Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 23 - Phần 1

Chương
23

Hương
thơm tiêu hồn đứt mộng

Có lẽ là vì quãng thời gian trước suy nghĩ
quá nhiều nên cơn bệnh của tôi lần này mãi vẫn chẳng có bao nhiêu khởi sắc.
Suốt một thời gian dài tôi không bước chân ra khỏi cửa, ngày ngày chỉ cắm hoa,
thêu thùa nhằm giết thời gian.

Tuy Trung thu đã qua nhưng cái nóng vẫn
chưa hề lui đi, những bông bách hợp đuôi cáo nở ở chỗ râm mát thì lại càng thêm
yêu kiều, đẹp đẽ. Tôi đặc biệt thích giống hoa này, mỗi ngày đều sai Hoa Nghi
đi hái một ít về, buổi sáng khi mới hái, chúng vẫn còn là nụ nhưng đến hoàng
hôn, tất cả đều nở bung, từng làn gió mát thổi tới làm hương thơm tỏa ra khắp
điện. Hoa Nghi nói: “Diên Vũ Nhi đúng là có lòng, ngày đó nương nương chỉ nhắc
một câu thôi mà bây giờ cô ta ngày ngày đều đi hái hoa bách hợp đuôi cáo mang
về. Thái y đã xem qua và nói là những bông hoa ấy không có vấn đề gì cả, mà
nghe nói Ly Phi cũng có vẻ rất thích.”

“Chắc cô ta không nói ra cách này là do ta
dạy cho đấy chứ?”

“Tất nhiên rồi, cô ta còn muốn lấy lòng Ly
Phi mà, huống chi Ly Phi cũng đâu có cho phép cô ta nhiều lời.”

Tôi mân mê bông hoa diên vĩ màu tím xanh
trong tay, nói: “Nha đầu đó cũng đáng thương, vốn theo lẽ thường, một phi tần
có người giúp mình lôi kéo Hoàng thượng không tính là chuyện xấu, nhưng Ly Phi
bây giờ căn cơ chưa vững làm sao chịu để người bên cạnh chia bớt ân sủng, cũng
khó trách cô ta lại áp chế Diên Vũ Nhi như vậy.”

“Có điều...” Hoa Nghi nói: “Nghe nói gần
đây Hoàng thượng thường qua đêm ở chỗ khác, Ly Phi nương nương đã có chút không
vui rồi.”

Việc này tôi cũng có nghe nói, thời gian
gần đây tôi thường khuyên Huyền Lăng tới bầu bạn với An Ly Dung nhiều một chút
để nàng ta bớt buồn, như vậy thành ra các cung khác đều bị ghẻ lạnh, nhưng mấy
hôm trước vừa khéo là sinh nhật của Khánh Quý tần, các phi tần đều tới điện của
nàng ta vui vẻ một phen, Huyền Lăng thì bầu bạn với nàng ta mấy ngày, rồi kế
đến lại tới lượt Trang Mẫn Phu nhân than bị đau đầu, thế là Huyền Lăng cũng qua
đêm ở chỗ nàng ta mấy ngày nữa.

Tôi mỉm cười lắc đầu. “Có gì đâu, đằng nào
mấy hôm nữa cũng là sinh nhật của Ly Phi rồi, Hoàng thượng ắt sẽ qua chỗ cô ta
thôi, chúng ta đâu cần suy nghĩ nhiều quá làm gì. Có điều hôm đó Diên Vũ Nhi ắt
sẽ bận rộn, muội hãy chuẩn bị sẵn hoa bách hợp để bên bờ hồ rồi kêu cô ta tự tới
đó lấy là được rồi, như thế cô ta sẽ đỡ mất công lựa chọn.”

Ngày mùng Một tháng Chín, Huyền Lăng quả
nhiên đã tới Cảnh Xuân điện. Ly Phi không mời các phi tần khác tới chung vui,
bọn họ cũng đa phần chẳng muốn tới làm gì, chỉ đưa quà tặng tới là xong, thành
ra trong Cảnh Xuân điện chỉ có Huyền Lăng và nàng ta ở riêng với nhau. Lúc này
An Ly Dung mang thai đã được năm tháng, theo lẽ thường dù có qua đêm với Huyền
Lăng cũng không sao. Thế là trong Cảnh Xuân điện tưng bừng tiếng đàn ca nhảy
múa, đứng từ nơi xa tít đã có thể nghe thấy rõ ràng, rất nhiều người trong cung
đều vì thế mà càng thêm ghen ghét Ly Phi.

