Cú đấm của một đứa con gái- Chương 20
Bóng rổ
Giờ ra chơi, đang thả mình
bay bay trong những bản nhạc của Big Bang để át đi tiếng quốc ca chào cờ. Bỗng
, nó nghe thấy tiếng thầy giám thị nhắc đến tên mình trên sân khấu danh dự của
trường. Thằng Ben lay lay vai, giật phắt cái tai nghe của nó ra khiến con bé
lớ ngớ … Phải mãi một lúc sau, sau khi định thần lại được, nó mới ngớ người
khi nghe tiếng sấm đánh ngang tai đang giật đùng đùng …
- Xin thông báo với toàn thể trường, sau một
tuần bỏ phiếu, hiện nay chúng ta đã có kết quả của cuộc thi King and Queen
Evil, và hai người được số phiếu bình chọn cao nhất sẽ được đặc cách làm đội
trưởng tham gia cuộc thi bóng rổ quy mô cỡ Phường của trường ta! Đặc biệt vỗ
tay chúc mừng hai em Dương Ngọc Mai và Hoàng Nhật Anh nào!
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG! Tiếng sấm nổ cùng tiếng trống
trường đồng loạt vang lên khiến con Cheer và thằng Chan gần như chết đứng …
Sau khi “thánh chỉ” được ban ra, nó liền bần
thần quay lại nhìn lũ bạn, nghiến răng kèn kẹt khiến cả đám toát mồ hôi hột.
- Thế này là thế quái nào?… Sao chúng mày lại
bình chọn cho taoooooo! – Con Cheer gào lên như thể muốn xé nát màng nhĩ của
tụi nó. Uất hận dâng lên ngập tận mặt luôn ấy chứ! Lùn thế này mà bảo làm đội
trưởng đội bóng rổ. Đúng là sỉ nhục! Vô cùng sỉ nhục!
- Thì bà xấu xa nhất mà! – Thằng Yan thản nhiên
nói, nhưng lại bị cái Mita véo lưng chặn lại.
- Không sao đâu chồng! Chơi bóng rổ sẽ cao lên
đấy! – Mita nịnh nọt.
- Bóng rổ tốt mà bà! – Ben hùa vào.
Còn Hummie thì gật đầu lia lịa!
Đúng lúc đó, tiếng thầy giám thị lại vang lên
tiếp tục vấn đề đang bỏ lửng khiến mấy đứa gần như chết đứng.
- Ngoài ra, hai em đội trưởng còn có đặc quyền
riêng là tự chọn thêm cho mình 5 bạn học sinh trong trường cùng tham gia cuộc
thi. Đã được chọn là buộc phải tham gia, miễn kháng cự!
Ổng nói xong, bỗng cái Cheer như được khai sáng
, nó từ từ quay mặt lại nhìn bọn bạn, rồi nhếch mép nở một nụ cười vô cùng
nham hiểm khiến hai khóe môi đang vênh lên của chúng nó đột ngột trở nên cứng
ngắc!
……………
- Biết chơi bóng rổ chưa?
Lầm lũi xuất hiện từ phía sau, tiếng thằng Chan
vang lên đột ngột khiến con Cheer giật bắn cả mình, hấp tấp quay lại nhìn rồi
lại ngoái đầu lên, đằng hắng trả lời.
- Chưa biết thì học!
- Thế mua cà kheo đi nhé! – Chan thản nhiên nói
.
- Mua cà kheo làm gì? – Cheer tưng tửng đáp lại
.
- Ô hay! Không mua cà kheo thì cô định chơi
bóng kiểu gì? – Thằng Chan nhíu mày, khẽ bĩu môi trêu chọc nó.
- Thằng khốn này … – Nó lẩm bẩm thật nhỏ trong
đầu, ánh mắt hằn học nhưng không để cho Chan nghe thấy.
……….
- 7 giờ, sáng chủ nhật tuần này, sang nhà đón
tôi qua trường X tập bóng đấy nhé!
Đang định ” ừ! ” nhưng lại thấy vô lý, nó liền
quay ngoắt lại kèo nhèo.
- Tại sao không phải anh đón tôi?
Biết trước thế nào Cheer cũng bắt bẻ mình như
thế này, nên Chan đã chuẩn bị sẵn phương án trả lời. Hắn nheo mày hớn hở.
