Phượng ẩn thiên hạ (Tập 1) - Phần I - Chương 05 phần 2

Trong phòng chứa củi, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Bên trong chất đầy củi cỏ và những bàn ghế rách nát mà ngày thường không dùng đến. Chỉ có một cánh cửa sổ nho nhỏ, nhưng lại bị đóng chặt bởi những tấm gỗ. Trên tường phòng chứa củi, còn treo một số hình cụ kì quái, xem ra, nơi đây bình thường chính là nơi giam giữ những nô tài phạm tội, tương tự như một phòng dụng hình nhỏ.

Hoa Trước Vũ kê một chiếc ghế rách, giẫm lên trên để đẩy thử cửa sổ, nhưng cửa bị đóng rất chặt, một phân cũng không thể thể xê dịch. Trong lòng bỗng cảm thấy cực kì đau khổ, chiếc ghế dưới chân đột nhiên nghiêng một cái, không chịu được trọng lượng cơ thể nàng, gãy rầm một tiếng. Nàng ngã xuống đất, thân mình lấm đầy bụi bẩn. Chính vào lúc đó, nàng nghe thấy khóa cửa phòng chứa củi vang lên lách cách, cánh cửa mở ra đánh “két” một tiếng.

Từ phía trong nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn chưa tối hẳn, nhưng trên bầu trời mây đen tầng tầng lớp lớp, tựa như có thể mưa xuống bất cứ lúc nào.

Hai thị vệ nhanh chóng đi vào phòng, lạnh giọng nói: “Điện hạ đã dặn, ngươi làm hỏng quần áo của Tuyết Cơ cô nương, vốn dĩ phải phạt nặng, nhưng hôm nay là sinh nhật của Bạch Mã phu nhân, không tiện đổ máu, nên phạt ngươi ba ngày không được ăn cơm. Ba ngày sau, sẽ xử phạt tiếp.” Nói đoạn, lại khóa cửa phòng lại như cũ.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng đàn sáo du dương từ xa vọng tới, mơ hồ mà êm tai.

Nàng dựa vào tường, chỉ thấy cơn đói bắt đầu sôi lên trong bụng.

Ở phòng giặt, mỗi bữa cơm canh rất tệ, chẳng có miếng thịt nào, chưa đến giờ cơm, trong bụng đã bắt đầu đói đến mức khó chịu. Nàng e rằng không chịu nổi ba ngày, phải nghĩ cách trốn khỏi đây mới được.

Nàng nín thở, muốn nghe xem bên ngoài có thị vệ đứng gác hay không.

“Nghe nói Bình Tây hầu Hoa Mục của Nam Triều xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?” Một thị vệ khẽ nói.

“Sao lại không biết? Nếu không phải lão ta, thì chiến sự lần này của chúng ta với Nam Triều, nói không chừng đã thắng rồi. Nay lão bị xử chém cả nhà, Nam Triều mất đi một viên đại tướng, chuyện này đối với Bắc Triều chúng ta quả là một chuyện đáng mừng.” Thị vệ kia mừng rỡ nói.

Cùng với cuộc nói chuyện của hai tên thị vệ, trên trời lóe lên một tia chớp, xé tan màn mây đen nặng nề, liền sau đó là một tiếng sấm động trời, rồi tiếng mưa rả rích bắt đầu rơi xuống.

Bắc Triều xưa nay khô hạn ít mưa, không ngờ lại đổ một trận mưa to trong dịp đầu xuân.

Hoa Trước Vũ dường như bị một quyền mạnh mẽ đột nhiên đánh trúng, trong tim nảy sinh một luồng cảm giác đau như xé. Một cơn hoa mắt chóng mặt ùa đến, trước mắt mơ hồ, bên tai yên lặng không còn tiếng động, thế giới trước mắt nàng, trong khoảnh khắc biến thành một mớ hỗn độn.

Rất lâu sau đó, tiếng mưa rả rích mới lại vang đến bên tai nàng.

Xử chém cả nhà ư?

Hoa Trước Vũ đột nhiên bật dậy, lắc thật mạnh vào cửa phòng chứa củi, gọi với giọng khàn khàn: “Mở cửa!”

Tiếng gọi đó rất lạnh, mang theo nỗi run rẩy không thể kìm nén được, tựa như rất sợ, sợ mất đi thứ gì đó, lại giống như là đang hoang mang.

