Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 46 - Phần 1

Chương 46: Chớp mắt vạn năm

Hoa Trước Vũ chậm rãi bước ra khỏi con ngõ, cuốn chặt tấm áo choàng trên người. Trước mắt, không ngừng hiện lên khoảnh khắc khi nàng rơi xuống địa đạo, đôi mắt đen mang theo nỗi kinh hoàng đau đớn sâu sắc ấy, trong lòng nàng nảy sinh nỗi sầu vô tận, chua xót vô cùng.

Nạp Lan Tuyết đối xử với nàng như thế, là vì sao?

Vì sao ánh mắt ấy, lại khiến nàng cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu?

Liệu có phải là chàng?

Nàng dựa vào tường trong ngõ, kinh ngạc suy nghĩ.

Từng cảnh tượng trên pháp trường, nhanh như chớp hiện ra trước mắt.

Hôm đó, nàng vốn cứ tưởng bọn Lam Băng, Đường Ngọc sẽ đến cướp pháp trường, nàng bèn mua chuộc một số quan viên trên pháp trường từ trước. Thế nhưng, sau cùng chẳng có ai đến. Cho nên, nàng mới bất đắc dĩ phải tiến lên, đâm chàng mấy đao, định sau đó sẽ phong bế huyệt đạo và kinh mạch của chàng, dùng cách giả chết cứu chàng ra khỏi pháp trường. Thế nhưng, sau cùng nàng lại đâm chết chàng.

Hiện giờ nghĩ lại, sự tình không hề đơn giản như thế.

Với tính cách của chàng, sao có thể cam tâm chịu chết? Lam Băng và Đường Ngọc sao có thể không đi cướp pháp trường? Trừ phi, chàng đã có kế sách vẹn toàn, có thể bình an bỏ trốn.

Nghĩ đến điều này, toàn thân Hoa Trước Vũ đột nhiên run lập cập. Thế nhưng, hình như không thể nào! Nàng rõ ràng đã tận mắt trông thấy chàng ngừng hơi thở, thân thể lạnh dần kia mà!

Nàng lại hồi tưởng lại một lượt từng chi tiết nhỏ trên pháp trường, kí ức bỗng nhiên tập trung vào chén rượu mà Tam công chúa Hoàng Phủ Yên ban cho.

Hoàng Phủ Yên xưa nay nặng tình với Cơ Phụng Ly, hôm đó, nàng ta đến pháp trường, trước khi ban chén rượu đó cho Cơ Phụng Ly, tuy đau khổ, nhưng không hề tỏ ra mất kiềm chế. Mãi cho đến sau khi Cơ Phụng Ly bị nàng đâm chết, nàng ta mới đột nhiên đau khổ không muốn sống nữa, trở nên cuồng loạn.

Nói như vậy thì, chén rượu đó của nàng ta là rượu giả chết! Là Cơ Phụng Ly đã bàn bạc với nàng ta từ trước, bảo nàng ta ban cho chàng chén rượu đó.

Hoàng Phủ Yên không ngờ nàng lại đột nhiên ra tay đâm chết Cơ Phụng Ly, cho nên mới đau đớn như vậy. Sau đó, nàng ta còn chạy đến chỗ nàng làm loạn.

Thế nhưng, có lẽ Cơ Phụng Ly hoàn toàn không phải bị nàng đâm chết, mà là do thuốc giả chết phát huy tác dụng trước. Nếu quả thực là như vậy, có khả năng là chàng chưa chết!

Có lẽ thực sự chưa chết! Nàng nhảy lên trong ngõ, chạy nhanh ra ngoài.

Trên đường, từng tốp Phong Vân Kỵ lướt qua, bọn họ giữ nghiêm phép quân, không nhiễu dân, không đốt giết, không cướp bóc.

“Tướng quân! Quả nhiên tỷ ở đây!” Hai bóng người lướt từ trên mái nhà trong ngõ xuống, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, chính là hai thân vệ Bình và Thái của nàng.

“Ở đây nguy hiểm, tướng quân mau chóng rời khỏi đây đi!” Bình hạ giọng nói.

Hoa Trước Vũ lạnh nhạt nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Được, đi thôi! Hai cậu làm thế nào mà tìm được đến đây?”

