Arsène Lupin - Sa bẫy địa ngục - Chương 02 phần 2

Anh nắm hai cổ tay nàng - Nàng định giật ra. Velmont phải dùng đến phương pháp thô bạo để kháng lại sự kháng cự của nàng. Cuối cùng ông kéo bà đến chiếc ghế rồi áp bà nằm xuống và không để ý đến những lời than vãn của nàng và ngay lập tức lấy băng vải buộc cánh tay và cổ chân của nàng lại.

- Phải, - ông nói - thật là điên rồ! Ai đã giải thoát cho bà? Ai đã mở cửa này ra? Một kẻ tòng phạm à? Lý lẽ nào chống lại bà và chồng bà đã dùng đến lý lẽ đó của mẹ mình sao? Thế rồi, để làm gì? Bà trốn, đó là chấp nhận ly hôn... và có bao giờ nguời ta mới biết được kết quả. Cần phải ở lại đây.

Nàng khóc nức nở.

- Tôi sợ... Tôi sợ... Chiếc nhẫn này làm bỏng, trầy da tôi, ông phá vỡ nó đi... phá đi... Đem nó đi... Để người ta không tìm lại được...

- Thế người ta không thấy nhẫn ở ngón tay của bà nữa thì ai là người đã phá? Vẫn là một tên tòng phạm, một tên tiếp tay… Không được, cần phải đương đầu với cuộc chiến và phải dũng cảm mới được vì chính tôi sẽ trả lời tất cả... Bà hãy tin ở tôi... Tôi trả lời tất... Tôi cần phải tìm cách giải quyết vấn đề bá tước phu nhân d’Origny và như thế làm chậm được việc giải quyết vấn đề của họ… Chính tôi phải đến lúc giữa trưa; đấy là chiếc nhẫn cưới mà người ta sẽ giật khỏi ngón tay của bà... Tôi thề với bà như vậy... Và con trai của bà sẽ trở về...

Bị chi phối, trở nên dễ bảo, theo bản năng, Yvonne đã tự trao lại những băng trói để Horace Velmont trói nàng lại như trước.

Ông kiểm tra lại gian phòng để đảm bảo rằng không có một dấu vết nào chứng tỏ ông đã có mặt ở đây. Rồi ông lại cúi mình về phía người đàn bà và thì thầm:

- Bà hãy nghĩ đến con trai của bà, dù có xảy ra như thế nào, bà cũng đừng sợ gì cả... tôi sẽ để mắt đến bà...

Nàng nghe tiếng ông mở, rồi đóng cửa phòng khách, rồi vài phút sau cả cửa ra phố cũng đóng.

Đến ba rưỡi, một chiếc ô tô dừng lại. Có tiếng mở cửa ở dưới rồi đóng sập lại ngay. Và hầu như sau đấy Yvonne nhận thấy chồng mình nhanh chóng bước vào, vẻ mặt giận dữ. Ông chạy đến phía nàng, tin chắc vợ còn bị trói, vồ ngay lấy bàn tay nàng, xem xét chiếc nhẫn. Yvonne ngất xỉu...

Khi tỉnh dậy, nàng không biết chính xác nàng đã ngủ bao nhiêu lâu. Nhưng ánh nắng ban ngày lọt vào phòng khách và khi cử động đầu tiên mà nàng đã làm được, nàng nhận ra là những băng trói đã bị cắt đi. Thế là nàng quay đầu lại phía chồng nàng đang đứng gần và nhìn nàng, nàng rên lên:

- Con tôi... con tôi... tôi muốn thấy con tôi!

Chồng nàng đáp lại bằng một giọng mà nàng cho là giễu cợt:

- Con của chúng ta đang yên ổn. Và bây giờ cô không có liên quan gì đến nó cả. Chúng ta, người này đang ở phía trước người kia chắc là lần cuối cùng, nhưng lời giải thích mà chúng ta sắp có được là hết sức nghiêm trọng. Tôi cần báo cho cô là lời giải thích này sẽ xảy ra trước mặt mẹ tôi. Cô không thấy như thế là phiền phức chứ?

Yvonne cố gắng che giấu sự bối rối của nàng và đáp:

- Không chút nào.

- Tôi có thể mời mẹ tôi đến được chứ?

- Được, trong khi chờ đợi, cứ để mặc tôi - Tôi sẽ sẵn sàng khi bà đến.

- Mẹ tôi đang ở đây.

- Mẹ ông ở đây à? - Yvonne kêu lên, cuống cuồng và nhớ đến lời hứa của Horace Velmont.

- Ừ.

- Thế bây giờ chứ?... Anh muốn ngay lập tức ư?

- Ừ.

- Tại sao?... Tại sao không là chiều nay?... Mai được không?