- Ơi xời! Cô biết không? Trong bóng rổ thì
đẳng cấp được phân biệt bằng chuyện cao thấp … – Vừa nói, hắn lại vừa đánh ánh
mắt thăm dò quét liền một mạch từ đầu tới chân con bé, rồi chẹp miệng – Mà cô
thấy đấy! Cô lùn hơn tôi những 30cm, vậy nên cô phải tự biết đẳng cấp của
mình nó ở chỗ nào rồi chứ! – Nói rồi, hắn lại nhìn xuống mũi giày của mình,
xoay xoay vài cái trên mặt đất, rồi thản nhiên dẫm bèm bẹp. Thở dài thương
hại.
” Cái quái gì thế! Chơi mình à! ” – Con
Cheer tức nghẹn cả họng. Nhưng trong vụ này, nó đuối lý, nên đành âm thầm
hứa hẹn trả thù.
………………..
Nguyên một đêm nghĩ kế trả thù, thao thức trằn
trọc, hận không thể ăn gan uống máu, xẻ thịt lột da được thằng Chan, nó
không sao ngủ nổi. Cái bụng từ sôi lên vì ấm ức. Rút cục, sáng hôm sau, con
bé gần như đập tan cái đồng hồ chuông báo thức chỉ vì tội … nó reo đúng giờ!
Hơn 7 giờ sáng, sau khi đã bỏ lỡ gần 20 cuộc
gọi nhỡ, cuối cùng Cheer cũng chịu oằn mình bắt máy, nghe thấy giọng Chan đang
gào lên tức tối ở phía đầu dây bên kia, Cheer vội vàng bật phắt dậy, nhốn
nháo chuẩn bị quần áo hùng hục lên đường.
7 giờ 15, nó phi như điên trên con đường quốc
lộ gần nhà, không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ, cứ thế phóng liền một mạch,
cho đến khi anh cảnh sát áo vàng đang nấp sẵn trong bụi cây đột ngột phóng vút
ra chặn đầu khiến con bé chới với phải dừng xe lại. Suýt thì ngã.
Bị bắt, nhưng mặt nó vẫn lạnh tanh. Lầm lũi
dắt xe lên vỉa hè. Cheery yên lặng chờ nghe xét xử.
Thấy mặt nó lầm lì, anh cảnh sát cũng ra vẻ
hình sự.
- Mắt cô bị mù màu à?
- Không! Em chỉ cận.
- Cận thì không nhìn được đèn xanh đèn đỏ à?
- Nhưng em bận mà … – Nói đến đây, con bé dần
dần dịu giọng lại, đưa ánh mắt vô cùng long lanh dâng lên nhìn anh cảnh sát …
khiến hắn xao lòng, đằng hắng ho.
- Này nhớ! Bỏ ngay cái giọng ấy đi! Không phải
cậy xinh mà định lừa tình cán bộ đâu nhớ!
- Không có mà … Em có xinh đâu! – Vừa nói, nó
vừa khẽ bĩu môi, nũng nịu.
- Cộng thêm tội nói dối! – Vừa nói, Áo Vàng
vừa lôi giấy ra, viết viết khiến con bé tí sặc vì buồn cười.
” Anh cảnh sát này cũng vui tính phết! Vậy càng
dễ xử lý! ”. Nó thầm lẩm bẩm trong đầu rồi tiếp tục buông giọng dụ dỗ.
- Anh ơi! Mình vô đằng kia nói chuyện đi! Nói
ở đây em ngại quá đi à! – Cheer xun xoe.
- Cái gì cơ? Đằng kia á?
- Dạ dạ!
- Ờ ờ! Được thôi!
Vậy là ” hai anh em ” lại chuyển địa điểm sang
bụi cây kín đáo bên hè đường, tránh ánh mắt của bàn dân thiên hạ.
- Mới sáng sớm đi đâu mà vội thế? – Áo Vàng hỏi
trống không, nhưng giọng điệu lại có vẻ tự nhiên hơn, như tình đồng chí.
- À! Em đi làm ạ! Híc híc! Anh bắt như thế
này là muộn giờ của em rồi đó … – Nó xị mặt trả lời, nhưng giọng vẫn ngọt ngào
ghê gớm.
