Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 01 - Phần 1

Mở đầu

Ba giờ sáng, Giai Hòa đặt xong vé máy bay, tắt máy tính.

Hợp tác với biên tập thẩm định ba quyển, cuối cùng bộ phim lần này cũng đến lượt cô làm đại cương. Từ phân cảnh đến kịch bản, cả tổ làm việc thông ngày thông đêm suốt ba tháng thì được đạo diễn duyệt. Cô thở phào nhẹ nhõm và đặt vé máy bay đi Tam Á, chuẩn bị nghỉ xả hơi vài ngày. Đằng nào một tuần sau cũng khởi quay, cô sẽ phải ở Hoành Điếm - cái nơi lạnh cóng ấy ba tháng liền, lúc này không trảnh thủ làm biếng thì còn đợi đến khi nào nữa?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Đột nhiên, điện thoại rung lên, cắt ngang cả cơn ngáp của cô.

“Có một tin tốt và hai tin xấu, nghe tin nào trước?”, quản lí sản xuất Kiều Kiều phấn khích hét lên.

“Tin xấu”. Giai Hòa mở lại máy tính, nhanh chóng tìm tệp tin chứa kịch bản, giờ này còn nhận được điện thoại của quản lí sản xuất, chẳng cần nói cũng biết chắc chắn có liên quan đến kịch bản rồi.

“Tin tốt đi, lần này nhất định phải nghe tin tốt trước”, Kiều Kiều hiển nhiên coi cô như không khí, “Chọn được nam chính rồi, chính là thần tượng của cậu đấy”.

Giai Hòa bất giác buột miệng: “Justin Bieber?”.

“Shit, chúng mình làm phim cổ trang mà! Kịch bản đại nhân!”.

“Tại dạo này tớ mê giai đấy mà, màn biểu diễn của Justin Bieber tại giải Grammy, tớ xem phải đến hai mươi mấy lần rồi ấy chứ”, Giai Hòa nghĩ đến chàng shota(*) mười bảy tuổi kia mà hai mắt sáng rực, bắt đầu bắn liên hồi với Kiều Kiều: “Cậu không biết đâu, giai đấy vừa nổi trên YouTube cái là tớ mê liền…”.

“Dịch Văn Trạch”.

Ba chữ này đủ để chặn họng cô.

Dịch Văn Trạch?

Giai Hòa vừa nhấp chuột mở kịch bản, nghe thế thì sững ra: “Không đùa chứ hả? Phim dở hơi như vậy?”.

“Chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng nhận ra là bộ phim này dở hơi rồi đấy”. Kiều Kiều cười sảng khoái ở đầu dây bên kia.

(*) Shota: Từ ngữ có xuất xứ từ Nhật Bản, chỉ những bé trai có ngoại ừ ngữ có xuất xứ từ Nhật Bản, chỉ những bé trai có ngoại hình đẹp, dễ thương.

Giai Hòa không quan tâm lời nói đùa ấy, cố hỏi thêm câu nữa: “Dịch Văn Trạch thật sao?”.

“Đương nhiên, mới kí hợp đồng xong”, Kiều Kiều nói tiếp: “Còn giờ là tin xấu đây. Anh ta có ý kiến về kịch bản, vừa mới nói chuyện với đạo diễn về việc sửa kịch bản xong, nên tin xấu thứ nhất là kì nghỉ của cậu kết thúc rồi, tin xấu thứ hai là cậu phải sửa xong kịch bản trước khi khởi quay. Nhân tiện tớ khuyến mãi thêm cho cậu một tin nữa, anh ta rất chuyên nghiệp và cũng nhiều chuyện lắm, nên ba tháng theo đoàn cậu cố mà chịu nhé”.

Trên màn hình máy tính, bức ảnh Dịch Văn Trạch sống động lạ thường, như thể anh đang mỉm cười với cô vậy.

Giai Hòa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chẳng thèm để ý đến câu nói cuối cùng của Kiều Kiều, cũng chẳng nhận ra cô ấy đã cúp máy, chỉ nhìn vào bức ảnh thần tượng mà mình thích từ hồi còn học cấp hai, đầu óc trống rỗng.

