11. Tìm anh đêm Giáng sinh - Phần 1
Tìm anh đêm Giáng sinh
Từ hôm Hai mươi mốt tháng Mười hai, tôi đã cuống lên đặt lịch đi chơi Giáng sinh. Trong suốt hai mươi hai năm qua, tôi chưa từng được đi chơi đêm Giáng sinh. Và thật tệ là tôi chưa từng có một đêm Giáng sinh nào bên bạn trai của mình cả. Mặc dù tính đến lúc này tôi đã trải qua ít nhất sáu mối tình chính thức chưa kể những mối tình ngắn ngủi, những cơn say nắng chốc lát. Hai mươi hai tuổi, sở hữu những chiến tích tình yêu có thể cho là “đồ sộ”, thế mà vẫn chưa từng được hôn dưới tháp chuông nhà thờ. Điều đó khiến tôi thực sự phát điên. Và Giáng sinh năm nay, kế hoạch của tôi đặt ra là sẽ phải có một nụ hôn đêm Giáng sinh. Nhưng ai sẽ là người hôn tôi đêm Giáng sinh? Đương kim bạn trai của tôi là Duân- anh ta sinh ra trong một gia đình theo đạo. Đêm Giáng sinh này là một cơ hội tốt để tôi có thể ra mắt gia đình anh ta cũng như thực hiện một nụ hôn dưới chân tháp chuông đúng lúc chuông ngân. Ấy vậy mà không! Duân bảo: “Tình yêu của chúng ta còn quá mới mẻ để ra mắt gia đình hai bên.” Điều đó đồng nghĩa với việc đêm Giáng sinh này, anh ta sẽ đi cùng gia đình còn tôi thì... tự lo lấy bản thân. Tôi quyết định chấm dứt với Duân sau sáu tháng yêu nhau. Không một chút hối tiếc. Rồi thì tôi cũng sẽ kể lại tình yêu này. Còn bây giờ, tôi cần phải tìm một ai đó đi cùng tôi đêm Giáng sinh này.
TÌNH MIỆNG LƯỠI
- Anh chưa bao giờ hết yêu em cả, Tường Lan ạ!
Quý nói điều đó với tôi cách đây hai ngày khi hai đứa chat với nhau trên YM và nhắc lại chuyện ngày xưa Quý yêu tôi điên đảo. Hồi ấy tôi còn đang học lớp mười hai, Quý là sinh viên. Trưa nào anh cũng ngồi trước cổng trường đợi tôi. Anh chụp không biết bao nhiêu ảnh tôi, chỉnh sửa nó và post lên Yahoo!360 của anh. Anh cũng làm khá nhiều thơ tặng tôi. Những vần thơ khá ngô nghê nhưng rất chân tình. Hồi đó tôi cũng đã “đổ” trước anh một chút rồi nhưng chờ mãi chẳng thấy anh tấn công gì mà chỉ ngồi quán nước với chiếc máy ảnh, chụp trộm tôi rồi đưa lên blog cùng những câu thơ ngớ ngẩn của mình. Tôi thấy điều đó thật chẳng ra làm sao. Yêu thì cứ lao vào mà nắm tay người ta đi chứ kiểu như vậy thì không lẽ bắt tôi phải chủ động nắm tay anh ư? Thế nên hồi ấy, tôi gọi anh là thứ tình yêu miệng lưỡi. Bốn năm rồi, anh vẫn nói anh còn yêu tôi, điều ấy quả thực rất có giá trị với tôi lúc này, khi vừa chia tay bạn trai. Thế là tôi gọi điện cho anh:
- Anh à, em đây!
- À, Tường Lan à? Anh bận một chút, có gì anh sẽ gọi lại sau nhé!
- Okie anh, em đang ngồi ở quán Memories, gần cơ quan anh đấy, nếu chốc rảnh thì ra đây ngồi nhé!
- Okie! Có gì anh thông báo lại nhé!
Tôi chọn chiếc váy sexy nhất, ngực khoét sâu, cố nâng chỗ này một chút, chỗ nọ một chút rồi trang điểm nhẹ. Lúc bấy giờ tôi mới rời khỏi nhà, tới quán Memories gần cơ quan anh. Tôi cần một ai đó đi cùng mình đêm Giáng sinh và anh là lựa chọn số một, vì hai ngày trước anh vẫn còn nói anh yêu tôi. “Hãy cho bản thân mình một cơ hội nhé!” Tôi tự nhẩm với mình như vậy trong khi ngồi chờ anh. Phải đến ba mươi phút sau anh mới có mặt, thở hổn hển.
