Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 14 - Phần 2

Trong lúc cô bé vẫn đang tiếp tục cảm thán Giai Hòa còn mơ mộng hơn mình thì cô đột nhiên quay sang, nghiêm túc nhìn cô bé: “Nếu chị thực sự tìm được người tuyệt vời như Dịch Văn Trạch thì sao? Từ ngoại hình đến tính cách đều không thua kém anh ấy thì sao?”.

Trong xe có tiếng nhạc du dương, ngoài ra không còn một âm thanh nào khác.

Sắc mặt người đối diện chuyển từ ngẩn người, kinh ngạc, rồi quá độ đến vô cùng đau khổ, nhưng vẫn không thốt nên lời…

Cuối cùng cô bé giơ tay sờ trán Giai Hòa.

“Chị à, chị ấm đầu hả? Hay đầu óc chị bị chập mạch rồi?”. Cô bé sờ thử, nhiệt độ bình thường mà. “Đam mê minh tinh một cách điên cuồng như chị thì thật đáng sợ. Đúng rồi, lần trước em thấy bác hai nói chị tìm được một anh diễn viên giống Dịch Văn Trạch lắm, không phải là chị ỷ mình là biên kịch làm gì người ta rồi đấy chứ?”.

Giai Hòa im lặng quay đầu, sự thực đã chứng minh, lần nói chuyện này đã thất bại.

Cô nhất định phải tìm ra một cách mà mọi người có thể chấp nhận… Nghĩ đi nghĩ lại, thấy không ổn chút nào, sao mình đã tìm cách chuẩn bị đưa anh về nhà ra mắt rồi… Cô hơi hoang mang, đang định lái xe đi thì có điện thoại của Dịch Văn Trạch gọi đến.

Cô chột dạ nhìn em họ một cái, nói “A lô” rất khẽ.

Cô bé vốn không thèm để ý, nhưng nghe thấy giọng Giai Hòa dịu dàng như vậy lập tức đoán ra ngay, nó dùng khẩu hình để hỏi: “Người đã li hôn đấy à?”.

Giai Hòa trừng mắt nhìn cô bé, nghe thấy bên kia nói: “Vợ ơi, đang làm gì đấy?”. Cô khẽ trả lời: “Em đến đón em họ tan học, rồi đến nhà ông bà ăn tết Trung thu”. Dịch Văn Trạch ừm một tiếng: “Anh đặt vé máy bay rồi, mười một giờ đêm nay cất cánh, khoảng một rưỡi là đến Bắc Kinh”.

Lại đặt chuyến đêm à…

Giai Hòa mừng rỡ, đang lúc ngọt ngào tình tứ thì đột nhiên thấy tay mình trống không, cô em họ đã giật mất điện thoại của cô. Cô bé khoái trá nói vào điện thoại: “Anh rể, em là em vợ anh đây, em tên Mục Mục”.

Cô đang định giật điện thoại về thì Mục Mục vội nói thêm: “Tết Trung thu mọi người có mặt đủ cả, là cơ hội thích hợp để anh gặp phụ huynh đấy, anh đến đi, em nói tốt giúp cho, mẹ vợ tương lai của anh ưa nịnh lắm”. Nói xong, cô bé quay sang Giai Hòa: “Giọng anh rể hay thế”.

Giai Hòa bị cô bé làm cho dở khóc dở cười, không biết làm sao, lại thấy Mục Mục trố mắt nhìn cô chằm chằm, nó há hốc mồm, sau đó… hét lên kinh ngạc, ném điện thoại vào lòng cô.

Hỏng rồi…

Cô vội vàng nhặt điện thoại lên: “Anh nói gì với nó thế?”.

Giọng nói ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh: “Không có gì, anh chỉ nói hôm nay máy bay hạ cánh rất muộn, lần sau mời cô bé đến xem buổi chiếu ra mắt phim Thời hoàng kim thôi”.

Nghe ra thì đúng là anh không nói gì. Nhưng rõ ràng là cố ý dọa người ta… Thời hoàng kim là phim toàn minh tinh, mà anh lại thủ vai chính.

Có là kẻ ngốc thì cũng hiểu được.

Giai Hòa nói mỗi câu “Nói chuyện sau nhé”, rồi vội cúp máy nhìn Mục Mục: “Em đừng có dọa chị… không đến mức ấy chứ?”.

Thôi xong, đến con bé còn thế này, nếu để mẹ mình biết thì sẽ càng phiền phức cho mà xem.

