Phượng ẩn thiên hạ (Tập 2) - Phần IV - Chương 30
Chương 30: Nước chảy hoa rơi
Giữa khoảng trời đất yên lặng đến chết chóc, tiếng gió ai oán, tựa như những oan hồn vừa mới chết đi không ngừng khóc lóc.
Người trước mắt mặc một thân hàn giáp bạch bào, trong tay cầm một cây trường thương, mũi thương vẫn còn máu tươi đang nhỏ xuống. Áo bào màu ánh trăng sau lưng đón gió tung bay, trác tuyệt ngạo nghễ, tựa như giữa đất trời, chỉ còn lại mình chàng thoát li thế tục.
Gió thổi chiến bào, oai nghiêm như chiến thần giáng thế. Hàn khí lạnh lùng bủa giăng quanh người, lại tựa như Câu Hồn Sứ Giả dưới địa ngục giáng lâm.
Trên đầu người này đội mũ giáp, mặt che chiếc khăn đen, trông không rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng chăm chăm nhìn nàng.
Ánh mắt ấy tựa như ngọn lửa, dường như muốn thiêu sống nàng.
Hoa Trước Vũ lập tức có phần hốt hoảng, kẻ này là ai?
“Ngươi là ai?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng hỏi.
Người này giơ tay gỡ mũ giáp trên đầu xuống, tiện tay kéo chiếc khăn đen trên mặt ra, vứt xuống dưới đất. Chàng lại cởi áo khoác và giáp bạc trên người xuống, cây trường thương tiêu sái múa một vòng rồi tùy ý cắm xuống đất.
Hoa Trước Vũ mở tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn chiến thần khát máu trước mắt trong giây lát biến thành Tả tướng ôn nhã điềm nhiên phong độ tuyệt trần.
Mái tóc đen như dòng thác, buông xõa trong gió, thân hình cao lớn đứng trong gió, tà áo trắng như tuyết tung bay, phiêu dật như thiên nhân hạ phàm. Nếu không phải gấu áo trắng của hắn vấy máu, Hoa Trước Vũ gần như nghi ngờ rằng vừa rồi nàng đã nhìn nhầm.
Nam tử vừa rồi khí thế kinh người, ánh mắt rừng rực như sấm sét, chính là Cơ Phụng Ly. Cơ Phụng Ly như thế, đối với nàng mà nói cực kì xa lạ.
Tuy nàng biết võ công của hắn rất cao, nhưng chưa từng nghĩ rằng, khi hắn mặc áo giáp lên, tay cầm trường thương, lại có bộ dạng như thế.
Nàng càng không ngờ rằng, Cơ Phụng Ly lại đích thân dẫn mười vạn đại quân đến. Chắc là sợ để lộ thân phận, nên hắn mới dùng khăn che mặt.
Nói thực lòng, cho dù Hoa Trước Vũ tận mắt trông thấy vừa rồi hắn từ chiến thần khát máu biến thành công tử ôn nhã, nàng vẫn có phần không tin nổi, những binh sĩ kia e rằng sẽ càng không tin.
“Bị thương thế nào?” Cơ Phụng Ly khẽ chau mày, hỏi với ngữ khí chẳng vui vẻ gì.
“Không chết được đâu!” Hoa Trước Vũ một tay bám vào thân cây bên cạnh, ung dung đáp.
Cơ Phụng Ly bị giọng chế nhạo của Hoa Trước Vũ làm cho tức điên lên, lạnh lùng nheo mắt nói: “Sao lại không chết được!” Có lẽ hắn đã biết Hoa Trước Vũ bị thương thế nào, sự lạnh lùng và tức giận trong giọng nói rất rõ ràng.
“Mầm họa lưu mãi ngàn năm mà! Ta không chết dễ thế đâu!” Hoa Trước Vũ lại nhếch môi cười đáp.
“Tướng gia, Bảo thống lĩnh không sao, chỉ bị nội thương một chút thôi, nghỉ ngơi ít ngày sẽ không có việc gì đâu.” Đường Ngọc thấy thế vội nói.
Cơ Phụng Ly không nói một lời, nhanh chân đi đến bên cạnh Hoa Trước Vũ, ra tay nhanh như chớp, đặt chưởng lên sau lưng nàng.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh ngạc, đang định tránh ra, chỉ nghe thấy Cơ Phụng Ly lạnh lùng quát: “Đứng yên!”
