Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307 (Phần 3) - Chương 21 - 22 - 23
TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN Ở KHU VỰC D2 E95. (Tiếp)
Khi còn cách d bộ d2 chừng 1 km, chỉ vượt qua con suối trước mặt kia thôi là đã nghe tiếng đổ cây của anh em d2. Liên lạc về chốt d2 báo cáo tình hình để đơn vị biết có lực lượng ta đang về. D phó d2 nhắc nhở không nên chủ quan, vì tình hình địch khu vực này không như nơi khác. Chúng đeo bám đánh ta đến cùng.
Lực lượng của c7 đang cố gắng đưa cáng anh trinh sát 95 bị thương qua suối… thì nghe súng nổ. Những loạt đạn dồn dập và căng… đạn bắn trả của ta bay qua đầu. Phán đoán là chúng đang tập kích vào hướng phía sau của d bộ (chính xác là khu tăng gia của anh em thông tin).
Thời gian này, cách đánh của chúng khá đơn giản và nhanh gọn. Bí mật phụt bốn, năm trái B40 vào đơn vị, vài loạt AK rồi biến mất. Có lần chúng lùi ra xa và câu cối 60 vào trong chốt của ta. Để lại bộ phận bảo vệ thương binh. Đội hình còn lại khẩn trương dàn hàng ngang vượt suối, cơ động về hướng có tiếng súng. Chừng mười lăm phút sau, khi chuẩn bị tìm cách vượt qua bãi tráng, bộ phận phía trước ra hiệu có địch, anh em đang đi bỗng nhảy nhanh vào gốc cây và chuẩn bị. Toàn bộ đội hình nằm tại chỗ chờ lệnh. Ngoái cổ qua một gốc cây bằng lăng bị gió ngã đổ, tôi phát hiện bốn tên địch, trong đó có một tên vác B40 đang chạy nhanh về hướng suối, khoảng cách ta và địch là 100 m. Chúng lủi thật lẹ, những bóng áo đen thoắt ẩn thoắt hiện trong đám cỏ tranh rậm. Vượt qua tráng chúng dừng lại, và có vẻ như đang chờ lực lượng khác (cự li ta và địch 50 m, thấy rõ chúng quay lại quan sát và theo dõi). Có lẽ chúng không thấy gì, cả bọn đi vào khu vực trước mặt ta... Chớp thời cơ tôi phất tay cho anh B40 c9 bắn... khẩu B của c7 cũng bắn theo... Phía trước bụi mù, những gốc cỏ tranh văng lên tung tóe. (Quả B40 đầu tiên của c9 không nổ)... Anh em còn lại đồng loạt dùng AK bắn quét vào đội hình địch. Một tiếng nổ B40 của địch nổ ầm vào gốc cây to sau lưng đội hình, xoẹt qua đầu anh thông tin. Chúng vừa chạy lui vừa bắn lại ta những loạt AK ngắt quãng.
Khép vòng vây, anh em bắn hỗ trợ nhau cùng tiến ra trảng. Một thằng địch bị AK găm nát người chết queo ngay mép rừng, khẩu AK lổ chỗ mảnh đạn. Một thằng khác bị thương, đang thở rống những hơi cuối cùng. Trên đầu hắn mất một mảng to, máu chảy đầm đìa, tay hắn đang cào cấu vào đất một cách vô thức (lát sau tên này cũng chết luôn). Khẩu B40 còn hai trái đạn nằm bên cạnh hắn, bên hông một cái túi nhỏ trong có đựng thuốc tây, và thỏi lương khô 701). Một bộ phận quay lại nhóm bảo vệ thương binh và đưa về chốt của c5. Nhóm còn lại đào hố để chôn hai thằng Pốt.
Đêm đó chúng tôi ở lại d bộ d2, như vậy ngoài rừng ta còn hai lực lượng phục kích xung quanh khu vực, với lực lượng hơn năm mươi người. Trong phiên giao ban tối cùng d2, CTV d2 Nguyễn Thăng biểu dương tinh thần của anh em trong lần diệt địch đầu tiên. Sau nhiều tháng liên tục bị chúng vây đánh. Anh em bị thương vong nhưng không tiêu diệt được địch. Sức ép về mặt tinh thần đè nặng lên toàn đơn vị. Giọng ngẹn ngào khi thủ trưởng nói những lời này.
