Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Giá trị tăng vùn vụt

Dịch Văn Trạch phải quay phim buổi sáng, Giai Hòa và anh bàn bạc một lúc rồi quyết định đặt vé tối quay về.

Anh đi rất sớm, Giai Hòa mơ màng rồi ngủ thêm một lúc nữa, mãi đến gần mười hai giờ mới làm thủ tục trả phòng.

Nhân viên lễ tân nhận thẻ phòng, nhập dữ liệu, lập tức mặt không biến sắc nhìn liếc nhìn cô một cái. Giai Hòa đành giả ngu, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại. “Chị ơi, chị kí được rồi”. Lúc hóa đơn được đưa đến trước mặt, Giai Hòa mới bỏ điện thoại xuống, cầm bút lên, nhưng lại phát hiện bộ dạng mặt không biến sắc của người trước mặt đã biến thành bộ dạng “hóng chuyện” trắng trợn.

Giai Hòa lấy làm lạ, cầm tờ hóa đơn lên xem thì lập tức hiểu ra. Trong hóa đơn thanh toán ghi rõ là có một hộp… thứ đó. Cô buồn rầu nhìn chằm chằm vào hóa đơn đúng ba giây, rồi mới hạ bút kí, tiện tay viết luôn tên mình vào…

Chuyến bay đặt lúc tám giờ tối, cả buổi chiều đều rảnh, cuối cùng cô quyết định tới phố cổ Cẩm Lí ăn uống.

Đi đi dừng dừng, xem xem ăn ăn, mỗi lần đi Thành Đô công tác Giai Hòa đều đến phố này, lần nào cũng bị Tiêu Dư mắng vì cô toàn tới những con phố thương mại mà dân bản địa chẳng đi bao giờ. Nhưng quả thực là nơi này rất tuyệt, mới đi một vòng mà đã ăn gần hết những món ăn vặt ở Thành Đô rồi, vô cùng thích hợp với kiểu người lười bậc nhất như cô.

Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm công sức, lại còn tiết kiệm được cả tiền đi lại nữa chứ.

Đến lúc không thể ăn thêm được nữa, Giai Hòa mới tìm một quán cafe, chọn một chỗ ngồi ở góc quán, mở laptop ra đọc tin tức trên mạng. Tuy không có ánh nắng chiếu vào tận nơi, nhưng đâu đâu cũng thấy hương vị của ánh nắng, rõ ràng là rất khô hanh, nhưng Giai Hòa lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đọc tin quốc tế một lúc, cuối cùng Giai Hòa không kìm nổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở weibo của Dịch Văn Trạch ra xem. Tâm tư con người thật sự là rất kì quái, từ khi ở bên anh, cô chẳng dám đọc tin tức cũng như xem weibo của anh nữa, trong lòng lúc nào cũng bất an vì sợ mình sẽ phát hiện ra điều gì đó không hay.

Rất ít cập nhật mới, có lẽ vì anh quá bận quay phim. Status mới nhất là vào sáu giờ sáng nay.

Một câu rất đơn giản: Bao nhiêu năm nay vẫn cho rằng, mộng tưởng và hiện thực có sự khác biệt rất lớn, không ngờ, hiện thực còn viên mãn hơn mộng tưởng gấp nhiều lần.

Chỉ một câu như thế thôi, mà Giai Hòa đọc đi đọc lại đến mười mấy lần.

Vì hàm ý quá rõ ràng, nên lượng comment đương nhiên cũng đạt kỉ lục, chỉ một buổi sáng mà lượng bình luận đã hơn ba nghìn. Dịch Văn Trạch nổi tiếng quá sớm, fan của anh hầu hết đều là người đã trưởng thành, nên đối với những tin đồn tình cảm, đa phần họ đều chân thành chúc phúc. Rất nhiều kiểu bình luận, nhưng hầu như đều hỏi có phải là sắp có chuyện vui không, khi nào thì công bố.

Giai Hòa đọc lướt qua thì không dám đọc tiếp nữa, người cô lún sâu vào sofa, cô cắn móng tay, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, một lúc sau mặt bỗng đỏ lựng lên, cô lại vội vàng ôm mặt để bình tĩnh lại.

Xong rồi, xong rồi, ban ngày ban mặt mà toàn nghĩ tới chuyện gì thế này, aaaaaaaaaaa…

Nhân viên phục vụ đang bê li cafe ra, thấy Giai Hòa như thế thì giật mình: “Người đẹp, khó chịu ở đâu à?”.

