Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 45 - Phần 2

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Hoàng Phủ Vô Song duyên dáng, dịu giọng nói: “Vô Song, đương nhiên thiếp rất thích chàng. Chàng nói đúng, thiếp không lấy chàng thì còn biết lấy ai? Chàng đừng vội vàng thế, cởi quần áo ra đã.”

“Nàng nói thật không, Tiểu Bảo Nhi?!” Hoàng Phủ Vô Song hai mắt phát sáng, trong đáy mắt có thể thấy rõ những ngọn lửa nguy hiểm nhảy múa không yên phận, “Tiểu Bảo Nhi, ta biết nàng thích ta mà.”

Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt nhìn đầu vai mịn màng như ngọc của Hoa Trước Vũ, xương quai xanh mở ra như sợi dây đàn, hai mắt bỗng nhiên trở nên thâm u, hơi thở cũng dần gấp gáp. Hoa Trước Vũ chỉ đợi hắn đứng dậy cởi áo hòng thoát thân. Nhưng không ngờ, hắn không chịu buông nàng ra, cũng không cởi quần áo trên người, mà vùi đầu đem những cái hôn nóng bỏng dọc từ trên cổ nàng xuống, hôn lên từng tấc da thịt trên cơ thể nàng.

Hoa Trước Vũ thừa lúc Hoàng Phủ Vô Song ý loạn tình mê lặng lẽ co đầu gối lên từng chút một, định bất ngờ đánh hắn một đòn. Ngay lúc đó, không biết từ đâu nổi lên một trận gió, làm lay động tấm trướng phù dung mỏng manh trên giường. Trong không khí tựa như có một sợi dây đàn đang bị kéo mỗi lúc một căng.

“Ai đấy?” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên buông Hoa Trước Vũ ra, vén trướng phù dung lên.

Hoa Trước Vũ kinh hãi trong lòng, quần áo trên người đã rách, nàng giơ tay kéo một cái, đắp chăn bông trên giường lên người.

Gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cánh ve màu xanh da trời trên cửa sổ mỏng như làn khói, đung đưa ngoài mái hiên. Một người đứng bên cửa sổ, ánh đèn mờ mờ đỏ rực trong phòng, bao phủ lên bóng hình cao lớn ấy. Gió thổi quần áo chàng bay phấp phới, chàng chậm rãi quay người lại, ánh nến chiếu lên chiếc mặt nạ cầu kì trên mặt.

Trong tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song có rất nhiều thị vệ và thái giám cung nữ, người này sao có thể tiến vào một yên lặng như vậy? Nhưng bất kể thế nào, thì người này cũng đến rất kịp thời, giúp nàng có cơ hội thoát thân.

Hoàng Phủ Vô Song ngồi dậy trên giường, nhanh chóng nhảy xuống, điềm tĩnh nói: “Trẫm cứ tưởng là ai? Thì ra là Nạp Lan vương tử, đêm hôm khuya khoắt vương tử đến tẩm điện của trẫm làm gì?”

Cơ Phụng Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt lướt qua người Hoa Trước Vũ, đôi mắt chợt thu lại, nhướng mày lạnh lùng nói: “Cướp dâu thôi!” Ngữ khí ngang ngược lạnh lùng, nhưng lại mang theo sự chắc chắn và khí thế không thể coi thường.

“Dựa vào ngươi ư? Đừng đùa nữa! Trẫm thật không ngờ, Nạp Lan vương tử lại to gan như vậy, dám đến cướp hoàng hậu của trẫm. Người đâu!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng quát, tiếng nói phát ra, nhưng chẳng có ai bước vào.

Hoàng Phủ Vô Song lập tức biến sắc, đột nhiên tung mình nhảy một cái, lao thẳng về phía thanh bảo kiếm Long Ngâm treo trên tường, nếu hắn đã vào được trong tẩm điện của mình một cách thần không biết quỷ không hay như thế, vậy thì nội thị và cung nữ ngoài kia e rằng đều đã bị trừ khử rồi. Có điều, ám vệ của hắn, do hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cho nên, hắn đã bảo bọn họ tránh xa hắn ra.

Hoa Trước Vũ thừa cơ hai người đả đấu, chui từ trong chăn ra, nàng giơ tay, xé một mảnh trướng phù dung khoác lên người, toàn thân lập tức bao phủ trong màu đỏ. Nàng lặng lẽ xuống giường, định lén chuồn đi.