“Thám tử ẩn náu trong cung của chúng tôi dò la được tỷ và Hoàng Phủ Vô Song cùng chui vào địa đạo, sau đó, trông thấy Phong Vân Kỵ chia làm hai đường ra khỏi hoàng cung, chúng tôi liền đoán bọn họ đang tìm lối ra của mật đạo, cho nên để Khang đi theo một đội, tôi và Bình đi theo một đội.” Thái khẽ nói.

“Nói như vậy thì, bọn họ đã đến rồi sao?” Hoa Trước Vũ ngước mắt hỏi.

“Đúng thế, bọn họ cưỡi ngựa đi từ phố lớn, vừa đi vừa tìm, trống thấy lối ra này, nhưng cũng chỉ biết đại khái phương vị. Tôi và Thái thi triển khinh công đi đường tắt trên mái nhà tìm đến đây. Bọn họ chắc là cũng sắp đến rồi. Tướng quân, chúng ta mau đi thôi!”

“Thái, ta hỏi cậu, trong tình huống như thế nào thì thuốc sẽ phát huy tác dụng sớm hơn?” Hoa Trước Vũ bỗng nhiên hỏi.

Thái trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Phải xem là thuốc gì đã?”

“Thuốc giả chết!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói.

Thái chau mày nói: “Thứ thuốc này cực kỳ quý giá, thế gian khó tìm, tôi chưa từng trông thấy. Có điều, loại thuốc này khống chế hơi thở và kinh mạch con người, nếu bị thương, khí huyết lưu động, sẽ đẩy nhanh hiệu quả của thuốc.”

Trong lòng Hoa Trước Vũ chấn động dữ dội, ngay lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, ngựa phi vào trong con ngõ yên tĩnh.

“Bọn họ đến rồi, tướng quân, chúng ta mau đi thôi!” Bình và Thái đứng hai bên nâng hai cánh tay Hoa Trước Vũ lên, thi triển khinh công, nhảy lên mái nhà một bên ngõ.

Một tràng tiếng vó ngựa và tiếng hí dài từ bên dưới vang lên. Hoa Trước Vũ ra hiệu cho Bình và Thái nín thở không nói chuyện. Bình và Thái không biết vì sao đến lúc này mà Hoa Trước Vũ vẫn không mau chóng rời đi. Tuy không hiểu, nhưng bọn họ vẫn theo lời nàng nằm trên mái nhà, lặng lẽ nhìn xuống dưới.

Con ngõ dài và hẹp trong khoảnh khắc được vô số những bó đuốc thắp sáng trưng, từng tốp binh sĩ Phong Vân Kỵ lục soát từng tấc trong ngõ, khôi giáp màu bạc dưới ánh đuốc lấp lánh những tia sáng lạnh lẽo chói mắt.

Hoa Trước Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua, ánh mắt đột nhiên ngưng lại. Nàng mượn ánh sáng của bó đuốc, nhìn từ trên mái nhà xuống người đang đứng đầu đội ngũ - Nguyệt Thị Quốc tiểu vương tử Nạp Lan Tuyết.

Bộ quần áo màu đen sẫm, chiếc mặt nạ mê hoặc, khí chất cao ngạo mà lạnh lùng, trông hắn quả thực rất giống chàng. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ vẫn nhớ, hôm đó trên chiến trường, chàng trông tựa như một chiến thần khát máu, cũng hoàn toàn khác với vẻ ôn nhã thường ngày. Nhìn chiếc mặt nạ lạnh lùng tà mị của chàng, một luồng khát vọng mãnh liệt thôi thúc nàng gỡ nó xuống.

Hoa Trước Vũ giơ chân khẽ điểm, tựa như một cánh chim ban đêm nhảy từ trên mái nhà xuống, lao thẳng về phía Nạp Lan Tuyết. Cánh tay áo bên phải rung lên như một cơn lốc, đột nhiên giang rộng ra, mang theo cơn gió sắc lạnh, quét về phía chiếc mặt nạ trên mặt hắn.

Nạp Lan Tuyết không đề phòng nàng đột nhiên xông từ trên mái nhà xuống, vội giơ tay ngăn cản, hai người triển khai một cuộc kịch chiến trong ngõ. Cánh tay Hoa Trước Vũ khẽ vươn ra đằng trước, tựa như đột nhiên dài ra nửa thước, ngón tay trắng thon thả giơ ra từ trong tay áo. Nạp Lan Tuyết không kịp tránh, mặt nạ trên mặt liền bị nàng gỡ xuống.