Hôm ấy ngay từ sáng sớm, Đức phi đã dẫn
Lung Nguyệt tới cung của tôi chơi. Lung Nguyệt bây giờ đã gần bảy tuổi rồi,
cũng gần gũi với tôi hơn một chút, sẵn dịp này tôi liền tự tay dạy nó viết chữ.
Lung Nguyệt mới học viết chưa lâu, tỏ ra hết sức nghiêm túc, những nét chữ tuy
vẫn còn non nớt nhưng hạ bút đã đâu ra đấy rồi, đủ thấy sau này ắt sẽ có thành
tựu. Đức phi thì ngồi một bên thêu thùa, thỉnh thoảng lại dịu dàng đưa mắt nhìn
qua phía Lung Nguyệt. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, mới thoắt đó mà trời
đã tối.

Thời tiết hôm nay rất nóng, thành ra Đức
phi chẳng muốn đi lại, liền cùng Lung Nguyệt qua đêm tại Nhu Nghi điện luôn.
Đêm ấy vầng trăng mảnh mai như chiếc lưỡi liềm, ngoài trời rất tối, tôi liền
sai cung nữ mở rộng cửa sổ để gió thổi vào cho mát.

Khi tôi nghe thấy những tiếng huyên náo bên
ngoài thì đã là canh một. Trong cơn mơ màng, tôi giật mình thức giấc, khẽ đẩy
Đức phi đang ôm Lung Nguyệt mà ngủ say bên cạnh một cái, nói: “Tỷ tỷ mau nghe
thử xem kìa, bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi!”

Đức phi tức thì choàng tỉnh, đang định cùng
tôi khoác áo ra ngoài xem thử thế nào thì chợt Tiểu Doãn Tử hoang mang chạy vào
bẩm báo: “Hai vị nương nương, không hay rồi, Ly Phi nương nương sẩy thai rồi.”

Đức phi biến hẳn sắc mặt, khẽ quát: “Sẩy
thai thì sẩy thai chứ sao, cớ gì ngươi lại hoang mang như thế?”

Tiểu Doãn Tử mặt mày tái nhợt, run giọng
đáp: “Bẩm Đức phi nương nương, Ly Phi sẩy thai là vì Hoàng thượng... Bản thân
Hoàng thượng cũng đang kinh hãi lắm, việc không hay rồi.”

Tôi và Đức phi nghe nói là Huyền Lăng xảy
ra chuyện thì đồng thời biến hẳn sắc mặt. Đức phi dặn dò Hàm Châu trông coi
Lung Nguyệt rồi vội vã cùng tôi thay xiêm y đi tới Cảnh Xuân điện.

Lúc này Cảnh Xuân điện đã chìm trong hỗn
loạn, khi tôi bước chân vào nội điện, dù trong lòng đã có sẵn sự chuẩn bị nhưng
vẫn không kìm được cả kinh. Chỉ thấy trong điện ngợp đầy mùi máu tanh, Bảo Oanh
và Bảo Quyên khóc nức nở không ngừng, vừa khóc vừa gọi “nương nương”, đồng thời
dùng nước nóng lau mặt cho An Ly Dung. An Ly Dung nằm cuộn người trên chiếc
giường trổ hoa làm bằng gỗ trầm hương rộng chừng chín thước, chiếc đệm mỏng
dưới người bị máu tươi thấm đẫm, ngay đến chiếc màn màu xanh da trời thêu hình
hoa lựu mắc phía trên cũng lốm đốm đầy vết máu. Thân thể nàng ta lúc này gần
như nằm giữa vũng máu, chiếc áo lót màu đỏ trên người đã cởi ra được một nửa để
lộ bờ vai thon trắng ngần, trên áo cũng dính đầy máu tươi. Đức phi kinh hãi đưa
tay lên che mặt, lại ngoảnh đầu qua một bên không dám nhìn tiếp.

Giữa đêm khuya trăng mờ, mùi máu và mùi
thảo dược trong nội điện đan xen vô cùng nồng đậm. Các cung nhân mặt mày hốt
hoảng đi lại thoăn thoắt không ngừng, vô số ngọn nến được thắp lên đung đưa bất
định, bóng người in dưới đất cũng theo đó phập phù biến hóa không ngừng, thoạt
nhìn thực chẳng khác gì ma quỷ.