Cơ Phụng Ly thừa cơ Hoàng Phủ Vô Song lấy binh khí, xoay người một cái, nhanh chân đi đến trước mặt nàng. Hoa Trước Vũ chỉ cảm thấy thân hình đột nhiên ấm áp, chiếc áo choàng màu đen thêu hoa văn vàng mang theo hơi ấm đã bao phủ quanh người nàng.

Trái tim Hoa Trước Vũ chấn động mãnh liệt, nàng ngước mắt nhìn chàng, gần trong gang tấc, một đôi mắt ẩn giấu đằng sau chiếc mặt nạ bằng vàng, trong sự thâm sâu vô cùng vô tận, thoáng lộ ra niềm tuyệt vọng, khiến người ta nhìn vào mà cõi lòng tan nát.

“Ngươi… định làm gì?” Hoa Trước Vũ gạt chiếc áo choàng đang đắp trên người nàng ra một cách vô thức. Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy người này dường như không có ý thù địch với nàng. Thế nhưng, nàng cũng không thể để cho một người lạ ôm vào lòng như vậy được.

“Bảo vệ hoàng thượng!” Ám vệ của Hoàng Phủ Vô Song cuối cùng cũng phát hiện ra nguy hiểm, không biết mọc từ đâu ra. Mấy người bảo vệ Hoàng Phủ Vô Song sau lưng, đồng loạt giương kiếm đâm về phía Nạp Lan Tuyết.

Ngay lúc đó, thấp thoáng nghe thấy những tiếng vang từ xa ngoài cửa cung vọng lại, mặt đất dưới chân tựa như rung chuyển.

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Vô Song ngưng lại, khuôn mặt ngược sáng, trông một màu tối tăm.

“Ngươi là ai? Ngươi không phải tiểu vương tử Nguyệt Thị Quốc!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng, Nhiếp thống lĩnh Nhiếp Ninh dẫn binh tạo phản!” Một viên cấm vệ quân mặc giáp chạy vào, mồ hôi vã ra như tắm bẩm báo.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày hỏi: “Hiện giờ tình hình chiến đấu ra sao?”

“Binh lính do Nhiếp Ninh thống lĩnh không phải là đối thủ của Lôi Đình Kỵ, vốn dĩ đã bị đánh lui. Nhưng không biết quân đội ở đâu ra, hiện đang tấn công vào bốn cổng kinh thành. Lôi Đình Kỵ chỉ đành chia quân ra giữ. Đám quân đó đang giao chiến kịch liệt với quân ta ở ngoài cung. Chúng thần nghi ngờ, đó là... Phong Vân Kỵ!”

“Phong Vân Kỵ?” Hoàng Phủ Vô Song thất thanh hỏi, gương mặt tuấn tú lập tức cứng đờ, trong đôi mắt đen lóe lên một tia lạnh lùng.

Phong Vân Kỵ, là đội quân ngang danh với Lôi Đình Kỵ. Năm đó, đội quân này do tiền hoàng hậu Tạ hoàng hậu dẫn dắt, từ sau khi Tạ hoàng hậu qua đời, Phong Vân Kỵ liền mai danh ẩn tích, hắn không thể nào ngờ được, đêm nay, Phong Vân Kỵ lại đã xuất hiện.

“Nhưng ai là kẻ dẫn binh đánh vào đây!” Hoàng Phủ Vô Song run giọng hỏi.

“Nghe nói, nghe nói là tiên Thái tử đã mất của Thái thượng hoàng.” Binh sĩ vào bẩm báo nói mà mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

“Ai cơ?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi.

“Tiên Thái tử... Hoàng Phủ Vô Tương!” Binh sĩ bẩm báo một cách khó khăn.

Hoàng Phủ Vô Tương, hoàng tử cả của Thái thượng hoàng Viêm đế, đứa con duy nhất của Tạ hoàng hậu. Đồn rằng, chàng thông minh trời phú, bốn tuổi biết làm thơ, sáu tuổi biết đánh võ, là kỳ tài hiếm có trên đời. Có điều, nhiều năm trước, Hoàng Phủ Vô Tương bệnh nặng mà chết sớm, Thái thượng hoàng Viêm đế vì thế mà ốm liệt giường suốt nhiều ngày, bách quan chẳng ai không than trách ông trời đố kỵ anh tài.

Hiện giờ, người rõ ràng đã chết yểu, sao lại có thể xuất hiện để dẫn binh?

