Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 19 - Phần 2

Ca khúc này lúc phát hành chỉ có bản tiếng Trung và tiếng Quảng, cô không ngờ còn có cả bản tiếng Anh nữa.

Dịch Văn Trạch khẽ nghiêng đầu, lúc hát câu cuối cùng, anh bỗng ngừng lại, rất dịu dàng hôn lên môi cô, nụ hôn rất sâu nhưng cũng rất nhanh. Giai Hòa không kịp phản ứng, mãi đến khi anh rời ra, cô mới lặng lẽ nhìn anh, tim cô như ngừng đập…

Lúc hai người đi, đám thanh niên còn lưu luyến, liên tục chúc phúc hai người, nhưng tuyệt nhiên không có ai rút điện thoại ra chụp ảnh hay yêu cầu chụp chung. Về đến nhà, cô bước sau anh, tiện tay tắt đèn.

Anh quay người lại nhìn cô.

“Anh nói xem, sao họ lại không yêu cầu chụp ảnh chung? Hình như ở đó có hai người là fan của anh đấy”. Cô bước lại, khẽ cởi chiếc cúc áo trên cùng của anh, ngón tay rất mềm.

Anh cười hiểu ý, khẽ nói: “Họ đều rất thích em, nên sợ em khó xử đấy mà”.

Cô cởi chiếc cúc thứ hai, ngón tay bất giác run run.

Thật là, rõ ràng hai người đã sống với nhau rất lâu rồi, vậy mà hiếm khi cô chủ động thế này. Cô thầm than thở, quả nhiên, đi nghỉ dễ làm người ta kích động, anh còn làm bao nhiêu việc như thế nữa, chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà anh như thể muốn làm hết những thứ có thể làm.

Rõ ràng anh cố ý làm vậy.

Giai Hòa thầm thở dài rồi đưa tay ôm mặt anh: “Dịch Văn Trạch”.

Được rồi, em chuẩn bị sẵn sàng rồi, em không tin là anh lại không muốn…

Anh cúi đầu nhìn cô, như đang cười.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. “Hai người về rồi à?”, là Văn Nhuận.

Giai Hòa nhìn Dịch Văn Trạch với ánh mắt tội nghiệp, anh cũng nói vọng ra vẻ bất đắc dĩ: “Về rồi, sắp ngủ đây”.

Ngoài cửa im lặng một lát rồi Văn Nhuận rất tủi thân nói: “Thằng bé không chịu ngủ, cứ đòi ngủ với aunt, trằn trọc mấy tiếng rồi, anh làm việc thiện đi mà, dỗ nó ngủ giúp em…”. Nói xong, cô ấy khẽ cất tiếng dỗ con. Dịch Văn Trạch véo nhẹ mũi Giai Hòa, nói: “Có những việc hãy để anh làm”.

Mặt Giai Hòa nóng bừng lên, nhìn anh bước ra mở cửa. Văn Nhuận đang ôm con trai đứng ngoài cửa, buồn ngủ díp mắt, nhìn Giai Hòa, nói với giọng rất áy náy: “Chị dâu, chị có sức hút với thằng bé thật đấy, đến mẹ mà nó cũng không cần nữa rồi”.

Giai Hòa đưa tay đón thằng bé đang nửa tỉnh nửa mơ, khẽ nói: “Không sao đâu, chị cũng thích nó lắm”.

Văn Nhuận nói thêm mấy câu rồi đi về phòng.

Giai Hòa ôm thằng bé, cảm thấy tay nó lần mò, rồi lại sờ vào ngực mình… Cô mếu máo nhìn Dịch Văn Trạch, khẽ nói: “Sau này lớn lên nó nhất định sẽ là công tử đào hoa cho xem”. Dịch Văn Trạch cũng bất lực, dùng ngón trỏ gạt tay nó ra một cách thành công, nhưng bi kịch hơn là, bàn tay nhó xíu kia lại nắm chặt lấy ngón tay anh, không chịu buông.

Hai người cứ đứng như vậy, chẳng biết phải làm thế nào.