Tôi vội nói: “Ly Phi ăn mặc thế này thì
thái y làm sao mà khám chữa được, các ngươi còn không mau khoác áo vào cho
nương nương đi.”

Tình cảnh này kỳ thực không khác với lúc My
Trang lìa đời năm xưa là mấy, điều khác biệt duy nhất là khi đó My Trang đã
không còn thở nữa, còn An Ly Dung bây giờ tuy đang hôn mê nhưng thỉnh thoảng
vẫn rên rỉ mấy tiếng vì đau. Tôi cố gắng trấn định tâm thần, kéo Hứa thái y lại
hỏi: “Hoàng thượng thế nào rồi?”

Hứa thái y hai tay dính đầy máu tươi, những
giọt máu vẫn còn tí tách chảy xuống từ trên đầu ngón tay, trên trán thì không
ngớt rỉ mồ hôi, giọng nói đã có chút nghẹn ngào: “Khi Hoàng thượng tỉnh dậy thì
nương nương đã biến thành bộ dạng này, trên người Hoàng thượng cũng toàn là
máu, lúc này đã qua bên chái điện thay y phục rồi. Vì tận mắt nhìn thấy tình
cảnh này nên Hoàng thượng đã phải chịu một phen kinh hãi không nhỏ!”

Tôi hỏi: “Ly Phi thì sao?”

Hứa thái y chỉ tay vào vũng máu trên
giường, nói: “Nương nương chảy nhiều máu như vậy, đứa bé chắc chắn không thể
giữ được. Người đang có thai không thể vận động quá mạnh, sao nương nương và
Hoàng thượng lại thiếu kiềm chế như vậy chứ? Huống chi nương nương...” Nói tới
đây lão liền ngậm miệng lại, vội vàng chạy đi cứu chữa cho Ly Phi.

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy trên chiếc
bàn tròn làm bằng gỗ đàn hương vẫn còn mấy đĩa thức ăn chưa ăn hết, đặt cạnh đó
là hai chiếc chén, một chén còn dư lại chút rượu hoa quế màu hổ phách, chén kia
thì chỉ đựng nước mật ong. Trong chiếc bình sứ ngũ sắc đặt ngay cạnh bàn tròn
cắm một bó hoa bách hợp đuôi cáo, những bông hoa nở cả ngày giờ đã hơi tàn,
trên cánh hoa trắng muốt còn có mấy đốm màu vàng sậm, có lẽ là vì muốn giữ cho
hoa tươi lâu hơn nên bên trên đó còn có dấu vết của một ít nước, đôi chút phấn
hoa màu hồng dính cả vào đầu lá và cánh hoa. Tôi hơi cau mày lại, khẽ cất tiếng
thở dài. “Hoa tàn, người cũng thành ra như vậy rồi, Ly Phi sau khi tỉnh dậy mà
nhìn thấy những bông hoa này ắt sẽ càng thương tâm, mau mang vứt đi đi.”

Rồi tôi lại vội vã chạy qua chái điện của
Cảnh Xuân điện, lúc này Hoàng hậu đã ở bên đó với Huyền Lăng rồi. Có lẽ vì tới
đây vội quá, mái tóc xưa nay vẫn luôn gọn gàng của Hoàng hậu lúc này cũng hơi
bù xù. Huyền Lăng thì khoác một chiếc áo choàng màu vàng ngồi đó, trong tay cầm
một chén trà nóng, mặt mày tái nhợt.

Hoàng hậu thấy tôi và Đức phi cùng tới thì
không kìm được hỏi: “Đã qua thăm Ly Phi chưa? Thái y nói thế nào?”

Đức phi đưa mắt liếc nhìn tôi, lúng túng
đáp: “Người thì vẫn đang hôn mê, thái y chỉ nói là đứa bé chắc chắn sẽ không
giữ được.”

Hoàng hậu không quá ngạc nhiên, chỉ lộ vẻ
tiếc nuối. “Đang yên đang lành tại sao lại như thế chứ?”

Một nửa khuôn mặt Huyền Lăng ẩn vào mé
khuất ánh nến không chiếu tới được, giọng nói vang lên nghe đầy vẻ buồn bã: “Là
trẫm không tốt, đều tại trẫm nên chuyện mới thành ra như thế.”

