Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần III - Chương 21 phần 1

Chương 21: Lao phòng giam lỏng

Đêm hôm qua sau sự kiện gấu người, hôm nay thánh giá lại vừa về đến hành cung, vốn dĩ vẫn phải còn chút rối loạn. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ đi trong hành cung, thi thoảng trông thấy một số thị vệ và cung nữ đi qua, tất cả đều thần sắc nghiêm trang, chẳng ai nói năng gì hết. Tuy trong hành cung đông người, nhưng lại tĩnh lặng như tờ, tựa như đi vào chỗ không người, có một cảm giác bức bối như thể “mây đen đè nặng muốn đổ thành.”[1]

[1] Một câu trong bài thơ “Nhạn môn Thái Thú hành” của Lý Hạ.

Hoa Trước Vũ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện đêm qua, trong lòng lo lắng không biết Hoàng Phủ Vô Song đã gặp phải chuyện gì, bèn đi nhanh hơn một chút. Không ngờ một giọng nói vang lên bên tai, mang theo vài phần bỡn cợt và chết giễu: “Bảo công công vội vàng đi đâu thế? Hôm nay không phải dạy Tiêu Thái tử luyện kiếm nữa à?”

Hoa Trước Vũ đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, không ngờ bị làm cho giật mình, nghiêng mặt nhìn qua, chỉ thấy cách vài bước có hai người đang đứng. Một người mặc quan phục đỏ thẫm, một người áo xanh phiêu dật, chính là Cơ Phụng Ly và Lam Băng.

Kẻ cất tiếng chính là Lam Băng.

Lam Băng trông thanh cao tươi tắn, cách ăn mặc cũng cực kì văn nhã, tựa như một thư sinh. Có điều không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Hoa Trước Vũ, hắn đều mang theo vẻ mặt không kiềm chế được. Vẻ mặt như thế luôn khiến Hoa Trước Vũ lập tức nghĩ đến đêm hôm đó lõa thể tương kiến cùng Cơ Phụng Ly. Chắc đến tám phần là gã Lam Băng này đã biết chuyện.

Hoa Trước Vũ hận đến mức ngứa ngáy chân răng, chậm rãi che giấu cảm xúc, từ từ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng, hững hờ: “Lam đại nhân thật biết nói đùa, Tiêu Thái tử bị thương, còn học kiếm vũ gì nữa? Cho dù Tiêu Thái tử không bị thương, xảy ra chuyện lớn như thế, tiểu nhân sao còn có thể ở trong hành cung múa kiếm làm vui?”

“Nói cũng phải lắm! Có điều, Bảo công công quả là quá quyến rũ, chẳng qua mới dạy Tiêu Thái tử kiếm vũ có vài ngày, tình cảm đã sâu sắc đến thế. Đêm qua vào thời khắc nguy hiểm, Tiêu Thái tử lại bỏ mặc an nguy của bản thân mà xông ra cứu giúp Bảo công công, thực là khiến Lam mỗ cảm động vô cùng!” Lam Băng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, mỉm cười nói.

Hoa Trước Vũ thoáng trấn động trong lòng.

Lời nói của Lam Băng còn có ý nghĩa khác.

Tiêu Dận là vị vua tương lai của một nước, đêm qua tình thế nguy cấp, chàng không lo đến an nguy của bản thân mà xông ra cứu nàng. Điều này trong mắt những kẻ xung quanh, chắc chắn sẽ liên tưởng đến những thứ khác, nhất là loại người gian trá như Cơ Phụng Ly.

Không phải hắn cho rằng nàng vốn là gian tế của Bắc Triều phái đến đấy chứ?

Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức cảm thấy rối bời, nàng ngước mắt nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng đứng yên ở một phía, không hề nhìn đến nàng, đôi mắt hẹp dài đang lướt qua khóm hoa bên cạnh. Nghe Lam Băng nói, hắn khẽ chau mày, thu ánh mắt đang nhìn những khóm hoa lại, nhìn về phía Hoa Trước Vũ, cười tươi tắn gật đầu, nho nhã quay lại nói với Lam Băng: “Lam Băng, người càng ngày càng chẳng ra sao cả!” Hắn nhìn Hoa Trước Vũ, lạnh nhạt nói: “Bảo công công, xin đừng để bụng những lời hắn vừa nói!”

“Đương nhiên là không rồi! Ta chỉ là một nô tài, sao dám để bụng lời nói của đại nhân!” Hoa Trước Vũ nhếch mép cười, nho nhã nói, “Nếu không có chuyện gì khác, ta xin phép cáo lui!”

Hoa Trước Vũ thi lễ, nhanh chân lướt qua hai người bọn họ, tiến về phía Thanh Uyển nơi Hoàng Phủ Vô Song đang ở.

