Phượng ẩn thiên hạ (Tập 3) - Chương 46 - Phần 2
Có lúc, nàng thực sự không biết, nàng và chàng phải đối diện với nhau thế nào.
Đến ngày thứ hai, Hoa Trước Vũ cảm thấy chân khí trong người Cơ Phụng Ly bắt đầu từ từ di chuyển, thái y cũng nói chàng sẽ mau chóng tỉnh lại. Trong lòng nàng nhẹ nhõm, nỗi mệt nhọc hai ngày nay ập đến, nàng liền vào điện nhỏ nghỉ ngơi một lát. Hình như nàng đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, trời đã sắp hoàng hôn, thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến bên tai.
Những ngày qua Cơ Phụng Ly luôn ở trong Cẩn Hoa cung dưỡng bệnh, cung nữ và nội thị hầu hạ cũng không nhiều. Hơn nữa, bất luận tình hình khẩn cấp đến đâu, cũng không có ai dám to tiếng, mọi người đều nhẹ tay nhẹ chân, nói năng khẽ khàng.
Nghe thấy tiếng nói, trong lòng Hoa Trước Vũ liền thấy lo lắng. Nàng cứ tưởng Cơ Phụng Ly đã xảy ra chuyện gì, không kịp tìm giày dép đã chạy chân trần ra ngoài, nhưng khi đến trước cửa điện, nàng lại đột nhiên dừng bước.
Người đang ngồi trong đại điện, chính là Cơ Phụng Ly.
Hoa Trước Vũ có phần hốt hoảng, một cơn gió lạnh thổi tới, tung bay tà váy quét đất, xoay vòng như nhảy múa.
Nàng nhìn chàng. Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại khuôn mặt xanh xao tiều tụy nhưng vẫn cực kỳ tuấn mĩ trước mắt. Nàng cứ tưởng Cơ Phụng Ly vẫn đang dưỡng thương trong nội điện, không ngờ chàng lại ngồi ngay ngắn ở chính điện. Chàng bị thương ở kỳ kinh bát mạch, tạm thời không thể dùng nội lực, nhưng hành động thì không bị hạn chế. Lúc này, chàng ngồi đó, trông chẳng khác gì một người bình thường, có điều sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Trong diện không chỉ có mình Cơ Phụng Ly, còn có cả Tiêu Dận và Đan Hoằng. Một chiếc bàn được kê giữa bọn họ, ba người đang uống trà. Vừa rồi tiếng nói chuyện mà nàng nghe thấy, hình như chính là tiếng của Tiêu Dận.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoa Trước Vũ, đã thu hút ánh mắt của Cơ Phụng Ly. Chàng ngước mắt nhìn về phía Hoa Trước Vũ, vẻ mặt kinh ngạc. Sau khi chàng tỉnh lại, Bắc đế Tiêu Dận liền đến thăm, các cung nữ vẫn chưa kịp nói cho chàng biết, Hoa Trước Vũ ở đây. Chàng cứ tưởng khi mình hôn mê đã nằm mơ, mơ thấy nàng chăm sóc chàng. Tin vào giấc mơ, còn đáng tin hơn tin vào sự thực nhiều, bởi lẽ đối với chàng mà nói, chuyện đó quá tốtđẹp, quả thực không giống như là thật.
Đan Hoằng trông thấy Hoa Trước Vũ, liền nhấc váy chạy từ trong nhà ra.
“Tỷ không sao chứ? Mấy ngày nay, muội luôn lo lắng cho tỷ, sau đó mới nghe nói, tỷ đã vào trong cung. Cho nên, muội và đại ca vội vàng tìm đến đây.”
Hoa Trước Vũ vỗ vỗ lên tay Đan Hoằng, an ủi: “Ta không sao, muội thế nào rồi? Bao giờ về Bắc Triều?”
Đan Hoằng phút chốc đã đỏ quầng mắt, cúi đầu nói: “Tỷ đi theo bọn muội đi. Tỷ còn có thể ở lại đây được sao?”