Lại đến lượt Giai Hòa giật mình vì anh ta, lúc này cô mới sực nhớ mình đang ở chốn đông người, lập tức ngồi ngay ngắn, hắng giọng: “Tôi không sao, cảm ơn”.

Chỉ vì một câu status ngắn ngủi như vậy thôi mà làm mất cả buổi chiều của cô. Sau khi ngồi bốn tiếng không viết nổi một cảnh phim li biệt, cô tắt hẳn ý định làm việc, dứt khoát gập laptop lại và thanh toán tiền.

Lúc Giai Hòa bước ra khỏi quán cafe thì trời nhá nhem tối, hai bên đường đã thắp đèn lồng đỏ, thỉnh thoảng có vài ba người đi lướt qua cô. Cô vừa đi vừa nghĩ không biết có nên ra sân bay trước không, cuộc điện thoại mà cô đợi cả ngày bỗng đến.

“Xong rồi hả anh?”. Cô cố gắng kìm nén sự hưng phấn, giọng nói dịu dàng vô cùng.

Anh ừ một tiếng: “Ăn cơm chưa em?”.

“Chưa ăn tử tế, nhưng em cũng gần no rồi”, cô vừa tùy ý bước đi, vừa hít hà hương thơm xung quanh, vẫn muốn đi xem xem còn có thể nhét thêm được chút gì vào bụng nữa không, mỗi lần đến Tứ Xuyên cô đều… không no căng rốn không về. “Còn anh, anh ăn chưa?”.

“Chưa, anh sắp về đến Thành Đô rồi, em đang ở đâu?”.

Giai Hòa đột ngột dừng lại: “Không phải anh đang ở bên ngoài sao? Sao đã quay về rồi?”.

“Muốn gặp em, nên lại về”. Giọng nói của Dịch Văn Trạch rất bình thường, nhưng vừa hay lại chạm được vào trái tim cô. Giai Hòa giữ chặt điện thoại, không biết nói gì, mãi một lúc sau mới nhỏ nhẹ: “Em ở Cẩm Lí”.

Đầu dây bên kia, A Thanh đang hỏi bây giờ đi đâu, Dịch Văn Trạch trả lời là đi Cẩm Lí, A Thanh lập tức reo lên hay quá, phải ăn một trận đã đời luôn. Giai Hòa im lặng, cô ấy và mình thật là có tiếng nói chung.

“Khoảng mười lăm phút nữa, em tìm chỗ nào đó đợi anh”, anh nói xong, lại bổ sung thêm một câu nữa, “Ở đây có khá nhiều người”. Giai Hòa a lên một tiếng: “Ai cơ?”. Anh cười nói: “Toàn người trong đoàn làm phim thôi mà”.

Giai Hòa nghĩ ngợi: “Vậy em sẽ đi tìm quán ăn nào lớn lớn chút”.

Lúc anh tới nơi, quả nhiên là đoàn có mười mấy người, Giai Hòa thấy anh bước vào thì vội vàng đứng dậy. Mãi đến lúc anh kéo tay cô, cười nói với đạo diễn đứng bên: “Đây là bạn gái tôi”, Giai Hòa mới thấy thoải mái hơn. Đạo diễn cười tít mắt như phật Di Lặc, vừa bắt tay Giai Hòa vừa cảm thán, bọn tôi vì cô mà trở thành diễn viên quần chúng hết cả rồi.

Giai Hòa cười ngượng, nhéo mạnh tay Dịch Văn Trạch một cái. “Sao anh lại về đây”, lúc mọi người bắt đầu ăn, cô mới khẽ hỏi: “Không sợ lỡ công việc à?”.

Dịch Văn Trạch thực sự rất có trách nhiệm với công việc, trước đây có rất nhiều tin viết anh lăn lộn ở phim trường thế nào, đi khắp mọi nơi quảng bá phim ảnh đến mức đau dạ dày thế nào. Vô duyên vô cớ đi một quãng đường xa chỉ để ăn bữa cơm như hôm nay, tuyệt đối không phải là tác phong của anh.

Anh cười: “Những ngày đặc biệt phải phá lệ chứ”.

Cô cắn miếng thịt ở trên thanh tre, lại nghĩ đến dòng status tren weibo, liền cắm gục mặt xuống, giả chết.

Đồ ăn Tứ Xuyên luôn khiến người ta chết mê chết mệt.

