Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 7) - Chương 26 - Phần 2

Đức phi cười “khì” một tiếng, nói: “Bây giờ
cô ta chỉ một lòng nghĩ tới sự vinh hoa phú quý của nhà họ Chu thôi, đâu còn
thời gian mà để tâm tới chúng ta.” Sau đó lại khẽ cười. “Phượng Nghi cung này
ngột ngạt quá, lại không có việc gì của chúng ta, chi bằng hãy qua Thượng Lâm
uyển đi dạo một chút, hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹp lắm.” Liếc thấy Hoàng trưởng
tử và Chu Thiến Uy lẳng lặng đứng cạnh nhau, đám nữ tử bên cạnh người thì rủ y
đi ngắm hoa, người thì ra rả trò chuyện, Đức phi không kìm được nói: “Hoàng
trưởng tử có vẻ mất tự nhiên quá kìa. Oản Oản, con đi rủ đại hoàng huynh của
con tới Trầm Hương đình ngắm hoa đi, cứ nói là hoa mẫu đơn bên đó nở cũng đẹp
lắm.”

Lung Nguyệt khẽ gật đầu. “Con cũng thấy đại
hoàng huynh có vẻ đang đau đầu lắm, đâu còn tâm trạng mà ngắm hoa.” Dứt lời
liền vui vẻ chạy đi.

Tôi nhìn những nữ tử đang vây quanh Hoàng
trưởng tử ở phía xa, ai cũng như muốn phô bày hết sự xinh đẹp của mình, trong
lòng thầm nhủ cuộc sống nơi hoàng tộc xa hoa phú quý biết bao nhiêu, chẳng
trách lại khiến người ta tâm thần mê đắm.

Tuy nói là tới Thượng Lâm uyển nhưng những
cánh hoa đào màu hồng trôi trên hồ Thái Dịch cùng hàng liễu nửa xanh nửa vàng ở
đó lại chẳng thể khiến Đức phi nổi hứng ngắm nhìn. Tôi biết nàng ta không phải
là người lỗ mãng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo tới Trầm Hương
đình. Còn chưa tới gần, tôi đã nghe có tiếng nhạc du dương vọng lại, có lẽ có
người gõ phách sai nhịp nên tiếng nhạc liền dừng lại một chút, sau đó thì tiếp
tục vang lên lần nữa. Tôi đi về hướng phát ra âm thanh, thấy bên cạnh Trầm
Hương đình có một nữ tử vận áo màu đỏ đang say sưa nhảy múa theo tiếng nhạc.
Nàng ta xoay liền một mạch mười mấy vòng rồi dừng lại, dường như có vẻ rất khổ
não, quay sang nói với nhạc sư: “Ta vẫn không thể nào xoay đủ mười sáu vòng.
Lại nào! Lại nào!”

Nhạc sư ôn tồn khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư đã
tập suốt cả buổi trưa rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.”

Nữ tử đó lộ vẻ giận dỗi. “Không xoay đủ
mười sáu vòng thì ta không nghỉ đâu.”

Mấy vị nhạc sư nhìn nhau cười gượng, đành
tiếp tục tấu nhạc. Tôi khẽ mỉm cười một tiếng, khẽ gọi: “Di Nhân muội muội.”
Nàng ta xoay người lại, nhìn thấy tôi thì bất giác lộ vẻ ngạc nhiên và ngượng
ngập, vội vàng chạy tới khom người hành lễ. “Thần nữ đang luyện tập chút ngón
nghề vặt vãnh ở đây, đã khiến nương nương chê cười rồi.”

Chắc hẳn nàng ta luyện tập khá vất vả,
khuôn mặt đỏ bừng, miệng thở hổn hển, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi lấm
tấm. Tôi cười, nói: “Nếu muội muốn học Hồ Toàn vũ, tại sao lại không tới tìm
ta?”

Mặt nàng ta lại càng đỏ hơn, cúi đầu, nói:
“Thần nữ sợ quấy rầy nương nương.”

Tôi bỏ chiếc khăn choàng thêu hình hoa
quỳnh bằng chỉ vàng trên tay xuống giao cho Đức phi, nhìn Hứa Di Nhân, nói:
“Muốn làm được động tác vừa rồi, muội cần giơ ngang hai tay, cánh tay nhất định
phải thẳng, nhưng nhớ đừng dùng sức quá, phải làm sao cho mình trông như mềm
mại như không xương; bàn chân thì kiễng lên thật cao, đồng thời hít sâu một
hơi, khi xoay đủ mười sáu vòng thì một hơi ấy vừa khéo thở ra hết, hơi thở nhớ
phải thật đều, vậy thì trông mới đẹp và hoàn chỉnh.” Dứt lời tôi liền làm mẫu
một lần cho nàng ta xem.

