Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 17 - Phần 1

Chương 17

Lan gãy

Vì năm mới sắp đến nên việc xét xử Mộ Dung Thế Lan không tiện
kéo dài đến năm sau, sợ sẽ không tốt lành. Túc Hỷ vừa bị thẩm vấn liền khai ra
là Mộ Dung Thế Lan đứng sau xúi giục, do đó, Hoàng hậu và Kính Phi liền quyết
định thẩm vấn Mộ Dung Thế Lan thâu đêm, sau đó đày nàng ta vào lãnh cung.

Tôi tạm ở tại Tồn Cúc đường của My Trang, tuy có hơi chật hẹp
nhưng bầu không khí lại hòa hợp vô cùng. Tựa hồ lúc này vẫn là hồi nhỏ, tỷ ấy
thường cùng tôi chụm đầu trò chuyện nơi đầu giường, ánh trăng bên ngoài cửa sổ
nhẹ nhàng chiếu xuống, như những bông hoa lê trắng ngần rải khắp mặt đất. Mái
tóc của My Trang rất dài, lại dày và đen nhánh, dưới ánh trăng trông hệt như
một xấp lụa thượng hạng, từ trong màn chảy ra ngoài.

My Trang vạch ngón tay tính toán thời gian. “Hôm nay là Hai
mươi lăm, cùng lắm là đến Hai mươi chín, ả tất chết chẳng sai!” Tỷ ấy khẽ cười
khúc khích. “Coi như không uổng công ta tự làm mình bị thương.”

Tôi cẩn thận quan sát miệng vết thương của tỷ ấy, oán trách:
“Tỷ đúng là, việc gì phải tự làm mình bị thương như thế! May mà bây giờ trời
lạnh, nếu là mùa hè nhất định sẽ mưng mủ đấy!”

My Trang bình thản nói: “Cùng lắm cũng chỉ để lại một vết sẹo
thôi, đổi lấy tính mạng của nàng ta cũng không tính là lỗ vốn. Nếu không tận
mắt nhìn thấy vết thương của ta, Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết
được việc bị lửa thiêu đáng sợ đến nhường nào. Chỉ khi nhìn thấy vết thương của
ta, Hoàng thượng mới nghĩ nếu đổi lại là muội thì kết quả sẽ ra sao, thế mới
càng thêm căm hận Mộ Dung Thế Lan đến thấu xương.”

Có lẽ thù hận thực sự có thể khiến tâm tư một người trở nên
kín kẽ, một My Trang với dũng khí thế này khiến tôi kính phục.

Chắc hẳn là vì bị thương nên sắc mặt tỷ ấy hơi nhợt nhạt, ánh
nến như phủ lên trên đó một lớp màu đỏ bồng bềnh, khiến làn da tỷ ấy càng như
trong suốt. My Trang nhìn gốc thủy tiên đang tỏa hương thầm dưới ô cửa sổ phía
nam, lẩm bẩm nói: “Sau này Mộ Dung Thế Lan chết đi, ta thực không biết sẽ phải
tranh đấu với ai nữa.”

Tôi khẽ nở nụ cười mỉm, cất giọng mang theo đôi nét thê
lương: “Muốn tranh đấu trong chốn hậu cung này há lại khó khăn đến thế, ai cũng
có thể là kẻ địch. Mà không muốn tranh đấu cũng chẳng khó gì, cứ ngoan ngoãn im
lặng là được. Người mới sẽ không ngừng tiến vào, lẽ nào tỷ tỷ còn sợ cuộc sống
về sau sẽ cô đơn sao? Tỷ cứ chăm sóc vết thương của mình cho tốt, đợi sau khi
nó đóng vảy, muội sẽ mang keo xóa sẹo đến cho tỷ dùng, cánh tay này đừng để có
sẹo mới tốt.”

