Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 45 - Phần 1

Chương 45: Gió cuộn mây vờn

Hoa Trước Vũ không xa lạ gì với tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, sau khi đám nội thị đưa nàng đến đó, liền khom người lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Hoàng Phủ Vô Song liền được thị vệ bao bọc đưa đến, hắn đã chìm vào hôn mê. Thị vệ dìu hắn nằm lên giường, Diệp thái y đã được mời đến, theo sau nhanh chóng đi vào trong tẩm điện.

Diệp thái y, tên gọi Vinh Hoa, còn có một người anh em tên là Diệp Phú Quý. Hai người đều là thái y trong cung, có điều, nhiều năm trước, đệ đệ Diệp Phú Quý không biết vì sao đã từ chức thái y trong cung, từ đó biến mất trong triều. Ca ca Diệp Vinh Hoa vẫn ở lại trong cung, rất được Viêm đế tin sủng. Có điều, từ sau khi Viêm đế bị bệnh nặng, Diệp Vinh Hoa liền chuyên tâm chữa trị cho một mình Viêm đế, bệnh tình của những người khác trong cung, đều để cho các thái y khác chẩn trị.

Đây là những tin tức có liên quan đến Diệp thái y mà Hoa Trước Vũ sai người dò la được sau lần gặp ông ta.

Diệp thái y bắt mạch xong cho Hoàng Phủ Vô Song, lại vận công ép độc cho hắn, sau cùng ông ta chậm rãi quay người, đứng thẳng lưng, nhìn nàng một cách xa xăm.

Trên khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt đen không còn mờ đục, mà tỏa sáng lấp lánh, sắc bén như tia sét.

Hoa Trước Vũ bỗng nhiên mỉm cười.

Lần trước, nàng sai Khang đi Lương Châu kiểm tra phần mộ của phụ thân Hoa Mục, biết được người chết hoàn toàn không phải là ông. Nàng nghi ngờ ông ở trong cung, thế nhưng, mãi mà không thấy ông xuất hiện.

Nàng chỉ còn cách hành thích Hoàng Phủ Vô Song, bởi vì nàng đoán chắc, ông chính là người đứng sau lưng Hoàng Phủ Vô Song. Một khi Hoàng Phủ Vô Song gặp nguy hiểm, ông nhất định sẽ lộ diện. Có điều, nàng không ngờ rằng, ông lại chính là Diệp thái y.

Ngày trước ở trong quân doanh, mỗi khi nàng bị trọng thương, đều không phải do Thái chữa trị, mà sai quân y được chỉ định sẵn đến. Khi thương thế của nàng nghiêm trọng, nói chung đều hôn mê, nên cứ luôn tưởng rằng đó là Ninh quân y bắt mạch cho nàng, nhưng Ninh quân y dường như lại không hề biết nàng là con gái. Hiện giờ nghĩ lại, e rằng không phải Ninh quân y, mà chính là ông! Thì ra, y thuật của ông lại cao như vậy, thừa sức làm thái y ở trong cung.

“Vũ Nhi à!” Hoa Mục gỡ lớp mặt nạ đầy nếp nhăn trên mặt xuống, một khuôn mặt lạnh lùng thoáng có nếp nhăn hiện ra trước mặt Hoa Trước Vũ. Đeo mặt nạ đã lâu, khuôn mặt đã không còn đen và thô ráp như khi ở trên chiến trường nữa. Thực ra, muốn hóa trang thành Diệp Vinh Hoa rất dễ, bởi Diệp Vinh Hoa là người cô độc, hơn nữa tuổi tác đã cao, trên mặt lại đầy nếp nhăn, lại vì bị còng, nên rất ít khi nhìn thẳng vào người khác. Cho nên, khả năng bị phát hiện ra là rất thấp.

Hoa Mục đã hóa trang thành Diệp Vinh Hoa, vậy thì Diệp Vinh Hoa thật phải chăng đã không còn tại thế?

Hoa Trước Vũ nhìn phụ thân đã lâu không gặp, trong lòng chẳng hề ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ có cảm giác lạnh mà thôi. Nàng chưa từng ngờ rằng, phụ thân cả đời trung dũng, hóa ra lại là vì có mục đích riêng.

Nàng từng nghi ngờ ông, nhưng nàng luôn hi vọng đó chỉ là sự nghi ngờ của bản thân, không phải là sự thực. Thế nhưng, khi sự tình được chứng thực, nàng vẫn cảm thấy chấn động vô cùng.