Hai tên thị vệ ngoài cửa bị một phen kinh hãi, cứ tưởng trong phòng chứa củi có thứ gì đáng sợ. Mặc dù Điện hạ muốn phạt con nô tì này, nhưng không hề có ý định bắt cô ta phải chết. Bởi thế, hai người lấy chìa khóa, mở cửa phòng chứa củi ra. Cửa vừa mở, một bóng người gầy nhỏ vội vã lao ra, một thị vệ không kịp đề phòng, cổ đã bị một bàn tay ngọc thon dài nắm lấy.

Bàn tay lạnh quá, băng giá đến mức làm hắn lạnh cả sống lưng.

“Vừa rồi ngươi nói, Bình Tây hầu bị phán tội gì?” Giọng nói con gái, cực kì lạnh lùng sắc bén, tựa như cơn gió mùa đông, phạt qua băng tuyết phủ trên đỉnh núi, tiêu điều đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Thị vệ kia trong lòng sợ hãi, ngoan ngoãn đáp lời như ma xui quỷ khiến: “Hoa Mục vì tội mưu phản, bị phán xử chém cả nhà, mười ngày sau, sẽ chém đầu thị chúng ở Lương Châu!”

“Ngươi nói có thật không?” Một luồng khí hung hãn tỏa ra từ thân hình thon nhỏ của Hoa Trước Vũ, mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Câu nào cũng là sự thật, nghe nói, đến cả cáo thị Nam Triều cũng đã dán ra bên ngoài rồi!” Thị vệ kia không dám sơ suất, chậm rãi nói từ sau lưng nàng.

Hắn tận mắt trông thấy Hoa Trước Vũ nắm lấy cổ tên thị vệ kia, trong lòng kinh hãi. Khí thế của người con gái trước mắt cực kì đáng sợ, không phải ai cũng có được, phải từng tôi luyện trên chiến trường thiên binh vạn mã, mới có thể mang sát khí đằng đằng như thế. Bàn tay Hoa Trước Vũ từ từ nới lỏng, thị vệ kia đờ đẫn cả con người, không dám động đậy.

Tiếng mưa dần nặng nề hơn, giữa khoảng trời đất, khắp nơi đều đen tối mịt mù, đen đến mênh mông vô tận.

Nàng đứng trong bóng tối.

Nàng đứng giữa gió mưa.

Bóng tối và nước mưa lạnh ngắt, giăng giăng đầy trời đổ ập về phía nàng.

Áo quần ướt hết, tôn lên chiếc eo thon thả, bờ vai mỏng manh. Trên khuôn mặt xanh xao của nàng, không còn chút biểu cảm, đôi mắt lạnh như băng, u ám đến mức không còn một tia sáng.

Vì sao lại như thế?

Lẽ nào đây chính là cái gọi là “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm?”[1]

[1] Ý nói sau khi giành được thiên hạ, bậc vua chúa thường giết hại chính những người đã từng dốc sức giúp đỡ mình.

Hồi lâu, tiếng cười gằn bật ra từ đôi môi đang mím chặt của Hoa Trước Vũ, làm thế nào nàng cũng không kiềm chế được. Dần dần, tiếng cười của nàng càng lúc càng lớn, mang theo sự điên cuồng và lạnh lẽo. Trong đôi mắt, lại ánh lên những giọt lệ.

Nàng cứ thế cười cho đến lúc gần như không thở ra hơi nữa, rồi đột nhiên giơ tay áo, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Bây giờ, không phải là lúc để đau lòng.

Nàng lặng lẽ nhìn lên, đôi mắt trong như nước, chỉ còn băng giá.

“Ta muốn gặp Tiêu Dận!” Nàng lạnh lùng nói.

“Bây giờ Điện hạ đang dự yến tiệc, người sẽ không gặp cô đâu!” Thị vệ bị khí thế vừa rồi của Hoa Trước Vũ dọa cho phát khiếp, lúc này mới hoàn hồn, trầm giọng đáp.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn quét qua một cái, chẳng thèm để ý tới hắn, liền nhanh chóng cất bước tiến về phía trước.

“Cô không thể rời khỏi đây được!” Hai tên thị vệ vội vã tiến lên cản đường Hoa Trước Vũ.