Sáng sớm hai ngày sau, tôi đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, mọi
người đều đã có mặt. Lăng Dung hình như đã hoàn toàn quên mất việc xảy ra trong
ngày tuyết rơi lúc trước, tươi cười trò chuyện với tôi và My Trang, nói: “Nếu
tỷ tỷ ở chỗ My tỷ tỷ không tiện, cứ đến chỗ muội cũng được.”

Tôi cười, nói: “Không có gì là không tiện cả, dù sao cũng chỉ
ở tạm thôi, một thời gian nữa Đường Lê cung được sửa sang xong, ta lại có thể
dọn về rồi.”

Nàng ta lại quay sang nói với My Trang vẻ quan tâm: “Thẩm tỷ
tỷ chớ nên ăn mấy thứ hải sản như tôm cá đấy nhé, cũng không được uống rượu,
không tốt cho vết thương đâu.”

Đương lúc trò chuyện, Hoàng hậu lên tiếng: “Mộ Dung thị không
biết hối cải, lòng dạ tàn độc, không ngờ lại sai kẻ nô tài Túc Hỷ phóng hỏa đốt
Đường Lê cung, thực là tội ác tày đình, bản cung quyết định ban cái chết cho Mộ
Dung thị để giết gà răn khỉ, nếu không, chốn hậu cung này sẽ chẳng còn kỷ
cương, phép tắc gì nữa.”

Những người có mặt vốn đều oán hận Mộ Dung Thế Lan đã lâu,
đặc biệt trong hôm tôi bị phạt quỳ đến mất con, nàng ta đã bắt tất cả phi tần
trong hậu cung phải ngồi cùng dưới trời nóng nực, thực là đã đắc tội với tất cả
mọi người. Khi đó, bọn họ giận nhưng không dám nói, bây giờ thấy Hoàng hậu có ý
như vậy, ai cũng sảng khoái vô cùng, nhất tề khen Hoàng hậu sáng suốt.

Hoàng hậu trầm ngâm nói: “Mộ Dung thị dù sao cũng đã hầu hạ
Hoàng thượng lâu rồi, không nên tàn nhẫn quá!” Nói rồi bèn gọi Tiễn Thu lại:
“Đi nói với Lý công công, chuẩn bị rượu độc, dao găm và vải trắng, để nàng ta
chọn lấy một loại mà tự vẫn, vậy cũng coi như trọn tình nghĩa từng cùng hầu hạ
Hoàng thượng.”

Hân Quý tần cất tiếng cười sảng khoái. “Hoàng hậu nhân từ,
nếu đổi lại là thần thiếp, thấy nàng ta làm chuyện xấu xa như vậy, nhất định
phải chặt làm hai khúc thì mới hả cơn giận.”

Tôi tươi cười, nói: “Hân tỷ tỷ tốt nhất hãy đi làm Ngự sử phá
án, gặp vụ án nào thế này thì cứ chẻ đôi hung thủ, như vậy vừa tiết kiệm sức
lực lại vừa thoải mái.”

Hân Quý tần bật cười làm bộ giận dữ, khẽ vỗ vai tôi một cái,
nói: “Hoàn muội muội đúng là mồm mép láu lỉnh, ta chịu thua, không nói lại
được.”

Mọi người nhất tề cười vang, duy chỉ có Tương Quý tần là thần
sắc uể oải, mãi tới khi Hoàng hậu hỏi liền hai tiếng, nàng ta mới trả lời:
“Thần thiếp gần đây cứ luôn cảm thấy mỏi mệt, uống liền mấy thang thuốc mà
chẳng có tác dụng gì, xin Hoàng hậu nương nương thứ cho tội thất lễ.”

Hoàng hậu nói: “Ngươi phải chăm sóc Công chúa, lại sắp đến
năm mới, bận rộn nhiều việc, khó tránh khỏi có chút mệt nhọc.” Thế rồi bèn dặn
dò nàng ta phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sau đó mọi người liền giải tán.

Sau khi ngủ trưa dậy, tôi hỏi Cận Tịch: “Lý công công nói bao
giờ thì ban chết cho Mộ Dung thị?”

