Dục vọng chiếm hữu - Chương 12 - 13 - 14

Chương 12

Mặc dù nghe thấy tiếng gào ầm ĩ, nhưng hai mí mắt cô mãi mới hé ra được.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Uông Nhất Sơn tức tối lao vào phòng.

Hứa Triển mở to hai mắt cay xè nhìn anh ta một tay lôi mình ra khỏi ổ chăn.

“Á!” Bộ quần áo trên người cô bị anh ta xé toạc, bao nhiêu đường cong lộ ra hết.

Dáng người Hứa Triển chỉ có thể gọi là ưa nhìn, nhưng làn da thì đặc biệt giống mẹ, trắng nõn nà. Ánh sáng buổi sớm chiếu vào căn phòng, khiến cả cơ thể cô càng như một khối tuyết trắng.

Uông Nhất Sơn nhìn làn da trắng nõn của Hứa Triển nhanh chóng nhuộm hồng, hai tay cô ôm chặt ngực, trong lòng không khỏi nảy sinh ý nghĩ ác độc: Yêu tinh! Cứ chờ đến ngày em bị xử lí đi!
Nghĩ như vậy, anh ta nhào đến, một tay giữ chặt thân thể đang không ngừng giãy giụa, một tay tóm lấy mông cô.

Còn đang mê loạn hôn hít, Uông Nhất Sơn đột nhiên đẩy mạnh Hứa Triển ra. Cô nàng Hứa không phòng bị, ngã nhào xuống đất. Ngay tức khắc, tên họ Uông lạnh mặt kéo cô vào phòng thay đồ, mặc cho cô một bộ đồ lót và chiếc váy đơn giản, sau đó lôi cô như lôi bao tải xuống tầng dưới.
Lúc này Hứa Triển đã hiểu ra, chắc chắn là sự việc ngày hôm qua đã bị bại lộ… Ảnh thật sự không còn? Hứa Triển thầm hả hê trong lòng…

Vào đến phòng làm việc, Hứa Triển trợn tròn mắt, trong phòng chật kín người!
Vừa thấy Uông Nhất Sơn bước vào, một chàng thanh niên đang vã mồ hôi chọc ngoáy cái máy tính liền nói: “Uông… Uông tổng, cái này e là không sửa được nữa, ổ cứng cháy hết rồi.” Người tháo máy cũng lộ vẻ mặt khó xử.

Uông Nhất Sơn tóm cằm Hứa Triển, chỉ vào một lô linh kiện điện tử trong phòng, nói: “Là em làm?”
Hứa Triển ưỡn ngực, “Đúng! Tôi làm!”

“Em cố tình?”

“Đúng! Tôi cố tình đấy, thì sao nào?”

Không phải chỉ phá cái máy tính cỏn con thôi hay sao? Đáng đời! Con gái là thứ để dễ dãi chơi đùa sao?

Uông Nhất Sơn cũng cảm thấy Hứa Triển là con gái nhưng lá gan không hề nhỏ. Dùng ánh mắt kính nể đánh giá cô nàng Hứa không biết sợ một lượt từ trên xuống dưới, anh ta gật gù, “Luật sư Đổng, ông cũng nghe thấy rồi chứ? Cho cô ấy một cái giá đi!”

Người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại, vừa thấy Uông Nhất Sơn nói thì cau mày, “Uông tổng còn muốn ra giá gì nữa? Máy tính của cậu chứa toàn bộ mã số và chương trình của trò game online mới nhất, cả công ti chỉ mỗi máy tính cậu có, không hề có bản sao. Giờ mà bảo thành viên sửa lại một lần nữa, tối thiểu phải mất một tuần, không tính tiền tăng ca cho nhân viên, chỉ vì tung ra thị trường muộn đã làm tổn thất tới con số hàng chục triệu rồi!”