Hai trận đánh dù nhỏ lẻ, tiêu diệt bốn tên địch (dù ta vẫn có thương vong) vẫn là liều thuốc bổ hiệu quả và kịp thời cho d2 ngày ấy. Qua gương mặt của các b trưởng về họp giao ban, tôi thấy tư tưởng sợ địch bước đầu được khắc phục. (Có cán bộ cấp b không nhận nhiệm vụ). Một đêm thanh bình của d2 sau nhiều tháng đối phó vất vả với địch.
Gần sáng, c7 bị địch tập kích, d2 phải chi viện gần ba mươi quả cối 82. Địch dùng B41 bắn phá hàng rào dựng bằng cây rừng gác chéo. Một căn hầm bị cháy. Anh em không ai thương vong.
Sáng hôm sau, c5 bổ sung lực lượng đi cùng với các tổ (thay cho anh em bị sốt và bị thương) với mục đích nâng cao tinh thần chiến đấu. Nhiệm vụ đợt này là lùng sục, phục kích gần biên giới. Chặn đánh lực lượng địch đang có chiều hướng bao vây đồi 428, cắt đứt liên lạc giữa c6 c7 với lực lượng phía dưới chân đồi.
Trước đây đã có lần liệt sĩ phải ngày hôm sau mới chuyển về đến d bộ, dù chỉ cách vài cây số.
Câu chuyện bên lề: Anh chiến sĩ của c9 d3 tên là Huy (lính 4/ 1979) quê ở Sa Huỳnh Quảng Ngãi. Sau trận đánh, anh có kể lại là lúc đó anh phát hiện hai thằng địch đang bò đến kéo xác thằng bị anh trinh sát 95 bắn chết. Địch phát hiện anh, và giơ súng bắn anh. Bằng một động tác võ thuật, anh lộn nhào mấy vòng và quay lại bắn. Không biết là anh nói thật hay nói tiếu, nhưng phải công nhận cú lộn mấy vòng và quay ngoắt 180 độ của anh cực đẹp.
TRẬN PHỤC SÁT BIÊN GIỚI GẦN CAO ĐIỂM 428. (10/ 1980)
Từ vị trí của d bộ d2 đến đồi 428 và biên giới cũng không xa lắm, chỉ hơn một buổi đường. Vị trí này là cửa khẩu rất thuận tiện để địch chuyển hàng vào nội địa, trên địa bàn hai tỉnh Preah Vihear và Congpong Thom. Lực lượng c6 c7 d2 chiếm cao điểm 428 có tầm kiểm soát khu vực này nên khó khăn cho chúng thực hiện ý đồ. Thời gian này, chúng dùng chiến tranh du kích, tấn công ta bằng những lực lượng nhỏ, cơ động nhanh. Cơ bản là tập kích, gài mìn và phục kích gây thương vong cho ta. Chúng có cách đánh đeo bám ta như đỉa, không rời ta nửa bước. Có thể khi tấn công chính diện chúng chịu thua, rút quân không đánh trả, nhưng chúng sẽ bám theo ta, tập kích từ phía sau, phục kích trên đường ta trở về đơn vị, tạo những hoang mang cho tâm lí bộ đội ta. Vì vậy, việc ta đánh để tiêu diệt được chúng rất khó khăn.
Chính trị viên d2 Nguyễn Thăng suốt đêm không ngủ được, nỗi lo của một cán bộ chính trị luôn đè nặng trong tâm trí. Tâm sự với tôi thủ trưởng rất mừng khi ta diệt được địch, và có căn dặn tôi là hãy chọn những thời cơ thuận lợi, đánh phải tiêu diệt địch, giải tỏa tâm tư anh em trong thời điểm khó khăn. Tôi thấu hiểu, thầm mang niềm gửi gắm tâm sự đó vào nhiệm vụ.
Chúng tôi lại lên đường trong những nỗi lo về tình hình địch ở đây. Có thể đội hình sẽ bị tập kích bất cứ lúc nào nều không có tinh thần cảnh giác. Một ngày sau trận đánh của chúng tôi, trên hướng của anh em c9 và c5 cũng chạm địch chỉ cách vị trí d2 chưa đầy 2 km, diệt được hai tên, thu ba súng và một số mìn KP2 (ta bị thương ba trong đó có c phó c5).
