Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 25 - Phần 2

Tôi chăm chú ngửi mùi trà trong chén, cất giọng hững hờ: “Đó là một phen khổ tâm của Hoàng hậu.”

“Tiếc rằng một phen khổ tâm ấy lại chẳng nhận được sự thông cảm của Hoàng thượng. Sau khi nương nương thoái thác việc chủ trì tang lễ cho Ly Phi, Hoàng hậu liền phải nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng này. Ly Phi là do Hoàng hậu một tay đề bạt, dù lần này trong tang lễ, cô ta đã cố hết sức hạ thấp Ly Phi, lại mượn cớ đau đầu để không hết lòng lo liệu, song trong mắt Hoàng thượng thì Hoàng hậu và Ly Phi vẫn là những người gần gũi với nhau. Ly Phi nay đã chết rồi, Hoàng thượng giữ cho cô ta chút thể diện như thế lại càng cạn hết tình xưa nghĩa cũ. Ngày sau Hoàng thượng mà nghĩ tới những việc xấu xa do Ly Phi làm ra, ắt cũng sẽ nhớ lại buổi tang lễ phong quang của cô ta là do Hoàng hậu chủ trì, mà lúc sinh tiền cô ta và Hoàng hậu còn rất gần gũi. Hoàng hậu vốn lõi đời, làm gì chẳng hiểu đạo lý bên trong, có điều dù nghĩ ra cái tên thụy Ly Âm Quý tần kia để hạ thấp An thị thì rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị trút giận. Do đó suốt một thời gian dài vừa qua, cô ta dù muốn gặp Hoàng thượng một lần cũng chẳng được.”

Tôi thầm kinh ngạc về tâm tư tinh tế của nàng ta, không kìm được cười, nói: “Muội muội đúng là thông minh hơn người.”

“Muội đâu so được với tỷ tỷ.” Nàng ta nhìn tôi chăm chú. “Hoàng hậu tuy hiểu rõ nguồn cơn nhưng do được Hoàng thượng đích thân dặn dò nên chẳng thể nào thoái thác, biết rõ nguy hiểm mà vẫn phải dấn thân vào.” Hơi dừng một chút, nàng ta để lộ vẻ nghi hoặc. “Tỷ tỷ hao tổn tâm tư như vậy lẽ nào là bởi có lòng muốn ngồi vào ghế phượng như Trang Mẫn Phu nhân?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Một khi ngồi lên vị trí đó thì sẽ trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người, ta đâu ngu ngốc đến vậy. Huống chi nếu ta thật sự có ý này, Hồ Uẩn Dung hẳn sớm đã coi ta như cái gai trong mắt rồi, chẳng chịu đứng chung trận tuyến với ta như bây giờ đâu.”

Nàng ta cười, nói: “Muội cũng nghĩ tỷ tỷ sẽ không lỗ mãng như vậy.”

Trời đã đổ bóng hoàng hôn, những ngọn đèn lồng trong các cung dần được thắp sáng, khắp nơi ánh lửa lập lòe, ánh sáng chiếu lên mấy gốc hoa trà tạo thành một mảng màu sắc vô cùng diễm lệ. Yến Nghi dõi mắt nhìn về phía xa, nhẹ nhàng cất tiếng: “Xích Thược vô lễ mà lại ngày càng được ân sủng, ngay đến Xuân Tần và Hủ Tần mới vào cung cũng chẳng làm gì được đấy.” Ba phi tần xuất thân từ các vương phủ hiện giờ rất được Huyền Lăng sủng ái, trong đó Xuân Tần và Hủ Tần chiếm phần hơn, tựa như một cặp hoa chung gốc, còn Anh Tần Giang Thấm Thủy thì hơi thua kém một chút nhưng cũng coi như không tệ. Có điều dù là như thế, Xích Thược vẫn vô cùng đắc sủng, số lần Huyền Lăng ghé thăm mỗi tháng chẳng hề giảm bớt.

Hủ Tần vốn ở chung một cung với Anh Tần từng lén kể với tôi: “Ở những chỗ vắng người, tần thiếp thường xuyên nhìn thấy Anh Tần rơi lệ, chẳng rõ là vì duyên cớ gì nữa.”

Tôi nói: “Chắc là ở nhà cô ta còn có cha mẹ cho nên mới nhớ người thân đấy thôi.”