Cuối cùng, mọi người vui vẻ ăn uống, bắt đầu trêu đùa Giai Hòa, một anh chàng quản lí sản xuất nhìn cô, cười đùa: “Trước khi vào đoàn, vợ anh nghe nói đoàn này có anh Dịch nên tối nào cũng mất ngủ, đòi anh xin chữ kí cho cô ấy, còn nói anh phải tìm hiểu xem tình địch của quần chúng là ai mà làm giấc mơ thời thiếu nữ của cô ấy sụp đổ như vậy”, anh ta vứt thanh tre lên mặt bàn, ôm ngực thở dài, “Hôm nay coi như anh đã hoàn thành nhiệm vụ”.

Một người khác góp vui, cười nói: “Hay ghê, bạn gái tôi cũng từng nói thế”.

Giai Hòa chưa bị ai trêu thế này bao giờ, nhất thời không phản ứng kịp, vừa hay thấy thời gian không còn sớm nữa, liền quay ra nói với Dịch Văn Trạch là mình phải đi trước.

Mọi người vừa nghe thế đã bắt đầu nhao nhao bảo cô ở lại, ngày mai Dịch Văn Trạch quay đêm, nên hôm nay anh có thể ở lại Thành Đô.

Giai Hòa vội giải thích: “Vì là quay đêm nên hôm nay càng phải nghỉ ngơi cho khỏe”, nói xong mới thấy câu này không ổn, lại vội vàng bổ sung: “Sáng sớm mai tôi phải theo đoàn, nên cũng không đi cùng mọi người được, nếu có cơ hội sẽ gặp lại”.

Anh chàng quản lí sản xuất cười: “Thường xuyên đến thăm nhé, biên kịch, thế mới an tâm”.

Anh ta nói xong, cô gái suốt buổi chỉ ngồi trong góc bỗng biến sắc. Giai Hòa cười cười, cuối cùng cũng đùa một câu rất hợp cảnh: “Thả anh ấy ra ngoài thì làm sao mà an toàn được, mục tiêu của tôi là giấu chàng trong nhà”.

Mọi người cười ầm ĩ, khen cô không hổ là biên kịch.

Dịch Văn Trạch lại cười rất nhẹ, nhìn cô đầy thâm ý: “Lúc nào anh cũng sẵn sàng”.

Vì muốn ở bên anh, nên sát giờ Giai Hòa mới gọi xe. Lúc đến sân bay, cô mới đau khổ biết rằng máy bay lại trễ giờ. Cô ngồi đợi ở sảnh chờ, nhìn khu vực xếp hàng lên máy bay vẫn chưa có ai, càng thấy buồn hơn, máy bay vẫn chưa thấy tới…

Giai Hòa lôi điện thoại ra, định nhắn tin kêu than thì bên cạnh đã có người ngồi xuống.

“Sao trùng hợp thế này?”, giọng nói quen thuộc vô cùng. Cô nghiêng đầu: “Trùng hợp quá, anh về Thượng Hải à?”.

Cô vẫn luôn thấy áy náy trong lòng, hôm đó anh ta ở dưới lầu nhà mình, mình chẳng xuống xe chào hỏi một câu, thế mà chớp mắt đã mấy tháng trôi qua rồi. Cố Vũ chỉ gật đầu: “Em cũng về Thượng Hải?”.

“Không”, Giai Hòa lắc đầu, “Về Bắc Kinh, có chút việc phải làm”. Cô nói xong, hai người không trò chuyện gì thêm, đúng lúc này Dịch Văn Trạch gọi đến, cô nói xin lỗi với Cố Vũ, rồi đứng dậy bước ra xa nghe điện thoại. Đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc là đang ở trên xe, vì ở chỗ anh nhiều người quá nên Giai Hòa chỉ nói vài câu rồi bảo nếu không tiện thì để về Bắc Kinh rồi gọi lại.

Giai Hòa cúp máy, Cố Vũ vẫn chưa đi, cô không thể làm gì lộ liễu quá, nên đành bước lại ngồi vào chỗ cũ.

Lướt mắt nhìn ra sân bay, máy bay đã đến, rất nhiều người đi ra. Lúc này cô mới nhìn thấy tia hi vọng được lên máy bay, thầm nghĩ phải ra xếp hàng ngay thôi, may quá, không phải ngồi ở đây mà khó xử nữa.

