Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 01 - Phần 2

Có khi chỉ là một bức ảnh cũng đủ để thêu dệt nên những tin tức làm người ta cười ra nước mắt. Nhất là cô vợ cũ của Dịch Văn Trạch - Thiên Sở, trong nửa tháng trở lại đây hai người li hôn, cô ta năm lần bảy lượt xuất hiện trên các chương trình truyền hình, khóc lóc khiến khán giả khắp Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, Đài Loan đều thương cảm, Dịch Văn Trạch lại một mực từ chối phỏng vấn chính thức. Giờ nếu anh bị chụp ảnh đi cùng người phụ nữ khác, thì đúng là tự lao lên trước nòng súng.

Cô nhờ người gói giúp hai hộp đồ ăn, rồi mới cùng hai, ba nhân viên bước vào thang máy.

Lúc xuống lầu, tiếng fan la hét, tiếng phóng viên gặng hỏi vang khắp sảnh khách sạn sáng choang.

Dịch Văn Trạch lại bị phóng viên dưới lầu bao vây, họ không hỏi những câu liên quan đến kịch bản như khi nãy nữa, giờ đây đám người này ai cũng kích động, ai cũng cố hét thật to, không ngừng lặp đi lặp lại những lời Thiên Sở vừa nói mười phút trước trên một chương trình trò chuyện ở đài truyền hình, cố hỏi xem có phải Dịch Văn Trạch là người đề nghị li hôn trước, đã sớm mỗi người mỗi ngả với Thiên Sở hay không.

Kiều Kiều đứng ngay cạnh anh, giơ tay ngăn mấy người đứng quá gần, nụ cười trên khuôn mặt rõ ràng đã cứng đơ rồi tắt ngấm, đến bảo vệ của khách sạn cũng vừa bảo vệ mấy người bọn họ vừa hóng hớt nhìn Dịch Văn Trạch. Riêng Dịch Văn Trạch, trên mặt anh vẫn giữ nụ cười, không ngừng nhắc nhở mọi người xung quanh cẩn thận dưới chân, ngoài ra, anh tuyệt đối giữ im lặng trước tất cả mọi câu hỏi.

Mãi đến lúc lên được xe, Kiều Kiều mới đóng sầm cửa xe lại, ánh đèn flash bị chặn ở phía ngoài, chỉ còn không khí yên tĩnh trong xe.

Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh Giai Hòa. Giai Hòa chun mũi không dám nói gì, Kiều Kiều cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho cô: Đại tiểu thư, bảo cậu tìm người mà cũng khó khăn như thế, vậy mà còn bảo tớ cho cậu cơ hội tiếp cận thần tượng, toàn gây thêm phiền toái cho tớ thôi.

Giai Hòa đuối lí, trả lời: Anh ấy muốn hút nốt điếu thuốc, tớ chẳng dám kéo anh ấy đi.

Kiều Kiều quay lại, không nói không rằng sắp xếp túi, lặng lẽ ném cho cô một ánh nhìn khinh bỉ.

Hai tòa nhà cao tầng che khuất tầm nhìn khiến bầu trời chỉ là một đường hẹp dài, đèn hiệu biến đổi đủ loại biểu ngữ, che lấp cả trăng sao. Kiều Kiều bắt đầu gọi điện thoại, nhỏ giọng giải quyết công việc, Giai Hòa chỉ biết ngượng ngập nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường phố Thượng Hải vào ngày lễ Tình nhân, dường như ai cũng phải tay trong tay, ai cũng phải e ấp thẹn thùng và nơi nơi phải tràn ngập hoa hồng.

Thế nhưng tất cả những hình ảnh “phải” ấy khi được chất đống trước mắt mọi người lại càng làm không khí trở nên ngượng ngùng.

Dịch Văn Trạch ngồi ngay cạnh cô, không hề động đậy, tới tận lúc ra khỏi Thượng Hải, anh vẫn giữ nguyên một tư thế.

“Điện thoại của chị Mạch”, trợ lí A Thanh bỗng nhận được một cuộc gọi, lập tức đưa điện thoại cho anh.

Chị Mạch là quản lí của Dịch Văn Trạch, không cần đoán cũng biết là có chuyện gì.