Mục Mục đặt tay trước ngực, ra hiệu cho Giai Hòa im lặng, tự trấn án mình đúng nửa phút mới thở hắt ra: “Nói cho em biết, có phải em nghe nhầm không?”.

Giai Hòa sầu thảm lắc đầu: “Em không nghe nhầm đâu…”.

Mục Mục giữ tay trước ngực, ai oán nhìn cô: “Chị em mình vốn cùng tông chi, sao cuối cùng chị lại vớ được vận may chết tiệt thế hả?”.

Giai Hòa ngượng nghịu lái xe đi, quyết định hoàn toàn im lặng.

Cả quãng đường về, Mục Mục liên tục đặt những câu hỏi kì quặc làm Giai Hòa không thể trả lời nổi. Mãi đến khi cô bé hỏi tình cảm của hai người đã được nhen nhóm lên như thế nào thì Giai Hòa mới nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, hình như là có một lần xe cô bị tông vào đuôi, Dịch Văn Trạch đã nhờ Ngô Chí Luân lái xe đưa cô về…

“Khoan khoan, chị mau tạt xe vào lề đường!”, Mục Mục hét lên. Giai Hòa vội vàng tìm chỗ trống bên đường, dừng lại, suýt thì bị hù chết.

“Em nhớ ra rồi, kĩ thuật lái xe dở ẹc của chị thì quá rõ rồi”, cô bé quả quyết xuống xe, đổi chỗ, “Để em lái cho, em không muốn không về kịp nhà đón tết Trung thu đâu”, thắt dây an toàn xong, mắt long lanh nhìn Giai Hòa, “Quá thần kì, chỉ có mỗi thế mà chị cũng quyến rũ được một anh đại minh tinh. Chị, sao chị không thích Ngô Chí Luân, rõ ràng là Ngô Chí Luân đẹp hơn mà”.

Giai Hòa khịt mũi khinh bỉ, cái đồ nát rượu ấy sao sánh được với anh rể em…

Về đến trước cửa nhà, Giai Hòa còn nghiêm túc cảnh cáo Mục Mục giữ mồm giữ miệng, Mục Mục đáp vâng, không thành vấn đề, miễn là cho em iPad của chị. Và thế là, giữa thanh thiên bạch nhật Giai Hòa mất luôn chiếc iPad… Suốt buổi tối, đến cả lúc ngồi gọt hoa quả Giai Hòa vẫn nhìn Mục Mục bằng ánh mắt lo lắng, chỉ sợ cô bé lỡ miệng nói điều gì, tới tận khi mọi người chia bánh trung thu, chuẩn bị về nhà, cô mới thở phào.

Đến lúc về, ông ngoại đột nhiên vỗ đầu nói quên xem phim mất rồi. Nói xong, ông chạy ra bật tivi, Giai Hòa vừa liếc mắt đã sững sờ, là phim Vĩnh an. “Ái chà”, mẹ cô ngồi phịch xuống, “Bố xem phim này à, con cũng xem đấy, Giai Hòa nhà mình viết kịch bản đấy, bảo con bé bật mí kịch bản mà nó không chịu”.

Nhất thời tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Giai Hòa, cậu em họ chỉ Dịch Văn Trạch nói: “Chị, chị sướng nhé, cuối cùng cũng ôm được chân thần tượng rồi”. Giai Hòa nhe răng dọa, Mục Mục lại vỗ vai nó đầy ẩn ý: “Chị mình xinh đẹp tuyệt trần thế kia, chỉ ôm chân thôi thì sao được”.

Mọi người đang cùng nhau xem tivi, vậy mà chỉ vì một câu nói đó, tất cả lại quay ra nhìn Giai Hòa bằng ánh mắt long lanh sáng ngời.

Giai Hòa trừng mắt nhìn Mục Mục, chỉ vào chiếc iPad vừa cống nạp đang để trên bàn, Mục Mục lè lưỡi chịu thua. Không ngờ, mẹ cô lại tiếp lời như thật: “Ầy, nguyên bản nhìn vẫn đã mắt hơn”, rồi lại rầu rĩ quay sang ông ngoại tổng kết: “Cháu ngoại của bố lại tìm một thằng bản sao chứ, nhưng cũng giống Dịch Văn Trạch lắm”.

Giai Hòa đứng hình…

Ông ngoại à lên một tiếng, đang định truy hỏi cho cặn kẽ thì bỗng chỉ lên tivi, nói: “Ôi ôi, con bé kia giống Giai Hòa nhà mình chưa kìa, lại còn khóc nữa”.