Hứa Di Nhân hết sức thông minh, chỉ sau mấy
lần là đã học được. Nàng ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khẩn khoản cất tiếng
van nài: “Xin nương nương hãy thu thần nữ làm đệ tử đi. Có nương nương dạy bảo,
thần nữ sẽ không phải vất vả thế này nữa.”

Tôi vội nói: “Di Nhân muội muội là thiên
kim của Tùy Quốc công, sao có thể làm đệ tử học múa của bản cung được, điều này
muôn vạn lần không thể.”

Thần sắc Hứa Di Nhân ảm đạm hẳn đi, tựa như
vô cùng ấm ức. Đức phi thấy vậy liền khẽ cười, trách tôi: “Chuyện này thì có gì
ghê gớm đâu. Muội là bậc quốc thủ trong nghề múa, Di Nhân muội muội lại thành
tâm muốn học, nhận người ta làm đệ tử vừa hay có thể làm nên một phen giai
thoại ấy chứ!”

Hứa Di Nhân lộ rõ vẻ mừng vui. “Thục phi
nương nương hãy chỉ dạy cho thần nữ đi mà!”

Tôi cười tủm tỉm, nói: “Muội muội có Trang
Mẫn Phu nhân giúp đỡ, việc vào cung hẳn là không thành vấn đề, học múa xong rồi
cũng tiện lấy lòng Hoàng thượng.”

Hứa Di Nhân vội cúi đầu. “Thần nữ không dám
nghĩ như vậy.”

Tôi nắm bàn tay nàng ta, cất giọng chân
thành: “Muội bây giờ là đệ tử của ta, ta tất nhiên sẽ dốc lòng chỉ dạy để muội
không phải vất vả vô ích. Có điều nếu muội không học Hồ Toàn vũ cũng chẳng sao,
đã hơn nửa năm nay Hoàng thượng không thích xem điệu vũ này nữa rồi, mỗi lần
xem đều nói là bị hoa mắt.”

Hứa Di Nhân kinh hãi bật thốt: “Trước đây
không phải là Hoàng thượng rất thích Hồ Toàn vũ ư?”

“Đó là trước đây. Ta không ngại nói thực
cho muội biết, từ khi An thị dùng ngũ thạch tán hãm hại, thân thể Hoàng thượng
đã kém hẳn trước kia rồi. Tuy ngài vẫn thường xuyên mở tiệc đêm và cho ca múa
tưng bừng nhưng đã chẳng mấy khi tập trung xem nữa. Anh Tần vốn giỏi Hồ Toàn vũ
nhất, nhưng bây giờ cũng chẳng mấy khi múa nữa rồi, bắt đầu đổi qua tập Trúc
Tri vũ. Kỳ thực bây giờ Hoàng thượng thỉnh thoảng có rảnh thì cũng thích giết
thời gian ở chỗ mấy phi tần trẻ tuổi, ít khi xem người khác múa lắm.”

Hứa Di Nhân lộ vẻ vừa thảng thốt vừa nghi
hoặc, Đức phi cười, nói: “Hoàng thượng hay tới chỗ Thục phi nhất, Thục phi tất
nhiên hiểu rất rõ sở thích của Hoàng thượng. Không tin muội cứ hỏi các vị nhạc
sư bên cạnh thì biết, Thục phi vốn giỏi múa Kinh Hồng vũ nhất nhưng cũng lâu
lắm không múa rồi đấy.”

Thấy mấy vị nhạc sư nhao nhao gật đầu, Hứa
Di Nhân dần lộ vẻ ủ dột. Đức phi cười, nói với tôi: “Có điều nói gì đi chăng
nữa thì tình mới cũng không thể bằng tình cũ được. Muội bây giờ tuy không múa
nữa nhưng Hoàng thượng vẫn thương yêu muội vô cùng, còn mấy người Anh Tần, Hủ
Tần, Vinh Tần dù có giỏi hát giỏi múa đến mấy thì rốt cuộc vẫn chỉ được ở ngôi
tần thôi. Hoàng thượng chẳng qua là nhất thời ham thích sự mới mẻ, đợi cơn ham
mê qua rồi, lại có các cung tần mới vào cung, cuộc sống của mấy người bọn họ ắt
sẽ chẳng khác ở trong lãnh cung là mấy.”