Cơ Phụng Ly chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua bên mình, trước mắt đã không thấy bóng hình Hoa Trước Vũ, hắn chăm chú nhìn theo dáng nàng đi xa, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

“Tướng gia, ngài nói xem Bảo công công này rốt cuộc có phải người của Tiêu Thái tử không?” Lam Băng khẽ hỏi.

Cơ Phụng Ly phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, đôi mắt dài khẽ nheo, cười nói: Liệu người có xả thân đi cứu một người mới quen biết được vài ngày không?”

Lam Băng lắc đầu, đương nhiên hắn sẽ không làm như thế. Hắn nghĩ người bình thường đều sẽ không làm như vậy, Tiêu Thái tử đương nhiên là một người bình thường. Bảo công công này, quả nhiên có vấn đề!

Thanh Uyển.

Đây là lần thứ hai Hoa Trước Vũ thấy Hoàng Phủ Vô Song bạo ngược như vậy.

Lần thứ nhất, là lúc đi chơi đêm ở Thanh Hồ, không hẹn được Ôn Uyển, lại thấy Ôn Uyển và Cơ Phụng Ly ở cùng thuyền với nhau. Lần đó, Hoàng Phủ Vô Song đánh tất cả mọi người trên thuyền một lượt. Còn hôm nay, Hoa Trước Vũ vừa bước vào Thanh Uyển, liều trông thấy khuôn mặt Hữu Phúc sưng tướng lên, thoáng trông thấy năm dấu ngón tay hằn rõ, hiển nhiên là đã bị Hoàng Phủ Vô Song tát. Còn Cát Tường cũng không khá hơn, tuy trên mặt không bị sưng, nhưng hành động lại có vẻ chậm chạp, trên người có lẽ đã bị thương.

Cát Tường và Hữu Phúc vừa trông thấy Hoa Trước Vũ trở về, liền giống như gặp được cứu tinh, hai mắt tức thì sáng rực.

“Nguyên Bảo, ngươi mau vào thăm Điện hạ đi, từ tối hôm qua, người vẫn chưa ăn gì, cứ tiếp tục như thế sao được! Điện hạ sủng ái ngươi nhất, lời của ngươi Điện hạ chắc chắn sẽ nghe, ngươi chịu khó khuyên nhủ Điện hạ đi!” Cát Tường cứ nói mãi, thanh âm còn mang chút nghẹn ngào.

Hoàng Phủ Vô Song sủng ái nàng nhất sao? Hoa Trước Vũ thực không biết, đám người này mỗi khi cần dùng đến nàng, đều dùng câu nói ấy để mở lời, nàng chẳng cảm thấy Hoàng Phủ Vô Song sủng ái nàng chút nào. Nhưng bất kể ra sao, nàng cũng phải khuyên nhủ Hoàng Phủ Vô Song vài câu mới được.

Nàng vén rèm bước vào trong phòng, đã sắp đến giữa trưa, nhưng rèm cửa sổ vẫn chưa kéo ra, trong phòng rất u ám, không khí cũng lắng đọng đến mức khiến người ta ngạt thở. Hoa Trước Vũ nhanh chân đi đến bên cửa sổ, kéo hết tất cả rèm ra, lập tức ánh mặt trời xuyên qua khung cửa lụa, xua đi sự u ám trong phòng.

“Cút ra ngoài!” Theo cùng giọng nói dữ dằn, còn có một cơn gió tạt nhanh, thứ gì đó ném về phía nàng. Hoa Trước Vũ ngưng thần, giơ tay một cái, một chiếc bình hoa đã nằm gọn trong tay.

“Điện hạ, hiện giờ đã đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, bộ dạng điện hạ thế này là muốn nhận thua phải không?” Hoa Trước Vũ cầm bình hoa, thong thả đi đến bên giường, kéo mạnh tấm màn đang buông rủ, chậm rãi nói từng câu từng chữ. Sự lạnh lùng trong giọng nói, ai nghe thấy cũng phải tim đập chân run.

Đây là lần đầu tiên Hoa Trước Vũ hiển lộ hào quang sắc bén như thế trước mặt Hoàng Phủ Vô Song.

Lúc còn nhỏ, nàng theo phụ thân học võ, không chịu đựng được sự huấn luyện hà khắc suốt đêm ngày của ông, có một buổi tối, nàng bèn lén thu dọn đồ đạc, muốn trốn khỏi phụ thân. Lúc đó, nàng quả thực không chịu nổi nữa, cảm thấy mình cứ về Vũ Đô làm tiểu thư còn hơn. Không ngờ, cuộc chạy trốn không thành, bị phụ thân phát hiện. Đến nay nàng vẫn còn nhớ ánh mắt lạnh lùng ảm đạm của phụ thân khi đó. Đó là nỗi thất vọng, cũng là nỗi đau khi thấy con cái không nên người.