Trong khoảnh khắc, Hoa Trước Vũ chỉ thấy một luồng chân khí từ sau lưng xuyên khắp toàn thân. Không ngờ Cơ Phụng Ly lại dùng nội lực trị thương cho nàng, nội lực của hắn thật là hùng hậu, chẳng mấy chốc, Hoa Trước Vũ liền cảm thấy cơn đau nơi lục phủ ngũ tạng giảm bớt vài phần, dường như đã dễ chịu hơn nhiều.
Sau thời gian một nén hương, Cơ Phụng Ly mới thu tay về, lạnh lùng căn dặn Đường Ngọc đứng cạnh: “Ngươi đi tìm một cái cáng qua đây, e rằng Bảo thống lĩnh không cưỡi ngựa được đâu.”
Đường Ngọc đáp lời đi ngay, chẳng mấy chốc liền dẫn các binh sĩ khiêng cáng tới. Hoa Trước Vũ nằm lên cáng, được các binh sĩ khiêng xuống núi.
Đại quân tuy đại thắng, nhưng lần này Tiêu Dận chưa ra tay, Cơ Phụng Ly lo rằng biết được mười tám vạn đại quân của Nam Triều đều đã đến đây, vậy thì, hắn tất sẽ đoán được Dương Quan không có binh lính phòng thủ, liền ra lệnh đại quân nhanh chóng khởi hành, ngày đêm đi gấp về Dương Quan.
Mười tám vạn đại quân đến đây, Dương Quan chỉ còn lại hai vạn quân trấn thủ, thực ra chính là kế Bỏ Trống Thành. Tin tức quân Bắc Triều thảm bại nhanh chóng truyền đến tai Tiêu Dận, Tiêu Dận lập tức dẫn binh sĩ còn lại bắt đầu tấn công Dương Quan.
Cơ Phụng Ly rút mười vạn binh từ đại quân làm quân tiên phong đi gấp ngay đêm, một ngày một đêm đã về tới Dương Quan, khi về đến nơi thành Dương Quan đã ở thế nguy ngập vô cùng, sắp sửa bị công phá. Cơ Phụng Ly vừa về đến nơi, căn dặn Vương Dục, bất luận quân Bắc Triều thách đánh thế nào, cũng không được nghênh chiến, phải dựa vào ưu thế thành cao tường dày của thành Dương Quan, kéo dài thời gian đợi đại quân trở về.
Sau khi đội quân tiên phong trở về, lập tức gia nhập vào chiến sự thủ thành, rốt cuộc cũng tạm giữ được Dương Quan.
Đại chiến lần này, quân Bắc Triều phái mười vạn đại quân vốn định tiêu diệt hoàn toàn tám vạn binh sĩ Nam Triều, không ngờ cuối cùng lại gặp phải mười tám vạn đại quân Nam Triều trước sau giáp kích, cuối cùng có còn hai vạn binh sĩ phá vòng vây, tổn hại mất tám vạn binh lực. Còn Nam Triều, cộng thêm những binh sĩ thủ thành ở Dương Quan, tổng cộng chỉ tổn thất có ba vạn binh lực.
Vậy là, binh lực Bắc Triều và Nam Triều đã chênh lệch về số lượng.
Binh sĩ Bắc Triều rút về đến phía sông Thanh Minh, cách một con sông đối địch với binh sĩ Nam Triều. Còn Lương Châu, binh sĩ Tây Lương quả nhiên đúng như dự liệu của Hoa Trước Vũ, hoàn toàn không có mười vạn đại quân, chỉ có năm vạn, hơn nữa ba vạn trong số đó là tân binh. Dưới sự trấn thủ của binh tướng, Lương Châu cũng không bị công phá.
Trận chiến lần này, Nam Triều đã đẩy lui quân Bắc Triều từ trong địa giới Nam Triều về lại thuộc địa của Bắc Triều, đối với Nam Triều mà nói, có thể nói là đại thắng. Vương Dục phái đại quân bố trí phòng bị bên bờ sông Thanh Minh, quân Bắc Triều lại muốn tấn công vào địa giới Nam Triều cũng không còn dễ dàng như trước nữa.
Hoa Trước Vũ bị nội thương, không theo đội quân tiên phong trở về, hai ngày sau, nàng mới về đến Dương Quan, Cơ Phụng Ly sai quân y đến định bắt mạch kiểm tra thương thế cho Hoa Trước Vũ, đều bị nàng cự tuyệt. Nàng không muốn bị quân y phát hiện ra mình là con gái, may mà trước đó Cơ Phụng Ly đã vận nội lực trị thương cho nàng, biết nàng chỉ bị tổn thương nội lực, nghỉ ngơi điều dưỡng là được, cho nên cũng không ép.
