Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 20 phần 1
Chương 20: Rơi vào cạm bẫy
Dãy núi đằng sau hành cung Thanh Giang, núi non trập trùng, rừng cây rậm rạp. Trên núi có nhiều trân cầm quái thú. Viêm đế dù tuổi đã cao, nhưng vẫn rất thích cưỡi ngựa đi săn, mỗi năm khi đến hành cung Thanh Giang, đều phải vây trường săn thú một phen. Hoàng tộc và các trọng thần đều phải theo hầu. Năm nay, lại có Bắc Triều hoàng Thái tử Tiêu Dận và Thụy vương của Đông Yên tham gia, càng khiến cho Viêm đế vô cùng hứng thú.
Người Bắc Triều cực kì giỏi cưỡi ngựa đi săn, còn người Nam Triều không giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho lắm, điều này người trong tứ quốc đều biết rõ. Thế nhưng, Viêm đế không chịu lép vế, muốn mượn lần đi săn mùa hạ này, tỉ thí với Tiêu Dận một phen. Vì vậy, trong quân phàm những ai cưỡi ngựa bắn cung giỏi, đều phải theo hầu xa giá.
Trước đó một ngày, liền có thị vệ ra dãy núi đằng sau dọn dẹp trường săn, những người không liên quan và một số mãnh thú nguy hiểm đều bị đuổi đi hết.
Sáng sớm, thời tiết trong lành.
Viêm đế ngồi trên xe, xung quanh là các thị vệ trong cung, đi về phía dãy núi đằng sau. Suốt dọc đường cờ xí rợp trời.
Hoàng Phủ Vô Song và Hoàng Phủ Vô Thương theo sát phía sau xe Viêm đế, sau lưng có vô số thị vệ hộ giá. Hai người mặc trang phục cưỡi ngựa, ống tay hẹp, trông đều thêm vài phần nhanh nhẹn. Hoàng Phủ Vô Thương từ nhỏ vì tật ở chân, chưa từng được cưỡi ngựa, tuy gần đây bệnh đã dần khỏi, cũng từng bước học cưỡi ngựa, nhưng vẫn chỉ là kẻ mới, cưỡi trên mình ngựa, khuôn mặt xanh xao liền lộ vẻ căng thẳng.
Khoảng một canh giờ sau, đoàn người đã đến được trường săn sau núi, Viêm đế xuống xe, đã có nội thị dắt bảo mã tới. Viêm đế nhanh chóng tung mình nhảy lên ngựa. Quay đầu nhìn hai hoàng tử đang theo sát đằng sau, lão khẽ nhướng mày, cười nói: “Vô Thương, con chỉ cần theo xem cho vui là được, nếu có thể săn được thú nhỏ đương nhiên là tốt, nếu không săn được cũng không sao!” Nói đoạn, sắc mặt Viêm đế sa sầm, nhìn về hướng Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói, “Vô Song, ngày thường con chỉ biết nuôi ưng nuôi chó, hôm nay, để trẫm xem xem tài cán của con đến đâu!”
“Vâng!” Hoàng Phủ Vô Song khom lưng đáp.
Hoa Trước Vũ theo sau lưng Tiêu Dận, Hải Đông Thanh lượn vòng ngay trên đỉnh đầu, đôi mắt ưng sáng quắc, tứ đại thân vệ theo sát đằng sau.
Dịp lớn như ngày hôm nay, mà Đẩu Thiên Kim lại không đến, nghe nói là hắn đã đi làm việc gì đó rồi. Hoa Trước Vũ thầm suy đoán, phải chăng hắn đi tìm Doanh Sơ Tà?
Cơ Phụng Ly và mấy quan văn cũng được thị vệ bảo hộ, đi theo đằng sau, thay quần áo đợi lệnh.
