Bức thư tình cuối - Phần I - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Moira Parker nhìn theo chiếc cằm bạnh ra của sếp bà, những sải chân dứt khoát khi ông đi ngang qua chỗ ngồi của bà để về phòng ông và nghĩ cũng may là ông Arbuthnot, hẹn gặp ông lúc 2 giờ rưỡi, đến trễ. Rõ ràng cuộc gặp vừa rồi khiến sếp của bà không vui.

Bà đứng dậy, vuốt lại váy và đỡ lấy chiếc áo khoác vẫn còn lốm đốm ướt từ những giọt mưa khi ông bước từ ô tô vào văn phòng. Bà để chiếc ô vào giá và cẩn thận treo áo khoác của ông lên mắc áo với một động tác cố tình làm lâu hơn bình thường. Bà làm việc cho ông đủ lâu để biết lúc nào ông cần chút yên tĩnh một mình.

Bà rót cho ông một tách trà - ông luôn dùng một tách trà vào buổi chiều và hai tách cà phê vào buổi sáng - và cầm theo chồng tài liệu, rồi gõ cửa phòng ông và bước vào. “Tôi e là ông Arbuthnot bị kẹt xe nên đến trễ. Đường Marylebone thường xuyên kẹt xe rất nặng.”

Ông đang xem xét những giấy tờ bà đã để sẵn trên bàn ông để trình kí. Hài lòng ra mặt, ông rút chiếc bút từ túi áo ngực và kí dứt khoát. Bà để tách trà lên bàn cho ông, đặt chỗ giấy tờ đã kí vào tập tài liệu của bà. “Tôi đã lấy vé cho ông đi Nam Phi và đã sắp xếp xe đón ông tại sân bay.”

“Đó là tờ thứ mười lăm.”

“Vâng. Tôi sẽ để lại cho ông nếu ông muốn xem xét kĩ hơn. Đây là doanh số bán hàng tuần trước. Tổng chi lương thì ở tập tài liệu này. Tôi không biết ông có đủ thời gian để ra ngoài ăn trưa sau cuộc họp với các nhà sản xuất xe hơi hay không nên tôi đã quyết định đặt bánh mì kẹp để ông ăn tại văn phòng luôn. Tôi hi vọng ông không phản đối.”

“Ồ, thật tốt, bà Moira. Cám ơn bà.”

“Ông có muốn tôi mang vào luôn bây giờ không? Dùng với trà?”

Ông gật đầu và mỉm cười với bà. Bà luôn cố gắng làm hết sức, không phải để ghi điểm với ông. Bà biết những cô nàng thư kí trong công ty vẫn chế giễu bà sau lưng về việc có vẻ như bà quan tâm thái quá tới sếp, chưa kể cách ăn mặc quá nghiêm trang và cách làm việc cứng nhắc của bà. Nhưng bà hiểu sếp, ông là người luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo. Những cô nàng kia, lúc nào cũng chúi mũi vào mấy tờ tạp chí và những cuộc đàm tiếu trong phòng thay đồ, họ không hiểu cái cảm giác hạnh phúc khi hoàn thành một công việc một cách hoàn hảo. Họ không hiểu sự hãnh diện của việc là một người không thể thiếu trong công ty.

Bà chần chừ một lúc rồi quyết định rút ra tờ giấy cuối cùng trong tập tài liệu đưa ông. “Đây là bức thư thứ hai. Tôi nghĩ có lẽ ông nên xem qua. Một bức thư nữa viết về những công nhân tại Rochdale.”

Ông liếc mắt xuống tờ giấy, nụ cười vừa nở trên mặt ông vụt biến mất. Ông đọc bức thư lại lần nữa. “Có ai nhìn thấy bức thư này không?”

“Dạ không, thưa ông.”

“Hãy cất nó cùng những giấy tờ khác.” Ông đẩy mạnh bức thư về phía bà. “Toàn những kẻ gây phiền toái. Chúng ta có liên đoàn đứng đằng sau. Sẽ không có chuyện đổi chác ở đây.”

