Bố già trở lại - Phần II - Chương 09 - Phần 2
“Không cần phải thế đâu,” Michael nói. “Trong tương lai, chúng tôi sẽ không khai tâm cho thành viên nào nữa. Tôi đang dần dần li khai khỏi mọi chuyện chúng tôi sở hữu ở New York. Những công cuộc kinh doanh mà tôi sẽ điều hành ở đây sẽ hoàn toàn hợp pháp. Tôi chờ mong sự hợp tác của ông - hoặc ít nhất thì ông cũng không can dự vào - khi chúng tôi đã đưa mọi chuyện đến điểm đó. Như ông biết đấy, tôi chưa bao giờ có kế hoạch dự phần vào công việc của cụ thân sinh tôi. Chính ông cụ cũng không muốn thế. Như tôi đã nói, chỉ là tạm thời thôi. Chúng tôi sẽ mở một casino mới tại Hồ Tahoe và chúng tôi dự định sẽ điều hành nó một cách hoàn toàn công khai, hợp pháp khiến cho cả một đội quân cớm, thêm một đội quân Cục Thu Thuế Nội Địa và người của Ủy Ban Cờ Bạc có thể sống tại đó cả ngày lẫn đêm cũng chẳng tìm thấy tì vết gì.”
Russo cười lớn. “Chúc ‘đạo ù ù’ may mắn!” (Good fucking luck!)
“Chúng tôi đoan quyết như thế với tất cả sự thành thật,” Michael nói. “Và bây giờ chúng tôi xin phép phải ra đi. Cho tôi được xin lỗi. Quả là niềm vui cho chúng tôi khi có được quý vị là khách mời. Chúng tôi trông chờ gặp lại quý vị tối nay.”
Tom Hagen mở cửa vào văn phòng dưới tầng hầm của Enzo Aguelo, một bạn cũ của Gia đình Corleone và bây giờ là sếp ngành bánh ngọt, bánh nướng của casino. Cả ba người bên trong - hai capos mới thụ phong, Rocco Lampone và Pete Clemenza, cũng như thủ trưởng đội bảo vệ, Al Neri - ngày hôm qua đã cùng nhau ở Detroit, dự đám cưới con trai của Pete. Mọi con mắt trong phòng đều đỏ ngầu. Lampone mới ba mươi nhưng trông già hơn cả mười tuổi. Anh ta phải dùng đến cây gậy kể từ lúc anh ta được gửi về nhà từ Bắc Phi với một Anh Dũng Bội tinh và mất đi xương bánh chè trái. Clemenza thở hổn hển do cố gắng đi ra khỏi ghế. Hagen vẫn luôn nghĩ về ông ta như một trong những ông béo không tuổi, nhưng giờ đây chợt thấy ông già đi như cỡ ông bảy mươi.
Lẽ ra họ đã gặp nhau trong một phòng ở lầu trên, nhưng văn phòng của Enzo có những lợi thế là trông khiêm tốn, gần với kho lương thực, và một trăm phần trăm an toàn - một boong - ke toàn bằng những khối than rắn mà với sự trang bị tốt nhất mà tiền có thể mua được, Neri đã quét sạch mọi thiết bị nghe lén. Neri ngồi vào chỗ của mình trong sảnh, khép cửa lại phía sau mình.
“Fredo đâu rồi?” Clemenza hỏi.
Mike lắc đầu.
“Anh ấy ổn thôi,” Hagen nói. “Máy bay anh ấy bị trễ. Bão ở Detroit. Anh ấy sẽ đến trong ngày mai.”
Clemenza và Lampone nhìn nhau. Họ ngồi xuống trên những chiếc ghế xếp kim loại nặng chung quanh chiếc bàn màu xám bạc của Enzo.
“Tôi chẳng muốn nói chuyện này đâu,” Clemenza lên tiếng,” nhưng tôi nghe những chuyện kì quái nhảm nhí về Fredo, mà tôi ghét nói ra.” Các cận vệ mới của Fredo đến từ đội quân dưới quyền Clemenza.