Hủ Tần khẽ lắc đầu. “Hồi mới vào cung, cô ta đâu có nhớ người thân gì đâu, bây giờ khóc lóc như thế thực là quái lạ.”

Hủ Tần xuất thân từ phủ Thanh Hà Vương, vốn là một ca nữ cực kỳ xuất chúng. Ngọc Ẩn từng cười, nói với tôi: “Tuy Vương gia không có tâm tư gì với những người khác nhưng tướng mạo của Thái Chỉ thì quả có thể xếp vào hạng nhất trong số các thị nữ trong vương phủ. Muội cũng không thể không đề phòng, liền nhân cơ hội này đưa cô ta vào cung luôn, có một Vưu Tĩnh Nhàn trong phủ đã là đủ lắm rồi.”

Tôi không kìm được nói: “Tính cách Vương gia thế nào muội cũng rõ, việc gì mà phải không yên tâm như vậy.”

Ngọc Ẩn bất giác hơi cụp mi mắt, ánh mắt nhìn về phía tôi không tránh được lộ ra mấy tia ai oán. “Tỷ tỷ tất nhiên biết rõ tính cách của Vương gia, có điều bản thân muội vẫn cứ không thể yên tâm được!”

Tôi tự biết lời này của mình có phần lỗ mãng nên khiến Ngọc Ẩn cả nghĩ, đang định chuyển chủ đề câu chuyện thì chợt để ý thấy thần sắc muội ấy vẫn tĩnh lặng như thường, trong lòng thầm nghi hoặc không biết vừa rồi có phải mình đã nhìn nhầm hay không, bèn hỏi: “Muội trước giờ vẫn chẳng để Vưu Tĩnh Nhàn vào lòng, cũng nói là Vương gia không để ý tới cô ta lắm, sao bây giờ lại có vẻ lo lắng thế vậy?”

Ngọc Ẩn trầm ngâm đáp: “Vương gia quả đúng là không thích cô ta nhưng cô ta dù sao cũng xuất thân thế gia, đọc rộng biết nhiều, có lúc còn có thể trò chuyện với Vương gia mấy câu.” Sau đó không kìm được lộ vẻ tiếc nuối. “Còn muội đọc sách chẳng được bao nhiêu, thực sự phải chịu thua thiệt rất nhiều về mặt này.”

Thế rồi Ngọc Ẩn liền đổi tên Thái Chỉ thành Hàm Chỉ mà nhân tiện đưa vào cung luôn. Hủ Tần không biết duyên cớ bên trong, lại cũng có lòng muốn báo đáp ơn thu nhận của Huyền Thanh năm xưa, thấy tôi là tỷ tỷ của Ngọc Ẩn - trắc phi của Huyền Thanh thì thường ngày tỏ ra hết sức gần gũi.

Trong khi tôi suy nghĩ vẩn vơ thì Yến Nghi vẫn chỉ ngồi lặng im ở đó, tôi biết hành động của Huyền Lăng năm xưa đã làm nàng ta thương tâm tột độ, vô vàn tình cảm chân thành như bị một chậu nước lạnh giội lên. Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng ta cũng vẫn còn yêu Huyền Lăng, mà chính bởi vì yêu nên mới sinh ra những nỗi niềm ai oán.

Tôi khuyên giải vài câu rồi đành cất tiếng cáo từ, bám vào tay Cận Tịch chậm rãi bước đi trong Thượng Lâm uyển một hồi lâu, bóng dáng thê lương của Yến Nghi cứ vương vất mãi trong lòng. Từng làn gió đêm nhẹ nhàng thổi lại, cành lá trong Thượng Lâm uyển xào xạc lung lay, đông tới mang cái lạnh về, còn mang theo cả sự tiêu điều, héo hắt. Tôi kéo chiếc áo choàng vào sát người một chút, cố gắng bước đi nhanh hơn. Bỗng có tiếng khóc thút thít từ đâu đó vọng lại, tôi không kìm được cất giọng nghi hoặc: “Muộn thế này rồi mà còn có ai đang khóc ở đây thế?”