Đội hình đi về hướng biên giới luôn hành quân thành hai thê, cách nhau gần 100 m với phương thức phục kích là chính. Ngày đầu tiên không gặp chúng. Đêm đó chúng tôi nghỉ đêm khi cách biên giới gần 1 km. Khoảng tám giờ đêm chúng tôi di chuyển đội hình về một nơi khác, vì có động tĩnh xung quanh nghi là địch đeo bám ta. (Bầy heo rừng khoảng vài chục con lớn bé cách ta vài trăm mét).
Qua một đêm nghỉ an toàn, sáng ra tôi cùng anh em kiểm tra lại vị trí mà d2 triển khai, là một yên ngựa phía bắc 428 chừng 2 km. Theo dõi từ đài quan sát, ta đoán có khả năng địch đi qua vùng này để vào đất ta. Tiếp cận khu vực này khi gần trưa, chọn địa hình quan sát tốt ta triển khai phục kích. Tổ chức xong đội hình phục, tôi báo về d2 vị trí phục và xin chi viện cối 82 từ 428 nếu gặp khó khăn.
Chiều hôm đó trời mưa to, nước từ phía trên đồi chảy xuống khá mạnh. Khả năng chạm địch là 50/ 50. Mới khoảng hai giờ chiều mà trời gần như đã tối vì trong rừng khá rậm. Anh a trưởng c9 bò xuống vị trí đặt mìn để quay đầu quả Claymore (vì ban trưa dự đoán địch từ Thái qua, giờ đã chiều có thể gặp địch từ nội địa ra). Anh em vẫn kiên trì chờ đợi.
Trong tầm nhìn hạn chế dù trời mưa to… anh em vẫn phát hiện ra địch. Chính xác năm tên (có ba B40) Chúng đi thành hàng dọc ướt như chuột lội, quần áo tả tơi, chúng đi cách nhau trong cự li gần, đang chật vật tránh né những nơi khó đi, có thằng trượt té hai, ba lần. Cầm contact mìn trong tay tôi hồi hộp chờ đợi. Chúng lại không đi vào đúng hướng mìn của ta (lệch khoảng 30 độ) và tôi ra hiệu cho anh B40 bên cạnh chuẩn bị. Dù biết rằng bấm mìn sẽ không tiêu diệt được chúng, nhưng vẫn sử dụng để uy hiếp địch và tạo an tâm cho anh em.
Nhìn anh em đã sẵn sàng, tôi hất đầu cho anh B40 phụt quả đầu tiên, (anh thông tin phía sau đã chờ đưa quả thứ hai) quả B40 vừa nổ tôi bấm mìn cả trận địa rền vang tiếng súng. Do cự li gần và lọt vào giữa đội hình ta nên chúng bị tiêu diệt gọn cả năm tên, thu năm súng (một khẩu B bị hư do đạn bị kích nổ từ trên lưng thằng mang).
Đang làm chủ chiến trường thì từ phía biên giới (chính xác là cách trận địa khoảng 400 m) nghe tiếng đề pa của cối 82 và nhanh như chớp hai quả liền rơi vào trận địa, miểng đạn cối bay xào xào (ta hi sinh một và bị thương hai ở đợt chúng bắn đầu tiên), và gần mười trái nữa quanh đội hình ta. (Thêm một trinh sát f bị thương).
Chúng ngưng bắn cối trong một quảng thời gian ngắn (không hiểu sao). Ta nhanh chóng đưa anh em ra khỏi trận địa. Lúc đó từ 428, cối 82 của ta cũng bắn bốn quả liền vào vị trí của địch (đài quan sát C7 nhìn thấy khói bốc lên).