Bà tuân lệnh không nói gì. Bà nhớm bước chân ra khỏi cửa rồi quay lại hỏi: “Cho phép tôi hỏi thăm... vợ ông sao rồi ạ? Chắc hẳn bà rất vui khi được trở về nhà.”

“Cô ấy ổn, cám ơn bà. Cô ấy gần trở về là cô ấy rồi,” ông nói. “Được trở về nhà là liều thuốc hiệu quả cho cô ấy.”

Bà nuốt khan. “Tôi rất vui khi nghe điều đó.”

Ông đã hoàn toàn hướng sự tập trung vào việc khác - ông đang xem lại doanh thu bán hàng bà vừa để trên bàn. Bà vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt, ôm tập tài liệu vào lòng và trở về bàn làm việc của mình. Những người bạn cũ, ông đã nói thế. Không có gì là quá thử thách.

Hai người bạn mà cô đã dần quen mặt, những người bạn đã đến thăm cô tại bệnh viện và giờ tới thăm cô tại nhà. Yvonne Mocrieff, người phụ nữ tóc đen dài trong tầm tuổi ba mươi, là bạn của cô từ thời cô chuyển về làm hàng xóm với cô ấy ở Medway Square. Cô ấy có một tính cách khá cứng nhắc và đầy mỉa mai, khác hẳn với một người bạn khác của cô, Violet, người cô quen từ thời đi học và dường như chấp nhận tất cả những câu chuyện tiếu lâm.

Dù Jennifer cảm thấy khá khó khăn để hòa nhập vào những câu chuyện bạn của cô kể, để nhớ ra những cái tên họ nhắc tới trong các câu chuyện của họ, cô vẫn thấy dễ chịu hơn nhiều khi có họ ở cạnh. Giờ cô đã biết cách tin vào những cảm giác của cô: trí nhớ có thể đến cùng với những câu chuyện liên quan tới một địa danh nào đó hơn là tự cô cố nặn ra trong đầu.

“Tớ ước gì cũng bị mất trí nhớ,” Yvonne đã nói vậy khi Jennifer kể lại cô ngỡ ngàng thế nào khi tỉnh lại trong bệnh viện và không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. “Tớ sẽ biến mất trong một chiều hoàng hôn. Ngay lập tức tớ sẽ quên tớ từng cưới Francis.” Cô ngả về phía trước, động viên Jennifer rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. Đó là một bữa tối “lặng lẽ” nhưng khi bữa tiệc gần tàn, Jennifer cảm thấy dây thần kinh gần như tê liệt.

“Tớ không hiểu vì sao cậu buồn nữa. Những bữa tiệc có cậu tham gia lúc nào cũng thật tuyệt.” Yvonne nằm dài trên giường khi Jennifer vặn vẹo ướm những chiếc váy vào người.

“Đúng vậy. Nhưng để làm gì?” Cô cố gắng để người vừa vặn trong chiếc váy. Hình như trong thời gian nằm viện cô đã bị sụt kí một chút, phía cổ váy đằng trước nhìn không được vừa vặn và hấp dẫn như trước.

Yvonne cười to. “Ồ, hãy thư giãn đi. Cậu không phải làm gì cả, Jenny. Bà C tuyệt vời sẽ khiến cậu thấy tự hào. Nhà cậu lúc nào cũng đẹp. Cậu lúc nào cũng duyên dáng. Hay ít nhất là cậu sẽ duyên dáng trở lại nếu chịu mặc những bộ váy khó chịu đó lên người.” Cô tuột giày ra và đưa cả đôi chân dài quyến rũ lên giường. “Tớ chả bao giờ hiểu được vì sao cậu lại thích tổ chức mấy bữa tiệc kiểu đó. Đừng hiểu lầm tớ. Tớ cũng thích tiệc tùng, nhưng không thích đứng ra tổ chức.” Cô ngắm móng chân mình. “Những bữa tiệc là để mọi người thư giãn, chứ không phải để bắt buộc phải làm. Đó là điều mẹ tớ vẫn bảo tớ và nói thật là tớ thấy nó luôn đúng. Tớ sẵn sàng mua cho mình một hoặc hai chiếc váy mới đi dự tiệc, nhưng sắp đặt chỗ ngồi và bánh trái thì uhm.”