Cận Tịch đỡ tôi ngồi dậy súc miệng, thưa: “Việc hành hình
trong lãnh cung thường diễn ra vào độ hoàng hôn.”

Tôi suy nghĩ một chút, mỉm cười, nói: “Trang điểm thật đẹp
cho ta, ta phải đi đưa tiễn vị Hoa Phi nương nương tôn quý kia về cõi vĩnh
hằng.”

Thế rồi Cận Tịch bèn bới cho tôi kiểu tóc Tiên du trang nhã,
lại cài lên đó những thứ đồ trang sức châu ngọc lộng lẫy, xa hoa, nhìn cứ như
những vì sao lấp lánh trên bầu trời sâu thẳm. Kế đến lại mặc cho tôi một chiếc
áo gấm màu tím thêu hình hoa bay bướm lượn, phần viền may bằng chỉ xanh, nhìn
vô cùng bắt mắt. Sau khi trang điểm xong xuôi, Cận Tịch cười, nói: “Nương nương
thực rất ít khi diễm lệ thế này.”

Thù cũ hận mới trào dâng, nụ cười của tôi yêu kiều mà lạnh
lẽo. “Lần gặp gỡ cuối cùng mà, tất nhiên phải để lại cho ả ấn tượng đẹp nhất.”

Đường đến Khứ Cẩm lãnh cung đã rất quen thuộc đối với tôi. Mộ
Dung Thế Lan lúc này đang ngồi co ro một góc, quần áo chỉnh tề, dung nhan cũng
không nhếch nhác lắm.

Ả thấy tôi chỉ dẫn Tiểu Liên Tử đi vào, liền nói: “Lá gan của
ngươi cũng lớn thật đấy, đi vào lãnh cung mà chỉ dẫn theo một người.”

Tôi thản nhiên mỉm cười. “Ta từng đến nơi này nhiều hơn
ngươi, khi xưa Dư thị cũng đã chết ở nơi này ngay trước mặt ta.”

Ả hơi nhếch khóe môi. “Ngươi cũng muốn thấy ta chết sao?” Ả
vốn có đôi mắt phượng, khi liếc xéo lại càng toát ra vẻ xinh đẹp và sắc bén.
“Ngươi ăn mặc thế này trông chẳng giống như tới đưa tiễn, mà như một ả đàn bà
quê mùa đang chuẩn bị tổ chức việc mừng.”

Tôi chẳng hề tức giận, cười nói: “Có thể tận mắt nhìn thấy
ngươi tới thế giới Tây Phương Cực Lạc, sao còn không tính là việc mừng kia chứ?
Huống chi đàn bà quê mùa dù sao cũng tốt hơn là kẻ sắp chết.”

Ả cười lạnh. “Ngươi có gì để đắc ý chứ, chẳng qua là bày kế
hãm hại ta mà thôi!” Ả giận dữ quát lên: “Ta không hề sai Túc Hỷ phóng hỏa!” Kế
đến lại thở dốc. “Hắn tuy là người trong cung của ta nhưng chẳng phải là tâm
phúc, ta sao có thể sai khiến hắn đi làm việc đó được!” Đương cơn giận dữ, ả
nhảy bổ đến định bóp cổ tôi. Tôi chẳng thèm né tránh, khi bàn tay ả sắp chạm
đến người tôi thì Tiểu Liên Tử đưa chụp lấy đôi tay ả, bẻ ngược ra phía sau, ép
chặt ả vào tường.

Lớp vôi quét tường vốn đã ẩm mốc từ lâu, vừa bị va vào liền
loạt soạt rơi xuống, một nửa khuôn mặt của Mộ Dung Thế Lan lập tức bị bột vôi
phủ lên, ả ho sù sụ một hồi, vừa giãy giụa vừa điên cuồng gào lên: “Ngươi đổ
oan cho ta...”