Chưa kịp ổn định đội hình thì địch xuất hiện. Lực lượng chúng khoảng trên dưới hai mươi tên tấn công ta bằng AK dữ dội, đạn chúng bắn găm xung quanh. Địch lợi dụng vị trí cao hơn ta bắn áp đảo vào đội hình (hình như chúng chỉ có một khẩu B40 vì thời gian giữa hai tiếng nổ hơi lâu, chứ không dồn dập). Chúng chỉ bắn chứ không thấy tiến vì có lẽ hỏa lực ta mạnh hơn. Lợi dụng khe suối sâu có đá chắn phía trước, ta đánh trả và liên tục gọi cối 82 bắn vào đội hình địch. (Tất cả mười tám quả, có quả rơi cách ta khoảng 15 m). Lúc này cối địch rơi vào phía sau đội hình ta (không hiểu là chúng bắn chặn đường rút của ta hay bị cối ta phản lại chúng bắn sai mục tiêu). Lực lượng ta không thể rút vì liệt sĩ vẫn còn nằm ở phía trước đội hình gần 20 m, chưa đưa về sau kịp.
Thấy tình hình có vẻ không thuận lợi d2 cho bắn cả DKZ sang hướng địch dù biết rằng không hiệu quả (không trúng mục tiêu).Vừa đánh trả, vừa triển khai cho bốn trinh sát lợi dụng sự lởm chởm của mấy cục đá to đưa liệt sĩ về sau. (Đến lần thứ ba dưới sự chi viện tối đa của bốn khẩu B40, trong đó thu của địch hai khẩu và tá, trái đạn ta mới tiếp cận được liệt sĩ).
Có lẽ do sự uy hiếp của cối 82 và đạn DKZ của d2 bắn hoảng nên địch không tấn công thêm, chúng bám lại và bắn cầm chừng. Không thể chần chừ, anh em phải cõng liệt sĩ và thương binh rời khỏi trận địa về hướng 428.
Rời khỏi trận địa chừng 500 m, thì lực lượng khoảng gần hai mươi người của c6 chi viện tới nơi. CTV d2 ra lệnh cho c6, c7 đảm đương nhiệm vụ bảo vệ đội hình về đến 428 và c5 cùng một bộ phận của c9 sẽ đưa anh em về d bộ d2.
Đêm đó lực lượng hỗn hợp nghỉ lại 428 chỉ còn hơn mười người. Khoảng tám, chín giờ tối có một lực lượng khoảng mười tên lại tập kích vào chốt, và tảng sáng lại đánh ta một lần nữa.
Chúng chỉ bắn vào chốt ta rồi rút, chứ không có khả năng đánh chiếm vị trí.
Gần như cả đêm trên tuyến chốt không ai ngủ, khoảng 20 m hào có một tổ hai người thay nhau gác. Người gác ngồi ở vị trí “râu tôm” của hào, người kia mắc võng ngủ dưới đoạn hào có phủ đất phía trên (hào ngầm).
Thỉnh thoảng nghe tiếng “nỏ Đội Cấn” rít lên trong hầm, là mỗi lần thay người gác.
SÚNG ĐÃ NỔ BÊN KIA BIÊN GIỚI
Sau những thắng lợi dù là nhỏ của ta. Địch có vẻ hạn chế hoạt động trên toàn tuyến. Tình hình những ngày sau đó lắng dịu hẳn. Do phát hiện chúng đặt cối trên đất K, e95 chỉ thị lực lượng trinh sát phải bám sát khu vực để phát hiện các vị trí hỏa lực. Dọc theo biên giới đường mòn chúng đi cắt nhau dày đặc như bàn cờ, và ta dự đoán lực lượng chúng hoạt động khu vực này là cấp C tăng cường… Qua trao đổi và tổng kết các tình huống đã xảy ra với cường độ và mức độ ngày càng tăng. Tham mưu phó e95 Trịnh Minh Hổ đưa ra khả năng: Chúng sẽ dùng lực lượng lớn hơn, trang bị hỏa lực mạnh hơn, để tấn công ta ở khu vực d2 đảm nhiệm. Để đối phó với tình hình xấu xảy ra, ta tăng cường một khẩu cối 120 của c13 với cơ số đạn ban đầu ước chừng một trăm quả. Lực lượng c9 đảm nhận việc vận chuyển đạn ra các chốt của d2.
Lực lượng trinh sát lên đường cùng b2 của c5 (cả thông tin là hai mươi hai người). Khi bước qua khỏi hàng rào phòng thủ. D trưởng d2 nhìn c phó c13 và nói nhỏ với tôi “Có gì thì cứ gọi, tớ có bị kỉ luật cũng chơi…” (Theo quy định sử dụng cối 120 phải có ý kiến của cấp e).
