Đông Cung - Chương 05 - Phần 02

Nhưng tôi không hề hay biết chuyện về sau còn có nhiều biến hóa khôn lường. Cũng bởi bây giờ đang dịp giáp Tết, trong cung tất bật tổ chức lễ lạt, năm nay không có Hoàng hậu đứng ra thu vén nên bao nhiêu việc ập xuống đầu tôi. Tôi phải bái yết các mệnh phụ phu nhân cả đôi bên nội ngoại, rồi thì thết yến... Mặc dù bây giờ, chuyện hậu cung tạm thời do Cao Quý phi tiếp quản, song nói gì thì nói, bà ấy cũng chỉ là quý phi. Vĩnh Nương bảo rằng, mọi người ai cũng thấp thỏm chờ mong đại lễ Nguyên thần, ai cũng đoán già đoán non không rõ Hoàng thượng có để Cao Quý phi đứng ra lo liệu hay không.

- Cao Quý phi sẽ lên làm hoàng hậu à?

Tôi biết không bao giờ Vĩnh Nương tùy tiện phát ngôn những chuyện như vậy, bà ấy kính cẩn nói:

- Nô tì không dám nói xằng. Thái tử phi chớ nên thắc mắc việc này, đây không phải là chuyện phận làm dâu có thể can dự.

Tôi thấy dạo gần đây mình cũng gặp rất nhiều chuyện phiền não, so với chuyện ai sẽ làm hoàng hậu còn phức tạp hơn nhiều. Chẳng hạn chuyện mới đây Triệu Lương đệ cắt xén chi tiêu của Tự Bảo lâm. Tự Bảo lâm tuy hiền lành nhưng đám cung nữ dưới trướng lại không phải dạng dễ bắt nạt, xảy ra tranh cãi, song vẫn bị đám cung nữ của Triệu Lương đệ đổ vạ, nói họ trộm đồ trong kho, toan tống khứ bọn họ khỏi Đông cung. Sau này Tự Bảo lâm đến than khóc với tôi, tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Bảo tôi đi tìm lại sổ sách, tra xét thu chi, quyết tâm làm rõ chuyện này thì thà giết tôi đi còn hơn. Tôi đành dịu giọng vỗ về Tự Bảo lâm, song hai cung nữ kia vẫn bị đuổi khỏi Đông cung, tôi bèn sai Vĩnh Nương chọn hai cung nữ khác đến hầu hạ Tự Bảo lâm.

Ngoài mấy chuyện vặt vãnh trong Đông cung, còn một việc quan trọng hơn cả đó là Thái hoàng thái hậu đột ngột nhiễm thương hàn. Đợt ốm này không nặng nhưng mọi người trong cung được phen hết hồn hết vía, chung quy, Thái hoàng thái hậu cũng lên lão bảy mươi rồi. Ngày trước không cần tôi sớm chiều đến thỉnh an, bây giờ quy định đổi khác, ngày nào cũng phải tới cung Thọ Ninh phụng dưỡng thuốc thang.

Lại thêm chuyện Lý Thừa Ngân bất cẩn bị trẹo cổ chân trong lúc cưỡi ngựa, đánh bóng. Tuy đi lại không bị ảnh hưởng lắm nhưng vết thương kia vừa lành chưa được bao lâu, giờ lại xảy ra cơ sự này khiến Hoàng thượng nổi giận lôi đình, triệu hắn đến, mắng cho một trận té tát. Rốt cuộc khi trở về Đông cung, chẳng hiểu Triệu Lương đệ đụng chạm gì khiến hắn thẳng tay tát cô ả một cú trời giáng. Phen này họa ập xuống tới tấp, Triệu Lương đệ tức tưởi khóc lóc ầm ĩ. Kẻ hầu người hạ xúm vào khuyên can hết lời, ả mới chịu thôi, nhưng tính khí Lý Thừa Ngân nào dễ cho qua, hắn phủi tay bỏ đi luôn, bẵng mấy ngày ở lì trong chính điện.

Mấy bận Vĩnh Nương khuyên tôi đi thăm Lý Thừa Ngân, tôi hiểu ý song vẫn mặc kệ.