Hiện giờ, cảm giác của nàng đối với Hoàng Phủ Vô Song cũng là như thế. Giây phút này, nàng mới cảm nhận được tâm tình của phụ thân.

Hoàng Phủ Vô Song mặc bộ đồ xa hoa nằm trên giường. Nghe thấy Hoa Trước Vũ nói thế, mắt đen lóe lên một tia vui mừng, hắn thảm thiết nói: “Tiểu Bảo Nhi, cuối cùng ngươi cũng về rồi. Tối hôm qua không bị thương chứ, làm bản Thái tử lo lắng chết đi được, sau khi xảy ra chuyện, phụ hoàng liền ra lệnh, không cho phép ta đi lại lung tung. Nếu không, ta đã đi tìm ngươi từ lâu rồi!” Vừa nói, Hoàng Phủ Vô Song vừa chớp mắt, nước mắt đã liên hồi tuôn ra từ đôi mắt đen đẹp đẽ, “Ngươi nói xem ta phải làm thế nào? Phụ hoàng nghi ngờ gấu người là do ta thả vào, nghi ngờ ta hại người, ngươi nói xem làm sao ta có thể hại phụ hoàng mình được! Hơn nữa, ta làm gì có bản lĩnh kiếm được gấu người!”

“Nếu đã không phải do điện hạ làm, thì hãy đi nói với thánh thượng, nằm ở đây thì thánh thượng sẽ tin là điện hạ vô tội hay sao?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.

“Tối hôm qua bản Thái tử đã đi thăm phụ hoàng, nhưng phụ hoàng hoàn toàn không chịu gặp ta, ngay cả lời giải thích của ta cũng chẳng buồn nghe nữa. Ngươi nói xem, bản Thái tử có thể làm gì?” Hoàng Phủ Vô Song nói, sắc mặt u ám, nhưng vẫn nghe lời Hoa Trước Vũ, từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Hoa Trước Vũ quay người tìm một bộ quần áo đen huyền từ trong tủ quần áo bên cạnh, ném lên giường, quay lưng lại nói: “Thay bộ quần áo trên người đi!” Viêm đế đã ốm liệt giường không dậy được, mà Hoàng Phủ Vô Song còn ăn mặc thứ quần áo kiểu cách phô trương như thế, may mà Viêm đế không trông thấy, nếu trông thấy rồi, chắc sẽ tức đến mức bệnh càng thêm nặng. Hoàng Phủ Vô Song chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.

“Điện hạ có biết xác gấu người hiện giờ xử lí thế nào không?” Hoa Trước Vũ ngưng thần hỏi.

“Gấu người?” Hoàng Phủ Vô Song nghiêm sắc mặt, “Phụ hoàng giao chuyện tối hôm qua cho Cơ Phụng Ly xử trí. Nghe nói, hắn đã sai người đem gấu người về.”

“Điện hạ có biết xác gấu người giờ để ở đâu không?” Trong lòng Hoa Trước Vũ trầm ngâm, cất tiếng hỏi. Chuyện này nếu là do Cơ Phụng Ly giải quyết, nàng không biết liệu mình có thắng nổi hay không.

“Chắc là để cạnh chuồng ngựa trong hành cung. Tiểu Bảo Nhi, ngươi có phát hiện gì sao?” Hoàng Phủ Vô Song giương mắt hỏi.

“Tối hôm qua, khi nô tài bắn mũi tên vào dưới cằm con gấu người, rõ ràng cảm thấy có một luồng lực ngăn cản. Có thể thấy, có người đã ra tay cứu Khang vương rồi. Thánh thượng sở dĩ nghi ngờ điện hạ, là bởi lẽ, Khang vương sẽ không lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm để vu oan cho điện hạ. Thế nhưng, nếu con gấu người đó thực sự đã bị người khác đâm trúng từ trước khi nô tài ra tay, thì có thể cho thấy, có người ngấm ngầm bảo vệ Khang vương, cậu ta hoàn toàn không gặp phải nguy hiểm tính mạng gì cả. Chuyện hôm qua, cậu ta tất cũng sẽ bị nghi ngờ.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.

“Nhưng mà, có người cứu nó, thực sự có thể cho thấy chuyện này có khả năng dó nó gây ra sao?” Hoàng Phủ Vô Song hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Có người cứu cậu ta, không cho thấy gấu người là do cậu ta đưa tới. Nhưng nếu người cứu cậu ta không dám lộ diện, hơn nữa, người đó lại có võ công rất cao, điện hạ nói xem, như thế có phải rất khiến người ta nghi ngờ không?” Nơi trí mạng dưới cằm gấu người, không phải dễ dàng có thể đâm trúng được, sở dĩ nàng có thể đâm trúng, là bởi khoảng cách với gấu người quá gần. Còn người ẩn trong bóng tối kia, lại có thể vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, dùng một thứ ám khí cực nhỏ không dễ gì phát hiện bắn trúng vào dưới cằm con gấu người, có thể thấy võ công cực cao. Nếu võ công đã cao cường như thế, vì sao ngay từ đầu không xông ra ngăn cản gấu người? Có thể thấy, trong chuyện này có âm mưu.