“Ông có ý nói gì?” Mike thắc mắc.
Clemenza xua tay. “Tin tôi đi, chuyện đó quá vụn vặt và buồn cười để phải bàn luận nhiều, và từ những gì tôi nghe được thì chuyện đó đến từ đám con nghiện, đám da đen, do vậy anh có thể lờ đi chín mươi chín phần trăm chuyện đó ngay từ bây giờ. Nhưng vấn đề là, chúng ta đều biết rằng anh ta - ” Clemenza nhăn mặt, như thể ông đang phải chịu đựng một vị thượng khách đang xì ra hơi ngạt thối um! “Ờ, tôi không phải là người đi thuyết giảng về một cuộc sống điều độ, thanh đạm, nhưng anh ấy có vấn đề với ma túy và chuyện đồng tính - ”
“Điều độ, thanh đạm. Ối chà kinh quá! Ông học ở đâu ra ba cái từ hàn lâm kinh điển nghe ghê thế?” Mike nhướng mày lên hỏi.
“Thì tôi gửi thằng nhóc của tôi đến cái trường danh giá mà anh cũng từng theo học đó, Mike à, nhờ đó tôi cũng học lóm lại từ nó dăm ba chữ thiên trời địa đất để thỉnh thoảng đem chộ thiên hạ chơi!” Ông nháy mắt rồi cười khà khà.
Thế là cả đám cười theo, rồi mọi người tản ra ai làm việc nấy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Hagen làm luật sư cho một công ty, thì đối với một hội nghị mà tầm quan trọng chỉ bằng nửa hội nghị này thôi và chuyện đi vào chi tiết chì bằng mười phần trăm thôi, thì cũng đã có cả một đội quân thư kí, viết tháu như điên, vậy mà một nửa những gì đã được nói cũng bị rơi rụng đâu đó hay bị méo mó biến dạng tam sao thất bổn. Còn ở đây, những người này tất nhiên là không viết ra điều gì và mặc dầu mệt lử đến đứ đừ, vẫn có thể được tin cậy sẽ nhớ như in mọi chuyện. Họ đã trải qua ba giờ để bàn bạc và thông qua bao chuyện cũ, chuyện mới, sau đó thưởng thức món bạch tuộc nướng và món pasta e fagioli (xúp hầm đậu).
Họ bàn luận về sự thiệt hại mà cuộc chiến với hai gia đình Barzinis và Tattaglia đã giáng xuống những lợi ích kinh doanh của Gia đình. Họ bàn luận về những thỏa hiệp thực hiện với bà vợ và gia đình của Tessio, kẻ phản bội đáng trách nhất và bất ngờ nhất, vốn là bạn chí cốt của Vito Corleone từ thời mới lớn, và bàn đến những nhu cầu y tế, tang lễ, tài chánh gia đình cho những tổn thất về người và của khác của tổ chức. Họ bàn về chiến thắng của ý kiến sai lầm nhưng được loan truyền rộng rãi - nơi Sở Cảnh sát New York và trong báo chí, trong các gia đình tội ác khác, nơi hầu hết mọi người bên ngoài Gia đình Corleone - rằng cả hai người, Tessio và tên vũ phu hay đánh vợ Carlo, em rể của Mike và là tên sát nhân trên thực tế của ông anh vợ Sonny, đã bị giết bởi những người do Barzini hay Tattaglia phái đi. Trên cùng của chuyện này, người của Gia đình Corleone trong Văn phòng Biện lí New York (vốn là bạn học của Mike ở Dartmouth) đã lên kế hoạch đưa ra một loạt những cáo trạng trong tuần này quy tôi các thành viên của Gia đình Tattaglia về cuộc ám sát Emilio Barzini và quy tội các thành viên của Gia đình Barzini về cuộc ám sát Phillip Tattaglia. Ngay cả nếu, như có thể là thế, những việc bắt bớ này không đưa đến việc xác nhận tội, thì FBI cũng sẽ xem xét vấn đề sâu sát hơn và thường xuyên để mắt canh chừng. Bọn cớm địa phương - mà hàng trăm anh đã phải chịu thiệt từ thu nhập bị mất đi, cũng nhiều như lợi tức của bất kì tay cá mập cho vay nặng lãi nào - sẽ lại vui sướng vì có lại nguồn thu như thường lệ. Khoảng thời gian lưu ý ngắn ngủi của công chúng sẽ nhanh chóng quay về với chuyện cơm áo gạo tiền hàng ngày, như thường vẫn thế. Xét đủ mọi lẽ, cuộc đình chiến hiện hành có thể trở thành một nền hòa bình thực sự, tương đối lâu dài.