Hoa Trước Vũ hiểu ý Đan Hoằng, phụ thân nàng là Hoa Mục, mà Hoa Mục hiện giờ là trọng phạm của Nam Triều. Nàng ngước mắt liếc vào trong điện, chỉ thấy Cơ Phụng Ly lặng lẽ ngồi đó, hiện giờ, chàng vẫn chưa đăng cơ làm hoàng đế, nhưng vào cái đêm đoạt lấy hoàng cung, Viêm đế đã hạ chiếu lệnh, để chàng nhiếp chính, chẳng bao lâu sau sẽ đăng cơ. Kỳ thực cho dù không có bức chiếu thư đó, thì đại quyền của Nam Triều cũng đã nằm trong tay chàng, hiện giờ thứ mà chàng còn thiếu, chẳng qua chỉ là tấm long bào màu vàng sáng mà thôi.
“Vương gia, hôm nay trẫm đến đây, là muốn xin vương gia khai ân, để Bảo cô nương đi theo trẫm, hoàng muội của trẫm là tỷ muội tốt của nàng ấy.” Tiêu Dận khẽ nói, liếc mắt nhìn Hoa Trước Vũ cười ung dung.
Cơ Phụng Ly nghe thấy thế, vô tình nheo mắt lại, đôi mắt cong cong như thể đùa giỡn, ánh mắt sáng rực tựa trăng non, nho nhã mà tuấn tú, nhưng vẻ sắc bén ẩn giấu trong đó lại khiến người ta không thể nào coi thường.
“Cũng được, nếu đã như thế, thì mời Bảo Nhi lại đây, ngài hỏi trực tiếp nàng ấy, xem nàng ấy có bằng lòng đi theo các người không?” Cơ Phụng Ly cầm một chiếc chén đang úp trong khay trà bằng ngọc trắng lên, nho nhã nhấc chiếc bình Tử Sa trên lò lửa bằng đất sét đỏ lên, nhấc tay một cái, dòng nước xanh lấp lánh liền từ miệng bình tuôn ra, rót vào một hàng chén trong như ngọc, nước trà màu nâu nhạt sóng sánh phản chiếu đôi mắt chàng, càng lộ rõ vẻ sắc bén ẩn giấu đằng sau khuôn mặt tươi cười của chàng.
Hoa Trước Vũ chau mày, kì thực, nàng không hề muốn chen vào giữa hai người, có điều, vấn đề đã có liên quan đến nàng, nàng không thể không đi. Quên mất rằng mình không đi giày, tuy tà váy quét đất, nhưng khi nàng đi lại, bàn chân nhỏ trắng trẻo vẫn ẩn hiện sau váy.
Tiêu Dận đưa tay chống cằm, nhìn Hoa Trước Vũ chậm rãi bước tới, trong đôi mắt tím từ từ lóe lên một tia thâm u không thể nói rõ. Đan Hoằng theo nàng vào phòng, ngồi bên cạnh Tiêu Dận. Hoa Trước Vũ ngồi bên cạnh Cơ Phụng Ly, nàng ngước mắt, ánh mắt liếc từ khuôn mặt Cơ Phụng Ly đến khuôn mặt Tiêu Dận, chỉ thấy không khí xung quanh cực kỳ quái dị, tuy không có đao quang kiếm ảnh, nhưng lại ngập tràn sát khí.
Tiệu Dận nhìn Hoa Trước Vũ cười, rút từ trong tay áo ra hai tấm khăn lông dê, đặt vào tay Hoa Trước Vũ, dịu dàng nói: “Sao nàng không đi giày, đất lạnh như thế, dùng tạm cái này cho ấm!”
Mặt Hoa Trước Vũ cứng đờ, lập tức có phần gượng gạo, lúc này mới cảm thấy vừa rồi đi chân trần trên nền đất, gan bàn chân quả có hơi lạnh. Có điều, không ngờ lại bị Tiêu Dận trông thấy, Tiêu Dận dịu dàng thế này, khiến nàng gần như nghi ngờ chàng đã nhớ ra nàng.