Tôi phẩy nhẹ chiếc khăn tay, tươi cười nói: “Ngươi nhầm
rồi... Là Hoàng thượng đổ oan cho ngươi, không phải ta. Ta chẳng qua chỉ... hãm
hại ngươi mà thôi!” Thoáng dừng một chút, tôi lại tiếp: “Có điều, ngươi cũng
không là oan uổng gì, Thuần Tần chết đuối là do ngươi hại đúng không? Việc bỏ
bột sắn vào đồ ăn của Ôn Nghi Công chúa cũng là ngươi làm đúng không? Kẻ xúi Dư
Canh y hạ độc vào thuốc của ta, đẩy My Trang xuống nước, sai khiến Giang Mục
Dương, Giang Mục Y vu cho My Trang giả vờ có thai để tranh sủng, cũng đều là
ngươi đúng không? Lấy chuyện phóng hỏa thiêu Đường Lê cung đổ oan cho ngươi kỳ
thực cũng chẳng tính là gì.”

Ả ngẩng đầu, “hừ” lạnh một tiếng. “Ta biết ngay mà, ả tiện tỳ
Tào thị kia dám cắn ngược lại ta nhất định là do ngươi sai khiến, dựa vào mình
ả thì làm gì có lá gan chó đó!”

Tôi lắc đầu cười rộ, dải tua bên dưới cây trâm cài tóc phát
ra những tiếng tinh tang vui tai. “Ngươi đúng là chẳng hiểu gì về nhân tình thế
thái. Ngươi năm lần bảy lượt lợi dụng Ôn Nghi để tranh sủng, thậm chí còn không
tiếc lấy tính mạng nó ra làm trò đùa, Tương Quý tần thân là mẹ ruột, có lý đâu
lại không căm hận? Ngươi cho rằng việc nàng ta hận ngươi mới bắt đầu từ ngày
hôm nay sao? Băng dày ba thước chẳng thể do cái lạnh trong một ngày. Lẽ ra
ngươi phải biết nàng ta đã có dị tâm từ sớm mới đúng.”

Thần sắc ả biến đổi liên hồi, kế đó liền cất giọng khinh
miệt: “Với uy thế của ta năm xưa, đến mụ già Hoàng hậu kia còn phải nể ta mấy
phần, Tào thị chẳng qua chỉ là một con chó dưới tay ta, ta việc gì phải để mắt
đến ả!”

Tôi vuốt nhẹ lớp viền lông mềm mại trên ống tay áo, giữa chốn
lãnh cung ẩm thấp, lạnh giá này, mỗi câu nói bật ra đều kèm theo một làn khí
trắng ấm áp. Tôi chậm rãi nói: “Nếu là một con chó thì đã tốt, ít nhất nó cũng
rất mực trung thành. Con người không giống chó, con người xảo quyệt hơn chó
nhiều.”

Ả nhướng mày, hít thở nặng nề. “Tiện nhân! Ngươi với ca ca,
tẩu tẩu ngươi đều xảo quyệt như nhau. Nếu không phải ca ca ngươi dùng quỷ kế
khiến Vương gia buông lỏng sự cảnh giác với hắn, hắn sao có thể dễ dàng lấy
được bản danh sách đó, như vậy họ Mộ Dung và Nhữ Nam Vương cũng không rơi vào
cảnh thất bại! Các ngươi kẻ trong cung, kẻ ngoài cung thông đồng với nhau chính
là muốn dồn ta vào chỗ chết!”

“Nếu không phải Nhữ Nam Vương kiêu căng, ngang ngược, gia tộc
Mộ Dung làm ma trành cho hổ, kết cục này há lại xảy ra? Ngươi chớ nên quên, phu
quân của ngươi là Hoàng đế, Hoàng đế há lại cho phép những kẻ có thể uy hiếp
tới mình tồn tại? Ngươi cho rằng Hoàng thượng có thể dung tha cho bọn họ, thực
là quá ngây thơ!” Giọng nói của tôi lạnh băng, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của
ả tái nhợt đi.

Ả uể oải ngồi xuống đống cỏ khô, gắng gượng phản bác: “Bọn họ
đều là thần tử có công, vì Đại Chu mà giết địch nơi sa trường, chiến công hiển
hách...”