“Cứ mỗi mười năm, Clemenza nói, nhún vai. “Chúng ta gặp những chuyện này và sau đó chúng ta quay trở lại với công việc.” Ông ta tìm thấy nguyên cả một hộp tăm xỉa răng nơi bàn giấy của Enzo và lại nhai một cây tăm mới cứ mỗi vài phút. Những người khác ai nấy cũng đều đang phì phèo xì - gà hoặc thuốc điếu. nhưng bác sĩ của Clemenza đã bảo ông phải thôi hút. Ông đang cố bỏ thói quen đó. “Giống sự đều đặn hoàn hảo của chiếc đồng hồ. Đây là lần thứ tư tôi bỏ hút, không biết có dứt hẳn được không. Đúng lànhớ ai như nhớ thuốc lào, đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Bố khỉ! Coi đơn giản thế mà khó thật!”
Mọi người đều đã, qua nhiều năm, nghe cái lí thuyết này của Clemenza. Chẳng ai có ý kiến gì.
“Này,” Clemenza tiếp tục. “Vậy anh nghĩ rằng đó là cái gì chúng ta được sao, Mike, Hòa bình? “Ông ta còn hùng hồn vung cái tăm xỉa răng ra như một điếu xì - gà. “Chúng ta có cần phải kêu gọi đến một cuộc hội nghị của Ủy ban Tối cao không?”
Michael gật đầu, để tập trung tư tưởng hơn là để xác nhận. Hagen biết rằng Michael suýt trình bày cho Ủy ban một danh sách những người sẽ được khai tâm tối nay. Có lẽ điều cuối cùng mà anh muốn là Ủy ban gặp nhau. Nhưng mặt anh không biểu lộ điều gì. “Rocco?” anh nói, nghiêng đầu và đưa lòng bàn tay ra: mời anh.
Khoảng lặng kéo dài đó - Hagen ghi nhận và rất có ấn tượng - làm cho có vẻ như là Michael đang dành suy nghĩ nghiêm túc cho vấn đề và rồi tham khảo một tư vấn đáng tin cậy. Nếu như Sonny còn sống và hiện đang đảm nhiệm trọng trách, chắc là anh ta đã nói oang oang ra những gì mình suy nghĩ và tự hào về tính quyết đoán của mình. Còn Michael đã thừa kế và mài sắc thêm tài năng tạo sự đồng thuận của bố mình.
Rocco Lampone rít một hơi dài xì - gà. “Đó là một vấn đề quan trọng, phải không nào? Làm thế nào chúng ta biết được là chiến tranh đã qua đi trừ phi có người nào đó đi ra từ cuộc chiến và xác nhận như thế, đúng không?”
Michael đan các ngón tay vào nhau và không nói gì, mặt chàng ta hoàn toàn vô cảm. Ủy ban Tối cao đảm nhận chức năng của một ủy ban hành pháp của hai mươi bốn gia đình tội ác trên khắp nước Mỹ, với các vị “chưởng môn nhân” của bảy hoặc tám Đại gia hàng đầu chấp thuận phê duyệt tên của các thành viên mới, các capos mới, và các ông chủ mới (hầu như luôn luôn là được duyệt) và chỉ làm trọng tài cho những xung đột nan giải nhất. Ủy ban gặp nhau càng ít thường xuyên càng tốt.
