Tâm Lý Học Xã Hội - Chương 03 - Phần 1
PHẦN BA: TỰ VỆ
SỰ CÂN BẰNG
Nếu bạn nhớ lại, nỗi buồn có thể được dựa trên một số điều kiện:
1. Dự đoán không chính xác, ví dụ như khi bạn đưa tay ra định bắt tay ai đó - và người đó đi qua bạn.
2. Dự đoán không chắc chắn, như với những con gián, con chuột hay những con vật tương tự.
3. Những dự đoán mâu thuẫn, như khi bạn cho rằng có hai hay nhiều khả năng có thể xảy ra cùng một lúc.
Hai điều đầu là những vấn đề trong mối quan hệ giữa "trí óc và thế giới," có nghĩa là giữa hiểu biết của bạn về sự thật và nhận thức của bạn về nó. Nhưng điều cuối cùng lại liên quan đến những mối quan hệ trong đầu bạn và điều có thể xuất hiện thậm chí không cần có sự dính dáng thực sự với thế giới. Khi bạn có những dự đoán mâu thuẫn, thì dù thế giới có như thế nào hầu như không phải là vấn đề, do đó đau buồn có thể là cái gì đó ở bên trong, rất cá nhân.
Chúng ta có xu hướng cho rằng thích nghi là học cách thức mới để giải quyết hiện thực khó khăn, hay ít nhất học cách chấp nhận hiện thực như nó vốn có, nhưng nó cũng có thể được hiểu, bất kể nguồn gốc nỗi buồn chán của chúng ta là gì, rằng thích nghi là sự phủ nhận hay bóp méo hiện thực và là các hành động giữ cho vấn đề tránh xa chúng ta thay vì giải quyết nó. Nói cách khác thích nghi có thể khiến chúng ta xa vời hiện thực.
Tôi gọi điều này là hiện tượng tâm lý tự vệ[1]. Nó liên quan đến việc lừa dối bản thân, nhưng giống như việc tự bảo vệ thân thể, nó không nhất thiết phải là điều gì đó mà chúng ta phải tránh bằng mọi giá: trong cuộc sống khó khăn này, chúng ta thường cần phải bảo vệ bản thân khỏi những rối loạn thường xảy ra. Hãy nhớ lấy điều đó.
[1] Self-defence
Học Thuyết Cân Bằng
Fritz Heider, một nhà tâm lý học xã hội theo tâm lý học cấu trúc đã xây dựng một học thuyết liên quan đến những điều này và gọi nó là học thuyết cân bằng hay học thuyết "P-O-X".
Giả sử bạn là có một đứa con nhỏ. Một buổi chiều, con bạn đi nhà trẻ về và đưa cho bạn một món quà. Bạn bóc tấm giấy bọc bên ngoài gói quà ra và nhận thấy - thật ngạc nhiên! - một cái gạt tàn thuốc là bằng đất sét. Nó đúng là thứ đồ xấu nhất trên trái đất này và bạn không hút thuốc. Nhưng nghệ sĩ nhỏ của bạn lại đứng ngay ở đó, trước mặt bạn, với một nụ cười rộng ngoác miệng, mắt lấp lánh với niềm tự hào vô bờ bến.
Bạn nói với đứa con nhỏ của mình "Oh, cám ơn con rất nhiều; nó quả thật là đẹp; con rất có năng khiếu nghệ thuật; mẹ/bố rất thích; chúng ta sẽ đặt nó ở đây trên giá trưng bày, cùng với bộ sưu tập pha lê cổ!" Người nào không biết câu chuyện này sẽ chẳng hiểu tại sao bạn lại nói vậy.
Fritz Heider nhìn sự việc đó như thế này: Bạn là một người (P); con bạn là một người khác (O); cái gạt tàn thuốc là bằng đất sét là yếu tố thứ ba trong tam giác (X). Và có một số quan hệ giữa chúng:
Có hai kiểu quan hệ hoạt động trong phạm vi của tam giác này:
1. Các quan hệ đơn vị: Những sự vật và con người "thuộc về nhau," mà trong một số kiểu nó tạo nên một cấu trúc tốt. Bạn hãy nhớ lại phần giới thiệu tâm lý học về một số quan niệm nhận thức - rằng chúng ta có xu hướng "phân loại" sự việc theo sự giống nhau, sự gần gũi, số phận chung, v.v. Bởi vậy, hai con chó giống Ê-cốt, được dắt đi dạo sóng đôi, đi cùng một hướng tạo nên nhiều đơn vị hơn một con vịt và một con bò, cách nhau 100 fít, di chuyển theo những hướng khác nhau.