“Hoang đường!” Hoàng Phủ Vô Song kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, ngẩng đầu cười lạnh lùng, “Trẫm thấy đám phản tặc đó đã bị ma quỷ mê hoặc rồi, lời nói dối như thế mà cũng bịa ra được. Người đâu, trẫm phải ra thành lầu đốc chiến!”

“Ta thấy, ngươi không cần phải ra thành lầu đâu!” Cơ Phụng Ly khẽ vẫy tay cười lạnh lùng, mấy bóng người lập tức xông vào từ bên ngoài.

Hoàng Phủ Vô Song lườm Cơ Phụng Ly nói: “Chỉ dựa vào mấy tên tuỳ tùng của ngươi mà định ngăn cản trẫm ư? Trẫm lại rất có hứng muốn biết, tiểu vương tử nhúng tay vào việc của Nam Triều, rốt cuộc là vì cái gì?”

Cơ Phụng Ly khẽ nheo mắt, đôi môi mỏng lạnh lùng mím từng câu từng chữ: “Nạp Lan vừa mới nói rồi, cướp dâu!”

Khi lần đầu tiên chàng nói cướp dâu, Hoa Trước Vũ cứ tưởng chàng chỉ đang nói đùa, không hề để ý. Hiện giờ, chàng lại nhắc lại, khiến nàng không khỏi nghi ngờ. Vì sao lại muốn cướp nàng? Đại khái nàng đoán ra rằng, tiểu vương tử Nguyệt Thị Quốc này đã hợp tác với kẻ gọi là Hoàng Phủ Vô Tương kia, định mưu đoạt hoàng vị của Hoàng Phủ Vô Song. Nếu là như thế, hắn đến tẩm điện của Hoàng Phù Vô Song, nhất định là để bắt Hoàng Phủ Vô Song. Sở dĩ muốn kiềm chế nàng, phải chăng là định đem nàng ra làm con tin? Thế nhưng, không biết vì sao, Hoa Trước Vũ lại cảm thấy sự tình không phải như mình dự đoán. Bởi lẽ xem ra, người này không hề có ác ý với nàng. Nhưng bất luận chân tướng thế nào, nàng cũng sẽ không đi theo hắn, đương nhiên, cũng sẽ không ở lại theo Hoàng Phủ Vô Song.

Nàng ra sức giãy ra khỏi vòng ôm của chàng, mới phát hiện ra, chàng ôm lấy eo nàng tựa như rất tuỳ tiện, nhưng trên thực tế lại dùng lực đạo rất mạnh, nàng dùng sức giãy một cái, mà không hề làm cánh tay chàng rung lên chút nào. Chàng cảm nhận được sự vùng vẫy của nàng, phát hiện ra ý đồ của nàng, cánh tay dụng lực vòng một cái, ôm chặt nàng vào lòng, chặt đến mức tựa như muốn khảm nàng vào trong máu thịt của chàng, thanh âm của chàng vang lên bên tai nàng, mang theo một tia mê hoặc, “Muốn bỏ trốn ư, trừ phi, nàng giết ta đi!” Từng chữ từng câu, mang theo sự kiên định như chém đinh chặt sắt, tựa như đang tuyên án.

Hoa Trước Vũ bị ngữ khí bá đạo mạnh mẽ của chàng làm cho kinh ngạc, chàng là ai? Thanh âm của chàng rõ ràng rất xa lạ. Nhưng vòng tay chàng lại ấm áp, vấn vương, khiến nàng cảm thấy cực kỳ yên ổn, cảm thấy yên ổn trong vòng tay một người lạ, điều đó khiến Hoa Trước Vũ cực kỳ ngạc nhiên với chính mình.

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không định chạy trốn, ta rất vui lòng đi theo ngươi!” Hoa Trước Vũ ngẩng đầu, cười duyên dáng. Nụ cười như đóa hoa quỳnh chợt nở, tươi thắm tràn đầy, khiến người ta say đắm tâm hồn. Nàng đột nhiên giơ tay lên, nhanh như chớp, gỡ tấm mặt nạ trên mặt chàng ra. Đồng thời cánh tay gập lại, chạm vào huyệt tê trên eo chàng.

Nếu chàng tránh đòn tấn công của nàng, thì nàng tất sẽ đắc thủ gỡ được mặt nạ của chàng ra. Nhưng không ngờ, chàng hoàn toàn không hề né tránh, mà lại đi giữ bàn tay đang giơ lên của nàng, khi ngón tay nàng chạm đến chiếc mặt nạ lạnh lùng kia, chàng đã nắm lấy cổ tay nàng.