Một lúc sau, hai người mới dùng khẩu hình để nói chuyện, khó khăn lắm mới đặt được thằng bé xuống giường. Từng người một bế thằng bé rồi thay phiên nhau đi tắm, đến khi cả hai tắm xong thì thằng bé mới hoàn toàn ngủ say trong lòng Giai Hòa.

Giai Hòa ôm thằng bé, nằm nghiêng nhìn anh, khẽ nói: “Sao anh chưa ngủ?”.

Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, ngắm nhìn gương mặt nghiêng và đôi mắt của Dịch Văn Trạch đúng là một sự hưởng thụ, tiếc là đêm đầu tiên tới New Zealand lại có một “người thứ ba” nằm ngay giữa.

Anh nheo mắt cười: “Em phóng hỏa xong không dập lửa, giờ anh ngủ làm sao?”.

Giai Hòa chột dạ: “Cháu anh tán gái giỏi lắm rồi, không cần dạy hư nó thêm đâu”.

Im lặng một lúc, thằng bé lại cựa quậy.

Dịch Văn Trạch cảm nhận được nên khẽ khàng vòng tay ôm thằng bé, bế vào nhà vệ sinh. Lúc bế thằng bé quay trở lại giường, nó đã ngủ say nên anh đặt nó vào lòng Giai Hòa.

Trong bóng tối, cô lặng lẽ nhìn mọi việc anh làm, bỗng cảm thán: “Nhất định anh sẽ là một ông bố tốt”.

Anh cười, khẽ nói: “Mau ngủ đi”.

Giờ giấc sinh hoạt của trẻ con rất lành mạnh, nên khi Giai Hòa vẫn đang say giấc nồng thì cảm thấy người nằm trong lòng mình cựa quậy. Cô mơ màng mở mắt, thằng bé đang nhìn mình bằng ánh mắt rất tội nghiệp: “Aunt”.

Cô lại tiếp tục mơ màng, nhìn nó, một giây, hai giây…

Cuối cùng Giai Hòa cũng nhớ ra nó là ai, lập tức tỉnh táo, ôm nó ngồi dậy, kiểm tra xem có dấu tích nào của việc thằng bé đã tè dầm không. Sờ soạng hồi lâu, tất cả đều rất khô ráo, cô mới thở phào.

“Dậy rồi à?”, Dịch Văn Trạch bê sữa và hoa quả vào.

Cô vâng một tiếng: “Thật là thần kì, thằng bé mới hai tuổi mà đêm ngủ không tè dầm”.

Dịch Văn Trạch đưa li sữa lên miệng cô, nói rất thản nhiên: “Lúc đêm anh đưa nó ra ngoài ba lần, em không biết sao?”. Giai Hòa đang uống sữa, suýt thì phun ra ngoài: “Không phải chứ?”.

Anh lại đưa hoa quả lên miệng cô: “Em muốn ngủ nữa không?”.

Lẽ ra, bình thường giờ này Giai Hòa vẫn ngủ rất say, cô nhắm mắt, ăn hoa quả, nói với vẻ ngượng ngùng: “Ở nhà em gái anh, sao có thể không biết ngượng mà ngủ nướng được”. Trong lòng bỗng nhẹ bẫng, anh bế thằng bé lên: “Không sao, em gái anh vẫn đang ngủ, anh bế thằng bé sang cho bố nó rồi sẽ quay lại với em”.

Cô vâng một tiếng, lại lăn ra ngủ tiếp.

Trước đây cô ôm Dịch Văn Trạch ngủ thấy rất thoải mái vì vòng tay anh rất rộng. Nhưng hôm qua phải ôm thằng bé cả đêm, lại còn phải nằm cong người, nên giờ vừa được thả lỏng người đã thấy lưng đau eo mỏi, đến cánh tay cũng chẳng nhấc lên nổi.

Lúc Giai Hòa đang nửa mơ nửa tỉnh thì thấy trên môi mình có cảm giác mềm mềm, rồi bị khẽ khàng ngậm lại.