Nói đến đây, ông ta nhìn Hứa Triển, “Cô gái này là người giúp việc trong nhà sao? Không phải là gián điệp của công ti đối thủ đấy chứ? Phải biết rằng, dự tính tung sản phẩm của Vạn Đạt khá tương tự chúng ta. Bây giờ cô ta đã thừa nhận rồi, chúng ta hãy báo cảnh sát đi!”
Từ chỗ còn đang lơ mơ ngủ, chỉ qua năm phút, cánh cửa nhà tù đã vẫy gọi rồi.

Đầu óc còn đang hỗn độn của Hứa Triển sao có thể xử lí từng ấy thông tin? Thế là có ý gì? Báo cảnh sát? Bắt ai?

Uông Nhất Sơn nghe vị luật sư lớn nhất của công ti phân tích, cũng thấy có lí, anh ta xoay người nhìn Hứa Triển và nói: “Hứa Triển, bây giờ không phải là chuyện của riêng tôi nữa rồi, em chuẩn bị đi. Tổn thất của công ti rất lớn, cho dù tôi có lòng tha cho em nhưng thành viên lớn nhỏ trong công ti cũng không bỏ qua đâu! Có điều, em yên tâm, cho dù em không có tiền, tòa án cũng sẽ chỉ định cho em một luật sư bào chữa.”

Nói xong, anh ta thản nhiên hỏi: “Luật sư Đổng, như cô ấy thì có thể bị phán bao nhiêu năm?”
“Hành vi của cô ta có thể cấu thành tội gián điệp thương mại, căn cứ vào tổn thất mà nói, sẽ bị phán tầm mười năm, tiền phạt ước chừng sáu mươi vạn. Đối với tổn thất của công ti chúng ta mà nói, chỉ là như muối bỏ biển!”

Thế nào gọi là nhân viên trung thành tận tụy? Hứa Triển hoàn toàn được mở rộng tầm mắt rồi! Ông già này nghĩ cô bị bỏ tù mười năm mà vẫn còn nhẹ ư?

Không đúng! Không phải chỉ đổ một cốc nước vào máy tính thôi sao? Làm gì mà phải huy động nhiều người như thế này?

“Tôi… Tôi không phải là gián điệp gì hết, tôi… chỉ muốn phá cái máy tính thôi…”

Cô gái nhỏ có vẻ sợ hãi rồi, tóm chặt lấy cánh tay Uông Nhất Sơn.

Uông Nhất Sơn tỏ vẻ an ủi mà vỗ vai cô, sau đó chỉ vào một người thanh niên cao lớn đang dựa vào cửa sổ, “Vị này là đội trưởng Lý, đội trưởng tổ điều tra ở cục cảnh sát thành phố, vừa rồi em nói câu gì, cậu ta đều nhớ hết rồi, không cần nhắc lại. Nghỉ một lúc đi, không nhỡ chốc nữa vào phòng hỏi cung của cục cảnh sát lại không còn sức.”

Vị đội trưởng Lý kia thư thái dựa vào cửa sổ, trên mặt vẫn là vẻ cười như không cười. Nghe thấy Uông Nhất Sơn điểm danh, anh ta mới chậm rề rề móc thẻ từ trong túi ra, “Mời cô theo tôi đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

Nhìn tấm thẻ có huy hiệu sáng loáng, Hứa Triển biết lần này là họa lớn rồi.

Chương 13

Đội trưởng Lý này cũng là một tên đáng căm thù. Vừa dứt lời yêu cầu cô nàng Hứa hợp tác điều tra xong, anh ta liền rút một đôi còng tay sáng loáng ra.

Dù Hứa Triển xưa nay mạnh mẽ, nhưng không hề có kinh nghiệm chống lại pháp luật. Tình cảnh lúc này chẳng lẽ không khiến cô hoảng loạn sao? Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý nghĩ hỗn độn. Có lẽ cô sẽ nhìn thấy cảnh mẹ và em trai đứng ngoài song sắt nước mắt đầm đìa, kêu khóc thảm thiết…

Không hiểu tại sao, cô vô thức nhìn về phía Uông Nhất Sơn, lại không biết nên cầu cứu anh ta thế nào.

Uông Nhất Sơn thờ ơ nhìn vẻ mặt hoang mang của cô gái nhỏ, nhưng vẫn vắt chân ngồi yên trên ghế, không nói câu nào.