Hoa Trước Vũ có phần giận dữ, nàng cũng không muốn bị bất kì ai không chế, liền giơ chưởng đấu với chàng.

“Tiểu Bảo Nhi, qua đây với trẫm! Nàng ở bên cạnh hắn nguy hiểm lắm! Mau qua đây, đừng ham đấu!” Hoàng Phù Vô Song chau mày trừng mắt, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Tiếng ồn bên ngoài mỗi lúc một lớn, trong điện, một chiếc đèn bỗng nhiên rơi xuống, đập mạnh lên bàn.

Trong lòng Hoàng Phủ Vô Song lo lắng tới chiến sự bên ngoài, nhưng lại bị mắc kẹt trong tẩm điện không ra được, trong mắt bỗng lóe lên một tia sắc bén, hắn tung mình nhảy lên, trường kiếm trong tay đâm về phía Nạp Lan Tuyết.

Ám vệ trong điện và cấm vệ quân giao chiến với những người do Nạp Lan Tuyết đưa tới.

Khi Hoàng Phủ Vô Song và Nạp Lan Tuyết giao đấu với nhau, Hoa Trước Vũ bèn thu mình rút ra khỏi vòng chiến, lặng lẽ đi ra ngoài điện. Bỗng nghe thấy một tiếng rít gió, một mũi tên đã cắm vào cột trong điện. Tiếp theo đó, vô số những mũi tên bắn vào như mưa. Vô số cấm vệ quân thân mang khôi giáp đổ xô vào trong điện. Người dẫn đầu, Hoa Trước Vũ trông rất rõ, chính là An, phó thống lĩnh cấm vệ quân trong cung.

“Hộ giá, bảo vệ hoàng thượng!” An bình tĩnh hạ lệnh, lập tức, rất nhiều cấm vệ quân xông lên.

Hoa Trước Vũ lạnh lùng cười, An quả nhiên là bán mạng cho phụ thân.

Cơ Phụng Ly trông thấy cấm vệ quân mỗi lúc một đông, nhưng không hề kinh hãi, bảo kiếm trong tay vung lên, chém một viên cấm vệ quân ngã xuống. Bảo kiếm trong tay bỗng rung lên, trường kiếm vung ra, kiếm quang tỏa ra bất tận, thành cái bóng mơ hồ, tỏa ra thành những đóa kiếm hoa, mũi kiếm khẽ rung trước mắt, hư hư thực thực, thực thực hư hư khiến người ta không thể nhận rõ đâu là thật, đâu là giả.

Đường kiếm này trông tựa như rất chậm, kiếm thế tựa như nhu hoà, nhưng lực đạo lại cực kỳ hùng hậu. Một chiêu đã vận dụng toàn bộ nội lực của chàng, mục đích là một đòn tất trúng, kiềm chế Hoàng Phủ Vô Song dưới kiếm. Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước tiên, tình thế trước mắt, bọn họ chỉ có khống chế được Hoàng Phủ Vô Song, mới có thể an toàn ra khỏi điện.

Bảo kiếm, mang theo kiếm khí sắc bén, chỉ thẳng vào yết hầu Hoàng Phủ Vô Song, dừng lại cách yết hầu hắn nửa tấc, từng luồng kiếm khí thâm nhập qua da, mang theo cái lạnh như băng.

Trong lòng Hoàng Phủ Vô Song lập tức nảy sinh hàn ý, hắn đột nhiên quát to một tiếng: “Dừng tay hết lại!”

Cấm vệ quân nghe thấy thế, trông thấy Hoàng Phủ Vô Song bị mũi kiếm trỏ vào, lập tức kinh sợ trong lòng, nhất loạt thu tay.

Gió nổi lên, trong điện một phen tĩnh mịch.

Hoàng Phủ Vô Song chau mày nói: “Các ngươi có thể đi rồi đấy, trẫm sẽ không làm khó các ngươi!”

Cơ Phụng Ly khẽ nheo mắt, khóe môi nụ cười như dao, lạnh lùng vô tình, toàn thân toát ra khí thế cực kỳ nguy hiểm ngước nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang có phần thở không ra hơi.

“Không làm khó bọn ta ư? Ta nghĩ không cần đâu, Hoàng Phủ Vô Song, ngươi nghe cho rõ xem!” Chàng lạnh nhạt nói.