Nghe đến hai chữ ” đi làm ”, Áo Vàng liền trố
mắt, rồi bật cười.
- Gì cơ? Em bao nhiêu tuổi mà đã đi làm? Nhìn
trẻ măng thế này mà …
- Em 18 ạ! – Vừa nói, nó vừa mỉm cười duyên
dáng.
- Thế em làm gì?
5 giây suy nghĩ, nó liền liến thoắng trả lời.
- Em bán quần áo thời trang anh ạ!
- Đồ nam hay nữ? Anh đến mua có được giảm giá
không? – Câu chuyện bắt đầu lan man tản mạn.
- Đồ nữ anh ạ! Anh dắt người yêu đến mua đi,
em giảm giá cho!
- Ơi xời! Nhưng anh lại chẳng có người yêu,
hay em giúp đỡ anh đi! – Giọng điệu bắt đầu có vẻ đánh đu mời mọc.
- Giúp đỡ … như thế nào cơ ạ … – Hiểu ý Áo Vàng
, Cheer bắt đầu đề phòng rụt lại …
Thấy con bé đã bắt đầu hết hớn hở, Áo Vàng liền
cười khẩy, rồi lôi điện thoai của mình ra, bắt con bé đọc số.
- Phạm nhân khai báo số đi!
- Em không có dùng điện thoại … – Điêu trẹo mỏ.
- Lại chém!
- Thật mà! Nhà em nghèo lắm! Tiền đâu mua điện
thoại! – Giọng con bé bối rối, ánh mắt vô cùng hối lỗi. Nói dối thì vô đối!
- Thế cái cục cồm cộm trong túi quần em là cái
gì? – Vừa nói, anh ta vừa nhanh chóng đánh mắt vào túi quần nó khiến con bé
phải cố kéo tuột vạt áo dài của mình xuống, che lấp đi điểm yếu.
- Bộ đàm ạ!
- Lôi ra đây kiểm tra!
- Tay em đang bẩn, anh thích thì tự thò vào mà
lấy! – Hết cớ rồi, nó đành vênh mặt cãi cùn.
- À được … Rất tốt! – Nói rồi, anh là liền lầm
lì lôi giấy bút ra, đặt lên yên xe, chuẩn bị viết biên bản …
Cảm giác lành lạnh đột ngột chạy khắp sống lưng
khiến con bé đột nhiên khụy người, ngã xuống.
- Anh ơi! Anh cho em đi đi! Em tụt huyết áp
đến nơi rồi!
- Tụt thì tôi đưa em đi ăn sáng!
- Anh thật tốt quá à… nhưng mà em không dám
phiền anh đâu … huhuhu –Cheer gượng cười đau khổ, mặt nó nhăn lại nhìn không
khác gì YaoMing khi cười.
- Không phải làm trò! Thế rốt cuộc có đọc số
cho tôi không! – Đột nhiên gằn giọng, Áo Vàng quát to khiến Cheery phải giật
mình đứng phắt dậy, dằn lòng nghiêm túc đọc số.
……………..
Dắt xe đi, con bé lầm bầm tức tối trong họng …
” Thằng khốn kiếp, thằng chó vàng khốn kiếp… gừ
gừ gừ … Lần sau bà mang mèo ra đái ở bốt của mày … ”
Vừa nói, nó vừa phi như điên trên đường, nhìn
vào đồng hồ, đã muộn mất nửa tiếng, nó ngại ngùng rút máy ra gọi cho Chan.
Thật sự dù rất ghét, nhưng con bé lại không muốn mình bị mang tiếng là kẻ cò
quay bao giờ.
- A lô … Chan à … tôi đi muộn …
- BIẾT RỒI! LĂN ĐI! LĂN NGAY ĐI! LĂN
NHANH VÀO! ĐỒ CHÂN NGẮN!