Ánh mắt y ảm đạm tựa những vì sao rời rạc
nơi chân trời, lại mờ đục giống như mắt cá, đôi bờ môi không ngừng run rẩy, bàn
tay chậm rãi đưa về phía tôi. “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn, trẫm lại mất một đứa con
nữa rồi. Trẫm ngỡ rằng đã bao nhiêu năm trôi qua như thế, nàng và Yến Nghi đều
sinh nở bình an, cả Uẩn Dung và My Trang cũng đều sinh được những đứa bé rồi,
trẫm cứ ngỡ là ông trời đã tha thứ cho trẫm. Nhưng... nhưng, Dung Nhi vì trẫm
nên mới mất đứa bé này. Đều tại trẫm... Là trẫm đã tự mình...” Y đau khổ đưa
tay lên vò đầu bứt tóc, khuôn mặt cúi gằm xuống.

Tôi bước đến bên cạnh Huyền Lăng nhanh hơn
Hoàng hậu một bước, nhẹ nhàng kéo khuôn mặt đau khổ của y vào lòng mình, dịu
dàng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu. Hoàng thượng, đã có nhiều Hoàng tử,
Công chúa được sinh ra một cách bình an như thế rồi mà, ông trời có lý nào còn
chưa chịu tha thứ cho Hoàng thượng chứ? Chuyện hôm nay có lẽ chỉ là tai nạn bất
ngờ thôi.”

“Không phải vậy...” Y đau khổ lắc đầu, khẽ
lẩm bẩm nói: “Đã muộn như vậy rồi, trẫm vốn không nên uống rượu với Dung Nhi.
Trẫm đã uống chút rượu, lại ở riêng với nàng ấy, trẫm biết rõ là nàng ấy...”

Đức phi thấy Huyền Lăng như vậy thì không
khỏi có chút nôn nóng, bèn khuyên nhủ: “Kỳ thực Ly Phi có thai đã được năm
tháng, thái y thì trước giờ vẫn luôn nói muội ấy thai tượng ổn định, cho dù...”
Hai bờ má bất giác đỏ bừng, nàng ta dịu dàng nói tiếp: “Chắc hẳn cũng không có
vấn đề gì đâu.”

Hoàng hậu cũng không kìm được hơi đỏ mặt,
ôn tồn nói: “Hoàng thượng tuy yêu thích Ly Phi nhưng muội ấy vốn đang mang
thai, quả thực cũng nên kiềm chế một chút mới phải.”

Huyền Lăng khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ
áy náy. “Trẫm biết chứ. Có điều mỗi lần ở riêng với Ly Phi, trẫm đều không kìm
được lòng mình, mấy lần trước vì luôn nhớ kĩ việc nàng ấy mang thai nên mới
không sao, hôm nay có lẽ vì đã uống rượu...” Y dần để lộ ra mấy tia sợ hãi và
đau khổ. “Trẫm nửa đêm thức giấc thì bỗng thấy người mình ướt nhẹp, quờ tay qua
không ngờ lại toàn là máu, Dung Nhi thì đã đau quá mà ngất lịm đi rồi.”

Đức phi nhớ tới tình cảnh vừa rồi thì không
kìm được đưa tay lên che mặt lần nữa, vội vàng kéo Hoàng hậu đang định qua thăm
Ly Phi lại, nói: “Hoàng hậu chớ nên đi. Phía bên đó... máu tươi chảy ra đầy
giường, quả thực vô cùng đáng sợ.” Đang lúc trò chuyện thì chợt Tôn cô cô tách
mọi người ra đi vào, chào hỏi mấy tiếng rồi nói: “Thái hậu đã bị kinh động rồi,
Hoàng thượng bây giờ tâm trạng vẫn chưa ổn định, xin hãy tạm thời tới cung của
Thái hậu nghỉ ngơi, còn về Ly Phi thì tự có thái y lo liệu.” Bà ta nhìn Huyền
Lăng chăm chú, lời lẽ tuy uyển chuyển nhưng vẫn thấp thoáng lộ ra mấy tia
nghiêm túc. “Thái hậu nói Ly Phi nương nương dù quan trọng đến mấy thì cũng
không thể quan trọng hơn chuyện triều chính, Hoàng thượng cần phân rõ nặng nhẹ
mới được, đừng nên làm lỡ buổi chầu sớm ngày mai.” Nói rồi liền gọi Lý Trường
lại, hai người cùng dìu Huyền Lăng tới Di Ninh cung.