Giai Hòa hoàn toàn hóa đá…

Chịu đựng như vậy đến hơn mười một giờ, Giai Hòa mới thoát khỏi được sự truy hỏi của mọi người.

Lúc đưa Mục Mục về trường, Giai Hòa lái xe vào tận sân kí túc, Mục Mục vừa xuống xe thì cô nghe thấy có ai đó gọi mình. Quay đầu nhìn, hóa ra là một người bạn hồi cấp ba, Giai Hòa cố gắng nhớ tên người ấy rồi đáp lại.

Đúng là đầu lợn não chó mà, mấy năm trước mình còn đi đám cưới cậu ấy nữa mà.

Cậu bạn kia bước tới, cười chào: “Quên tớ rồi hả?”.

Giai Hòa cười trừ, mở cửa xuống xe, nói: “Đâu có”. Cậu bạn kia đang định nói gì đó thì một cô bé xinh xắn từ trong kí túc lao ra ôm tay cậu ta: “Ai thế?”, cô bé nói xong mới nhìn Giai Hòa, rồi lại nhìn chiếc xe.

Giai Hòa nhìn cái kiểu bám tay chặt thế kia thì thừa hiểu tình hình. Mục Mục chỉ đứng ôm ba lô, không nói gì, mãi đến lúc hai người kia đi rồi, cô bé mới hừ một tiếng: “Bạn học của em đấy”. Giai Hòa thản nhiên gật đầu, nói với cô bé: “Anh kia cũng là bạn học của chị”. Mục Mục khinh bỉ nhìn Giai Hòa: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Đạo đức suy đồi”. Giai Hòa im lặng nhìn cô bé, bạn học của em cũng có hơn đâu.

Chuyện này kể ra cũng chẳng có gì to tát, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bạn học của mình dắt tay một cô bé cỡ tuổi Mục Mục là trong lòng Giai Hòa lại thấy khó chịu vô cùng. Mục Mục lại khinh bỉ nói thêm: “Cơ mà, bạn chị giàu thật đấy, chẳng phải dịp gì cũng tặng đồ Chanel”. Giai Hòa lập tức cảnh cáo: “Em đừng có học theo đấy, ông ngoại mà biết được thì thể nào cũng lên cơn đau tim cho xem”. Mục Mục gật đầu: “Nếu em muốn thì em tìm chị là được rồi, tìm mấy chú già ấy làm gì?”.

Chị đây không phải là đại gia nhé, Giai Hòa thầm rỉ máu trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng dạy dỗ cô bé: “Còn nữa, mẹ em khi nãy có nhờ chị nói với em, yêu đương thì được, nhưng không được vượt quá giới hạn”, nói xong thấy vẫn chưa đủ thuyết phục, cô tiếp tục lấy kinh nghiệm bản thân ra để bổ sung: “Trong số bạn bè chị, những người giữ được sau này đều lấy được chồng tử tế đấy, chị không lừa em đâu, nên em cố mà giữ”.

Mục Mục vỗ vai Giai Hòa: “Chị, chị đang ám chỉ với em là chị dùng chiêu này để trói chân Dịch Văn Trạch chứ gì? Lần sau cứ nói thẳng ra, không phải vòng vo tam quốc như vậy đâu”.

Quả nhiên năm năm là mương rãnh, mười năm thành vực sâu(*). Giai Hòa quyết định ngừng thuyết giáo, nhanh chóng ra về.

(*) Ý nói về sự khác biệt về tư duy, hành vi giữa hai thế hệ, chỉ cách năm tuổi là đã thấy sự khác biệt rõ ràng rồi chứ chưa nói đến là cách nhau mười tuổi.

Người bay chuyến đêm không nhiều, bãi đỗ xe rất yên tĩnh. Mãi đến lúc Dịch Văn Trạch lên xe rồi, Giai Hòa mới biết, những lúc thế này thật sự rất khó xử. Lẽ nào mình lại ngủ lại nhà anh? Nghĩ đến hai chữ “ngủ lại”, Giai Hòa lập tức nhớ tới đêm hôm ấy… Cả cơ thể cô đều có cảm giác khó tả. Im lặng một lúc, Giai Hòa mới quay đầu hỏi anh: “Anh đói không? Ở công ti có gì ăn không?”. Nếu không thì lại phải tới cửa hàng tạp hóa mua gì về ăn.

Dịch Văn Trạch không nói gì, nhìn cô cười.

Hự, thế này là có ý gì?