Ánh đuốc soi sáng khuôn mặt trước mắt, da trắng mắt đen, hàng mi dài rậm rạp, giữa lông mày, điểm một dấu đỏ son.

Không phải chàng! Thất vọng như một hố sâu, trong khoảnh khắc nuốt trọn lấy nàng.

Vì sao lại không phải là chàng? Người này dựa vào cái gì mà đối tốt với nàng như vậy? Niềm tuyệt vọng sâu sắc sau nỗi thất vọng, khiến nàng đau đớn không còn muốn sống nữa, gần như sụp đổ.

“Tướng quân, tỷ làm sao thế?” Bình và Thái cũng nhảy từ trên mái nhà xuống, xông đến trước mặt nàng.

“Vừa rồi ở trong điện, vì sao ngươi lại cứu ta?” Hoa Trước Vũ đau đớn hỏi.

Người trước mắt móc chiếc mặt nạ trên đầu ngón tay, khóe môi khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: “Ta không cứu ngươi, vừa rồi người ở trong điện không phải là ta!”

Hoa Trước Vũ toàn thân chấn động, ngước mắt hỏi: “Vậy là ai? Ngươi... ” Lúc này nàng mới nhận ra, nàng có quen khuôn mặt trước mắt. Hắn là tuỳ tùng Nguyệt Phách bên cạnh Nạp Lan Tuyết.

“Ngươi chẳng phải là tuỳ tùng Nguyệt Phách của Nạp Lan Tuyết ư?” Hoa Trước Vũ lạnh giọng hỏi.

Hắn nhếch môi, mỉm cười nói: “Đúng thế, trước đây ta quả thực là Nguyệt Phách, nhưng từ nay trở đi, ta sẽ khôi phục lại thân phận Nạp Lan Tuyết.”

Hóa ra, tuỳ tùng Nguyệt Phách, mới là Nguyệt Thị Quốc tiểu vương tử Nạp Lan Tuyết thực sự. Vậy thì, Nạp Lan Tuyết trước kia, Nạp Lan Tuyết cứu nàng trong điện, là ai?

“Ngươi muốn gặp Nạp Lan Tuyết lúc trước phải không, đi theo ta, huynh ấy cũng đang tìm ngươi đó!” Nạp Lan Tuyết phủi tay áo, giơ tay đeo lại mặt nạ lên mặt.

Một trường cung biến, không khí trong hoàng cung trở nên tiêu điều.

Nạp Lan Tuyết dẫn Hoa Trước Vũ đi qua Ngự Hoa Viên, đến một cung điện. Cung điện này tên gọi là “Cẩn Hoa Cung”, là một cung điện bị bỏ không, Hoa Trước Vũ ở trong cung đã lâu, nhưng chưa từng đến đây. Cho dù dưới màn đêm, cũng có thể thoáng nhận ra cảnh trí trong Cẩn Hoa cung rất đẹp, núi xanh trùng điệp, dòng nước chảy xuôi. Có điều, dường như bị chìm trong cát bụi đã lâu, cho nên cảnh trí đều mang một tầng sương mỏng tịch liêu.

Đi qua hành lang, liền trông thấy vài thị vệ đứng trước cửa điện. Khi trông rõ mặt mũi của một viên thị vệ, mặt Hoa Trước Vũ lập tức trắng bệch như tuyết, trái tim càng đập cuồng loạn.

Khoảnh khắc trước đó, nàng còn chưa thể xác định được người đó chính là chàng, nhưng lúc này, nàng không còn bất kì nghi ngờ gì nữa. Bởi lẽ người đứng ở một bên cửa điện chínhlà Đồng Thủ.

Đồng Thủ là thị vệ của chàng, vậy thì, không còn nghi ngờ gì nữa, người bên trong chính là chàng. Khuôn mặt trong trẻo vô cùng của chàng trong khoảnh khắc tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong tim, mang theo niềm vui sướng đến cào xé ruột gan, chàng chưa chết!

“Tiểu vương tử, chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại, thái y đã dặn, thời gian này không được làm phiền ngài ấy!” Đồng Thủ bước dài về phía trước, hạ giọng nói.