Hoàng Phủ Vô Song mặt trắng bệch, trong lòng Hoa Trước Vũ cũng cả kinh. Chỉ nghe thấy những tiếng động kinh thiên động địa ngoài kia, xuyên qua cửa điện mở toang, chỉ thấy vô số nhưng bó đuốc tựa như những con rắn ngoằn ngoèo bò tới, chiếu bên ngoài tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song sáng như ban ngày, chiếu cả vào những thái giám và cung nữ đang hoảng hốt bỏ trốn, chiếu rõ những binh sĩ thân mang giáp bạc đen sì đang xông đến trước mặt.

Từng đội binh sĩ kia, khôi giáp hoàn toàn khác với cấm vệ quân ở trong hoàng cung, từ khoảng cách không xa, dưới ánh đuốc, Hoa Trước Vũ có thể trông thấy phía trước khôi giáp thêu một chữ “Phong” rất lớn.

Phong Vân Kỵ!

Đồn rằng, Phong Vân Kỵ khác với Lôi Đình Kỵ, Lôi Đình Kỵ tác chiến dũng mãnh, nhưng Phong Vân Kỵ lại dựa vào tốc độ tác chiến thần tốc mà nổi danh. Binh sĩ trong Phong Vân Kỵ, ai nấy khinh công cực giỏi, hơn nữa, khôi giáp trên người cũng nổi tiếng là nhẹ. Mỗi lần tác chiến, bọn họ đều bất thình lình tập kích, thắng lợi vì đánh bất ngờ, nhanh như cơn gió. Nói như vậy thì, Phong Vân Kỵ đã vào trong cung. Nói như vậy thì, Vũ Đô đã bị Phong Vân Kỵ công phá!

Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh hãi, Phong Vân Kỵ quả nhiên danh bất hư truyền.

Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng lướt qua Phong Vân Kỵ đang từ bên ngoài xông vào, trong đôi mắt đen dâng lên một tia lạnh giá, hắn nghiêng đầu chậm rãi mở miệng nói: “Nhanh như vậy mà đã công phá được rồi, Lôi Đình Kỵ vô dụng đến thế sao?”

Cơ Phụng Ly nói như thể chẳng thèm quan tâm: “Có một câu nói rất hay, cách công thành tốt nhất chính là để cho nó tự phá vỡ từ bên trong.”

Hoàng Phủ Vô Song chau mày, trong mắt ngầm vụt lên một tia phẫn nộ, lạnh giọng nói: “Phá vỡ từ bên trong? Chẳng lẽ…” Hắn nhướng mày không tin.

“Đúng thế, Hoàng Phủ Vô Song, không phải Lôi Đình Kỵ vô dụng, mà do ngươi hoàn toàn đã quên mất, Lôi Đình Kỵ là binh mã của ai.” Nạp Lan Tuyết chậm rãi nói, ngữ khí lạnh nhạt khiến người ta phải run sợ.

Lôi Đình Kỵ là binh mã của ai, binh sĩ trong điện chắc hẳn đều biết, là binh mã của Thái thượng hoàng Viêm đế. Khi Hoàng Phủ Vô Song đoạt cung, chính là nhờ Lôi Đình Kỵ và cấm vệ quân liên thủ, ép Hoàng Phủ Vô Thương xuống khỏi hoàng vị. Về sau, Lôi Đình Kỵ liền rơi vào tay Hoàng Phủ Vô Song. Nhưng nếu Viêm đế hạ lệnh, e rằng mệnh lệnh của Hoàng Phủ Vô Song sẽ không còn tác dụng.

Trong lời nói của Nạp Lan Tuyết có ẩn ý, chẳng lẽ là Thái thượng hoàng Viêm đế hạ lệnh?

“Không thể nào! Chẳng phải… ông ấy bị bệnh sao?” Hoàng Phủ Vô Song nói với vẻ không tin.

Cơ Phụng Ly chậm rãi thu hồi bảo kiếm, mỉm cười nhìn hắn, “Đúng là ông ấy bị bệnh, nhưng chỉ là sức khỏe không tốt thôi, đầu óc ông ấy đã khỏi rồi.”

Hoa Trước Vũ biết Viêm đế đã bị phụ thân không chế từ trước, nghe Nạp Lan Tuyết nói thế, xem ra Viêm đế đã thoát khỏi sự khống chế rồi. Điều đó khiến nàng cực kỳ nghi hoặc, Hoa Mục vẫn ở trong cung, thứ độc đó đâu phải một sớm một chiều là có thể giải được, chẳng lẽ, Nạp Lan Tuyết từ lâu đã bắt đầu cho Viêm đế uống thuốc giải?