Quả nhiên là kẻ biết tính toán, cho dù háo sắc đến đâu đi nữa, tổn thất hơn chục triệu vẫn quan trọng hơn với anh ta! Anh ta sao có thể tha cho cô chứ!

Hứa Triển hít sâu một hơi, cố nén cảm giác xấu hổ mà nói với đội trưởng Lý: “Đồng chí cảnh sát, anh ta… anh ta chẳng những bắt cóc tôi, mà còn… còn chụp rất nhiều ảnh kinh tởm! Tôi mới là người bị hại!”

Tay đội trưởng hình như cảm thấy hứng thú với vụ án đặc biệt này, còn nghiêm túc lấy chiếc bút ghi âm ra, đưa tới bên miệng Hứa Triển: “Có chuyện như vậy sao? Cô nói từ từ thôi! Phải rồi… Mọi người và luật sư Đổng ra ngoài trước đi.” Nửa câu sau là nói với đám thợ sửa máy tính.

Ông luật sư và đám nhân viên nhìn Uông Nhất Sơn, sau khi được anh ta cho phép, tất cả lục tục rời khỏi phòng.

Uông Nhất Sơn liếc đội trưởng Lý một cái, sau đó đứng dậy đi đến cạnh Hứa Triển, “Em thôi ngu ngốc đi! Đừng làm chỗ này thêm loạn.”

Hứa Triển thấy Uông Nhất Sơn có vẻ sợ hãi thì thầm mừng trong lòng. Tóm được cọng cỏ cứu mạng, ai lại buông tay? Hất tay anh ta ra, cô đi vài bước đến trước mặt đội trưởng Lý, kể tất cả những nỗi ấm ức trong mấy ngày nay ra.

Sau khi đội trưởng Lý hòa nhã dễ gần nghe xong, anh ta nghiêm túc hỏi: “Cô nói cậu ta bắt cóc cô? Có ai nhìn thấy cậu ta lôi cô lên xe không?”

Hứa Triển sửng sốt, lí nhí nói: “Anh ta… anh ta lừa tôi lên xe… Cho nên, không lôi…”

Đội trưởng Lý gật đầu, “Thế thì cái điện thoại mà cậu ta chụp ảnh cô đâu? Bây giờ là thời đại khoa học kĩ thuật, cứ cho là ảnh đã bị xóa, chúng tôi vẫn có cách lấy lại được.”

Hứa Triển cảm thấy hốc mũi cay xè, “Di động, tôi đập vỡ rồi…”

“… Như vậy thì, tôi tổng kết lời cô nói nhé. Cô tự nguyện lên xe Uông Nhất Sơn, điện thoại mà cậu ta chụp ảnh cô đã bị cô đập vỡ, máy tính có thể chứa ảnh cũng đã bị cô đổ nước làm hỏng. Vì thế, tất cả bằng chứng chứng minh tội của cậu ta đều bị cô phá bỏ… Hứa Triển, cô khai thật đi! Rốt cuộc là cậu ta chụp ảnh nude của cô, là cái cớ để cô che giấu hành vi phá hoại doanh nghiệp, có phải không?”

Thế nào mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông thế này? Nghe đồng chí cảnh sát phân tích một cách chuyên nghiệp, Hứa Triển mới giật mình: Sao có thể? Thì ra những việc mình làm chỉ khiến kẻ thù thêm khoái trá, người bị đau lại chính là mình!

Tình cảnh này thật quá thảm hại! Hứa Triển rất muốn đưa tay bóp chết mình.

Lúc này, sắc mặt Uông Nhất Sơn cũng chẳng tốt lắm, “Hứa Triển, tôi vốn định thả em ra, không ngờ em lại trả đũa một phen thế này! Em lên tầng thu xếp đi, lát nữa theo đội trưởng Lý về cục cảnh sát!”