Giai Hòa ư ư mấy tiếng, đầu lưỡi anh đã lướt vào trong miệng, trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng thật dài, thật mềm mại và ấm áp. Chỉ có điều, nụ hôn của anh kéo dài quá khiến Giai Hòa thở không ra hơi, cổ họng khô khốc, cô nuốt nước bọt. Chỉ một động tác nhỏ vậy thôi, anh đã ngừng lại, Giai Hòa mơ hồ mở mắt: “Sao thế anh?”.

Anh cười, ôm cô vào lòng: “Mau ngủ đi”.

Buổi chiều, Văn Nhuận đưa con trai đi siêu thị, Dịch Văn Trạch đưa Giai Hòa về thăm trường cũ.

Lúc Giai Hòa còn đi học, cô luôn có nhiều cảm xúc với những ngôi trường rộng rãi, cổ kính, nhưng khi vào trường Đại học Auckland, cô lại cảm thấy nó chẳng giống trường học chút nào. Tất cả kiến trúc của ngôi trường đều được ẩn giấu trong sắc xanh mượt mà, vì không có cổng lớn và tường bao, những người đi lại ở đây rất nhiều người không phải là sinh viên, bởi vậy trông khuôn viên trường càng thấy giống vườn bách thảo. Cô bước đi bên Dịch Văn Trạch, nghe anh kể lại vài chuyện thời sinh viên, cảm thán: “Tính ra thì trong bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới, trường của em đứng dưới trường anh cả trăm bậc, thật mất mặt quá đi”.

Anh nhìn cô cười: “Sao em biết?”.

Cô nhướng mày nói: “Trước đây em có đọc qua lí lịch của anh mà, sau khi biết anh tốt nghiệp trường nào, em còn tra cứu về trường của anh nữa”, cô rất đắc ý nhìn anh, nói tiếp: “Em còn biết ở gần trường anh có công viên quốc gia lớn nhất Auckland, khai thật mau, lúc trước anh có từng hẹn hò với ai ở đấy không?”.

Cô chỉ định hỏi đùa, nhưng anh lại cười, không đáp.

Hứ, mình biết là có mà…

Giai Hòa làm bộ rộng lượng: “Trẻ người non dạ, nhất định là có lúc bồng bột, yên tâm đi, em không để bụng chuyện cũ đâu”.

Dịch Văn Trạch vẫn im lặng, cười nhìn cô.

Cuối cùng Giai Hòa không nhịn nổi nữa, nhìn anh chăm chăm: “Không phải anh tức cảnh sinh tình, nhớ lại tình cũ đấy chứ?”.

“Thật tiếc”, cuối cùng anh cũng cười, “Trước kia, ngoài thư viện và các giảng đường ra, hình như anh chẳng đến chỗ nào khác”. Giai Hòa ồ một tiếng: “Tiếc thật”, trong lòng cô vui như hoa nở.

Hai người đi dạo quanh trường, tâm sự chuyện trên trời dưới bể.

Tuy đứng trong một ngôi trường rất mở, nhưng vẫn khiến Giai Hòa có cảm giác như được trở lại thời học sinh, cô đi theo bước chân anh, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Đói rồi”.

“Ừ, về thôi”, anh nói rất ngắn gọn, đưa tay lên xoa đầu cô, “Em làm anh bắt đầu thấy hối hận vì không có tình yêu thời sinh viên rồi đấy”. Giai Hòa suy đi ngẫm lại câu nói của anh mấy lượt, mới gật đầu mãn nguyện: “Này anh bạn, muộn rồi, anh giờ là trai có vợ rồi”.

Tán cây rất thấp, có thể nhìn thấy tháp đồng hồ màu trắng phía xa xa sau những kẽ lá, thật đẹp.

Cô níu cánh tay anh, bước từng bước, đột nhiên cảm khái, nói: “Có lúc em nghĩ, giá mà hồi đại học em chăm chỉ học hành, không yêu đương, chỉ yêu một mình anh thôi, thì tốt biết mấy. Nhưng có lúc lại nghĩ, nếu không có những chuyện đã xảy ra, em sẽ không chuyển nghề làm biên kịch, cũng có nghĩa là sẽ không quen anh…”.