Chẳng ngờ tôi không đi tìm hắn thì hắn lại mò tới chỗ tôi.

Tối hôm đó, những bông hoa tuyết lất phất bay, tiết trời giá lạnh, trong điện ủ lồng hương, thoang thoảng dễ dỗ giấc. Tôi nhanh chóng nằm ấm chỗ, bất thình lình Lý Thừa Ngân mò tới.

Hắn chỉ dẫn theo một viên nội quan, may nhờ A Độ tỉnh táo, không thì hắn leo lên giường lúc nào tôi cũng chẳng hay. A Độ lay tôi dậy cũng là lúc tôi đang ngon giấc, tôi ngáp dài, dụi mắt, mơ màng nhìn Lý Thừa Ngân.

- Chàng đến làm gì thế?

- Đến ngủ!

Hắn trả lời dấp dẳng, rồi ngồi xuống nhấc chân lên. Tên nội quan hầu hắn tháo giày, lại hầu hắn cởi áo, hắn phất tay, gã nọ thõng tay lui mất. A Độ lay tôi dậy xong, cũng biến mất đằng nào chẳng hay.

Tôi ngáp ngắn ngáp dài, lăn ra ngủ say như chết, nếu Lý Thừa Ngân không kéo mất cái chăn thì tôi cũng chẳng tỉnh.

Tôi mơ màng nhường nửa tấm chăn cho hắn. Hắn sáp lại gần, không hiểu ai đã cởi quần áo cho hắn, trên người chỉ mặc một bộ quần áo lụa mỏng. Cơ thể đàn ông nóng rực, ấm như lò than. Hắn duỗi tay, chèn dưới cổ tôi, dễ dàng ôm chặt rồi tiện thể kéo tôi vào lòng. Mặc dù nằm thế rất ấm nhưng tôi có cảm giác khó chịu, thiu thiu ngủ một lúc, cuối cùng không chịu được, bèn bảo:

- Đừng phả hơi sau gáy thiếp...

Hắn không nói gì, tiếp tục hôn lên gáy tôi. Như thể có con cún con đang cắn mình, cứ ngứa ngáy mà tê tê, tôi đẩy phắt hắn ra:

- Đừng cắn nữa, cứ cắn thế, thiếp không ngủ được.

Thay vì trả lời, hắn chuyển sang cắn vành tai tôi. Gì chứ tôi sợ nhất là buồn ở tai, cười ngặt nghẽo một lúc đã nhũn cả người, hắn tranh thủ kéo dây áo, tôi tỉnh ngủ ngay tức thì.

- Chàng làm gì thế?

Lúc Lý Thừa Ngân sấn tới hôn môi, tôi mới vỡ lẽ, bất thình lình tung cho hắn một cú đạp:

- Này!

Suýt thì hắn lộn cổ khỏi giường, mùng màn vắt ngang mặt, hắn vật lộn một hồi mới gỡ được đống nhùng nhằng ấy xuống, rồi bực dọc, trợn mắt với tôi:

- Nàng bị làm sao đấy?

- Chàng muốn... làm... việc kia... thì đi mà tìm Triệu Lương đệ ấy!

Đừng mơ tôi chịu làm thế thân cho Triệu Lương đệ. Tuy tôi thích Lý Thừa Ngân thật đấy nhưng còn lâu mới đồng ý để hắn làm chuyện này với mình.

Lý Thừa Ngân chợt cười rộ lên:

- Thì ra là ghen!

Tôi trừng mắt:

- Ai ghen? Chàng bớt kiểu “tự làm tự chịu” đi!

Lý Thừa Ngân bắt bẻ tôi ngay lập tức:

- Là “tự mình đa tình” chứ!

Tôi lựa thành ngữ lúc nào cũng trật lất. Nhưng nghe hắn nói thế, tôi phấn khích hẳn lên:

- Chàng tự biết thế là tốt! Đi tìm Triệu Lương đệ của chàng đi, hoặc Tự Bảo lâm ấy, chắc hẳn người ta đang ngóng chàng lắm đấy!