An Ly Dung lần này không chỉ mất một thai
nhi đã được năm tháng tuổi mà còn hoàn toàn mất đi khả năng làm mẹ. Sau khi
biết tin này, nàng ta không hề ôm mặt mà khóc rống lên.

Lúc này bóng hoa đổ xéo, những làn nắng đầu
tiên của mùa thu đã chiếu xuống hàng dương liễu bên ngoài Cảnh Xuân điện. An Ly
Dung bất chấp quang cảnh bên ngoài thế nào, khuôn mặt từ đầu đến cuối luôn hờ
hững không có lấy một tia biểu cảm, có điều đôi tay lại nắm chặt chiếc chăn gấm
đang đắp trên người. Lần sẩy thai này khiến sức khỏe của nàng ta bị tổn hại rất
nặng, thân thể gầy rộc đi, sắc mặt thì tái nhợt như ma quỷ, hệt như một sợi tơ
liễu trong làn gió xuân, yếu ớt vô chừng.

Khi tôi nghe thấy thái y bẩm báo tin này
với nàng ta thì liền dừng chân bên ngoài ô cửa sổ trổ hoa không đi vào trong
nữa. Nàng ta đưa bàn tay gầy guộc, mảnh khảnh ra chậm rãi vén màn lên, trong
khoảnh khắc xoay người lại, dường như nàng ta đã thấy rõ người bên ngoài cửa sổ
chính là tôi.

Thái y đã lui ra ngoài, trong điện không
còn ai khác, nàng ta khẽ nói: “Muội mệt rồi, muốn ngủ một giấc, tỷ tỷ không cần
phải vào thăm đâu.”

Bên cạnh hàng lan can đỏ sậm trên hành
lang, những ánh dương len lỏi qua muôn vàn cành lá chiếu xuống mang một thứ màu
vàng bụi bặm mà cũ kĩ, rất nặng nề, còn toát ra một vẻ u ám khó tả. Tôi hơi
nhếch môi, nỗi oán hận vô biên trong lòng biến thành một nụ cười mỉm bên khóe
miệng. “Vậy cũng tốt, ta tới đây chỉ để nói với muội muội một tin vui thôi, đó
là thần trí của ca ca ta đã dần khôi phục lại, bắt đầu nhớ ra được rất nhiều
chuyện trước đây.” Hơi dừng một chút, tôi lại tiếp: “Là cố nhân với nhau, biết
tin này muội muội hẳn là rất mừng.”

“Vậy sao?” Cả người nàng ta chấn động, tựa
như một mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị tảng đá ném xuống, thế nhưng chỉ sau
khoảnh khắc, bóng lưng mảnh khảnh kia đã lại khôi phục được sự trấn tĩnh, một
giọng nói hững hờ vang lên: “Chúc mừng.”

Tôi lẳng lặng nhìn bóng dáng mờ ảo ẩn sau
màn của nàng ta, nhẹ nhàng cất tiếng: “Việc này tất nhiên là đáng mừng rồi,
nhưng chỉ e cũng sẽ khiến người nào đó sợ hãi thôi.”

“Vậy ư? Nếu tỷ tỷ cho rằng người đó là
muội, e là tỷ tỷ sẽ phải thất vọng rồi.”

Tôi đưa tay với lấy một nhành thường xuân
đã bị ánh nắng thu hong khô trên tường, chậm rãi nói: “Muội muội bây giờ đang
được Hoàng thượng sủng ái như thế, tất nhiên chẳng cần phải sợ gì rồi.” Bên
khóe miệng thoáng hiện một nụ cười mỉm, tôi nói tiếp: “Muội muội vừa sẩy thai
người hãy còn yếu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Tỷ tỷ...” Nàng ta níu tôi lại bằng một
giọng nói trống rỗng mang đầy vẻ chua chát. “So với tỷ đang có bao nhiêu thứ
trong tay, muội lại mất đi một thứ nữa rồi. Muội có gì để mà sợ đây? So với tỷ,
muội vốn chẳng có gì cả.” Bức màn đung đưa nhè nhẹ tựa một gợn sóng trên mặt
hồ, nàng ta lẳng lặng nằm xuống, tâm trạng dường như đã khôi phục lại như
thường, không thèm để ý tới tôi thêm nữa.

