Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 05 - Phần 2

Trong suốt buổi tiệc, Huyền Lăng liên tục liếc mắt nhìn tôi, dặn dò Lý Trường đích thân đưa mấy món ăn bày trước mặt chia một ít cho tôi, đều là những món ngày thường tôi rất thích ăn. Tuy theo lễ nghi không thể trò chuyện nhưng tình ý triền miên, ấm áp, tôi bất giác cảm thấy trong lòng vui sướng.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc gia yến kết thúc, đêm Trung thu, Huyền Lăng đương nhiên sẽ nghỉ lại ở Chiêu Dương điện của Hoàng hậu, các tần phi ai nấy đều tự trở về cung của mình nghỉ ngơi. Ngồi trên kiệu cao, hơi rượu khi nãy lại dâng lên, hai má nóng bừng bừng, người tôi mềm nhũn. Chống tay nằm nghiêng một lát, tôi ngẩng đầu ngắm ánh trăng tuyệt đẹp trên cao, vầng trăng Mười lăm tròn trịa tựa mâm bạc, treo cao vút giữa vòm trời đêm đen mượt như nhung, sáng trong rực rỡ. Ánh trăng như nước chiếu rọi khiến ngọc bội bỉ mục đeo trên váy thêm phần trong suốt, óng ánh. Bỉ mục vốn là cặp cá sống thành đôi, đêm trăng tròn thế này, nhưng tôi chỉ cô đơn một mình, làm bạn với bóng, nghe thấy tiếng cò trắng lội nước não nùng ngoài hồ Thái Dịch, tôi bất giác cảm thấy cô đơn. Vầng trăng sáng tỏ kia cũng biến thành vũng nước ảm đạm phủ đầy sen ấu bập bềnh trong hồ Thái Dịch.

Yến tiệc chấm dứt, về lại Oánh Tâm đường, Lưu Chu và Hoán Bích hầu hạ tôi thay lễ phục, rồi tháo đám trang sức nặng nề xuống, rửa sạch sẽ phấn son trên mặt. Tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt, nói: “Mặt nóng quá, đêm nay đúng là uống hơi nhiều thật!”

Lưu Chu mím môi cười, thưa: “Rượu không làm say, mà người tự say đấy thôi. Trong buổi tiệc, Hoàng thượng lúc nào cũng quan tâm đến tiểu thư, đến An Mỹ nhân mới được sủng ái gần đây cũng chẳng chia được nửa phần.”

Tôi giả vờ giận dỗi. “Đừng nói bậy!”

Hoán Bích hơi ngẩn người rồi lại mỉm cười ngọt ngào.

“Vậy sao?”

Lưu Chu tiếp tục kể: “Ngươi không đi theo hầu thì đương nhiên không nhìn thấy rồi, Hoa Phi tức tối đến lé cả mắt luôn đấy!” Nói xong, gập người, phá lên cười khanh khách. “Cũng phải chọc tức nàng ta một phen mới được, nếu không nàng ta không biết địa vị của tiểu thư trong lòng Hoàng thượng như thế nào, suốt ngày vênh vênh váo váo.”

Tôi lườm nàng ta một cái. “Nói bậy bạ gì đó! Tuy đang ở cung của mình nhưng vẫn phải cẩn thận một chút!”

Lưu Chu nghe vậy mới chịu bớt phóng túng, cụp mắt vâng dạ.

Hoán Bích ôm lễ phục của tôi vuốt phẳng rồi đem treo lên, góp chuyện: “Hoàng thượng trước giờ đều đối xử rất tốt với tiểu thư của chúng ta mà.”

Tôi nghe vậy trong lòng hơi ấm áp, nhưng lại có chút bi thương chầm chậm dâng trào.

Vừa thay áo ngủ xong, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang lên ngoài cửa, cho rằng đó là Tiểu Liên Tử canh đêm, bèn ra lệnh: “Cũng không còn sớm nữa, đi đóng cửa cung rồi nghỉ ngơi thôi!”

Không ngờ lại là giọng của Lý Trường vang lên cung kính: “Làm phiền đến giấc ngủ của tiểu chủ, đúng là lỗi của nô tài!”

Tôi thấy là hắn thì không khỏi ngạc nhiên, muộn thế này rồi hắn còn đến đây làm gì, bèn khách sáo hỏi: “Ta vẫn chưa ngủ đâu, công công đến muộn thế này là vì có chuyện gì sao?”