Những chuyện này, nàng chẳng hơi đâu suy nghĩ kĩ nữa, bất luận thế nào, cũng không thể tiếp tục ở trong cung, nếu không, nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Hoa Trước Vũ chau mày, vòng qua bình phong chín khúc trong điện, định đi ra ngoài. Một trận gió ập đến bên cạnh. Hoàng Phủ Vô Song khẽ điểm mũi chân, đột nhiên lao về phía nàng. Ống tay áo dang rộng, tóm lấy cánh tay nàng. Cũng không biết hắn ấn vào đâu, bình phong đột nhiên dịch chuyển, đằng sau hiện ra một cửa động tối om.

Khoảnh khắc rơi xuống cửa động, Hoa Trước Vũ trông thấy Lạp Lan Tuyết vội vã lao đến. Chiếc mặt nạ trên mặt dưới ánh nến lấp lánh ánh sáng lạnh lùng, nhưng ánh sáng lạnh lùng ấy chẳng sánh bằng vẻ giá lạnh hung bạo và kinh hãi phẫn nộ phát ra từ trong mắt chàng.

Một binh sĩ Phong Vân Kỵ đứng gần Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song nhất thấy thế, liền giơ tay chém về phía Hoàng Phủ Vô Song và Hoa Trước Vũ. Binh sĩ Phong Vân Kỵ này hiển nhiên đã trông thấy tà váy đỏ dưới áo choàng của Hoa Trước Vũ, đoán được nàng là hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song. Cho nên, nhát đao đó chém xuống không một chút lưu tình.

Thực không hổ là binh sĩ Phong Vân Kỵ, nhát đao đó, cực kỳ nhanh, mạnh, chuẩn, đao quang lấp lánh tràn đầy sát khí, chém vào đùi Hoa Trước Vũ.

Hoa Trước Vũ cả kinh, vội thu chân lại, chính vào lúc đó, nghe thấy một tiếng quát vội vã: “Dừng tay!”

Thanh kiếm trong tay Nạp Lan Tuyết đỡ đao của binh sĩ Phong Vân Kỵ, cùng lúc đó, Hoa Trước Vũ và Hoàng Phủ Vô Song rơi vào trong động. Trong lúc rơi, Hoa Trước Vũ quay lên trên, nàng trông thấy Nạp Lan Tuyết lao về phía mình, nhìn chàng nắm lấy góc áo nàng, nhìn góc áo bị xé rách, nhìn chàng bỗng nhiên khom người, phun ra một ngụm máu tươi. Không biết vì sao, trái tim nàng bỗng nhiên đau nhói. Cánh cửa đá đã khép lại, ngăn Nạp Lan Tuyết ở ngoài.

Một luồng gió ù ù thổi đến bên tai, khoảnh khắc sau đó, hai chân đã chạm đến đất. Cánh cửa đá trên đầu đã đóng chặt, trong động tối om, may mà viên dạ minh châu nằm trên mũ Hoàng Phủ Vô Song phát ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mắt.

Hoa Trước Vũ đẩy cánh tay Hoàng Phủ Vô Song ra, cười lạnh lùng nói: “Trong tẩm điện mà cũng phải đào mật đạo, ngươi suy nghĩ cũng chu đáo thật!” Không thể không công nhận, Hoàng Phủ Vô Song quả thực biết lo xa, có địa đạo này hắn có thể thoát ra được khỏi cung. Còn nàng, vốn dĩ cũng định ra khỏi cung, nên không hề ngại ngần bò từ trong địa đạo ra. Nhớ lại câu nói như tuyên án bên tai của người lúc nãy, nàng hiểu rất rõ, chàng sẽ không dễ dàng thả cho nàng đi.

Hoàng Phủ Vô Song giơ tay gỡ viên dạ minh châu trên mũ xuống, nghiêng đầu nhìn Hoa Trước Vũ, ánh sáng dịu dàng chiếu lên hàng mi còn dày hơn con gái của hắn, hắn cười nhạt nói: “Nếu không suy nghĩ chu đáo, hiện giờ nàng và ta đều đã rơi vào tay tiểu vương tử Nguyệt Thị Quốc, rơi vào tay Hoàng Phủ Vô Tương rồi, e rằng chúng ta đều không sống nổi để thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.”