Hứa Triển sững sờ đứng yên tại chỗ, mặc dù gần đây cũng thỉnh thoảng phát ngu, nhưng không thể nào ngu bằng trận này, chuyện phá hỏng máy tính của Uông Nhất Sơn đã không thay đổi được nữa. Người ta mà đã quyết tâm bắt một kẻ không tiền không thế như cô, thiếu gì cách!

Dự tính cuộc sống cho cả đời, không ngờ lại một bước lao xuống cống.

Cô nàng đứng bất động, cũng muốn đi cầu xin Uông Nhất Sơn, nhưng dựa vào cái gì? Không cúi đầu? Như vậy thì chỉ có thể chôn vùi cả nửa đời mình. Nghĩ đến đó, móng tay Hứa Triển cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy lúc nào không biết.

Uông Nhất Sơn vừa thấy vậy liền lập tức bước đến, không thèm đếm xỉa đến tay đội trưởng, kéo Hứa Triển một mạch lên tầng. Sau đó, anh ta gỡ từng ngón tay của Hứa Triển ra.

“Biết em phạm phải sai lầm gì không?”

Hứa Triển cười tự giễu: “Biết, không biết lượng sức đắc tội với anh.”

Lúc cô nói câu này, gân xanh trên trán Uông Nhất Sơn hằn rõ lên, “Sai lầm lớn nhất của em là không chịu cúi đầu trước tôi. Chẳng hạn như lúc chúng ta mới gặp nhau, bây giờ cũng vậy. Nhưng em biết không? Em càng thế này, tôi càng muốn nắm chặt em trong lòng bàn tay. Hứa Triển, tôi hi vọng em nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, ném hết mấy ý nghĩ ngây thơ của em đi cho tôi! Cái ý nghĩ muốn rời khỏi tôi, dù chỉ nhớ đến thôi cũng không được phép! Nếu như em có thể làm được, mớ lộn xộn em gây ra, tôi sẽ giải quyết hộ.”

Nói xong, anh ta nhìn Hứa Triển chằm chằm, ánh mắt như sói, muốn trốn tránh cũng không được.

Hứa Triển tái mặt, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Thì ra đều là ở tù…Anh nói xem, tôi nên chọn cái nào?”