Rốt cuộc ông muốn gì? Muốn Nam Triều, hay là toàn thiên hạ?

“Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!” Hoa Mục lạnh lùng nhìn Hoa Trước Vũ một cái, quay người ngồi trên chiếc ghế ở một bên, chậm rãi nói.

“Cẩm Sắc là quân cờ được đặt bên cạnh con từ mười mấy năm trước, phải không? Hôm đó đi hòa thân, cha biết rõ đó là một cái bẫy, những vẫn tương kế tựu kế để mặc cho con đi. Sợ con bỏ trốn, cho nên trước đó cha đã phong tỏa nội công của con, nhưng cha vẫn không yên tâm, lại còn bí mật tiết lộ chuyện con biết võ công, để Viêm đế ban cho con một chén rượu độc, có phải không?”

“Ở Liên Vân Sơn, cha biết Viêm đế sẽ sai người đến giết chúng con, cho nên, cha mới bảo Cẩm Sắc chết thay con, để cô ấy đến bên cạnh Cơ Phụng Ly, hơn nữa còn sắp xếp cho Cẩm Sắc thân phận công chúa Bắc Triều, để có ngày lật đổ Cơ Phụng Ly, có đúng không?”

“Đan Hoằng, muội ấy mới là công chúa Bắc Triều, cha vốn định để muội ấy đi, nhưng, muội ấy một lòng yêu con, cho nên cha mới để muội ấy và Cẩm Sắc tráo đổi nhiệm vụ, lợi dụng tình yêu của muội ấy với con, để muội ấy vào trong cung làm phi tần của Khang đế. Bức thư mật nói rằng Cơ Phụng Ly hãm hại cha mà Đan Hoằng lấy trộm được, thực ra là do cha làm đúng không?”

“Sau khi Viêm đế bị thương ở hành cung liền do cha chữa trị, thế là cha liền thừa cơ dùng thuốc khống chế ông ta. Lưu thái phi kia, thực ra cùng là quân cờ của cha, có đúng không? Cha dùng bà ta điều khiển Viêm đế, nắm binh quyền của Lôi Đình Kỵ trong tay, phò trợ Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ, có đúng không?”

“Con đoán không sai, tất cả đều là sự thực!” Hoa Mục cầm chén trà trên chiếc bàn ngọc, từ từ nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói.

“Hiện giờ con chỉ muốn biết, vì sao cha lại giúp hắn?” Hoa Trước Vũ chỉ vào Hoàng Phủ Vô Song đang nằm trên giường lạnh lùng hỏi.

Ông ngầm giúp đỡ Hoàng Phủ Vô Song, còn nàng, lại công khai giúp đỡ hắn. Cha con bọn họ đưa Hoàng Phủ Vô Song lên ngôi hoàng đế, rốt cuộc là để làm gì?”

“Bởi vì, chỉ có hắn mới xứng có được thiên hạ này!” Hoa Mục khoan thai nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói.

“Hắn? Vì sao lại chỉ có hắn?” Hoa Trước Vũ tắt nụ cười, hỏi.

“Bởi vì hắn không mang họ Hoàng Phủ!” Hoa Mục đặt chén trà xuống, nói với ánh mắt sắc bén.

“Không mang họ Hoàng Phủ?!” Hoa Trước Vũ thất thanh hỏi, nàng quay lại nhìn, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song nhắm mắt lặng lẽ nằm trên giường, mái tóc đen buông xõa, đôi môi đã dần bớt thâm tím, nhưng hiển nhiên vẫn chưa tỉnh lại sau cơn hôn mê vì độc phát, “Vậy hắn họ gì? Chắc không phải họ Hoa chứ?”

“Không được nói càn! Hắn họ gì, sau này cha sẽ nói cho con biết. Vũ Nhi, hiện giờ, việc con cần làm, chính là yên tâm làm hoàng hậu của hắn.” Hoa Mục đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói.

“Vậy được, cha không chịu nói cho con biết hắn họ gì, thì cũng nên nói cho con biết con họ gì chứ?” Hoa Trước Vũ ngước mắt nhìn Hoa Mục, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, mang vẻ trong trẻo tựa lưu ly và sắc lạnh như băng.