Hiện giờ Hoa Trước Vũ đã là thống lĩnh Hổ Khiếu Doanh, nhưng vì bị thương, nên vẫn chưa được sắp xếp vào ở bên cạnh quân trướng của Cơ Phụng Ly. Mỗi ngày, bếp trưởng trong quân đều làm riêng cho nàng những món thích hợp để trị thương, sai binh sĩ trong quân đưa đến.
Nhờ trận chiến này, thanh danh của Bảo thống lĩnh cũng vang xa. Nhất là hành động cản kị binh của nàng, đã thu phục được quân tâm ở Hổ Khiếu Doanh, ai nấy đối với Hoa Trước Vũ chẳng những kính phục, mà còn thần phục sâu sắc.
Tuy cũng có một số binh sĩ nhận ra Hoa Trước Vũ chính là thái giám Nguyên Bảo họa loạn Đông Cung, nhưng chính điều đó chẳng hề làm tổn hại đến thanh danh của Hoa Trước Vũ, cũng không có binh sĩ nào khinh bỉ nàng, ngược lại, cực kì thương tiếc cho nàng. Bọn họ bất luận thế nào cũng không thấy có bất kì mối liên hệ gì giữa Hoa Trước Vũ và yêu nghiệt họa chủ, một thiếu niên trí dũng song toàn như thế, cho dù là thái giám, cũng sao có thể là yêu nghiệt họa chủ được? Hơn nữa tình nghĩa xây đắp nên giữa những người cùng vào sinh ra tử trên chiến trường, càng khó có thể bị lay động.
Chiến sự giữa quân Bắc Triều và Nam Triều đã đến giai đoạn giằng co.
Mỗi ngày, phía Nam Triều đều luyện binh, còn Hoa Trước Vũ ngoại trừ dưỡng thương chỉ có dưỡng thương, cực kì buồn chán.
Điều càng khiến Hoa Trước Vũ chán nản hơn là, đầu bếp do Cơ Phụng Ly phái đến nấu ăn riêng cho nàng ngày ngày đều theo lời dặn của quân y làm cho nàng những món thanh đạm giàu dinh dưỡng, nghe nói ăn thịt không có lợi cho việc hồi phục nội thương. Điều đó Hoa Trước Vũ cũng biết, nhưng ăn chay nửa tháng trời, mồm miệng nhạt thếch, nàng không thể chịu nổi nữa. Nàng bỗng vô cùng nhớ An, nếu cậu ta ở đây, chắc chắn có thể giúp nàng vào rừng săn mấy con gà, nướng lên thơm nức. Bình thì nàng không hi vọng gì được, cậu ta kiên quyết bắt nàng nghe theo lời dặn của quân y.
Tối nay, Hoa Trước Vũ dẫn theo hai hiệu úy của Hổ Khiếu Doanh, ngấm ngầm lẻn vào khoảnh rừng bên cạnh quân doanh. Kể ra thú hoang trên núi cũng khá nhiều, nàng ngồi khoanh chân đợi dưới gốc cây, chẳng mấy chốc hai hiệu úy đã quay lại, trong tay một người cầm một con gà rừng, người kia cầm một con thỏ hoang, đều đã được làm lông sạch sẽ dưới suối.
Hai người nhặt ít cành củi, nhóm một đống lửa nhỏ, Hoa Trước Vũ nhanh tay nhét hết những mắm muối gia vị trộm được từ trong bếp vào bụng gà và thỏ, tự mình nướng. Ngày trước nàng cũng thấy An làm thế, nướng xong mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon.
Chẳng mấy chốc, thịt đã chín được một nửa, mùi thơm từ từ tỏa ra.
“Bảo thống lĩnh, thịt nướng chín rồi huynh đừng ăn nhiều quá, huynh đã nói là chỉ nếm vài miếng thôi đấy.” Một hiệu úy khẽ nói.
Hoa Trước Vũ vội gật đầu cười đáp: “Được rồi, chỉ nếm thôi, chỉ nếm thôi.” Nàng chỉ nếm một cái đã có thể hết cả một con gà rồi. Khó khăn lắm bọn họ mới tin, nếu Bình An Khang Thái tất sẽ chẳng ai chịu tin nàng cả.