Chương 14

Ngồi tù ở nhà họ Uông còn phức tạp hơn được ở nhà trợ cấp miễn phí của chính phủ, việc đầu tiên là phải kí cam kết.
Nội dung của bản cam kết đương nhiên là do luật sư Đổng soạn thảo, trong đó ghi lại chi tiết những khoản nợ của Hứa Triển. Nghe nói, có món nợ mười triệu tệ, đồng thời quy định rõ lãi suất cao. Hơn nữa, nếu không thể trả được, sau khi tốt nghiệp là Hứa Triển phải vào công ti Uông Nhất Sơn làm công trả nợ. Ngoài ra, cô không được tự ý bỏ đi, hành tung thế nào phải báo cho Uông Nhất Sơn biết. Để Uông Nhất Sơn thôi trình đơn kiện, còn cả một rừng điều khoản nữa, toàn những danh từ rất chuyên nghiệp, cô nàng có đọc cũng không hiểu cho lắm.
Hứa Triển chỉ quan tâm đến khoản lãi suất, len lén nhìn, một chuỗi số không khiến cô suýt ngất xỉu.
Thay vì buồn cho mình, cô buồn hộ Uông Nhất Sơn. Đúng là kẻ coi tiền như rác, cô lên tiếng: “Hay là, anh xem trên người tôi có bộ phận nào đáng giá, gọi bọn chợ đêm đến cân rồi bán đi.” Uông Nhất Sơn nhìn cô một lượt, cuối cùng đưa ánh mắt thâm thúy nhìn vào bộ ngực căng tròn của cô. Hứa Triển vội vàng xoay người lại, trong lòng thầm muốn cho anh ta một phát tát. Do dự một lúc, cuối cùng, cô đành đưa tay đến chỗ kí tên, đè dấu tay xuống.
Một giây đó, gió bấc nổi lên, bông tuyết tung bay, cô nàng Hứa đã hoàn toàn từ biệt sự tự do.
Ngày kí cam kết, Uông Nhất Sơn vô cùng vui vẻ, dường như chuyện tổn thất bạc triệu đã bị quẳng đi rồi. Anh ta kéo Hứa Triển đến trung tâm thương mại, mua cho cô hàng chục bộ quần áo. Hứa Triển không đọc được tên nhãn hiệu, chỉ biết đều là chữ tiếng Anh, hơn nữa, giá tiền cũng thuộc hạng cắt cổ. Nếu Uông Nhất Sơn không cam đoan rằng không tính chỗ tiền đó vào tiền nợ, cộng thêm việc trừng mắt uy hiếp cô, dọa là nếu cô không nghe lời sẽ tống cô vào tù, thì có đánh chết cô cũng không dám mặc lên người.
Sau khi mua quần áo và giày dép xong, Uông Nhất Sơn lại lôi cô đi xem phim. Khi hai người nắm tay nhau, cầm thêm li kem đi trên đường, trông thật giống một đôi tình nhân.
Hứa Triển nhìn bóng hai người phản chiếu trong tấm cửa kính, thầm cười lạnh: Ai mà biết được sự thật lại kinh khủng như thế?
Hứa Triển vốn vẫn luôn lo Uông Nhất Sơn sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng. Trong ngôn tình cũng viết rất rõ ràng, chuyện bắt đầu khi ghi nợ sẽ là “lên giường”, kiểu như nợ hàng tỉ lần, lần nào cũng làm đến chết đi sống lại. Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, trước khi đi ngủ, ngoài việc vuốt ve hôn hít một lúc, Uông Nhất Sơn không hề làm gì, thật khiến người ta bất ngờ.
Có điều, Hứa Triển phát hiện ra, ánh mắt chăm chú của Uông Nhất Sơn khi nhìn cô ngày càng đáng sợ. Có vài đêm, khi chợt tỉnh giấc, cô thấy anh ta nằm nghiêng, một tay chống đầu, như một con thú hoang không biết no mà nhìn chằm chằm cô từ lúc nào chẳng hay. Hứa Triển sợ đến nỗi không dám hét lên, rõ ràng muốn vào nhà vệ sinh nhưng lại cố nhịn. Còn bao nhiêu đêm nữa, kiểu này sẽ có ngày tè dầm mất. Tần suất bộc phát bản tính của con thú hoang ngày càng tăng, ngày càng cao. Chẳng hạn như một hôm, giữa ban ngày ban mặt, cô đang ở phòng làm việc của anh ta, vừa xem sách vừa làm bài tập thầy giao, còn anh ta thì đang yên lặng xem tài liệu của công ty. Ánh nắng đầu chiều chủ nhật nhẹ dịu, Hứa Triển hơi buồn ngủ, tự nhiên ngáp một cái, vậy mà người nào đó đã nhào đến, ấn cô nằm xuống bàn. Hứa Triển không hỏi anh ta đang làm gì, chỉ lo sợ việc anh ta sẽ làm tiếp theo đó. Uông Nhất Sơn thành thục cởi bỏ cúc áo của Hứa Triển, ngậm lấy môi cô, luồn tay vào áo trong của cô, vuốt ve một lượt cả cơ thể Hứa Triển, cuối cùng hai ngón tay bóp mạnh nụ hoa trước ngực khiến Hứa Triển phải hét lên.