Tôi vội đưa mắt liếc Đức phi một cái, cười,
nói: “Đức phi tỷ tỷ chỉ nói đùa đấy thôi, muội muội đừng để vào lòng. Huống chi
chuyện như vậy tuy năm nào cũng xảy ra trong cung nhưng ắt sẽ không rơi vào
người một vị tiểu thư quý tộc như muội đâu.”

Hứa Di Nhân chậm rãi ngồi xuống hàng lan
can gần đó, một nét sầu khổ dần lộ ra bên khóe môi, lại chăm chú nhìn vào một bụi
mẫu đơn bên cạnh Trầm Hương đình mà trầm tư suy nghĩ.

Đức phi tự biết là đã lỡ lời, vội vàng kéo
tay tôi, nói: “Ra ngoài đã lâu quá rồi, Hoàng hậu nhất định là đang tìm chúng
ta đấy. Ta cũng muốn quay lại Phượng Nghi cung xem xem hôm nay Hoàng trưởng tử
nhìn trúng vị thiên kim tiểu thư của nhà nào.”

Tôi đón lấy chiếc khăn choàng từ tay Đức
phi khoác lên người như cũ, lắc đầu, nói: “Kỳ thực cũng có gì đâu, đám thiên
kim tiểu thư đó đều tự thị thân phận cao quý, kiêu ngạo vô cùng, mà Hoàng
trưởng tử lại thích những người dịu dàng, hiền thục, chỉ e chẳng vừa mắt ai
đâu.”

Tôi và Đức phi vừa đi vừa nói, chẳng mấy
chốc đã đi xa. Chừng một tuần hương sau, tôi và Đức phi quay ngược trở về theo
đường cũ, khi còn cách Trầm Hương đình một đoạn khá xa thì dừng chân lại. Lúc
này, những vị nhạc sư kia đều đã tản đi không còn bóng dáng, trước đình, mấy
khóm mẫu đơn vẫn khoe sắc vui tươi, lại càng làm tôn lên vẻ diễm lệ của Hứa Di
Nhân trong bộ váy áo màu đỏ.

Đứng phía sau một bụi cây um tùm, Đức phi
nhìn về phía xa, đột nhiên nở nụ cười tươi. “Lung Nguyệt đúng là một đứa bé
ngoan.”

Chỉ thấy dưới làn nắng mùa xuân ấm áp, hai
bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi đi về phía Trầm Hương đình, cuối cùng dừng
chân trước một khóm mẫu đơn.

Lung Nguyệt cất giọng tò mò: “Sao màu sắc
của mấy bông hoa này không giống hồi sáng lúc mẫu phi dẫn muội tới nhỉ?” Dư Ly
nhất thời không thể trả lời, bất giác có chút lúng túng. Hứa Di Nhân đi tới,
nắm lấy bàn tay Lung Nguyệt, dịu dàng nói: “Giống hoa này tên gọi Mỹ Nhân Diện[29],
buổi sáng thì đỏ sậm, buổi chiều hóa xanh biếc, đến chiều tối sẽ chuyển vàng,
đêm về hóa thành màu trắng, mùi hương cũng mỗi lúc một khác, giống hệt như
khuôn mặt của một mỹ nhân vậy, trong một ngày cũng biến đổi không ngừng, lúc
thì vui vẻ, lúc lại hờn giận.”

[29]
Có nghĩa là khuôn mặt mỹ nhân.

Lung Nguyệt biết là Hứa Di Nhân thích mình,
liền đưa tay chỉ vào mặt nàng ta mà cười, nói: “Đây chính là khuôn mặt của một
mỹ nhân chứ còn gì nữa.” Hứa Di Nhân thẹn đến đỏ bừng mặt, Lung Nguyệt lại càng
không chịu buông tha. “Đại hoàng huynh nói xem có đúng thế không?”

Dư Ly khẽ mỉm cười, cất tiếng ngâm: “Hoa
trời sắc nước thảy đều vui.”

Bên Trầm Hương đình, những bông mẫu đơn,
thược dược đua nhau khoe sắc, xiêm y phớt qua đều lưu lại hương thơm. Tôi với
Đức phi dù đứng ở mãi xa cũng vẫn có thể ngửi thấy đôi làn hương ngọt ngào,
thanh tân bay lại.

Giữa thảm cỏ xanh biếc, một cây thoa cài
đầu đính trân châu nằm lọt thỏm bên trên, hẳn là do Hứa Di Nhân đánh rơi hồi
nãy khi tập múa. Dư Ly khom người nhặt nó lên, hỏi: “Có phải của nàng không
vậy?”