Tiểu Doãn Tử vội vàng cầm đèn bước lên phía trước tìm kiếm, chừng một tuần trà sau thì dẫn theo một người trở lại. Người đó có thân hình yểu điệu, nhan sắc mỹ miều, không phải Anh Tần thì còn là ai? Tôi thấy nàng ta mặc một chiếc áo dài thêu hình bướm vờn hoa màu hồng, dáng người có vẻ yếu ớt, chắc vì đã khóc trong gió lạnh một hồi lâu nên đầu mũi đã đỏ ửng, đôi mắt cũng hơi sưng tấy. Anh Tần nhìn thấy tôi thì sợ đến ngây người, không kìm được lùi về phía sau hai bước, sau đó mới nhớ ra là cần phải hành lễ.

Tôi liếc thấy chiếc khăn tay buộc trên vạt áo của nàng ta đã ướt thẫm một mảng, bèn cố kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, ân cần hỏi: “Trời đang lạnh giá thế này, sao Anh Tần muội muội lại khóc một mình ở đây thế?”

Nàng ta hơi rụt người lại, dè dặt đáp: “Tần thiếp không dám khóc trong cung của mình.”

Thấy nàng ta có vẻ giấu đầu hở đuôi như thế, tôi nói năng lại càng ôn tồn hơn: “Sắp sang năm mới rồi, có phải muội muội nhớ nhà không?” Sau đó lại quay sang dặn dò Cận Tịch: “Đợi lát nữa nhớ sai người đi nói với Hoàng thượng là thân thể Anh Tần không khỏe, hãy để người nhà nàng ta vào cung thăm nom một chút.” Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng. Tôi cười, hỏi Anh Tần: “Bản cung tự tiện làm chủ như vậy không biết Anh Tần thấy thế nào?”

Anh Tần hoang mang quỳ xuống. “Đa tạ Thục phi nương nương có lòng xót thương. Tần thiếp phúc bạc, cha mẹ đều đã qua đời, trong nhà chẳng còn ai thân thích, do đó mới được Đức thái phi chọn từ trong phủ đưa vào cung.”

“Ồ?” Tôi hơi nhướng mày lên. “Đã không phải là nhớ người thân, Anh Tần vì cớ gì mà thương tâm đến vậy? Hoàng thượng vẫn hết sức sủng ái muội muội, lẽ nào có người nào đó gây khó dễ cho muội ư? Có điều ấm ức gì, muội cứ việc nói với bản cung.”

Anh Tần thoáng lộ vẻ trù trừ, ngón tay đang đeo hộ giáp bằng vàng ròng run lên lẩy bẩy, thấp giọng nói: “Đêm qua xe Phượng loan xuân ân lại tới đón Xuân Tần đi.”

Tôi dừng ánh mắt trên khuôn mặt như phủ hơi sương của nàng ta, chợt cười, nói: “Trong cung có nhiều phi tần như thế, Hoàng thượng làm sao mà chiều lòng tất cả được. Muội muội hãy mở rộng lòng mình, đừng vì thế mà thương tâm hay ghen tị, kẻo lại bị người ta chê trách là nhỏ mọn đấy.”

Nàng ta ngước mắt lên nhìn tôi, khẽ nói: “Nương nương không trách tội tần thiếp ư?”

Tôi bất giác bật cười. “Chúng ta đều là nữ tử, khó tránh khỏi có lúc vì tương tư mà thương tâm ghen tị, đến bản cung cũng chẳng thể nào tránh nổi, sao lại trách muội muội chứ?” Tôi hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ cười đầy ý vị. “Có điều chút tâm tư này muội muội nhất định phải khắc chế, nhược bằng để người khác biết được thì ắt sẽ là họa chứ không phải phúc đâu.”

Trong mắt lóe lên ánh lệ long lanh, nàng ta lập tức quỳ xuống. “Tần thiếp xin vâng theo lời dạy bảo của nương nương.”

Anh Tần rụt rè cáo lui, tôi chăm chú nhìn theo cái bóng của nàng ta, suốt một hồi lâu không nói năng gì. Tiểu Doãn Tử cười, nói: “Anh Tần tiểu chủ đúng là thẳng tính, ngay đến chuyện như thế mà cũng nói ra, chỉ qua đó thôi cũng đủ thấy nương nương đức cao vọng trọng nên nàng ta mới không dám nói dối.”

Tôi chỉ nhìn Tiểu Doãn Tử mà cười khẽ. Cận Tịch nói: “Nô tỳ thì thấy Anh Tần rõ ràng chỉ kiếm cớ nói bừa vậy thôi.”