“Tôi đồng ý,” cuối cùng Lampone nói,” chúng ta có được hòa bình. Chúng ta đã nhận được lời cam kết của Joe Zaluchi. Của Molinari, Leo Người Bán Sữa, Tony Mặt Sắt Đen Sì. Song tất cả chỉ có mình Molinari là ở trong Ủy ban, phải không? Forlenza nghiêng về phía chúng ta, đúng không? Sao chưa nghe Át Chủ Bài nói lời nào vậy?”
“Chưa,” Hagen nói. “Geraci chỉ vào đây sau khi họ kết thúc cuộc đấu đá kia.”
“Chuyện đó chắc rồi,” Rocco nói. “Tôi nói Geraci, không nói chuyện đấu đá..”
Clemenza vỗ tay xuống mặt bàn kim loại bốn lần và nhướng mày lên.
“Dầu sao, Forlenza cũng sẽ là người thứ năm,” Rocco nói. Chúng ta vẫn còn nghĩ rằng Paulie Fortunato là Ông Trùm mới của Barzinis chứ?”
“Vâng, chúng tôi nghĩ thế,” Hagen nói.
“Vậy là được sáu người. Ông ấy là người biết điều, và thêm nữa là ông ta gần gũi với cánh Cleveland hơn Barzini. Nói cách khác, ông ấy sẽ làm những gì mà Ông Trùm Do Thái làm. Như thế là trừ ra những người khác.” Thay vì phát âm tên của Tattaglia, Rocco làm một cử chỉ tục tĩu kiểu Sicily. Những bất đồng giữa anh ta với gia đình Tattaglias có tính riêng tư, theo bản năng, phức tạp và khá là nhiều. Anh ta từng là người bắt gặp Phillip Tattaglia trong một bungalow ngoài Sunrise Highway, ở Long Island. Tattaglia đứng đó trần truồng trừ đôi bít tất ngắn bằng lụa, một con người rậm lông trong độ tuổi thất tuần, với một cô điếm tuổi teen nằm tênh hênh trên giường trước mặt lão ta, vắt ra tinh dịch trong khi lão cố phóng ra vào cái mồm đang há rộng của con bé. Lampone đặt bốn khoanh tròn vào cái bụng mềm của lão già. Tổ chức của Tattaglia rơi vào hỗn độn rối ren và người nắm lấy quyền lực tiếp theo, Rico, em của Phillip Tattaglia, đi ra từ một cuộc an dưỡng đầy tiện nghi ở Miami. Một con người như thế khó có khả năng nhứt quyết nuôi chí báo thù rửa hận, thế nhưng một Tattaglia thì vẫn là một Tattaglia.
Khi Mike không nói gì, Lampone cau mày giống như một cậu học trò quyết định làm vừa lòng thầy. Mike là người trẻ nhất trong phòng này, là Ông Trùm trẻ nhất nước Mỹ, vậy mà tất cả những người khác đang căng cứng để tự chứng tỏ mình với chàng ta. Anh đứng lên và đi đến một chỗ của bức tường nơi có lẽ một cửa sổ từng có mặt nếu như từng có một cửa sổ ở đó. “Anh nghĩ sao, Tom?”