Mãi Jennifer mới sửa được cái cổ váy sao cho tử tế. Cô chăm chú nhìn mình trong gương, quay sang trái rồi quay sang phải. Cô đưa cánh tay lên. Một vết sẹo chạy dài trên tay vẫn còn ửng hồng. “Cậu có nghĩ tớ nên mặc áo dài tay không?”

Yvonne ngồi dậy và nhìn cô. “Cậu còn đau không?”

“Cả cánh tay thì vẫn đau, bác sĩ cho tớ uống thuốc. Chỉ là tớ không biết vết sẹo đó có...”

“Có mờ đi không hả?” Yvonne nhăn mũi. “Có lẽ cậu nên mặc áo dài tay, cho đến lúc vết sẹo mờ hẳn. Mà trời cũng lạnh nữa.”

Jennifer hơi giật mình trước góp ý thẳng thắn của cô bạn nhưng cô không thấy bị xúc phạm. Đó là lời nhận xét thẳng thắn nhất mà cô từng gặp kể từ khi cô ở viện về.

Cô tuột váy ra khỏi người và bước về phía tủ quần áo, lục tung cho tới khi tìm thấy một chiếc váy bó làm từ tơ tằm. Cô kéo váy xuống khỏi giá treo và nhìn nó chăm chú. Chiếc váy rất óng ánh. Từ khi cô trở về nhà cô chỉ muốn giấu mình trong những chiếc váy màu xám và nâu, nhưng chiếc váy nạm ngọc này đang múa may trước mắt cô. “Có phải những chiếc váy như thế này không?” cô hỏi.

“Như thế này là sao?”

Jennifer thở dài. “Là những chiếc váy tớ từng mặc? Đây có phải là hình ảnh trước đây của tớ?” Cô đưa chiếc váy ướm lên người.

Yvonne lôi một điếu thuốc trong túi ra và vừa hút vừa nhìn Jennifer. “Có đúng là cậu không nhớ một chút gì?”

Jennifer ngồi xuống ghế đặt trước bàn trang điểm. “Gần như thế,” cô thú nhận. “Tớ biết là tớ biết cậu. Như kiểu tớ biết anh ấy. Tớ có thể cảm nhận điều đó ở đây.” Cô chạm tay vào ngực. “Nhưng vẫn còn đó... những khoảng trống rất lớn. Tớ không nhớ được trước đây tớ nghĩ về cuộc sống như thế nào. Tớ không nhớ được tớ từng xử sự với mọi người như thế nào. Tớ không...” Cô cắn môi trước khi nói tiếp. “Tớ không biết mình là ai.” Bỗng nhiên mắt cô nhòa lệ. Cô kéo một chiếc ngăn kéo ra, rồi kéo chiếc ngăn kéo khác để tìm khăn mùi xoa.

Yvonne đợi một lúc, rồi cô đứng dậy, bước về phía bạn và ngồi xuống cùng bạn mình trên chiếc ghế hẹp. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi cưng, tớ sẽ giúp cậu. Cậu là người vui vẻ, dễ gần và lúc nào cũng yêu cuộc sống. Cậu có một cuộc sống hoàn hảo, một người chồng đẹp trai giàu có, người luôn ngưỡng mộ cậu và cậu có một tủ quần áo mà tất cả những người đàn bà khác phải ghen tị. Cậu có mái tóc đẹp óng ả và một vòng eo vừa khít vòng ôm của một người đàn ông. Cậu lúc nào cũng là trung tâm chú ý trong những cuộc gặp mặt xã giao và tất cả những ông chồng của bọn tớ đều thầm yêu trộm nhớ cậu.”