Anh đón lấy điện thoại, vì trong xe quá yên ắng nên giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ, chị ấy nói lại những điều Thiên Sở vừa nói trên tivi với một tốc độ cực nhanh, Giai Hòa ngồi rất gần anh nên cô nghe rõ toàn bộ câu chuyện một cách bất đắc dĩ. Từ đầu tới cuối Dịch Văn Trạch chỉ “ừm” hai tiếng, không có phản ứng gì nhiều, mãi mười phút sau anh mới đổi điện thoại từ tai trái sang tai phải, hạ giọng nói: “Hết pin rồi, đến Hoành Điếm rồi nói sau”.

Nói xong, anh dứt khoát tắt điện thoại.

“Tôi vừa sạc pin mà”, A Thanh đón lấy điện thoại, khẽ lầm bầm.

Xe chạy từ nội thành ra đến đường cao tốc, Giai Hòa cứ ôm hai hộp giấy đựng đồ ăn, đứng ngồi không yên.

Mãi đến khi nhìn thấy rặng núi trong đêm, Kiều Kiều mới làu bàu “Đói quá!”, Giai Hòa lập tức như được giải thoát, đưa hộp đồ ăn cho Kiều Kiều: “Ăn đi, lấy cho riêng cậu đấy”. Kiều Kiều nhìn cô nghi hoặc: “Cậu chu đáo thế này từ khi nào vậy?”.

Giai Hòa im bặt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.

Suốt bốn tiếng đồng hồ trên đường, cô không dám chợp mắt dù chỉ nửa phút, cố căng mắt ngồi đến tận khi tới khách sạn Hoành Điếm.

Đến khi xuống xe, cô chạy tới bên cạnh Kiều Kiều: “Tớ với cậu một phòng nhé?”.

Kiều Kiều giễu cợt: “Mơ à, phòng cậu ở ngay cạnh phòng đạo diễn Khương đấy, bên biên tập - thẩm định không đến, cậu cứ chuẩn bị tinh thần bị đạo diễn Khương hành hạ đi nhé”.

Giai Hòa đang định nói gì đó thì Kiều Kiều đã hạ giọng: “Nói cho cậu biết, lão Đài Loan kia sẽ tới, nên cậu đừng có làm phiền tớ đấy”.

Giai Hòa kinh ngạc nhìn Kiều Kiều, cứ nói đến lão Đài Loan đó là cô lại đau đầu. Kiều Kiều không biết quen đâu ra một ông anh gần bốn mươi tuổi, tự nhận là anh cả trong làng chơi bass Đài Loan, nhưng lần đầu gặp đã làm cô sợ phát khiếp.

Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh ta ở quảng trường Lực Bảo, cánh cửa chiếc xe đen bật mở, một đôi chân gầy đét trong chiếc quần da rắn thò ra khỏi cửa xe, tiếp đến là bộ mặt nhăn như quả táo tàu và cái đầu trọc lóc tóc gió thôi bay… Suốt bữa ăn, tay bass phóng khoáng cứ liên tục nhắc đi nhắc lại “Ăn cơm là phải ăn đủ dinh dưỡng”, sau đó rất dè dặt gọi một suất cơm rang, một suất phở, một suất cháo, ba người cùng ăn.

Tay bass Đài Loan, một bữa ăn mời khách chỉ gọi món chính, bạn tin không? Kiều Kiều thì tin…

Giai Hòa không muốn nghe thêm về cuộc sống ngọt ngào tuy biết mình bị lừa nhưng vẫn thấy hạnh phúc của Kiều Kiều nữa, cô kéo vali bước vào khách sạn.

Vội vàng tắm rửa xong xuôi cô mới nhìn thấy dòng chữ dán trên máy sấy tóc: Đã hỏng, đừng dùng.

Nhiệt độ ở Hoành Điếm thấp kinh người, máy sấy tóc là đồ thiết yếu, cô lập tức lấy khăn lau qua tóc, rồi vào phòng gọi điện cho lễ tân, ai dè mới nghe lễ tân nói câu “Xin chào” thì ngoài cửa lại có người gọi, cô chỉ có thể báo với đầu dây bên kia số phòng, sau đó vội chạy ra mở cửa.

Người gõ cửa không ai khác chính là nữ chính mà theo như Kiều Kiều nói cô ta rất thích “được coi trọng” - Liêu Tịnh. Cách hai bước phía sau cô ta là Dịch Văn Trạch mặc thường phục, anh thấy Giai Hòa đi ra thì khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Liêu Tịnh đứng dựa cửa, nhìn cô cười: “Tôi và A Trạch định đi nói chuyện kịch bản với đạo diễn Khương, cô có muốn đi cùng không?”.