- Ngày hôm nay và bây giờ, - bá tước tuyên bố - Trong đêm nay xảy ra một việc khá kì cục mà tôi không hiểu lý do: ai đó đã bảo tôi đến nhà mẹ tôi với mục đích rõ ràng là làm cho tôi phải rời khỏi đây. Điều ấy làm cho tôi muốn tiến hành sớm sự giải thích này. Cô không muốn dùng một ít thức ăn gì trước đã ư?

- Không, không.

- Vậy thì tôi đi mời mẹ tôi.

Ông đến phòng Yvonne. Nàng liếc nhìn đồng hồ treo tường, lúc ấy đã mười giờ ba lăm!

- Ôi, - nàng thốt lên với một cái rùng mình ghê sợ.

Mười giờ ba lăm! Horace Velmont không cứu nàng và sẽ không có ai trên đời này cứu nàng vì không có phép màu nhiệm nào có thể làm cho chiếc nhẫn vàng không ở trên ngón tay của nàng.

Ông bá tước trở lại cùng với bá tước phu nhân d’Origny và mời mẹ ngồi. Đấy là một người đàn bà khô khan, xương xương, luôn luôn có biểu hiện chống Yvonne bằng những tình cảm thù địch. Bà cũng không hề hỏi han gì người con dâu của bà cũng như tỏ ra là bà phải thắng trong việc buộc tội.

- Ta tin rằng - phu nhân nói - thật vô ích để nói dài dòng. Bằng hai lời nói, con trai ta dám chắc là…

- Mẹ ạ, con không dám chắc - chàng bá tước nói - con khẳng dịnh. Con khẳng định bằng lời lẽ mà cách đây ba tháng, suốt kì nghỉ hè, người thợ dệt thảm trong khi trải những tấm thảm trong phòng khách này và phòng ở đã thấy chiếc nhẫn cưới mà con đã tặng cho vợ con trong một đường rãnh của ván sàn. Chiếc nhẫn ấy đây; ngày 23 tháng mười đã khắc ở mặt trong.

Bá tước phu nhân hỏi:

- Thế chiếc nhẫn mà vợ con đang đeo..

- Chiếc nhẫn đó cô ấy đặt làm thay cho chiếc nhẫn kia. Theo chỉ dẫn của con, người đầy tớ của con Bernard sau nhiều ngày điều tra, tìm kiếm đã phát hiện ra ở vùng phụ cận của Paris nơi anh ta sinh sống, có một người thợ kim hoàn đã đánh chiếc nhẫn này cho vợ con, ông ấy hoàn toàn nhớ chính xác việc này, sẵn sàng làm chứng rằng người khách hàng thuê anh ta đánh nhẫn là một phụ nữ không yêu cầu khắc ngày tháng mà chỉ khắc vào đấy một cái tên. Anh ta không nhớ là khắc chữ gì nhưng người thợ cùng làm với anh trong cửa hàng thì nhớ. Được con viết thư báo trước cho anh này là con cần được anh phục vụ tại nhà. Hôm qua anh này đã trả lời là sẵn sàng đến đây và phục vụ theo yêu cầu. Sáng nay lúc chín giờ Bernard đã đến gặp anh ta và cả hai người đang chờ trong phòng làm việc của con.

Chàng bá tước quay về phía vợ:

- Cô đã sẵn sàng trao lại chiếc nhẫn cho ta chưa?

Nàng nói:

- Ông biết rõ đấy, từ cái đêm mà ông đã thử lấy nó ra khi tôi ngủ mê mà không được thì tôi không tài nào tháo nó ra khỏi ngón tay của tôi.

- Trong trường hợp này, tôi có thể báo cho người này nới rộng ra được chứ? Anh ta có những dụng cụ cần thiết.

- Vâng, - nàng nói, giọng yếu ớt.

Nàng nhẫn nhục, cam chịu. Với cách thức này, nàng nghĩ tương lai nàng sẽ phải chịu điều điếm nhục, chịu đến sự ly hôn, đến đứa con phải giao cho người cha mỗt khi bản án được công bố. Nàng chấp nhận cái ấy đồng thời nàng nghĩ là phải chiếm lại đứa con trai của nàng, nàng sẽ đi với nó thật xa đến cùng trời cuối đất, để hai mẹ con được sống vui vẻ, sum vầy.

Người mẹ chồng nói với nàng:

- Cô được nhẹ nhàng, Yvonne.

Yvonne sắp nhận lỗi với bà và xin bà che chở. Để làm gì cơ chứ? Làm thế nào mà công nhận rằng bá tước phu nhân có thể tin tưởng nàng là trong trắng? Nàng không đáp lại gì cả.

Vả lại ngay lập tức, chàng bá tước trở vào theo sau là tên đầy tớ của chàng và một người đàn ông mang theo một chiếc túi dụng cụ dưới nách.