Cuộc sống thật mầu nhiệm! Không hiểu vì sao, cô lại bồi hồi cảm xúc.

Anh cười rất nhẹ, nghe cô nói xong mới đáp: “Này bạn, mình có thể làm quen với bạn được không?”.

Cô ngẩn ra một lát, rồi lập tức hiểu ngay ý đồ của anh, nhanh chóng buông tay anh ra, lùi lại hai bước, giả bộ như đang ôm chồng sách, e thẹn nhìn anh: “Vì sao?”.

Ánh nhìn của Dịch Văn Trạch trở nên dịu dàng hơn: “Mình nghĩ, tương lai của bạn có lẽ sẽ liên quan đến mình”.

Hơi nóng mùa hè và cả ánh mắt của anh như đang đốt cháy trái tim cô.

Không biết vì anh diễn xuất quá tốt, hay vì không gian này dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Giai Hòa bỗng thấy dường như Dịch Văn Trạch thực sự là một mĩ nam của khoa Kiến trúc, còn mình chỉ là một nữ sinh bình thường, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để khỏi bị nợ môn. Ánh mắt Giai Hòa xa xăm vô định, cô cố gắng nghĩ ra một lời đối đáp thật đặc biệt, nhưng nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn không tìm ra lời thoại nào thích hợp.

Dịch Văn Trạch chỉ đứng nhìn cô, một tay đút túi, dáng đứng rất thoải mái.

“Biên kịch, đoạn tiếp theo diễn thế nào?”, anh mỉm cười, cuối cùng cũng lên tiếng: “Có cần ‘cut’ không?”.

“Không cần”, Giai Hòa cố gắng lấy lại chút thể diện, “Anh không biết là lúc này không nói lời nào còn hơn cả ngàn lời nói à?”.

Đột nhiên cô nhớ đến hai cảnh được diễn cùng anh, đều là cảnh bị chồng ruồng bỏ, khóc lóc thảm thương, vốn định tìm một chút cảm xúc, nhưng cuối cùng đành đầu hàng kí ức. Cô nhìn anh, thở dài: “Em xin lỗi, thời đại học em không muốn…”.

Được rồi, mình thử một lần diễn vai từ chối người khác xem sao.

“Vậy sao?”. Anh nhìn cô cười, bước lên trước hai bước, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Một nụ hôn rất nhẹ, cũng rất đơn thuần. Xung quanh, mọi người vẫn đang đi lại, tim Giai Hòa đập thình thịch, cô không ngờ anh lại làm như vậy, nên chỉ bất giác lùi lại phía sau, nhìn anh bằng ánh mắt sững sờ: “Anh nhảy tập hả? Sao mới làm quen đã tới ngay cảnh hôn thế này? Mà em lại vừa từ chối anh nữa”.

Dịch Văn Trạch rất nghiêm túc nhìn cô: “Anh chưa diễn vai gã háo sắc bao giờ, nên muốn thử xem”.

Giai Hòa ồ một tiếng, đưa tay nghịch con heo nhỏ trên chiếc dây chuyền, rõ ràng kịch bản bị thay đổi, nhưng cô vẫn cười như vừa trúng số độc đắc.

Buổi tối, Dịch Văn Trạch nhận được một cuộc gọi.

Giai Hòa nhìn anh đứng bên cửa sổ, nói chuyện rất dịu dàng, lập tức thấy tim mình lỗi nhịp. Cuộc điện thoại gọi vào giờ này, chắc là Lão Phật Gia muốn gặp con dâu rồi… Cô đã xem ảnh gia đình Dịch Văn Trạch, không thể phủ nhận là hai anh em anh rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt đó, đều rất ấm áp dịu dàng, ánh nhìn chăm chú khiến người khác có cảm giác rất an toàn.

Nhưng dù gì cũng là gặp mẹ chồng tương lai. Cô lo lắng nhớ lại lời dặn dò của mẹ. Nhất định phải nói năng nhẹ nhàng, không được ăn mặc tùy tiện quá, phải giúp mọi người làm gì đó để chứng tỏ mình không phải hạng lười biếng… Lúc Giai Hòa đang nghĩ đến những lời này thì Dịch Văn Trạch đã cúp máy, thấy cô lục quần áo trong vali, lấy ra một chiếc áo khoác tay lửng, rồi lại chọn một chiếc váy rất dài.