Hứa Di Nhân thẹn thùng gật đầu, đưa tay đón
lấy. Dư Ly nói: “Cây thoa này có thể coi là trân quý, tiếc rằng kiểu dáng lại
khá cũ rồi. Ai đã tặng nó cho nàng vậy?”

“Là Trang Mẫn Phu nhân.” Hứa Di Nhân lại
càng đỏ mặt, rụt rè đáp. “Thần nữ vốn xấu xí, thô kệch, cài cái gì cũng vậy cả
thôi.”

Dư Ly tiện tay hái lấy một bông Mỹ Nhân
Diện cài lên búi tóc cho nàng ta. “Người trong cung sẽ chẳng đặt cho hoa mẫu
đơn một cái tên tao nhã như Mỹ Nhân Diện đâu, nhưng vì nàng, ta sẽ nhớ giống
hoa này tên gọi là Mỹ Nhân Diện.” Sau đó lại dịu giọng hỏi: “Nàng tên gì vậy?”

Hứa Di Nhân ngẩng đầu lên, e thẹn đáp: “Dạ
bẩm điện hạ, thần nữ là Hứa Di Nhân, tú nữ trong dịp tuyển tú năm nay.”

Từ phía đằng xa nhìn thấy cảnh này, tôi hơi
nhếch khóe môi, quay sang nói với Đức phi cũng vừa hé nở nụ cười. “Hứa Di Nhân
đúng là không tệ chút nào.”

Mấy hôm nay trời đổ mưa rả rích, trong
không khí ngợp đầy mùi hương thanh tân của hoa cỏ mùa xuân. Tôi tới Nghi Nguyên
điện đưa canh hoa đào câu kỷ cho Huyền Lăng rồi quay trở về, trên đường bỗng
ngửi thấy một làn hương thơm ngào ngạt bay tới, không kìm được nhắm mắt lại đắm
mình vào trong đó, chợt nghe có một tiếng gọi khe khẽ vang lên: “Thục mẫu phi.”

Tôi mở mắt ra nhìn, thấy người vừa cất
tiếng là Dư Ly lúc này đang cầm ô đứng một mình bên cạnh Trầm Hương đình.

Tôi ôn tồn cười, nói: “Điện hạ ngắm cảnh
trong mưa thế này quả là có nhã hứng.”

Y lộ vẻ trù trừ, dường như có điều gì muốn
nói nhưng một lát sau lại chỉ hỏi: “Mẫu phi vừa từ chỗ phụ hoàng về đúng không?
Chẳng hay phụ hoàng hôm nay tâm trạng thế nào?” “Trời mưa vốn đã dễ làm lòng
người phiền muộn, huống chi bây giờ tấu sớ đang chất cao như núi.”

Y gượng cười một tiếng, lo lắng nói: “Có
mẫu phi giúp đỡ xem tấu chương, chắc phụ hoàng sẽ không phiền não đâu.”

Tôi thấy y có vẻ muốn nói mà lại thôi,
không kìm được nhớ đến những lời của Huyền Lăng vừa rồi: “Mấy ngày nay đứa bé
Dư Ly đó rất ân cần tới thỉnh an, hình như có lời gì đó muốn nói với trẫm nhưng
lại không dám nói thì phải.”

Khi đó tôi lập tức cười, nói: “Con trẻ đến
tỏ lòng hiếu thảo mà Hoàng thượng còn nghi ngờ nữa. Hoàng trưởng tử vốn là
người chí hiếu mà.”

Huyền Lăng bật cười. “Điều này thì trẫm
tin, có điều trẫm thực sự chẳng thể ưa được cái bộ dạng nhu nhược, thiếu quyết
đoán của nó.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Dư Ly đang hơi cau
mày, thầm nghĩ tính tình vừa ôn hòa vừa có chút nhu nhược đó kỳ thực rất giống
với mẫu phi của y. Tôi đang định cất tiếng thì chợt liếc thấy trên chiếc ô giấy
dầu của y có bức hình một bông hoa hồng ngậm sương được vẽ theo lối chấm phá,
trông hết sức uyển chuyển, động lòng người. Tỉ mỉ nhìn kĩ, những nét vẽ đó có
phần hơi mỏng manh, mềm yếu, hoàn toàn không phải là thủ pháp của họa sư trong
cung.

Tôi thầm máy động trong lòng, lập tức dịu
dàng nói: “Hoàng thượng gần đây thường khen điện hạ hiếu thảo, hay tới thỉnh
an, lại nói là điện hạ sắp thành gia lập thất nên cũng hiểu chuyện hơn nhiều
rồi.”