- Còn nàng? Nàng không mong ta đến à?

- Thiếp có người mình thích rồi!

Trong lòng tôi chợt dâng nỗi chua xót ngậm ngùi, chẳng qua người tôi thích lại không thích tôi, hơn nữa, bây giờ tôi còn đang chống chế trước mặt chàng ta đây.

- Thiếp mong chàng đến làm gì! Thích ai, chàng cứ đi tìm người đó. Cứ cưới thêm tám hay mười Lương đệ, Bảo lâm nữa cũng được, thiếp không bao giờ để bụng.

Sắc mặt Lý Thừa Ngân sa sầm thấy rõ. Trước đây nhiều lần tôi nhắc đến Triệu Lương đệ nhưng mặt hắn cũng không khó đăm đăm thế này. Hồi lâu sau, hắn bất ngờ buông tiếng cười khảy:

- Đừng tưởng ta không biết. Chẳng lẽ là Bùi Chiếu?

Tôi cứng họng nhìn hắn chằm chằm.

- Đừng quên mình là ai! Nàng là gái đã có chồng. À, ta biết rồi, đằng nào thì người Tây Lương các nàng cũng quen thói bại hoại rồi, bẽ mặt có là cái gì? Suốt ngày trốn khỏi cung, nhong nhong ngoài đường với Bùi Chiếu, có chút thể diện cũng không biết giữ!

Tôi không ngờ hắn lại biết chuyện tôi xuất cung, càng khó lường hơn là hắn tường tận cả việc tôi đi uống rượu với Bùi Chiếu. Tôi thẹn quá hóa giận:

- Chàng cưới hết người này đến người nọ thì còn nói ai! Thiếp ra ngoài chơi đấy nhưng chẳng làm chuyện gì xấu cả, vả lại giữa thiếp và Bùi Chiếu hoàn toàn trong sạch...

Hắn cười phá lên:

- Hẳn rồi. Bùi Chiếu có gan to bằng trời cũng chẳng dám nhập nhằng với nàng. Hơn nữa, hắn sắp lấy Lạc Hy rồi, Công chúa thiên triều chúng ta không giống loại con gái Tây Lương các nàng, thật là… sinh ra đã thích thói lông bông!

Nghe được mấy chữ cuối cùng, tôi nổi cơn tam bành, nhảy chồm lên vung tay tát hắn. Hắn nhanh nhẹn né được, cái tát sượt qua cằm. Người tôi run lên vì giận:

- Loại người suốt ngày léng phéng với cả đám con gái như chàng thì sao hả? Đã bao giờ ta thèm nói gì chưa? Ừ thì ta và Bùi Chiếu từng uống rượu với nhau vài lần đấy, chàng là cái thá gì mà dám vênh váo với ta? Con gái Tây Lương thì sao nào...? Hạng người như chàng cũng chỉ cậy đông hiếp yếu... Năm xưa, nếu phụ hoàng chàng không ép cha ta phải cầu thân, liệu cha ta có nỡ để con gái đi lấy chồng ở nơi xa xôi thế này không? Chẳng qua là loại chó cậy gần nhà, bằng không ta thèm lấy chàng à? Đàn ông Tây Lương có ai thua chàng nào? Chàng tưởng ta thích lấy chàng lắm à? Tưởng ta thích làm Thái tử phi lắm à? Người ta thích ấy à, giỏi hơn chàng một nghìn, một vạn lần! Đến cọng tóc của người ta, chàng cũng không bì nổi...

Lý Thừa Ngân tức lắm, hắn chẳng thèm mặc áo đã hầm hầm lao xuống giường, sau đó đi thẳng ra cửa rồi quay ngoắt lại, nói:

- Nàng yên tâm! Sau này ta không thèm đến nữa, cứ thoải mái tơ tưởng tới cái gã tốt hơn ta một nghìn, một vạn lần ấy đi!

Chắc hắn bực lắm, đến giày còn để lại đây, chẳng hiểu đi chân trần về kiểu gì nữa?