“Phim của em có rating rất khá”, Cố Vũ đột nhiên cất tiếng, “Hôm trước anh xem bản đăng kí, thấy có người muốn phỏng vấn em”.

Giai Hòa hiểu ra, cười nói: “Không phải chứ, khoa trương đến vậy sao? Em không có giá như thế đâu”.

Ở đại lục này, biên kịch là một nghề không được coi trọng, trừ những người có khả năng tự đánh bóng tên tuổi của mình, còn lại không thể giống như diễn viên cứ động một tí là lập tức có tin bài làm nóng tên tuổi.

Cố Vũ chưa kịp đáp lời thì bỗng có loa thông báo đến giờ lên máy bay, chuyến bay đi Thượng Hải.

Tốt quá… Giai Hòa chỉ ra phía cửa ra máy bay ở đằng xa: “Chuyến của anh hả?”.

Cố Vũ ừ một tiếng, đứng dậy: “Nhưng anh hủy bài phỏng vấn đó rồi, anh đoán nếu là trước đây, chắc chắn em không thích xuất đầu lộ diện”. Giai Hòa nhếch môi cười gượng: “Cảm ơn anh, em vẫn vậy thôi”.

Anh ta kéo hành lí, hình như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn cô: “Bạn anh có bộ phim cần làm, mấy hôm trước nhờ anh hỏi em. Thế nào, hứng thú không?”.

“Lịch làm việc nửa năm tới của em kín rồi”, cô dứt khoát lắc đầu, “Nếu cần, em có thể giới thiệu người tốt hơn”. Lời từ chối rõ ràng như vậy, người thông minh nào chẳng hiểu.

Cố Vũ rất bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng không nói gì thêm nữa. Giai Hòa tiếp tục ngồi đó, nhìn xe chở đồ ăn lên máy bay, điện thoại cô lại đổ chuông. Trên màn hình nhấp nháy tên của Dịch Văn Trạch, Giai Hòa hơi bất ngờ, nhấc máy lên “A lô”. Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, cô nhất thời có chút lo lắng, cứ ngỡ là đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”.

“Không”, giọng nói bình tĩnh của anh truyền đến, “Vừa rồi đang đóng cửa”.

Giai Hòa ồ một tiếng, nói giọng có mùi ghen tuông: “Không phải lại có người sang gõ cửa phòng anh đấy chứ?”.

“Vợ yêu ơi”, Dịch Văn Trạch chậm rãi nói, “Hôm nay anh cố ý đưa bao nhiêu người đến cùng ăn, là để em yên tâm về Bắc Kinh đấy”. Hai tiếng “vợ yêu” vừa cất lên, cơn giận dỗi của Giai Hòa lập tức bay sạch: “Ai cho anh gọi em thế…”.

Cô cúi đầu, nhìn chằm vào con Monchhichi trên túi của mình, bắt đầu rầu rĩ chuyện cái mặt sưng không đúng lúc của mình, không chỉ có anh mà cả đoàn làm phim cũng nhìn thấy hết rồi. Lúc về, thể nào người ta cũng bàn tán xôn xao, bạn gái Dịch Văn Trạch cũng just so so mà thôi…

Nghe anh nói câu được câu chăng, có lẽ đường truyền không tốt.

Một lúc sau Giai Hòa mới nghe rõ, hình như anh đang ở ngoài: “Giai Hòa?”. Giai Hòa vâng một tiếng, vẫn còn đang hậm hực về cái mặt của mình, anh dịu dàng nói: “Có một số việc nên để anh làm, từ sau đừng giành của anh nhé”.

“Mấy lần?”.

“…”.

“Nói mau, cậu biết tính tớ rồi đấy, nếu cậu mà không trả lời, tớ sẽ hỏi mãi đấy…”.

Cuối cùng Giai Hòa phải ngẩng đầu lên khỏi đĩa khoai chiên, giơ mấy ngón tay lên.

“Giỏi!”. Hai mắt Kiều Kiều phát sáng, nhào tới bên Giai Hòa, rồi nghiêm túc tính toán một hồi, “Nhưng… có vẻ cũng bình thường, cả đêm cơ mà”.