Dư Ly dãn hẳn đôi mày. “Phụ hoàng thực hiếm
có khi nào khen nhi thần như thế.” Hơi dừng một chút, y thử cất tiếng thăm dò:
“Nhi thần không hiểu lắm về chuyện tuyển tú, muốn thỉnh giáo Thục mẫu phi một
chút.”

“Điện hạ cứ việc nói đi!”

“Hôm tuyển tú đó, hôm tuyển tú đó... có
phải nhi thần muốn chọn vị tú nữ nào thì chọn không?”

“Tất nhiên không phải thế rồi.” Tôi mỉm
cười, nhìn y. “Cho dù điện hạ sinh ra trong gia đình đế vương thì việc hôn nhân
cũng vẫn phải nghe theo lời cha mẹ, do đó người làm chủ tất nhiên là Hoàng
thượng và Hoàng hậu rồi.”

Ánh mắt lộ rõ vẻ ảm đạm, Dư Ly thấp giọng
hỏi: “Nếu mẫu hậu không vừa ý với người mà nhi thần chọn thì sao?”

“Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.” Tôi nhìn y,
cất giọng ôn tồn. “Điện hạ hình như đã có ý trung nhân rồi thì phải.” Thấy y
hoang mang lắc đầu, tôi cố ý nói: “Có phải là bát tiểu thư nhà họ Chu không
vậy? Được như thế sẽ thân càng thêm thân, Hoàng hậu nhất định sẽ rất vui lòng
tác thành.”

Dư Ly nhíu chặt đôi mày, nói: “Thục mẫu phi
xưa nay vẫn rất hiểu lòng người, đừng trêu nhi thần như thế nữa mà.” Suy nghĩ
một chút, y nói tiếp: “Phụ hoàng là thiên tử, lần tuyển tú này cốt yếu vẫn là
chọn cung tần cho phụ hoàng.”

Tôi thầm cảm thấy tức cười, đưa mắt nhìn
những gốc đào nở hoa rực rỡ trước mắt. “Mục đích chính của lần tuyển tú này là
chọn phi cho điện hạ, còn về cung tần thì cần chờ điện hạ tìm được người vừa ý
trước đã. Vậy nên hôm đó điện hạ sẽ rất bận rộn, vừa phải phóng mắt lựa chọn
lại vừa phải để ý xem ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu thế nào, sau đó mới
quyết định xem nên giao ngọc như ý cho ai.”

Dư Ly rụt rè nói: “Nhi thần tự biết mình
xuẩn ngốc, nhất định sẽ được cái này thì mất cái kia, lỡ như phụ hoàng không
vừa ý...” Trong mắt y dần lộ ra những tia nôn nóng, dường như đang hết sức bất
an.

“Chọn phi là chuyện cả đời, tuy con cháu
quý tộc có thể thê thiếp thành đàn, nhưng muốn tìm được một người vừa ý để có
thể chung sống tới lúc đầu bạc răng long cũng không phải là việc dễ. Kỳ thực
Hoàng thượng cũng từng nói với bản cung rồi, việc chọn phi xét cho cùng vẫn
phải xem ý của bản thân điện hạ, bằng không dù Hoàng thượng có vừa ý thế nào đi
nữa thì hai phu thê điện hạ cũng khó lòng hòa hợp. Hoàng thượng cũng biết là
Hoàng hậu thương điện hạ, lo rằng quan tâm tắc loạn, do đó đã bảo Hoàng hậu chớ
quan tâm tới việc này nhiều quá, vì thế Hoàng hậu mới an bài cho điện hạ gặp
các vị tiểu thư khuê tú kia trước. Hoàng hậu kỳ thực sớm đã chỉ đường cho điện
hạ ra khỏi bến mê rồi... “Nếu nhìn trúng ai thì hãy tự đi cầu xin phụ hoàng,
bây giờ con lớn rồi, mẫu hậu chỉ có thể an bài giúp con một số việc thôi, không
thể chuyện gì cũng làm chủ thay con được”. Vậy thì nếu điện hạ đã có chủ ý
riêng của mình, tại sao không lén đi nói với Hoàng thượng luôn? Như thế còn có
thể tỏ lòng hiếu thảo của điện hạ với Hoàng thượng nữa.”

Dư Ly càng nghe, thần sắc lại càng buông
lỏng, đến cuối cùng đôi hàng lông mày dãn hẳn ra, cười tươi, nói: “Đa tạ Thục
mẫu phi chỉ dạy!”