Nạp Lan Tuyết lo lắng nói: “Chuyện này ta biết, ta dẫn một người vào thăm huynh ấy, có lẽ sẽ có lợi cho việc dưỡng thương của huynh ấy.”

Hoa Trước Vũ nghe hai người nói chuyện, trong lòng liền dâng lên một tia mừng rỡ, trong khoảnh khắc hóa thành làn khói bay, chỉ có nỗi nhớ của nàng giờ này phút này, là mãnh liệt đến vậy. Nàng nhấc chân bước lên bậc thang, đi thẳng vào trong điện, Đồng Thủ giơ tay định ngăn nàng lại, nhưng sau khi trông rõ dung mạo của nàng, hắn lập tức đờ ra như hóa thành bức tượng đất. Giữa lúc hắn hoảng hốt, Hoa Trước Vũ đã như một cơn gió, lướt qua bên cạnh hắn.

Vừa vào trong điện, mùi trầm hương an thần đã xộc vào trong mũi, nhưng không át được mùi thuốc đắng nghét. Mùi vị như thế, khiến đầu óc Hoa Trước Vũ lập tức trống rỗng, bước chân cũng chậm lại. Nàng nhìn bức rèm châu treo trước cửa, có phần ngần ngại không dám tiến lên, trên nền gạch được đánh sáng bóng như gương, phản chiếu rõ thân hình thon thả phiêu dật của nàng.

“Ngươi còn dám đến đây sao?” Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện.

Hoa Trước Vũ sửng sốt ngước mắt lên, trông thấy Ôn Uyển vén rèm từ trong phòng bước ra, đôi lông mày lá liễu khẽ chau, lạnh lùng nhìn nàng. Có thể trông thấy Ôn Uyển ở đây vào lúc này, nàng vốn nên kinh ngạc, nhưng thật kì lạ, nàng lại không hề ngạc nhiên chút nào, có lẽ, nàng đã quen với việc Ôn Uyển luôn xuất hiện theo cách khiến người ta phải kinh ngạc rồi.

“Ta đến thăm chàng!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói, vén rèm định đi vào trong.

“Ngươi còn muốn hại chàng nữa sao? Ngươi hại chàng còn chưa đủ sao?” Ôn Uyển thê thảm nói.

Bước chân Hoa Trước Vũ khựng lại, trái tim tựa như bị rạch một đường, đau đớn vô cùng. Đúng là nàng đã hại chàng, nhưng Ôn Uyển có tư cách gì mà nói nàng như vậy. Giây phút này, Hoa Trước Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra, Ôn Uyển từ đầu đến cuối luôn là người của Cơ Phụng Ly. Có lẽ, sợi dây chuyền quả thực do Ôn Uyển đưa cho Hoàng Phủ Vô Song, nhưng chẳng qua chỉ là Cơ Phụng Ly tương kế tựu kế mà thôi.

Nàng mặc kệ sự chất vấn của Ôn Uyển, vén rèm bước vào.

Ánh sáng trong điện cực kỳ mờ ảo, cửa sổ đều được che rèm kín mít, nhưng cho dù là vậy, ánh mắt của Hoa Trước Vũ vẫn nhìn thấy ngay chàng đang nằm trên giường. Chàng đang nhắm mắt, đôi má nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, chỉ có cánh mũi khẽ rung, bộ ngực chậm rãi nâng lên hạ xuống, là cho thấy chàng vẫn đang còn sống.

Nàng đi từng bước về phía chàng, mỗi bước đi, trái tim lại đập nhanh thêm một chút. Nàng đi đến trước giường, chậm rãi ngồi xuống, cúi người, lặng lẽ nhìn chàng, bỗng nhiên nước mắt chan hoà. Nàng run rẩy giơ tay ra, khẽ vuốt lên khuôn mặt chàng. Đôi môi trắng nhợt, bên má trong suốt như tờ giấy, hàng mi nhíu sâu, từng chút từng chút một, nàng lặng lẽ vuốt ve chàng đang trong cơn hôn mê.

Chàng chưa chết, tốt quá! Có điều, vì sao chàng lại hôn mê? Tối hôm qua, rõ ràng chàng rất khỏe kia mà.