Về phần con người, chúng ta có thể coi họ thuộc về nhau nếu họ có cùng quốc tịch, tôn giáo, địa vị xã hội, thành viên trong cùng gia đình, v.v. - điều đó có nghĩa là họ có thể được xếp vào cấu trúc xã hội. Chúng ta coi vật là thuộc sở hữu của con người nếu chúng là tài sản hay của cải hay các hành động và những cái tương tự.
2. Các quan hệ tình cảm: Các đánh giá của chúng ta về sự vật và con người; yêu, ghét, chấp nhận, từ chối, tôn kính, chỉ trích... Heider đơn giản hóa các vấn đề có chủ đích bằng cách chia tình cảm ra thành hai loại: yêu và ghét.
Trong ví dụ của chúng ta, chúng ta có quan hệ tình cảm tích cực với đứa con, và con của bạn có quan hệ đơn vị tích cực với cái gạt tàn bằng đất sét. Cạnh cuối cùng của tam giác sẽ được điền vào, đó là mối quan hệ tình cảm của chúng ta với cái gạt tàn. Theo quan điểm của Heider thì ông dự đoán nó sẽ là quan hệ tích cực.
Heider nói rằng đầu óc của chúng ta có xu hướng tìm kiếm trạng thái cân bằng khi giải quyết những tình huống như vậy, ở đó các mối quan hệ giữa người này, người khác và sự vật là "hòa thuận." Ba mối quan hệ tích cực là hòa thuận. Hai mối quan hệ tiêu cực, với một mối quan hệ tích cực là hòa thuận:
"Tôi không thích John.
John có một con chó.
Tôi cũng không thích con chó."
Hình tam giác dưới ít hạnh phúc hơn, nhưng cũng không ít sự cân bằng.
Mặt khác, chúng ta có xu hướng tránh những trạng thái mất cân bằng. Hai quan hệ tích cực với một quan hệ tiêu cực là không cân bằng:
"Tôi yêu con tôi.
Con bé đã làm chiếc gạt tàn này.
Tôi ghét chiếc gạt tàn đó."
Trong hình tam giác này, các mối quan hệ cần phải được thay đổi. Chúng ta có xu hướng thích nghi bằng cách thuyết phục bản thân rằng một trong những mối quan hệ là khác chứ không phải là như thế. Bạn có thể thuyết phục chính mình rằng con của bạn không phải là người làm ra cái gạt tàn; bạn có thể quyết định rằng bạn không thực sự yêu con mình nhiều như bạn nghĩ; hay bạn có thể quyết định rằng bạn thích cái gạt tàn. Ở một tầm nhìn rộng hơn, chúng ta sẽ thấy cha mẹ làm cân bằng tam giác bằng cách "để mất" cái gạt tàn hoặc ghê gớm hơn, thể hiện sự thất vọng của họ, sử dụng sự đe dọa hay tội lỗi, và cách khác là bắt đứa trẻ phải trở thành đứa bé như họ mong muốn.
Cũng có tam giác không cân bằng với 3 mối quan hệ tiêu cực:
"Tôi không thích John;
Tôi không thích chó;
John không thích chó."
Đôi khi chúng ta cảm thấy rằng chúng ta không nên chia sẻ thậm chí cả cảm xúc tiêu cực với ai mà chúng ta không thích, nhưng đây được hiểu là dạng yếu hơn của tam giác trước. Heider cảm thấy rằng sự tiêu cực ít có sức mạnh hơn sự tích cực trong công thức nói chung.
Heider không hạn chế học thuyết cân bằng của mình trong hình tam giác. Ví dụ, nếu chúng ta có một người và một vật, và chúng ta nhìn vào các mối quan hệ đơn vị và tình cảm giữa chúng thì chúng ta có thể thấy sự hòa thuận hay căng thẳng thúc ép hướng đến sự thay đổi. "Đây là quyển sách của tôi, và tôi thích nó" là cân bằng; "đây không phải là quyển sách của tôi, và tôi không thích nó" cũng là cân bằng nhưng theo cách ít có sức mạnh hơn cái trên. Mặt khác, "Đây không phải là quyển sách của tôi và tôi thích nó" là không cân bằng, và chúng ta có thể phải mua, mượn hay ăn cắp quyển sách. "Đây là quyển sách của tôi và tôi ghét nó" cũng là không cân bằng, và chúng ta có thể phải bán nó, cho ai đó, hay đốt nó đi.