“Cút ra!” Hoa Trước Vũ trợn đôi mắt đen, trong khoảnh khắc lộ ra vẻ hung bạo.

Tiếng nói vừa dứt, Hoa Trước Vũ bỗng nghĩ ra một chuyện. Nội lực của nàng đã mất, nhưng chiêu thức võ công vẫn còn, thân thể vẫn nhanh nhẹn như cũ.

Ánh sáng bạc lóe lên trước mắt, chiếc trâm bạc dính máu đã rút ra khỏi mạng sườn của tên thị vệ đứng bên trái, máu bắn tung tóe, tên thị vệ ngã lăn ra đất. Vào lúc tên thị vệ còn lại còn chưa kịp phản ứng, một dao của nàng, đã lại chém trên cổ hắn.

Tốc độ của loạt động tác vừa rồi kém xa so với trước đây, thế nhưng, để đối phó với hai tên thị vệ võ công tầm thường này thì vẫn đủ dùng.

Nàng nhặt kiếm trong tay tên thị vệ, bước qua hai cái xác trên mặt đất rồi tiếp tục tiến lên. Qua các hành lang và trang viện, cứ thế đi đến tiền viện nơi Tiêu Dận đãi khách.

Tiếng đàn sáo, xuyên qua làn mưa mịt mờ, truyền đến bên tai như thực như mơ. Nàng tiến đến càng gần, tiếng nhạc nghe càng rõ, uyển chuyển mừng vui vô hạn.

Ở đó, chăng đèn kết hoa.

Ở đó, có rượu, có đàn, có ca, có vũ, có tiếng cười…

Bi thương, chỉ thuộc về một mình nàng.

Cổng điện treo đầy đèn hoa, một tốp thị vệ xếp hàng chữ “nhất,” đao kiếm giắt bên eo, dưới ánh đèn lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo.

Hoa Trước Vũ cầm kiếm bước đến với khuôn mặt vô cảm, tên thị vệ cầm đầu quát một tiếng: “Ai đó?”

“Gọi Tiêu Dận ra đây!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.

Thị vệ của Tiêu Dận rút đao kiếm khỏi vỏ, thoắt cái, hàn quang như tuyết, sát khí ngập tràn.

“To gan! Tên húy của Điện hạ mà ngươi cũng dám gọi sao? Mau bắt lấy nó!” Thị vệ cầm đầu giận dữ ra lệnh.

Một toán thị vệ lập tức từng bước từng bước vây chặt lấy nàng, chẳng mấy chốc đã dồn nàng đến dưới một cây quế hoa.

Hoa Trước Vũ khẽ nheo mắt, từ đôi mắt trong trẻo lóe lên một luồng hàn quang.

Dưới gốc cây, ánh đao phấp phới, hàn quang rực rỡ.

Dưới thế công kích như vũ bão của đám thị vệ, Hoa Trước Vũ mặc dù cũng đâm bị thương được vài tên, nhưng trên vai trái nàng, cũng bị một kiếm đâm trúng, máu lập tức ứa ra. Không có chút nội lực, chỉ dựa vào kiếm chiêu, nàng đối phó với hai tên thị vệ vừa rồi mà Tuyết Cơ phái đến canh giữ còn tạm được, thế nhưng, giáp mặt với đám thân vệ này của Tiêu Dận, thì tuyệt đối không sao thắng nổi. Vai phải đau nhói, lại trúng thêm một đao. Áo quần nhuốm đầy máu, không biết là máu của nàng hay của kẻ khác!

“Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh lùng đột ngột vang lên, Lưu Phong và Hồi Tuyết, hai thân vệ của Tiêu Dận bước ra từ phía hành lang.

Đám thị vệ tra kiếm vào vỏ, nghiêm trang lui xuống.

Hoa Trước Vũ đứng hiên ngang giữa sân, thanh kiếm trong tay vẫn còn rỏ máu.

Không biết từ lúc nào mưa đã ngừng rơi, ánh đèn thảm đạm tỏa ra từ trong lồng đèn trên hành lang, chiếu lên thân hình Hoa Trước Vũ. Một thân váy dài nhuốm máu, mái tóc đen rối bời buông rủ, trên mặt không lộ buồn vui, trong mắt là sự lạnh lùng ngấm vào trong cốt tủy. Nàng cầm kiếm, chậm rãi bước về phía hành lang.