“Nếu để tướng gia biết được, hai chúng tôi sẽ rất thảm đấy, tướng gia khi tức giận vô cùng đáng sợ…” Một hiệu úy dè dặt nói.
“Đáng sợ đến mức nào, nói ra thử xem.” Trong bóng đêm, một giọng nói dịu dàng trong trẻo đột nhiên vang lên.
Hoa Trước Vũ khẽ run tay, thịt nướng suýt thì rơi vào đống nửa.
Hai hiệu úy sợ đến mực muốn nhảy dựng lên, thần sắc vô cùng kinh hoàng, hai người run lẩy bẩy đứng dậy, hoang mang nhìn về phía tà áo trắng trong bóng tối, nói năng lộn xộn: “Tướng gia, chúng tôi, lần sau không dám nữa!”
“Còn không mau đi đi, nếu không ra sẽ trị các ngươi tội tự tiện rời khỏi quân doanh!” Cơ Phụng Ly lại càng lạnh giọng.
Thế là, hai hiệu úy ôm đầu bỏ chạy một cách rất không trượng nghĩa.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng “hừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cơ Phụng Ly đứng trong bóng tối, vừa rồi nàng chuyên tâm nướng thịt quá, còn không biết hắn đến đây từ lúc nào.
“Tướng gia thính mũi quá, còn thính hơn cả Thương Vân nữa!” Hoa Trước Vũ khinh bỉ dẩu môi châm chọc.
“Thương Vân là ai?” Cơ Phụng Ly khoanh tay điềm nhiên dựa vào thân cây, ung dung hỏi.
“Là con chó nuôi ở nhà.” Hoa Trước Vũ trả lời không hề khách sáo. Mũi thính như thế, có khác gì chó đâu?
Cơ Phụng Ly cũng không tức giận, khóe môi khẽ cong lên, ẩn hiện một nụ cười say đắm lòng người, điên đảo chúng sinh.
Khó khăn lắm mới nướng chín được con gà, Hoa Trước Vũ động ngón tay trỏ, xé một cái đùi bóng nhẫy, há miệng định cắn.
Trong bóng tối, Cơ Phụng Ly phất tay áo một cái, một luồng gió xẹt qua, một cành cây đã cắm vào đùi gà, nàng hơi run tay, không cầm vững được cái đùi, đành giương mắt nhìn miếng thịt thơm sực nức đã đến tận miệng rơi xuống đất.
Hoa Trước Vũ tức giận, tên Cơ Phụng Ly chết bầm kia, bắt nạt nàng khi nội công còn chưa khôi phục hả? Nàng kìm nén cơn giận trong lòng lại xé chiếc đùi gà còn lại, lại một làn gió xé tới, lần này Hoa Trước Vũ đã có phòng bị, vội vàng quay người, không ngờ Cơ Phụng Ly ngay cả việc nàng sẽ tránh thế nào cũng đã tính trước. Thật không may, cái đùi gà này cũng lại rơi xuống đất.
“Cơ Phụng Ly… ngươi…” Hoa Trước Vũ căm hận hét lên.
Nàng đột nhiên đứng dậy, cầm thân mình con gà còn lại quay người bỏ đi. Cơ Phụng Ly chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, bàn chân vừa chuyển động, thân hình như một luồng ánh sáng trắng, nháy mắt đã tới trước mặt nàng, tay áo phất lên một cái, kình lực mạnh mẽ đã đánh thẳng vào con gà nướng trong tay nàng.
Hoa Trước Vũ hoàn toàn nổi giận, không đợi tay áo hắn vung lên, đã ném mạnh con gà xuống đất, quay người lao vào Cơ Phụng Ly.
Hai người du đấu dưới ánh lửa ảm đạm trong rừng, hiện giờ nội lực của Hoa Trước Vũ không đủ, đương nhiên không phải đối thủ của Cơ Phụng Ly. Cơ Phụng Ly cũng hoàn toàn không hề dùng toàn lực, chỉ đùa nàng cho vui mà thôi.
Hoa Trước Vũ càng tức, chiêu thức càng lúc càng mạnh, Cơ Phụng Ly không định đấu cùng nàng, khi nàng tấn công đến lần nữa, hắn giơ chân lên, thân hình Hoa Trước Vũ lập tức ngửa ra phía sau, chuẩn bị ngã xuống đất.
Cơ Phụng Ly lập tức đưa tay, Hoa Trước Vũ liền ngã nhào vào trong lòng hắn.