Tù và hiệu lệnh trong trường săn vang lên, thanh âm vang vọng mà sắc bén, mang ý nghĩa kêu gọi mọi người yên lặng. Đám người tung mình lên ngựa, thống lĩnh thị vệ dẫn đám thị vệ mở đường phía trước, Hoàng đế cũng dẫn lập tức dẫn hàng trăm kị mã xông vào rừng.
Thường công công bên cạnh Viêm đế cất giọng the thé: “Thánh thượng hạ chỉ, các vị tự mình đi săn, hai canh giờ sau, xem ai săn được nhiều nhất, sẽ là người thắng cuộc.”
Mọi người nghe vậy nhanh chóng giục ngựa chạy đi, lát sau, trường săn sau núi bách thú chạy loạn, đoàn người phi ngựa đuổi theo, vạn tiễn cùng bay, tiếng hò hét vang động cả núi rừng.
Hoa Trước Vũ phi ngựa theo bên cạnh Tiêu Dận, không ngừng đưa mắt thưởng thức cảnh sắc nơi núi rừng. Đoàn người của Tiêu Dận ai nấy đều giỏi săn bắn, thế nên hoàn toàn không cần Hoa Trước Vũ phải ra tay giúp đỡ.
Hai canh giờ sau, mọi người lại tụ họp ở nơi xuất phát, đếm số thu hoạch, của Tiêu Dận là nhiều nhất, tiếp đến là đội của Hoàng đế và các võ tướng, sau đó là Hoàng Phủ Vô Thương, rồi mới đến Hoàng Phủ Vô Song, Cơ Phụng Ly và mấy viên quan văn chỉ săn được hai con gà rừng.
Hoàng đế thua Tiêu Dận, trong lòng vốn dĩ đã không thoải mái, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song lại còn thua cả Hoàng Phủ Vô Thương, sắc mặt sầm sì, lạnh lùng quát: “Con nhìn mình xem, ngày thường nuôi ưng nuôi chó, tưng bừng lắm mà, đến lúc cần con đại triển thân thủ thật, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Con nhìn Vô Thương xem, mới học cưỡi ngựa bắn cung có mấy hôm, đã vượt xa con rồi!”
Hoàng Phủ Vô Song quỳ xuống đất, cúi đầu không dám ho he một tiếng.
Các thị vệ đếm thú săn, thấy trời đã ngả về tây, Viêm đế liền hạ lệnh cắm trại ngoài trời. Trên khoảng đất trống bên khe suối nơi lưng chừng núi, hơn mười căn lều trướng nối nhau trải dài. Hoàng trướng của Viêm đế đặt ở chính giữa, bên cạnh là trướng của Tiêu Dận, đằng sau là trướng của Hoàng Phủ Vô Song và Hoàng Phủ Vô Thương, trướng của các quan và thị vệ vây quanh trướng của Viêm đế, giống như những vì sao lấp lánh xung quanh mặt trăng.
Bữa tối ngoại trừ thức ăn do ngự trù làm mang theo từ hành cung tới thì phần lớn là thịt gà rừng, hươu nai săn được lúc ban ngày. Dùng xong bữa, trời đã tối, trên nền trời đêm, trăng sáng bao phủ, dưới màn đêm, đuốc lửa bập bùng.
Hoàng Phủ Vô Song mặc bộ đồ bó gọn gàng, đi đến trước mặt Viêm đế, “Phụ hoàng, hài nhi muốn tỷ thí tiễn thuật với Vô Thương, xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Dẫu sao Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn mang tâm tình của thiếu niên, lại có phần ngang bướng, hôm nay đi săn, vốn dĩ định đại triển thân thủ, nhưng lại thua bởi tay Hoàng Phủ Vô Thương. Hoặc giả, cho dù thua kém ai, hắn cũng sẽ không uất ức đến mức này, nhưng Hoàng Phủ Vô Thương, vừa là kẻ tranh đoạt hoàng vị với hắn, hơn nữa, đáng chết hơn là, người ta vừa mới khỏi tật ở chân, học cưỡi ngựa bắn cung chưa được mấy tháng, bảo hắn làm sao phục cho được? Vì chuyện này mà bị phụ hoàng trách mắng, bảo kẻ làm Thái tử như hắn biết giấu mặt vào đâu? Hắn nghĩ bụng thú săn của Hoàng Phủ Vô Thương cũng chẳng qua là do thị vệ dưới quyền săn được, liền đưa ra ý định tỷ thí, để vớt vát chút thể diện.