Hoa Mục gặp phải ánh mắt trong trẻo như thế, khẽ chau mày, lạnh lùng ngước mắt, trang mắt thoáng lóe lên một tia u ám, “Vũ Nhi, sao con lại hỏi thế?”

Hoa Trước Vũ cười cay đắng, vì sao lại hỏi thế ư?

Thử hỏi, dưới gầm trời này, có mối quan hệ phụ thân và con gái nào giống như bọn họ không? Từ nhỏ, nàng đã bị ép phải theo một đám cô nhi luyện võ, phải theo Huyên phu nhân tập đàn và tập múa, nàng rất gắng sức, lúc nào cũng làm tốt nhất, mong chờ được ông khen ngợi, nhưng ông lúc nào cũng rất keo kiệt, dường như bất luận nàng làm thế nào, cũng không đạt được kỳ vọng trong lòng ông. Cho nên, nàng chỉ có thể tiếp tục gắng sức.

Khi biết mình sắp được gả cho Cơ Phụng Ly, nàng rất vui mừng, niềm vui đó không chỉ vì nàng khâm phục Cơ Phụng Ly, mà còn là bởi, cuối cùng nàng cũng có thể không cần phải trà trộn giữa đám đàn ông nữa. Thế nhưng, nàng đâu ngờ, cuộc hôn nhân ấy, lại là nơi vận rủi của nàng bắt đầu.

“Cha có biết cái đêm Cẩm Sắc suýt bị lăng nhục đó, trong lòng con đau khổ đến mức nào không? Cha có biết ở Bắc Triều con đã bị ném vào lều quân kỹ không? Cha có biết, một năm qua, con đã bao lần suýt chết không?” Hoa Trước Vũ cắn môi, những nỗi nhục nhã và kinh hoàng khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc suốt thời gian qua lại dâng lên trong lòng, trước ngực ngấm ngầm đau đớn.

“Cha biết, cha bảo Cẩm Sắc đưa sợi dây cho con, chính là để giúp con đi Bắc Triều cũng không đến nỗi phải chịu khổ, nhưng không ngờ sự tình lại cũng có lúc nằm ngoài tầm kiểm soát. Cho nên, cha mới sai người đến Bắc Triều định đón con nhưng không ngờ, con vẫn bị Tiêu Dận bắt lại. Cha cũng biết một năm qua con đã chịu rất nhiều khổ sở, nhưng những chuyện này, con nhất định phải trải qua!” Trong mắt Hoa Mục lóe lên một tia sáng, dằn từng chữ một. Giọng nói rền vang, người nghe không khỏi phát run.

“Vì sao? Dựa vào cái gì cơ chứ?” Hoa Trước Vũ dằn từng câu từng chữ hỏi.

Hoa Mục trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời, “Hiện giờ có rất nhiều chuyện cha không thể nói cho con biết được! May mà, hiện giờ, mọi thứ đều nằm trong tay chúng ta, mọi chuyện đều đã qua rồi. Sau này, con đừng hành thích hoàng thượng nữa, cứ yên tâm làm hoàng hậu của hắn, thực ra hắn chưa từng nghĩ đến chuyện làm tổn thương con.”

Dưới ánh nến, Hoa Trước Vũ nhìn rất rõ khuôn mặt của Hoa Mục, trên khuôn mặt xưa nay nghiêm khắc đối với nàng giờ lại càng không hề có một chút dấu vết dịu dàng từ ái, ông không hề lộ vẻ cười, lạnh lùng đến cực điểm. Đó là phụ thân mà nàng kính trọng và sợ hãi từ nhỏ, nhưng lúc này, chỉ khiến nàng cảm thấy xa lạ, xa lạ đến mức khiến nàng thấy đáng sợ.

Hoa Mục chậm rãi đứng dậy, than thở nói: “Vũ Nhi, có lẽ hiện giờ con hận cha, nhưng rồi có một ngày con sẽ hiểu! Cha đi đây, hoàng thượng sắp tỉnh rồi. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của các con, cha không làm phiền nữa.”

Đêm động phòng hoa chúc? Lúc này Hoa Trước Vũ mới nhận ra, lúc này nàng đang ở trong tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, mà hôm nay là ngày hắn nạp hậu.

Trên án trong tẩm điện, cây nến long phượng to bằng bắp tay đang cháy sáng. Trên giường trong tẩm điện, treo một tấm hỷ trướng màu đỏ thắm. Mọi thứ đều mang không khí tưng bừng hoan hỉ, nhưng trong lòng nàng giá lạnh mênh mang.