” Ô hay! Cái thằng chó này! Mình còn đang định
tử tế báo cáo sự tình cho nó… mà nó lại dám hỗn với mình à… ” – Vừa nghĩ, nó
vừa hậm hực lầm bầm khiến cho chiếc xe ô tô đâm ngang tầm mắt đột ngột sượt qua
. Cheer vội vàng vặn khóa tắt máy để xe không rồ ga phóng tiếp, kinh nghiệm vô
số lần xòe đã giúp cho nó có được bản năng ứng biến cực nhanh này. Nhưng vẫn
ngã …
Thật ra là suýt ngã, không bị thương, con bé
chỉ bị rách quần tất. Nhục nhã quá! Huhuhu! Chút nữa gặp thằng Chan thì nó
sẽ thảm hại đến mức nào đây. Vừa nghĩ, nó vừa khổ sở dựng xe dậy, trong khi
vẫn nghe thấy rõ tiếng thằng cha Áo Vàng ôm bụng cười ha hả vang lên như phá mả
đằng sau vì chứng kiến quá trình xòe xe của con bé.
Quân kh0^’n nạn!
…………………………..
Khổ sở phóng xe như tên lửa đến nhà thằng Chan,
nhưng khi đến nơi lại thấy hắn ngồi ung dung chơi điện tử bên vỉa hè cùng con
chó lông xù màu trắng. Mọi sự lo lắng của Cheery đột ngột bị quăng tọt vào
thùng rác. Nó dừng xe đứng lại, tròn mắt cúi xuống nhìn xem Chan đang chơi
game gì … nhưng lại bị hắn đột ngột ngước mặt lên nhìn … ánh mắt đợi chờ xen
lẫn sự hằn học gần như muốn nổ tung vì tức giận.
- LÀM CÁI GÌ MÀ LÂU THẾ! Cao su không giúp cô
đánh đu chiều cao được đâu!
- Chờ một tí thì anh lùn đi chắc!
- Tất nhiên … có lùn cũng chẳng bao giờ được
bằng cô! Nhờ nhờ! – Chan khinh khỉnh.
- Rất được! Rất tốt … – Cứng họng, vì Cheer
đang sai nên nó cũng chẳng buồn cãi nhiều. Xách áo thằng Chan lên giục hắn đi
mau kẻo muộn.
Đủng đỉnh ngồi lên xe của Cheer, Chan thản
nhiên xoay chìa khóa, nhưng xoay mãi, xoay mãi mà không được. Khó hiểu, hắn
liền rút phắt ra … và khuôn mặt gần như biến sắc khi nhìn thấy đầu chiếc chìa
khóa đã bị vẹo hẳn sang một bên. Bần thần quay mặt sang nhìn Cheer, hắn nhếch
mép cười thương hại.
- Này! Ngứa răng à?
- Thằng chó nàyyyyyyyy! Ông cắn mày bây giờ
! – Biết Chan xoáy mình! Nhưng lần này thì hết chịu nổi rồi! Cheer gào lên
tức tối!
Thấy mặt con bé đỏ phừng phừng, có vẻ đã chạm
đến giới hạn chịu đựng của con bé, hắn liền cười xuề xòa, rồi cố gắng bẻ lại
chìa khóa cho nó.
- Thôi nào! Làm gì mà nóng! Cứ bình tĩnh! Đùa
tí thôi mà! Thế kể tui nghe làm sao mà ra cơ sự này! – Vừa nói, hắn vừa cười
ngặt ngẽo. Nhưng khi nghe con Cheer lầm lì kể đến hết câu chuyện, thì nụ cười
chợt đột ngột đông cứng lại, mặt tái xầm lầm bầm nhắc nhở.
- Này! Lần sau nhanh chậm vài phút không chết
người được đâu nhé! Đi đứng cho nó cẩn thận vào đấy!
Nghe thằng Chan nhắc, tự dưng Cheery lại cảm
thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác như trong lời trách móc có chút gì đó quan tâm lo
lắng. Môi nó bất giác nhếch lên nở một nụ cười … nhưng lặng thầm không cho
Chan biết!
Ngày hôm nay trời mát, thời tiết đã chuẩn bị
chớm đông nên bạt gió hơn mọi ngày, ngồi đằng sau Chan, nó thật sự muốn vòng
tay lên ôm hắn lắm … Nhưng lại dằn lòng. Không thể! Tuyệt đối không thể!
……………
8 giờ sáng, cuối cùng thì hai đứa cao su chầy
mửa đã có mặt ở trường, làm mấy đứa xui xẻo bị chọn làm bạn đồng hành phải chờ
mốc hết cả mép.
