Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 41 - Phần 1
Chương 41: Mối họa đóng giả hoạn quan
Tàn dương tỏa ra mấy luồng ánh sáng. Hoàng cung trang nghiêm hùng vĩ bị bao phủ trong sắc đỏ dày đặc, mông lung như máu.
Hoa Trước Vũ đi qua cây cầu đá chín khúc trên hồ Liễm Diệm, chậm rãi đi về phía Vĩnh Đường cung nơi Đan Hoằng ở. Hiện giờ, trong hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, nàng tuyệt đối không thể để Đan Hoằng tiếp tục ở lại trong cung. Hôm nay, nàng định đến bàn bạc với Đan Hoằng về việc xuất cung. Nàng lặng lẽ vào trong Vĩnh Đường cung, từ xa trông thấy tiểu cung nữ bên cạnh Đan Hoằng đang đứng dưới hành lang, trông thấy nàng bước vào, cũng không chào hỏi, thoắt cái đã rút lui vào trong nhà.
Hoa Trước Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, thi triển khinh công, vài bước đã đến trước cửa, giơ tay đẩy cánh cửa sơn chạm khắc hoa ra, trong phòng nồng nặc mùi thuốc. Hoa Trước Vũ là thái giám, còn Đan Hoằng là cung phi của Khang đế đời trước, để tránh hiềm nghi, nàng thường rất ít đến đây. Không ngờ, hôm nay đột xuất đến, lại trông thấy Đan Hoằng đang uống thuốc.
“Muội làm sao vậy? Mắc bệnh gì thế? Đây là thuốc gì?” Hoa Trước Vũ giằng lấy bát thuốc mà Đan Hoằng đang định giấu đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Đan Hoằng đầy vẻ hoảng loạn, nàng trốn tránh cái nhìn sắc bén của Hoa Trước Vũ, mỉm cười nói: “Muội bị nhiễm phong hàn thôi, cũng không phải bệnh nặng.”
“Chỉ là nhiễm phong hàn thôi sao? Vậy sao muội phải tránh ta?” Hoa Trước Vũ ung dung hỏi, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tiểu cung nữ vội tiến lên rót trà cho nàng rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
“Đan Hoằng chỉ là không muốn để tướng quân phải lo lắng mà thôi, gần đây tâm trạng tướng quân không tốt, muội không muốn lại gây thêm phiền phức cho tướng quân.” Đan Hoằng hơi cúi làn mi, che đi cảm xúc rối bời trong mắt, chỉ là sự rối bời đó không lọt được khỏi đôi mắt của Hoa Trước Vũ.
“Đây là đơn do thái y nào cho muội? Muội đưa đơn thuốc cho ta, sau khi ta ra khỏi cung, sẽ để Thái xem xem thuốc muội dùng có đúng bệnh không.” Đan Hoằng tuy nhờ Hoa Trước Vũ mà không bị giam lỏng nữa, nhưng dẫu sao nàng cũng là phi tử của Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương đời trước, thái y trong cung e là sẽ không hết lòng chữa bệnh cho nàng. Hơn nữa, Hoa Trước Vũ không tin Đan Hoằng bị phong hàn.
Đan Hoằng nghe thấy thế, đôi mắt xinh đẹp ngẩn ra.
Hoa Trước Vũ thấy vậy, lặng lẽ uống một ngụm trà, tươi cười nói: “Đơn thuốc đâu?”
Đan Hoằng chau mày nói: “Nhất thời không biết đã để đâu mất rồi. Đợi sau khi tìm thấy, sẽ sai người đưa đến chỗ tỷ.”
“Khỏi cần đâu!” Hoa Trước Vũ đứng dậy, chậm rãi nói, “Muội đi gọi tiểu cung nữ dọn bã thuốc, ta mang đến cho Thái xem cũng được.”
Đan Hoằng đột nhiên đưa mắt nhìn lên, khuôn mặt ngọc trong khoảnh khắc trắng bệch như tuyết. Nàng mấp máy môi, bộ dạng như muốn nói rồi lại thôi.