Bá tước nói với người đàn ông:

- Anh có biết vì sao mà thế này không?

- Có – người thợ nói - một chiếc nhẫn đã trở nên quá bé, cần phải chặt. Dễ thôi... Dùng kìm băm một cái là xong.

- Thế thì anh kiểm tra đi, sau đó - chàng bá tước nói - sau đó anh xem xét nét chữ khắc ở bên trong có phải là của anh không?

Yvonne quan sát chiếc đồng hồ. Đã mười một giờ kém mười. Dường như nàng nghe ở đâu đó trong tòa nhà có tiếng ồn ào của những giọng nói đang cãi nhau, và không hiểu sao lúc ấy nàng lại hi vọng. Có thể là Velmont thành công. Những tiếng ồn ào lại xảy ra lần nữa, nàng nhận ra đấy là những người bán hàng rong đi qua dưới cửa sổ và đã đi xa.

Thế là hết. Horace Velmont không thể đến cứu nàng và nàng hiểu ra rằng muốn gặp lại con trai thì nàng cần phải hành động bằng chính sức lực của nàng vì những lời hứa của người khác chỉ là hão huyền.

Nàng hơi lùi lại; nàng đã thấy trên bàn tay của nàng bàn tay của người thợ và sự tiếp xúc bỉ ổi ấy làm cho nàng phẫn nộ. Người đàn ông lúng túng xin lỗi. Chàng công tước nói với vợ:

- Nào, cô phải quyết định đi chứ.

Thế là nàng giơ bàn tay mảnh dẻ và run rẩy ra, người thợ nắm lấy, lật ngửa đặt lên bàn. Bàn tay hơi xòe ra.

Yvonne cảm thấy cái lạnh giá của sắt thép, nàng mong mình bỗng dưng chết quách đi cho rồi, và nói đến cái chết, nàng lại nghĩ đến thuốc độc, giá như nàng mua được và như thế nó sẽ làm cho nàng xỉu dần đi mà không hay biết gì cả?

Một thao tác rất nhanh. Bằng đường chéo xiên, hai lưỡi kìm nhỏ xíu bằng thép đã đẩy lùi ra thành chỗ hở và kẹp vào chiếc nhẫn. Một cố gắng khẽ nhưng hung bạo..

Chiếc nhẫn gãy ra, chỉ cần tách rộng hai đầu mối gãy để cho ngón tay ra khỏi nhẫn. Đấy là động tác của người thợ đã làm.

Chàng bá tước reo lên đắc thắng:

- Xong rồi. Chúng ta sẽ xem... Chứng cứ là đây! Chúng ta đều là nhân chứng...

Chàng nhón tay cầm chiếc nhẫn và nhìn chữ khắc. Một tiếng kêu sững sờ của chàng thốt lên. Chiếc nhẫn mang ngày tháng 23.10, ngày cưới của chàng.

Chúng tôi ngồi trên bồn đất ở Monte Carlo. Câu chuyện của anh đã kể xong, Lupin châm một điếu thuốc, bình thản phả ra một làn khói thành những vòng tròn đuổi nhau hướng lên trời xanh.

Tôi hỏi anh:

- Thế nào?

- Thế nào cái gì?

- Rồi ra sao nữa? Kết cục của cuộc phiêu lưu?

- Kết cục của cuộc phiêu lưu à? Nhưng chẳng có kết cục nào khác cả.

- Nào... Anh đùa đấy à?

- Tuyệt nhiên không. Kết cục như thế đối với anh chưa đủ sao? Nữ bá tước đã được bảo toàn, ông chồng không có một mảy may chứng cứ chống lại nàng, đã không được toại nguyện bởi người mẹ từ chối không chấp nhận sự ly hôn và đã trả lại đứa con cho nàng. Thế thôi. Từ đấy, ông ta xa rời khỏi vợ... và nàng đã sống vui vẻ với con trai của nàng, một thiếu niên mười sáu tuổi tráng kiện khôi ngô.

- Ờ… ờ nhưng nàng nam tước đó đã được cứu giúp bằng cách nào?

Lupin cười ha hả:

- Ông bạn thân mến... có thể ông bạn có một địa chỉ nào đó để kể chuyện những chiến công của tôi, nhưng chà! Cần phải đặt dấu chấm trên những chữ i. Tôi thề với ông rằng nàng bá tước không cần đến sự giải thích.

- Tôi không có một chút tự ái nào dâu - tôi cười, trả lời anh. - Anh hãy đặt dấu chấm trên những chữ i đi.

Anh lấy một đồng năm phờ - răng và đặt nó trên lòng bàn tay rồi nắm lại.

- Cái gì trong bàn tay này?

- Một đồng năm phờ-răng.

Anh mở bàn tay ra. Đồng năm phơ-răng không còn đấy nữa.