Giai Hòa lưu trong máy một tệp tin toàn ảnh Dịch Văn Trạch và một tệp tin toàn bản word lưu những bài báo viết về anh từ ngày anh mới vào nghề đến nay, bất kể tốt xấu, cô đều lưu hết. Đương nhiên, Giai Hòa không đến mức điên cuồng như một số fangirl bây giờ rình rập đón đưa thần tượng, hơn nữa, vì lí do nghề nghiệp, cô hầu như luôn tỏ ra không hứng thú với giới nghệ sĩ để thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân… Nhưng thật ra, trong mắt cô, ngoài Dịch Văn Trạch, những ngôi sao khác cũng chỉ là một phút huy hoàng rồi vụt tắt.

Góc trái màn hình bất chợt nhảy ra một cửa sổ nhỏ.

Là tin báo có email mới, Giai Hòa tiện tay mở ra, nhìn thấy email đạo diễn gửi tới.

Thư gửi đến… là phản hồi kịch bản của Dịch Văn Trạch.

Chương 1

Buổi họp báo khởi quay

Tắc đường, tắc đường.

Giai Hòa rầu rĩ nhìn đồng hồ trên điện thoại, tim đập càng lúc càng nhanh. Buổi họp báo khởi quay đã bắt đầu từ lâu rồi mà giờ này cô vẫn đang bị tắc đường, điểm đến thì còn xa lắc, ai bảo hôm nay là lễ Tình nhân cơ chứ? Taxi ở Thượng Hải toàn dành cho các cặp đôi, cô bắt taxi cũng mất đến cả tiếng đồng hồ, lại còn tắc đường, cứ tình hình này lúc đến nơi diễn ra họp báo e là chỉ còn mỗi đám nhân viên thôi.

Bác tài xế chắc cũng cảm nhận được tâm trạng sốt ruột của Giai Hòa, liên tục cười an ủi cô, nói là sắp đến nơi rồi.

“Lo gì, đàn ông là phải chờ đợi, nhất là vào ngày hôm nay”.

Giai Hòa ai oán nhìn ra ngoài cửa kính: “Nếu đợi được thật thì tốt biết mấy”. Buổi họp báo không có biên kịch thì đã sao, cô chẳng phải đạo diễn, cũng chẳng phải diễn viên, ai thèm đợi cô chứ?

“Cô còn mang theo cả hành lí thế này, cậu ấy dám không đợi sao?”.

Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của bác tài xế qua gương chiếu hậu, cô vốn định giải thích, nhưng chẳng còn tâm trạng nói chuyện. Buổi họp báo kết thúc là cô sẽ theo đoàn đi Hoành Điếm, nên tất nhiên cô phải mang theo vali hành lí. Nhưng vào ngày lễ Tình nhân, một cô gái xách vali hành lí đến khách sạn Hilton, cả trăm người nhìn thấy đều sẽ có chung một suy nghĩ…

Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đỏ, cũng chỉ để làm cảnh, chẳng chiếc xe nào nhúc nhích nổi.

Cứ như vậy, lúc xe đến được khách sạn cũng đã gần sáu giờ.

Giai Hòa kéo vali hành lí đi tới cửa khách sạn, nhìn thấy mấy tốp em gái đang đứng trong gió lạnh, em nào em nấy xinh xắn đáng yêu đứng đợi thần tượng, thầm đoán tốp nào là fan ruột của Dịch Văn Trạch, lại nghĩ bản thân cũng sắp được nhìn thấy anh, cô không khỏi ngượng ngùng, mãi tới khi bắt gặp ánh mắt dò xét của nhân viên bảo vệ, cô mới trở lại bình thường.

Hai năm làm biên kịch của cô coi như vô ích, trước nay cô rất giỏi giả vờ bình tĩnh nhưng lần này lớp vỏ ngụy trang đó hoàn toàn đổ vỡ.

“Tớ bảo này, cậu cao su thật đấy”, cửa thang máy vừa mở, Kiều Kiều suýt chút nữa đập luôn điện thoại, “Họp được quá nửa rồi cậu mới tới”. Cô ấy vừa nói vừa giằng lấy hành lí từ tay Giai Hòa, chạy như bay vào hội trường.

Phông nền là một bức tường cao vợi, có hơn mười hàng ghế, cả hội trường lộng lẫy ánh đèn.