“Cô ta đã không còn người nhà, phen khóc lóc này ắt không phải là vì nhớ người thân. Mà thời gian qua Hoàng thượng vẫn thường xuyên sủng hạnh cô ta và Xuân Tần, Hủ Tần, không hề có vẻ gì là ghẻ lạnh, do đó chuyện này quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.”

Cận Tịch nói: “Dạ phải, tội danh phi tần đố kỵ không phải là nhỏ, vậy mà cô ta thà mạo hiểm chịu phạt chứ nhất quyết không nói ra chân tướng, chứng tỏ tội trạng mà chân tướng ấy đem tới còn lớn hơn tội đố kỵ kia nhiều.”

Tôi khẽ gật đầu. “Ai ai cũng có bí mật của riêng mình, ta hà tất phải truy cứu đến cùng làm gì cho rắc rối, chỉ cần cô ta không làm việc gì quá đáng là được rồi.” Tôi thấy Tiểu Doãn Tử có vẻ lúng túng bèn nói: “Ngươi bây giờ đã là thái giám quản sự rồi, đừng việc gì cũng chỉ chăm chăm nịnh nọt bản cung như thế, hãy chú ý học theo Cận Tịch nhiều vào.”

Tiểu Doãn Tử cung kính đáp “vâng” một tiếng, sau đó liền dẫn tôi về cung. Trên đường quay về Nhu Nghi điện ắt phải đi qua Nghi Nguyên điện, tôi vạch ngón tay ra tính toán. “Lúc này chắc Hoàng thượng đang lật thẻ bài rồi.”

Tiểu Doãn Tử nói: “Dạ phải. Mấy ngày nay Hoàng thượng chủ yếu chọn các vị tiểu chủ Diễm Tần, Vinh Tần, Xuân Tần, Hủ Tần và Anh Tần.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy bên ngoài Nghi Nguyên điện có một nữ tử vận cung trang đang đứng, ngay từ xa nàng ta đã nhún gối hành lễ với tôi: “Tần thiếp bái kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”

Tôi định thần nhìn kĩ thấy hóa ra là Hủ Tần. Để ý thấy xe Phượng loan xuân ân đang dừng ngay sau lưng nàng ta, tôi không kìm được cất tiếng hỏi: “Trời tối gió to thế này, sao muội muội lại đứng ở đây thế? Cẩn thận kẻo bị trúng gió đấy.”

Hủ Tần đưa mắt nhìn Nghi Nguyên điện, lộ rõ vẻ sợ hãi, nói: “Tần thiếp vâng chỉ tới đây, vừa khéo đại điện hạ lại ở bên trong, Lý công công nói là Hoàng thượng lúc này đang tức giận, kêu tần thiếp tạm thời đừng vào.”

Nàng ta còn chưa dứt lời, tôi đã nghe thấy giọng của Huyền Lăng vang lên: “Trẫm bảo con đọc Gián Thái Tông thập tứ sơ của Ngụy Trưng, con nay đã có thể đọc thuộc lòng trôi chảy, xem ra đã bỏ ra không ít công phu. Trẫm hỏi con thế nào là khoanh tay trị nước, con cũng biết đó là trị nước theo lối vô vi, nhưng trẫm hỏi con Thái Tông làm thế nào để có thể khoanh tay trị nước, con lại chỉ biết đem thiên văn chương cứng nhắc kia ra đọc cho trẫm nghe. Đường Thái Tông biết tiếp nhận lời can gián, nghe theo những lời can trong thiên văn chương này của Ngụy Trưng lẽ nào không phải là một cách để buông tay trị nước đó ư? Con chỉ biết đọc sách một cách cứng nhắc mà không biết suy một ra ba, lẽ nào khi con ở trong thư phòng, sư phụ con chưa từng kể về lối cai trị nhân đức của Thái Tông ư?”

Hoàng trưởng tử cất giọng rụt rè: “Sách Trinh Quan chính yếu đã nói tới chuyện này rồi, mẫu hậu cũng bảo nhi thần phải đọc cho thật kĩ.”

Huyền Lăng cười lạnh không ngớt. “Sư phụ với mẫu hậu của con đều cần mẫn, nhưng con thì lại lười nhác quá chừng. Con năm tuổi đã vào thư phòng, tới bây giờ đã được hơn mười năm, vậy bao nhiêu cuốn sách từng đọc con để vào đâu hết rồi? Trẫm nhớ là hai năm trước con còn có thể đọc thuộc lòng được mấy đoạn dài trong Trinh Quan chính yếu, lẽ nào bây giờ đã quên hết rồi sao? Sư phụ của con cũng nhẫn nại thực đó, nếu đổi lại là trẫm, chỉ e sớm đã bị con làm cho tức chết từ lâu rồi!”