Hắn thưa: “Hoàng thượng có một vật dặn nô tài nhất định phải chuyển cho tiểu chủ, hy vọng tiểu chủ yên giấc mộng đẹp.”

Nói xong, hắn tươi cười đưa vật đó cho Cận Tịch để dâng cho tôi. Là một hộp gỗ tử đàn thếp vàng hết sức tinh xảo. Ở chỗ mở hộp có dán tờ giấy niêm phong, bên trên viết một chữ “Phong” thật lớn, bên cạnh là sáu chữ nhỏ do Hoàng thượng đích thân viết: “Ban cho Tiệp dư Chân thị.”

Lý Trường chỉ đứng đó cười bồi, thưa rằng: “Xin Tiệp dư tiểu chủ mở ra xem, nô tài mới dám quay về phục mệnh.”

Tôi có chút tò mò, mở ra xem thử, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, khóe mắt âm ấm, nhất thời không sao kìm nén được. Trong hộp là một dải lụa bạc tết thành nút thắt đồng tâm. Hoa văn bên trên uốn lượn quanh co, từng mối từng mối nối tiếp chồng lên nhau, được tết vừa chắc chắn vừa đầy đặn, rõ ràng là người làm ra nó đã hết sức tận tâm. Bên cạnh là một tờ giấy lụa mỏng, trên có viết hai hàng chữ khải: Eo thắt hai dải lụa, nằm mơ kết đồng tâm[14]. Đây là hai câu thơ trích trong bài Hữu sở tư của Lương Vũ đế Tiêu Diễn. Thấy y tự tay viết hai câu này, tôi bất giác mỉm cười vui sướng, hồi lâu sau mới lên tiếng dặn dò: “Xin công công chuyển lời tạ ơn của ta đến Hoàng thượng!”

[14] Yêu trung song khỉ đái, mộng vi đồng tâm kết.

Lý Trường chỉ mỉm cười, thưa: “Vâng ạ! Chúc mừng tiểu chủ!” Nói xong bèn cùng bọn Cận Tịch lui ra ngoài.

Ánh trăng như hoa say sưa nở rộ, xuyên qua rèm cửa sổ hoa văn băng tuyết, rọi xuống mặt đất như làn sương mỏng trắng muốt. Tôi nắm chặt nút thắt đồng tâm, tủm tỉm cười, chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm thức dậy, tôi ngồi trước gương, chậm rãi chải mái tóc dài, chỉ thấy người trong gương mày mắt như vẽ, khuôn mặt hơi lộ vẻ tiều tụy nhưng hai mắt vẫn lấp lánh, sáng rỡ tựa sao trời, chẳng khác gì hai viên thủy ngân đen láy, mỗi lần ngó nghiêng lại tỏa ra hào quang óng ánh.

Tôi nhẩm tính Huyền Lăng đã nghỉ ở chỗ tôi ba đêm liền, hẳn là đêm nay sẽ ghé sang chỗ Lăng Dung. Từ khi My Trang xảy ra chuyện, tôi gần như lúc nào cũng rơi vào thế dưới. Cứ nghĩ một khi Lăng Dung được sủng ái thì đám người Hoa Phi sẽ chẳng dám làm gì tôi, nhưng giờ xem ra, nhờ vả người khác chẳng bằng dựa vào chính bản thân mình, tôi nên bắt đầu bày mưu tính kế là vừa.

Quấn một lọn tóc nơi tay, tôi chìm đắm trong suy tư. Đột nhiên nhìn thấy trong gương có bóng áo xanh loáng lên ngoài cửa sổ, tôi suýt tưởng mình bị hoa mắt, sau đó cất tiếng quát, hỏi: “Ai lén lút bên ngoài kia thế?”

Hóa ra là Hoán Bích. Nàng ta xoay người bước vào, tủm tỉm cười, thưa rằng: “Hoàng thượng sai công công ở Hoa phòng đưa đến mấy chậu cúc tím mới nở, là giống Song phi yến[15] và Tiễn hà tiêu[16]. Nô tỳ muốn hỏi xem tiểu thư giờ có muốn ra ngắm hay không, nhưng lại sợ làm kinh động đến tiểu thư.”

[15] Đôi yến cùng bay.

[16] Lụa cắt từ ráng màu.