- Chào em!
- Vâng, chào anh!
- Anh xin lỗi vì đường tắc quá! Anh vừa phải chạy xe như điên từ Trương Định về đây đấy!
- Ôi, anh làm gì mà lại đi qua đoạn đường đó?
- À, anh đưa Dung về.
- À... à...
Tôi nghe tim mình thở dài não nề. Dung thì tôi biết. Quá biết là đằng khác. Dung học cùng tôi hồi cấp ba. Hồi ấy, anh vẫn hay nhờ Dung gửi tôi những bức ảnh anh chụp và đã in ra. Dung như một người giao liên mẫn cán. Giờ thì người giao liên ngày ấy đã thành người yêu của anh. Nhưng mà hai ngày trước anh còn nói anh yêu tôi kia mà!
- Sao nào, có chuyện gì mà gọi anh ra vậy?
Anh nheo mắt nhìn tôi trìu mến. Tôi đang loay hoay với mớ câu hỏi trong đầu nên nói huỵch toẹt luôn, một cách rất mỉa mai:
- Anh và Dung mới yêu nhau hôm qua hay hôm nay?
Anh nhăn mặt:
- Anh tưởng em biết lâu rồi chứ? Dung bảo Dung vẫn kể cho em nghe về chuyện của tụi anh suốt mà?
Tôi bắt đầu ngạc nhiên:
- Em với Dung từ ngày ra trường có gặp nhau đâu!
Anh ngạc nhiên hơn:
- Thế sao Dung bảo em giận không nhìn mặt Dung nữa. Vì ngày xưa anh đeo đuổi em suốt vậy mà sau lại yêu Dung. Bây giờ em ghét Dung đến độ cứ nghe ai đó nhắc đến Dung là em lại nổi cơn rủa xả.
Tôi bật cười:
- Trời ạ, Dung nó bị điên hay sao mà dựng lên câu chuyện ấy? Em có hâm đâu mà đi tức nó vì nó yêu anh? Nên nhớ rằng hồi đó chính em đã chủ động không cho anh gặp em, không cho anh thêm bất cứ một cơ hội nào đấy nhé!
Anh bỗng xịu mặt. Quả thật hồi đó trẻ con, tôi tránh mặt anh suốt. Thậm chí còn lôi anh ra làm đề tài để kể chuyện cười. Cốt để anh đừng làm phiền tôi nữa. Thấy anh xịu mặt như vậy, tôi bỗng lúng túng:
- Em xin lỗi!
Anh xua tay:
- Ngốc ạ, chuyện cũ qua rồi mà! Mặc dù nói thật, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, anh buồn nhiều hơn vui đấy! Tình cảm của anh dành cho em luôn tồn tại mãi mãi.
Tôi ngạc nhiên:
- Vậy là sao hả anh?
Anh nhìn tôi say đắm:
- Là anh luôn yêu em ngay cả khi em đang yêu người khác!
Tôi mỉm cười:
- Vậy còn Dung?
Anh thở dài. Một hồi lâu anh mới nói:
- Anh không biết mình có yêu Dung không nữa. Có lẽ với cô ấy, tình cảm của anh chỉ là tình thương nhiều hơn. Bởi trong lòng anh, em luôn chiếm vị trí quan trọng nhất.
Tôi hơi liêu xiêu. Lại nghĩ đến chuyện Dung dựng chuyện vùi dập tôi mà tôi lại bực. Có lẽ Dung quá mất tự tin trước tôi nên cô ấy buộc phải dựng lên câu chuyện đó sao? Nếu vậy thì cô ấy đáng thương thật. Anh vẫn tiếp tục nói bằng giọng tha thiết vô cùng:
- Tường Lan ạ, nếu ngày đó em không xua đuổi anh, có lẽ hôm nay anh là người hạnh phúc nhất!
Anh với tay chạm nhẹ vào bàn tay tôi. Tôi cũng rưng rưng trước tình cảm sâu đậm của anh nên để nguyên bàn tay mình. Anh cầm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên bàn tay, cánh tay và cuối cùng là lên môi tôi. Một nụ hôn đầy ma lực. Nó khiến tôi tê lặng người đi, trái tim đập dồn dập. Anh thì thầm:
- Đây là nụ hôn anh đã chờ đợi suốt bốn năm qua đấy, Tường Lan ạ!