Tin tức này đối với Huyền Lăng mà nói là
một sự đả kích hết sức nặng nề, cho dù y đã từng sai Hoàng hậu điều chế thuốc
trụy thai, cho dù y đã từng sai người điều chế Hoan Nghi hương, cho dù y đã
từng có rất nhiều đứa con mất đi sinh mệnh từ khi còn ở trong bụng mẹ, nhưng
chưa lần nào y cảm thấy sợ hãi hơn lần này, bởi y đã dùng chính thân thể của
mình để khiến một đứa bé phải xa lìa nhân thế.

Trong mấy ngày đó, y rất nhiều lần nói với
tôi: “Hoàn Hoàn, trẫm không sao quên được tình cảnh khi ấy, trẫm vừa tỉnh dậy
thì đã thấy trên giường toàn là máu tươi, đứa bé đó, thực sự là do trẫm hại
chết...” Khi nói những lời này, bàn tay đang cầm chén trà của y run lên lẩy
bẩy, nước trà ấm nóng từ trong chén tràn ra chảy xuống kẽ ngón tay y, dần trở
nên nguội lạnh. Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ biết ôm y vào lòng an ủi.

Sự áy náy khiến y chẳng còn mặt mũi nào đi
gặp Ly Phi; sự áy náy khiến y ban thưởng cho Ly Phi rất hậu, đồng thời còn định
nghe theo ý của Hoàng hậu mà ban cho nàng ta ngôi vị phu nhân tòng nhất phẩm,
để nàng ta được ngang hàng với Hồ Uẩn Dung; sự áy náy khiến y dành toàn bộ thời
gian rảnh rỗi để tự trách bản thân mình, mãi vẫn chẳng thể nguôi ngoai, vì thế
mà khiến cho các phi tần trong hậu cung lúc nào cũng tâm sự trùng trùng.

Vì muốn Thái hậu nhẹ lòng, các phi tần có
con cái thường xuyên mang chúng tới thỉnh an Thái hậu, trong đó Hân Phi và
Trang Mẫn Phu nhân là chăm chỉ nhất. Sáng hôm đó trời nổi gió thu, thân thể tôi
lúc này đã đỡ hơn một chút, bèn đưa Nhuận Nhi đi thỉnh an Thái hậu. Sắc mặt
Thái hậu có vẻ khá uể oải, hiển nhiên việc Ly Phi sẩy thai đã khiến tâm trạng
bà ta bị ảnh hưởng không ít. Tuy bà ta không hề xem trọng Ly Phi, cũng chưa
chắc đã để tâm tới cái thai trong bụng nàng ta cho lắm, nhưng Huyền Lăng là đứa
con trai duy nhất của bà ta, bà ta không thể không lo lắng cho y được.

Hân Phi tính tình thẳng thắn, cởi mở, lại
là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, xưa nay vẫn khá được lòng Thái hậu, thêm vào
đó hiện giờ địa vị của nàng ta trong lòng Huyền Lăng chẳng còn được như xưa, do
đó lại càng hiếu thảo với Thái hậu hơn. Hôm nay nàng ta vận một chiếc áo dài
thêu hoa màu bạc, mái tóc được búi theo kiểu Trường lạc kế, bên trên cài xéo
một cây trâm bạc dài, lúc này đang đứng bên ô cửa sổ trổ hoa màu đỏ sẫm, cẩn
thận rắc một nắm bột thơm vào trong chiếc lò hương sứ hình con chim hạc màu
xanh. Thái hậu nhìn nàng ta, cười nói: “Vừa mới được phong phi xong, cớ gì mà
lại ăn mặc giản dị thế này, trên người ngay đến một món đồ châu ngọc cũng không
có nữa.”

Hân Phi chắt lưỡi không ngừng, lắc đầu
nguầy nguậy, nói: “Thần thiếp đâu dám. Hôm qua Mục Lương viện ăn mặc có hơi
lộng lẫy một chút, kỳ thực cũng chỉ là cài mấy bông hoa bảo thạch trên đầu, mặc
một chiếc váy thêu hoa màu hồng nữa, Hoàng thượng bắt gặp liền không vừa lòng,
mắng lớn một trận rằng Mục Lương viện không có lương tâm, trong cung vừa mất
một đứa bé, Ly Phi thì còn đang bệnh, nàng ta ăn mặc lòe loẹt như thế để cho ai
xem! Mục Lương viện vừa thẹn vừa giận, chạy về cung của mình khóc suốt nửa
buổi, đến hôm nay hai mắt vẫn còn đỏ hoe.”