Thực ra cô rất muốn nói “Đợi tôi sấy khô tóc rồi qua”, nhưng lời nói đến cửa miệng lại thành: “Có chứ, đợi tôi mặc cái áo khoác”.

Cửa phòng mở, nhiệt độ không khí gần xuống mức không độ, lạnh buốt khiến cô phát run, Giai Hòa hít vào một hơi, đang định quay người vào lấy áo thì một nhân viên khách sạn mang máy sấy tóc lên, đứng ngay sau Dịch Văn Trạch: “Ai cần máy sấy?”.

Vì người này đã nhìn thấy nhiều minh tinh nên tỏ ra bình tĩnh hơn người thường, nói năng khá thô lỗ.

“Đưa tôi đi”. Cô ngượng ngùng đưa tay ra.

“Hả, tóc chị vẫn ướt nhỉ”. Liêu Tịnh hình như vừa phát hiện ra Giai Hòa mới tắm xong, liền cười với Dịch Văn Trạch, “Vậy mình đi trước đi, để biên kịch sấy khô tóc đã”.

Giai Hòa càng lúng túng: “Không sao đâu…”.

Cô chưa kịp nói hết, Dịch Văn Trạch đã ngắt lời: “Vào sấy khô tóc đi đã, không phải vội”.

Chiếc máy sấy tóc màu trắng, dây điện màu đen quấn quanh một cách qua quýt.

Anh thuận tay cầm chiếc máy sấy tóc từ tay nhân viên khách sạn, nói “Cảm ơn”, rồi đưa tới trước mặt Giai Hòa. Giai Hòa bất giác nhận lấy, đến khi họ đi rồi, cô mới nghĩ ra mình ngay đến câu “Cảm ơn” cũng chưa nói… Cô đóng cửa lại, buồn bực hết mức, đập trán vào tường, thầm chửi mắng mình đúng nửa phút.

Giai Hòa nhanh chóng làm xong mọi việc, lúc cô đến phòng đạo diễn Khương, Liêu Tịnh đang cười nói kinh nghiệm của mình còn ít ỏi, từ ngày được biết sẽ đóng phim cùng anh Dịch, ngày nào cô cũng ngủ không ngon. Đạo diễn Khương trêu Dịch Văn Trạch mấy câu, anh chỉ lắc đầu cười, không nói gì.

Thực ra, nói là bàn chuyện kịch bản, nhưng mấy người chỉ nói vài câu về kịch bản, còn lại toàn là ngồi chuyện phiếm với nhau.

Giai Hòa pha cho mình một cốc cafe, khi nghe Liêu Tịnh tiện miệng nói cảnh thứ mấy cảm xúc của cô ta chưa tới, không đủ đất diễn, cô rất cố gắng muốn nghe cho rõ, nhưng vì cô ta nói tiếng Quảng, nên Giai Hòa chỉ nghe được sơ sơ, đạo diễn Khương và Dịch Văn Trạch lại đều là người Hồng Kông nên cô ngại ngắt lời Liêu Tịnh, chỉ hiểu được sơ qua, đến đoạn nào thực sự không hiểu nổi mới giơ tay hỏi vài câu.

Thậm chí, cô còn cảm thấy khâm phục Liêu Tịnh, một minh tinh đại lục mới nổi mà đã học nói được tiếng Quảng chuẩn như vậy…

“Cảnh binh biến, tôi thấy cảm xúc cũng chưa tới”, Dịch Văn Trạch đột nhiên lên tiếng, nhưng anh lại dùng tiếng phổ thông, “Lí Thành Khí mưu sự nhiều năm, đến cuối cùng lại bị em trai ruột là Lí Long Cơ mưu hại, trước là đoạt binh quyền, sau là binh biến và giết hoàng hậu Vi, vậy mà Lí Thành Khí lại chỉ đem người phụ nữ của Lí Long Cơ đi, không tranh giành gì nữa, cảm giác cao trào bỗng dưng bị hẫng”, anh cầm chiếc cốc, ngồi lặng yên trên ghế, từng câu từng lời, nói đến “bỗng dưng bị hẫng” còn ngẫm nghĩ không biết mình dùng từ đã chuẩn chưa, “Có điều, mấy ngày trước tôi có đọc qua về giai đoạn lịch sử này, kịch bản này hư cấu hơi nhiều, nên tôi đành tìm đọc tư liệu về Lí Thành Khí…”.