Tôi kéo chăn trùm kín đầu, bụng dạ cồn cào mãi không thôi. Tôi đuổi Lý Thừa Ngân đi, bởi tôi biết hắn thích Triệu Lương đệ. Tôi chẳng rộng lượng đến nỗi, biết rõ trái tim kia không có bóng dáng mình, song vẫn để hắn được thể gần gũi. Thà hắn cứ như trước kia, thờ ơ, lãnh đạm với tôi còn hơn. Phận nữ nhi đáng thương thế đấy, chỉ vì hắn đẩy tôi, đỡ hộ tôi một nhát kiếm của gã thích khách nọ mà đã khiến tôi liêu xiêu. Nếu hắn cứ ôn tồn, dịu dàng thế này, không biết chừng cả đời này tôi khó dứt được hắn. Lúc đó tôi sẽ đáng thương biết bao, ngày qua ngày mong chờ mòn mỏi, hy vọng hắn bố thí cho mình một cái nhìn, và rồi sẽ chẳng khác gì đám con gái Vĩnh Nương từng kể, ngày lại ngày ngong ngóng chờ mong… Ôi mòn mỏi...

Không thể để mình sa chân vào bước đường đáng thương ấy được...

Tôi ngồi thao thức tới khuya, sáng ra ngủ quên, may có Vĩnh Nương gọi dậy. Tôi vội vàng chải đầu, thay quần áo rồi vào cung. Dạo gần đây, tình hình sức khỏe của Thái hoàng thái hậu đã ngày một tốt lên, thấy tôi tới, người phấn khởi ban một bát cháo giống bát người đang ăn.

Chẳng hiểu bát cháo ấy bỏ gì mà có vị lờ lợ, tôi nuốt mấy thìa mà bụng dạ cồn cào, vô cùng khó chịu.

Thấy mặt mày tôi kém tươi tỉnh, Vĩnh Nương vội vàng dâng trà. Bụng dạ cồn cào rất khó chịu, tôi không thiết uống trà, thì thào với Vĩnh Nương:

- Ta buồn nôn...

Thái hoàng thái hậu đã bước sang tuổi bảy mươi song tai vẫn rất thính, tôi nói nhỏ thế mà người vẫn nghe được:

- Hả? Buồn nôn à?

Không đợi người ra lệnh, đám cung nữ đã xúm lấy, cần ống súc miệng có ống súc miệng, cần nước có nước, cần khăn bông có khăn bông, người vỗ vai, kẻ dâng lồng hương. Ở cung Thái hoàng thái hậu quen dùng long diên hương, ngửi mùi ấy tôi cứ thấy lợm giọng, nhất là khi lồng hương để sát bên người, khói xộc thẳng vào mũi, tôi không kìm được nhưng chẳng nôn được gì ngoài ít nước. Vĩnh Nương bưng hoa lộ cho tôi súc miệng. Sau phen sốt vó ấy, Thái hoàng thái hậu nôn nóng giục giã:

- Mau truyền ngự y!

- Ấy, dạ thôi...

Chắc tại đêm qua bị nhiễm lạnh đây mà. Lý Thừa Ngân bỏ đi xong, tôi ngồi bần thần tới khuya, quên không đắp chăn. Sáng dậy thấy bụng đau âm ỉ, bây giờ đã chuyển sang tưng tức. Tôi thưa:

- Cháu chỉ là ăn nhầm...

Thái hoàng thái hậu mừng ra mặt:

- Truyền ngự y mau! Chắc mẩm tám phần là có tin vui, cháu đừng ngại! Đơm hoa kết trái âu là lẽ thường tình, có gì mà phải ngượng! Đúng rồi, truyền cả Khâm thiên giám[49] nữa, cháu nói xem, đứa bé này nên đặt tên là gì nhỉ...

[49] Khâm thiêm giám là cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.

Tôi... tôi... suýt thì nôn ra máu... Không ngờ Thái hoàng thái hậu lại nóng vội tưởng tôi có tin vui, nhưng vấn đề là... chúng tôi đã làm gì đâu mà có em bé chứ...

