Chàng Trai Năm Ấy (Quyển Thượng) - Chương 04 - Phần 01

CHƯƠNG 4

Người xa chân trời gần

Cả đêm Bạc Hà không ngủ ngon.

Cô mơ mãi, trong giấc mơ đều là Tịch Duệ Nam, Tịch Duệ Nam của thời niên thiếu.

Áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ.

Hương bạc hà thanh mát.

Khuôn mặt anh tuấn.

Lúc tâm trạng vui vẻ, anh mỉm cười rạng rỡ, giống như ánh mặt trời trong trẻo nhất của ngày hạ.

Khi tâm trạng bị kích động, anh nổi giận đùng đùng, bất chấp tất cả, giống như một cơn bão bất ngờ ập đến.

Lúc đau lòng, anh buồn bã, lặng lẽ khóc, nước mắt anh từng như ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô.

1

Đêm nay thật sự rất nóng. Trong căn phòng thuê chật hẹp thì lại càng nóng, giống như lò luyện thép.

Tịch Duệ Nam tỉnh dậy mấy lần vì nóng quá, toàn thân sũng mồ hôi, những nốt mẩn đỏ ở trước ngực, sau lưng bị mồ hôi ngấm vào, xót như bị ngâm nước muối.

Những người cùng phòng đều ngủ rất say, tiếng thở phì phò lúc trầm lúc bổng. Anh khẽ khàng đi ra nhà vệ sinh, sau khi dùng nước lạnh gột sạch mồ hôi trên người lại quay về phòng ngủ. Đảo qua đảo lại như thế mấy lần, anh chẳng còn cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường mà hai mắt mở chong chong, đờ đẫn.

Ánh trăng tuyệt đẹp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ đầy mặt đất. Nhìn ánh trăng trắng như tuyết đó, anh đột nhiên nhớ đến đêm tuyết rơi ở Thanh Châu vào chín năm trước...

Vừa nhớ đến chuyện này, anh vội vã cắt đứt dòng hồi tưởng, lật người nằm nghiêng, hướng mặt vào phía trong giường. Tịch Duệ Nam nhắm mắt lại để mình không nhìn cái gì, không nghĩ đến điều gì nữa. Vì sao còn nhớ đến đêm tuyết rơi ấy? Anh đến phương Nam vốn chẳng phải vì nơi này không có tuyết rơi, khí hậu ấm áp, bốn mùa như xuân sao?

Bắt đầu từ chín năm trước, anh không thích mùa đông nữa, vì cảm giác về mùa đông năm đó trong ký ức thực sự quá lạnh giá.

Nhưng cái nóng bức của mùa hạ phương Nam lại vượt ngoài dự liệu của anh. Trong thời tiết nóng bức đó, cho dù có tìm đến bóng râm của cây cối để lẩn tránh cái nắng chói chang thì hơi nóng vẫn như ngọn lửa vô hình bủa vây bốn phương tám hướng. Anh không thể trốn tránh, ngày nào mồ hôi cũng túa ra như tắm.

Đây là mùa hè đầu tiên anh sống mà không có điều hòa. Mùa hè khổ sở, cụm từ này, bây giờ anh mới biết được nó có ý nghĩa gì.

Đến tận lúc trời sắp sáng, Tịch Duệ Nam mới mơ màng chợp mắt. Nhưng chẳng được bao lâu, những người cùng phòng lần lượt thức giấc, ồn ào khiến anh tỉnh dậy, mồ hôi lại ướt nhẹp khắp người. Anh muốn dậy khỏi giường, đi tắm lần nữa nhưng buổi sáng, phòng vệ sinh là chỗ cung không đủ cầu nhất, anh nghĩ như vậy nên vẫn nằm đó bất động, đợi ít người hơn một chút rồi hẵng hay.

Đưa tay xuống dưới gối, anh định lấy chiếc điện thoại của mình ra xem mấy giờ rồi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy. Không phải bị người ta tiện tay dắt dê đi rồi chứ? Sau khi di động và giấy tờ bị kẻ trộm cuỗm mất, để tiện tìm việc, bắt buộc phải có điện thoại, thế là Tịch Duệ Nam đến cửa hàng bán hàng rong trên phố, mua một chiếc điện thoại rẻ nhất với giá hai mươi tệ. Đồ rẻ tiền thế này chắc sẽ không bị trộm mất chứ? Anh ngồi dậy, nhấc gối lên, quả nhiên chiếc điện thoại vẫn còn ở dưới gối, vì cả đêm anh trằn trọc lăn qua xoay lại nên nó đã di chuyển từ đầu này đến đầu kia chiếc gối.

Nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, mới hơn bảy giờ sáng nhưng ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã chói chang, chiếu vào mắt. Trong phòng vốn đã nóng, càng về trưa càng nóng hơn, khắp người đẫm mồ hôi khiến anh có cảm giác mình đang bị tan chảy.

Mới mở máy chưa được bao lâu, chuông điện thoại vang lên, là An Nhiên gọi đến. Tịch Duệ Nam không bắt máy, anh không muốn có quan hệ gì với cô nữa, bởi anh không muốn cô vì mình mà nảy sinh mâu thuẫn và hiểu nhầm với bạn trai.

Chuông điện thoại vang lên hết hồi này tới hồi khác, cuối cùng biến thành âm báo biểu thị có tin nhắn. Anh mở tin nhắn ra đọc, vẫn là An Nhiên gửi đến, nói rằng cô ấy đã giúp anh liên hệ với một công ty, ứng tuyển vào vị trí kỹ sư mạng, tổng giám đốc là bạn của người quen, đồng ý rằng chỉ cần lúc anh đến phỏng vấn, năng lực đạt yêu cầu thì có thể đến làm việc trước với mức lương thử việc. Còn về bằng cấp, giấy tờ có thể thư thư một chút, đợi anh làm lại đầy đủ văn bằng, chứng chỉ thì sẽ ký hợp đồng chính thức sau. Cô bảo anh nhanh chóng gọi điện lại cho cô, buổi sáng nay cô sẽ đưa anh đi phỏng vấn, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Chẳng dễ dàng gì mới nhờ người ta tìm được chỗ như thế này, nếu bỏ qua thì không có cơ hội nữa đâu, cậu nhất định phải nhanh chóng liên lạc với mình, đừng bỏ lỡ đấy!”

Tịch Duệ Nam nhìn đăm đăm vào tin nhắn này, trầm tư hồi lâu, cuối cùng trả lời lại cô ấy chỉ với sáu chữ đơn giản: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”

Sau đó, anh lại tắt máy. Anh rất cảm ơn An Nhiên đã giúp đỡ nhưng anh kiên quyết không nhận sự giúp đỡ của cô ấy nữa.

Ngay từ đầu, anh không nên nhận sự giúp đỡ của cô ấy nhưng lúc đó, anh thực sự không cự tuyệt được cô.

Sau khi rời khỏi trường học, anh tìm một nhà nghỉ nhỏ sạch sẽ để sống tạm. Hôm sau là thứ Bảy, anh đến hội chợ việc làm tìm việc. Đây là lần đầu tiên anh đến hội chợ việc làm, cảnh người đông như kiến, chen chúc vật vã khiến anh có chút chấn động. Chen lấn trong đó cả nửa ngày rồi ra ngoài, anh đột nhiên phát hiện túi đeo trên người mình chỉ còn lại quai túi.

Đó là chiếc túi khoác một bên vai của NIKE, có thể tên trộm nhận ra là hàng hiệu, cho rằng trong túi nhất định có không ít đồ đáng giá, liền cắt đứt quai đeo, trộm mất. Anh quá sơ ý còn tên trộm lại rất có kinh nghiệm, ra tay vô cùng chuẩn xác. Trong túi có đựng toàn bộ gia tài của anh, bằng cấp, chứng chỉ, di động, ví tiền, tiền mặt không có nhiều, chẳng qua chỉ có mấy trăm tệ nhưng trong ví có kẹp một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có ba nghìn tệ, là số tiền tích lũy trong gần hai tháng làm việc ở trường học của anh. Đáng chết nhất là chứng minh thư và thẻ ngân hàng cùng nhét trong ví tiền, nếu tên trộm to gan thì hoàn toàn có thể mạo danh anh đến báo quên mật khẩu và rút hết tiền.