Viêm đế nghe vậy gật đầu đồng ý, kì thực, trong nỗi lòng riêng, lão Hoàng đế cũng không phải không muốn gỡ lại thể diện cho Hoàng Phủ Vô Song. Các thị vệ thấy Viêm đế cho phép, liền vội đi chuẩn bị.
Ngày trước, trong mắt quần thần, chỉ có một Thái tử là Hoàng Phủ Vô Song, còn Hoàng Phủ Vô Thương chẳng những là đứa con bị Viêm đế lãng quên, mà quần thần cũng chưa từng để ý tới. Từ khi cậu ta được Viêm đế phong làm Khang vương, quần thần dường như mới để mắt nhìn, Viêm đế còn có một hoàng tử nữa.
Hôm nay, Thái tử và Khang vương lần đầu giao phong, mọi người ai mà chẳng hứng thú? Bọn họ dồn cả lại, tập trung theo dõi.
Chẳng mấy chốc, một hàng đèn lụa đỏ nối nhau bay lên từ chỗ cách xa mười trượng, sức nóng của ngọn nến đẩy những chiếc đèn đỏ không ngừng bay lên cao, tổng cộng ba mươi chiếc.
Hoàng Phủ Vô Song giương cung đặt tên, đôi mắt đen khẽ nheo lại, hướng về phía những chiếc đèn đỏ trên không trung bắn ra, chỉ nghe tiếng lách tách, tên bay qua đèn liền tắt, không ngừng có đèn lụa rơi xuống.
Hoàng Phủ Vô Thương thấy Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu bắn tên, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch, thần sắc đầy vẻ căng thẳng và lo lắng, nhưng ra tay không hề chậm chạp chút nào. Cậu ta vừa chạm tay vào cung tên, liền tựa như hoàn toàn chìm đắm vào đó, thần sắc cực kì tập trung, mỗi lần đều bắn ra ba mũi tên một lúc, hướng về phía không trung.
Ba mươi chiếc đèn lụa đỏ, chỉ trong thời gian chưa uống hết một tách trà, đã bị hai người bắn rơi hết xuống đất.
Do loại tên hai người sử dụng khác nhau, các thị vệ đi nhặt đèn, kiểm đếm một lượt, quay về bẩm báo, nói rằng Hoàng Phủ Vô Song bắn rơi mười bốn chiếc, Hoàng Phủ Vô Thương bắn rơi mười sáu chiếc.
Nghe thấy con số thị vệ bẩm báo, Viêm đế khẽ chau mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hoàng Phủ Vô Song cực kì lạnh lùng u ám. Xem ra, đêm nay, Viêm đế đã thất vọng đến cùng cực với Hoàng Phủ Vô Song rồi.
Hoa Trước Vũ đứng lặng bên cạnh Tiêu Dận, khẽ chau mày, nàng cũng không ngờ, tiễn thuật của Hoàng Phủ Vô Thương lại giỏi đến thế.
“Tiễn thuật của Khang vương kia, không ngày đêm luyện tập trong vòng hai năm, không thể đạt đến trình độ đó!” Tiêu Dận quay đầu, hạ giọng nói với Hoa Trước Vũ, “Triều đình Nam Triều bề ngoài tĩnh lặng như mặt nước, kì thực ngấm ngầm dậy sóng, thế nên muội quyết không thể ở đây thêm nữa.”
Hoa Trước Vũ biết Tiêu Dận thực lòng quan tâm tới nàng, thế nhưng, nàng vẫn kiên quyết đáp: “Cho dù là núi đao biển lửa, muội cũng không thể bỏ đi!”