- Chúng mày làm cái quái gì mà lâu thế! – Yon
- Mới sáng đã hú hí à! – Ben
- Tập thể dục buổi sáng! – Mita
- Eo ôi! Eo ôi! – Hummie
Cả bọn đồng loạt hùa loạn cả lên khiến Chan và
Cheer không biết lần đầu ra đường mà cãi. Đành tặc lưỡi dắt nhau đi tìm bóng.
Sau khi đã xử lý xong vấn đề bóng bánh, Chan bắt đầu ra hiệu cho con Cheer
mang giày ra tập, nhưng thấy con bé vẫn đứng trơ trơ ra không có dấu hiệu
chuyển biến.
Hắn lại chau mày.
- Cô còn làm cái gì thế?
- Làm cái gì? – Cheer ngơ ngác hỏi.
- Thế không định cởi guốc ra à?
” À! Đã hiểu! ” – Nó nhí nhố trả lời.
- Tại tôi chưa kịp mua cà kheo …
Nghe con Cheer trả lời, mặt thằng Chan liền
đông cứng lại, rồi đấm cột cười khù khụ.
- U hu hu! Thế tìm được cà kheo là cô đi thật
à! Đồ ngu si! Thôi được rồi! Chờ tí.
Vừa nói, hắn lại vừa đủng đỉnh đi về phía cầu
thang, hí hoáy trong cái gầm cầu dột nát ấy một lát, rồi lôi ra một đôi giày
rõ bẩn thỉu… bắt con bé nhét vào chân …
Mẹ kiếp! Chơi nhau à?
Cheer khẽ chau mày tỏ vẻ sợ hãi, khóe miệng nó
giật lên điên loạn.
- Bảo tôi đi cái này á?
- Luôn và ngay đi!
- … được … rồi … – Nói ra được lời này, thật sự
nó cảm thấy như đời mình vừa mới rơi xuống địa ngục …
Đi giày bẩn vẫn chưa phải là tất cả, thằng Chan
còn cố tình hành hạ bằng cách nhét cái áo khoác to đùng của mình lên người con
Cheer, bắt nó phải mặc loại áo khoác thể thao này trông nó mới có tinh thần
đồng đội …
Giày bẩn, áo khoác rộng ngoại cỡ … trùm xuống
tận đầu gối, khóa thì kéo lên kín đến tận chốt cổ, tất thì rách thảm hại,
nhìn con Cheer không khác gì Quỷ Lùn di động …
Đứng trước vẻ thảm hại của Cheer, không hiểu
sao Chan lại thấy thú vị vô cùng. Dù tối hôm trước vừa mới cãi nhau, nhưng
ngày hôm nay hắn vẫn thấy vui vì được trêu chọc nó. Chan nheo mắt cười.
- Được đấy! Kiu lắm!
- Kiu thật không? – Mặc dù biết mình trông đang
luộm thuộm vô cùng, nhưng được Chan khen, mắt Cheer vẫn sáng ngời lên hào
hứng.
Nhìn nó hào hứng, Chan lại chợt cảm thấy mình
vừa bị lỡ lời, nên vội vàng sửa chữa, hắn đằng hắng.
- Kiu kiểu hót rác!
Chó!
…………..
- Tao xong rồi tụi mày ơiiii!
Con bé lóc cóc nhí nhảnh chạy ra khoe bọn nhóc.
Vừa nhìn thấy nó, cả lũ đang hồn nhiên cười đùa, chợt dừng sững lại, ngơ
ngác nhìn một hồi, rồi lại phá lên cười tiếp.
- U hu hu! Mày vừa bị ném ra sọt rác hả Mai!
- Sao trông thảm hại thế này!
- Chồng tôi chết rồi nhé! – Mita dõng dạc tuyên
bố!
” Cái méo gì thế … ” – Cheer quay sang nhìn Chan
, ánh mắt hình viên đạn, vô cùng hằn học khiến hắn chỉ biết gượng cười đau khổ
, nhưng trong lòng thì vui sướng vô cùng.