Sau đó… sau đó mãi đến khi anh lái xe tới một tiểu khu rất lạ, Giai Hòa mới hiểu ra gì đó, cẩn thận hỏi anh: “Lại nhà khác của anh hả?”. Đúng là thỏ khôn lắm hang mà. Nhưng căn phòng ở công ti anh trông có vẻ như để ở lại thường xuyên, tại Bắc Kinh anh cũng có một căn hộ, chắc không phải cũng dành để ở chứ?

Anh ờ một tiếng, tắt máy xuống xe, xách hành lí lên lầu.

Giai Hòa theo anh vào nhà, phòng khách rộng rãi như lễ đường, sở dĩ cô nói vậy là vì trong phòng chẳng có đồ đạc gì. Ánh đèn chiếu xuống nền nhà màu đỏ đậm, vô cùng sạch sẽ, hình như chưa từng có ai ở đây.

Giai Hòa mở tủ giày, không có đôi dép nào: “Anh chắc là tối nay ở đây không?”. Phía sau có tiếng đặt vali xuống, sau đó Giai Hòa có cảm giác chân mình hẫng một cái, Dịch Văn Trạch đã bế bổng cô lên: “Em thích không?”.

Thích không…

Ánh mắt Giai Hòa chăm chăm ở cổ áo anh, trong lòng cô như có một thiên thần đang vỗ cánh, liên tục hỏi cô có thích không, có thích không, sau đó ngón tay Dịch Văn Trạch chạm nhẹ lên môi cô, lại hỏi: “Em thích không?”.

Chỉ một động tác ấy thôi mà khiến toàn bộ cảm xúc của cô tập trung cả vào ngón tay anh và môi mình, tim đập mạnh như thầm khẽ vâng một tiếng, nhưng câu ấy lại buột ra miệng.

Anh vẫn vuốt ve cánh môi cô, Giai Hòa cảm thấy hành động này quá mờ ám, nên cắn vào tay anh một cái, cười đùa: “Đừng nói với em là nhà anh tặng em nhé”. Nói xong, Giai Hòa mới thấy cổ họng mình nghẹn lại, sau đó liền được anh bế qua phòng khách, tới phòng ăn và mấy căn phòng nữa đang đóng chặt cửa, cuối cùng là vào phòng ngủ chính: “Nhà tặng em, nhưng để hai đứa mình chung sống”.

Chung sống…

Giai Hòa nghe tiếng ù ù bên tai, trước mắt là vô số những bong bóng màu hồng không ngừng dập dờn bay qua bay lại, nhưng cuối cùng cô vẫn không quên giữ vững lí trí: “Thế nhà ở Thượng Hải của em thì sao, hay là bán đi, chúng ta mỗi người trả một nửa tiền mua ngôi nhà này nhé?”. Nói xong, cô mới thấy những lời mình vừa thốt ra thật ngốc quá đi, căn nhà ấy của mình nhỏ xíu như vậy, có bán chắc cũng chỉ mua được một phần ba cái nhà này. Trong lúc cô đang nhẩm tính tài sản, anh đã cất tiếng: “Đàn ông Trung Quốc trước nay vẫn được giáo dục theo quan điểm truyền thống, đó là mua nhà, lấy vợ, sinh con. Vợ à, em chỉ cần chuyên tâm làm cho anh việc cuối cùng là được”.

Cô ừm một tiếng, hoàn toàn chịu thua.

Phòng ngủ có một chiếc giường, chỉ một chiếc duy nhất.

Đến khi bế cô lên giường, Dịch Văn Trạch mới ngồi xổm xuống, hỏi: “Muốn đi tắm không?”. Giai Hòa mơ hồ nhìn tứ phía: “Nhà anh thiếu thốn thế này, có tắm được không?”.

Hơn hai giờ sáng, không lẽ phải ra cửa hàng tạp hóa mua đồ?

“Đồ trong phòng tắm thì chắc là đầy đủ cả”, anh đứng dậy, “Trong vali của anh có đồ cho em thay đấy, có cả kính áp tròng nữa”. Giai Hòa có chút mông lung, vâng một tiếng rồi ngẩn ngơ đi vào phòng tắm.