Tiêu Dận nén giận, đôi mắt ưng sâu thẳm khẽ liếc qua, trên khuôn mặt tuấn tú, thần sắc lạnh lùng. Chàng quay người, thở dài một tiếng, trong đôi mắt tím đầy vẻ bất lực.
Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn sững sờ, hắn vốn cứ tưởng rằng, thú săn của Hoàng Phủ Vô Thương đều là do thị vệ săn được. Ngàn vạn lần chẳng ngờ, tiễn thuật của cậu ta lại cao đến vậy. Đêm nay, Hoàng Phủ Vô Song đúng là xui xẻo tận mạng.
Lần này Viêm đế không trách mắng hắn, chỉ khẽ xua tay, “Thôi, con lui xuống đi, cuộc đấu hôm nay kết thúc ở đây. Các vị ái khanh, đêm nay không cần giữ lễ, cứ thoải mái uống rượu.” Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Hoàng Phủ Vô Song từ lâu đã phủ đầy mây đen, thần sắc ảm đạm từ từ lui xuống.
Các vị đại thần vừa ăn thịt nướng thơm ngon, vừa thưởng thức mĩ tửu, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say.
Biến cố liền xảy ra vào giờ phút ấy.
Đốm lửa sắp tàn, các thị vệ đang định thêm củi, bỗng, một trận gió kì lạ thổi tới, đốm lửa đung đưa rồi liền bị dập tắt.
Trời đất bỗng dưng tối sầm, chỉ còn tàn lửa từ vài cành củi hắt lên thứ ánh sáng mờ ảo. Các thị vệ cắm cúi vội châm lửa lên, chính vào lúc đó, một tràng tiếng sói hú truyền, nghe cực kì thê lương. Trong đêm thanh vắng giữa núi rừng, tiếng sói hú thực ra cũng không có gì đáng ngại, trên núi thế nào chẳng có một vài con sói! Cho dù có cả đàn sói xông tới, bọn họ đông người như thế, cũng chẳng việc gì phải sợ. Hơn nữa, mãnh thú trong trường săn đã bị đuổi hết đi từ hôm qua, cho nên các thị vệ cũng có phần yên tâm.
Thế nhưng, sau tiếng hú, lại có một thứ tiếng kêu khác vang lên, tựa như ngay trong khoảnh rừng cách chỗ bọn họ không xa.
Các thị vệ nắm vũ khí trong tay, đứng vây quanh Viêm đế, cảnh giác nhìn ra tứ phía. Phần lớn những người đang say, lúc này đều đã tỉnh lại được vài phần.
Tiếng kêu đó, không phải của hổ, vượn, sói hay báo, nhưng Hoa Trước Vũ lại đã từng nghe qua, đó là tiếng của gấu người. Khi nàng ở Tây cương, có một lần từng cùng thuộc hạ binh sĩ tiến vào rừng sâu, đã từng trông thấy gấu người ở đó, nhưng khi ấy chưa từng giao đấy với gấu người. Thổ dân ở Tây cương, từ các bậc tiền bối trở xuống, đều nói gấu người là dị thú được họ Thần Nông thời thượng cổ thuần hóa và nuôi dưỡng. Nghe nói gấu người sức lực vô cùng, có thể phanh gấu xẻ trâu, lại cực kì thông minh, ngay đến hổ, báo, sói đều phải e sợ. Đồn rằng nơi gấu người xuất hiện, hổ báo tuyệt tích, ngay cả đàn sói hoang cũng chạy mất tăm. Tiều phu đi một mình nếu gặp phải gấu người, gần như chẳng còn một ai có thể sống sót trở về. Chẳng trách vừa rồi tiếng sói hú lại thê thảm như vậy.