Nàng cảm thấy cánh tay trên eo có lực mà nóng bừng, trái tim run rẩy, toàn thân cứng đờ, không dám động đậy, thậm chí không dám hít thở, trên mặt gắng hết sức tỏ vẻ như không. Nàng từ từ thẳng lưng, định đứng dậy khỏi lòng Cơ Phụng Ly, lại thấy hắn mỉm cười cúi xuống, khẽ nói: “Được rồi, đến đây thôi, hiện giờ ngươi không thể dùng nội lực, cũng không thể ăn thịt được.”
Bầu trời xanh thẳm tĩnh mịch sau lưng, trong không trung lấp lánh những vì sao, trời đất tĩnh lặng tươi đẹp. Dung nhan tuấn mĩ trước mắt cúi xuống phía nàng, Hoa Trước Vũ bị ép lại ngã vào vòng tay hắn thêm lần nữa, nhìn chăm chú vào nụ cười câu hồn nhiếp phách trong đôi mắt phượng của người trước mắt, nàng bỗng nhiên hét lên: “Người không phải mẹ ta, ngươi quản được chắc? Ta muốn ăn, ta bằng lòng không khôi phục nội lực đấy!”
Đúng là Cơ Phụng Ly nghiện quản thúc nàng thật rồi, mỗi ngày ăn uống những gì đều do hắn sắp xếp đã đành, cũng không cho nàng dẫn Hổ Khiếu Doanh huấn luyện, giờ lại còn không cho nàng ăn thịt.
Quát xong một câu, cánh tay trên eo lập tức cứng đờ, nụ cười trong mắt Cơ Phụng Ly tựa như dòng nước đột nhiên đóng băng. Hắn chậm buông Hoa Trước Vũ ra, quay người đi ra khỏi rừng, tà áo trắng lạnh lùng trác tuyệt dần dần hòa lẫn vào bóng đêm.
Bộ dạng ủ rũ của hắn khiến Hoa Trước Vũ có phần lấy làm lạ, nàng còn nhớ Cơ Phụng Ly mặt rất dày, không đến nỗi bị nàng quát như thế mà đã dỗi đấy chứ? Nàng quay người đi đến bên cạnh đống lửa, trông thấy con thỏ hoang đã nướng chín, liền lấy thịt thỏ từ trên giá xuống, dập tắt đống lửa rồi cũng đi ra khỏi rừng. Chẳng mấy chốc, nàng liền đuổi kịp Cơ Phụng Ly, giơ tay vứt thịt thỏ qua, “Thôi, ta không ăn nữa, tặng cho ngài đấy.” Vật lộn một hồi, nàng chẳng còn lòng dạ nào ăn thịt nữa.
Cơ Phụng Ly giơ tay áo ra, cầm lấy con thỏ, giơ tay xé một miếng thịt, bỏ vào miệng từ từ nhai.
“Ta nướng có ngon không?” Hoa Trước Vũ nheo mắt hỏi.
Cơ Phụng Ly nở nụ cười, “Đương nhiên là ngon, không ngờ tài nấu bếp của Bảo Nhi lại giỏi thế!”
“Đương nhiên rồi.” Hoa Trước Vũ đắc ý nói, chuyện bếp núc, nàng là đồ đệ của An mà lại.
Cơ Phụng Ly đứng đó, sắc mặt cổ quái, hồi lâu mới miễn cưỡng nuốt trôi được miếng thịt thỏ “ngon lành” đó.
Hôm sau, thức ăn mà đầu bếp mang đến cho Hoa Trước Vũ hoàn toàn khác với mọi ngày. Bồ câu nướng tẩm mật ong, thịt kho tương lá sen, canh gà nhung hươu bách hợp sa sâm, đều là những món có thịt. Hoa Trước Vũ cười tít mắt nhìn thức ăn trên bàn, cầm đũa, hỏi với vẻ không tin: “Những món này, có thật là để cho ta ăn không?” Cơ Phụng Ly cho phép nàng ăn thịt rồi sao?
Đầu bếp gật đầu cười đáp: “Đúng thế. Có điều, đây không phải là món mặn, đều là món chay, Bảo thống lĩnh nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Thịt kho và bồ câu thơm phức kia đều là món chay ư? Hoa Trước Vũ không dám tin, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Quả nhiên không phải thịt thật, nhưng vẫn thơm ngon y như vậy, thậm chí, còn ngon hơn cả thịt nữa.