“Ngươi muốn gặp Điện hạ ư?” Lưu Phong trầm giọng hỏi.

Hoa Trước Vũ lườm hắn một cái, vẫn tiếp tục tiến lên.

“Đan Hoằng, sao lại là cô?” Lúc này Hồi Tuyết mới nhìn rõ người con gái trước mắt là Hoa Trước Vũ, không khỏi cực kì kinh ngạc. Trong mắt cô ta, Hoa Trước Vũ đến phủ Thái tử đã lâu như vậy, ngoại trừ việc có phần cố chấp, thì luôn là một nô tì biết phép tắc. Nhưng Hoa Trước Vũ đêm nay, hoàn toàn đã lật đổ hình tượng trước đó về nàng, vượt quá sự tưởng tượng của cô ta.

Hoa Trước Vũ giữ gương mặt lạnh lùng đi qua cô ta, muốn bước vào trong điện. Hồi Tuyết nhanh như chớp đã đứng chắn trước mặt nàng, “Đan Hoằng, cô muốn tìm Điện hạ, cũng phải để ta vào bẩm báo một tiếng đã. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có thể nói với ta được không?”

“Vậy cũng được, ta cần một con ngựa tốt, chuẩn bị thêm lương khô dùng cho mười ngày, thêm cả lệnh bài ra khỏi thành đêm nay. Nếu có thể, thì hãy lập tức chuẩn bị ra đây, nếu không thể, thì đừng ngăn ta nữa.” Nàng cần phải lập tức ra khỏi thành, không thể đợi đến ngày mai. Mà muốn ra khỏi thành đêm nay, thì phải có lệnh bài.

“Cô muốn bỏ đi ư?” Hồi Tuyết ngẩn người, cô ta đương nhiên không thể quyết định việc này, “Cô đợi đã, để ta vào bẩm một tiếng.”

“Khỏi cần!” Hoa Trước Vũ vượt qua cô ta, chẳng thèm quay đầu lại mà sải bước tiến vào trong điện. Lúc này, Tiêu Dận nhất định sẽ không gặp nàng, nên buộc phải xông vào.

Vừa bước vào trong điện, tiếng đàn sáo, tiếng cười và tiếng hát mê lòng đã ùa vào trong tai, mùi xông hương, mùi son phấn, mùi rượu cũng theo đó mà dâng đến.

Hoa Trước Vũ ngước mắt, cách một tấm rèm, cảm thấy bản thân mình tựa như nhìn thế tục qua một màn mây, ánh nến như dát vàng đang rực cháy, mấy vũ cơ thể hiện tài năng đang xoay múa lượn vòng, một cô gái đang hát, giọng ca tròn đầy dễ nghe. Nàng vén tấm màn, thong thả tiến vào trong, nước mưa và máu tươi thấm trên quần áo, loang ra trên tấm thảm màu hạt gạo, đem theo mùi máu tanh nhè nhẹ.

Hoa Trước Vũ tiến vào, giống như dòng nhạc trôi chảy tuyệt vời bỗng nhiên chen thêm một nốt không hòa điệu. Các vũ cơ dừng bước nhảy, các ca kĩ dừng tiếng hát, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Dưới bóng nến, cuộc tụ hội vốn dĩ tràn ngập niềm vui vì sự xuất hiện của nàng, bỗng chốc thay đổi hẳn không khí.

Hồi Tuyết vội vã bước ra từ sau lưng Hoa Trước Vũ, quỳ mọp xuống trước mặt Tiêu Dận bẩm báo: “Điện hạ, Đan Hoằng có chuyện gấp muốn gặp Điện hạ, Hồi Tuyết không ngăn được cô ấy!”

Tiêu Dận ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế vàng ngọc chính giữa điện, bên trái là Bạch Mã phu nhân, bên phải là Tuyết Cơ. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tiêu Dận quét qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, đôi mắt tím khẽ nheo, trong mắt lóe lên một tia u ám. Hắn bưng chén rượu trước mặt lên ngửa cổ uống cạn như không có chuyện gì, Tuyết Cơ ở bên cạnh vội vàng giơ bàn tay thon ra nhấc vò rượu rót đầy cho hắn.