Hoa Trước Vũ than dài một tiếng, tiến lên phía trước, khẽ nói: “Đan Hoằng, muội còn có chuyện gì không thể nói với ta sao?”
Đan Hoằng cắn răng vào môi dưới, hồi lâu khẽ nói: “Tướng quân, tỷ không cần điều tra nữa, đó là thuốc an thai. Muội có thai rồi, đứa con này là của Khang đế đời trước. Hôm đó khi muội đến khuyên chàng viết chiếu thư nhường ngôi, chính vì muội nói muội sẽ hết sức bảo vệ đứa con trong bụng, cho nên chàng mới chịu viết.”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế, bên tai trở nên lùng bùng, trái tim càng như bị ai bóp nghẹn, vừa đau vừa xót, nàng tiến lên nắm lấy cổ tay Đan Hoằng, trầm giọng nói: “Đan Hoằng, muội thật là ngốc! Chuyện lớn như vậy, sao muội không nói sớm cho ta hay? Muội ở trong hoàng cung, làm sao giữ được đứa trẻ? Thế này đi, ta lập tức đi cầu xin hoàng thượng, nếu hắn vẫn không thả muội ra khỏi cung, ta sẽ sắp xếp, nhanh chóng lén đưa muội rời khỏi.”
“Tướng quân, muội không nỡ xa tỷ, muội không thể để mình tỷ ở lại trong cung được.” Đan Hoằng lo lắng nói, hai mắt đã đỏ cả lên.
“Không được, muội nhất định phải đi!” Hoa Trước Vũ lạnh giọng nói, toàn thân hàn ý sắc bén. Nếu Hoàng Phủ Vô Song biết đứa con trong bụng Đan Hoằng là của Khang đế, e rằng quyết sẽ không tha cho Đan Hoằng, nàng phải nhanh chóng đưa Đan Hoằng ra khỏi cung.
“Đan Hoằng, còn ai biết việc muội mang thai nữa không? Thuốc an thai muội uống là từ đâu ra?” Nàng hạ giọng nói.
Đan Hoằng chau mày đáp: “Ngoại trừ tiểu cung nữ vừa rồi, chỉ có Diệp thái y ở Thái Y Viện là biết. Mấy ngày trước, muội bị nhiễm phong hàn, khi Diệp thái y bắt mạch cho muội, nói mạch tượng của muội không ổn định, cho nên mới kê thuốc an thai cho muội.”
Hoa Trước Vũ bỗng giật mình, sao lại là vị Diệp thái y này? Bất luận Diệp thái y có đáng tin hay không, Đan Hoằng cũng phải lập tức ra khỏi cung.
Sau khi đêm xuống, Hoa Trước Vũ mới lặng lẽ quay về nơi ở. Nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, chờ đến khi đồng hồ nước điểm ba tiếng, nhân lúc cấm vệ quân trong cung đổi ca, Hoa Trước Vũ ra khỏi nơi ở, nhảy vào trong Huyền Thừa cung nơi ở của Thái thượng hoàng.
Nàng bò trên mái nhà, thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo vang lên trong điện. Hoa Trước Vũ chau mày, nghe nói Viêm đế bệnh tình nghiêm trọng, sao đêm hôm khuya khoắt còn nghe nhạc tìm vui thế này? Nàng vốn định đợi đến lúc đêm khuya không có ai, lẻn vào trong phòng Viêm đế, tra hỏi một số chuyện qua lời lão, hiện giờ xem ra không thể làm vậy được. Nàng đang định bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng đàn sáo trong nhà dừng lại, có tiếng ho truyền ra, bên trong thoáng xen lẫn tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân. Trong lòng Hoa Trước Vũ nghi hoặc, lặng lẽ dỡ một miếng ngói lưu ly nhìn xuống dưới.
