Ngày Hội Quả Bí - Chương 18 - 19
Chương 18
Poirot ngồi xuống, duỗi chân, thở phào:
- A! Đã khá hơn rồi…
- Xin cho phép khuyên ông một điều, là về nông thôn, không
nên đi giày vécni. Khổ một cái là ông cứ thích đàng hoàng cơ. Ông quan tâm đến
bộ quần áo bên ngoài hơn là sự thuận tiện. Với tôi, thuận tiện là trên hết. Quá
năm mươi rồi, thì chỉ điều đó là đáng kể.
- Này cô, chưa chắc tôi đã tán thành ý kiến cô cậu.
- Như vậy là sai, vì càng có tuổi ông sẽ càng khổ vì chuyện
đó.
- Thôi nào, hãy trở về với câu chuyện của chúng ta. Cô luôn
luôn bảo tôi phải làm gì, nhưng mỗi việc ngày nay đều có quá khứ của nó. Một
quá khứ vẫn xen vào hiện tại, nhưng đã có từ hôm qua, hoặc tháng trước, năm
trước. Cách đây một năm, hoặc hai, hoặc ba, một tội ác đã diễn ra, một em bé đã
nhìn thấy, và vì thế em đã phải chết cách đây bốn ngày. Phải thế không?
- Đúng, nhưng… có thể ta đã đi lạc hướng khi coi đó là một
tội ác có chủ định, trong khi thực ra chỉ là hàng động của một kẻ điên loạn.
- Nếu cô nghĩ thế thì chắc cô đã chả đến tìm tôi.
- Vâng, có thể. Dù sao tôi vẫn cứ ngờ ngợ. Đến nay ông đã đạt
những gì rồi?
- Thu thập các chi tiết. Những chi tiết, đến một lúc nào đó,
sẽ khớp lại với nhau theo ngày tháng chúng xảy ra. Tôi cũng biết được là ở đây
không ai tin vào những lời Joyce Reynolds nói.
- Rằng em đã chứng kiến một vụ án mạng? Nhưng chính tai tôi
nghe thấy mà!
- Đành thế, nhưng vì không ai tin là em nói thật, thì ta buộc
phải chấp nhận là em chẳng chứng kiến việc gì tương tự.
- Tôi có cảm tưởng là đáng lẽ tiến lên, ông đang thụt lùi.
- Không, tôi chắc mọi sự sẽ ổn. Chẳng hạn cái chuyện giả mạo
giấy tờ. Có một cô gái người nước ngoài đã tranh thủ cảm tình của một bà già
giàu có để được hưởng thừa kế. Cô gái này có thật làm giả di chúc và bản bổ
sung hay không, hay là một người nào khác làm hộ cô ta?
- Nhưng là ai?
- Trong làng còn có một anh chàng đã từng ra tòa vì tội giả mạo
giấy tờ, song được xử nhẹ vì mới là lần đầu.
- Tôi có biết hắn không?
- Không. Hắn đã chết.
- Ồ! Lâu chưa?
- Gần hai năm. Thấy chưa, tôi có linh cảm là những sự kiện có
vẻ riêng rẽ lại có liên quan với nhau.
- Một gợi ý cần được ghi nhận. Tuy nhiên tôi chưa hiểu…
- Tôi cũng vậy, lúc này chưa hiểu, nhưng tin rồi ghép ngày
tháng lại sẽ rõ. Trong cùng một thời gian, những người mà ta quan tâm đang ở
đâu, làm gì. Mọi người đều nghĩ là Olga đã thảo bản bổ sung, và về điểm này hẳn
là có lý. Bản bổ sung làm lợi cho cô ta mà? Nhưng, xem nào, xem nào…
- Xem cái gì?
- Cô sắp về London, hay còn định ở lại?
- Ngày kia tôi về. Tôi còn công việc, không thể vắng lâu.
- Cô này, nhà cô có chỗ để mời khách?
- Về nguyên tắc, không. Tôi rất ghét phải thay đổi nếp sống
vì những người quen vớ vẩn. Với bạn thân, thì khác. Người nào tôi ưa bao giờ
cũng được đón tiếp thịnh tình.
- Nếu cần, cô có thể nhận hai người khách, được không?
- Có thể. Ai vậy?
- Cô có hiểu rõ bà bạn của cô, bà Butler?
- Không rõ lắm. Chúng tôi quen nhau trong một chuyến du lịch.
Tôi thấy Judith Butler có một tính cách hay hay, dễ mến. Vậy là ông muốn tôi
mời Judith và Miranda về nhà?
- Chưa vội. Để tôi chờ xem một số ý kiến của tôi có căn cứ
không đã.
- Một số ý kiến của ông? Bây giờ, ông hãy nghe. Tôi có tin
mới đây.
- Thế thì tuyệt quá.
- Chưa nên mừng vội. Cái này chắc sẽ làm các ý kiến của ông
đảo lộn. Nếu tôi nói cái chuyện giả mạo mà ông vừa nói đi nói lại ấy, nói cho
cùng là không phải giả mạo, ông nghĩ sao?
- Thế là thế nào?
- Bà Llewellyn – Smythe đã tự thảo một bản bổ sung vào di
chúc, nhưng toàn bộ tài sản cho con bé đi ở, bà ấy đã kí trước mặt hai người
làm chứng, hai người này sau đó cũng hạ bút kí vào cuối bản bổ sung.