Anh nhìn cô đứng ướm thử trước gương, cười nói: “Em mặc thế không nóng à?”.

Cô nhìn anh rất nghiêm túc: “Thà cổ hủ một chút còn hơn mặc hở hang”.

Dịch Văn Trạch cũng nhìn cô rất nghiêm túc: “Vợ này, nói thật là bình thường em đã rất cổ hủ rồi”.

Cô há hốc miệng, hoàn toàn á khẩu.

Đây có thể coi là lời khen ngợi? Hay là lời trách móc?

Cuối cùng, vì buổi gặp mặt ngày hôm sau mà cả đêm Giai Hòa trằn trọc. Dịch Văn Trạch thấy cô quá căng thẳng nên nói chuyện với cô, nhưng vì Giai Hòa còn ôm cháu anh trong lòng, nên hai người không dám nói to, chỉ thì thầm, đến khi trời gần sáng mới chợp mắt một lát. Kết quả là hôm sau sắc mặt cô vô cùng tệ.

Lúc xe đến Wellington, Giai Hòa chốc chốc lại liếc nhìn Dịch Văn Trạch, làm anh không nhịn được cười: “Vợ à, em làm anh cũng bắt đầu căng thẳng rồi đấy. Em biết giờ trông em thế nào không?”.

“Thế nào?”, Giai Hòa lo lắng nhìn anh, “Sắc mặt em tệ lắm hả?”.

“Trông giống như công chúa Bạch Tuyết phải đi gặp mụ dì ghẻ vậy”, anh cố gắng lấy truyện cổ tích ra so sánh để cô thoải mái hơn, “Em thử nghĩ thế này nhé, không phải mình đi gặp mụ dì ghẻ, mà là gặp mẹ của hoàng tử vừa dùng nụ hôn đánh thức em”.

Hiếm lắm Dịch Văn Trạch mới nói những lời “sến” như thế, làm cô bật cười, thấy nhẹ nhõm được đôi chút: “Lẽ ra em phải ghi âm đoạn anh vừa nói lại, rồi bán cho giới truyền thông trong nước, đảm bảo sẽ gây bão lớn cho mà xem”.

Anh chỉ cười cười: “Anh không bận tâm đâu”.

Giai Hòa nhìn anh, anh không bận tâm nhưng mà em bận tâm…

Kết quả là, hai người vừa bước vào cửa, mẹ Dịch Văn Trạch mới nói ba câu đã khiến Giai Hòa im bặt.

Câu thứ nhất: Hai đứa định làm đám cưới ở New Zealand phải không?

Câu thứ hai: Quyết định ngày chưa?

Câu thứ ba: Cần mẹ bắt đầu chuẩn bị chưa?

Cô nhìn bà mẹ chồng đang tươi cười trước mặt, rồi quay đầu nhìn Dịch Văn Trạch. Sao lại có cảm giác như vừa mua vũ khí đắt tiền, lo lắng khiếp sợ chuẩn bị đánh đại boss, nhưng vừa mới đến cửa trận đã nhận được thông báo: Bạn đã qua cửa thành công.

“Sao thế?”, mẹ Dịch Văn Trạch cũng nhìn anh, “Lần này về không phải để tổ chức đám cưới à?”.

Dịch Văn Trạch cười, đưa li trà nóng cho Giai Hòa, ra hiệu bảo cô bình tĩnh lại, rồi quay ra nói với mẹ: “Mẹ còn nói nữa là nói hết lời của con đấy”.

Mẹ Dịch Văn Trạch kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Giai Hòa, rồi lại nhìn anh.

Cuối cùng, bà thở dài thườn thượt: “Thật là quá đáng”, rồi lại quay sang nhìn Giai Hòa, “Hai đứa yêu nhau lâu như thế rồi mà nó vẫn chưa cầu hôn sao? Giai Hòa, con phải xem xét cho kĩ, không thể thả rông đàn ông như thế được”.