Quay trở lại tam giác p-o-x: hãy tưởng tượng tình huống không cân bằng này: John thích bức tranh của người phụ nữ mà anh ta ghét. Anh ta có thể quyết định rằng mình không thích bức tranh nhiều như mình nghĩ. Anh ta có thể quyết định rằng anh ta không ghét người phụ nữ đó nhiều như anh ta nghĩ. Anh ta thậm chí còn có thể cho rằng cô ta không phải là người vẽ ra bức tranh đó. Bạn có thể thấy, tất cả những lựa chọn đó đều là sự phủ nhận hay bóp méo sự thật.
Còn có một sự lựa chọn khác: John có thể cố gắng sửa chữa sự không cân bằng bằng sự phân biệt, xây dựng một sự tương phản mới! Đó là anh ta có thể đi đến kết luận rằng, ngươi phụ nữ này là một họa sĩ giỏi nhưng nhân cách của bà ta rất kinh khủng. Trước kia John thực sự có chỉ một sự tương phản: giữa tốt và xấu, áp dụng cho hội họa, nhân cách, và bất kỳ điều gì khác. Nhưng bây giờ anh có hai sự tương phản: tốt với tranh xấu và tốt với nhân cách xấu, bởi vậy người tốt có thể thiếu tài năng, và người xấu lại có tài. Làm như vậy là anh ta đã mở rộng hệ thống xây dựng của mình, nới lỏng khuôn mẫu trong cách nghĩ. Heider nói rằng điều này có thể không được sử dụng nhiều như các phương pháp có tính chất tự vệ.
HỌC THUYẾT VỀ SỰ BẤT HÒA
Một học thuyết giống với học thuyết của Heider nhưng có phần nào đó tập trung vào các mối quan tâm khác, đó chính là học thuyết về sự bất hòa liên quan đến nhận thức của Leon Festinger. Nguyên tắc trung tâm rất đơn giản của nó là: "Một cá nhân cố gắng tạo ra sự hòa hợp và tránh sự bất hòa." Chúng ta trải nghiệm sự bất hòa khi chúng ta nhận thức được rằng các hành động của chúng ta trái với những đức tin nhất định. Hòa hợp, như bạn có thể hình dung, là sự có mặt yên bình của bất hòa, đồng nghĩa với "sự hòa thuận" của Heider.
Nếu tôi coi bản thân mình là một người trung thực, niềm tin đó ngụ ý rằng tôi không nói dối. Nhưng tôi lại bắt gặp mình đang nói dối. Đây là sự mâu thuẫn. Hay tôi biết rằng mình rất yêu cha mẹ. Điều này ngụ ý rằng tôi viết thư cho họ nhiều hơn một lần một năm. Nhưng rõ ràng là một năm tôi viết thư cho họ có một lần. Đây cũng là sự mâu thuẫn. Hay tôi không làm điều gì đó có hại cho bản thân. Hút thuốc lá không tốt đối với sức khỏe của tôi. Thế nhưng vào giờ phút này, tôi lại đang hút thuốc lá.
Sự bất hòa, giống với không cân bằng, đó là nó "bị thúc bách cần phải thay đổi." Ví dụ, tôi có thể thay đổi hành vi của mình, bỏ thuốc lá. Tôi có thể thay đổi niềm tin của mình rằng tôi không làm điều gì có hại cho bản thân, ít nhất đó là sự trung thực. Nhưng liên kết yếu nhất ở ví dụ này là sự kết nối giữa hai thứ: quan niệm rằng hút thuốc lá có hại đối với tôi. Tôi đã từng tự nói với bản thân mình những điều như "điều đó làm giảm cân," "lo lắng sẽ khiến mình chóng chết," "nghiên cứu này có những sai lầm," "thuốc lá chỉ là thứ giơ đầu chịu báng cho sự ô nhiễm công nghiệp," "họ sẽ tìm ra cách chữa trị nhanh chóng," "tôi chỉ hút có vài bao thuốc lá một người," và "điều đó sẽ không xảy đến với tôi." Cách này hay cách khác, chúng ta có xu hướng thay đổi niềm tin của mình - "sửa chữa" chúng - để làm giảm bớt sự bất hòa: chúng ta nói dối bản thân.