Ngự y chẩn đoán tôi bị nhiễm lạnh, lại ăn phải cháo thịt hươu nên mới buồn nôn. Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ thất vọng thấy rõ, quay sang hỏi đám người hầu:

- Thái tử đâu?

- Khởi bẩm, sắp tới đại lễ Nguyên thần nên hôm nay Điện hạ đã vào Trai cung[50]...

[50] Trai cung là nơi vua vào nghỉ ngơi trai giới trước khi làm tế lễ.

Thái hoàng thái hậu đột nhiên nổi giận, dằn mạnh tay xuống bàn:

- Trai cung cái nỗi gì! Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất! Phụ hoàng nó xưa kia, bằng tầm tuổi này đã là cha của ba đứa con trai! Nó hai mươi tuổi đầu rồi mà chưa lên chức cha! Triệu Lương đệ kia cả ngày quấn lấy nó, vậy mà đến quả trứng cũng không biết đẻ như thế nào! Lại còn ả Tự Bảo lâm nọ, đang yên đang lành có đứa con, nói mất là mất ngay được! Cứ thế này, bao giờ ta mới được bồng chắt? Lẽ nào nó muốn ta chết mà không nhắm được mắt?

Trước cơn thịnh nộ của Thái hoàng thái hậu, người trong điện vội quỳ sụp xuống, nơm nớp nói không thôi:

- Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận!

Nhưng càng nói càng khiến Thái hoàng thái hậu bực tức:

- Người đâu! Truyền Lý Thừa Ngân đến gặp ta! Ta không tin ta không nói nổi nó, càng không tin đến sang năm mà ta vẫn chưa có chắt bồng!

Thái hoàng thái hậu chỉ đích danh cả họ lẫn tên Lý Thừa Ngân giống tôi. Có điều, Thái hoàng thái hậu gọi hắn tới để mắng mỏ, lúc về thể nào hắn cũng đổ cho tôi tội sàm tấu, chưa biết chừng chúng tôi lại sắp có trận cãi vã nảy lửa rồi.

Cãi thì cãi, tôi chẳng sợ.

Nhưng thật không ngờ, Thái hoàng thái hậu lại nghĩ ra cách đó. Lý Thừa Ngân đến nơi, thay vì mắng nhiếc thậm tệ, Thái hoàng thái hậu lại ôn tồn hỏi:

- Tắm gội, xông hương rồi chứ?

Tắm gội, xông hương là những việc bắt buộc phải làm trước khi nhập Trai cung, Lý Thừa Ngân chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, bèn đáp:

- Vâng ạ!

Thái hoàng thái hậu nói:

- Vậy thì tốt! Số cháu may lắm đấy, mấy ngày sau cháu không cần phải thanh tịnh ăn chay nữa, nói gì thì nói, liệt tổ liệt tông cũng không nỡ trách cứ. Người đâu, đưa Thái tử Điện hạ và Thái tử phi đến điện Thanh Vân, chưa có lệnh của ta, không được phép mở cửa!

Tôi ngẩn người, đám cung nữ cứ thế lôi lôi kéo kéo, bằng mọi cách phải đưa bằng được hai chúng tôi vào điện Thanh Vân. Cánh cửa đóng sầm lại, tôi ra sức đẩy, cánh cửa vẫn trơ lì không mở ra.

Lý Thừa Ngân lạnh lùng nguýt tôi, tôi quay ngoắt lại trừng mắt với hắn.

Hắn rít lên hai chữ qua kẽ răng:

- Đê tiện!

Tôi bực mình:

- Mắc mớ gì đến thiếp? Chàng mắng cái nỗi gì?

- Nếu nàng không huyên thuyên trước mặt Thái hoàng thái hậu thì làm gì có chuyện người bắt nhốt chúng ta?

Tôi tức mình mặc kệ hắn. May mà trong điện rất ấm áp, tôi ngồi xuống cạnh bàn, xòe bàn tay, thà chơi với ngón tay mình còn hơn cãi vã với hắn.

Chúng tôi bị nhốt nửa ngày trời, trông ráng chiều dần buông, có cung nữ đưa cơm canh, trà nước qua cửa sổ. Không đợi tôi kịp thốt lên, cửa sổ đã đóng sầm ngay trước mặt.