“Ôi, cậu đừng giỡn thế chứ.”

“Không hề. Francis ngưỡng mộ cậu. Cứ bao giờ bắt gặp nụ cười nụ duyên dáng, mái tóc vàng bồng bềnh của cậu là tớ thấy rõ anh ấy tự hỏi vì sao mình có thể đi cưới một con mụ vừa gầy vừa xấu như thế này. Còn với Bill...”

“Bill?”

“Chồng của Violet đó. Trước khi cậu cưới, anh ấy đi theo cậu như hình với bóng. Anh ấy quá sợ chồng cậu, nếu không anh ta đã giành bằng được cậu cho anh ý rồi.”

Jennifer lấy khăn mùi xoa lau nước mắt. “Cậu quá tốt.”

“Không hẳn. Nếu cậu không phải là người dễ thương như thế, tớ hẳn đã đá cậu lâu rồi. Nhưng cậu may mắn đấy. Tớ rất quý cậu.”

Họ ngồi bên nhau một lúc. Jennifer di di ngón chân trên thảm. “Vì sao tớ không có con?” Yvonne rít một hơi thuốc lá dài. Cô nhìn sang Jennifer và nhướn lông mày. “Lần cuối cùng chúng mình nói về chuyện ấy, cậu nói với tớ rằng để có một đứa con thì người chồng và người vợ cũng ít nhất phải sống cùng nhau một thời gian. Mà anh ấy, chồng cậu, lại đi suốt.” Cô vừa cười vừa nhả khói. “Đó cũng là một trong những lí do mà tớ cực ghen tị với cậu.”

Khi thấy Jennifer vẫn còn do dự, cô nói tiếp, “Ồ, cậu sẽ ổn thôi, bạn thân yêu ạ. Cậu cần làm như vị bác sĩ đắt đỏ một cách kì cục kia khuyên và đừng sợ hãi nữa. Trong vài tuần tới, cậu sẽ dần khám phá ra và sẽ nhớ ra tất cả - một người chồng ngáy ầm ĩ lúc ngủ, tình trạng kinh tế, tài sản kếch sù của cậu ở Harvey Nichols. Còn trong lúc đó, cậu cứ tận hưởng những giây phút vô tư này khi còn có thể.”

“Chắc là cậu nói đúng.”

“Và vì vậy, tớ nghĩ cậu nên khoác lên người những trang phục thật tươi sáng. Cậu có một chiếc vòng cổ bằng thạch anh rất hợp với những bộ trang phục đó. Gam màu ngọc lục không hợp lắm. Nó làm cậu trông giống như một quả bóng bị xì hơi.”

“Ồ, cậu đúng là một người bạn quý hóa!” Jennifer nói và cả hai cùng phá lên cười.

Tiếng cửa đóng sập, ông để cặp xách bên ngoài sảnh, hơi lạnh bên ngoài còn vương trên chiếc áo khoác và trên da ông. Ông tháo khăn choàng cổ ra, hôn Yvonne và xin lỗi là đã về trễ. “Cuộc họp về sổ sách kế toán. Em biết làm việc với những nhân viên kế toán phiền phức thế nào rồi đấy.”

“Ôi, anh biết rõ hơn ai hết mà Larry. Mấy cái đó làm em buồn chán đến phát khóc. Bọn em cưới nhau đã năm năm, mà tới giờ em vẫn chưa thể phân biệt được sự khác nhau giữa tài khoản ghi nợ và tài khoản tín dụng.” Yvonne nhìn đồng hồ. “Anh ý sắp tới rồi. Chắc hẳn có nhân vật nổi tiếng nào đó đã ngáng đường anh ấy rồi.”

Larry nhìn sang vợ. “Em trông thật tuyệt, Jenny.”