Trong cung đèn nến lờ mờ, mùi hương kì lạ vây quanh, tầng tầng lớp lớp rèm tường màu vàng bay theo gió, hiện ra bóng dáng người nằm bên trong.
Thái thượng hoàng tựa nghiêng trên giường, nữ nhân ở một bên, chính là Lưu thái phi ngồi bên cạnh lão trong đại lễ đăng cơ.
“Thái thượng hoàng uống thuốc thôi.” Lưu thái phi không chớp mắt lấy một lần, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, khiến người trông thấy mà nảy sinh lòng sợ hãi. Lưu thái phi bưng bát thuốc đến trước mặt Thái thượng hoàng, lão cầm bát thuốc lên uống một hơi hết sạch.
“Ngon lắm phải không?” Lưu thái phi híp mắt nói.
“Ngon lắm phải không?” Thái thượng hoàng nghiêm mặt nhắc lại.
Hoa Trước Vũ đột nhiên cả kinh, cảm thấy Viêm đế có phần không đúng. Nhớ lại ngày trước trên yến tiệc nghênh đón tướng sĩ bắc chinh trở về, còn cả trong đại lễ đăng cơ của Hoàng Phủ Vô Song, đều có Lưu thái phi ở bên cạnh lão. Chẳng lẽ, Viêm Đế đã bị mê hoặc tâm trí, tất cả lời nói đều do Lưu thái phi chỉ điểm? Chẳng trách, hôm đó Vu thái phi đưa ra bức huyết thư kia, Viêm đế xem xong chẳng bận tâm chút nào.
Hoa Trước Vũ phục trên nóc nhà một cách bất an, trong lòng từ từ chùng xuống. Hoàng Phủ Vô Song, đối với phụ hoàng của mình mà ngươi còn có thể hạ thủ được thật sao!
Không hiểu trước đó, Cơ Phụng Ly đã điều tra ra chuyện này chưa?
Nhớ đến Cơ Phụng Ly, thần trí Hoa Trước Vũ một phen hoảng hốt, bộ dáng áo trắng tóc đen, mỉm cười dịu dàng của chàng, trong khoảnh khắc tựa như hóa thành một cây trúc, mang theo giọng nói tiếng cười ngày trước, đâm sâu vào trái tim nàng.
Nàng lặng lẽ di chuyển khỏi mái nhà, phi thân ra ngoài Huyền Thừa cung.
Sắp tàn canh, màn đêm sâu thẳm. Một tốp cấm vệ quân đi tuần tra đến trước mặt, có người lạnh lùng quát: “Ai đó?”
Hoa Trước Vũ vội phi thân trốn vào một bóng cây, thấy cấm vệ quân nhanh chóng chạy tới, nàng vội nín thở, không dám động đậy. Hé mắt ra trông thấy người dẫn đầu đến mỗi lúc một gần, chỉ nghe thấy trên con đường đá xanh bên cạnh, có người chậm rãi rẽ qua.
“Là ta đây!” Giọng nói già nua khàn khàn vang lên, giữa đêm khuya khiến người ta phải đứng tim.
Qua khe hở giữa cành cây, Hoa Trước Vũ trông thấy một bóng người loạng choạng bước tới. Nàng giật mình, có phần kinh ngạc nhận ra, người đi đến chính là Diệp thái y mà nàng từng gặp trong cung của Ôn Uyển.
“Thì ra là Diệp thái y, thuộc hạ đắc tội rồi.” Đầu mục cấm vệ quân vội chạy tới chắp tay hành lễ.
Diệp thái y lạnh lùng “hừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Lui xuống đi.”
Mấy viên cấm vệ quân vội chắp tay lui xuống. Diệp thái y đeo túi thuốc, nhanh chân đi vào trong Huyền Thừa cung. Từ thái độ vừa rồi của cấm vệ quân, có thể thấy Diệp thái y đang chữa bệnh cho Thái thượng hoàng, bệnh tình của Thái thượng hoàng, e rằng không tránh khỏi có liên quan đến vị Diệp thái y này.