“Ta là ta, ngươi là ngươi, không phải là chúng ta!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng quát.

“Nàng là hoàng hậu của ta, nàng tưởng bọn chúng sẽ tha cho nàng chắc?” Hoàng Phủ Vô Song cười hi hi nói.

Trong địa đạo hơi lạnh, Hoa Trước Vũ ôm chặt chiếc áo khoác trên người, trên áo khoác còn mang theo một mùi hương nhè nhẹ, nàng nhớ đến ánh mắt của tiểu vương tử Nguyệt Thị Quốc, trong giây phút cuối cùng, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Người như thế nào, mà lại quan tâm tới nàng đến vậy? Trong khoảnh khắc nhanh như chớp ấy, chàng còn đỡ nhát đao đó cho nàng.

“Nàng nghĩ gì thế?” Hoàng Phủ Vô Song giơ tay, đưa viên dạ minh châu lại gần trước mặt nàng, bình tĩnh hỏi.

Hoa Trước Vũ tránh qua bên cạnh, đi trước nói: “Ta đang nghĩ, ngươi đào địa đạo này đi tới đâu?”

Hoàng Phủ Vô Song giơ viên dạ minh châu đi theo sau nàng, vừa đi vừa nói: “Địa đạo này đã có từ trước rồi, cổng vào vốn ở tòa giả sơn trong hậu hoa viên, ta thấy muốn bỏ trốn từ chỗ giả sơn không tiện chút nào, nên đã đào thông đến tẩm điện. Địa đạo này ta từng vào kiểm tra thử, thông ra một chiếc giếng khô bên ngoài cung!”

“Mật đạo này người khác có biết không? Nếu bọn họ biết được đường ra, chặn trước ở đó thì chẳng phải chúng ta đành giơ tay chịu trói hay sao?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.

Hoàng Phủ Vô Song liếc nàng, hạ giọng nói: “Mật đạo này quả thực đã có từ trước, nhưng từ sau khi ta phát hiện ra, liền thay đổi lối ra, đến đằng trước kia sẽ có đường rẽ. Nếu bọn chúng muốn chặn chúng ta, chắc cũng chỉ đứng đợi ở lối ra ban đầu mà thôi! Có điều, chúng ta vẫn cứ nên đi cho nhanh, bọn chúng chắc là sẽ nhanh chóng đuổi theo trong địa đạo.”

Hai người không nói tiếp nữa, lặng lẽ men theo địa đạo quanh co đi về phía trước, bởi vì ánh sáng rất mờ, hai người đi không nhanh lắm. Qua chừng nửa canh giờ, con đường trước mắt bỗng nhiên bị chặn lại, còn trên đỉnh đầu, lại xuất hiện một khối đá lớn. Thoáng có tia sáng lọt qua, không tối tăm như ở trong địa đạo.

Hoàng Phủ Vô Song giơ viên dạ minh châu lên soi, nhếch môi cười nói: “Đến nơi rồi!” Hắn đi lên phía trước, sờ vào một chỗ nào đó trước cửa địa đạo, tảng đá lớn liền tự động dịch ra. Hai người thi triển khinh công nhảy ra khỏi động, nơi bọn họ đứng quả nhiên là một miệng giếng khô, bên trong mọc đầy cỏ dại.

Hai người nhảy ra khỏi giếng, nhìn quanh bốn phía, phát hiện thấy nơi đây là một ngõ nhỏ ít người qua lại.

Hoàng Phủ Vô Song cầm lấy tay Hoa Trước Vũ, nắm thật chặt, hạ giọng mang theo vẻ cầu xin, “Đi theo ta đi!”

Hoa Trước Vũ lạnh lùng hất tay Hoàng Phủ Vô Song ra, mượn ánh sao và ánh sáng từ viên minh châu, lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Vô Song. Thấy khuôn mặt xưa nay bướng bỉnh của hắn đầy vẻ nghiêm túc, chiếc cằm nhọn nhô ra, đến nỗi khuôn mặt có phần xanh xao. Nàng chau mày, kỳ thực nàng luôn coi Hoàng Phủ Vô Song là một đứa trẻ, ngày trước hắn cũng từng nói thích nàng không chỉ một lần, nhưng nàng chỉ nghĩ hắn nhất thời đùa cợt, chưa từng cho là thật. Thế nhưng, chuyện phong hậu lần này, lại khiến nàng phát hiện ra, có lẽ, những điều hắn nói đều là thật. Thế nhưng, nàng sẽ không thích hắn.