Chương 19
- Bà… Leaman, đúng tên như thế? – Poirot hỏi lại và hý hoáy
ghi chép cái tên Oliver vừa nói.
- Harriet Leaman. Người làm chứng thứ hai là Jim Jenkins, đã
di cư sang Ôxtrâylia. Olga Seminoff chắc đã về nước. Như vậy trong vụ này, có
vẻ nhiều người đã ra đi.
- Theo cô, ta có thể tin cậy lời chứng của bà Leaman tới mức
nào?
- Tôi nghĩ không lẽ bà ấy bịa chuyện làm gì. Tôi tin là bà ấy
đã kí vào tờ giấy, sau đó tò mò muốn biết giấy ấy viết gì, và tranh thủ cơ hội
đầu tiên để lục lọi, chuyện ấy dễ hiểu.
- Bà ấy trình độ ra sao mà biết đọc biết viết?
- Biết chứ! Tuy nhiên tôi công nhận chữ viết của bàn tay
người đau khớp thì đọc không dễ dàng. Hay là về sau này, khi nghe những lời bàn
tán về bản bổ sung, bà ấy mới tưởng tượng là đã đọc một văn bản di chúc.
- Nhưng đúng là đã có một văn bản giả mạo…
- Sao ông biết?
- Từ miệng một ông công chứng.
- Có thể ông ta lầm?
- Giới công chứng rất kĩ tính về vấn đề
này. Họ còn đưa cho các chuyên viên giám định và chuẩn bị thủ tục đưa ra tòa
xử.
- Nếu vậy, có thể hình dung chuyện gì đã
xảy ra?
- Thật ư? Vậy đã xảy ra chuyện gì?
- Hôm sau hoặc vài ngày sau khi thảo bản
bổ sung, bà Llewellyn – Smythe có thể lại cãi lộn với cô hầu, hoặc là bà lại
hòa giải được với hai vợ chồng người cháu, nên đã quyết định hủy bỏ bản bổ
sung.
- Rồi sao nữa?
- Rồi… hừ, bà ta chết, và cô người hầu
vội vàng sản xuất một bản bổ sung giống như cũ, bằng cách cô bắt chước chữ viết
của chủ và chữ kí người làm chứng; nhưng chữ kí của bà Leaman và Jim, cô ta có
thể biết được do nhìn thẻ bảo hiểm của họ. Nhưng việc này không qua mắt được
các ông công chứng…
- Cô cho tôi gọi điện thoại được chứ?
- Vâng, điện thoại của bà Judith, ông cứ
việc dùng.
- Bà ấy đi đâu nhỉ?
- Đi làm đầu. Miranda đi chơi. Điện
thoại ở trong phòng khách gần cửa.
Poirot đi vào, vắng mặt vài phút. Khi ông trở
ra, Oliver hỏi:
- Ông gọi điện thoại cho ai vậy?
- Cho ông Fullerton, công chứng viên. Và bây giờ đến lượt tôi
báo cho cô tin mới. Bản bổ sung, cái bản đưa cho công chứng xem và bị phủ nhận
giá trị ấy, không có chữ kí của bà Leaman, mà là của bà Mary Doherty, gia nhân,
mới mất gần đây. Cũng có chữ kí của Jim Jenkins, đã di cư sang Ôxtrâylia, như
bà Leaman nói.
- Vậy đúng là có một bản bổ sung giả… và hình như cũng có cả
một bản bổ sung thật. Rắc rối quá!
- Rất rắc rối.
- Hay là bản bổ sung ban đầu vẫn còn ở Quarry House, để trong
cuốn sách Enquire Within upon Everthing?
- Theo tôi biết, sau khi bà Llewellyn – Smythe chết, tất cả
đã được phát mại, trừ vài đồ đạc và tranh ảnh gia đình.
- Ông Poirot, vậy là cái bà Leaman lúc nãy đã nói bậy?
- Có thể lắm.
- Có ai đã yêu cầu bà ta đến để nói láo?
- Điều đó cũng có thể.
- Có ai đã trả tiền, thuê bà ta đến để nói láo?
- Khá lắm, khá lắm. Cô cứ tiếp tục.
- Tôi hình dung bà Llewellyn – Smythe, giống như nhiều đàn bà
giàu có, có cái tật hay thảo đi thảo lại di chúc, liên tục thay đổi tên những
người thừa hưởng. Vợ chồng ông Drake vốn đã sung túc rồi, phải được hưởng phần
tài sản lớn nhất, nhưng nếu ta căn cứ vào lời bà Leaman, không biết bà
Llewellyn đã bao giờ tỏ ý hậu đãi một vài người khác nữa như đã hậu đãi Olga
không. Tôi rất muốn tìm hiểu kĩ hơn cái cô Olga này…
- Tôi cũng vậy.
- A thế còn cái cô giáo?
- Cô giáo nào?
- Cái cô bị bóp cổ mà cô Whittaker nói với ông ấy. Tôi không
ưa cô lắm. Thông minh đấy, nhưng khó chịu. Nếu có người nói là cô ta đã nhúng
tay vào một vụ án mạng, tôi sẽ không ngạc nhiên.
- Chả nhẽ cô cho rằng cô Whittaker có thể bóp cổ một đồng
nghiệp?
- Thì cũng phải tính đến hết mọi khả năng chứ?