“E rằng cha sẽ phải thất vọng thôi, con không làm hoàng hậu của hắn, cũng sẽ không động phòng với hắn đâu.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng ném ra một câu, quay người đi nhanh ra ngoài cửa.

Đằng sau, bỗng vang lên một tiếng thở than trầm trầm, một luồng gió lạnh nhanh như chớp quét đến sau lưng nàng. Nàng nhanh chóng xoay người, tay áo rộng múa lên, đón một chưởng đánh tới, đỡ được đòn tấn công của Hoa Mục. Hai chưởng đập vào nhau, xuyên qua hai bàn tay đan vào nhau, Hoa Trước Vũ trông thấy đôi mắt thâm trầm của Hoa Mục.

“Vũ Nhi, con định động tay động chân với cha hay sao? Con đừng quên, võ công của con là do cha dạy đó. Cho dù sau này cũng học được không ít từ những sư phụ khác, nhưng cha vẫn luôn xem con học, con tưởng mình có thể thắng được cha sao?” Hoa Mục chậm rãi nói.

Hoa Trước Vũ cười thê thảm, đúng thế, võ công của nàng là do ông dạy, ngay cả sau này khi nàng theo những sư phụ khác, học được võ công mới, thì vẫn ngày ngày tập luyện trước mặt ông, mỗi chiêu mỗi thức của nàng, ông đều vô cùng quen thuộc. Nàng đương nhiên không thể địch lại ông, nàng cũng chưa từng nghĩ muốn địch lại ông, bởi lẽ nàng chưa từng nghĩ rằng, nàng sẽ động tay động chân với ông.

“Nhưng cho dù không thắng được cha, con cũng không thể cam tâm tình nguyện làm con cờ của cha được! Lại còn là một con tốt qua sông từng bị vứt bỏ nữa!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.

“Con à, con sai rồi, cha chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ con, con cũng không phải con tốt qua sông gì hết. Bàn cờ này, tuy con không phải người chơi, nhưng cũng không phải quân cờ, mà bàn cờ này, vốn dĩ là vì con nên mới tồn tại.” Thanh âm của Hoa Mục chậm rãi truyền đến bên tai.

Trong tẩm điện, gió rít lạnh lùng, hai người chớp mắt đã đấu được vài chiêu.

Lời nói của Hoa Mục khiến trong lòng Hoa Trước Vũ trở nên nghi hoặc, nhưng nàng không dám tin lời ông. Nàng tự biết mình không phải đối thủ của Hoa Mục, cho dù thắng được ông cũng không địch lại được cấm vệ quân ngoài kia. Đêm nay, nếu muốn thuận lợi ra khỏi cung, e rằng chỉ có một cách. Nàng vừa du đấu với Hoa Mục, vừa ngấm ngầm di chuyển đến cạnh giường, định bắt Hoàng Phủ Vô Song làm con tin, thừa cơ ra khỏi cung. Tránh được một chiêu hiểm hóc của Hoa Mục, nàng bỗng nhiên vén tấm trướng đỏ thắm lên.

Khoảnh khắc đó, trước mắt toàn một màu đỏ, đầu nàng bị một tấm khăn đỏ bay đến trùm lên, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng. Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh hãi, vừa rồi nàng lắng nghe hơi thở của Hoàng Phủ Vô Song, rõ ràng cảm thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại. Tình hình thành ra như hiện giờ, e rằng là do hắn đã nín thở, cố tình giả vờ như vậy. Xem ra chất độc trên người hắn đã được Hoa Mục giải trừ đi hết.

Bên tai nghe thấy tiếng của Hoa Mục, tựa như vang đến từ cõi hư không, “Vi thần xin cáo lui.”

Đêm dần về khuya, gió càng thêm lạnh. Ánh trăng buông xuống dưới mái hiên của cửu trùng cung khuyết, làm thành vô số những bóng đen uốn lượn trên mặt đất.

Cơ Phụng Ly thả bước thong dong, dẫn theo Nạp Lan Tuyết và mấy thị nữ Nguyệt Thị Quốc men theo con đường trong cung, đi về phía tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song. Đèn lưu ly đỏ chói, ánh sáng mang theo không khí tưng bừng chiếu trên chiếc mặt nạ của chàng, chiếc mặt nạ rực rỡ mang một tia giá lạnh, khiến cả con người chàng trông càng lạnh lùng.