Hầu hết những nghiên cứu về sự bất hòa đều có nói đến vấn đề về sự biện hộ không thỏa đáng, có nghĩa là các lý do đưa ra để giải thích cho hành động nào đó là chưa đủ thích đáng: Tôi đã nói dối bạn tôi. Điều này thường bất hòa với niềm tin của tôi rằng tôi là một người bạn tốt, không nói dối - trừ khi tôi có "một lý do thực sự chính đáng" (có nghĩa là một sự biện hộ thỏa đáng), chẳng hạn như để cứu cuộc đời của cậu ta, hay có thể để cứu vãn tinh thần cậu ta. Nếu không có "lý do chính đáng" kiểu như vậy, thì đó là sự biện hộ không thỏa đáng.
Những phần thưởng không tương xứng
Ví dụ rõ ràng nhất về sự biện hộ không thỏa đáng là những phần thưởng không tương xứng - chủ đề của thực nghiệm về sự bất hòa liên quan đến nhận thức nổi tiếng nhất:
Festinger và Carlsmith có những tình nguyện viên để thực hiện một nhiệm vụ buồn tẻ và cực khổ (chẳng hạn như nhập số liệu hay sắp xếp các ống chỉ) trong vòng vài giờ liền. Khi họ sắp sửa rời đi, những tình nguyện viên này được yêu cầu nói cho tình nguyện viên tiếp theo rằng công việc đó thực sự thú vị, và họ được trả tiền để làm việc đó. Một số người được trả một đô la. Một số khác được 20 đô la. Sau khi họ đã thi hành việc bẩn thỉu đó, người tham gia thực nghiệm đuổi theo họ và nói rằng anh ta quên đưa cho họ điền vào tờ tham thảo ý kiến. Trong tờ mẫu đó có những câu hỏi có liên quan đến họ thích công việc đến mức độ nào. Nếu họ nói dối với những tình nguyên viên đồng nghiệp và được hai mươi đô la, thì họ nói rằng công việc vô cùng chán. Còn nếu họ nói dối và được trả một đô la, thì họ nói rằng công việc không quá tệ! Nói cách khác, phần thưởng một đô la không tương xứng để biện hộ cho sự nói dối. Bởi vậy họ đã sửa chữa sự không hòa hợp bằng cách tự lừa dối mình về công việc.
Một vấn đề đạo đức từ câu chuyện này là, nếu bạn muốn thay đổi niềm tin của một người, hãy sử dụng ít phần thưởng nhất mà bạn có thể để xoay xở. Nếu bạn cho họ quá nhiều, họ sẽ biết tại sao họ lại làm thế: vì phần thưởng. Nếu bạn cho họ chỉ đủ để khiến họ làm, họ sẽ cần phải tự thuyết phục bản thân rằng họ làm nó vì lý do khác, chẳng hạn như vì họ thực sự muốn làm. Con người thật kỳ lạ.
Tại sao không phải mọi thứ đều vậy: Nếu bạn có thể khiến ai đó làm việc gì mâu thuẫn mà chẳng được gì cả, thì họ có thể sẽ tự thuyết phục bản thân mình rằng những việc đó chẳng mâu thuẫn chút nào hết.
Deci có đề tài làm về trò chơi lắp hình và công việc này đòi hỏi phải làm việc muộn đến hàng tiếng đồng hồ vào ban đêm. Một số người được nói là họ sẽ nhận được tiền; còn những người khác nghĩ rằng họ làm tình nguyện. Deci cho phép họ được nghỉ giữa giờ và trong thời gian đó họ được phép lựa chọn, đi lại thư giãn hay tiếp tục làm tiếp. Những người được trả lương có xu hướng dừng lại nghỉ ngơi, còn những người không được trả lương lại có xu hướng tiếp tục làm tiếp. Họ đã thuyết phục bản thân mình rằng, họ đang tự hưởng thụ trò chơi đó.
Nhưng cần chú ý rằng ở đây có cách hiểu khác nhau: Trò chơi xếp hình là một trò chơi thú vị, ít nhất thì cũng hơi thú vị. Liệu có phải chính vấn đề tiền lương tạo nên sự không hòa hợp? Có phải họ đã thuyết phục bản thân họ rằng vì họ được trả lương để làm việc đó, đó là công việc nên họ không thể có cảm giác tự hưởng thụ thú vị được, do đó họ cần phải nghỉ ngơi tại cơ hội đầu tiên?