- Ông xem. Dễ ợt. Một người thợ kim hoàn dùng cái kìm cắt cái nhẫn trên đó có khắc một cái tên, anh ta đưa cái nhẫn ra nhưng nó lại không phải cái nhẫn ấy mà là cái nhẫn khắc ngày hai mươi ba tháng mười. Đấy là một trò ảo thuật đơn giản, tôi đã có sẵn chiếc nhẫn này trong đáy cái túi của tôi, cũng như bao cái khác. Mẹ kiếp! Tôi đã làm việc sáu tháng với Pikmann.

- Nhưng...

- Người thợ kim hoàn là ai?

- Đấy là Horace Velmont. Đấy là gã Lupin tử tế. Khi rời khỏi nàng bá tước lúc ba giờ sáng, tôi đã tận dụng mấy phút đồng hồ trước khi người chồng đến để xem xét phòng làm việc của ông ta. Tôi nhìn thấy lá thư của người thợ kim hoàn đã viết nằm trên bàn. Nhờ lá thư này mà tôi biết được địa chỉ của anh ta. Với vài đồng luis, tôi đã thế chân người thợ, rồi tôi lại đến với một chiếc nhẫn vàng gãy có khắc sẵn chữ. Ảo thuật đấy mà, chàng bá tước chẳng biết gì hết.

- Tuyệt vời! - Tôi kêu lên.

Đến lượt tôi, tôi nói thêm, có chút mỉa mai:

- Nhưng anh không tin là chính anh cũng đã bị lừa đấy sao?

- Ồ, ai lừa nào?

- Nàng nữ bá tước, chứ ai nữa?

- Về cái gì?

- Chà. Không biết là tên người được khắc trong nhẫn như một cái bùa... Cái con nguời ù lì tội nghiệp ấy yêu cô nàng và đau khổ vì nàng... Toàn bộ cái đó theo tôi là huyễn hoặc và tôi cứ hỏi, nếu thật chính đấy là Lupin thì anh đã chẳng rơi vào giữa một cuốn tiểu thuyết ái tình thực sự... và không quá ngây thơ.

Lupin liếc nghiêng sang phía tôi.

- Không.

- Làm sao anh biết?

- Nếu nàng bá tước không bộc lộ hết sự thật khi nói với tôi rằng nàng đã yêu người đàn ông ấy trước đám cưới của nàng và người ấy đã chết và nếu nàng âm thầm yêu người ấy trong tận đáy lòng nàng.. thì ít ra tôi cũng có được chứng cứ rằng tình yêu ấy là lý tưởng và nàng không nghi ngờ gì người ấy.

- Thế chứng cứ ấy là gì?

- Đã được khắc vào chỗ lõm của chiếc nhẫn mà chính tôi đã cắt gãy ở ngón tay của nàng mà tôi còn đem theo đây. Đây. Nó đây. Anh có thể đọc tên mà nàng đã thuê khắc.

Anh đưa tôi xem chiếc nhẫn. Tôi đọc: “Horace Velmont”.

Một lát im lặng giữa Lupin và tôi. Quan sát anh, tôi nhận thấy trên khuôn mặt anh có một sự xúc động hơi hơi u buồn...

Tôi lại nói:

- Tại sao anh lại quyết định kể cho tôi nghe câu chuyện này... mà anh thường nói bóng gió trước mặt tôi?

- Tại sao à?

Anh ra hiệu chỉ cho tôi thấy một người đàn bà còn rất trẻ đi qua trước mặt chúng tôi cạnh một chàng thiếu niên.

Người đàn bà nhác trông thấy Lupin và cất tiếng chào.

- Chính nàng đấy - anh nói thêm - chính nàng và con trai của nàng.

- Vậy chị ấy nhận ra anh?

- Nàng vẫn nhận ra tôi mặc dù tôi đã cải trang.

- Nhưng từ vụ cướp lâu đài Thibermesnil, cảnh sát đã nhận dạng cả hai cái tên Lupin và Horace Velmont.

- Đúng.

- Vì thế mà chị ấy biết anh là ai?

- Đúng

- Và chị ấy chào anh? - Tôi kêu lên.

- Vậy anh có tin rằng đối với cô ấy, tôi là Lupin không? Anh có tin rằng dưới con mắt của nàng, tôi là một tên trộm cướp, một tên lừa đảo, một tên vô lại không?... Nhưng tôi sẽ là kẻ khốn khổ nhất của những kẻ khốn khổ, tôi đã kiệt quệ, dù thế nàng vẫn còn chào tôi.

- Tại sao? Vì nàng đã yêu anh?

- Thôi nào? Đấy là một lý do thì đúng hơn. Nếu ngược lại thì nàng đã khinh miệt tôi rồi.

- Thế là thế nào?

- Tôi là người đã trả lại con trai cho nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3