Hoa Trước Vũ không ngờ, ở đây cũng có thứ quái thú như gấu người. Đám cấm vệ quân theo Viêm đế ở đế đô Nam Triều tức thì bảo hộ uy nghiêm, xem ra chưa từng thấy gấu người bao giờ, hoặc giả có người còn chưa từng nghe nói tới. Có kẻ sợ tới mức bàn tay cầm đao kiếm run lên, có kẻ lại không biết trời đất cao dày là gì, dũng cảm xông vào trong rừng thẳm.
Hoa Trước Vũ vội lên đằng trước ngăn cản bọn họ, nói: “Tình hình còn chưa rõ ràng, đừng hành động khinh suất.” Gấu người toàn thân cứng như kim thạch, đao kiếm thông thường không thể nào đâm được. Đám thị vệ này đường đột xông lên, chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết.
Thế nhưng, đám thị vệ nào chịu để lọt tai lời của một tiểu thái giám, đều nóng ruột muốn thể hiện lòng trung thành trước mặt Viêm đế, liền đẩy Hoa Trước Vũ ra, lạnh lùng quát: “Tránh ra, tránh ra, đừng có cản trở bọn ta hộ giá.”
Ngay lúc đó, tiếng sói hú từ từ nhỏ đi, giữa khoảng rừng cây cối rậm rạp, chim chóc đang nghỉ ngơi đột nhiên đua nhau kinh hãi bay vút lên. Một bóng đen khổng lồ xông từ trong rừng ra.
Đêm nay trăng sáng giữa trời, dưới ánh đuốc và ánh trăng đan dệt, thấp thoáng có thể trông thấy, con dã thú này còn to hơn cả gấu đen, trên khuôn mặt lông lá đầy vẻ giảo hoạt, so với gấu đen vụng về, nó lanh lợi và linh hoạt hơn nhiều, chẳng khác gì hổ báo, lúc này nó xông về phía đám người.
Hơn nữa, con gấu người này cực kì tinh ranh, dường như biết được chỗ Viêm đế rất đông người, không cách gì đắc thủ, nên nó tránh Viêm đế ra, xông về phía Hoàng Phủ Vô Thương, lúc này đang sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Vừa nãy Hoàng Phủ Vô Thương thi bắn cung với Hoàng Phủ Vô Song xong, liền ngồi tít phía dưới uống vài chén rượu. Lúc này cậu ta đang được mấy thị vệ bảo vệ, ngồi ở phía ngoài cùng. Mấy thị vệ thấy gấu người xông đến, liền cầm đao kiếm đâm qua. Không ngờ da thịt của gấu người này đao kiếm lại không hề đâm thủng, chẳng khác gì đâm vào hòn đá, thanh kiếm trong tay một thị vệ thậm chí còn gãy làm hai đoạn.
“Đừng có đâm lung tung, gấu người toàn thân rắn như sắt đá, chỉ có chỏm lông trắng dưới cằm mới là nơi trí mạng!” Hoa Trước Vũ cao giọng hét lớn, tiếng nói âm vang như dòng suối, vang vọng khắp núi rừng.
Dường như lúc này mọi người mới biết sự lợi hại của gấu người, có thị vệ sợ đến mức chạy trốn lung tung. Có điều, bên cạnh Hoàng Phủ Vô Thương có một thị vệ võ công khá cao, vừa bảo vệ trước mặt Hoàng Phủ Vô Thương, vừa cầm trường kiếm đâm lên mình nó. Thế nhưng, muốn tìm cơ hội đâm vào chòn râu trắng dưới cằm gấu người không phải là dễ. Thị vệ vừa đâm gấu người, vừa hét lên với Hoàng Phủ Vô Thương: “Vương gia, mau chạy đi!”
Hoàng Phủ Vô Thương vốn nhát gan, sắc mặt trắng bệch nãy giờ, lúc này bị gấu người dọa cho một mẻ, càng mặt cắt không còn hột máu. Cậu ta đứng dậy, hoảng sợ đến mức chẳng nhìn đường, cứ thế chạy ra bên ngoài. Trong lúc sợ hãi quá mức, lại còn để lộ tư thế khập khiễng.