Thấy Diệp thái y đã vào Huyền Thừa cung, Hoa Trước Vũ mới lặng lẽ rời đi, trong lòng càng nghi hoặc hơn.
Hoa Trước Vũ cầu xin Hoàng Phủ Vô Song cho Đan Hoằng ra khỏi cung, bị hắn từ chối. Hoa Trước Vũ biết hắn tuyệt đối sẽ không thả Đan Hoằng đi, bèn bắt đầu chuẩn bị lén đưa Đan Hoằng ra khỏi cung. Thế nhưng, từ sau khi Cơ Phụng Ly xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Vô Song giám sát Hoa Trước Vũ ngày càng chặt, có ý nhất định bắt nàng phải làm Tổng quản thái giám cả đời cho hắn. Nếu tự nàng lén ra khỏi cung, còn có thể cắt đuôi những kẻ hắn phái tới; nhưng nếu dẫn theo cả Đan Hoằng thì không dễ như vậy.
Hoa Trước Vũ chỉ đành tìm cơ hội khác. Vừa hay lúc này, Nam Triều đón hai chuyện lớn. Một là tuyển tú nữ. Hoàng Phủ Vô Song mới đăng cơ, hậu cung trống vắng, cần phải nhanh chóng lấp đầy. Chuyện còn lại chính là đại lễ triều kiến mỗi năm một lần của các nước chư hầu nhỏ, ví dụ như Nguyệt Thị, Khâu Từ, vân vân, những nước nhỏ này vào dịp năm mới hàng năm đều sẽ đến Nam Triều bái và tiến cống. Năm nay vừa hay gặp dịp tân hoàng đăng cơ, nghi thức triều bái đương nhiên càng long trọng. Đông Yên xưa nay quan hệ với Nam Triều rất tốt, nghe nói, lần này cũng sai sứ giả đến thăm, chúc mừng tân hoàng của Nam Triều đăng cơ.
Trong tháng Giêng này, Nam Triều sẽ trở nên náo nhiệt. Hoa Trước Vũ và Đan Hoằng bàn bạc với nhau, đến lúc đó, thừa cơ các nước đến chúc mừng, sẽ tìm sơ hở ra khỏi cung.
Tháng giêng năm Hoành Vũ thứ nhất.
Tân đế Nam Triều đăng cơ, các nước nhỏ sai sứ giả đến triều bái chúc mừng. Đến ngày hai mươi tám tháng giêng, sứ giả các nước Ba Tư, Khâu Từ, Nguyệt Thị đã đến Vũ Đô, buổi triều sớm hôm nay, mấy vị sứ giả vào điện triều kiến.
Hoàng Phủ Vô Song mặc bộ triều phục thêu chín rồng bằng Thục đoạn[1] màu vàng sáng, đầu đội mũ gắn minh châu Nam Hải, thần thái đẹp đẽ, tuấn mĩ vô song. Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ trên cao, Hoa Trước Vũ đứng một bên ngay sau lưng hắn.
[1] Vải đoạn được dệt ở vùng đất Thục (nay là Tứ Xuyên).
Chúng thần lên triều, Hoàng Phủ Vô Song cao giọng nói: “Tuyên sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Nguyệt Thị vào điện.”
“Tuyên sứ thần Ba Tư, Khâu Từ, Nguyệt Thị vào điện…” Giọng nói uy nghi vang ra ngoài hết lần này đến lần khác, trong điện Kim Loan rộng lớn, hồi âm từng đợt vọng lại.
Chẳng mấy chốc, một tốp sứ thần ăn mặc phục sức kiểu nước khác đã được cung nhân dẫn lên điện.
Sứ thần Ba Tư đông nhất, đi đầu là một nam tử trẻ tuổi, mũi cao, mắt sâu, tóc xoăn. Sứ thần Khâu Từ là một ông già ngoài sáu mươi, là thừa tướng của Khâu Từ.