Giai Hòa chăm chú nghe, đến khi anh nói xong mới đặt cốc xuống.

Đây là phim lịch sử nói về Đường Huyền Tông, cũng chỉ là chuyện giang sơn mĩ nhân mà thôi.

Thường thì diễn viên nhận kịch bản xong sẽ chỉ đọc phần đại cương giới thiệu nhân vật để hiểu rõ nhân vật của mình, không ngờ Dịch Văn Trạch còn chuyên nghiệp đến mức nghiên cứu cả giai đoạn lịch sử ấy, làm cô có phần kích động, muốn tranh luận một phen, nếu không nói ra thì không chịu được.

“Thực ra”, cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Điểm bộc phát cảm xúc của nhân vật đó là ở đoạn cuối cùng”.

Đạo diễn Khương cười cười nghe hai người tranh luận, từ đầu tới cuối không nói câu nào.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến hơn mười một giờ mới kết thúc, ngày hôm sau diễn viên phải lên tạo hình nhân vật nên trong tối nay cô phải ghi lại tất cả những điểm cần sửa, để mai sửa lại từng chỗ một. Khi ra khỏi phòng, đạo diễn Khương mới nhớ ra có mấy phân đoạn trước đây ông ấy yêu cầu cô sửa, nên Giai Hòa vội về phòng lấy laptop. Cô ấn nút khởi động laptop trước ánh mắt của ba người.

Một giây sau, người cô hoàn toàn cứng đờ.

Có những thói quen luôn đem tới tai họa chết người trong lúc người ta không ngờ tới nhất.

Không yêu cầu nhập password, màn hình vụt đen trong nửa giây, rồi từ từ hiện lên hình nền.

Trên nền màu xanh nhạt là hình ghép rất nhiều ảnh bìa của Dịch Văn Trạch trong ba năm trở lại đây, có ảnh anh cúi đầu lặng im, có ảnh anh nghiêng đầu khẽ cười, có ảnh anh quay lưng bước đi, tóm lại… toàn là ảnh của anh.

Góc trên bên phải màn hình là dòng chữ kiểu viết tay: You Smile I Smile.

Bốn bề nhất thời tĩnh lặng, Dịch Văn Trạch đứng ngay phía bên phải cô, cầm cốc trà, im lặng nhìn màn hình.

Giai Hòa nở nụ cười cứng đơ, cô đang nghĩ phải mau chóng mở tệp tin thì anh đột nhiên đưa tay chỉ vào màn hình: “Đây là ảnh bìa tạp chí Vogue năm 2007 à?”.

“Vâng”. Cô nắm con chuột màu trắng, lòng bàn tay tê dại.

“A Thanh tìm tấm ảnh bìa này suốt”, anh khẽ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có thời gian thì em copy cho cô ấy một tấm nhé”.

Giai Hòa lại vâng một tiếng nữa, lập tức mở tệp tin, cắm USB vào. USB liên tục nháy đỏ, nghĩa là đã kết nối thành công.

Liêu Tịnh chợt nở nụ cười, cầm bình trà hoa lên, rót trà cho đạo diễn Khương: “Không ngờ Giai Hòa lại là fan của anh Trạch”. Đạo diễn Khương uống một ngụm, rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì: “Không nói thì tôi cũng quên mất, lần đầu gặp Giai Hòa, biên tập - thẩm định của cô ấy có nói, Giai Hòa làm biên kịch là để có một ngày được viết kịch bản cho cậu Trạch đấy”.

Tôi có nói thế hả?

Giai Hòa cảm thấy như có tảng đá đè lên ngực…

Dịch Văn Trạch cười cười, lại dùng tiếng Quảng nói với đạo diễn Khương về biên tập - thẩm định của Giai Hòa. Mọi người đều thông minh, chỉ là chuyện biên kịch tình cờ là fan cứng của nam chính, nên anh nhanh chóng chuyển đề tài, Giai Hòa vội vàng copy phần kịch bản cần sửa, kiếm cớ chạy khỏi phòng.

Mãi đến khi ra tới hành lang, cô mới cảm thấy mặt mình nóng bừng, thật là mất mặt quá đi.