Hoàng trưởng tử hình như đã quỳ xuống. “Phụ hoàng bớt giận!”

“Bớt giận? Trẫm cũng muốn bớt giận lắm chứ, nhưng con lại làm cho trẫm không thể không tức giận! Con là con cả của trẫm, trẫm không mong con có thể kiến công lập nghiệp gì hết, chỉ hy vọng con có thể trở thành tấm gương cho mấy đệ đệ, muội muội của con, như thế trẫm cũng được yên lòng hơn một chút! Trẫm thực không ngờ con lại kém cỏi tới mức này!”

Nửa đêm gió lớn, giọng nói của Huyền Lăng vang đi rất xa, ngay đến cái bóng của y in lên cửa sổ cũng thấp thoáng lộ ra mấy tia giận dữ. Hủ Tần vào cung chưa lâu, chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng nổi giận như vậy, không kìm được run rẩy đưa mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nói: “Hoàng thượng là bậc thiên tử tôn quý nhất trên đời, tất nhiên không thể ôn hòa, điềm đạm như Vương gia rồi.”

Hủ Tần mỉm cười nền nã. “Vương gia bây giờ còn chưa có con, ngày sau mà có rồi, một khi dạy con chỉ sợ còn nghiêm khắc hơn Hoàng thượng bây giờ ấy chứ.”

Tôi nghe nàng ta nói vậy, trái tim bất giác nảy lên một cái, hai bờ má nóng bừng, thậm chí còn không phát hiện có một làn gió lạnh thổi tới, khi ngẩng đầu lên thì bỗng thấy Hoàng trưởng tử mặt mày ủ dột đi ra. Tiếng quát đầy giận dữ của Huyền Lăng vang vọng ra ngoài theo làn gió: “Ba ngày tới con hãy đọc thiên văn chương ấy cho thông suốt, nếu còn chưa hiểu ý nghĩa của nó thì đừng tới gặp trẫm!”

Hoàng trưởng tử nhìn thấy tôi và Hủ Tần thì không kìm được đỏ mặt tía tai, vội cúi đầu, chắp tay nói: “Nhi thần kính chào Thục mẫu phi, Hủ mẫu phi.”

Hủ Tần và Hoàng trưởng tử tuổi tác xấp xỉ nhau, nhận lễ như vậy của y thì không khỏi đỏ mặt, nàng ta vội lùi về phía sau hai bước. Tôi cười, nói: “Muội tuy còn trẻ nhưng bối phận cao thấp bày ra đó, nhận một lễ này của Hoàng trưởng tử cũng không sao hết.” Hủ Tần tới lúc này mới yên tâm nhận lễ. Tôi nói: “Muội cũng đợi khá lâu rồi, mau vào trong đi. Hoàng thượng lúc này đang tức giận, ăn nói nhớ phải dịu dàng, cẩn thận một chút.”

Hủ Tần khẽ gật đầu, vội vàng đi vào trong điện.

Tôi đưa mắt nhìn Dư Ly, thấy y đã là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vì được nuôi ở cung của Hoàng hậu nên lời lẽ, cử chỉ đều rất hợp với lễ nghi. Tướng mạo của y vốn không tầm thường, chiếc áo lông cáo màu xanh viền đen trên người lại càng khiến phong thái của y thêm phần xuất chúng. Thế nhưng y từ nhỏ đã bị quản thúc nghiêm ngặt, thần sắc không tránh khỏi có chút e dè, trong mắt chẳng có vẻ bừng bừng rạng rỡ, đã thế lúc này còn có thêm mấy tia ủ dột, buồn bã. Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai y, dịu giọng an ủi: “Phụ hoàng con đang lúc tức giận, nói năng khó tránh khỏi có hơi nặng nề, con đừng để vào lòng. Cha con dù sao cũng là cha con, chờ mấy ngày nữa mọi việc sẽ lại đâu vào đấy thôi.”

Dư Ly thấp giọng đáp: “Dạ. Đa tạ Thục mẫu phi quan tâm!”

Tôi ôn tồn nói: “Trời cũng tối rồi, con còn phải xuất cung về vương phủ, đường ban đêm lại khó đi, mau về nhanh đi.”