Vòng tránh các khu vực chạm địch lúc trước. Con đường phải vượt qua là những bình độ thoai thoải trơn trượt, những vách đá dựng, chỉ cần sơ hở là sẽ không tìm thấy người…
Trời gần chiều, đội hình đã đến các khu vực được giao. Tổ chức thành hai bộ phận phục kích trên hai khu vực để chờ trời tối. Trao đổi nhanh với anh Thanh a trưởng trinh sát 95… quyết định vượt qua biên giới để nghỉ đêm.
Phiên liên lạc cuối cùng bằng vô tuyến lúc bảy giờ tối, d2 xác định vị trí đội hình dừng chân. Đêm trời vẫn mưa lớn. Từng tổ nhỏ ba, bốn người căng tăng móc võng, phân công gác ban đêm, vì theo thực tế thì khả năng bị địch tấn công khu này là rất thấp (dĩ nhiên trừ trường bị lộ, chúng đeo bám tới cùng).
Khoảng gần sáng có những tiếng động… khả nghi… Anh em thức dậy và nghe ngóng.
Không phát hiện được gì vì trời tối và rừng dày đặc. Tiếng động càng lúc càng to và rõ. Trong nhóm có anh Phương (lính 4/ 79 quê Quảng Ngãi) là chuyên gia leo cây, tôi nhờ anh leo lên một cây xay to và cao để quan sát. Từ trên cao anh phát hiện có ánh đèn pin mờ quét qua lại cách chúng tôi chừng vài trăm mét. Chúng tôi thu gọn đội hình và chuẩn bị chiến đấu. Anh Phương vẫn tiếp tục quan sát.
Mờ sáng, tới giờ liên lạc tôi báo tình hình về d2. Tọa độ được xác định rõ ràng nếu có nổ súng. (D2 xin ý kiến của trên và sau nhiều lần thuyết phục, thậm chí gấy sức ép… e95 mới chấp thuận cho phương án đánh địch phía bên kia biên giới). Chỉ nghe tiếng động nhưng không thấy sự di chuyển của địch.
Chờ đợi và nghe ngóng…
Khoảng chín giờ ta tổ chức một nhóm tám anh em bám sát địch. Vượt qua những dốc và bình độ ngoằn ngoèo chúng tôi tiếp cận khu vực có địch. Tiếng đổ cây ngả xào xào… những tiếng chặt cây nghe công cốc… không nghe tiếng chúng nói chuyện. Xác định đội hình không bị lộ… ta bám sát mục tiêu…
Chia thành hai nhóm, vòng qua hai hướng quan sát trong gần một giờ. Chúng tôi kết luận: Nơi chúng ở là một khu đồi bằng lăng có độ dốc rất lớn về phía sau giáp với một con suối. Có thể nhóm địch này là lực lượng mới chuyển tới, đang đổ cây làm hầm rất vội vã. Từ bên này suối chúng tôi quan sát chúng bên kia suối rất rõ ràng. Lực lượng chúng khoảng ba mươi tên chia thành ba nhóm cưa cây, chặt nhánh và di chuyển. Không thấy chúng cưa cây to chỉ cưa những cây có đường kính chừng 20 – 30 cm. Căn cứ vào hướng chúng di chuyển, ta đoán địch đào khoảng năm hầm (thực chất bảy hầm). Nghiên cứu địa hình và cân đối lực lượng địch ta thì lực lượng tại chỗ không thể tấn công đánh chúng, vì đây là đất Thái khó khăn cho việc rút lui sau trận đánh, và dễ bị chúng đánh ép từ hai phía. Thông báo về nhà, e95 yêu cầu bám địch theo dõi chúng, nếu chúng di chuyển thì bám theo và báo cáo… chờ lệnh (chưa có lệnh tấn công địch bên kia biên giới Thái Lan).
Suốt cả buổi chiều chúng tôi cùng thảo luận cách đánh, mỗi cách đều có một trở ngại riêng (cơ bản là trên đất Thái) cuối cùng nêu ra một cách đánh táo bạo mà có thể thành công. Sử dụng cối và lực lượng đánh nhanh và rút. Trong giờ liên lạc gần tối điện về e95 nhận được câu trả lời ngắn gọn của Thủ trưởng Hổ “Yêu cầu bám sát địch – Chờ lệnh – Cấm nổ súng khi chưa phải là bị lộ. Chờ sáng mai.”