……………………
Sân trường vắng lặng ngày hôm nay bỗng trở nên
náo loạn vì tiếng hò hét của 10 đứa nhóc đang chia thành hai đội để tập bóng,
tiếng bóng va bồm bộp xuống nền bê tông rồi bật lên ròn tan tạo hiệu ức vô cùng
sôi động. Cheer chết chân nhìn bọn bạn hăng say luyện tập, rồi lại lò dò bước
đến chỗ Chan, rụt rè kéo hắn ra một góc.
- Này! Tôi ở vị trí nào?
- Ở đây! – Hắn vẫn nhất định cách ly nó với cả
đội.
Đần mặt, nó tiếp tục hỏi.
- Tại sao? … Ơ thế tôi tập cái gì?
- Chỉ cần cô không tham gia thì chắc chắn đội ta
sẽ thắng! Thế nhé! – Vừa nói, Chan vừa nhoẻn miệng cười, lại còn nháy mắt
nửa vời với nó.
- Thằng chó này! Mày có dạy tao tử tế ngay
không? – Cheer gầm lên tức tối.
- Rồi rồi! Đây! Cầm bóng như thế này! Đập
xuống! Xong rồi đỡ! – Vừa nói, Chan vừa đập bóng xuống rồi úp hai tay vào đỡ
rất chuyên nghiệp khiến cho Cheer trố mắt nhìn rồi cũng nhanh chóng làm theo …
nhưng toàn lóng ngóng trượt.
- Không phải làm như thế! Phải đỡ như thế này!
Đây! Tay đặt như thế này! Từ trên xuống chứ không phải từ dưới lên! Hiểu
chưa? Thấy không? Lùn là cùn lắm mà!
* Lườm * – Thấy Chan được đà mắng nhiếc! Nó lại
quay lên lườm cho một nhát. Cảm giác lạnh tê gáy chợt chạy dọc sống lưng khiến
hắn phải buông tay, tự mình rời xa con bé.
- Đấy! Cứ tập như thế nhé! Tập như này tay nó
cũng dài ra đấy! Khi nào dài bằng các bạn thì cậu sẽ gọi ra chơi cùng! Cứ yên
tâm! – Vừa nói, hắn vừa ngúng nguẩy chạy về phía hội bạn, không thèm quan
tâm đến vẻ mặt vô cùng thảm hại của con Cheer. Xuống sắc một cách khủng khiếp
.
Cầm chặt quả bóng trong tay, nó đập bồm bộp
xuống mặt đất, nhanh chóng học được ” chiêu ” đỡ bằng tay của thằng Chan, rồi
vội vàng tóm lấy quả bóng, dùng hết lực, phi thẳng về phía lưng thằng nhóc
với tất cả sự giận dữ của mình … Nhưng không hiểu sao… linh cảm quá nhạy bén,
Chan vội vàng né người đỡ được, thậm chí, còn quài tay bắt ngay lấy quả bóng
, xoay xoay bằng một ngón vô cùng chuyên nghiệp …
Mặt nó cứng ngắc ra, mồm há hốc …
- Ném tốt đấy! Rất có chí khí! Rất có năng lực
! Nhưng mà đã ném… là phải ném như thế này này! – Vừa dứt lời, Chan đột ngột
vung mạnh tay về phía sau, rồi nhanh như cắt, phi cái vèo về phía con bé …
Bóng chạm mặt! 10 điểm! Zêeeee!
Chan reo lên sung sướng! Đối phương đã ngã
xuống! Tất cả mọi người cùng chạy nhào ra xem … rồi lo lắng ôm lấy cái Cheer,
lay mãi nhưng con bé vẫn không chịu tỉnh lại … Cuối cùng, không khí sôi động
đột ngột lắng xuống, tất cả chìm vào sự hoang mang lo lắng, cả tám ánh mắt
đều quay ngoắt lại phía Chan, hằn học trách móc … như một kẻ tội đồ phải bị
phán án TỬ HÌNH!
Gọi mãi mà con bé vẫn không chịu tỉnh lại, mọi
người đành cùng nhau khiêng nó vào phòng y tế, lúc ” xác ” nạn nhân được
khiêng qua chỗ thằng Chan đứng, bỗng nhiên, hắn thấy … RÕ RÀNG môi con bé vừa
mới nhếch lên cười khẩy một cái …
Lạnh hết cả người!