“Bản cung nào có chỉ dạy gì đâu, chẳng qua
chỉ nhắc lại lời của Hoàng hậu nương nương mà thôi. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở
điện hạ một câu này, nếu thật sự đã có ý trung nhân thì cứ lén đi hỏi ý của
Hoàng thượng là được, chứ nhỡ để tin tức truyền ra ngoài thì thứ nhất là người
ta sẽ nói điện hạ không biết tự trọng, thứ hai là dù việc có thành công hay
không cũng sẽ sinh ra những lời ong tiếng ve, thực không có lợi cho điện hạ
chút nào.”

Dư Ly khom người vái một cái thật sâu. “Dù
kết quả thế nào, thần nhi cũng đều vô cùng cảm tạ ơn chiếu cố của mẫu phi,
quyết không dám quên.”

Tôi lại nói bằng giọng càng hòa nhã hơn:
“Chúng ta là người một nhà, nói những lời xa lạ ấy ra làm gì! Bản cung đi trước
một bước đây, chúc điện hạ phen này mã đáo thành công, ý nguyện đạt thành.”

Đến đêm hôm ấy, tôi ngồi trong nội điện
nhìn Lung Nguyệt chơi đùa với cây đàn tỳ bà tên gọi Thiêu Tào. Đó vốn là vật
yêu thích của Dương Thục phi triều trước, khi thu dọn nhà kho thì bất ngờ lộ
ra, điều đặc biệt là âm sắc vẫn còn như mới, du dương, uyển chuyển. Lung Nguyệt
tính tình vốn bay bổng, vừa nhìn thấy đã vô cùng yêu thích, Thái hậu liền ban
cho con bé, tạm thời để tại chỗ tôi để chỉnh lại dây đàn. Thế là từ đó, Lung
Nguyệt gần như đêm nào cũng tới chỗ tôi chơi, bám riết lấy cây đàn.

Bên ngoài ô cửa sổ được treo rèm trúc, trời
đổ mưa phùn, vô số hạt mưa rơi xuống mấy tàu lá chuối giữa vườn làm phát ra
những âm thanh tí tách hết sức trong trẻo, vui tai.

Lung Nguyệt vốn rất thích nghe tiếng mưa
rơi, vậy nhưng lúc này lại tập trung toàn bộ tinh thần vào việc gảy tỳ bà, ấy
là một khúc nhạc mà nhạc sư Tạ Kim Nương vừa dạy cho con bé, âm luật đơn giản
nhưng nghe vào giữa đêm mưa này lại thấp thoáng lộ ra mấy tia ai oán. Tôi bất
giác cười, nói: “Muôn thuở tỳ bà lưu điệu rợ, khúc đàn ai oán mạch sầu tuôn[30].
Lung Nguyệt bây giờ đã lĩnh ngộ được sự u oán ẩn trong tỳ bà rồi đấy.”

Lời này vừa ra khỏi miệng tôi đã loáng
thoáng cảm thấy có chút không lành. Lung Nguyệt giờ đang học thi thư của Vương
An Thạch, tất nhiên có biết điển cố về Vương Chiêu Quân, bèn nghiêng đầu qua nở
một nụ cười ngọt ngào. “Đời người vui ở hiểu lòng nhau[31], quả thực
chẳng cần Công chúa ôm đàn nhiều u oán[32] làm gì.”

[30]
Trích Vịnh hoài cổ tích kỳ 4, Đỗ Phủ. Dịch thơ Chi Điền. Nguyên văn Hán Việt:
Thiên tải tỳ bà tác hồ ngữ, phân minh oán hận khúc trung luận - ND.

[31]
Trích Minh Phi khúc kỳ 2, Vương An Thạch. Nguyên văn Hán Việt: Nhân sinh lạc
tại tương tri tâm - ND.

[32]
Trích Cổ tòng quân hành, Lý Kỳ. Nguyên văn Hán Việt: Công chúa tỳ bà u oán đa -
ND.

Tôi không ngờ Lung Nguyệt lại nghĩ như vậy,
liền mỉm cười, đút một miếng mứt hoa quả vào miệng cô bé. Đêm dần về khuya, Hoa
Nghi bèn đi thắp thêm mấy ngọn đèn, lại khều bấc đèn một chút làm mấy tia lửa
nhỏ bắn ra tung tóe. Chợt có một giọng nói vang lên: “Bấc đèn vụt nổ tưng bừng,
phải chăng là có tin mừng gì ư?”