Cách hiểu thứ hai này mang ẩn ý không tốt. Hãy nghĩ đến việc chúng ta khuyến khích bọn trẻ học để dành những ngôi sao vàng, những cái tem hình mặt cười, và điểm số như thế nào. Hãy nghĩ đến việc chúng ta khiến cho công việc trở nên đáng giá hơn bằng cách trả lương cao hơn như thế nào. Có thể phần thưởng bên ngoài mà chúng ta cung cấp cho cái gì đó càng lớn thì phần thưởng bên trong tự nhiên lại càng yếu hơn. Hãy chú ý sự khác biệt giữa việc thích thú đọc một quyển sách mà bạn chọn so với việc bạn bị bắt phải đọc một quyển sách! Chúng ta sẽ thấy quan niệm này một lần nữa.
Sự Đe Dọa Không Tương Xứng
Một kiểu khác của biện hộ không thỏa đáng[2] là sự đe dọa không tương xứng - nếu bạn không làm điều gì đó mà bạn muốn làm, cho dù sự đe dọa là yếu, thì bạn có xu hướng tin rằng bạn đã không thực sự muốn làm điều đó đầu tiên - hội chứng "nho chua"[3] (tức giận vì không đạt được điều mình muốn).
[2] Inadequate justification
[3] Sour grape
Nếu bạn không làm điều gì đó mà bạn muốn làm bởi vì bạn bị đe dọa, bạn sẽ trải nghiệm sự bất hòa một cách tự nhiên. Nhưng sự đe dọa càng mạnh thì sự bất hòa lại càng yếu; sự đe dọa càng yếu thì sự bất hòa càng lớn. Làm việc gì đó không thích hợp vì một trăm đô-la là có ý nghĩa; giống với việc đi ngược lại mong muốn của mình khi bị đe dọa mổ bụng moi gan. Dưới đây là một thử nghiệm:
Freedman để một con rô-bốt đồ chơi nhiều màu, sáng bóng, là một món đồ chơi trông rất hấp dẫn, không thể cưỡng lại được cho một lũ trẻ. Một số đứa trẻ nhận được lời cảnh báo nhẹ nhàng là không được sờ vào con rô-bốt. Còn những đứa khác nhận được lời cảnh báo cấm sờ nghiêm khắc hơn. Sau đó, một người lớn khác cho phép chúng được sờ vào con rô-bốt. Những đứa trẻ nhận được lời cảnh báo nhẹ nhàng không được sờ trước đó không đụng vào con rô bốt; trong khi đó những đứa trẻ nhận được lời cảnh báo cấm sờ nghiêm khắc tiến ngay lại phía con rô-bốt. Các thử nghiệm khác cho thấy rằng những đứa trẻ nhận được lời cảnh báo nhẹ nhàng thực sự thay đổi sự đánh giá của chúng về rô bốt.[4]
[4] Thí nghiệm này có liên hệ quan trọng trong việc giáo dục con cái. Nghiêm cấm quá quyết liệt đôi khi sẽ là việc hại chúng, vì khi chúng có cơ hội, chúng sẽ lập tức thi hành những điều chúng muốn.
Một lần nữa, ở đây lại có cách nhìn nhận khác nhau, vẫn phù hợp với sự bất hòa nhận thức, đó là đe dọa làm tăng sự đánh giá về con rô-bốt: hội chứng "trái cấm"[5].
[5] Forbidden fruit
Tội Lỗi
Bất hòa giúp chúng ta hiểu sự bóp méo sự thật mà chúng ta làm khi chúng ta cảm thấy tội lỗi: (1) Tôi là một người tốt; (2) Tôi làm việc x; (3) Việc x này không tốt. Vậy cuối cùng tôi có còn là người tốt không? Hay liệu tôi có thực sự làm việc x không? Không: việc x không quá xấu, có nghĩa là chúng ta hợp lý hóa.
Davis và Jones để mọi người xem chương trình phỏng vấn trực tiếp riêng biệt, sau đó hỏi một số người nói về người được phỏng vấn rằng họ có vẻ ngốc nghếch. Những người thí nghiệm (Davis và Jones) thấy rằng những người đánh giá nạn nhân của họ một cách chung chung ít hấp dẫn hơn người khác.
Tất nhiên, những người lính hàng nghìn năm nay vẫn được dạy bôi nhọ kẻ thù - coi chúng như những thứ rác rưởi không phải con người mà một người có thể "vứt đi" mà không bị trừng phạt. Đối với hầu hết tất cả mọi người thật quá đau đớn khi nghĩ rằng mình là kẻ giết những người tốt.[6]
[6] Đây cũng là lý do các vị lãnh đạo tôn giáo lại bôi nhọ tôn giáo khác, để tín đồ của mình thấy tôn giáo kia thật là tồi và không theo.