“To gan, kẻ nào dám đi lại lung tung ở đây!” Một đội cấm vệ quân lập tức vây lấy bọn họ, trường kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Thị nữ bên cạnh Cơ Phụng Ly nhếch môi cười, giơ lệnh bài trong tay lên, yểu điệu nói: “Hoàng thượng bị thương trên đại điện, vương tử của chúng tôi có thuốc giải độc, đây là lệnh bài mà hoàng thượng ban cho vương tử, ra lệnh cho vương tử của chúng tôi đưa thuốc đến! Nếu không, trời tối om thế này, vương tử của chúng tôi hơi đâu đến đây làm gì!”

Đầu mục cấm vệ quân nhìn rõ chiếc mặt nạ trên mặt Cơ Phụng Ly, ra hiệu cho mọi người bỏ trường kiếm xuống, chau mày hỏi: “Thì ra là Nạp Lan vương tử, đã thất lễ rồi. Có điều, vì sao không thấy nội thị dẫn đường?”

Thị nữ bực mình nói: “Có vị công công dẫn đường, nhưng vừa rồi bị người ở cung của Uyển quý phi gọi đi mất rồi, không biết bên đó có chuyện gì gấp, mà đi rất vội vàng. Làmchúng tôi chẳng tìm được đường, gặp được vị tiểu ca đây thật là tốt quá, xin hỏi muốn đến tẩm điện của hoàng thượng phải đi đằng nào?”

“Cứ đi theo con đường này, rồi rẽ trái là đến.” Đầu mục cấm vệ quân vẫy tay nói.

“Đa tạ tiểu ca!” Thị nữ đưa mắt tình tứ nhìn gã, rồi liền theo Cơ Phụng Ly chậm rãi bước đi.

Đoàn người chẳng mấy chốc đã đến trước tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, đèn lồng đỏ treo cao khắp chốn, chiếu đỏ rực cả khoảng đất trống trước mắt.

Cơ Phụng Ly chậm rãi bước lên bậc thang trước cửa điện, Cát Tường đứng trực đêm dưới hành lang dẫn theo mấy tiểu thái giám nhanh chân ra đón, cười hi hi hỏi: “Nạp Lan vương tử đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì?”

Cơ Phụng Ly khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: “Hoàng thượng trúng độc, bản vương tử cực kỳ lo lắng. Đây là thuốc giải độc của Nguyệt Thị Quốc chúng tôi, bản vương tử có ý đến đưa thuốc. Mời công công vào bẩm báo giùm.”

Cát Tường vung phất trần, cao giọng chậm rãi nói: “Đa tạ mỹ ý của vương tử. Có điều, độc của hoàng thượng đã được giải, giờ người đã nghỉ ngơi. Đêm nay là đêm động phòng của hoàng thượng và hoàng hậu, hay là Nạp Lan vương cứ để thuốc ở chỗ ta, ngày mai ta nhất định sẽ thay mặt dâng lên hoàng thượng.”

Cơ Phụng Ly nghe thấy thế, đầu ngón tay lập tức lạnh toát, trong lòng run lên, trong khoảnh khắc, trái tim tựa như bị móc ra. Đầu óc chàng xưa nay bình tĩnh, nay bỗng chốc trở nên trống rỗng, đến khi hiểu được ý nghĩa của hai chữ “động phòng”, một cảm giác trống trải thê lương từng chút từng chút một vùi dập chàng, đối diện với nỗi đau đớn ngập tràn ấy, chàng có phần không thể nào hít thở được.

Con cá xa nước, con trai mất nước, chắc cũng đều hít thở một cách khó khăn thế này phải không! Đau đớn đến mức này khiến chàng gần như mất hết cảm giác, hóa ra, nàng còn quan trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chàng.

“Động phòng? Hoàng hậu của hoàng thượng không phải là công chúa Trác Nhã của Bắc Triều sao? Hoàng hậu rõ ràng vẫn đang ở điện Càn Khánh tiếp đãi Bắc đế, làm sao động phòng với hoàng thượng được?” Thị nữ đằng sau Cơ Phụng Ly yểu điệu cười hỏi.