Một cánh tay thon đeo vòng ngọc giơ ra từ bên cạnh, tóm lấy tay nàng, kéo mạnh ra khỏi khuôn mặt chàng.

Hoa Trước Vũ ngước đôi mắt còn ngấn lệ lên, trông thấy Ôn Uyển đứng bên giường, thần sắc trên mặt lạnh lùng, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh nhạt không rõ có ý gì.

“Hiện giờ không thể làm phiền chàng được, nếu không có chuyện gì, thì ngươi ra ngoài trước đi, ta phải bón thuốc đây!” Ôn Uyển lạnh nhạt nói, quay người bưng một bát thuốc từ chiếc bàn bên cạnh lên, dùng thìa khẽ nguấy.

“Để ta bón cho!” Hoa Trước Vũ đứng dậy khẽ nói.

“Không cần!” Ôn Uyển nhìn Hoa Trước Vũ cười nhạt, khách sáo nói: “Tiểu vương tử, huynh đưa cô ta ra ngoài đi.”

“Ta không đi đâu hết, ta chỉ muốn ở lại đây chăm sóc chàng thôi!” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói, đôi mắt sáng loá, lạnh lùng lướt qua Ôn Uyển.

“Ta sao có thể yên tâm để ngươi chăm sóc chàng được, có trời mới biết ngươi định chăm sóc chàng hay định hại chàng?” Ôn Uyển chau mày khẽ nói.

Nạp Lan Tuyết khẽ thở dài một tiếng, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn Ôn Uyển, nói một cách khó khăn: “Cứ để Nguyên Bảo chăm sóc chủ nhân đi! Ta nghĩ chủ nhân của cô chắc cũng bằng lòng để cô ta chăm sóc đấy, nếu không trước khi ngất đi, cũng sẽ không đặc biệt dặn dò ta, nhất định phải tìm bằng được cô ta về.”

Sắc mặt Ôn Uyển trở nên trắng bệch, hàm răng ngọc nghiến mạnh vào môi dưới, lạnh lùng nói: “Vậy thì được, ta đi!” nàng ta đặt bát thuốc lên bàn, lườm Hoa Trước Vũ một cái, nhanh chân đi ra ngoài.

Hoa Trước Vũ đỡ Cơ Phụng Ly dậy, bón từng thìa thuốc vào miệng chàng, may mà chàng chưa hôn mê đến mức không nuốt nổi, chẳng mấy chốc, bát thuốc đã cạn thấy đáy.

Hoa Trước Vũ chăm sóc Cơ Phụng Ly một ngày hai đêm, trong khoảng thời gian này, qua lời Nạp Lan Tuyết, nàng được biết đêm hôm đó, sau khi nàng và Hoàng Phủ Vô Song rơi xuống địa đạo, Cơ Phụng Ly liền ngất đi, bởi lẽ chàng từng bị khóa xương bả vai trong nhà lao, kinh mạch bị tổn thương, không được tuỳ tiện dùng nội công. Đêm hôm đó, chàng đấu với Hoàng Phủ Vô Song, sau đó lại thay nàng đỡ một đao, đều đã động đến nội lực, tổn thương kinh mạch, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.

Nàng còn biết qua lời Nạp Lan Tuyết, Cơ Phụng Ly chính là Hoàng Phủ Vô Tương, đại hoàng tử của Viêm đế. Điều đó khiến nàng cực kì kinh ngạc.

Nàng còn nhớ, lần cuối cùng gặp mặt, nàng đã dùng đao đâm vào trước ngực chàng. Chàng nói, chàng yêu nàng, nhưng cùng sẽ vĩnh viễn lãng quên nàng.

Khi đó, nàng nghe thấy câu nói đó, tưởng rằng sự lãng quên mà chàng nói, chính là chàng rời khỏi thế giới này. Chàng rời khỏi nhân thế, đương nhiên sẽ quên hết mọi thứ trên thế gian. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, sự lãng quên mà chàng nói khi đó, có lẽ thực sự là muốn lãng quên nàng.

Hiện giờ, chàng chết đi sống lại, từ Tả tướng ngày trước, lắc mình một cái biến thành dòng dõi tôn quý thiên triều. Còn nàng, lại từ thái giám biến thành con gái, còn suýt nữa trở thành hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3