“Sao không múa tiếp đi?” Hắn nheo mắt nhìn lướt qua đám vũ cơ, hỏi một cách lạnh nhạt.

Đám vũ cơ hoàn hồn, lặng lẽ đưa mắt nhìn Hoa Trước Vũ.

Tiếng hồ cầm vang lên, điệu múa lại bắt đầu, tiếng hát lại cất lên.

Tiêu Dận tựa nghiêng xuống bàn, trong tay cầm chén rượu giỡn chơi như chẳng thèm để tâm, ánh mắt chăm chú nhìn vào thân hình những vũ cơ đang nhảy múa trong điện. Đèn nến sáng trưng, khiến nụ cười trên môi hắn càng được phản chiếu rõ ràng.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng “hừ” một tiếng, bàn tay vừa nhấc lên, một luồng hàn quang vụt tới, chỉ nghe thấy “tạch” một tiếng, mấy sợi dây đàn liền đứt hết. Tiếng nhạc đã dừng, không còn nhạc đệm, vũ cơ và ca kĩ đều dừng cả lại.

Khuôn mặt Tiêu Dận lập tức như phủ một màn sương giá, hắn lạnh lùng quát một tiếng, “To gan!”

Tiếng nói vừa dứt, từ trong bóng tối vụt ra hai bóng người, Hoa Trước Vũ chỉ thấy đằng sau đầu gối nhói đau, cả thân hình đã quỳ xuống đất, hai thanh đao sáng lóa kề lên trên cổ nàng. Người tập kích nàng, là hai cận vệ thân tín của Tiêu Dận – Khinh Vân và Tế Nguyệt. Nàng lúc này, quyết không phải là đối thủ của bọn họ.

Có thị nữ lại đem tới một cây hồ cầm, tiếng đàn hát lại lập tức nổi lên.

Chờ đợi!

Vết thương trên cánh tay bị nước mưa ngấm vào, nóng ran lên đầy đau đớn. Nhưng ngọn lửa lo lắng trong lòng, còn cháy mãnh liệt hơn. Thế nhưng, ngoài việc chờ đợi, nàng chẳng thể làm gì khác! Trong đầu suy tính nhanh như chớp, làm sao mới có thể khiến gã đàn ông đang ngồi trên cao kia thả nàng đi một cách thuận lợi?

Không biết bao lâu sau, ca vũ mới dừng lại, tiếng người, tiếng cười nói mới dần dần lui xa, trong điện bỗng chốc yên lặng như tờ.

“Chuyện gì đáng để ngươi khiến bản thân trở thành thế này vì muốn gặp bản Thái tử?” Tiếng nói của Tiêu Dận, trong sự thâm trầm mang theo hàn ý khó tả, âm vang truyền tới.

Hoa Trước Vũ ngước mắt, lặng lẽ nhìn Tiêu Dận đang tựa nghiêng trên ghế, lạnh lùng nói: “Ta muốn về Nam Triều!”

“Xem ra, ngươi đã nghe nói chuyện của Hoa Mục rồi. Đó là đại tội mưu phản, giờ ngươi quay về, chẳng lẽ không sợ bị liên lụy? Chẳng lẽ ngươi muốn đi cứu hắn? Chỉ dựa vào ngươi, không phải là định cướp pháp trường đấy chứ?” Đôi mắt tím hẹp và dài khẽ nheo, trong mắt lấp lánh vẻ lạnh lùng sắc bén và hàm ý chế giễu.

“Đúng thế!” Hoa Trước Vũ nói một cách kiên định.

“Ngươi dám!” Tiêu Dận biến sắc mặt, lạnh lùng cất giọng, thanh âm đột nhiên vút lên cao khiến cho trong điện lặng ngắt như tờ. Chỉ có ánh nến vẫn lung lay như cũ, hắt vào trong điện thứ ánh sáng màu vàng ấm áp.

Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt đều nín thở, lặng lẽ lùi ra đằng sau. Bọn họ theo hầu Điện hạ đã được mấy năm, lúc nào cũng thấy bộ dạng bình tĩnh ôn hòa của chàng, thực chưa từng thấy chàng nổi giận như thế bao giờ.