Y lại càng cúi đầu thấp hơn, gần như đã vùi mặt vào vạt áo. “Mẫu hậu còn đang ở trong cung chờ hỏi bài nhi thần.”

Tôi thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. “Đã muộn thế này rồi cơ mà. Ngày mai giờ nào thì con phải tới thư phòng?”

“Giờ Dần ba khắc.”

Tôi bật thốt: “Giờ Dần ba khắc? Lúc đó trời vẫn còn tối đen mờ mịt, mỗi ngày con chỉ được ngủ ít như vậy thôi sao?”

“Mẫu hậu thường nói vụng về thì phải lo thân sớm, nhi thần không được thông minh như người khác nên cần phải chăm chỉ chuyên cần, ngày đêm khổ học.”

Tôi thở dài, than: “Hoàng hậu mong con hăng hái phấn đấu như thế kỳ thực không sai, nhưng con cũng nên quý trọng thân thể của mình một chút.” Sau đó lại mỉm cười nhìn y. “Nghe nói phụ hoàng của con đang chọn vương phi cho con rồi đấy, xem ra ta lại sắp được uống rượu mừng rồi.”

Dư Ly nghe vậy thì không hề tỏ ra mừng rỡ. “Mẫu hậu nói nhi thần còn nhỏ, học tập vẫn là quan trọng nhất, đừng vì chuyện nhi nữ tình trường mà phân tâm kẻo làm phụ hoàng tức giận.”

Tôi đành nói: “Hoàng hậu nuôi dưỡng con cũng vất vả, con cứ chịu khó nghe lời đi vậy.”

Tôi xoay người định đi, chợt Dư Ly thấp giọng gọi khẽ: “Thục mẫu phi xin dừng bước!”

Tôi ôn tồn hỏi: “Còn có chuyện gì vậy?”

Y ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra mấy tia ấm áp, chân thành. “Nghe nói mẫu phi của nhi thần được truy phong là nhờ ý tốt của Thục mẫu phi, nhi thần không thể tới tận nơi bái phỏng đã là bất hiếu, hôm nay xin có lời cảm tạ tại đây.”

Tôi bất giác sững người, chợt nhớ ra mẫu phi mà y nói tới ở đây là thân mẫu Cẩn Phi của y, không kìm được cười, nói: “Con là trưởng tử của Hoàng thượng, mẹ ruột của con lại qua đời sớm, được truy phong như thế cũng là lẽ thường, con không cần cảm tạ ta làm gì cả.”

Sắc mặt y lộ rõ vẻ u uất, hệt như thời tiết lúc này. “Mẫu phi của nhi thần chết một cách không rõ ràng, bao năm nay trong cung đầy rẫy tin đồn, ngay đến phụ hoàng cũng chẳng buồn xót thương. Nhi thần là người làm con mà chẳng thể làm gì, mãi đến dịp vừa rồi cũng phải nhờ phúc của Thục mẫu phi mới có thể làm tròn phận hiếu, ơn này nhi thần quyết chẳng dám quên.”

Dư Ly khom người vái một cái thật sâu, tôi vội vàng ngăn y lại. “Đây vốn chẳng phải tâm ý của một mình ta. Hoàng hậu là đích mẫu của con, việc này xét cho cùng cũng cần Hoàng hậu ân chuẩn mới được.”

Dư Ly miễn cưỡng nhếch khóe môi. “Mẫu hậu đối xử với nhi thần quả thực không tệ, nhưng người vẫn luôn cho rằng mẫu phi là người có tội, thậm chí còn không cho nhi thần được nhắc tới chứ đừng nói gì đến chuyện khác. Thục mẫu phi không cần an ủi nhi thần làm gì.” Y cung tay, thấp giọng nói: “Trời đêm lạnh lẽo, Thục mẫu phi xin bảo trọng. Nhi thần cáo lui!”

Cẩn Phi qua đời sớm, Dư Ly lại không được phụ thân thương yêu, Hoàng hậu thì dạy dỗ nghiêm khắc, thành ra tuy là trưởng tử nhưng mười mấy năm nay cuộc sống của y vẫn luôn ngột ngạt, bức bối vô cùng, chưa có lúc nào thật sự được vui vẻ. Tôi dõi mắt nhìn theo bóng lưng hơi cong của y lúc rời đi, không kìm được khẽ thở dài một tiếng.