Lúc này, buổi họp báo đã vào phần phỏng vấn riêng, các diễn viên chính đang ở các góc khác nhau trong hội trường, bị rất nhiều nhà báo vây quanh tranh giành phỏng vấn. Nữ chính là thần tượng mới nổi trong nước, cô ta chọn phần phông nền đẹp nhất, đứng pose rất chuyên nghiệp với nụ cười còn có phần ngượng ngùng trên môi. Lúc mới quyết định chọn nữ chính, Giai Hòa thậm chí còn không biết tên cô ta là gì, cô phải lên mạng để tìm kiếm thông tin, và cứ nghĩ mãi không biết cô ta sẽ diễn sao cho ra được một tiểu thư đời Đường, nhưng hôm nay nhìn, cô lại thấy ít nhất thì thân hình kia… có vẻ phù hợp.

Kiều Kiều đột nhiên kéo cô, chỉ tay về phía bên phải sân khấu.

Người đang ở đó chính là Dịch Văn Trạch.

Phông nền phía sau lưng anh là cảnh cung Đại Minh đèn đuốc sáng rực trong đêm.

Tuy bị mười mấy phóng viên vây quanh, nhưng với chiều cao vượt trội của Dịch Văn Trạch, Giai Hòa vẫn có thể thấy rất rõ gương mặt nhìn nghiêng của anh qua những khe hở của ống kính máy quay và máy ảnh đan xen. Mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt mạnh mẽ như nhìn thấu người đối diện đều chân thực tới mức khiến Giai Hòa ngẩn ngơ.

Lúc này có một phóng viên rất trẻ đang đặt câu hỏi, không biết có phải do kích động hay không mà cô ấy nói lắp ba lắp bắp, mặt còn hơi đỏ, nhưng anh chỉ mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe. Đến khi phóng viên hỏi xong, anh lập tức trả lời rất lịch sự, từ khoảng cách này Giai Hòa có thể loáng thoáng nghe được giọng nói của anh, giọng phổ thông không chuẩn lắm, nghe thật gần gũi mà cũng thật xa lạ.

“Đợi lúc nào phỏng vấn xong, tớ bảo đạo diễn giới thiệu cho hai người làm quen”, Kiều Kiều liếc mắt nhìn cô, “Nếu là một quản lí sản xuất nhỏ bé như tớ giới thiệu, sợ người ta chẳng nhớ nổi cậu, nên tớ phải nhờ đạo diễn”.

Giai Hòa cố gắng giữ bình tĩnh, tâm hồn như treo ngược cành cây, phát hiện lẽ ra mình nên đi giày cao gót đến đây. Vốn đã thấp hơn Kiều Kiều cả nửa cái đầu, giờ cô ấy lại mang giày cao gót đứng ngay cạnh mình, trông mình chẳng khác nào trợ lí của siêu mẫu.

“Bình tĩnh, bình tĩnh”, Kiều Kiều đưa cho cô li nước, “Bọn mình phải xem anh ta như người bình thường, cậu mà để lộ ánh mắt sùng bái với anh ta là cậu thua chắc. Tớ thề là anh ta sẽ chơi trò ngày ngày bắt cậu sửa kịch bản…”.

“Chẳng phải lần nào cũng như thế sao?”, Giai Hòa uống một ngụm nước, rầu rĩ đáp: “Bất kể nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ, tay cầm được kịch bản thì câu đầu tiên sẽ là ‘kịch bản này có vấn đề’, họ chỉ khao khát những người khác trong mọi cảnh quay đều trở thành gỗ đá, chỉ có bản thân họ không ngừng đọc lời thoại, thế mới là kịch bản hay”.

“Hả? Cậu nói với tớ mấy chuyện này làm gì, đi mà nói với đạo diễn ấy”. Kiều Kiều giành lấy li nước từ tay Giai Hòa, uống một ngụm. “Tớ là người đứng giữa à nha, cậu đừng làm khó tớ”. Kiều Kiều chớp chớp mắt nhìn Giai Hòa vẻ vô tội.

Giai Hòa nghiến răng trợn mắt nhìn cô ấy: “Nếu bọn họ là khách làng chơi, thì cậu chính là mụ tú bà”.