Tôi thực ra không mấy ưa thích hoa cúc, luôn cho rằng mùi hương của nó hơi khó chịu, nhưng My Trang thì lại rất thích. Mùa thu năm ngoái, tỷ ấy đang được sủng ái, hẳn là Huyền Lăng cũng từng ban thưởng cho tỷ vô số loại cúc quý hiếm, trước hiên sau nhà nở rộ như mây trắng, như ráng chiều, đến nơi tỷ ấy ở cũng được đổi tên thành Tồn Cúc đường.

Lòng tôi không khỏi buồn bã, hoa cúc năm nay vẫn nở rộ nhưng vinh sủng của My Trang đã tan thành mây khói rồi.

Tồn Cúc đường vô cùng náo nhiệt thuở trước nay đã trở thành lồng giam phạm nhân. My Trang bị giam giữ bên trong, chỉ còn lại mấy chữ Tồn Cúc đường sáo rỗng khiến người ta thương cảm.

Tôi chợt nảy ra một ý, liếc sang Hoán Bích rồi vờ như chẳng có chuyện gì, ra lệnh: “Ngươi bảo bọn họ đặt ở ngoài hành lang, chăm sóc cho tốt, lát nữa ta sẽ ra ngắm.” Nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Hôm qua Hoàng thượng ban thưởng trang sức, đều là đồ tốt cả, ngươi chọn vài ba món đem tặng An Mỹ nhân, Phùng Thục nghi và Hân Quý tần. Rồi nhắn với Phùng Thục nghi là tối mai ta sẽ ghé sang chơi với nàng ta.”

Hoán Bích vâng dạ rồi yểu điệu xoay người đi ra ngoài.

Tôi nhìn theo thân hình tha thướt của nàng ta cho đến khi khuất sau tấm rèm, đột nhiên nghĩ ra một kế, rồi sau đó lại chìm đắm vào vô số tính toán và cân nhắc.

Tối hôm đó, Huyền Lăng không đến cung của tôi, tôi bèn dẫn theo Cận Tịch và Phẩm Nhi đến Hòa Hú đường thăm Tào Tiệp dư. Hẳn là tôi đến quá đột ngột nên Tào Tiệp dư khá bất ngờ. Bởi chuyện của Ôn Nghi công chúa dạo trước, nàng ta không khỏi có chút gượng gạo.

Tôi thân thiết nắm tay nàng ta, nói: “Muội muội rất nhớ công chúa nên ghé qua thăm. Tào tỷ tỷ chắc sẽ không từ chối muội chứ?”

Thấy tôi nói chuyện khách sáo như vậy, nàng ta vội vã mời tôi vào trong, lệnh cho cung nữ dâng trà thơm đãi khách. Nàng ta đáp lời tôi: “Sao lại từ chối chứ! Ngày đêm tỷ đều mong mỏi muội muội chịu ghé qua chơi, chỉ là sợ muội muội còn giận tỷ hồ đồ.”

Tôi cùng nàng ta ngồi xuống, tủm tỉm cười, đón lấy chung trà do cung nữ dâng lên, chầm chậm thổi đi bọt trà, nói: “Tào tỷ tỷ nói như vậy làm muội muội thật ngại quá. Chuyện xảy ra hôm đó chỉ là chút hiểu lầm thôi, muội muội chỉ sợ Tào tỷ tỷ vẫn còn canh cánh trong lòng, nên cố ý ghé qua để cùng tỷ tỷ gỡ giải khúc mắc. Mọi người cùng hầu hạ Hoàng thượng, vốn nên gần gũi, thân thiết mới phải, sao lại vì chút hiểu lầm nhỏ nhặt ấy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”

Tào Tiệp dư gật đầu lia lịa. “Đúng là như thế thật!” Nói xong, nàng ta nắm lấy tay tôi, vỗ vỗ, một giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mi: “Tỷ tuy lớn hơn muội vài ba tuổi thật, nhưng lại là một kẻ hồ đồ, hôm đó tin vào những lời láo lếu của đám người xấu xa, đáng chết kia, bỗng dưng lại khiến muội muội chịu hàm oan bằng trời, đúng là đáng đánh mà!” Nói xong làm bộ như muốn tự tát vào mặt mình.

Tôi vội giữ tay nàng ta lại, nói: “Tỷ tỷ còn làm như thế này nữa thì là có ý muốn đuổi muội muội đi rồi. Đều là do đám cung nữ lắm mồm lắm miệng, khi không lại khiến cho tỷ muội chúng ta bất hòa. Chuyện này vốn không liên quan đến tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ là quan tâm đến công chúa thôi, quan tâm quá thì sẽ hồ đồ mà.”