Glass yêu cầu các chủ thể này gây sốc cho các chủ thể khác (thường là dựng chuyện, "các lý do tốt") và thấy rằng những người nghĩ rằng bản thân mình là tốt thậm chí còn có xu hướng "làm nhục" các nạn nhân của mình hơn những người khác. Hãy cảnh giác với tính lúc nào cũng tự cho mình là đúng.[7]
[7] Làm nhục người khác để tự nâng cao giá trị của mình! Thật sự giá trị của họ cao, hay họ chỉ nghĩ rằng giá trị của họ cao.
Bersheid, cũng sử dụng tình huống cơ bản giống như thế, bà nói với một số chủ thể của mình rằng họ sẽ bị hoán đổi vị trí với người mà họ đang gây sốc. Đây có lẽ là tình huống khó xử ít gây bất hòa hơn, bởi thế cũng ít cần sửa chữa hơn, và ít xúc phạm đến "cộng sự" hơn. Những người lính cũng cần phải học cách tôn trọng kẻ thù của họ.
Triết gia Friedrich Nietzsche sống ở thế kỷ 19 đã nói "trí nhớ của tôi nói rằng tôi đã làm việc đó, sự kiêu hãnh của tôi nói rằng tôi không thể nào lại làm việc đó được, và cuối cùng, trí nhớ của tôi đã phải nhường bước."
Sự Cám Dỗ
Mặt đối lập của tội lỗi là sự cám dỗ: Sẽ không làm việc gì trừ khi có khả năng nhận được một phần thưởng kha khá. Như chúng ta đã nói nếu ai đó lôi kéo bạn làm điều gì đó bất hòa - chẳng hạn như trái với đạo đức - và bạn chấp nhận, phần thưởng càng lớn, thì sự bất hòa càng yếu và ngược lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn từ chối phần thưởng, nếu bạn chống lại sự cám dỗ? Bây giờ chúng ta sẽ cho rằng phần thưởng lớn hơn, sự bất hòa lớn hơn.[8]
[8] Khi một thể chế chính trị thối nát, thì có nhiều tham nhũng và bất công. Tiền và quyền lợi tham nhũng là phần thưởng đẻ người ta tham gia vào một thể chế thối nát.
Judson Mills đã tiến hành một thực nghiệm cuối cùng về sự cám dỗ. Ông đã tạo nên một trò chơi cho trẻ con mà bọn trẻ có thể chơi dễ dàng - hữu ích nhất - chơi ăn gian. Một số đứa trẻ được nhận những giải lớn, một số chỉ được những giải nhỏ hơn. Tất nhiên, trong mỗi nhóm cũng có những đứa trẻ chơi ăn gian, và một số đứa không.
Trước khi chơi, Mills đã hỏi từng đứa trẻ riêng rẽ về thái độ của chúng đối với những điều khác nhau - bao gồm cả việc ăn gian. Như bạn có thể hình dung, hầu hết bọn trẻ có thái độ tiêu cực đối với việc gian lận, nhưng chỉ là hơi tiêu cực thôi. Sau khi chơi, ông lại hỏi chúng về thái độ một lần nữa. Những đứa trẻ chơi ăn gian để nhận được giải thưởng lớn không thay đổi thái độ của chúng đối với việc gian lận. Những đứa trẻ không chơi ăn gian nhằm dành được giải thưởng nhỏ tỏ thái độ khoan dung hơn trước. Còn những đứa trẻ không ăn gian vì giải thưởng lớn có thái độ gay gắt hơn trước đối với việc ăn gian.
Chơi ăn gian - giải thưởng lớn =>không thay đổi thái độ
Không chơi ăn gian - giải thưởng nhỏ => không thay đổi thái độ
Chơi ăn gian - giải thưởng nhỏ => có thái độ khoan dung hơn (tội lỗi!)
Không chơi ăn gian - giải thưởng lớn => có thái độ gay gắt hơn (cám dỗ!)
Vấn đề đạo đức của câu chuyện này là những người bị cám dỗ nhiều có xu hướng "thẳng tay" nhất đối với những việc nhỏ nhất mà họ bị cám dỗ. Điều này dẫn đến giả thuyết thú vị về những người cả thẹn đối với vấn đề tình dục, những người cực đoan về an ninh trật tự, và những người căm ghét tình dục đồng giới.