“Thật không ngờ, tài nấu bếp của ngươi giỏi như vậy, ngươi nói cho ta biết, cái này làm bằng thứ gì? Cách làm thế nào?” Hoa Trước Vũ vừa ăn, vừa hỏi một cách hiếu kì.
Đầu bếp nghe thấy thế dẩu môi cười đáp: “Bảo thống lĩnh thích ăn là được rồi. Có điều, những thứ này không phải do tôi nấu. Tiểu nhân làm sao làm ra được những món ăn tinh tế thế này, có tài nấu ăn như thế tiểu nhân đã vào cung làm ngự trù từ lâu rồi. Đây là do tướng gia đích thân xuống bếp nấu đó.”
Hoa Trước Vũ đang ăn uống hả hê, nghe thấy thế liền nghẹn một miếng thịt. Nàng vội uống mấy ngụm canh mới xuôi xuống được. Không ngờ tài nấu ăn của Cơ Phụng Ly lại giỏi thế, đó cũng không phải điều kinh ngạc nhất, kinh ngạc nhất là, hắn lại xuống bếp nấu cho nàng? Lần đầu tiên, Hoa Trước Vũ đối diện với mĩ vị thơm ngon, mà lại có phần ăn chẳng biết mùi.
Chiều hôm đó, Cơ Phụng Ly sai thị vệ đến gọi Hoa Trước Vũ qua đánh cờ.
Từ lâu Hoa Trước Vũ đã biết tài đánh cờ tuyệt diệu của Cơ Phụng Ly qua Hoàng Phủ Vô Song, bản thân cũng đã lâu không được chơi cờ, tay chân đúng là ngứa ngáy. Hiếm khi gặp được đối thủ như vậy, nàng đáp một tiếng, liền theo thị vệ đi vào trong trướng của Cơ Phụng Ly.
Trên tấm thảm dày, bày một chiếc bàn gỗ đàn hương màu đen khắc thành từng ô, Cơ Phụng Ly và Lam Băng đang ngồi ngay ngắn ở hai đầu bàn, trên bàn bày một ván cờ.
Trong tay Lam Băng cầm một quân cờ trắng, lông mày nhíu chặt, hoàn toàn tập trung nhìn vào bàn cờ, cờ trắng mãi mà không hạ xuống được. Cơ Phụng Ly chơi cờ cùng hắn, thần sắc điềm nhiên hoàn toàn đối lập với vẻ căng thẳng của Lam Băng. Hắn tựa nghiêng trên ghế, trong tay còn bưng một chén trà từ từ thưởng thức.
Lam Băng đột nhiên nghiêng đầu trông thấy thị vệ đã dẫn Hoa Trước Vũ vào, liền chậm rãi bỏ quân cờ trong tay xuống, cười nói: “Bảo thống lĩnh đến rồi, tướng gia, tại hạ xin tránh qua một bên xem.”
Hoa Trước Vũ nhìn lướt qua Cơ Phụng Ly một cái, ngồi lên chiếc ghế Lam Băng nhường cho, nói: “E rằng tướng gia sẽ không chơi cờ với Nguyên Bảo đâu, chút tài mọn của ta sao sánh được với tướng gia.”
Cơ Phụng Ly từ từ đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Bản tướng rất muốn đọ sức với chút tài mọn của Nguyên Bảo một phen.” Hắn dường như cố tình nhấn mạnh hai chứ “tài mọn,” trong mắt lóe lên một tia bỡn cợt.
Hoa Trước Vũ cầm quân đen, Cơ Phụng Ly cầm quân trắng, hai người bắt đầu đánh cờ. Quân cờ đầu tiên Hoa Trước Vũ đặt xuống Thiên Nguyên chính giữa bàn cờ, Lam Băng trông thấy thế, nhìn nàng có phần kinh ngạc. Hoa Trước Vũ hiểu vì sao hắn lại kinh ngạc, thông thường người đánh cờ đều khởi thế từ trong góc, đi dọc biên, rồi mới tranh giành giữa bàn.
Cơ Phụng Ly lại không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ ngấm ngầm chau mày, cầm quân trắng lên ứng phó.
Hai người đánh qua đánh lại, yên lặng hạ cờ. Ban đầu đặt quân cơ xuống đều rất nhanh, dần dần càng ngày càng chậm.