Tào Tiệp dư cảm thán thốt lên: “Không ngờ trong hậu cung rộng lớn này, muội muội là người hiểu rõ tỷ nhất. Tỷ chỉ có mỗi một đứa con gái là Ôn Nghi, đương nhiên là yêu thương nó chẳng khác nào bảo bối, nó lại hết bệnh này đến bệnh khác, chẳng lúc nào tỷ có thể thôi lo lắng cả, chính vì thế mới trúng kế của kẻ khác, oan uổng cho muội muội.”

Tôi tủm tỉm cười, đáp: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại làm gì nữa. Hôm nay muội đột ngột ghé thăm tỷ tỷ, đúng là mạo muội quá, tỷ tỷ đừng trách muội.” Nói xong, tôi lệnh cho Phẩm Nhi dâng lễ vật lên, chỉ vào từng món một. “Đây là mấy chiếc yếm do muội đích thân thêu tặng công chúa, muội muội không thạo may vá cho lắm, đây chỉ là chút tấm lòng của muội, tỷ tỷ đừng chê nhé! Mấy xấp lụa này là do Chức tạo sở vừa mới dâng lên, tỷ tỷ đương nhiên là không thiếu nhưng cũng cứ dùng để cắt may thêm y phục. Mấy món phấn son này là do đích thân Thôi Thuận nhân chế ra lúc nhàn rỗi, thoa lên mặt vừa mịn màng vừa nhẵn nhụi, hơn hẳn loại do Nội vụ phủ đưa tới, tỷ tỷ có thể dùng thử xem sao.”

Tôi vừa kể xong một món, Tào Tiệp dư liền luôn miệng khen ngợi, hai bên vô cùng thân thiết, cứ như chưa hề có chút hiềm khích nào vậy. Nàng ta nhìn ngắm một lượt rồi cầm mấy chiếc yếm tôi tặng cho Ôn Nghi công chúa lên, lần giở vẻ thích thú rồi chậc lưỡi khen: “Muội muội khéo tay thật đấy, hình thêu chim phượng như đang muốn tung cánh bay lên, còn đóa hoa kia vừa liếc mắt nhìn thì đã như ngửi thấy mùi hương vậy.” Nói xong bèn lệnh cho vú em ôm Ôn Nghi ra ngoài, ướm chiếc yếm vào người, không ngớt lời khen, dường như không hề có ý đề phòng tôi.

Trước cảnh đó, tôi chỉ tủm tỉm cười, bế bồng Ôn Nghi một lát rồi mới kéo tay Tào Tiệp dư, nói khẽ: “Mấy món này chỉ là vật tầm thường mà thôi, muội muội còn có một thứ nữa muốn tặng cho tỷ tỷ, chỉ là ở nơi này thì không tiện, có thể vào bên trong nói chuyện được không?”

Tào Tiệp dư ngẫm nghĩ một lát rồi đáp ứng ngay, cùng tôi đi vào bên trong. Nhà trong vừa kín đáo vừa mát mẻ, rèm mỏng tầng tầng lớp lớp buông rủ sát đất. Trên giường có đặt chăn gấm mỏng thêu hoa hồng màu tía, chiếc án cạnh giường đặt bình hoa bằng gốm hình cô gái nhún vai, bên trong có cắm lưa thưa mấy cành hoa đang mùa, không hề lộ vẻ xa hoa. Tôi lấy một chiếc hộp men nạm vàng nhỏ xíu từ trong tay áo ra, trịnh trọng thưa: “Xin tỷ tỷ đừng từ chối món quà này!”

Tào Tiệp dư thấy tôi trịnh trọng như vậy thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Muội muội sao lại làm thế?” Rồi ép tôi ngồi xuống, đón lấy chiếc hộp mở ra xem thử. Vừa mở hộp ra, mặt nàng ta đã lộ vẻ kinh ngạc không thể nào tin nổi, nói: “Lễ vật quý giá thế này, tỷ ngàn vạn lần không dám nhận đâu. Muội muội hãy đem về đi!”

Tôi kiên quyết nói: “Muội muội vốn có chuyện muốn nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ nói như vậy là có ý cự tuyệt muội muội rồi phải không?”