Cơ Phụng Ly nghe thấy thế hơi sững người, trong đôi mắt đen u ám ngầm rực cháy hai ngọn lửa, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với vẻ mặt điềm tĩnh của chàng. Chàng nâng chén lên, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói với thị nữ bên cạnh, “Người đâu, đem một đôi giày qua đây.”
“Không cần đâu, để ta tự đi!” Hoa Trước Vũ đứng dậy theo cung nữ đi ra, chẳng mấy chốc đã đi giày quay lại.
“Nàng có bằng lòng đi theo chúng ta không?” Tiêu Dận khẽ nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười nói.
Hoa Trước Vũ liếc nhìn Cơ Phụng Ly, chỉ thấy đôi môi chàng hơi mím lại, đôi mắt đen càng thêm u ám. Nàng tươi cười nói: “Ta đương nhiên rất muốn đến Bắc Triều, ta cũng không nỡ xa Trác Nhã, nhưng hiện nay, e rằng không đến lượt ta nói đi hay không đi.”
“Đúng rồi, kể ra nàng cũng biết mình biết ta đấy.” Vẻ điềm tĩnh trong đôi mắt đen sâu thẳm của Cơ Phụng Ly trong phút chốc trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lướt qua Tiêu Dận, không khí xung quanh dường như cũng đóng băng trong giây phút ấy.
“Vì sao lại không đi? Tỷ ở lại đây rất nguy hiểm! Theo chúng ta đến Bắc Triều đi!” Đan Hoằng không kìm được lo lắng nói.
Đôi môi mỏng của Cơ Phụng Ly cong lên như mỉm cười, có điều nụ cười đó còn chưa dâng lên đến đáy mắt, vẻ sắc bén đã từ trong mắt lóe lên, “Bắc đế, bao giờ các vị khởi hành, lúc đó bản vương nhất định sẽ đi tiễn!”
Tiêu Dận nhìn Hoa Trước Vũ và Cơ Phụng Ly, trầm ngâm giây lát, chàng khẽ nheo mắt, trong đôi mắt tím ngầm ẩn chứa vẻ sâu xa không sao nắm bắt được, có điều, thần sắc trên mặt trước sau giữ được vẻ điềm nhiên nhàn nhã. Chàng giơ tay đặt chén trà trong tay xuống, cười lớn nói: “Ngày tháng còn chưa định xong, không biết bao giờ vương gia đăng cơ, trẫm muốn ở lại chúc mừng một phen!”
Cơ Phụng Ly cười lớn nói: “Không biết Bắc đế giao quốc sự cho ai quản lý, mà có thể yên tâm nhàn du bên ngoài thế này!”
Tiêu Dận lớn tiếng đáp: “Nhân lúc hoàng thúc Hiền vương còn chưa già, trẫm cũng được thư nhàn vài năm!”
Hai người nói chuyện chơi như mây bay gió thoảng, Hoa Trước Vũ bưng chén nheo mắt lắng nghe hai người đấu khẩu.
“Nguội rồi hả?” Cơ Phụng Ly đột nhiên giơ tay, lấy chén trà trong tay nàng đi, lại đưa một chén trà nóng cho nàng. Hoa Trước Vũ hơi khát, bưng chén lên uống một ngụm, vừa mới nuốt vào, mới đột nhiên nhận ra, chiếc chén này vừa rồi Cơ Phụng Ly đã dùng qua.
Trong lòng Hoa Trước Vũ lập tức sững lại, ngước mắt nhìn vẻ thất vọng trong mắt Đan Hoằng, nàng mới nhận ra ý đồ của Cơ Phụng Ly, rõ ràng là chàng cố ý làm như vậy.
“Sao thế?” Cơ Phụng Ly giơ tay vỗ lên lưng Hoa Trước Vũ, giúp nàng vuốt cho xuôi ngụm trà vừa nuốt, mỉm cười nói: “Uống trà mà nàng cũng sặc à?”
“Nếu đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng nữa. Trác Nhã, đến nước này, coi như chúng ta đã tận lực rồi. Đi thôi!” Tiêu Dận nói nhẹ như mây gió, xem ra, chàng quả nhiên vẫn chưa nhớ ra nàng, chỉ là do Đan Hoằng thỉnh cầu, nên chàng mới định đưa nàng cùng đi.
“Vậy bản vương không tiễn nữa. Trác Nhã công chúa, nàng cứ yên tâm, Bảo Nhi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải hai ngày nay, nàng ấy dùng môi mớm thuốc cho ta, e rằng ta đã vào Quỷ Môn Quan rồi. Cho dù người trong khắp thiên hạ đều muốn giết nàng ấy, bản vương cũng sẽ không đụng đến một sợi tóc của nàng ấy đâu!” Cơ Phụng Ly chậm rãi nói, nụ cười ung dung như tia nắng ngày đông.
Rõ ràng là chàng lại cố ý! Lần này, nàng đâu có dùng môi mớm thuốc cho chàng!
Tiêu Dận lườm Hoa Trước Vũ đầy ẩn ý, nhanh chân đi ra ngoài. Hoa Trước Vũ cứ thế dùng ánh mắt tiễn Tiêu Dận và Đan Hoằng ra khỏi cửa điện, rồi lại ra khỏi sân.
Cung nữ nội thị trong đại điện đã lặng lẽ lui ra, chỉ còn lại nàng và chàng.
Không khí trong điện trở nên khác với vừa nãy, sự tĩnh lặng đột ngột này, khiến Hoa Trước Vũ có phần hoang mang. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cơ Phụng Ly, đôi mắt đen láy, tựa như có sức mạnh câu hồn nhiếp phách, sâu thẳm vô cùng, nhìn nàng không chớp, khiến người ta dường như chỉ hơi không lưu ý, là sẽ lạc lối trong khoảng đen sẫm thần bí đó.
Hoa Trước Vũ hé môi, nhưng không biết nên nói gì, trong đầu óc dường như có rất nhiều lời nói xoay quanh, nhưng dường như lại chỉ là một khoảng trống rỗng.
Lần cuối cùng gặp nhau, nàng và chàng, vẫn còn một người là giám trảm, một người là phạm nhân, là kẻ thù của nhau. Hiện giờ, giữa nàng và chàng, lại là thế nào?
Hoa Trước Vũ có phần ngượng nghịu.
Chăm sóc chàng liên tục suốt hai ngày, nhưng khi chàng tỉnh lại, nàng bỗng nhiên không biết phải đối diện với chàng thế nào. Thực ra, đêm hôm đó khi nàng vào cung tìm chàng, nàng chẳng hề suy nghĩ gì, chỉ một lòng muốn biết liệu chàng còn sống hay không.
Hiện giờ, chàng đã bình yên vô sự, trái tim đã chết khi chàng rời xa nhân thế của nàng cũng sống lại, có điều, tình cảm dâng đầy bỗng nhiên lại trở thành cảm giác lo sợ mất mát.
Nàng còn nhớ, hôm đó trên pháp trường chàng từng nói “Ta yêu ngươi, nhưng ta cũng phải mãi mãi lãng quên ngươi!”.
Có lẽ chàng đã quyết ý lãng quên nàng rồi.
“Ta đang nằm mơ ư?” Cơ Phụng Ly nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Hoa Trước Vũ. Đây là lần đầu tiên chàng nắm tay nàng, bàn tay thon thả mềm mại như thể không xương thế này, tuy trong lòng bàn tay có vài vết chai, nhưng rõ ràng là tay con gái.
Nhịp tim Hoa Trước Vũ bỗng đập loạn, mỗi lúc một nhanh hơn, cả con tim dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi bản lĩnh khi gặp chuyện không kinh hãi, mọi vẻ điềm tĩnh như mây, trong khoảnh khắc ấy đều hoàn toàn biến mất. Gió từ ngoài sân thổi vào, mang theo hơi ẩm đầu xuân, thổi bay mái tóc đen của nàng, che đi đôi má đang lặng lẽ đỏ bừng lên.
“Vì sao lại vào cung?” Cơ Phụng Ly khẽ hỏi, hơi thở quen thuộc đang được kìm nén ấy vây quanh nàng, tựa như ở khắp mọi nơi, bao bọc lấy nàng rồi nuốt trọn.