Kiều Kiều suýt nữa thì phụt cả nước ra ngoài: “Được được, có giỏi thì khi Dịch Văn Trạch muốn sửa cậu đừng sửa”.

Giai Hòa đang định tiếp lời thì đạo diễn Khương đã tiễn được một phóng viên đi, nhìn thấy hai cô, ông ta liền vẫy vẫy tay.

Kiều Kiều vội đẩy Giai Hòa một cái, hạ giọng nói: “Tớ ra xem nữ chính thế nào, em đó ra vẻ lắm, thích ‘được coi trọng’ mà”. Nói xong, không đợi cô kịp phản ứng, Kiều Kiều đã tươi cười chen vào giữa đám nhà báo.

Giai Hòa thấy đạo diễn Khương đi đến bên Dịch Văn Trạch, anh đang chụp ảnh cùng mấy phóng viên trẻ, thấy đạo diễn đi tới anh liền lịch sự tiễn đám phóng viên, rồi khẽ trò chuyện với đạo diễn.

Cô vừa thấy gương mặt nhìn nghiêng của Dịch Văn Trạch đã không nhấc nổi chân.

Mãi đến khi đạo diễn Khương ngẩng đầu gọi cô lần nữa, Dịch Văn Trạch cũng quay đầu lại, nhìn cô.

Như hiệu ứng đặc biệt trong kịch bản vậy, ống kính zoom sát vào nụ cười và ánh mắt của anh, ánh mắt chỉ tập trung vào một mình Giai Hòa làm cô tự nhiên thấy ngượng ngùng không yên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã nở nụ cười, đi tới bên đạo diễn Khương.

Đạo diễn Khương vỗ vỗ vai Giai Hòa: “Đây là biên kịch, Giai Hòa”.

“Chào cô”. Dịch Văn Trạch gật đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm có nét cười, còn có chút dịu dàng ấm áp, không giống vẻ lịch sự khách sáo như khi nãy trò chuyện với mấy phóng viên, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Giai Hòa.

“Chào anh”. Giai Hòa vừa từ ngoài bước vào phòng nên lòng bàn tay vẫn lạnh buốt, vừa được bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, tim cô đập càng mạnh hơn.

“Kịch bản sửa thế nào rồi?”, hai người vừa buông tay, đạo diễn Khương đã lập tức bắt đầu truy hỏi.

“Cũng ổn rồi, tối nay em copy cho anh”, Giai Hòa điều chỉnh lại tâm trạng, lập tức vào trạng thái trực chiến công việc, “Nhưng có vài phân đoạn vẫn còn chút vấn đề…”.

“Tốt”, đạo diễn cười cười ngắt lời cô, “Đến Hoành Điếm rồi tính tiếp”.

Giai Hòa ngượng ngùng gật đầu, phát hiện bản thân căng thẳng đến mức quên luôn lúc này còn đang trong buổi họp báo, phóng viên vẫn đứng quanh đó đợi phỏng vấn. Nhưng dừng lại thế này, cô cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ im lặng đứng cạnh hai người đó, giả bộ nhìn nữ chính đang được phỏng vấn ở phía xa, Dịch Văn Trạch và đạo diễn Khương bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Quảng, cô nghe tiếng được tiếng chăng, đại ý là nói về chuyện kịch bản.

Đúng lúc cô đang nghĩ cách làm sao để im ỉm lẻn đi thì một phóng viên đã lao tới phỏng vấn đạo diễn.

Dịch Văn Trạch nhìn cô: “Chúng ta đi uống nước nhé”.

Giai Hòa không còn cớ gì để chuồn đi nữa, đành căng thẳng đi theo anh đến bên chiếc bàn dài, đón lấy li nước cam anh đưa.

Anh cũng cầm một li nước cam trên tay, những ngón tay thon dài đỡ lấy chiếc li thủy tinh, các khớp ngón tay anh được chăm sóc rất tốt, nhưng bàn tay thì cũng giống như tất cả những diễn viên khác, đầy vết thô ráp và vết sẹo tích lại qua nhiều năm.

“Có vấn đề gì à?”, anh đột nhiên hỏi.