Tào Tiệp dư cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, dịu dàng hỏi: “Muội muội muốn nhờ chuyện gì thì xin cứ nói thẳng ra, nếu tỷ tỷ giúp được thì đương nhiên sẽ không từ chối.”

Tôi thu lại nụ cười, nghẹn ngào thưa: “Hoa Phi nương nương cao quý, trang nhã, trong lòng muội muội cực kỳ khâm phục, chỉ là không biết vì lý do gì đã lỡ đắc tội với nương nương, khiến cho nương nương hiểu lầm muội, khiến muội muội chẳng thể gần gũi phong thái tài hoa của nương nương.” Nói xong, tôi nức nở khóc thành tiếng. “Muội muội một mình ở chốn thâm cung này, cơ khổ vạn phần. Giờ Thẩm Thường tại lại bị giam lỏng, muội muội càng thêm phần cô đơn, lẻ loi. Mong tỷ tỷ rủ lòng thương!”

Mặt Tào Tiệp dư lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng an ủi tôi: “Muội muội sao lại nói như vậy cơ chứ? Muội muội được Hoàng thượng sủng ái, lại thân thiết với An Mỹ nhân như chị em ruột, sao có thể cô đơn, lẻ loi kia chứ!”

Tôi rơi lệ, thưa: “Muội muội có được sủng ái gì đâu cơ chứ, chẳng qua là Hoàng thượng ham mới mẻ nên mới thường ghé qua thêm một hai hôm, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ quên mất muội, An muội muội lại là người không mấy lanh lợi. Hoàng thượng càng lúc càng sủng ái nàng ta, không biết muội muội đây tương lai sẽ đứng ở chỗ nào nữa.”

Tào Tiệp dư nghe xong mắt cũng đỏ lên, thở dài, nói: “Lời của muội muội nói đúng vào nỗi thương tâm của tỷ, tỷ tỷ đây chẳng phải cũng có tình cảnh hệt như thế sao! Tuy nói là có một đứa con nhưng cũng chỉ là công chúa, không dùng được vào việc gì.”

Tôi vội thưa: “Hoa Phi nương nương vô cùng tin tưởng tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ nói thêm vài lời tốt đẹp cho muội muội trước mặt nương nương, nếu được nương nương quan tâm chiếu cố thì muội muội cảm kích vô cùng.” Nói xong, tôi cầm khăn tay lên, lặng lẽ thấm khô vệt nước mắt trên má.

Tào Tiệp dư vội vã an ủi tôi: “Muội muội có lòng như vậy, nương nương nhất định sẽ thông cảm thôi. Chỉ là món lễ vật này muội hãy đem về đi, tỷ tỷ sẽ cố gắng nói giúp cho muội trước mặt nương nương.”

Tôi cảm động nức nở: “Nếu được như thế thì muội muội nguyện vì nương nương và tỷ tỷ mà ra công chó ngựa.” Nói xong, tôi mở nắp hộp, đặt xuống trước mặt Tào Tiệp dư. “Mật hợp hương trong hộp này là do Hoàng thượng ban thưởng, nghe nói là cống phẩm của Nam Chiếu, tất cả chỉ có một hộp này mà thôi. Chỉ mong tỷ tỷ không ghét bỏ, chịu giữ lấy bên mình.”

Tào Tiệp dư vội nói: “Lễ vật này quả thực là quá quý giá, muội muội khi không tặng cho tỷ tỷ, chỉ e nếu người ngoài biết được thì không tốt đâu!”

Tôi mỉm cười. “Tỷ tỷ nếu chịu giúp đỡ muội thì còn quý giá hơn bất cứ món quà nào, muội sao có thể keo kiệt tiếc nuối một hộp hương liệu với tỷ tỷ cơ chứ! Huống gì mật hợp hương là do Hoàng thượng thưởng riêng cho muội muội, không hề được ghi chép lại.” Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Loại mật hợp hương này tưởng như chẳng có vị gì nhưng chỉ cần dính vào y phục thì sẽ lưu lại rất lâu, khác hẳn với các loại hương liệu tầm thường. Muội muội phúc mỏng, xin tỷ tỷ vui lòng nhận lấy!” Tôi lại bổ sung thêm một câu: “Xin đừng để người khác biết là được.”

Từ chối vài ba lượt cho có lệ, Tào Tiệp dư cuối cùng cũng vui vẻ nhận lấy, đặt lên bàn trang điểm trong nội thất. Trò chuyện thêm hồi lâu, tôi mới đứng dậy cáo từ.