“Chẳng phải vậy sao? Vợ anh lúc nào cũng rất chỉn chu.”

“Đúng. Đúng, rất chính xác.” Ông xoa tay dưới cằm. “Xin phép hai người, tôi phải lên nhà tắm rửa thay quần áo trước khi khách tới. Có vẻ như tuyết lại sắp rơi - tôi vừa nghe đài thông báo.”

“Trong lúc đó bọn em sẽ làm vài li đợi anh,” Yvonne nói với theo.

Cho tới lúc cánh cửa ra vào mở lần thứ hai, đầu óc Jennifer dường như mụ mị bởi những li cốc tai đầy ma lực. Sẽ ổn thôi, cô liên tục tự nhủ. Yvonne sẽ nhảy bổ vào cô nếu cô lại tiếp tục nói lảm nhảm. Đây là những người bạn của cô. Họ sẽ không ngồi đợi cô hồi phục. Họ đang tìm mọi cách để đưa cô trở về cuộc sống cùng họ ngay lập tức.

“Jenny. Cảm ơn vì đã mời bọn tớ tới.” Violet Fairclough ôm chặt cô, khuôn mặt mũm mĩm lút trong chiếc khăn quấn đầu. Cô tháo khăn ra và đưa cho người phục vụ cất hộ cùng chiếc áo khoác. Cô vận một chiếc đầm tơ tằm cổ viền tròn, khiến cô trông như đang ở trong một chiếc dù căng phồng bởi gió. Vòng eo của Violet, như Yvonne đã từng nhận xét, chắc phải cần tới một tiểu đoàn mới có thể ôm xuể.

“Jennifer. Cô đúng là hiện thân của sự hoàn hảo.” Một người đàn ông cao lớn, tóc đỏ, cúi người xuống hôn lên má cô.

Jennifer hơi bất ngờ vì không thấy bất kì nét quen thuộc nào ở cặp đôi này. Cô không thể nhớ ra người đàn ông này, và thấy hơi kì khôi khi nghĩ ông ấy lại là chồng của Violet mũm mĩm. “Xin mời vào,” cô nói, rời mắt khỏi người đàn ông và lấy lại bình tĩnh. “Chồng tôi sẽ xuống trong vài phút nữa. Để tôi lấy nước cho hai bạn.”

“‘Chồng tôi’ hả? Chúng ta sẽ có một buổi tối thật nghiêm chỉnh hả?” Bill cười phá lên.

“Ồ...” Jennifer ấp úng, “... đã quá lâu rồi mới gặp lại mọi người...”

“Nỡm à. Anh tử tế với Jenny chút đi nào.” Yvonne hôn lên má Bill. “Cô ấy vẫn còn rất mệt. Lẽ ra cô ấy đã ngồi thư giãn ở trên nhà và chọn người đàn ông nào cô ấy muốn để lên gọt táo cho cô ấy. Nhưng cô ấy lại thích ở đây và nhất định đòi một li martini.”

Thế mới là Jenny mà chúng ta biết và yêu quý chứ.” Bill cười giả lả tới mức Jennifer phải liếc vội hai lần sang Violet để đảm bảo bạn mình không cảm thấy bị xúc phạm. Bạn cô chẳng có vẻ gì để tâm đến điều đó: cô ấy đang lục lọi tìm thứ gì đó trong giỏ xách. “Tớ cho bà giúp việc mới nhà tớ số điện thoại của cậu,” cô nói và ngước nhìn lên. “Hi vọng cậu đồng ý. Đó là người giúp việc vô dụng nhất tớ từng gặp. Tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu bất kì lúc nào trong buổi tối nay bà ấy gọi điện và nói bà không thể tìm thấy bộ quần áo ngủ cho Frederick hay đại loại như thế.”

Jennifer thấy Bill nhướng mắt, và trong một khoảnh khắc, cô chợt thấy hình ảnh này khá quen thuộc.