Giai Hòa ngẩng đầu đối diện với sự nghi hoặc của anh, mới nhận ra mình đứng nhìn tay anh đến ngẩn cả người, liền cười cười: “Có gì đâu, em đang cảm thán về khó khăn của những người làm diễn viên như các anh thôi”.

Dịch Văn Trạch hiểu cô đang nói gì, liền cười: “Thực ra cũng chẳng là gì, nhưng anh thấy diễn viên nữ vẫn thiệt thòi hơn, mu bàn tay dù có được chăm sóc tốt đến đâu thì lòng bàn tay cũng vẫn thô ráp, đặc biệt là diễn viên phim cổ trang”.

Giai Hòa cười: “Vâng, ngày nào cũng bị kiếm, dây thừng và dây cáp treo hành hạ như thế, dù dưỡng da tay tốt đến mấy đi nữa cũng vô ích”.

Khiêm tốn nhã nhặn, cư xử lịch sự, dịu dàng mềm mỏng là đánh giá của rất nhiều người từng hợp tác với Dịch Văn Trạch về anh.

Và giờ, cô thấy đúng vậy thật.

Giai Hòa nói chuyện thoải mái với Dịch Văn Trạch vài câu như thế, cô làm bộ bưng li nước cam lên, uống một ngụm nhỏ rồi không dám nói tiếp, cảm giác giống hệt như lần đầu phỏng vấn xin việc hồi cô mới tốt nghiệp đại học, bề ngoài ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò, chỉ sợ một ánh nhìn hay một động tác nhỏ thôi cũng để lại ấn tượng không tốt.

Huống hồ, bây giờ trước mặt Giai Hòa lại là người cô đã thần tượng mười mấy năm nay.

Năm Dịch Văn Trạch vào nghề, cô mới tốt nghiệp cấp hai. Thời cô còn là thiếu nữ, Dịch Văn Trạch là một thần tượng trẻ tuổi, khi ấy phim điện ảnh của đại lục vẫn chưa nhiều, anh bất ngờ gặp được cơ hội, nổi tiếng khắp Trung Quốc đại lục, Hồng Kông và Đài Loan trong suốt nhiều năm, nhưng dạo gần đây, các dự án anh tham gia đã ít đi rất nhiều. Tuy Dịch Văn Trạch đã gần như rút vào hậu trường, nhưng tăm tiếng của anh vẫn nổi như cồn.

Đột nhiên, tiếng Kiều Kiều vang lên, đại ý là nhắc nhở mọi người nhanh chóng kết thúc phỏng vấn, đoàn làm phim sắp phải rời đi.

Vì lời nhắc nhở này, rất nhiều phóng viên đang đứng từ xa nhìn vội vàng lao đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, muốn phỏng vấn riêng Dịch Văn Trạch thêm chút nữa. Giai Hòa rất biết ý nhường chỗ, đi ra sảnh tiệc, lấy chút điểm tâm trên chiếc bàn ăn dài, ăn no bụng xong liền ngồi vào một góc khuất, đợi trợ lí của Kiều Kiều đến đưa mình lên xe.

Không biết bao lâu sau, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Cô bắt máy, là giọng Kiều Kiều: “Tìm Dịch Văn Trạch giúp tớ, trợ lí của anh ta đang ở chỗ tớ, ngốc không tả nổi, đến anh ta ở đâu cũng không biết”, giọng Kiều Kiều bị át trong tiếng gió, có lẽ cô ấy đang ở bên ngoài, tâm trạng có vẻ vô cùng khó chịu. “Cô vợ mới li hôn của anh ta đang được phỏng vấn, cậu tranh thủ lúc phóng viên chưa nhận được tin mau đưa anh ta lên xe, giám đốc bên tớ ghét nhất là dùng tin đồn thất thiệt tạo scandal đấy, phiền chết được!”. Kiều Kiều vừa gọi điện thoại vừa nói với người bên cạnh mau lái xe tới.

Giai Hòa nghe mà giật mình thon thót, cúp máy rồi mới phát hiện đường đường một biên kịch như mình lại bị Kiều Kiều sai bảo như trợ lí.