Quả nhiên là đầy đủ mọi thứ, cô nhìn đống dầu gội, sữa tắm còn chưa bóc tem, có cả khăn tắm nữa, càng thấy mông lung hơn. Mở vòi nước, hơi nước nhanh chóng tỏa khắp phòng, lúc này Dịch Văn Trạch mới gõ cửa đưa quần áo vào, Giai Hòa mở hé cửa, thò tay ra đón lấy, vừa nhìn thấy đồ, cô lập tức đứng hình. Ai nói cô biết, mấy thứ đồ lót chưa tháo mác này là do ai đi mua không…

Nàng thỏ trắng đã đến, nước trong nồi đã sôi, gia vị cũng đầy đủ, dao thớt cũng sẵn sàng.

Đó chính là cảm giác lúc này của Giai Hòa.

Giai Hòa nhìn cánh cửa, chỉ có việc nên khóa cửa hay không mà cô cũng mất cả phút để suy nghĩ, cô thấy mình sắp phát điên rồi.

Sau đó cô quyết định cấp tốc tắm rửa sạch sẽ, trước khi ra ngoài còn cẩn thận tháo mác quần áo, cài hết nút áo mới chầm chậm đi ra.

Vì không có dép đi trong nhà nên Giai Hòa đành phải đi chân trần, để lại những dấu chân còn ướt nước trên sàn nhà.

Cô ngẩng đầu định cất tiếng, nhưng lại thấy Dịch Văn Trạch đang cởi đồ, nửa người trên đã để trần, thắt lưng quần bò cũng đã cởi, buông thõng trên đai quần. Ánh đèn không quá sáng cũng không quá tối, rất vừa vặn, anh nhìn Giai Hòa: “Lạnh lắm à?”. Giai Hòa chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngượng ngập nói hơi lạnh, rồi bình tĩnh đi về chỗ chiếc giường - vật duy nhất trong phòng.

Chắc chắn là anh cố tình! Anh không thể vào phòng tắm rồi hẵng cởi quần áo hay sao?

Có tiếng lạch cạch ở phía sau lưng, anh đã đóng cửa phòng tắm.

Giai Hòa ngồi trên giường nước mắt thành sông, căn phòng rộng quá, chiếc giường lớn quá, ngoài ra chẳng còn gì khác, đến cơ hội xem tivi để chuyển sự chú ý cũng không có nốt.

Mãi đến lúc Dịch Văn Trạch tắm xong bước ra, Giai Hòa vẫn cúi đầu, ngồi ngoan ngoãn, chân chà chà trên sàn nhà, thực ra toàn thân cô đã căng cứng đến mức mệt gần chết rồi. Lần này không hề giống với lần đầu tiên, khi ấy là anh tranh thủ lúc mình đau răng để “xử lí”, lần này anh lại bắt đầu từ việc tắm gội, thực hiện từng bước một… Thôi, chờ vậy.

Cô thấy chân Dịch Văn Trạch bước tới gần, dừng lại ngay trước mặt: “Mai đi mua đồ gia dụng nhé?”.

“Mua đồ gia dụng?”. Lúc này Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, thấy anh đang dùng khăn tắm lau đầu, sau đó… sau đó cô xấu hổ đến mức đầu óc choáng váng, cô ăn mặc nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, còn anh thì, cái gì có thể không mặc đều bỏ qua luôn…

“Lên giường rồi nói, muộn lắm rồi”.

Giai Hòa ờ một tiếng, cúi gằm, chậm rãi cởi đồ.

Cô mới cởi được cái áo ngoài đã bắt đầu túa mồ hôi, bi ai nghĩ mình tắm thật là phí công… Dịch Văn Trạch thấy sắc mặt Giai Hòa giống như chú cừu non chờ lên thớt, tai đỏ lựng lên thì khẽ mỉm cười, ôm cô chui vào chăn rồi giúp cô cởi đồ.

“Để em tự…”. Giai Hòa thấy anh không đơn giản chỉ là cởi đồ, mà còn có ý khác nữa.

“Em chậm quá đấy, vợ ạ”, anh như đang cười, “Anh mệt lắm rồi”.

Thế này mà bảo là mệt lắm rồi?

Giai Hòa ngoan ngoãn ôm anh, vẫn không thể kiềm chế nổi, từ đầu ngón tay đến tận tim đều run rẩy từng hồi. Rõ là trời đã sang thu, nhưng chỉ một lúc Giai Hòa đã nóng không chịu nổi, gần như có cảm thấy mồ hôi chảy thành giọt.

Mãi đến lúc tay anh vòng qua gáy cô, cúi người xuống, cô mới chớp chớp mắt: “Cái đó, anh quên cái đó kìa”. Anh cười: “Cái gì?”. Giai Hòa né người: “Anh chuẩn bị đầy đủ hết cả mà chẳng lẽ lại quên thứ quan trọng nhất?”.