Lúc từ hội chợ việc làm đi ra ngoài, anh đã bị kẻ trộm làm cho trắng tay. May mà buổi tối hôm trước, lúc thuê phòng nghỉ có đặt cọc bốn trăm tệ, vốn định ở mấy ngày, tìm được việc rồi mới đi, lúc này anh hoảng hốt, lo lắng chạy về trước mười hai giờ trưa để trả phòng. Tiền đặt cọc trừ sáu mươi tệ tiền phòng một ngày thì còn ba trăm bốn mươi tệ, chính là toàn bộ gia sản của anh.

Đeo túi hành lý đơn giản, anh tìm đến một khu nhà cho thuê giá rẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thuê một chiếc giường giá rẻ nhất.

Ở căn phòng như thế này, anh đã trải qua những đêm nóng bức nhất kể từ sau khi đến phương Nam, cả đêm mồ hôi chảy ròng ròng, chưa đến hai ngày đã nổi mẩn khắp người.

Anh thực sự không chịu nổi, ban ngày thì chạy đến trung tâm mua sắm hưởng thụ điều hòa miễn phí, vì ban đêm nóng quá không ngủ được, lúc này ở trung tâm thương mại có điều hòa mát mẻ, anh liền không kìm được cơn buồn ngủ. Nhưng ở đây không có ghế cho người ta ngồi nghỉ, nếu có thì cũng là chỗ người ta bán đồ ăn uống, muốn ngồi thì phải bỏ tiền. Sau đó anh nghĩ đến việc lên xe buýt ngủ, mất hai tệ một lượt thì có thể ngủ hơn một giờ đồng hồ, cũng khá tiết kiệm.

Anh không ngờ lại gặp An Nhiên ở trên xe. An Nhiên giống như Bạc Hà, là bạn học cũ thời trung học, nhưng cũng không giống Bạc Hà, cô ấy đối xử với anh rất nhiệt tình.

Anh không có việc làm, lại mất hết giấy tờ và ví tiền, những chuyện xui xẻo giáng xuống hết lần này đến lần khác, ở nơi xa lạ không người thân thích này, chẳng có ai giúp đỡ anh. An Nhiên nhiệt tình ra tay giúp đỡ, tuy anh từ chối hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng không hoàn toàn cự tuyệt. Anh nhận chìa khóa phòng của cô, lúc nóng đến mức không thể chịu nổi thì sẽ đến chỗ cô ngủ một giấc.

Anh thuyết phục bản thân: “An Nhiên là đồng hương, lại là bạn học cũ, trước đây đối xử với anh rất tốt, bây giờ vẫn nhiệt tình giúp đỡ anh như vậy, một tấm lòng tốt có ý tốt, hà tất phải đẩy người ta ra ngoài cả nghìn dặm?”

Thực tế đã chứng minh đó là sai lầm lớn, sai lầm đặc biệt của anh. Lúc Bạc Hà đánh đến cửa, anh hoàn toàn sững sờ. Hóa ra An Nhiên có bạn trai, anh ngủ ở trong phòng của cô ấy, nếu bạn trai cô ấy biết được thì sẽ nghĩ thế nào? Mà anh cũng nên nghĩ đến chuyện này, An Nhiên và Bạc Hà cùng ở một thành phố, làm sao có thể không liên lạc với nhau chứ? Tình bạn của họ thời trung học đã tốt như vậy. Đêm hôm đó...

Đột nhiên lật người ngồi dậy, Tịch Duệ Nam lại lần nữa cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, không muốn tiếp tục nhớ đến những hồi ức không vui nữa. Nhét chiếc điện thoại xuống dưới gối, anh vào nhà vệ sinh tắm, chuẩn bị ra ngoài tìm việc. Cứ tìm việc gì đó để làm trước đã, tiền của anh chẳng còn mấy đồng, không thể tiếp tục cứ ngồi ăn trên ngọn núi trống không nữa.

“Cảm ơn cậu, không cần đâu.” An Nhiên nhìn sáu chữ trên màn hình điện thoại, đờ ra cả nửa tiếng đồng hồ. Đang đờ đẫn, Quý Phong gọi điện đến dặn dò cô: “Sau hai rưỡi chiều nay em hãy dẫn người bạn đó đi tìm Vương Tổng nhé, ông ấy vừa mới gọi điện nói với anh bây giờ có việc, buổi sáng sẽ không đến công ty.”