Hoa Trước Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài điện, gắng hết sức nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Thiếp muốn biết Nạp Lan Tuyết có phải là chàng không.”
“Vì sao lại chăm sóc ta?” Chàng lại hỏi, giọng nói nghe có vẻ điềm nhiên như gió, nhưng lại ngầm mang theo một chút dè dặt.
“Thiếp... thiếp muốn chăm sóc, thì sao?” Hoa Trước Vũ hỏi lại một cách ngang ngạnh.
“Vì sao nàng lại muốn? Nàng... chẳng phải hận ta sao?” Cơ Phụng Ly lại hỏi.
Hận chàng ư? Hận đến mức chàng chết đi, nàng cũng suýt thì chết theo chàng sao? Trái tim dường như nghẹn lại, nàng gần như muốn khóc.
Nàng quay người đi ra ngoài điện.
“Nàng đi đâu đấy?” Chàng khẽ hỏi, rõ ràng vẫn là thanh âm nhẹ như làn gió, nhưng dường như lại mang theo vẻ thê lương. Chàng tiến lên một bước, nhanh chóng chặn trước mặt nàng.
“Bảo Nhi, ta sẽ không cho nàng đi đâu!” Chàng hạ giọng nói, trong thanh âm ngầm mang theo vẻ kiên định không ai lay chuyển được.
“Nếu thiếp nhất định đòi đi thì sao?” Hoa Trước Vũ nói bằng giọng trong trẻo, vòng qua chàng, nhanh chân ra khỏi điện. Một cơn gió thoảng qua, tà váy rộng phấp phới trong gió, tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn phản chiếu trên khuôn mặt nàng, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm, khi đôi cánh ấy cụp xuống, mấy giọt long lanh lặng lẽ tuôn rơi. Hoa Trước Vũ vội cúi đầu, giọt lệ lặng yên rơi xuống đất, vỡ thành muôn mảnh.
Trong lòng Cơ Phụng Ly cảm động vô cùng, chàng cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà tan vỡ.
Chàng nhanh chân tiến lên phía trước, ôm nàng vào lòng, hai cánh tay ôm thật chặt, trong đôi mắt sâu thẳm, đầy vẻ dịu dàng và thương yêu khiến người khác phải kinh ngạc.
Nàng hận chàng cũng được, nàng ghét chàng cũng được, nàng muốn giết chàng cũng được, tóm lại, chàng sẽ không buông tay ra nữa. Cho dù phải giam cầm nàng cũng không sao, chàng không muốn nàng phải chịu khổ thêm nữa.
“Ta cứ không thả nàng ra đấy!” Chàng ôm chặt lấy nàng, cho dù lúc này nàng lại đâm chàng một đao, chàng cũng quyết chẳng buông tay.
Hoa Trước Vũ dựa vào ngực chàng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của chàng, nàng cảm thấy tựa như trong giấc mộng. Chàng vẫn còn sống, chàng vẫn còn sống...
Khoảnh khắc ấy, mặt trời đỏ rực cũng dường như phai màu. Trời đất vạn vật đều dường như ẩn giấu đi trong khoảnh khắc họ ôm nhau. Cả thế gian như thể chỉ còn lại nàng và chàng. Thế nhưng, sau cùng vẫn không phải chỉ có nàng và chàng. Sau lưng bỗng vang lên một tiếng ho khẽ.
Mặt Hoa Trước Vũ lập tức đỏ bừng lên, nàng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lam Băng lâu ngày không gặp đang đứng lặng ngoài cửa điện.
Cơ Phụng Ly khẽ chau mày, một luồng hàn ý lập tức lóe trong mắt, chàng lạnh lùng nói: “Tốt nhất là ngươi nên có chuyện gấp đấy!”
“Chuyện vương gia sai thuộc hạ điều tra đã rõ rồi.” Lam Băng bình tĩnh nói. Ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua khuôn mặt Hoa Trước Vũ, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ mang ý vị gì.