Nhưng cô cũng biết, bây giờ tốt nhất là tìm cho ra Dịch Văn Trạch, không chỉ giám đốc của Kiều Kiều ghét tin đồn ác ý, mà cả Dịch Văn Trạch cũng luôn căm ghét loại tin tức này. Ngay cả fan cứng như cô, nửa tháng gần đây đọc được tin anh chia tay mới biết anh và cô gái kia đã kết hôn được hai năm rồi.

Giai Hòa đã đến nơi này vài lần, nên cũng quen với không gian ở đây, cô đặt li xuống, im lặng len vào giữa đám diễn viên và phóng viên, quan sát khắp mọi ngóc ngách, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Đi được hai, ba vòng hội trường, Giai Hòa mới sực nhớ ra, nơi đây có một lối cầu thang rất ít người qua lại.

Lúc cô đẩy cửa ra cầu thang, chỉ thấy ánh đèn sáng trắng, rất yên tĩnh.

Dịch Văn Trạch đứng ngay chỗ ngoặt, dứt khoát tắt điện thoại, từ lòng bàn tay anh, ánh sáng trắng lóe lên rồi tắt hẳn. Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, im lặng giây lát, đến khi châm xong điếu thuốc, anh mới nhìn thấy Giai Hòa đứng ở cửa ra cầu thang.

Bị anh nhìn, Giai Hòa bỗng thấy chột dạ: “Kiều Kiều nói em đưa anh xuống”.

Anh gật đầu: “Ừm, cảm ơn em”.

Anh chàng Dịch Văn Trạch cười nói lịch sự cả buổi họp báo ngày hôm nay, lúc này không còn chút nét cười trên gương mặt, anh chỉ im lặng hút thuốc, không nhìn Giai Hòa thêm lần nào nữa.

Dịch Văn Trạch không nói gì, Giai Hòa cũng chỉ biết đứng dựa cửa.

Không giống loại ánh sáng vàng ấm áp trong sảnh tiệc, ánh sáng ở đây sáng hơn một chút, nhưng vì là ánh sáng trắng nên không gian có vẻ lạnh lẽo.

Giai Hòa chợt nhớ hồi học đại học, Kiều Kiều chỉ vì muốn được tận mắt nhìn thấy Vương Lực Hoành một lần mà chấp nhận giữa đêm khuya theo đoàn phóng viên đài truyền hình đến tận sân bay đón thần tượng, về đến nơi cô ấy than ngắn thở dài nói đúng là có gặp thật, nhưng đến câu “Em đã thích anh lâu lắm rồi” cũng chẳng dám nói. Lúc đó, Giai Hòa còn cười cợt trêu Kiều Kiều, giờ thì mình cũng y vậy, xem ra, thần tượng chỉ hợp để xem trên mạng và trên tivi thôi…

Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, cô vội nắm chặt lấy nó, được một lúc, Dịch Văn Trạch dường như cũng nghe thấy tiếng rung, bèn quay lại nhìn cô, ánh mắt có vẻ dò hỏi lịch sự.

Cô rút điện thoại ra, đầu dây bên kia là giọng nói lộ rõ vẻ nôn nóng của Kiều Kiều: “Tìm thấy anh ta chưa vậy?”.

Giai Hòa hạ giọng nói: “Tìm thấy rồi, đang ở ngay cạnh tớ”.

Ở đầu dây bên kia, Kiều Kiều rõ ràng không thể kiềm chế nổi nữa: “Thôi được rồi, đi thang máy xuống đi, xe đang ở trước cửa khách sạn”.

Giai Hòa ừ một tiếng rồi nhìn sang anh: “Xe ở dưới kia rồi”.

Anh dập thuốc, bước lại gần Giai Hòa: “Đi đường mất khoảng bốn tiếng đồng hồ đấy, có cần mang theo chút đồ ăn không?”. Ngữ khí là hỏi han, nhưng tay lại giúp cô mở cửa.

Giai Hòa nghi hoặc nhìn anh, đứng hình mất ba, bốn giây mới hiểu ra: “Cũng được, tối nay mọi người chưa ăn được gì, em đi gói đồ, anh ăn gì?”. Phía ngoài có rất nhiều máy ảnh đang đợi sẵn, lúc này hai người đi tách nhau ra là tốt hơn cả, tránh rắc rối.

Anh cười: “Gì cũng được”.

Cô không dám nói gì thêm, bước ra khỏi cầu thang trước.