“Ngươi quả cũng là một nô tài trung thành biết nhớ tới chủ cũ đấy. Phải rồi, bản Thái tử quên mất, ngươi vốn là một kĩ nữ, đã từng hầu hạ Hoa Mục và bọn tướng lĩnh của hắn, đối với tình nhân cũ của mình ngươi nhớ mãi không quên, thâm tình đến mức muốn đi cướp pháp trường, thật là…”

“Câm miệng!” Hoa Trước Vũ đột nhiên nhướng mày, trong đôi mắt xưa nay long lanh kiều diễm, rưng rưng những giọt hàn sương, “Ta không phải là kĩ nữ!” nàng lạnh lùng nói.

Tiêu Dận ngẩn người trong phút chốc, khóe môi dần hé nở một nụ cười. Mấy thân vệ thực không dám tin vào tai mình nữa, Điện hạ của bọn họ đang bị một nô tì quát. Điều càng khiến bọn họ phải trợn mắt há mồm là, Điện hạ lại không hề nổi giận!

“Đêm nay ta nhất định phải đi! Hi vọng ngươi có thể giúp ta!” Hoa Trước Vũ nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói.

“Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bản Thái tử sẽ giúp ngươi?” Tiêu Dận ngồi trên ghế, một tay chống cằm lạnh lùng hỏi, “Hoa Mục là kình địch của ta, hắn sắp bị xử tử, ta vui còn không kịp, sao có thể giúp ngươi đi cứu hắn?”

“Nếu ngươi giúp ta, sau này ta tất sẽ cam tâm tình nguyện giúp ngươi.”

“Nực cười, bản Thái tử có gì cần ngươi giúp đây?” Tiêu Dận dường như nghe được một chuyện quá buồn cười, nhíu mày nói.

“Ngươi có! Thứ nhất, địa vị của ngươi ở Bắc Triều vẫn chưa ổn định. Thứ hai, ở Bắc cương vẫn còn ba bộ lạc chưa chịu quy thuận, đó là mối họa lớn hàng đầu của các ngươi. Những điều đó, ta đều có thể giúp ngươi giải quyết!” Những ngày này tại Bắc Triều, Hoa Trước Vũ cũng không hề ở không, đối với tình hình ở Bắc Triều, nàng đã tìm hiểu rất rõ.

Mẫu hậu của Tiêu Dận mất sớm, phụ vương hắn là Tiêu Sùng hiện có một sủng cơ là Dạ phi, Dạ phi cũng sinh được một người con trai, tên là Tiêu Lộc, mặc dù mới chỉ bốn năm tuổi, nhưng được Tiêu Sùng vô cùng sủng ái. Nhà mẹ đẻ của Dạ phi là tộc lớn ở Bắc Triều, phụ thân bà ta làm quan ở trong triều. Còn nhà ngoại của Tiêu Dận năm đó theo phụ thân hắn nam chinh bắc chiến, đã chết trận từ lâu. E rằng Dạ phi từng giờ từng phút đều đang tính toán xem phải làm sao để trừ khử Tiêu Dận, còn Tiêu Dận sao có thể không coi bà ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt?

Tiêu Dận nghe Hoa Trước Vũ nói thế, liền đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến trước mặt nàng, nheo mắt dò xét người con gái trước mặt. Bộ quần áo dính đầy vết máu quấn lấy thân hình gầy nhỏ của nàng, mái tóc buông xõa rối bời, trên mặt cũng lấm tấm những vết máu. Nàng lúc này, giống hệt như khi hắn lần đầu tiên trông thấy nàng, rất nhếch nhác, rất thảm hại. Có điều, đôi mắt trong trẻo của nàng, lại tràn đầy ánh sáng kiên định hơn người, khiến người ta mất hết tự chủ mà tin tưởng nàng, thuận theo nàng!

Chiến tranh là chuyện của đàn ông. Thế nhưng, một người con gái như nàng, lại có thể ở bên cạnh Doanh Sơ Tà, ở trong quân của Hoa Mục hai năm. Hơn nữa, khúc đàn nàng gảy trên chiến trường, lại có thể khiến sĩ khí của binh lính Nam Triều đại tăng. Biết đâu, nàng lại thực sự có thể giúp hắn chưa biết chừng!

“Được! Bản Thái tử đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cũng phải giữ lấy lời hứa của chính mình!” Hắn nhìn nàng từ trên cao, trịnh trọng nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3