Giai Hòa lườm Kiều Kiều một cái, khẽ nói: “Thực ra… vì hết cái kia rồi”. Địa vị của thần tượng nhất định phải được bảo toàn, nhất là ở lĩnh vực quan trọng thế này, không thể mập mờ được…

Bộp một tiếng, Kiều Kiều đập mạnh xuống bàn: “Thật chẳng ra sao cả, dù sao cũng là khách sạn năm sao, thế mà lại cho người ta loại hộp nhỏ nhất. Sao các cậu không gọi lễ tân thêm hộp nữa?”. Giai Hòa suýt chút nữa ụp cả đĩa khoai chiên vào đầu Kiều Kiều: “Cậu định để sáng hôm sau tớ lên Tianya(*) luôn hả?!”.

“Cũng đúng”, Kiều Kiều hiểu ra, cầm một miếng khoai chiên lên, chấm tương cà, “Thế mới nói, yêu người như vậy cũng không ổn, đi đâu cũng phải hạn chế”. Kiều Kiều hơi lên giọng ở cuối câu, làm cho ý nghĩa câu nói càng trở nên phong phú.

Mặt Giai Hòa biến sắc, đang định đáp trả thì thấy Tiêu Dư ngồi phía đối diện giơ ngón trỏ lên gõ gõ xuống mặt bàn: “Đủ rồi đấy”.

(*) Một diễn đàn có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc.

Chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ làm hai người cúi đầu im lặng ăn khoai chiên, để an ủi cô ấy, Giai Hòa còn cúi đầu khen ngợi: “Câu nói và động tác vừa rồi của cậu thật là có khí chất, nếu có người đàn ông khác như vậy thì nhất định tớ sẽ đổ luôn, không cần ngó ngàng gì đến thần tượng nữa”. Tiêu Dư liếc nhìn Giai Hòa, không nói gì. Kiều Kiều lập tức túm lấy tay Giai Hòa, nhắc nhở: “Giọng điệu vừa rồi của cậu giống ai cậu còn không biết sao… Cậu dám cướp người của Tiêu Dư hả? Không muốn sống nữa à?”.

Giai Hòa chớp chớp mắt, tiếp tục cúi đầu, im lặng ăn khoai chiên. Thực ra… tớ chỉ định nịnh nọt tí thôi mà…

Ba người ăn uống xong xuôi rồi đường ai nấy đi. Trước khi rời đi, Giai Hòa mới thấy kì lạ, túm tay Tiêu Dư, hỏi: “Sao cậu biết tớ… gì gì rồi”. Tiêu Dư thoáng cười, nhìn cô: “Weibo của giai nhà cậu lúc nào chả có cả đống người chia sẻ, hai chữ ‘viên mãn’ đó, cậu nghĩ mọi người không đoán ra chắc?”.

Thế mà cũng đoán ra được, vậy mới là không bình thường đó…

Cô ồ một tiếng, rất bình tĩnh quay người đi, nhưng bị Tiêu Dư gọi giật lại: “À nhớ ra rồi, mấy hôm trước tớ mới quay xong quảng cáo của Thiên Sở, cô ta xinh lắm”. Giai Hòa hơi trề môi xuống, Tiêu Dư vỗ vai cô, chuyển chủ đề: “Thấy tự tin chưa? Người như vậy mà cũng thua cậu còn gì, những loại linh tinh vớ vẩn khác thì không thèm chấp”.

Lúc này Giai Hòa mới hiểu ý của Tiêu Dư, đá nhẹ lên chân bạn một cái, lòng bỗng nở hoa.

Bộ phim mới cuối cùng cũng khởi quay, Giai Hòa tạm thời không phải bận rộn nữa, may mà cô không có thói quen vừa quay vừa viết kịch bản, hầu hết đều viết xong trước khi quay. Dạo này Giai Hòa vẫn lái xe của Dịch Văn Trạch, nhưng vì chiếc xe sang quá nên cô không dám lái đến công ti chế tác, lần nào cũng tìm bãi đỗ xe thật xa để gửi, rồi đi bộ đến nơi.

Lần nào cũng mồ hôi nhễ nhại, lần nào cũng bị đạo diễn chế giễu: “Giai Hòa à, thù lao của cô không ít, vậy mà cô tiếc tiền gọi taxi sao?”. Giai Hòa chỉ rầu rĩ ngồi điều hòa, không ngừng phỏng đoán, chắc là anh ấy cố ý, cố ý, đúng là cố ý mà…

Cũng vì có chiếc xe đó để đi lại mà vào tết Trung thu, Giai Hòa được giao làm tài xế cho cả nhà.