Cát Tường nheo mắt nói: “Mọi người không biết, công chúa Trác Nhã chỉ gả thay thôi, hoàng hậu thực sự không phải là nàng ấy.” Cát Tường ngừng một lát, “Tóm lại, ngày mai hoàng thượng sẽ hạ chỉ, đến lúc đó mọi người sẽ hiểu thôi. Đã muộn rồi, xin mời Nạp Lan vương tử quay về đi! Yến tiệc đã kết thúc, cửa cung sắp sửa đóng rồi.”

Khóe môi Cơ Phụng Ly hơi nhếch lên, trong mắt ẩn giấu vẻ cười, đằng sau nụ cười là sự thâm sâu hé lộ vẻ uy nghiêm và hung bạo khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Thế nhưng, dưới khí độ ung dung trời sinh của chàng, có người không hề chú ý đến sự nguy hiểm này.

“Cát Tường công công nói phải lắm, nếu đã là đêm động phòng của hoàng thượng, bản vương tử đương nhiên xin phép cáo lui. Phiền công công ngày mai dâng thuốc lên hoàng thượng.” Cơ Phụng Ly chậm rãi nói, quay người khẽ gật đầu với Nạp Lan Tuyết và mấy thị nữ sau lưng.

Nạp Lan Tuyết lấy thuốc từ trong tay áo ra, tươi cười nói: “Xin công công nhận lấy!”

Một tiểu thái giám đưa tay ra nhận, Nạp Lan Tuyết đột nhiên vung tay, một đám khói trắng tung ra, bay khắp tứ phía, trong khoảnh khắc che đi tầm mắt của mọi người. Cát Tường và mấy tiểu thái giám hết sức mở to mắt, chỉ thấy trong đám mây mù, mấy thân hình chậm rãi đi qua bên cạnh tiến vào. Đầu óc bọn họ bỗng nhiên trở nên hỗn độn, nheo mắt nhìn ra phía trước, không biết mình là ai, đang làm gì, chỉ có khóe môi vẫn giữ nụ cười, đứng ngơ ngẩn dưới hành lang.

Nạp Lan Tuyết lạnh lùng nhìn lướt qua bọn tiểu thái giám trông có vẻ ngơ ngẩn kia, cười hi hi nói: “Thuốc mê của Đường Môn, quả nhiên lợi hại!”

Trong tẩm điện một màn tĩnh lặng, Hoa Trước Vũ gắng sức đẩy ra, nhưng, cánh tay trên eo tựa như đã khảm vào máu thịt, ôm rất chặt nàng. Bên gáy, hơi thở nóng hổi áp sát, giọng nói thoáng mang theo từ tính của Hoàng Phủ Vô Song vang lên bên tai đầy mê hoặc, “Tiểu Bảo Nhi, nàng tưởng nàng còn có thể thoát ra khỏi tẩm điện của ta sao? Cho dù nàng có thể trốn thoát, ta vẫn sẽ tìm được nàng về. Ta đã nói rồi, nàng là của ta, sớm muộn gì cũng là của ta!”

Hoa Trước Vũ ngừng giãy giụa, chỉ thấy tấm khăn đỏ trên đầu được Hoàng Phủ Vô Song vén lên từng chút một, trước mắt sáng bừng, nàng trông thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Vô Song gần trong gang tấc, đôi mắt đen nhìn nàng không chớp. Trong đáy mắt, có hai ngọn đuốc đang rực cháy. Hắn giơ tay, ngón tay dài men theo đôi lông mày của Hoa Trước Vũ, vuốt đến trên môi nàng. Hắn giãn đôi mày, khóe môi nở một nụ cười mê hoặc.

“Hoàng Phủ Vô Song, ngươi thả ta ra đã, chúng ta từ từ nói chuyện!” Hoa Trước Vũ mỉm cười nói.

Hoàng Phủ Vô Song ôm eo nàng một cách bá đạo, hai người dựa sát vào nhau, trong im lặng, dường như có thể nghe thấy cả nhịp tim của nhau. Hắn cố chấp chu môi, dung nhan tuấn mĩ không tì vết, thuần khiết đến mức gần như là yêu nghiệt.

“Ta không thả ra đâu, Tiểu Bảo Nhi, ta mãi mãi sẽ không buông tay! Khi ta biết nàng là con gái, ta liền biết nàng là Hoa Trước Vũ, đúng như ông ta nói, là hoàng hậu của ta.” Theo cùng lời nói, cánh tay hắn càng nắm chặt hơn. Đôi môi, men theo gáy Hoa Trước Vũ lưu luyến đặt xuống.

Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, trong mắt lóe lên hàn ý, giơ tay ra, chém thật mạnh vào gáy hắn. Hoàng Phủ Vô Song giơ tay giữ lấy tay nàng, trong đôi mắt đen đẹp đẽ vụt lên một tia không cam tâm, “Tiểu Bảo Nhi, chúng ta là hoàng đế và hoàng hậu danh chính ngôn thuận, vì sao nàng còn cự tuyệt ta!”

“Hoàng Phủ Vô Song, đừng quên, người ngươi lấy không phải là Hoa Trước Vũ, mà là Nhiếp Y Nhân. Cho dù là Nhiếp Y Nhân, ngươi cũng không cưới một cách chính thức.” Hoa Trước Vũ lạnh lùng cười đáp.

“Vậy thì đã sao, ta sẽ lập tức hạ chỉ, tuyên bố nàng chính là hoàng hậu của ta!” Hoàng Phủ Vô Song nghiêng người, đè Hoa Trước Vũ lên giường, đôi mắt đen không chớp, mang theo thâm tình khó diễn tả, say sưa ngắm nhìn nàng.

“Tiểu Bảo Nhi, đừng từ chối ta, được không?” Hắn khẽ nói, thanh âm đã không còn khàn khàn như vịt đực nữa, mà trầm ấm và mê hoặc.

“Ngươi đừng hòng!” Hoa Trước Vũ lật người, đẩy mạnh Hoàng Phủ Vô Song ra.

“Nàng cự tuyệt ta như thế, chẳng lẽ, nàng vẫn còn nhớ đến Cơ Phụng Ly hay sao? Hắn đã chết rồi, còn là do chính tay nàng giết hại!”

Hóa ra, Hoàng Phủ Vô Song đã biết trong lòng nàng có Cơ Phụng Ly. Trong tim chợt đau nhói, đúng thế, chàng đã chết rồi, chỉ có nàng vẫn còn sống. Khóe môi nở một nụ cười thê thảm, vậy thì nàng sống còn có ý nghĩa gì.

“Soạt” một tiếng, chiếc áo trên người bị xé rách, những mảnh vụn bay tung, đầu vai trần và một khoảng ngực lộ ra ngoài. Hoàng Phủ Vô Song nghiêng người, lại đè Hoa Trước Vũ xuống giường, đồng thời giơ tay, giữ chặt hai cổ tay trên đỉnh đầu.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng quát: “Hoàng Phủ Vô Song, ngươi định làm gì?”

“Tiểu Bảo Nhi, nàng có biết cảm giác yêu mà không có được là thế nào không? Nàng có biết cảm giác ngày ngày mong nhớ là thế nào không? Đừng coi trẫm là đứa trẻ con, trẫm tuổi tác cũng ngang bằng nàng. Nàng có biết, khi ta vẫn còn tưởng rằng mình thích Uyển Nhi, khi ta vẫn cứ tưởng nàng là thái giám, ta đã yêu nàng rồi. Ta muốn nàng, Tiểu Bảo Nhi, như thế nàng sẽ là của ta, mãi mãi thuộc về ta.” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói từng câu từng chữ, trong giọng nói trầm trầm, hàm chứa nỗi thê lương đau lòng thắt ruột.

Hoa Trước Vũ chưa từng thấy vẻ nghiêm túc và thâm tình như thế của Hoàng Phủ Vô Song, nhất thời có chút ngẩn ra.

“Nàng là của ta, Tiểu Bảo Nhi!” Hoàng Phủ Vô Song khẽ thì thầm, thân hình cao lớn ép chặt trên người Hoa Trước Vũ, sát đến mức không còn một khe hở. Ánh mắt hắn chuyên chú rừng rực ngắm dung nhan Hoa Trước Vũ, tựa như sợ rằng chỉ chớp mắt một cái, nàng sẽ biến mất. Ngón tay hắn chậm rãi đưa trên làn da nàng, vuốt ve những đường cong diễm lệ trên người nàng.

Hoa Trước Vũ vùng vẫy, nhưng không thoát ra được khỏi vòng tay của hắn, nội lực của nàng vốn đã mất đi không ít, hiện giờ đương nhiên không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Vô Song. Thế nhưng, nàng quyết không thể động phòng với hắn được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3