Sứ thần Ba Từ và sứ thần Khâu Từ kính cẩn quỳ xuống thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song, đứng dậy nói: “Bệ hạ tôn kính, chúng tôi phụng lệnh quốc vương, đến truyền đạt tình hữu nghị của nước chúng tôi, xin cùng thiên triều đời đời giao hảo, mãi mãi hòa bình.”
“Miễn lễ!” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói, những sứ thần này cực kì thành tâm, đến Nam Triều liền hành đại lễ của Nam Triều, khiến Hoàng Phủ Vô Song rất hài lòng.
Sứ giả hai nước dâng lễ vật lên, Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười sai người nhận lấy, cao giọng nói: “Từ xa đến đây đều là khách, trẫm đã chuẩn bị sẵn yến tiệc, xin mời các vị sứ thần rời gót đến điện Càn Khánh nhập tiệc.”
“Hoàng thượng, sứ thần Nguyệt Thị vẫn chưa đến.” Một đại thần tiến lên bẩm báo.
Hoàng Phủ Vô Song trầm giọng nói: “Sứ thần Nguyệt Thị đã đến Vũ Đô chưa?”
“Hôm qua đã đến Vũ Đô, vi thần đã sắp xếp cho bọn họ đến Sứ Thần Quán của Nguyệt Thị, sáng sớm nay vi thần cũng đã sai người đi mời. Có điều, người được Nguyện Thị phái đến chúc mừng là tiểu vương tử của bọn họ, ngài ấy nói, trừ phi có quan viên tam phẩm trở lên đi mời, ngài ấy mới chịu đến.” Vị đại thần đó nói có phần hoảng sợ.
Trong lòng Hoa Trước Vũ ngầm lẩm bẩm, sứ thần Nguyệt Thị này khí thế cũng lớn thật.
“Làm gì có cái lẽ ấy!” Có đại thần trong điện lạnh lùng nói, “Tiểu vương tử Nguyệt Thị kia cũng quá ngông cuồng rồi đấy!”
“Hoàng thượng, chi bằng sai thần đi bắt thằng ranh vô tri đó lại, xem hắn còn dám ngông cuồng nữa không?” Một viên võ tướng tiến lên nói.
Hoàng Phủ Vô Song chau đôi mày lưỡi kiếm, sắc mặt hơi sa sầm, hồi lâu mới nói: “Không cần! Trẫm sẽ y lời hắn, phải một vị đại thần đi mời.”
Điện Càn Khánh.
Do thời tiết còn khá lạnh, nên yến tiệc được bày trong điện. Các cung nữ bưng kỳ hoa dị thảo từ nhà sưởi trong Ngự Hoa Viên đến bày khắp điện. Vừa bước vào, chỉ thấy hương hoa ngào ngạt. Trước cửa vào đặt một bình hoa tráng men cực lớn, bên trong trồng một cây mai đỏ, lúc này đang nở rộ, hương thơm tỏa ngát.
Trong điện phía trên bày bảo tọa khắc rồng, hai bên một hàng ghế nhỏ bằng gỗ tử đàn, một đám tiểu cung nữ đang bận rộn như con thoi giữa bàn tiệc. Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong điện, tường vàng điện ngọc lấp lánh khắp nơi.
Bởi lẽ Hoàng Phủ Vô Song còn chưa có phi tần, cho nên yến tiệc lần này, Hoàng Phủ Vô Song cho phép đại thần đem theo gia quyến. Khi mọi người đến điện Càn Khánh, nội quyến và thiên kim của các quan viên đều đã đến nơi, ai nấy trang điểm vô cùng kiều diễm.
Hoa Trước Vũ theo Hoàng Phủ Vô Song ngồi vào chỗ xong, yến tiệc liền chính thức bắt đầu. Rượu được ba tuần, liền có thái giám vào bẩm báo, sứ thần Nguyệt Thị đến.