Tôi lạnh lùng ngắt lời ả: “Có chiến công hiển hách thế nào
thì cũng vẫn là thần tử của quân vương, nếu ở trên quân vương thì há chẳng phải
là mưu phản?”

Ả im lặng không nói, tôi cũng lặng im. Đúng lúc này, Lý
Trường dẫn người tiến vào, hành lễ với tôi, lại bày xuống trước mặt Mộ Dung Thế
Lan mấy chiếc khay gỗ có đặt dao găm, rượu độc và dải vải trắng, cung kính nói
với ả: “Vâng ý chỉ của Hoàng hậu, xin tiểu chủ hãy tự chọn lấy một món.”

Mộ Dung Thế Lan tỉnh táo trở lại, đưa mắt liếc nhìn y, lạnh
lùng nói: “Ý chỉ của Hoàng hậu? Vậy ý chỉ của Hoàng thượng thì sao? Mang tới
đây!”

Lý Trường vẫn cúi rạp đầu, thưa: “Ý của Hoàng thượng là giao
cho Hoàng hậu toàn quyền xử lý việc này, mời tiểu chủ!”

Ả nín thở trong khoảnh khắc, cất giọng nặng nề: “Không có
thánh chỉ của Hoàng thượng, Mộ Dung Thế Lan ta tuyệt đối không chịu chết.” Nở
một nụ cười thê lương, trong giọng nói của ả mang theo nỗi căm hận vô cùng: “Y
đã chính miệng sai giết chết cha anh của ta, còn sợ phải hạ một đạo thánh chỉ
nữa với ta sao?”

Lý Trường vẫn giữ nguyên bộ dạng kính cẩn. “Hoàng thượng đã
nói rồi, không muốn nghe thêm bất kỳ chuyện gì về tiểu chủ nữa.”

Ả cười lạnh một tiếng, dường như đang tự hỏi mình: “Hoàng
thượng chán ghét ta đến mức đó sao?” Nói rồi liền chỉnh sửa lại quần áo và búi
tóc, chiếc túi thơm may bằng gấm trắng đeo trên váy nhìn bắt mắt vô cùng, mùi
thơm tỏa ra từ đó chính là Hoan nghi hương nồng đậm và quen thuộc. Tôi cau mày
vẻ chán ghét, vô thức lùi lại hai bước. Ả đường hoàng khoanh chân ngồi xuống,
nói: “Ngươi đi xin ý chỉ của Hoàng thượng tới đây.”

Lý Trường tiến thoái lưỡng nan, tôi thấy vậy bèn nói với y:
“Lý công công không cần nôn nóng, hãy để ta nói vài câu từ biệt với Mộ Dung
tiểu chủ trước đã.”

Lý Trường vội nói: “Mời nương nương, nô tài xin đợi ở bên
ngoài.”

Thấy Lý Trường đã ra ngoài, tôi cười, nói với Mộ Dung Thế
Lan: “Xin lỗi nhé, lâu nay ta vốn quen xưng hô là “nương nương” rồi, đột nhiên
phải sửa lại thành “tiểu chủ” quả không dễ dàng gì.”

Ả đưa mắt liếc xéo tôi, hờ hững nói: “Tùy ngươi, dù sao ta
cũng sắp chết rồi!”

Tôi đưa chiếc lò sưởi cầm tay đang ôm trong lòng cho Tiểu
Liên Tử, nói: “Lò sưởi của bản cung lạnh rồi, ngươi ra ngoài cho thêm mấy cục
than vào đi.”

Tiểu Liên Tử do dự không chịu đi, khuôn mặt lộ vẻ đề phòng.
“Nàng ta...”

Tôi nói: “Ngươi cứ đi đi, có động tĩnh gì thì vẫn còn có Lý
công công ở bên ngoài kia rồi.”

Tiểu Liên Tử vâng lời ra ngoài. Tôi đứng trước mặt Mộ Dung
Thế Lan, hỏi: “Ngươi có biết tại sao Hoàng thượng lại chán ghét ngươi không?”