Giai Hòa lúng túng gật đầu. Đây đâu phải là mẹ chồng? Là mẹ đẻ mới đúng…

Hai người nói chuyện rất hợp, mẹ anh giống như người chỉ có một cậu con trai bình thường, không hiểu biết nhiều về chuyện trong làng giải trí. Bà chỉ cười, liên tục hỏi Giai Hòa những chuyện vui khi làm biên kịch, nghe chuyện vui quá, bà còn gọi Dịch Văn Trạch đang ngồi nói chuyện với bố anh ở đằng xa lại, để anh kể thêm những chuyện hay ho. Trong không khí này, Giai Hòa nhanh chóng cảm thấy thoải mái.

Đến nửa đêm, cuối cùng mẹ Dịch Văn Trạch cũng bí mật kéo Giai Hòa dậy: “Hôm qua về đến nhà, mẹ đã đặc biệt chuẩn bị phòng cho hai đứa rồi, con vào xem có thích không?”. Giai Hòa hạnh phúc nhìn Dịch Văn Trạch, rồi lại nghe mẹ anh thì thầm: “Đêm nay bắt nó phải cầu hôn đi”.

Giai Hòa yên lặng, chỉ biết gật đầu trước thịnh tình của mẹ anh, không biết nói gì hơn.

Phòng của hai người ở tầng hai, là căn phòng cuối cùng ở hành lang.

Lúc mẹ Dịch Văn Trạch mở cửa phòng ra, Giai Hòa sốc toàn tập.

Cô suốt ngày bị Tiêu Dư và Kiều Kiều cười chê vì tội thích màu hồng giống con gái mới lớn, giờ cô mới phát hiện, người giống con gái mới lớn thực sự chính là mẹ chồng đại nhân xinh đẹp đang đứng cạnh cô đây.

Dịch Văn Trạch cùng cô bước vào phòng, mẹ anh đã chủ động đóng cửa phòng lại.

Trong phòng có mấy trăm ngọn nến, không bật đèn.

Trong ánh nến lung linh, trên giường và dưới sàn nhà trải đầy cánh hoa hồng, khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Đây là khung cảnh mà tất cả các cô gái đều yêu thích.

Nhưng lúc này đứng cạnh anh, Giai Hòa lại chỉ muốn bật cười, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hai tay cô ôm cánh tay anh dụi dụi một hồi, cuối cùng cũng phì cười. Vì cô cố gắng nén cười, nên bụng đau quặn lại. Cuối cùng Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cũng vừa kinh ngạc vừa buồn cười của anh: “Nếu em không biết anh là Dịch Văn Trạch, em nhất định sẽ nghĩ anh là một ông chú ế vợ… mẹ anh dễ thương quá đi”.

Anh bước tới, cầm chai rượu vang lên mở nắp, rót rượu vào li, sau đó khẽ nhấp một ngụm: “Chắc chắn là có cả phần của Văn Nhuận”.

Giai Hòa không nín nổi cười, bước tới, uống một ngụm rượu trong li của anh: “Thôi được, em nhận thua, em đầu hàng”.

Anh cười, nhéo má cô: “Cả đêm qua em không ngủ còn gì, mau ngủ đi”.

Cô chỉ vào chiếc giường, cười: “Chồng ơi, anh muốn ngủ trên cả đống cánh hoa này thật à?”.

Thế là hai người phải vất vả lắm mới xử lí được hết đống cánh hoa trên giường và trong chăn. Giai Hòa nhìn sàn nhà đầy cánh hoa, thở dài: “Cái đống này sáng mai dọn mới mệt, quả nhiên, muốn lãng mạn thì phải trả giá”.

Mười mấy tiếng mệt mỏi trên máy bay, cộng với hai ngày nay luôn phải chăm sóc thằng cháu nhỏ khiến hai người mệt mỏi rã rời.

Lúc này có chỗ yên tĩnh, thoải mái để ngủ, không quan tâm xem không gian lãng mạn cỡ nào, hai người vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.