Hoàng Phủ Vô Song đặt chén rượu trong tay xuống, đưa mắt cười nhạt nói: “Tuyên!”
“Sứ thần Nguyệt Thị tấn kiến…” Âm cuối cùng được người hầu trong cung kéo dài vang vọng mãi trong điện.
Hoa Trước Vũ rót đầy chén rượu cho Hoàng Phủ Vô Song, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa điện.
Đồn rằng lần này sứ thần được Nguyệt Thị phái đến là tiểu vương tử của Nguyệt Thị Quốc, mọi người nghe nói người Nguyệt Thị Quốc ai nấy mặt đẹp như hoa, hàng năm đều là một số lão thần đến tấn kiến, mọi người không có duyên được thấy. Lần này tiểu vương tử cực kỳ nổi tiếng ở Nguyệt Thị đến, khiến mọi người không khỏi có chút hiếu kỳ, ai nấy ngước mắt chăm chú nhìn ra cửa điện.
Cây mai đỏ đang nở cực kì diễm lệ, như ngọn lửa, cầu vồng, lại như máu. Một bóng người bước ra từ sau cây mai đỏ, đặt những bước chân trầm ổn tiến vào trong điện. Người đang đi tới mặc bộ cẩm bào màu đen thêu mây vàng, cực kỳ sang trọng. Mái tóc đen như dòng thác không búi lại, cứ thế để xõa, mang theo vài phần phóng khoáng, vài phần cuồng ngạo. Hắn thong thả đi vào, áo quần như cây liễu ven hồ, chẳng có gió mà vẫn lung lay. Một thân áo đen tương phản với cây mai đỏ, diễm lệ đến kinh ngạc. Chưa trông thấy dung mạo, mà đã cảm thấy hào quang khắp người hắn bức bách khiến người ta không tài nào nhìn thẳng vào được. Nhưng khi trông thấy khuôn mặt hắn, mọi người lại không khỏi thất vọng.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, phía trên khắc những đường vân ngoằn ngoèo hoa lệ, đầy vẻ quyến rũ câu hồn nhiếp phách.
Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra, Nguyệt Thị ở phía nam của Nam Triều, nơi đây mặt trời rất gay gắt, cho nên cách ăn mặc đa phần đều che kín mặt. Tiểu vương tử này ngày thường đều đeo mặt nạ, đây là tập tục của nước bọn họ.
Tiểu vương tử Nguyệt Thị không chỉ đi có một mình, sau lưng còn có một nam tử trẻ tuổi và một đám nữ nhân Nguyệt Thị thân hình thướt tha.
Những cô gái này mặc váy bằng vải sa màu sắc rực rỡ, trên mặt đeo khăn che tinh tế. Dung mạo của họ ẩn hiện sau tấm khăn che mặt, thần bí quyến rũ, trên cổ, trên eo, trên cổ tay, cổ chân đều đeo trang sức bằng vàng bạc và châu ngọc bảo thạch các màu. Khi bước đi, những chiếc chuông trên cổ tay và cổ chân phát ra những tiếng leng keng giòn tan, tựa như một khúc nhạc tuyệt diệu.
Cách ăn mặc bạo dạn và phong thái dị quốc của những cô gái này khiến mọi người trên tiệc cực kì kinh ngạc. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều chuyển từ trên người tiểu vương tử sang các cô gái.
Tiểu vương tử Nguyệt Thị được các cô gái vây quanh, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song thì dừng lại, tay trái đặt trước ngực, khẽ cúi người nói: “Nạp Lan Tuyết bái kiến hoàng đế bệ hạ.” Thanh âm điềm tĩnh, mang theo vẻ ung dung và mê hoặc.
“Nạp Lan vương tử không cần đa lễ, cứ việc coi đây như nhà của mình, mời vào tiệc.” Hoàng Phủ Vô Song lạnh nhạt nói.
Nạp Lan Tuyết nhếch môi mỉm cười, quay người theo thái giám dẫn đường ngồi vào tiệc.
“Sứ giả Nguyệt Thị to gan, thánh giá trên cao, mà lại không dùng khuôn mặt thật để gặp thánh thượng. Đây là sự bất kính đối với thiên triều, còn không mau bỏ mặt nạ ra!” Có vị đại thần trong tiệc bất mãn khi thấy tiểu vương tử đeo mặt nạ, lạnh giọng quát.
Tiếng quát này đã nói ra tiếng lòng của mọi người, ai nấy đều rất muốn xem khuôn mặt thật của hắn, ánh mắt trong khoảnh khắc như tấm lưới chụp lên người hắn.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh Nạp Lan Tuyết nhếch môi cười nói: “Xin hoàng đế bệ hạ thứ tội, chiếc mặt nạ này của tiểu vương tử, từ sau năm mười tám tuổi đã đeo trên mặt, đến chết mới có thể gỡ ra. Đây là quy định của hoàng thất Nguyệt Thị chúng tôi. Các vị nếu muốn xem nam nhân Nguyệt Thị bộ dạng thế nào, chi bằng nhìn ta cũng thế.” Nói đoạn, hắn liền gỡ khăn che mặt xuống.
Lúc này mọi người mới chú ý đến viên tùy tùng bên cạnh Nạp Lan Tuyết.
Khoảnh khắc tấm khăn che mặt được gỡ xuống, tất cả mọi người đều sững sờ. Chẳng ai ngờ rằng, trên thế gian lại có nam tử như thế.
Khi ánh mắt đầu tiên của mọi người trông thấy hắn, liền cảm thấy dùng từ “đẹp” để miêu tả là chưa đủ, nhưng dường như không dùng từ “đẹp” thì cũng chẳng còn từ gì khác. Đó là một vẻ đẹp khác với người Nam Triều, làn da trắng trẻo, đôi mắt đen sâu thẳm, lòng đen lấp lánh như đá bảo thạch, hàng mi dài và dày như cánh quạt. Giữa trán hắn điểm một hạt chu sa màu đỏ thắm, hạt chu sa đó cực kỳ chói lòa, khiến hắn càng có thêm vài phần phong tình dị quốc.
Dưới chân hắn đi một đôi hài ngắn, trên chiếc hài bên trái cũng giống như đám nữ nhân kia, đeo một xâu những chiếc chuông bằng vàng, theo từng cử động khẽ khàng của hắn, những chiếc chuông sẽ phát ra những tiếng leng keng.
Ánh mắt lấp lánh đảo khắp trong điện một vòng, hắn nhếch môi cười, điềm tĩnh nói: “Các vị muốn biết bộ dạng người Nguyệt Thị, cứ nhìn Nguyệt Phách ta là được.”
Lời của hắn khiến mọi người trong đại điện đều không nhịn được một phen xuýt xoa, nếu người Nguyệt Thị đều trông như thế này, thật đáng phải gọi là quốc gia yêu nghiệt.
Ánh mắt của mọi người trong khoảnh khắc đều bị gã tùy tùng tên gọi Nguyệt Phách kia cướp mất, chẳng còn ai yêu cầu Nguyệt Thị tiểu vương tử Nạp Lan Tuyết gỡ mặt nạ ra nữa.
Yến tiệc lại được bắt đầu, món ngon rượu quý dâng lên như nước. Trên vũ đài trước mặt các vị khách quý, vũ cơ trong cung tận tình biểu diễn những màn ca múa uyển chuyển, đầy vẻ say sưa mơ màng, đêm nay biết đêm nao.
Rượu đã ngà say, Nguyệt Phách bỗng nhiên đứng dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn về phía hắn, khom người nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng đế bệ hạ tôn kính, phen này đến đây, ngoại trừ chúc mừng hoàng đế bệ hạ, chúng tôi còn mang trên vai một sứ mệnh quan trọng mà hoàng đế bệ hạ của Nguyệt Thị Quốc chúng tôi giao cho.”