Tôi dụi đầu vào ngực anh. Mùa đông này lạnh bao nhiêu cũng được khi tôi đang trong vòng tay anh. Tôi bỗng khát đến cháy cổ mong muốn được ôm anh và chạy xe vòng vèo phố xá. Tôi bảo:
- Mình đi dạo đi anh! Em thèm được ngồi sau xe anh quá!
Anh bỗng lúng túng:
- Anh xin lỗi nhưng sáu giờ là anh phải về đón Dung đi học tiếng Anh rồi!
Tôi như kẻ sụp hố vậy. Choáng váng và đầu óc quay mòng mòng. Tôi nói như khóc:
- Còn em thì sao?
Anh bỗng co quắp đến tội nghiệp:
- Anh yêu em! Nhưng anh chẳng có lý do nào để bỏ Dung cả.
Tôi cay đắng nhận ra thứ tình yêu miệng lưỡi của anh bốn năm qua chẳng khác đi chút nào. Tôi cười chao chát và đứng dậy. Anh ngồi co ro không dám mở lời. Thật lòng thì tôi cũng cảm ơn anh vì nụ hôn và cảm xúc rất thật của tôi lúc ấy. Dù cho vì nó quá thật nên sự hẫng hụt của tôi đã trở nên sâu cay hơn.
TÌNH CHƯA XƯA NGƯỜI ĐÃ CŨ
Tôi trở về nhà trong cơn hẫng hụt và não nề. Ý định tìm ai đó đi chơi đêm Giáng sinh của tôi đã phá sản rồi ư? Không! Tôi không cam chịu điều đó. Chắc chắn tôi vẫn còn người đàn ông nào đó cho riêng mình chứ! Tôi bắt đầu lục số điện thoại. Bạn trai cũ. Tôi nhớ cách đây hai tháng, cậu bạn trai cũ của tôi có gọi điện cho tôi rủ đi cà phê vì cậu ấy vừa chia tay bạn gái. Nhưng tôi đã từ chối vì bận đi chơi với Duân. Nhưng trên hết là vì tôi không thích mình bị coi là kẻ mua vui cho người khác. Việc cậu ấy buồn không có nghĩa là tôi phải lo lắng và an ủi cậu ấy. Nghĩ mà xấu hổ vì lúc này đây, chính tôi đang tìm cậu ấy sau khi chia tay với bạn trai và ăn dưa bở với anh chàng tình miệng lưỡi kia.
- Tớ nghe đây! Có chuyện gì vậy, Tường Lan?
- À ừ, chỉ gọi điện hỏi han cậu thôi! Dạo này cậu thế nào? Đã tìm được tình yêu mới chưa? Lần trước cậu gọi điện, tiếc quá, tớ lại quá bận. Hôm nay rảnh rang một chút thấy áy náy quá nên phải gọi ngay cho cậu đây này!
- À, cảm ơn cậu nhé, Tường Lan! Mọi chuyện đã qua hai tháng nay rồi. Tớ hết buồn lâu rồi! Bạn gái mới thì chưa có nên luôn sẵn sàng đi chơi với bạn gái cũ đây!
- Okie, vậy thì cậu qua đón tớ đi!
- Được thôi! Khoảng bảy phút nữa tớ có mặt đấy!
Cậu ta tắt máy và tôi thì lao ngay vào phòng để trang điểm lại khuôn mặt mình. Thay luôn cả cái váy nữa. Tôi nhớ bạn trai cũ của mình khá cổ hủ. Cậu ta rất ghét những cô nàng ăn mặc hở hang!
Đầu năm thứ nhất đại học, tôi gặp Khang. Hai đứa bằng tuổi nên xưng hô là cậu tớ. Sau này yêu nhau, tôi vài lần định đổi sang anh- em nghe cho tình cảm thì Khang phản đối. Khang vẫn muốn hai đứa vẫn cứ xưng hô cậu tớ. Khang bảo: “Sau này lấy nhau, có con, tớ vẫn gọi cậu là cậu và xưng tớ nhé!” Hồi đó tình yêu thật trong trẻo. Tôi với Khang yêu nhau đến ba tháng thì mới cầm tay nhau. Đến bốn tháng mới bỡ ngỡ trao cho nhau nụ hôn đầu. Và tất cả chỉ dừng lại ở đấy. Vài bận, tôi có không kiềm chế được mình, định vượt giới hạn với cậu ấy thì cậu ấy gạt phắt đi. Thậm chí cậu ấy còn cho rằng tôi quá hư hỏng nếu nghĩ đến chuyện ấy. Khang thuộc mẫu người cổ điển đến cổ lỗ. Đi với cậu ấy mà ăn mặc chỉ có chút hở hang là cậu ấy đèo tôi về nhà bắt thay quần áo ngay. Trong cách nghĩ, cách ra quyết định của cậu ấy cũng vậy, rất bảo thủ và gia trưởng. Tôi bắt đầu chán cậu ấy ngay sau năm tháng yêu nhau, không, chính xác hình như cũng là sáu tháng. Sở dĩ tôi chẳng nhớ được là vì chúng tôi chia tay bằng cách chẳng ai thèm đoái hoài gì đến ai nữa. Sau lần đó, cậu ấy có mắng tôi một trận vì chia tay như vậy thật không đàng hoàng.