Hoa Trước Vũ nhếch môi khẽ cười, lạnh nhạt nói: “Tướng gia... ” Chàng từ lâu đã không còn là tướng gia gì nữa, mà là nhiếp chính vương, nàng không nên gọi chàng là tướng gia, bèn vội sửa lại, “Vương gia, thiếp xin lui xuống trước.” Nàng chậm rãi đi về phía điện nhỏ, sau lưng, thoáng cảm thấy có những ánh mắt xa gần, dõi theo nàng từ phía sau.
Cho đến khi bóng hình Hoa Trước Vũ biến mất khỏi tầm mắt, Lam Băng mới hạ giọng nói: “Vương gia suy đoán quả không sai, Nguyên Bảo chính là thiên kim của Hoa Mục, phu nhân mà vương gia từng bỏ, Hoa gia tiểu thư Hoa Trước Vũ.”
Thân hình Cơ Phụng Ly khẽ run, ôm trán hỏi: “Làm sao điều tra ra được?”
“Hôm đó trước khi đi hòa thân, Thanh Lạc cô cô trang điểm cho Hoa tiểu thư nói, trên mặt Hoa tiểu thư có một vết bớt rất lớn màu đen, hoàn toàn không thể trông rõ dung mạo, nhưng đôi mắt lại rất giống với Bảo công công. Ngày trước Nguyên Bảo là thái giám, bà ta không nghĩ theo hướng đó, giờ nhìn lại, nhất định là một người.”
Cơ Phụng Ly lặng lẽ lắng nghe, nhưng suy nghĩ thì đã bay về đến đêm thành thân hôm đó từ lâu. Chén rượu độc hợp cẩn, bức thư bỏ vợ ấy, chiếc chén lưu ly vỡ ấy, tựa như trong khoảnh khắc hóa thành những mũi dao, đâm thẳng vào trái tim chàng, dâng lên nỗi đau như vò xé tim gan.
Lam Băng bỗng nhiên nói: “Vương gia, thuộc hạ biết tâm ý của ngài đối với Nguyên Bảo, nhưng vẫn có câu này muốn nói với vương gia. Nghe tiểu vương tử nói, ngài vì nghe nói nàng ta sắp động phòng với Hoàng Phủ Vô Song nên mới ép vào hoàng cung sớm hơn, nếu chúng ta không công hạ được Vũ Đô, hiện giờ, nàng ta đã là hoàng hậu của Hoàng Phủ Vô Song.
Đêm hôm đó, nàng ta cùng Hoàng Phủ Vô Song bỏ trốn dưới địa đạo, Hoàng Phủ Vô Song đã bỏ đi, nhưng nàng ta lại ở lại, còn chủ động để lộ hành tung, tự nguyện theo tiểu vương tử về cung gặp ngài. Khi đó, chắc nàng ta đã biết vương gia vẫn còn sống, cũng hiểu rõ vương gia yêu nàng ta, cho nên mới cố tình ở lại. Nàng ta là thiên kim của Hoa Mục, hiển nhiên là đang giúp phụ thân hại vương gia, trên pháp trường, nếu không phải do nhát đao đó của nàng ta, vương gia cũng sẽ không... ”
“Đủ rồi!” Cơ Phụng Ly đột nhiên lên tiếng ngắt lời Lam Băng đang thao thao bất tuyệt, trong đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa vẻ lạnh lùng cao ngạo, “Các ngươi lui xuống đi, những điều liên quan đến thân phận của nàng, không được tiết lộ nửa câu! Cung nhân Thanh Lạc, đuổi bà ta ra khỏi cung, đi càng xa càng tốt!”
“Vâng!” Lam Băng khom người lui xuống.
Mặt trời lặn về phía tây, trong điện phút chốc trở nên tối sầm. Cơ Phụng Ly vẫn giữ tư thế chắp tay sau lưng đứng lặng, bóng hình chàng trông cao ngạo mà cô đơn. Khuôn mặt thanh tú bị bóng đêm che đi hơn nửa, càng tôn lên đôi mắt phượng long lanh sâu thẳm giữa không gian u ám.