Quân cơ đầu tiên Hoa Trước Vũ bắt đầu ở Thiên Nguyên, xem ra quân này Thiên Nguyên bất lợi, nhưng một quân cờ định trung nguyên mà khống chế bốn phương, cờ đặt xuống mỗi lúc một nhiều, những điểm quân đen chiếm cứ cũng nhân lên gấp bội.
Cơ Phụng Ly trước sau không nhanh không chậm, kì lộ của hắn cũng rất đúng quy cách, trông không thấy chỗ nào đặc biệt, nhưng Hoa Trước Vũ cảm thấy, bất luận nàng làm khó cách nào, Cơ Phụng Ly đều thong dong ứng phó, không chút sơ hở.
Cứ thế đánh đến nước thứ một trăm ba mươi, mỗi lần hạ cờ, thời gian Hoa Trước Vũ cầm quân cờ suy nghĩ lại lâu thêm. Giữa bàn cờ đen trắng, sai một quân sẽ thua cả bàn, cho nên nàng và Cơ Phụng Ly đều ngày càng thận trọng.
Trời đã dần tối, nhưng dường như chẳng ai nhận ra, chỉ có thị vệ một bên đứng dậy thắp nến, ánh sáng ấm áp lập tức rọi khắp trướng.
Hoa Trước Vũ nhìn chăm chăm vào bàn cờ trước mắt, giơ tay bưng chén trà bên cạnh lên, chậm rãi uống một ngụm. Đây là chén trà ban nãy thị vệ pha cho nàng, nhưng trà đã nguội từ lâu, uống vào khiến nàng tỉnh táo được hơn một chút. Nàng khẽ chau mày, đặt chén trà xuống. Cơ Phụng Ly chau mày, khoát tay, thị vệ bên cạnh vội vã đem đổ chén trà nguội của Hoa Trước Vũ đi.
Cơ Phụng Ly giơ tay lấy ấm trà Tử Sa[1], rót đầy một chén, thong thả đưa đến trước mặt Hoa Trước Vũ.
[1] Tử Sa: một loại đất sét phổ biến ở Nghị Hưng, Giang Tô, sau khi nung lên sẽ có màu nâu đỏ hoặc tím đen, thường dùng làm đồ trà.
“Chi bằng hôm nay tạm đến đây đã, bàn cờ này để mai lại đánh tiếp. Nguyên Bảo còn chưa khỏe, về nghỉ ngơi sớm đi.” Cơ Phụng Ly bưng chén trà lên chậm rãi nói.
Hoa Trước Vũ bưng chén trà, nếm một ngụm. Đôi mắt trong trẻo trước sau vẫn dán vào bàn cơ, nhưng trong lòng lại thầm kinh sợ. Mỗi lần Cơ Phụng Ly hạ cờ, trông đều tựa như chẳng buồn để tâm, dường như đặt một cách tùy ý, nhưng lúc này xem ra, quân trắng trên bàn cờ khắp nơi chiếu ứng lẫn nhau, cả bàn đâu đâu cũng có, gần như không có quân nào nhàn rỗi hay bỏ phí cả.
Xem ra, hôm nay muốn thắng được hắn không phải dễ. Nàng đặt chén trà xuống, đứng dậy cáo từ: “Tướng gia, ngày mai Nguyên Bảo lại đến lĩnh giáo!” Nàng đứng dậy lui ra ngoài.
Cơ Phụng Ly uống một hơi cạn chén trà, đôi mắt phượng khẽ nheo, nhìn chăm chú vào tàn cuộc trên bàn, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, “Dọn bàn cờ đi, nhớ đừng làm loạn các quân cờ lên.”
Lam Băng nhìn nụ cười trên môi Cơ Phụng Ly, trong lòng chùng xuống, thất vọng đến vực sâu vô đáy. Thôi rồi! Đừng nói tướng gia, ngay cả hắn cũng thấy Nguyên Bảo và tướng gia rất xứng đôi, chỉ đáng tiếc Nguyên Bảo là đàn ông.
Đồng Thủ bước vào bẩm báo với Cơ Phụng Ly: “Tướng gia, đội ngũ vận chuyển lương thảo Tây Giang Nguyệt đã đến Tương Ngư Quan, vài ngày nữa sẽ đến đây.”
Cơ Phụng Ly gật đầu đáp: “Đồng Thủ, ngươi dẫn hai vạn người đến tiếp ứng, lương thảo của triều đình e rằng chúng ta không đợi được. Sắp sửa vào mùa đông rồi, chỗ lương thảo và quần áo rét này rất quan trọng đối với chúng ta.”
Đồng Thủ y lệnh ra khỏi trướng.
