em. Anh thua rồi. Em hãy xuất hiện và phạt anh đi! Phạt gì cũng được, chỉ cần em xuất hiện thôi.

Sao em còn chưa xuất hiện? Em vẫn còn muốn chơi tiếp à?

Em ác lắm! Sao em có thể tuyệt tình như vậy được chứ? Anh không chịu đựng được đâu vậy nên xin em hãy trở về đi!

Về đi em!

Về đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay