Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 41 - Phần 2
Hoa Trước Vũ cực kì kinh ngạc, không hiểu sứ mệnh mà gã tùy tùng này nói là gì.
Hoàng Phủ Vô Song cũng ngạc nhiên nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Sứ mệnh gì vậy, xin mời cứ nói!”
“Ai nấy đều hay, thiên triều võ đạo tinh thâm, khiến các nước xung quanh chúng tôi cực kỳ bái phục. Hoàng đế bệ hạ của chúng tôi rất muốn giao lưu một chút với những người học võ của quý quốc, đã ra lệnh cho tiểu vương tử và tôi đến thiên triều, nhất định phải tỷ thí với người có võ công cao cường của thiên triều một phen.” Nguyệt Phách mỉm cười chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, đôi mắt khẽ nheo, gật đầu cười nói: “Nếu hoàng đế bệ hạ của Nguyệt Thị Quốc đã dặn dò sứ mệnh như thế, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.” Hắn nghiêng đầu nói với Hoa Trước Vũ đang đứng hầu sau lưng. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi sai người đến Ngự Hoa Viên dựng một tòa lôi đài, lát nữa trẫm sẽ dẫn chúng thần vừa ngắm cảnh, vừa xem trao đổi võ nghệ.”
Hoa Trước Vũ gật đầu đáp, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Thị tiểu vương tử Nạp Lan Tuyết ngồi yên trên tiệc, ngửa đầu uống một chén rượu, khóe môi dần dần nhếch lên thành một đường cong ngạo nghễ, như cười như không.
Trên khoảnh đất trống bên cạnh rừng mai trong Ngự Hoa Viên, một đài cao đã được dựng lên. Bên dưới trải thảm rất dày, bày mấy chiếc bàn, bốn xung quanh là những tấm bình phong gấp khúc, che đi gió lạnh ngày đông.
Sứ thần các nước và gia quyến của các đại thần đều chia nhau ngồi vào chỗ. Bệnh của Ôn Uyển đã khá hơn, đương nhiên cũng có mặt trong bữa tiệc.
Một hồi chiêng trống vang lên, cuộc trao đổi võ nghệ giữa các nước trên đài cao bắt đầu. Cuộc trao đổi võ nghệ này vốn là do Nguyệt Thị đưa ra, muốn tỷ thí với Nam Triều, nhưng cũng khơi gợi được hứng thú của sứ thần Ba Tư và Khâu Từ, sau cùng trở thành cuộc thi võ giữa các nước.
Trên đài cao, người đầu tiên bước lên là sứ thần Ba Tư. Hắn đứng nghiêm trên đài cao, tùy tùng của Nạp Lan Tuyết là Nguyệt Phách chậm rãi đi lên đài. Hai người đã đấu một phen, hoặc giả nói một cách chính xác hơn là đánh và bị đánh. Chưa đến năm chiêu, sứ thần Ba Tư đã bị Nguyệt Phách đánh lăn ra đất. Tiếp đến là sứ thần Khâu Từ, cũng thất bại tương tự. Cuối cùng, Nguyệt Phách vỗ tay, cười tít mắt nói: “Hoàng đế bệ hạ, Nguyệt Phách đã khởi động xong, có thể để cao thủ của Nam Triều các vị xuất hiện rồi.”
Lời nói của hắn cực kì ngông cuồng, nhưng quả thực hắn có tư cách để ngông cuồng, bởi lẽ võ nghệ của hắn quả thực rất xuất chúng. Cho dù ở Nam Triều, cũng ở vào mức thượng thừa, nhưng không thể coi là tuyệt đỉnh cao thủ.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi có thắng được hắn không?” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu hỏi Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ nhếch môi cười nói: “Nếu nô tài thắng được hắn, thì cũng là may mà thắng được, không dám nắm chắc cả mười phần, chi bằng hoàng thượng tìm một người chắc chắn lên đài đi.”
Hoàng Phủ Vô Song không ép, mỉm cười đáp: “Vậy được! Ngươi đi tuyển một người trong số các võ tướng ra ứng chiến.”
“Vâng!”
Hoa Trước Vũ vừa định khom người lui xuống, Ôn Uyển bỗng nhiên tươi cười nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng thượng, chi bằng cứ để Bảo công công lên đài đi, thử nghĩ xem, nếu ngay cả thái giám của thiên triều chúng ta còn có thể đánh bại hắn, thì các võ tướng càng khỏi phải nói, như thế chẳng phải rất được thể diện sao. Hơn nữa, người giao đấu của Nguyệt Thị Quốc chỉ là một tên tùy tùng. Lại thêm Bảo công công trên chiến trường cực kỳ dũng mãnh, hoàng thượng chẳng phải luôn muốn trông thấy phong thái của Bảo công công trên chiến trường sao? Xem tỷ thí cũng được đấy.”
Lời của Ôn Uyển hoàn toàn nói trúng những gì trong lòng Hoàng Phủ Vô Song, hắn đã nghe nói từ lâu, Hoa Trước Vũ trên chiến trường tác chiến anh dũng, giết địch vô số, luôn nuối tiếc mình không được tận mắt trông thấy. Giờ đây, nghe Ôn Uyển nói thế, đôi mắt đen lấp lánh lập tức lóe lên tia sáng rừng rực.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi nhất định phải lên đài!” Hoàng Phủ Vô Song nóng ruột nói.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng nhìn Ôn Uyển cười, xem ra, nàng ta vẫn đang oán hận nhát thương đó của nàng trên chiến trường, cho nên mới bắt nàng phải tỷ võ, muốn nàng bại trận, bị thương bởi tay Nguyệt Phách. Có điều, có lẽ sẽ khiến nàng ta phải thất vọng thôi.
“Hoàng thượng, nô tài bằng lòng nghênh chiến, có điều, nô tài cần một thứ binh khí đặc biệt.” Hoa Trước Vũ khom người lạnh nhạt nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày đáp: “Binh khí gì? Trẫm nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ cho ngươi!”
Hoa Trước Vũ cười chỉ vào tảng đá dưới rừng mai bên cạnh nói: “Chính là tảng đá kia, xin hoàng thượng sai người khiêng qua đây là được.”
Hoàng Phủ Vô Song nhìn một cách nghi hoặc, tảng đá lớn chừng bằng cái mâm, thứ này mà cũng có thể làm binh khí sao?
Mọi người trên tiệc cũng đều sửng sốt, Nguyệt Thị tiểu vương tử Nạp Lan Tuyết lặng lẽ ngồi trên tiệc không nói một lời, hắn dường như vốn ít nói, nghe thấy lời của Hoa Trước Vũ chỉ lặng lẽ chau mày.
Hai cấm vệ quân bước qua, khiêng tảng đá lên đài. Hoa Trước Vũ phủi áo, chậm rãi lên đài cao, nhấc tà áo màu vàng hạnh như đóa hoa đang nở, lấp lánh lóa mắt.
Nguyệt Phách chớp mắt vài cái, mỉm cười nói: “Ngươi chính là tiểu thái giám Nguyên Bảo đó hả?”
Nụ cười trên khóe môi Hoa Trước Vũ từ từ tắt ngấm, không ngờ sứ thần Nguyệt Thị mới đến Vũ Đô chưa được một ngày, mà đã nghe nói đến nàng rồi. Xem ra, nàng quả thực là nổi danh thiên hạ.
“Đúng thế, ta chính là Nguyên Bảo.” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, ngầm cảm thấy gã Nguyệt Phách này có ý thù địch vô cớ đối với nàng.
Nguyệt Phách khẽ nheo mắt, trong mắt lập tức lóe lên một tia băng giá, lạnh lùng cười nói: “May mắn được tỷ thí với Nguyên Bảo đại nhân, thật là tốt quá! Xin hãy bắt đầu đi.”
Hoa Trước Vũ nhếch môi cười, khom người nhấc tảng đá dưới chân lên. Nói thật, nếu là ngày trước, nàng nhấc mười tảng đá thế này cũng chẳng khó gì, có điều hiện giờ nàng phải vất vả hơn một chút, dẫu sao thì nội lực đã kém xa ngày trước ít nhiều.
Hoa Trước Vũ nhấc tảng đá đứng yên trên đài cao không nhúc nhích.
Nguyệt Phách trông bộ dạng Hoa Trước Vũ như thế thì chẳng hiểu ra làm sao. Hắn nâng thanh đao trong tay lên hỏi: “Ta nói, ngươi bắt đầu đi.”
Người bên dưới cũng bị hành động bê đá của Hoa Trước Vũ làm cho sửng sốt. Gia quyến của mấy vị đại thần không biết Hoa Trước Vũ từng ra chiến trường, cũng không biết khả năng của nàng, thấy nàng bê hòn đá đứng trên đài cao như thế, nghi ngờ sao hoàng thượng lại phái nàng lên đài, như thế chẳng phải mất hết cả thể diện của người Nam Triều hay sao?
“Ta đang đợi ngươi bắt đầu đấy, ngươi mau bắt đầu đi, hòn đá này nặng lắm, ta nâng đến tê hết cả cổ tay rồi.” Hoa Trước Vũ mặt dày nói.
Nguyệt Phách sửng sốt, không nhịn được cười, bình sinh lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ khó đoán thế này. Chẳng lẽ gã tiểu thái giám này thực sự định dùng tảng đá làm binh khí, lấy đá đập chết hắn chắc?
“Nếu đã như thế, thì Nguyệt Phách không khách khí nữa!” Nguyệt Phách cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên một tia băng giá. Thanh trường đao trong tay vòng một đường, nội lực toàn thân dồn lên thần đao, một đao sấm sét, chém thẳng vào người Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ chẳng nói chẳng rằng nhìn nhát đao mang sức mạnh ngàn cân ấy chém về phía nàng, giơ tảng đá trong tay lên đập vào thân đao. Đồng thời nàng xoay người một cái, bay qua bên cạnh.
Một đao sấm sét chém vào, tảng đá lập tức vỡ tan, hóa thành từng mảnh vụn nhỏ, lăn lóc trên đài cao.
Ánh mắt sắc bén của Nạp Lan Tuyết dưới đài nhìn chăm chú lên trên, khoảnh khắc trông thấy tảng đá vỡ ra, trong lòng hắn chợt động, lạnh lùng nheo mắt, hờ hững nói: “Thua rồi!”
Tỳ nữ bên cạnh mỉm cười rót đầy rượu vào chén của hắn, nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy gã Nguyên Bảo này thua là cái chắc.”
Nạp Lan Tuyết cười lạnh lùng, không khí sắc bén tựa như ngấm vào trong tim người bên cạnh, “Không phải tiểu thái giám kia thua.”
“Hả?” Tỳ nữ kinh ngạc đặt bình rượu xuống ngước mắt nhìn lên đài cao.
Chỉ thấy tiểu thái giám mặc áo màu vàng hạnh kia lúc này trong tay đã có thêm một thanh bảo kiếm, đang du đấu với Nguyệt Phách, chắc hẳn y vốn dĩ không hề có ý định dùng tảng đá đó làm binh khí, trên người còn chuẩn bị cả bảo kiếm. Còn Nguyệt Phách rõ ràng thế công không đủ, mỗi chiêu mỗi thức đều gò bó tay chân, hoàn toàn không thể nào thi triển được.
“Thế này là thế nào?” Tỳ nữ nghi hoặc hỏi.
Nạp Lan Tuyết cười nhạt không nói gì.
Mọi người trên tiệc cũng cảm thấy nghi hoặc tương tự, không biết gã Nguyệt Phách vừa rồi còn thách đấu người khác, lúc này sao lại tựa như bị trói tay trói chân, cố ý nhường Bảo công công vậy.
Chỉ có Hoa Trước Vũ hiểu, Nguyệt Phách đã bị trận Thất Tinh của nàng vây khốn.
Tảng đá ban nãy, nàng cố ý để cho Nguyệt Phách chém vỡ, khi du đấu cùng hắn thân hình nàng di chuyển, đã ngấm ngầm đá những mảnh đá vỡ thành một trận Thất Tinh.
Trận pháp này lập tức khiến Nguyệt Phách loạn hết đường đi nước bước, Hoa Trước Vũ ngắm chuẩn thời cơ, đưa kiếm chỉ vào yết hầu Nguyệt Phách, khi chỉ còn cách yết hầu hắn chừng một tấc mới dừng tay, lạnh lùng nói: “Ngươi thua rồi!”
Nguyệt Phách lập tức cúi đầu chán nản, không hiểu vừa rồi mình bị làm sao.
Hoa Trước Vũ thu bảo kiếm trong tay về, ngấm ngầm chậm rãi di chuyển trên đài, đá loạn những mảnh đá đang bày thành trận Thất Tinh đi, rồi mới đi xuống khỏi đài cao.
Mọi người trong tiệc xôn xao một phen, có phần kinh ngạc trước việc Hoa Trước Vũ thắng một cách kỳ lạ.
Hoàng Phủ Vô Song vui mừng nói: “Tiểu Bảo Nhi, lần này cuối cùng trẫm đã được xem sự dũng mãnh của ngươi rồi.”
Ôn Uyển ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, trong ánh mắt lườm Hoa Trước Vũ lóe lên một tia lạnh giá. Khi Hoa Trước Vũ đang rót trà cho Hoàng Phủ Vô Song, vô tình ngước mắt lên, trông thấy hàn ý vụt qua đôi mắt Ôn Uyển, trong lòng lập tức run lên.
E rằng Ôn Uyển sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng. Nàng nghĩ kĩ lại một lượt, những ngày này ngoại trừ giúp Đan Hoằng yên tâm dưỡng thai, nàng không hề ra khỏi cung, cũng rất ít hành động. Hơn nữa, cho dù ra ngoài, lần nào cũng đều không bị ai phát hiện. Có lẽ Ôn Uyển vẫn chưa nắm thóp được nàng. Thế nhưng, vì sao trong lòng nàng lại có một thứ dự cảm không lành?
Ngay lúc đó, một tiểu cung nữ vội vàng xuyên qua rừng mai chạy tới, đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song quỳ xuống đất, thở hổn hển nói: “Bẩm hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi!”
Hoa Trước Vũ thắng được Nguyệt Phách, Hoàng Phủ Vô Song đang rất vui, nghe thấy thế lạnh lùng lườm tiểu cung nữ một cái, nói: “Có chuyện gì mà hớt hơ hớt hải thế hả? Mau bẩm báo!”
“Chủ nhân của bọn nô tỳ đang ngắm hoa mai trong vườn, không biết vì sao, sau khi quay vào trong nhà, lại bỗng nhiên bị ngất.” Tiểu cung nữ hoảng sợ bẩm báo.
Hoàng Phủ Vô Song chau đôi mày lưỡi kiếm, hỏi với vẻ chán ngán: “Chủ nhân của các ngươi là ai?”
Tiểu cung nữ dập đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, chủ nhân của bọn nô tỳ là Tống Chiêu nghi ở Vĩnh Đường cung, phi tử của nguyên Khang đế.”
Hoa Trước Vũ nghe thấy thế tim đập thình thịch, lúc này mới nhận ra tiểu cung nữ này là cung nữ ở Vĩnh Đường cung.
“Hoàng thượng!” Ôn Uyển đột nhiên mỉm cười đứng dậy nói: “Uyển Nhi nghe nói gần đây Tống Chiêu nghi thường xuyên sắc thuốc an thai, chẳng lẽ đã có tin mừng?”
Hoa Trước Vũ nghe mà thót tim, lập tức hiểu ra vừa rồi vì sao Ôn Uyển nhìn nàng với ánh mắt đầy hàn ý sắc lạnh như thế là có ý gì, thì ra nàng ta đã biết, hoặc là đã điều tra ra được Đan Hoằng ngày nào cũng sắc thuốc an thai, cho nên mới mua chuộc cung nữ trong cung của Đan Hoằng, lôi chuyện này ra nói. Khoảnh khắc ấy, nàng chỉ cảm thấy một luồng hàn ý theo sống lưng dâng lên. Nếu bây giờ thân phận bại lộ thì thật là nguy to.
“Chuyện như thế, không thể đoán bừa được, Tống Chiêu nghi thân thể vốn yếu ớt, thỉnh thoảng bị ngất cũng là lẽ thường.” Hoa Trước Vũ trấn tĩnh tâm thần, chậm rãi nói.
“Xem ra Bảo công công hiểu rất rõ về Tống Chiêu nghi nhỉ.” Ôn Uyển cười nói, “Ta nghe nói Bảo công công trước khi vào cung đã quen biết Tống Chiêu nghi; vào trong cung, Bảo công công cực kỳ chăm lo cho nàng ấy, thường xuyên ra vào Vĩnh Đường cung, chẳng lẽ… Bảo công công đang chột dạ điều gì, hoặc giả đang có gì lo lắng? Khi Tống Chiêu nghi làm Chiêu nghi của Khang đế, chưa từng hầu ngủ, vậy đứa trẻ trong bụng cô ta hiện giờ của ai? Trong cung này ngoại trừ ngươi và cô ta thường xuyên qua lại, không còn người đàn ông nào khác. Chẳng lẽ, Bảo công công là thái giám giả?”
Ngữ khí của Ôn Uyển như cơn gió thoảng qua, tựa như đang nói đùa. Thế nhưng, từng chữ đều sắc bén như dao, ném thẳng về phía Hoa Trước Vũ.
Mọi người trên tiệc đều sững sờ, ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng bị những lời của Ôn Uyển làm cho kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Trong lòng Hoa Trước Vũ nổi sóng từng cơn, được thôi, nàng thừa nhận, nàng là con gái, cho nên chưa từng nghĩ rằng Ôn Uyển sẽ nghi ngờ đứa con là của nàng, càng không ngờ nàng ta lại dùng chiêu này để đối phó với mình.
Thái giám giả, thái giám giả làm loạn phép tắc trong cung, thái giám giả làm cho phi tần mang thai.
Tội danh này, ồ, nàng nghĩ, một khi được chứng thực, e rằng ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng chẳng cứu nổi nàng.
Hơn nữa, Ôn Uyển lại còn chọn thời khắc rất đặc biệt để gợi ra chuyện này. Nàng ta dường như biết rõ, nếu nói riêng chuyện này, Hoàng Phủ Vô Song chắc chắn sẽ bao che cho nàng, cho nên, mới chọn ngày hôm nay để gợi chuyện. Như thế, trước mặt sứ thần các nước, Hoàng Phủ Vô Song tất sẽ phải xấu hổ đến phẫn nộ, trong cơn giận dữ mà trừ khử nàng đi. Xem ra, Ôn Uyển rắp tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Hiện giờ, chuyện này phải thu xếp ra sao?
Ngữ khí của Ôn Uyển lạnh nhạt, thanh âm cũng không cao, nhưng câu nói này lại đủ truyền đến tai sứ thần các nước ở những bàn xung quanh, truyền vào tai mấy vị đại thần bên cạnh. Các đại thần nghe được câu nói này sau khi qua cơn kinh hãi, sẽ đem tin tức lặng lẽ kể cho những người xung quanh, chỉ trong nháy mắt, tin tức sẽ như dòng nước lan rộng ra, truyền vào tai những người có mặt.
Kinh hãi, coi thường, khinh bỉ, mọi thứ ánh mắt mang theo thần tình phức tạp kết thành một tấm lưới, bốn bề bủa giăng lấy Hoa Trước Vũ.
Trong rừng mai rộng lớn, sự yên lặng kéo dài hồi lâu.
Ôn Uyển không nói thêm gì nữa. Sự tình nàng ta đã khơi ra rồi, sẽ có người tiếp tục làm lớn chuyện. Bởi lẽ, nàng ta biết, trên triều đường, những người muốn Nguyên Bảo phải chết không chỉ có mình nàng ta.
Quả nhiên, lập tức có đại thần bước ra, quỳ trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, nói: “Hoàng thượng, chuyện làm loạn phép tắc trong cung thế này, nhất định phải nhanh chóng điều tra cho rõ!”
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng nhất định phải điều tra cho rõ! Phải chỉnh đốn phép tắc trong cung!” Mấy vị lão thần thấy thế vội bước ra khỏi chiếu tiệc, quỳ xuống đất nói.
Đám đại thần này từ lâu đã thấy Hoàng Phủ Vô Song sủng ái tên tiểu thái giám kia quá mức, nếu có thể thừa cơ trừ khử y đi, cũng là một chuyện khiến người ta hả lòng hả dạ.
Hoa Trước Vũ nhếch môi cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lướt qua người bọn họ, từ tốn mở miệng: “Suy đoán không có chứng cớ gì, vậy mà các người cũng tin. Hôm đó, đích thân hoàng thượng đã hạ lệnh cho Tiểu Bảo Nhi tịnh thân, các ngươi nếu không tin, tức là không tin hoàng thượng!”
“Đúng thế!” Hoàng Phủ Vô Song ngồi trên long ỷ, nheo mắt lạnh lùng nói: “Chuyện này, trẫm biết rất rõ, không cần phải điều tra nữa!”
“Hoàng thượng! Nếu không điều tra kỹ lưỡng, lão thần xin quỳ dưới đất này không đứng lên nữa!”
“Hoàng thượng!”
…
Sự tình càng lúc càng lớn, lúc này Hoa Trước Vũ mới biết, hôm đó sau khi mình đâm chết Cơ Phụng Ly trên pháp trường, quả nhiên đã đắc tội với không ít người. Đám người này, trước mặt sứ thần nước khác, cũng không sợ mất hết thể diện Nam Triều, xem ra đã hận nàng thấu xương.
Hoàng Phủ Vô Song “hừ” một tiếng, khuôn mặt anh tuấn trở nên sầm sì, cười lạnh lùng ra lệnh: “Cát Tường, ngươi đến Vĩnh Đường cung một chuyến, truyền Tống Chiêu nghi đến kiến giá.”
Suy nghĩ trong lòng Hoa Trước Vũ nhanh như chớp, nàng không ngờ chuyện Đan Hoằng hầu ngủ phòng Kính Sự lại không ghi chép. Lát nữa Đan Hoằng đến đây, ngự y bắt mạch, phát hiện ra Đan Hoằng quả thực có thai, chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng.
“Hoàng thượng, Tống Chiêu nghi đã được đưa tới.” Cát Tường cất giọng the thé, làm Hoa Trước Vũ đang trầm tư phải giật mình.
Hoa Trước Vũ lập tức quay đầu lại, trông thấy Đan Hoằng mặc quần áo trong cung màu trắng, theo Cát Tường chậm rãi đi tới. Trên mặt nàng đầy vẻ nghi hoặc, không biết Hoàng Phủ Vô Song gọi nàng đến đây có việc gì. Nàng chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, cất giọng trong trẻo nói: “Tống Khởi La khấu kiến hoàng thượng.”
“Tống Khởi La, là phi tần của Khang đế, phòng Kính Sự không ghi chép rằng ngươi từng hầu ngủ, nhưng hiện giờ ngươi lại ngầm có thai, ngươi nói cho trẫm biết, đứa con trong bụng ngươi là của ai?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi.
Đan Hoằng nghe thấy thế, thần sắc cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch, nàng quỳ dưới đất, thê thảm nói: “Hoàng thượng, đứa con trong bụng Khởi La quả thực là của Khang đế. Khi Khởi La làm phi tần của Khang đế, quả thực đã từng được thánh sủng, có điều… có điều, không phải là hầu ngủ ban đêm, cho nên phòng Kính Sự không ghi chép.”
Quần thần bên dưới lập tức hít mạnh một hơi. Không phải hầu ngủ ban đêm, vậy tức là công khai dâm loạn lúc ban ngày, không ngờ Khang đế cũng phong lưu háo sắc như vậy.
“Hoàng thượng, cô ta rõ ràng tình đầu ý hợp với Bảo công công, lời cô ta làm sao tin được? Hoàng thượng, chuyện này phải điều tra cho rõ, xin hoàng thượng gọi lão thái giám đã tịnh thân cho Bảo công công đến đây, hỏi là sẽ rõ ngay.” Đám lão thần nói một cách không cam tâm.
Hoàng Phủ Vô Song chán ngán khoát tay, lạnh lùng nói: “Cát Tường, ngươi đi truyền Cát công công đến đây. Hôm nay, trẫm sẽ làm rõ mọi chuyện cho các ngươi xem.”
Hoa Trước Vũ chưa từng ngờ rằng đám lão thần này lại dằng dai không dứt như thế, nhất định phải dồn nàng vào chỗ chết mới chịu thôi. Nàng không nhịn được chau mày lại. Có điều, cho dù là Cát công công tới đây, cũng chỉ có thể cho thấy rằng ông ta không đích thân ra tay, chứ không thể chứng minh nàng không phải thái giám.
Cát công công nhanh chóng được đưa đến, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song, vội vã cung kính quỳ xuống đất.
“Cát công công, ngươi còn nhớ y không?” Hoàng Phủ Vô Song chỉ vào Hoa Trước Vũ hỏi.
Cát công công nheo mắt nhìn Hoa Trước Vũ một lát, cung kính nói: “Nô tài còn nhớ, cũng vẫn nhận ra y, y chẳng phải chính là nhất phẩm nội thị tổng quản Nguyên Bảo mà hoàng thượng mới phong đó sao?”
“Trẫm hỏi ngươi, có phải ngươi tịnh thân cho y không?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi.
Cát công công khàn giọng nói: “Lão nô còn nhớ, hôm đó lão nô không đích thân ra tay, là Bảo công công tự mình ra tay. Có điều, lão nô quả thực đã trông thấy quần áo y toàn là máu tươi, không hề làm giả, xin hoàng thượng minh giám!”
“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song chau mày có phần kinh ngạc, “Nói như vậy thì, ngươi không hề tự mình ra tay?”
“Đúng thế!” Cát công công cúi đầu đáp.
“Được, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi!” Hoàng Phủ Vô Song chau mày lạnh lùng nói, ngước mắt vô tình liếc qua Hoa Trước Vũ một cái.
Hoa Trước Vũ bị cái nhìn của Hoàng Phủ Vô Song làm cho trong lòng lạnh run. Nàng hiểu rõ, thực ra Hoàng Phủ Vô Song đã nghi ngờ nàng là thái giám giả từ lâu.
Cát công công vừa lui xuống, đám lão thần liền đua nhau bày tỏ căm phẫn.
Nhiếp Viễn Kiều cao giọng nói: “Hoàng thượng, nếu Cát công công không tự mình ra tay, thì có khả năng là giả. Chi bằng sai người nghiệm thân. Chuyện này kiểm tra là sẽ rõ ngay.”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế sắc mặt sa sầm, đen đến mức tựa như bầu trời trước cơn giông bão, nghiến răng nói: “Hoang đường! Chuyện này tạm thời kết thúc, sau này trẫm sẽ tự sai người điều tra cho rõ.”
“Hoàng thượng, chuyện này phải điều tra nhanh mới được.” Có người vẫn không chịu cam tâm.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên đứng bật dậy, trợn tròn mắt, toàn thân hàn khí tỏa ra, ngầm mang theo sát ý, “Nếu còn ai dám nhắc đến chuyện này, trẫm sẽ lấy đầu kẻ đó! Hôm nay là ngày sứ thần các nước đến triều ta triều bái, không phải là để xem kịch. Các ngươi lui hết xuống, nếu kẻ nào không đứng dậy, trẫm sẽ cho các ngươi quỳ cả đời ở đây!”
Chúng thần thấy Hoàng Phủ Vô Song nổi giận, lập tức câm như hến.
Hoàng Phủ Vô Song quay người lại dặn dò cấm vệ quân: “Người đâu, tạm thời nhốt Bảo công công và Tống Chiêu nghi vào viện Nội Trừng.”
Hoa Trước Vũ vốn cứ cho rằng Hoàng Phủ Vô Song sẽ nhốt nàng vào bộ Hình, không ngờ hắn lại nhốt nàng vào viện Nội Trừng. Nơi đó so với đại lao bộ Hình giam giữ Cơ Phụng Ly còn tốt hơn nhiều.
Ánh mặt trời chính ngọ gay gắt, mọi người đưa mắt nhìn tiểu thái giám mặc áo màu vàng hạnh dần biến mất khỏi tầm mắt. Thực ra, ai cũng hiểu, không quá hai ngày, tên tiểu thái giám kia sẽ lại xuất hiện trong cung. Hoàng Phủ Vô Song hiện giờ nhốt y vào viện Nội Trừng, rõ ràng là kế hoãn binh. Sau đây điều tra tiếp, kết quả chắc chắn sẽ là thái giám thật. Hoàng thượng sủng ái bao che cho y như thế, đã đến mức khiến người khác căm hận sôi gan.
Nạp Lan Tuyết lặng lẽ ngồi trước bàn, ánh mặt trời buổi trưa phản chiếu lên chiếc mặt nạ trên mặt hắn, lấp lánh hàn ý sắc bén lạnh lùng.