Ả khẽ lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng mân mê chiếc túi thơm, cất
tiếng: “Trước đây Hoàng thượng rất sủng ái ta, dù ta có phạm phải lỗi lầm lớn
đến mấy, Hoàng thượng có tức giận đến mấy, cũng sẽ không nỡ ghẻ lạnh ta quá
lâu.”

Tôi hờ hững hỏi: “Vậy tại sao Hoàng thượng lại sủng ái ngươi,
ngươi có từng nghĩ tới chưa?” Tôi nở nụ cười lạnh lẽo. “Chỉ bởi vì ngươi đẹp
thôi sao? Trong chốn hậu cung này chưa từng thiếu nữ nhân xinh đẹp.”

Ả phì cười. “Ngươi định nói vì ta mang họ Mộ Dung nên Hoàng
thượng mới sủng ái ta sao? Đoan Phi cũng xuất thân từ gia đình tướng lĩnh cơ
mà.” Ả thoáng lộ vẻ bất an, hơi dịch người qua bên cạnh.

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ả. “Kỳ thực trong lòng ngươi
đã có đáp án, hà tất phải dối mình dối người như vậy?”

Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Mộ Dung Thế Lan gằn giọng
quát: “Ngươi nói bậy! Hoàng thượng sao có thể không có chút tình cảm nào với ta
được!”

Nụ cười bên khóe môi lại càng nồng đậm, tôi chậm rãi nói: “Có
lẽ là có, nhưng dù vậy thì sau bao năm hống hách của ngươi và nhà họ Mộ Dung,
chút tình cảm ấy cũng đã tiêu hao hết rồi, chẳng còn lại một chút.”

Ả khẽ nở nụ cười với vẻ đơn thuần và ngây thơ, tựa một áng
mây lững lờ buổi sáng, rồi sắc mặt ả dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Vậy
sao? Năm đó ta mới mười bảy, chỉ biết rằng mình có thân phận tôn quý, vừa vào
cung đã được phong làm Hoa Tần. Đó là một buổi sáng ngày hè, ta dong ngựa chạy
trong khu rừng ở Thái Bình hành cung. Khắp cả hậu cung chỉ có một mình ta dám
cưỡi ngựa, Đoan Phi tuy là con nhà tướng nhưng cũng không dám so bì. Kết quả là
Hoàng thượng xuất hiện, người đã ngăn ta lại, kéo ta xuống ngựa. Khi đó ta rất
sợ hãi, sợ người sẽ trách mắng ta, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không phục, còn
muốn đua ngựa với người. Kết quả là người tươi cười đồng ý, khi đua ngựa ta
thắng người, nhưng người cũng không tức giận, còn cưỡi chung ngựa với ta. Chính
trong buổi tối hôm đó, Hoàng thượng đã sủng hạnh ta.” Ả đắm chìm vào dòng hồi
ức ngọt ngào, dưới làn ánh sáng lờ mờ trong lãnh cung, nhìn hệt như một bông
hồng kiều diễm đang nở rộ trên một khúc gỗ mục ruỗng. “Năm đó, ta mới mười bảy
thôi, vậy mà đã trở thành nữ nhân đắc sủng nhất trong hậu cung rồi. Người nói
trong cung có bao nhiêu nữ nhân như vậy, nhưng ai cũng sợ người, duy có ta là
không, nên người chỉ thích một mình ta.” Khẽ thở dài một tiếng, ả nói tiếp:
“Nhưng nữ nhân trong cung thực sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến ta tức giận.
Đêm nay người nghỉ ở chỗ phi tử này, đêm mai lại dừng chân ở chỗ phi tử khác,
ta thường xuyên chờ đợi, chờ đợi đến tận lúc trời sáng, nhưng người vẫn không
đến chỗ ta.”

Ả đột nhiên đưa mắt nhìn tôi. “Ngươi có biết cái cảm giác
phải chờ từ khi trời tối đến khi trời sáng là như thế nào không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3