Thái hậu lúc này đang tựa người vào thành
giường, nghe thấy thế liền hơi cau mày lại, hờ hững nói: “Nói bậy, trong cung
từng có biết bao nhiêu phi tần sẩy thai chứ, Ly Phi đâu phải là người đầu tiên.
Là tự cô ta không có phúc, Hoàng thượng hà tất phải trút giận sang người khác
như thế, chẳng lẽ lại bắt tất mọi người trong cung phải để tang cho đứa bé vô
phúc ấy sao? Nhất định là Mục Lương viện có chỗ nào đó không cẩn thận làm Hoàng
thượng giận rồi.”

Hân Phi chỉ tay về phía tôi, Đoan Quý phi,
Phùng Đức phi và Trang Mẫn Phu nhân đang ngồi kế bên, khẽ cười, nói: “Người
khác tạm chưa xét tới, nhưng Thái hậu xem kìa, mấy vị nương nương ngôi cao đắc
sủng cũng đều ăn mặc giản dị như thế cả, chỉ từ đó cũng đủ thấy lần này Hoàng
thượng giận tới mức nào rồi.”

Mọi người không kìm được đưa mắt nhìn nhau,
cùng nói khẽ: “Bọn thần thiếp quả thực không dám làm Hoàng thượng tức giận.”

Tiếng thở dài của Thái hậu hòa vào trong
ánh nắng thu dìu dịu như tranh vẽ, cơ hồ không thể nghe rõ: “Cứ làm ầm ĩ lên
thế này thì đến bao giờ mới yên ổn trở lại được đây? Cũng khó trách Hoàng
thượng lại như vậy, phải trơ mắt nhìn đứa bé mất đi, lại còn là vì chính bản
thân mình nữa...” Bà ta không nói tiếp, những nếp nhăn nhìn như cánh hoa cúc
trên trán chất chứa muôn vàn nỗi sầu lo không cách nào xua tan được, cặp mắt
nhìn chằm chằm vào những làn khói trắng vương vất bay ra từ trong lò hương.

Hân Phi thấy không khí trong điện có vẻ
gượng gạo, mọi người thì đều ôm những tâm tư riêng, bèn cất tiếng cười đùa:
“Thái hậu cứ nhìn làn khói kia mà ngây ra như thế, chứng tỏ thứ hương này không
tệ chút nào.” Dứt lời lại quay qua nói với tôi: “Thục phi quả là hiếu thảo, đồ
mang tới hiếu kính Thái hậu đều không tầm thường chút nào.”

Tôi khẽ xoay chiếc vòng bạc nơi cổ tay,
cười tủm tỉm, nói: “Kỳ thực đều là nhờ Hân Phi tỷ tỷ biết cách đốt hương đó
thôi.”

Thái hậu nghe chúng tôi nói thế thì liền
gượng nở nụ cười. “Thứ hương này quả là không tệ, vừa thơm vừa nhuận phổi, ngửi
rồi còn được an thần nữa. Nó tên là gì vậy?”

Tôi vội đứng dậy, đáp: “Là Nga lê trướng
trung hương.”

Thái hậu khẽ gật đầu, đưa tay chỉnh lại
chiếc áo gấm màu xanh trên người một chút, tiện miệng nói: “Tốt lắm, từ ngày
mai hãy kêu phủ Nội vụ mỗi ngày đưa tới đây một ít cho ai gia.”

Phùng Đức phi mỉm cười, nói: “Thái hậu
thích là tốt rồi, đợi lát nữa thần thiếp quay về sẽ lập tức dặn dò phủ Nội vụ.”

Tôi hơi cau mày, lắc đầu, nói: “Đức phi tỷ
tỷ đáp ứng chuyện này tùy tiện quá rồi. Không sợ Thái hậu giận, thứ hương này
vốn là do Ly Phi tự tay điều chế, Hoàng thượng nhất thời cao hứng nên mới
thưởng cho thần thiếp một ít, ở phủ Nội vụ hoàn toàn không có. Nếu Thái hậu thật
sự thích, để thần thiếp đi nhờ Ly Phi điều chế thêm ít nữa là được rồi.”

Thái hậu lặng im một lát rồi nói: “Thôi,
không cần phải rắc rối như vậy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3