Tôi ngoảnh đầu lại thấy là Huyền Lăng, bèn
nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Hoàng thượng sắp có thêm giai lệ, lại sắp có
con dâu, lẽ nào còn không tính là việc mừng ư?”

Huyền Lăng cười “phì” một tiếng. “Lần tuyển
tú này chủ yếu là để chọn phi cho Dư Ly, còn cung tần thì chẳng qua là chọn
thêm cho có mà thôi. Vả lại xét kĩ ra thì con dâu của trẫm cũng là con dâu của
nàng mà.”

Tôi hơi trề môi, khẽ cười, nói: “Thần thiếp
đâu xứng nhận Tề Vương gia làm con dâu chứ. Người ta chỉ là con dâu của Hoàng
thượng và Hoàng hậu thôi.”

Huyền Lăng đưa tay khẽ cào mũi tôi một cái,
cười vang vui vẻ. “Lại nổi tính ghen tuông trẻ con rồi đấy, Lung Nguyệt còn
đang ở đây kìa.”

Lung Nguyệt bật cười khúc khích một tiếng,
quay sang làm mặt quỷ, sau đó lại tiếp tục chơi đùa với cây đàn tỳ bà của mình.

Y khẽ đẩy tôi một cái. “Thấy trẫm đến mà
không cho trẫm ngồi xuống, nàng đúng là ngày càng ghê gớm hơn rồi đấy!” Tôi
không kìm được khẽ phỉ phui một tiếng, hơi nhích người để y ngồi xuống cạnh
mình. Huyền Lăng nói tiếp: “Nhân tiện nói tới việc con dâu, trẫm có việc này
muốn nghe ý kiến của nàng.”

Tôi tiện tay cầm một quả quýt lên bóc vỏ,
ngoài miệng thì vẫn không quên làm bộ giận dỗi với y: “Thần thiếp thì có thể
đưa ra ý kiến gì được, chẳng qua nghe thì cứ nghe thôi.” Huyền Lăng lấy chiếc
lược ngọc tôi dùng để cố định mái tóc xuống, lướt nhẹ bàn tay trên mái tóc óng
mượt của tôi, cất giọng đầy tâm sự: “Chiều nay khi tới thỉnh an trẫm, Dư Ly có
nói là nhìn trúng một tú nữ tên gọi Hứa Di Nhân, muốn nạp cô ta làm phi. Trẫm
nghe ngóng một chút thì được biết đó là người mà Uẩn Dung tiến cử, thỉnh thoảng
lại tới cung của nàng ấy chơi.”

Tôi hơi ngẩn ra một chút, ngoảnh đầu lại
nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp có biết tú nữ đó, cô ấy là con gái nuôi của Tùy
Quốc công, tính tình thì đoan trang, nết na vô cùng. Có điều...” Tôi đưa mắt
liếc y một chút. “Uẩn Dung muội muội từng nói với thần thiếp là muốn thần thiếp
giữ cô ấy lại để hầu hạ Hoàng thượng.”

Y khẽ “ồ” lên một tiếng, hờ hững nói: “Uẩn
Dung quả là có lòng.” Sau đó thoáng lộ vẻ tức giận. “Đó đã là người mà Uẩn Dung
chuẩn bị cho trẫm, tại sao Dư Ly lại nhìn trúng như vậy? Lẽ nào đứa bé ấy không
biết tốt xấu đến thế ư?”

Tôi đưa một múi quýt cho y, khẽ nói:
“Chuyện này Uẩn Dung chỉ từng nói với thần thiếp, e là ngay đến Hoàng thượng
cũng chưa hay, Hoàng trưởng tử làm sao mà biết được. Việc này có lẽ chỉ là
trùng hợp thôi.” Tôi mím môi cười, nói: “Hoàng trưởng tử chịu vì một nữ tử mà
tới gặp Hoàng thượng nói ra những lời đó, xem ra Hứa Di Nhân quả là có chỗ động
lòng người.”

Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Cũng phải, đứa
bé đó mỗi lần gặp trẫm đều nhút nhát vô cùng, lần này dám nói ra những lời như
vậy quả là hiếm có.”

Tôi khẽ gật đầu. “Hoàng thượng bấy lâu nay
vẫn thường nói là Hoàng trưởng tử tính tình nhu nhược, nhưng cứ nhìn việc đó mà
xét thì y cũng có khí phách nam nhi đấy chứ, không kém cỏi tới mức như Hoàng
thượng nghĩ đâu.”

Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Như vậy xem ra
nữ tử tên gọi Hứa Di Nhân kia thật sự không tệ. Nếu cô ta có thể khiến Dư Ly
thay đổi thì trẫm cũng được yên tâm hơn phần nào.”