Cơ Phụng Ly ngồi trước án, thần sắc thu lại, đột nhiên trầm giọng nói: “Lam Băng, ngươi nói với Vương Dục, thiệp báo lần này chúng ta đại thắng quân Bắc triều nhất định phải giữ lại không được gửi đi, gửi cho triều đình một vài quân báo chiến sự gian nan, liên tiếp bại trận.”
Lam Băng nghiêm túc nói: “Vẫn là tướng gia suy nghĩ chu toàn, những thám tử và tai mắt kia đã bị chúng ta loại bỏ từ trước, hiện giờ đám người ở triều đình có lẽ đều đã như kẻ điếc. Có điều, như vậy thì tiểu hoàng đế e là ngày ngày sẽ phải run rẩy lo sợ rồi.”
Cơ Phụng Ly cười nhạt, “Vô Thương không yếu đuối như ngươi tưởng tượng đâu, có điều, để cậu ta lo lắng một chút cũng tốt. Còn hơn là để đám người đó biết được tin chúng ta thắng trận, khởi sự ở kinh thành.” Hiện giờ biên quan nguy cấp, người Bắc Triều lúc nào cũng có thể công phá Nam Triều, bè lũ trong triều vẫn chưa dám manh động.
“Tướng gia, thuộc hạ xin cáo từ!” Lam Băng chậm rãi lui ra khỏi trướng của Cơ Phụng Ly.
Bầu trời ban đêm ở phương Bắc sâu như biển, ánh trăng rọi xuống bóng hình mờ ảo, quân trướng dưới ánh trăng tựa như phủ một màn sương tuyết.
Cơ Phụng Ly đi một vòng trong doanh trại, liền về trong trướng giám quân. Hắn vừa ngồi xuống uống một chén rượu, trong người bỗng nhiên dâng lên một luồng khí nóng kì lạ, thân hình cũng nóng dần lên. Luồng khí nóng đi lên ngực, từ Đan Điền chảy qua, nhanh chóng lan ra tứ chi. Trời lạnh thế này, mà hắn lấy quạt ra quạt vài cái, vẫn thấy nóng nực khó chịu. Hắn cởi áo, giơ tay lên sờ da thịt mình, chỉ thấy nóng đến mức đáng sợ, mà luồng khí nóng chảy khắp toàn thân, lúc này đều dồn cả xuống phía dưới, tích tụ thành khát vọng, mạnh mẽ thiêu đốt con người.
Ánh mắt Cơ Phụng Ly đột nhiên trở nên lạnh giá, hắn có thể chắc chắn mình đã trúng phải thứ độc gì, vội bảo Cơ Thủy, Cơ Nguyệt mời Đường Ngọc đến.
Đường Ngọc trông bộ dạng của Cơ Phụng Ly, trong lòng kinh ngạc, giơ tay chuẩn mạch cho Cơ Phụng Ly, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Đây là thứ độc gì?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng hỏi, ngay cả thanh âm cũng trở lên khàn khàn.
“Thanh Ti Nhiễu!” Đường Ngọc trầm giọng nói, “Đây là một loại độc kích tình và gây mê, phải dùng liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, chất độc trong người tích lũy đến một lượng nhất định rồi mới phát tác. Một khi phát tác, sẽ không cách gì khống chế được.”
“Bảy bảy bốn mươi chín ngày?” Cơ Phụng Ly lạnh lùng nheo mắt, ánh lửa lấp lánh phản chiếu nơi đáy mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sắc bén. Người có thể trà trộn bên cạnh hắn lâu như thế để hạ độc, rốt cuộc là ai?
“Thứ độc này có thuốc giải không?” Cơ Phụng Ly thở dốc hỏi.
Đường Ngọc lo lắng nói: “Ngoại trừ nữ nhân không còn cách nào khác giải được, cũng không thể chịu đựng cho qua. Nhưng hiện nay trong quân doanh không có nữ nhân, đúng là có kẻ muốn dồn tướng gia vào chỗ chết. Tướng gia, ngài hãy lấy hết sực kiềm chế đã, ta sẽ sai Lam Băng đến châu huyện quanh đây tìm một cô gái tới, mong có thể về kịp. Cơ Thủy, Cơ Nguyệt, hai người trông nom tướng gia cẩn thận, ta đi xem y thư một lát, xem có cách gì tạm thời khống chế được không.”
Đường Ngọc nói đoạn, vội vã lui ra ngoài.