Khóe mắt còn đang rơm rớm lệ, tai cô đã nghe thấy câu nói: “Triển Triển, hay là chúng ta kết hôn đi…”
“Cái gì…” Cả người Hứa Triển cứng đờ, cô lại hớn hở, “Nếu anh muốn làm tôi sợ, tốt nhất là đem tiền đến đây!”
Uông Nhất Sơn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, không biến sắc, đưa tay cầm xấp giấy trên bàn là bản luận văn ba nghìn chữ Hứa Triển mới viết, xé thành chục mảnh nát vụn, tung lên cao, rồi đạp cửa, đùng đùng bỏ đi.
Hứa Triển nhìn bài tập mình cực khổ làm đã bị xé nát, tức đến sôi máu, vừa mở cửa ra đã hét lên với Uông Nhất Sơn, “Thần kinh mới lấy anh! Đồ khốn kiếp!”
Câu chửi này thể hiện tác dụng trong mấy ngày liền. Uông Nhất Sơn không hề trở về biệt thự.
Hứa Triển không dở hơi mà hỏi anh ta đi đâu! Cuộc sống một mình tiêu diêu tự tại sướng biết bao. Bây giờ, Hứa Triển không trọ ở trường, đương nhiên không có cơ hội được tán phét với Quách Lâm Lâm. Thừa dịp Uông Nhất Sơn không ở nhà, cô liền tự đến trường.
Kết quả là, tìm tới tìm lui, cô tìm thấy Quách Lâm Lâm ở hàng rào bên ngoài câu lạc bộ Super Race. Cô nàng đang cắn bẹp ống hút của hộp trà sữa, thập thò giữa hàng rào chắn, hào hứng xem cảnh náo nhiệt! Vừa thấy Hứa Triển, cô nàng liền phấn khởi tuyên bố rằng mình đã có chỗ dựa tinh thần mới, đó chính là một anh chàng đẹp trai khác của Super Race - Lý Phong.
“Hứa Triển, tớ bảo này, anh Lý Phong vừa đẹp trai lại vừa nam tính, tớ chết mê chết mệt anh í rồi! Dáng anh í lái xe…
Hứa Triển không nghe rõ Quách Lâm Lâm nói gì nữa, vì cô phát hiện ra, cô quen anh chàng Lý Phong này - đội trưởng Lý của cục cảnh sát! Lý Phong mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, ngồi trong chiếc Maserati mui trần xanh lam tán gẫu với mấy người khác.
Tên họ Lý này rõ ràng có quen biết với Uông Nhất Sơn!
Hứa Triển tức tối gào với vào trong hàng rào, “Anh kia! Lại đây cho tôi!”
Lý Phong quay lại nhìn, hơi mỉm cười, ngoắc tay bảo phục vụ của câu lạc bộ mở cửa cho Hứa Triển và Quách Lâm Lâm vào.
“Thì ra cô học ở trường này!” Lý Phong tươi cười bắt chuyện với Hứa Triển.
Hứa Triển thì lại trợn trắng mắt, trong lòng đang thầm chửi rủa con sâu ẩn lấp giữa hệ thống cảnh sát.
Bên cạnh có mấy người nhìn anh chàng giàu có, lại nhìn Hứa Triển đeo bộ mặt tức tối còn nhờ nhờ vết xước, liền tò mò hỏi: “Anh Phong, ai đây?”
“Các cậu đến làm quen đi, đây là bạn gái Uông Nhất Sơn, Hứa Triển, sau này các cậu nên chú ý!”
Không đợi Hứa Triển có phản ứng lại, những người khác đã nhao nhao: “Không thể nào, anh Lý đừng nói đùa chứ, làm bọn em sởn da gà! Dạo này nghe nói nhân viên ở công ty anh Uông phải tăng ca liên tục, hình như là vì một đứa con gái mà mất gần hai chục triệu. Bây giờ anh Uông vẫn còn đang ở công ti tăng ca suốt đêm cho kịp tiến độ, em nghĩ muốn gọi anh ấy đi uống rượu cũng khó! Người đẹp cỡ Bạch Giai Nhu cũng chỉ cần bỏ tầm một triệu là đã chịu nằm xuống rồi, cô ta là ai mà phải anh ấy phải lao lực thế. Gái trinh thì cứng đơ chết đi được!”