Tôi chợt thu lại nụ cười, do dự nói: “Hứa
tiểu thư vốn được Uẩn Dung chuẩn bị cho Hoàng thượng, nếu muội ấy mà biết việc
này thì sợ sẽ không vui. Vả lại mấy hôm trước, Hoàng hậu còn an bài cho Hoàng
trưởng tử gặp mười mấy tú nữ xuất chúng, trong số đó có cả Chu Thiến Uy, cháu
gái gọi Hoàng hậu bằng cô nữa.”

Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng vẻ rất không
vui. “Gặp mặt chẳng qua chỉ là cái cớ, xét cho cùng đều là vì Chu Thiến Uy kia
đấy thôi. Trẫm đã không cho phép Hoàng hậu tham dự vào việc tuyển tú này rồi,
không ngờ nàng ta vẫn còn hao tổn tâm tư như vậy.”

Tôi ôn tồn khuyên nhủ: “Dù sao Hoàng trưởng
tử cũng là do Hoàng hậu một tay nuôi nấng, hai người mẹ con tình sâu mà.”

“Trẫm cũng hy vọng thật sự là mẹ con tình
sâu. Hoàng hậu từng có lần kể với trẫm, Chu Thiến Uy dung mạo tuy không xuất
chúng nhưng tính tình thì hết sức dịu dàng, hòa nhã.”

Lung Nguyệt nghe thế liền ngoảnh đầu qua,
khuôn mặt thoáng lộ vẻ giận dữ, hậm hực nói: “Mẫu hậu nói không đúng! Vị Chu
bát tiểu thư đó không thích nhi thần. Nhi thần thích bông hoa mẫu đơn trên váy
của cô ta nên đưa tay sờ một chút, thế là cô ta liền chê tay nhi thần bẩn, vội
vàng phủi lấy phủi để.” Con bé bỏ cây đàn tỳ bà trong lòng xuống, chạy tới trèo
lên người Huyền Lăng. “Nhi thần không thích nữ nhân đó, nếu đại hoàng huynh mà
cưới cô ta về thì nhất định sẽ không thích nhi thần nữa đâu.”

Huyền Lăng xưa nay vốn thích đứa con gái
này nhất, lập tức tức giận đến sững người. “Trẻ con thường không nói dối, xem
ra là Hoàng hậu nhìn người không kĩ, chỉ nhận người thân rồi. Cô ta đã chê Công
chúa của trẫm tay bẩn, vậy thì tất nhiên cũng xem thường hoàng tộc. Trẫm quyết
không miễn cưỡng cô ta làm gì!”

“Vậy còn Uẩn Dung...”

Y lạnh lùng nói: “Trẫm hiểu tâm tư của Uẩn
Dung, nàng ấy trăm phương ngàn kế tiến cử giai lệ cho trẫm chẳng qua là mong
không bị trẫm ghẻ lạnh thôi. Trẫm sẽ đối tốt với nàng ấy, không cần nàng ấy
phải hao tổn tâm cơ!”

Tôi dịu dàng cất tiếng: “Uẩn Dung là người
có lòng, rất hiểu tâm tư của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại xem trọng việc
chọn phi cho Hoàng trưởng tử, nếu muội ấy biết rõ nguồn cơn thì ắt sẽ chịu
thôi.” Sau đó lại lay nhẹ cánh tay y. “Chỉ sợ đến lúc đó, Hoàng thượng nhìn
thấy Hứa Di Nhân rồi sẽ lại không nỡ để cô ấy lấy Hoàng trưởng tử ấy chứ.”

Huyền Lăng không kìm được bật cười. “Nàng
chớ đùa nữa. Con gái nuôi của Tùy Quốc công kỳ thực xuất thân cũng không tính
là cao quý, nhưng trẫm xem trọng việc cô ta có thể khiến Dư Ly thay đổi tâm
tính, còn kỳ dư đều có thể cho qua. Đợi đến ngày tuyển tú trẫm sẽ xem kĩ một
phen, nếu thật sự ổn thỏa, trẫm tất nhiên sẽ tác thành cho mối nhân duyên này.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích, tôi vùi đầu
vào lòng Huyền Lăng, trong lòng thầm nghĩ cơn mưa này thật tuyệt, trời và đất
vốn cách nhau một khoảng mênh mang cứ thế được nối liền với nhau, khó mà chia
lìa. Cũng giống như duyên phận giữa con người, chỉ cần tiện tay chỉ lối là có
thể làm nên một mối nhân duyên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3