Xuất phát từ ý định đánh chúng theo phương án đánh nhanh. Chiều tối anh Thanh mang hai quả mìn Claymore về hướng lòng suối mỗi quả cách nhau 10 m.
Đêm đó anh em cùng rút ra khỏi vị trí khoảng gần 300 m, chỉ để lại sáu anh em nằm bên này suối theo dõi ban đêm (anh Thanh đen Ts e95, lính 5/ 78 quê Hoài Nhơn, Bình Định phụ trách).
Giờ liên lạc sáng nhận điện e95 “Chờ c9 chi viện và quyết định theo chỉ huy c9. Máy 24/ 24.”
Địch vẫn hoạt động bình thường cưa cây làm hầm…
Gần trưa nhận điện bắt liên lạc với c9. Hơn một giờ sau hai mũi giáp nhau (trên đường đi c9 hi sinh hai bị thương ba do mìn KP2 cách d bộ d2 chưa đầy 500 m, nên bị muộn hai giờ so với dự kiến ban đầu) và áp sát mục tiêu. Anh Triệu Đình Chuyên C trưởng c9 thông qua kế hoạch nổ súng:
Trinh sát + c5 là lực lượng chính nổ súng (c9 tăng cường hai khẩu B và mười người).
Lực lượng c9 còn lại giữ mặt sau và hỗ trợ công tác chính sách và hành lang đường rút.
Vẫn dùng lực lượng tấn công phía suối bằng mìn claymore.
Khi bám sát mục tiêu do bất cẩn của một chiến sĩ c9 nên đội hình bị lộ, địch nổ súng trước vào đội hình ta. Liên tiếp những quả B40 bắn vào đội hình (hai c/s c9 bị thương) anh Chuyên phát lệnh tấn công. Do không bị bất ngờ, nên địch chống cự quyết liệt về hướng c9, c5. Biết bị lộ anh em trinh sát tấn công mạnh và tranh thủ áp sát vào bên hông địch… chia lực lượng địch thành hai bộ phận.
Hướng c9 gặp khó khăn an hem không tiến lên được… buộc c9 phải tăng cường lực lượng phía sau lên chi viện, đánh thọc sâu vào giữa đội hình địch.
Địch bám vào các công sự vừa mới đào đánh trả quyết liệt…
Thấy địch nhào ra phía sau chống đỡ… chưa có hiện tượng rút chạy xuống suối như phương án đón lỏng… tổ trinh sát anh Thanh (có một B40) từ bên kia suối bắn chéo về hướng địch hỗ trợ cho hướng chính diện (địch bị nặng nhất hướng này tám tên).
Địch rối loạn đội hình tuôn chạy về hướng phía sau sườn núi thoai thoải, một chiến sĩ c9 do không nắm chắc tình hình địch, vội vã xông lên truy kích bị một Pốt đang bị thương nắm gần đó bắn bị thương (khi đưa về hi sinh giữa đường). Tên Pốt này bị c5 tiêu diệt bằng loạt AK ngay sau đó.
Các hướng ta làm chủ trận địa và tiến vào khu trung tâm. Khu vực này chúng mới đến ở, chưa kịp đào hầm. Có một nhánh cây dầu to bị gió gãy đè lên nơi chúng ngủ nên có chuyện ban đêm chúng dùng đèn pin.
Kết quả ta tiêu diệt mười lăm tên (hướng trinh sát và c5 diệt ba tên; hướng c9 diệt bốn; hướng phía sau diệt tám) thu mười súng AK + một CKC và mười bốn quả B40 (mang khỏi vị trí thì hủy chứ không dùng theo lệnh của trên. Trận trước về nhà báo cáo dùng đạn địch bị “cạo” một trận).
Không biết sao sau khi ta nhanh chóng rút ra khỏi trận địa về bên này biên giới không thấy địch bắn cối đuổi theo.
Lí do trời gần chiều tối, d2 điện ra lệnh cắt thẳng xuyên rừng về d bộ d2 không qua chốt 428. Đội hình về đến d bộ thì trời chập choạng tối.
Bữa cơm nóng, thịt ếch sau nhiều ngày… và giấc ngủ không gác… Tuyệt…