Hiểu biết của mẹ về xe sang chỉ hạn chế ở Mercedes-Benz và BMW, nhưng bà cũng cảm thấy ngồi xe này thoải mái: “Con gái này, mẹ thấy xe này được đấy, không thua kém gì BMW, lần trước đến Thượng Hải ngồi cái xe giống như xe đồ chơi của con, còn phải di chuyển ghế trước mới vào xe được, mệt chết đi”, bà nhìn Giai Hòa qua gương chiếu hậu, “Sau này mua xe này cho mẹ nhé, mẹ không chê đâu”.

Mẹ cũng tinh mắt thật…

Giai Hòa nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, bị âm thầm đả kích.

Mãi đến lúc đưa mẹ về đến dưới nhà, cô mới lái xe tới Đại học Chính trị Pháp luật.

Trước cổng trường đỗ toàn xe xịn, đương nhiên cũng có nhiều người biết nhìn xe, cô mới đứng cạnh xe được một lúc mà hứng đủ mọi ánh mắt như nhìn bồ nhí, nên đành phải chui lên xe ngồi chờ… Mãi đến hơn mười phút sau, cô em họ đeo ba lô trên lưng mới chạy lại, vừa nhìn thấy biển số xe đã lấy ngay điện thoại ra, chụp liên hồi, còn chụp cả cửa xe nữa, Giai Hòa hạ cửa xe xuống nhìn cô bé.

“Chị, chụp cho em một kiểu với xe của chị đi”. Cô bé chớp mắt liên hồi, còn thiếu mỗi nước hoa chân múa tay vì vui sướng.

Giai Hòa hơi xấu hổ: “Lên xe đi, chụp gì mà chụp…”.

“Chụp cho em một kiểu đi mà”. Nũng nịu đúng là đòn sát thủ của bọn trẻ, Giai Hòa bất đắc dĩ xuống xe chụp cho cô bé tới N kiểu mới dụ được nó lên xe. Ai dè vừa mới bước lên xe, cô bé đã hạ giọng, thở dài một cái: “Chị, cuối cùng thì chị cũng đổi đời xe, chị làm bồ nhí hả?”.

Giai Hòa giật mình, kì lạ nhìn cô bé: “Nói gì thế?”.

Cô bé tỏ vẻ rất đau lòng: “Em không ủng hộ đâu nhá, à không, là kiên quyết phản đối. Đây là con đường sai trái, dù không lấy được chồng thì cũng không được đi con đường này đâu. Em học luật đấy, tuy hiện tại, cơ chế của đất nước ta khiến người dân đau khổ và thất vọng, lại còn xóa tội ‘trùng hôn’; tuy hiện nay đạo đức xã hội suy đồi, mọi người cũng đã mặc nhiên thừa nhận hiện tượng này, nhưng mà…”. Mặt cô bé đầy vẻ chính nghĩa, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Em, với tư cách là một chuyên gia ủng hộ luật hôn nhân một chồng một vợ, tuyệt đối không chấp nhận hành vi này của chị”.

Cô bé nói một thôi một hồi, Giai Hòa thấy cũng có lí có tình. Cô dở khóc dở cười: “Xe này của anh rể em”, nói xong thấy hơi mặt hơi nóng, lại hắng giọng, “Chị khai thật là anh ấy từng li hôn, nhưng hiện tại thì đường đường chính chính là đàn ông độc thân”.

“Á? Chị dùng đồ second-hand hả?”. Cô bé chăm chú quan sát vẻ mặt của Giai Hòa, bán tín bán nghi: “Chẳng phải là năm năm nay chị không có ai ngó ngàng đến sao? Sao tự nhiên lại tòi ở đâu ra thế?”.

Chị đây mà năm năm không có ai ngó ngàng đến hả? Là chị không thèm ngó ngàng đến ai, biết chưa?

Hơn nữa, Dịch Văn Trạch cũng không phải hàng second-hand…

Giai Hòa giận dữ nhìn cô bé: “Là chị yêu cầu cao, chứ không phải là không ai ngó ngàng tới”.

“Chị á”, cô bé nghĩ ngợi, “Cũng đúng, chị thích Dịch Văn Trạch như vậy, thích mơ mộng như vậy, đúng là yêu cầu của chị quá cao rồi”. Giai Hòa bị chẹn họng, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nếu cô bé mà biết anh rể mình là Dịch Văn Trạch, liệu có lăn ra ngất xỉu không nhỉ? Cơ mà, sức chịu đựng của bọn nhỏ tốt lắm, có nên thử không?