Từ phòng đạo diễn Khương về tới phòng mình, trong chục bước chân, cô đã đặt ra hơn chục giả thiết, làm sao để đào tẩu êm thấm, làm sao để thay biên kịch khác đến đây cùng đoàn… Mãi đến khi nhìn thấy Kiều Kiều đang cuộn chăn trên giường mình, cô mới hồi thần: “Sao cậu lại đến đây? Tay bass nổi tiếng đâu?”.

Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Lão ta nói có buổi diễn, không đến nữa”, nói xong cô ấy lấy giấy lau mũi, “Bọn họ tốt thế, thả cho cậu về trước à?”.

Giai Hòa ai oán nhìn Kiều Kiều, nhanh chóng kể lại tình cảnh lúng túng của mình khi nãy, Kiều Kiều lập tức nín khóc, cười nắc nẻ, vỗ vỗ lên giường, bảo Giai Hòa lại ngồi cạnh, nắm lấy vai cô: “Dùng luật ngầm với anh ta đi, cậu nghĩ xem, Dịch Văn Trạch đang đau đớn vì tình, lúc này quá thích hợp để chơi trò tình ái”.

Giai Hòa lập tức xù lông lên: “Cậu mèo mả gà đồng không thành nên không cam tâm hả?”.

Kiều Kiều kêu lên một tiếng, ôm gối nằm vật xuống giường: “Đại tiểu thư, tâm trạng tớ đang vô cùng tệ hại, cậu chú ý lời lẽ cái nha”.

“Kể từ hồi năm hai cậu thất tình, báo hại tớ giữa đêm khuya phải trèo tường ra ngoài, cả đời này đừng mơ đến chuyện được nghe lời hay ý đẹp nữa nhé”.

Kiều Kiều cười mắng Giai Hòa vài câu, rồi lại nằm ôm gối, bắt đầu cầm điện thoại điên cuồng nhắn tin.

Giai Hòa sau khi hứng chịu mấy câu mắng mỏ của Kiều Kiều thì tìm ba hồn bảy vía về nguyên vẹn.

Có một số chuyện luôn bất biến, ví dụ như nam chính với nữ chính nhất định sẽ có tin đồn tình cảm; ví dụ như Kiều Kiều nhất định cứ yêu là thất tình; còn nữa, đó là Giai Hòa có khả năng tự an ủi bản thân siêu giỏi. Thậm chí, cô còn bắt đầu cảm thán về phản ứng rất có phong độ của Dịch Văn Trạch, thật không hổ là thần tượng của mình, tình huống khó xử như vậy mà anh có thể hóa giải…

“Anh ấy nổi tiếng hơn chục năm nay rồi, đến mẹ tớ còn là fan của anh ấy nữa là, cậu đừng tưởng làm biên kịch là cậu hiểu hết được giới showbiz. Củ cải cứ cho vào hũ ngâm hai tháng là thành củ cải muối hết, người mà cho vào thùng thuốc nhuộm hai mươi năm thì cũng sớm bị nhuộm đen thôi”. Kiều Kiều nói xong là ngủ lăn quay, còn nghề biên kịch là thức đêm ngủ ngày, sáng mai bảy giờ Kiều Kiều đã phải dậy làm tạo hình, cô ấy phải ngủ đủ giấc.

Bảy giờ sáng hôm sau, Giai Hòa còn đang ngủ mê mệt thì bị điện thoại của Tiểu Âu đánh thức, cô nhấc máy, đầu dây bên kia như sắp khóc: “Kiều Kiều có ở đó không, cô ấy tắt máy”. Giai Hòa vứt điện thoại vào mặt Kiều Kiều, vùi đầu ngủ tiếp, nghe tiếng Kiều Kiều ồn ào phải đến mười phút thì mới yên tĩnh trở lại.

Đang trong lúc Chu Công không tính toán ân oán cũ, định thu nạp Giai Hòa lần nữa(*) thì điện thoại lại rung lên ù ù.

“Đừng có gọi điện trước chín giờ sáng chứ”, Giai Hòa không mở nổi mắt, “Tôi sắp thiếu ngủ mà chết đây…”.

“Điên mất rồi, cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai”, Kiều Kiều bất chấp sống chết liến thoắng.

“…”.

(*) Ý nói Giai Hòa lại mê man chìm vào giấc ngủ.

“Cố Vũ”.

“…”.

“Chính là tên trước kia vốn là một phóng viên tiểu tốt, sau đó gặp được ‘vận phân chó’ và leo lên được chức tổng biên tập tạp chí đó, chính là tên Cố Vũ hồi trước đá cậu đó!”.