Quay trở lại Oánh Tâm đường, đưa tay áo lên ngửi thử, trên người tôi đã vấn vít mùi mật hợp hương như có như không. Mùi hương này nhẹ nhàng, kín đáo, nếu không chú tâm ngửi thì không dễ dàng nhận ra, khóe môi tôi bất giác lộ nét cười nhàn nhạt.

Tiểu Liên Tử tiến vào bẩm báo: “Tiểu chủ vừa rời khỏi, Âm Tụ ở cung của Tào Tiệp dư đã lén đem những món tiểu chủ tặng vứt hết ra ngoài.”

Đó vốn là chuyện tôi đã đoán trước ngay từ đầu, nàng ta đời nào chịu vui lòng giữ lại quà tôi tặng cơ chứ? Tôi cũng chẳng cần nàng ta làm vậy, lúc này chỉ cau mày hỏi: “Đến hương liệu cũng vứt sao?”

Tiểu Liên Tử không rõ, hỏi lại: “Hương liệu nào cơ, nô tài không thấy.”

Tôi tủm tỉm cười. “Biết rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi!”

Cận Tịch hỏi tôi: “Tiểu chủ dám chắc rằng Tào Tiệp dư sẽ giữ lại mật hợp hương do người tặng ư?”

Nói chuyện với Tào Tiệp dư lâu như vậy, cổ họng đã khô rát, tôi cầm chung trà sứ Thanh Hoa có hoa văn cây liền nhánh lên, một hơi uống hết nửa chung rồi dùng móng tay dài sơn đỏ khẽ đẩy đẩy nắp chung, phát ra âm thanh leng keng, ánh mắt như vô tình nhìn lướt qua một lượt, rồi mới ung dung đáp: “Nàng ta ở dưới quyền Hoa Phi lâu như vậy, không hề dám tiếm quyền. Ta thấy cách ăn uống, y phục của nàng ta đều theo đúng quy củ, đến phòng ngủ cũng vậy, thì biết ngay nàng ta chưa từng được dùng loại hương liệu quý giá như thế. Hơn nữa, mật hợp hương quả thực rất hiếm, trừ Hoàng hậu không ưa thích dùng hương ra, có nữ nhân nào có thể từ chối kia chứ? Dẫu nàng ta có đề phòng ta đến mức nào thì cũng không nỡ lòng vứt bỏ hộp hương liệu đó.” Tôi đặt chung trà xuống, mỉm cười. “Kẻ không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý, chung quy cũng khó có thể thành công.”

Cận Tịch thưa: “Tiểu chủ tính toán chu đáo như vậy, nô tỳ yên tâm rồi!” Nói xong lại cười. “Nô tỳ theo hầu tiểu chủ sắp được một năm, tài suy đoán lòng người cực kỳ tinh tế của tiểu chủ thật khiến cho nô tỳ khâm phục.”

Tôi bình thản nói: “Lấy gì để mà suy đoán lòng người cơ chứ, chẳng qua là chịu khó ngẫm nghĩ một lát trước khi mở lời mà thôi!” Tôi cười lạnh. “Lòng người? Đó vốn là thứ khó suy đoán nhất, với năng lực tầm thường của ta bây giờ, muốn ước chừng thì còn được, chứ đoán cho đúng thì quá khó khăn.”

Cận Tịch cười nịnh. “Chỉ cần tiểu chủ đoán đúng tâm ý của Hoàng thượng thì đã quá đủ rồi!”

Tôi khẽ thổi vào viên trân châu khảm trên hộ giáp bằng vàng đeo ở ngón tay, nói: “Trong chốn hậu cung này, muốn nâng cao địa vị thì nhất định phải đoán cho đúng tâm tư của Hoàng thượng, nhưng nếu muốn sống thì phải đoán chính xác tâm tư của những nữ nhân khác trong hậu cung.” Nói xong, tôi nhìn sang Cận Tịch. “Những việc ta dặn dò đã lo liệu xong rồi chứ?”

Cận Tịch thưa: “Vâng, nô tỳ và Tiểu Doãn Tử, Tiểu Liên Tử đã lo liệu đâu vào đấy hết cả, ngoài ra chẳng ai khác biết được.”

Tôi nở nụ cười nhạt: “Vậy thì tốt, đừng làm uổng phí hộp mật hợp hương của ta, nó thật sự quý giá lắm đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3