Thái hoàng thái hậu ắt đã cấm mọi người không được phép tiếp chuyện chúng tôi. Tuy đăm chiêu, ủ dột, song cơm thì vẫn phải ăn. Ngồi không nửa ngày, bụng đói cồn cào, lại còn có hai món mà tôi thích nữa chứ, tôi tự đơm cho mình một bát đầy, đánh chén ngon lành. Thoạt đầu, Lý Thừa Ngân ngồi yên không nhúc nhích, sau đó xem chừng cũng đói, vả chăng mâm cơm có bát bánh canh vừa miệng, bảo sao hắn cũng ăn no căng bụng.

No cơm ấm cật sinh... sinh ra... chán ngắt...

Tôi đi tới đi lui trong điện, cuối cùng nhặt mấy hòn sỏi trong bồn cây, bắt đầu bày trò chơi cờ một mình.

Chẳng rõ chơi được bao lâu, chậu sưởi trong điện không có người thay than, chỗ củi tàn cứ thế lụi dần.

May thay trong điện vẫn còn chậu nữa, tôi chuyển chỗ chơi lên giường, nằm trong chăn rất thoải mái, chỉ tiếc chưa chơi được bao lâu, nến cũng tắt luôn.

Ngoài sân có nến, tôi lập cập toan đi lấy, nhưng vừa đi được mấy bước đã thấy lạnh cóng, bèn kéo luôn cái chăn choàng lên người rồi mò ra ngoài. Thấy Lý Thừa Ngân ngồi ở đằng kia, tôi trùm chăn kín mít, lấy được nến liền tót vào luôn, rảo được mấy bước, nghĩ thế nào lại hỏi:

- Chàng ngồi đấy không thấy lạnh à?

Chẳng buồn liếc tôi lấy một cái, hắn rít lên hai tiếng:

- Không lạnh!

Ơ!

Sao giọng hắn lại run run thế nhỉ?

Một tay tôi túm chặt tấm chăn đang choàng, tay kia nâng giá nến lên soi mặt hắn, chỉ soi thôi chứ có làm gì đâu mà hắn cũng giật mình hoảng hốt.

Dưới tiết trời lạnh giá, trán hắn đẫm mồ hôi, mặt mũi đỏ gay như phát sốt.

- Chàng sốt đấy à?

- Không!

Thấy hắn run rẩy, tôi bèn đặt giá nến xuống, đưa tay sờ trán hắn. Hắn mà ốm thật thì còn gì bằng, chỉ cần hắn đổ bệnh, Thái hoàng thái hậu sẽ thả chúng tôi ngay lập tức.

Tôi mới khẽ chạm vào trán hắn thế thôi, hắn đã khẽ rên rỉ, cánh tay vươn ra tóm gọn tay tôi, kéo phắt tôi vào lòng. Đôi môi ấy nóng giãy, hắn hôn tôi trong cơn run rẩy, cứ ngấu nghiến khiến tôi không thở nổi. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt làm tôi ngờ ngợ, nhưng sự ngỡ ngàng ấy vụt qua rất nhanh, bất thình lình hắn đẩy tôi ra, nghiến răng nói:

- Trong canh có thuốc.

Thuốc gì? Canh gì có thuốc?

Sao có thể chứ! Thái hoàng thái hậu thương đứa cháu trai này lắm, làm gì có chuyện người cho hắn ăn mấy thứ linh tinh.

Vả chăng bát canh thừa còn nguyên trên bàn, tôi hít hà một hồi, ngửi chán chê vẫn chẳng thấy gì. Lý Thừa Ngânđột nhiên ôm chặt lấy tôi từ phía sau, hắn rà môi lên vành tai tôi.

- Tiểu Phong...

Toàn thân tôi bủn rủn trong vòng tay hắn, cũng không hiểu vì sao, vì những cái hôn nơi vành tai, hay vì hắn đã gọi tên tôi…

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi, trước đó toàn “ê”, “này”... Mà… sao hắn biết tên tôi nhỉ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3