Khang đến. Cậu vào nhà chào mẹ tôi, xin phép mẹ cho tôi đi chơi với cậu. Mẹ tôi rất quý Khang vì cậu chuẩn mực, lễ nghĩa. Thế nên mẹ cố giữ Khang lại nói chuyện. Tôi lại chẳng hề thích điều đó. Câu chuyện của hai người này luôn là chê bai giới trẻ ngày nay. Y như rằng, khi tôi xuống, Khang đang nói với mẹ tôi về tụi 9X bây giờ đánh nhau như ngóe, rồi là việc Giáng sinh năm nào nhà nghỉ cũng cháy phòng nữa chứ! Thật tồi tệ. Cứ như là thế giới sắp tận thế đến nơi rồi vậy.
Cứ như là thế giới sắp tận thế đến nơi rồi vậy. Đó cũng là kết luận của tôi khi nghe mẹ tôi và Khang nói chuyện với nhau. Khang trò chuyện với mẹ tôi hăng say đến mức muốn văng cả nước bọt ra ngoài. Điều này thực sự khiến tôi phát khiếp lên được. Khang đang nói về việc đêm Giáng sinh nên ở nhà quây quần cùng gia đình chứ không nên ra đường. Lý do cậu ta đưa ra là cậu ta chẳng phải người theo đạo, vả lại việc đú đởn ra đường là việc rất dở hơi cám hấp. Tôi ngán ngẩm bỏ mặc Khang với mẹ tôi ngồi nói chuyện với nhau và đi lên phòng mình. Tôi tự hỏi vì lý do gì tôi cần gọi Khang? Vì cần một ai đó đi chơi đêm Giáng sinh với mình ư? Cần một ai đó đi chơi đêm Giáng sinh với mình quả là một nhu cầu, mong muốn nhưng nếu đi cùng người như cậu ta thì thà tôi ở nhà còn hơn. Khang ạ, ba năm rồi cậu vẫn không thay đổi ư? Khi cuộc sống này đã khác đi quá nhiều rồi mà sao cậu vẫn sống như một đứa trẻ sinh ra trong những năm đất nước còn chưa phát triển? Tôi nằm vật ra giường và bỗng dưng muốn khóc...
TÌNH MƯỢN
Bỗng dưng muốn khóc là bởi vì cảm thấy cô độc đến cả từng sợi tóc. Khang vẫn ngồi dưới nhà trò chuyện với mẹ tôi. Cậu ta thật hợp với những người già. Tôi chẳng biết mình sẽ làm gì nữa thì điện thoại reo. Một số máy quen, rất quen nhưng nhất thời tôi không nhớ ra. Tôi bắt máy:
- A lô, Lan nghe!
- À lố, Tường Lan à, còn nhớ anh là ai không?
- Xin lỗi, Lan đang nói chuyện với ai vậy ạ?
- Ôi, thật buồn vì em đã quên anh đấy! Anh Bình đây!
- Anh Bình... Anh Bình... Anh Bình... Dạ có phải là anh Bình Bầu không ạ?
- Chính là anh đó!
- Ôi, em xin lỗi vì em thay máy mấy lần nên mất hết số mọi người. Anh Bình tha thứ cho em nhé!
- Được! Tha thứ! Nhưng phải bồi thường. Tòa tuyên cô Tường Lan phải bồi thường ngay cho anh Chính Bình một bữa tối và anh Bình sẽ chịu trách nhiệm chi trả hết.
- Ôi, nếu thế thì phải gặp luôn và ngay thôi anh!
- Tất nhiên rồi! Mười phút nữa gặp em ở nhà hàng Louis trên đường Hòa Mã nhé!
- Vâng ạ!