“… Tớ biết”. Có cần kể lại tường tận thế không?

“Hắn đích thân dẫn phóng viên đến làm chuyên đề phỏng vấn Liêu Tịnh đấy, tớ thề chắc chắn là có vấn đề”.

“… Rồi sao”.

“Liêu Tịnh nhắc đến tên cậu, thế là thằng cha ấy đòi gọi cho cậu bảo cậu đến cùng phỏng vấn nữa, nhưng tớ từ chối luôn”.

Giai Hòa mò tay sang laptop ở ngay bên cạnh, bật nhạc, để mình hoàn toàn tỉnh táo.

“Thôi được, hắn ta có lòng thì chúng mình cũng phải có dạ”.

Bài hát Kịp thời với giai điệu chầm chậm vang lên, bản của Trương Vũ hát lại nghe càng buồn bã thê lương. Giai Hòa hỏi rõ số phòng, ngắt máy rồi cuộn mình trong chăn, cố gắng mãi mới mò dậy lấy quần áo mặc vào. Cô mơ mơ màng màng, vừa than thở cái sự tình cờ ngoài ý muốn này, vừa tự động tự giác nạp ngay tình tiết động trời này vào kho tư liệu trong đầu, tình cũ thành đôi với nữ minh tinh, quá kịch tính, người xem chắc chắn sẽ phải nắm chặt nắm đấm chờ đợi nữ chính bùng nổ.

Bùng nổ? Cô nhìn mình trong gương phòng tắm, nhớ ra mình và đồng chí họ Cố kia đã năm năm chưa gặp lại.

Môn đăng hộ đối - câu này đúng ở mọi thời đại, hồi đó Giai Hòa chỉ là một phóng viên tiểu tốt, sao có thể hi vọng tổng biên tập tạp chí mãi mãi tình sâu nghĩa nặng với mình như cũ được chứ?

Giới showbiz luôn công khai luật ngầm, giới truyền thông thì toàn lén lút đưa nhau lên giường, hôn nhân là để ngoại tình, còn hai tay là để bắt cá.

Thực ra, lúc chia tay Cố Vũ, Giai Hòa cũng không quá đau đớn, có lẽ bởi cô tự biết mình biết người, quan niệm tình yêu của cô trước nay vẫn là “thức thời”, người ta tiến một bước thì ta tiến nửa bước, người ta lùi một bước thì ta lùi ba bước.

Nên khi Cố Vũ muốn lùi, cô đã lùi đến mức chẳng còn đường nào mà lùi thêm được nữa, chỉ còn cách lùi ra khỏi cái giới truyền thông đó.

Ông chủ khách sạn Vạn Hào này đúng là rất biết cách làm ăn, điều hòa ở đại sảnh và hành lang khách sạn cả năm không thấy bật, lạnh đến mức đông cứng cả người, cô xoa xoa tay, quấn khăn ba vòng quanh cổ, đi men theo hành lang đến trước cửa căn phòng đó, khẽ gõ cửa mấy lần.

Đêm qua vì tâm trạng như mớ bòng bong, bốn rưỡi sáng cô mới ngủ được, thế mà giờ này đã phải ra ngoài, thật buồn ngủ hết biết, lại thêm cái giá lạnh của tháng hai nữa, quả là lạnh thấu xương.

Người ra mở cửa là Kiều Kiều, cô ấy lườm Giai Hòa một cái rồi mới để cô vào.

Căn phòng này chuyên dành để hóa trang, nên điều hòa rất ấm.

Mọi người trong phòng đều rất bận rộn, nữ chính đang ngồi ở gian ngoài, đợi phỏng vấn. Cô ta đã được hóa trang xong từ lâu rồi, kiểu trang điểm đời Đường với búi tóc cao, vô cùng đẹp mắt, cô ta cầm micro, cúi đầu đọc kịch bản. Một cậu phóng viên trẻ đang đứng bên cạnh. Người ngồi cạnh Liêu Tịnh mặc bộ vest rất vừa vặn, không đeo ca vát, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất tuấn tú, đang khẽ bàn bạc chi tiết với cô ta.

“Anh Cố”, Kiều Kiều cười giả lả, “Biên kịch của chúng tôi đến rồi”.

Lúc Cố Vũ ngẩng đầu lên, Liêu Tịnh cũng đặt kịch bản xuống: “Giai Hòa, nghe anh Cố nói trước đây hai người là đồng nghiệp?”.