Ngoài Hứa Triển ra, Lý Phong, Quách Lâm Lâm và mọi người đều cười phá lên.
Tiếng cười nhức óc tắt, rốt cuộc cũng có người nhìn ra được vẻ khác thường, vội dè dặt hỏi.
“Không phải là… anh Lý, anh nói thật à?”
Lý Phong rề rà nói: “Cậu thấy tôi nói chuyện nhạt nhẽo bao giờ chưa?”
Tất cả đều ngậm miệng. Có thể thấy, những người này đều có chút kiêng dè với Uông Nhất Sơn. Một tên béo ú cười to nhất vội liên mồm nói với Hứa Triển: “Chị dâu, bọn em hay nói đùa, hiểu lầm thôi mà! Hiểu lầm! Chị đừng để bụng!”
“Ai là chị dâu của anh! Nhìn anh béo ú thế này, mỡ bay đầy trong không khí đây! Vào chuồng lợn nhận người thân đi!” Quách Lâm Lâm nghe Hứa Triển nói xong cũng gật gù đồng tình.
Người trong câu lạc bộ này đều quen làm ông chủ, chưa từng thấy một cô gái quê mùa độc mồm như thế này bao giờ. Hai bên má ụ thịt của tên béo giật giật, Hứa Triển sợ mình lại bị dính nước sôi nên vội vàng kéo Quách Lâm Lâm bỏ đi.
Có vẻ tên họ Lý kia đúng là quen biết Uông Nhất Sơn, nhưng chuyện cô làm hại Uông Nhất Sơn là thật, còn cớ gì mà chỉ trích người ta? Có tiền là thỏa sức làm càn, bây giờ cô còn không dám hống hách nói chuyện trước mặt Uông Nhất Sơn nữa.
Lúc đến trước cổng trường, Quách Lâm Lâm còn đang an ủi Hứa Triển: “Cậu đừng nghe mấy thằng đấy nói linh tinh, tớ thấy Uông Nhất Sơn đúng là biến thái thật, nhưng cũng thích cậu đấy!”
Hứa Triển rầu rĩ nói: “Thế cậu nói xem, anh ta thích cái gì ở tớ?”
Quách Lâm Lâm mím môi, phô trương nhìn Hứa Triển một lượt: Bàn về dáng vóc thì quá bình thường. Luận về tính cách, hễ mở mồm là khiến người khác chết sặc. Xét về gia thế, trước không nói đến hoàn cảnh nghèo khó đến nỗi suýt nữa không được đi học đại học, chỉ riêng ông bố dượng vô lại của cô đã khiến những người đàn ông bình thường không thèm đến gần rồi.
“Dù sao thì… dù sao thì chắc chắn là Uông Nhất Sơn không thích kiểu con gái bình thường!” Nói xong câu này, Quách Lâm Lâm như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.
Hứa Triển cũng không buồn quắc mắt, “Không giống bình thường? Cậu cứ nói thẳng là hàng tồn kho đi cũng được! Thế thì cậu nói xem, Uông Nhất Sơn hận tớ như thế, sao không đập chết luôn đi! Nếu là người đàn ông khác nhưng cũng giàu có như thế nói thích tớ, tớ còn có thể tin được. Còn Uông Nhất Sơn? Đừng nói là anh ta biến thái, cho dù anh ta có theo đuổi tớ như với Bạch Giai Nhu, tặng xe tặng hoa, quỳ xuống khóc lóc nói yêu tớ, tớ cũng chỉ có thể tặng anh ta một quả rắm… Ôi xời, cậu kéo tớ làm gì hả?”
Hứa Triển mới nói được một nửa đã bị Quách Lâm Lâm kéo tay. Cô nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt căng thẳng của cô nàng đó, chợt bắt gặp sắc mặt lạnh lùng của Uông Nhất Sơn ở cách đấy không xa.
Quách Lâm Lâm khá nhát gan, lúc xem người khác đánh nhau cũng phải trốn vào một góc. Vẻ mặt Uông Nhất Sơn như thể muốn giết người. Cô nàng Quách vội lấy cớ phải vào nhà vệ sinh mà chạy đi như bay.
Hứa Triển chào hỏi ông chủ của mình: “Anh đến đây từ lúc nào?”
Uông Nhất Sơn đút tay trong túi quần, nghiêng đầu nói với Hứa Triển: “Lên xe!”
Cả hai vừa lên xe, Uông Nhất Sơn đã nhấn ga, phóng như bay ra ngoài

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3