Quý Phong thực sự là người nhiệt tình, chuyện đã đồng ý thì làm đến nơi đến chốn.

Tối qua ở nhà Bạc Hà, An Nhiên vừa nhìn thấy Quý Phong liền nhận ra anh nhất định dễ nói chuyện hơn Bạc Hà. Có câu nói: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”, so với “tiểu quỷ” rắc rối Bạc Hà, cô chẳng thà tránh đi, trực tiếp nhờ “diêm vương” Quý Phong giúp đỡ.

Thế là An Nhiên bày ra vẻ mình có ý với Quý Phong. Sau bữa tối, cô lấy điều này làm lý do đẩy Bạc Hà đi, nhân lúc Quý Phong một mình lái xe đưa cô về, cô mặt dày nói với anh, lần đầu gặp mặt đã có chuyện muốn cầu anh giúp đỡ.

Cô biết mình đã mạo muội. Quý Phong cũng có chút ngạc nhiên nhìn cô, nhưng vẫn mỉm cười. “Không cần dùng đến chữ “cầu” như thế, nếu anh có thể giúp đỡ chuyện gì thì cứ nói một tiếng là được rồi. Em là bạn thân của Bạc Hà, anh tuyệt đối sẽ không từ chối.”

An Nhiên nói đại khái về tình hình của Tịch Duệ Nam cho anh biết, cẩn thận câu chữ để không nhắc đến việc cậu ấy từng làm giáo viên ở trường của Quý Vân, sau đó bị Bạc Hà ép phải thôi việc, cô sợ sau khi anh biết rõ ngọn ngành sẽ không chịu giúp đỡ. Rốt cuộc thì Bạc Hà cũng được coi là em gái của Quý Phong, anh ấy không thể dang tay giúp đỡ người ngoài được. Lúc này cô chỉ nói đó là một bạn học cũ của cô đến đây tìm việc, vì không cẩn thận nên đã làm mất hết bằng cấp, giấy tờ... bây giờ, chuyện tìm việc trở nên rất phiền phức, nên cô muốn nhờ anh giúp đỡ.

“Quý Phong, em nghe Bạc Hà nói gia đình anh ở đây đã mười mấy năm rồi, bố anh còn mở công ty, vậy các ông chủ mà anh quen biết nhất định là rất nhiều nhỉ? Anh có thể giúp bạn em tìm một công việc thích hợp không, vấn đề là bây giờ, giấy tờ của cậu ấy mất hết rồi, nếu không có người quen giới thiệu thì cậu ấy chẳng thể tìm được một công việc như ý. Em từng bảo Bạc Hà tìm anh hỏi xem nhưng cô ấy không chịu, nên em đành mặt dày đến hỏi anh, thật sự là rất ngại.”

Đúng như An Nhiên nghĩ, Quý Phong là người rất dễ nói chuyện. Nghe cô nói Tịch Duệ Nam tốt nghiệp chuyên ngành tin học, anh lập tức nghĩ đến một công ty khá thân quen, vừa khéo hai ngày trước nói muốn tuyển một kỹ sư mạng, phụ trách xây dựng và bảo vệ trang web của công ty. Anh tìm số điện thoại rồi gọi cho vị Vương Tổng kia. Vì là người quen giới thiệu, ông ta lập tức đồng ý, hẹn sáng hôm sau phỏng vấn, nếu khiến ông ta hài lòng thì giấy tờ, bằng cấp có thể đợi bổ sung sau.

An Nhiên không ngờ sự việc lại thuận lợi thế này, vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói cảm ơn Quý Phong, sau đó còn không quên dặn dò anh: “Anh nhất định không được nói cho Bạc Hà biết em nhờ anh tìm việc cho bạn học, em sợ cô ấy sẽ không vui.”

Quý Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ. “Yên tâm, anh nhất định sẽ không nói cho em ấy.”

Ai có thể ngờ, một cơ hội cô chẳng dễ dàng gì mới tìm được, Tịch Duệ Nam lại kiên quyết từ chối, từ chối một cách dứt khoát, sau khi gửi tin nhắn liền tắt máy. Xem ra anh thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3