“Chuyện lâu lắm rồi”, Giai Hòa bình tĩnh nhìn Cố Vũ, “Làm phóng viên không đấu nổi với anh Cố, nên tôi đổi nghề kiếm cơm”.

Cố Vũ nhìn cô, chỉ cười mà không nói gì.

“Thế thật hay, đợi lát nữa chúng ta cùng A Trạch chụp kiểu ảnh, công bố luôn cùng ảnh tạo hình”. Cô ta nói xong quay ra cười với Cố Vũ, cười rất ngọt ngào, rất vừa phải.

“Giai Hòa trước giờ rất mê Dịch Văn Trạch”, Cố Vũ hắng giọng, cười nói: “Lần này coi như là có duyên”.

“Thì ra anh cũng biết?”. Liêu Tịnh cười thành tiếng, “Hôm qua đạo diễn Khương cũng nói, Giai Hòa vào làm nghề này cũng vì A Trạch đấy”.

Cố Vũ có vẻ hứng thú ngẩng đầu nhìn Giai Hòa.

“Anh biết đấy, năm mười ba tuổi tôi đã thích anh ấy rồi”, Giai Hòa thật thà nói, lại giống như cô muốn nói với Cố Vũ rằng: Nếu tính người đến trước kẻ đến sau, thì Cố Vũ anh tuyệt đối không phải là người đầu tiên.

Kiều Kiều day trán, dở khóc dở cười đưa mắt ra hiệu với cô.

Giai Hòa cảm thấy không khí có chút gì đó lạ lùng mới quay đầu nhìn về phía phòng hóa trang, Dịch Văn Trạch không biết đã bước ra từ lúc nào, trên người mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt, anh nhìn mọi người, trong đôi mắt mang nét cười. Áo bào thắt đai, khuôn mặt đẹp như tượng khắc, khiến Giai Hòa nhìn đến thất thần, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một câu trong kịch bản: Tuy tuổi trẻ phong lưu đẹp tựa tranh, nhưng khí phách tự thân khó mà phác họa.

Còn Giai Hòa lúc này đang mặc chiếc áo lông vũ dày cộm, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, vì cô mải nói chuyện nên cũng quên cởi áo khoác ngoài, mặt nóng tới mức ửng hồng, nhưng người khác nhìn lại thấy lí do cô đỏ mặt không hẳn là vậy.

Liêu Tịnh là người thông minh, lập tức cười trêu: “A Trạch, được fan tỏ tình ở cự li gần thế này, tâm trạng thế nào?”.

Dịch Văn Trạch cười tươi hơn: “Rất vinh hạnh”.

Kiểu phỏng vấn này rất đơn giản, thực ra đã lên trước kịch bản, khi nãy Cố Vũ và Liêu Tịnh bàn luận cũng chỉ là điều chỉnh chút xíu. Nếu phóng viên lười, họ có thể xin luôn ảnh từ đoàn phim để đăng tin, vốn chẳng cần phải đến đây thế này. Tổng hợp lại những điều trên, Giai Hòa tự nhiên hiểu rõ, chả trách Kiều Kiều nói trong chuyện này có điều mờ ám.

Đương nhiên, đối với đoàn làm phim mà nói, việc có được sự trợ lực của truyền thông chính thống cầu còn chẳng được, vậy nên ai rỗi hơi mà quan tâm đến những mối quan hệ phức tạp trong chuyện này nữa chứ?

Cuối cùng, khi chụp ảnh, Liêu Tịnh không quên kéo Giai Hòa vào nhưng bị cô hết lần này đến lần khác từ chối, nói làm thế là không đúng quy định. Cô ngồi một bên, cúi đầu mệt mỏi, đang lúc ngẫm nghĩ xem có nên về ngủ bù không thì bên kia đã chụp ảnh xong. Dịch Văn Trạch đột nhiên đứng dậy, đi đến ngồi bên Giai Hòa: “Kiều Kiều, phiền cô chụp cho tôi và Giai Hòa kiểu ảnh”.

Mọi người sững sờ, Dịch Văn Trạch đưa tay ra, rất tự nhiên đặt lên vai Giai Hòa, mỉm cười như chốn không người.

Ầm một tiếng, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Không hổ là thần tượng của mình, ngay cả việc giúp fan trả thù tình cũ mà anh ấy cũng ôm vào người…