Hành thích hắn trên đại điện, nàng quả thực chỉ là vì muốn dụ cho phụ thân lộ diện, nhưng có một khoảnh khắc, nàng thực sự muốn giết chết hắn. Nàng hận hắn độc địa vô tình, hận hắn đã hại Cơ Phụng Ly.

“Ta sẽ không đi theo ngươi đâu!” Hoa Trước Vũ dùng lực nhưng không hất được tay hắn ra, nàng chau mày, đột nhiên rút một cây trâm trên tóc xuống, đâm mạnh vào cổ tay hắn. Tiếng cây trâm đâm vào trong da thịt vang lên, máu tươi theo vết thương tuôn ra, Hoàng Phủ Vô Song nhịn đau, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay Hoa Trước Vũ không chịu buông. Hắn nắm rất chặt, móng tay chọc vào da trên cổ tay Hoa Trước Vũ, máu tươi cũng ứa ra.

“Tiểu Bảo Nhi, vừa rồi nàng nói thích ta.” Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt, ánh mắt u ám.

Hoa Trước Vũ nhịn đau trên cổ tay, cười lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Vô Song, ta chỉ mê hoặc ngươi để có cơ hội bỏ trốn thôi, câu đó mà ngươi cũng tin ư? Có lẽ trước đây ngươi còn khiến ta thấy thích một chút, giống như thích một đứa trẻ bướng bỉnh chưa hiểu biết vậy. Nhưng hiện giờ, ngay cả chút yêu thích đó cũng tan theo mây gió rồi. Ngươi mau đi đi thì hơn, ta dám đảm bảo, hiện giờ khắp trong thành đều đang tìm kiếm tung tích của ngươi, bộ dạng ngươi thế này, nếu không mau trốn đi, e rằng vẫn sẽ bị bắt lại thôi!” Nàng nói từng câu từng chữ, thanh âm lạnh lùng, nói xong lại giơ tay tóm lấy cổ tay bị thương của Hoàng Phủ Vô Song, gỡ từng ngón tay của hắn ra, rồi quay người nhanh chóng bỏ đi.

Hoàng Phủ Vô Song đứng nguyên tại chỗ, mãi cho đến khi Hoa Trước Vũ sắp sửa đi đến đầu ngõ, hắn mới quay đầu lại một cách khó khăn, mượn ánh trăng nhàn nhạt, nhìn chiếc choàng màu đen của nàng tung bay trong gió, lộ ra chiếc eo thon không đầy một chét tay sau tà váy đỏ bên dưới. Khoảnh khắc đó, hắn hận không thể xông lên bóp nát chiếc eo thon của nàng trong tay, để xem nàng còn có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế hay không.

Cuối cùng hắn cũng lưu luyến thu ánh mắt về, trước mắt hoàn cảnh của hắn vô cùng nguy hiểm, trong lòng hắn hiểu rõ, hiện giờ hắn không có thời gian vòng vo cùng nàng. Hắn chậm rãi men theo con ngõ nhỏ đi về phía ngược lại với nàng, chỉ thấy xương cốt tứ chi trống rỗng, không dùng được chút sức lực nào. Hắn đi có phần vô định, hắn đã mất hoàng vị, đã mất cả nàng! Ánh trăng mờ phản chiếu nơi đáy mắt, ngay cả tâm tình dường như cũng vô cùng ảm đạm.

Hắn nhớ lại từng giây phút nàng và hắn ở bên nhau, mỗi nụ cười ánh mắt của nàng, mỗi vẻ giận hờn của nàng. Trái tim Hoàng Phủ Vô Song khi thì thê lương, khi thì phẫn nộ, sau cùng phát điên lên, “Hoa Trước Vũ, Tiểu Bảo Nhi, ai bảo nàng ngày trước dây dưa vào ta, giúp ta, lo cho ta, sau cùng lại vứt bỏ ta mà đi, ta và nàng chính là một cuộc cờ chết, nàng muốn giải khai ư, đợi kiếp sau đi! Nàng sẽ cam tâm tình nguyện quay lại bên cạnh ta, rất nhanh thôi!”

Ánh trăng xuyên qua những nhành cây khô trong ngõ, chiếu lên khuôn mặt trẻ trung tuấn mĩ của hắn, đầy vẻ thâm trầm u ám.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3