“Vợ ơi, anh có thằng cháu dễ thương lắm”, anh khẽ nhéo tai cô, “Gần hai tuổi rồi”.

Giai Hòa vâng một tiếng, giọng run run, không được phân tán sự chú ý như thế này đâu…

“Em thấy đấy, anh đã hơn ba mươi tuổi rồi”. Anh cúi đầu, phủ môi mình lên bờ môi cô, cô hoàn toàn phối hợp nhưng trong đầu vẫn văng vẳng câu nói sau cùng của anh. Mãi đến khi hoàn toàn vào sâu trong cô, anh mới nói nốt nửa câu cuối: “Nên có con thôi”.

Cuối cùng, anh bế Giai Hòa đi tắm. Giai Hòa không mở nổi mắt ra được nữa, cả người cô ngập trong bồn tắm, khẽ lẩm bẩm nói, sau này nhất định phải thường xuyên tới thăm anh mới được, không thể xa nhau quá lâu như thế này, sợ quá đi…

Hôm sau khi mặt trời lên cao, Giai Hòa mới dậy.

Vì mỏi mắt quá nên lúc cô đeo kính áp tròng vào, nước mắt liên tục chảy, mắt đỏ như mắt thỏ, Dịch Văn Trạch ngạc nhiên hỏi cô bị sao thế. Giai Hòa lập tức giận dỗi nhìn anh, cả đêm không ngủ, sắp không đeo kính được nữa rồi.

Lúc đi mua đồ gia dụng, hai người cố ý đi tách nhau ra, cô thấy thích cái gì sẽ gọi điện hỏi anh, chỉ cho anh đi tới chỗ ấy, nhãn hàng gì, còn cô thì đi tới quầy khác. Vốn định cùng nhau bàn bạc chút xíu, nhưng cuối cùng Giai Hòa phát hiện, Dịch Văn Trạch mua hết những gì mình chỉ, lúc đó cô mới cẩn thận nhớ lại xem mình đã chọn những gì, mong là tất cả đều ổn.

Vừa mua được chai nước, đang đứng ở khu vực dành cho khách nghỉ chân thì Tiêu Dư gọi đến: “Đang làm gì đấy?”.

“Mua đồ gia dụng”, Giai Hòa thật thà báo cáo.

“Nhanh thế hả giời”, Tiêu Dư cảm thán, “Không chừng lần sau gọi điện tới cậu lại đang đi khám thai ấy nhỉ?”. Giai Hòa suýt chút nữa thì làm rơi chai nước, xấu hổ nghĩ lại chuyện đêm qua, tim đập thình thịch, có chút thấp thỏm không yên.

“Sáng nay vừa nghe nói về vụ li hôn của một đôi minh tinh, khách hàng bên tớ đã nổi trận lôi đình, kêu quảng cáo mới được phát sóng mà đã li hôn, đang thương thảo với công ti quản lí của bên kia, muốn người ta đền tiền”, Tiêu Dư thở dài, “Nửa năm trước lúc quay quảng cáo gia đình ấy vẫn còn hạnh phúc đầm ấm là thế, ôi tớ thấy sợ thay cho cậu đấy”.

Giai Hòa dựa vào lan can, nhìn từng tốp người qua lại bên dưới. Từ xa, cô có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang bước vào một cửa hàng ở tầng hai, chắc là đang xem món đồ cô vừa chọn, để tránh bị nghi ngờ, anh còn đưa cả A Thanh và vài người nữa theo cùng. Mấy nhân viên phục vụ đều mừng rỡ, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, còn để một người đứng ở ngoài cửa, không cho ai vào chụp ảnh.

Nhìn từ xa thế này, Giai Hòa lại có cảm giác hơi xa cách.

Giai Hòa lắc lắc đầu, dập tắt luôn ý nghĩ ấy: “Đầy người bình thường yêu nhau rồi kết hôn, cuối cùng cũng vẫn li hôn đấy thôi, sáng nay tớ gặp cậu bạn hồi cấp ba đã lấy vợ rồi mà còn đi cùng một em sinh viên”.

Tiêu Dư cười cười, sau đó cúp máy.

Trong đại sảnh đang bật một bài hát quen thuộc của Châu Đổng, cô tựa người vào lan can, cắn miệng chai nước, cuối cùng chỉ nghe lọt tai một câu: Yêu cái cảnh tượng tuy ở giữa dòng người nhưng anh chỉ thuộc về em.