“Việc cấp bách hiện giờ, là chúng ta phải đi kiểm tra con gấu người ấy, xem xem ám khí dưới cằm liệu có còn không?” Hoa Trước Vũ nói rành rọt. Kì thực, nàng có thể khẳng định, thứ ám khí đó đã bị đối phương loại bỏ, nhưng nàng muốn xem xem, liệu có thể phán đoán được gì từ vết thương hay không.

Khi Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đến được chuồng ngựa, phát hiện nơi đây đã bị cấm vệ quân vây chặt. Thống Lĩnh cấm vệ quân, vừa hay chính là An. Nếu không phải là An, e rằng Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đều không thể vào nổi bên trong dù chỉ một bước.

Nhưng cho dù là An, thì ở nơi trăm con mắt nhìn vào, cũng không dám hỏi chuyện riêng với Hoa Trước Vũ, chỉ để bọn họ nhìn cằm con gấu người qua cửa sổ một lát. Hoa Trước Vũ kinh ngạc phát hiện ra, ngoại trừ mũi tên nàng bắn trúng đêm qua, ở đó còn có một thanh đoản đao.

Có thể thấy, thứ ám khí kia trong lúc hỗn loạn đêm qua, đã bị kẻ khác rút ra rồi, hơn nữa, lại cố tình sai thị vệ đâm thêm một đao ở đó, để cố tình xóa đi dấu tích của vết thương.

Kẻ đứng đằng sau, quả nhiên làm việc không có chút gì sơ hở.

Chứng cứ duy nhất đã bị hủy, hiện giờ, việc có thể làm, chính là tiêu hủy xác gấu người, để người khác không điều tra dấu vết gấu người bị khống chế. Như thế cho dù Viêm đế nghi ngờ là do Hoàng Phủ Vô Song làm, cũng không có chứng cứ gì, mà muốn tiêu hủy xác gấu người, chỉ đành đợi đến tối, nhưng điều Hoa Trước Vũ lo lắng là, trước khi trời tối, đối phương liệu có đưa chứng cứ ra không.

Có những lúc mong cho trời tối, mà trời cứ mãi chẳng chịu tối, mặt trời cứ như bị dán lên không trung, không chuyển động nữa. Cuối cùng cũng đến lúc hoàng hôn, bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì truyền đến, Hoa Trước Vũ hơi yên tâm được một chút. Không ngờ, Hồi Tuyết lại đến Thanh Uyển tìm nàng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trông thấy vẻ bối rói trên khuôn mặt xưa nay vốn trầm tĩnh của Hồi Tuyết, trong lòng Hoa Trước Vũ bỗng lo lắng, không phải là mới một ngày không gặp, thương thế của Tiêu Dận đã chuyển biến xấu đi chứ?

Hồi Tuyết khẽ nói: “Công chúa, điện hạ vừa mới hay tin, sức khỏe Hoàng thượng gần đây không được tốt, cho nên, Điện hạ phải lập tức quay về ngay! Đêm nay sẽ lên đường!”

Hoa Trước Vũ thấy lòng chùng xuống, lần trước trong đại nội Na Mộ Đạt, nàng đã cảm thấy Bắc đế không khỏe, không ngờ giờ đã thật sự đổ bệnh rồi. Nếu chỉ là ốm vặt thông thường, chắc chắn sẽ không truyền tin qua vạn dặm thế này. Tiêu Dận vì nàng nên mới đến Nam Triều, ngộ nhỡ Bắc đế xảy ra chuyện, chàng không kịp quay về nhìn mặt, vậy thì nàng biết phải làm sao?

“Hiện giờ huynh ấy đang ở đâu?” Hoa Trước Vũ hỏi. Bất luận thế nào, nàng cũng nên đi tiễn Tiêu Dận.

“Điện hạ đến chỗ Hoàng đế Nam Triều cáo biệt rồi, chắc chỉ lát nữa sẽ về. Xe ngựa của chúng ta đã ở bên ngoài hành cung, công chúa theo tôi ra thẳng cửa cung đợi đi!”

“Cô đi trước đi, lát nữa ta đi sau, ta sẽ đợi mọi người trên đường xuống núi.” Cơ Phụng Ly đã nghi ngờ nàng, hiện giờ nàng tuyệt đối không thể lại đi cùng Hồi Tuyết nữa.

Hồi Tuyết gật đầu rồi một mình bỏ đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3