“Không nên có hội nghị Ủy ban,” Hagen nói, “không có, nếu chúng ta có thể tránh được.” Hagen, khi còn là consigliere cho Vito, là người duy nhất trong bọn họ từng dự một hội nghị như vậy. Anh cũng là người duy nhất từng tham dự một hội nghị càng hiếm hoi hơn của mọi Gia đình, điều mà việc triệu tập một hội nghị của Ủy ban sẽ dãn nở thành. “Lí do là, chỉ trong năm nay đã có đến ba thành viên của Ủy ban qua đời. Với số người mới đông đảo như thế, nếu họ gặp nhau, họ sẽ hình dung ra là có nên mời thêm Louie Russo hay không. Bất kì ai, về phương diện riêng tư, có thể nghĩ về lão ta như thế nào đi nữa, song với thế lực của Chicago như hiện nay, họ đều phải nói vâng. Nếu họ không gặp nhau, họ có thể câu nhử lão ta và nói rằng họ sẽ thông qua điều đó trong kì hội nghị tới. Một khi họ gặp nhau, Russo sau đó sẽ trở thành một thành viên của Ủy ban, điều đó có nghĩa là một lố những chuyện khác biệt có thể sẽ xảy ra. Những chuyện khó lường trước được.”
“Lão ấy càng già,” Clemenza nói, “thì cái lỗ mũi của lão ta trông lại càng giống cái con củ buồi!”
Câu đùa lãng xẹt đó lại khiến cho Mike thấy tức cười. Clemenza vốn có ngón sở trường đó với Vito, mặc dầu, nói thật là, dễ chọc cười Vito hơn là với Mike nhiều!
“Khi mới dính cái hỗn danh này thì lỗ mũi của lão ta mới chỉ bự thôi,” Clemenza khoái chí tán nhảm tiếp, vừa chọt que tăm xỉa răng thứ chín vào cái mồm nhỏ tròn vo của mình, “Bây giờ cái đầu mũi của lão đỏ ửng và được tạo dáng giống hệt cái đầu buồi. Còn hàng lông mày rậm kéo thành một bệt hình chữ nhất của lão? Không khác chi một đám lông “lờ”! Tôi nói đúng không, thưa quý vị? Quả thật, dung nhan của lão Mặt Đéo này đúng là một cuộc phô bày khiếm nhã của tính dâm tục sỗ sàng! Nói đến đây ông ta lắc đầu và dùng giọng Chicago đặc sệt để gào lên: “it’s da Chiacahgoo way” (Phong cách Chicago là thế đấy!).
Mọi người cười ồ, kể cả Hagen, mặc dầu trong ý nghĩ riêng tư anh ta vẫn tin rằng lí do mà các tay găng-x-tơ Ái Nhĩ Lan và Do Thái đã xoay xở để chuyển từ những danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao nhất đến các chức vụ đại sứ đó là họ (giống như bản thân Hagen) đóng thuế đều đặn cho Nhà nước, tất nhiên là có mức độ, theo cách tính toán rất chi li và sít sao đã trở thành phổ biến như... ca dao tục ngữ (Keo kiệt như dân Ái Nhĩ Lan, tính toán kĩ ai bằng lái buôn Do Thái). Cũng dễ hiểu là, phần đông dân Sicily, mà lòng nghi ngờ đối với chính quyền trung ương đã chảy trong huyết quản họ từ hàng bao thế kỉ, không hành động theo lối này. Và cũng đúng là thông lệ làm ăn của dân Sicily là tiền trao cháo múc hay là ăn bánh trả tiền rốp rẻng sòng phẳng, không cần phải giấy trắng mực đen gì cả mà chỉ theo nguyên tắc một lời nói là một đọi máu. Nói lời là phải giữ lời. Đại trượng phu nhứt ngôn kí xuất tứ mã nan truy. Còn anh muốn lật lọng ư? Thì... bụp! phụp! hay đoàng! đoàng! Đơn giản thế thôi! Chấp cả hàng trăm nhân viên Sở Lợi tức Nội địa làm việc xoay vòng đồng hồ trong cả hàng trăm năm đi nữa cũng đếch hình dung ra nổi một phần trăm của chuyện gì đang diễn ra. Còn điều này nữa: Các chính quyền không khác với bất kì kẻ nào hay bất kì cái quái gì nắm và sử dụng quyền lực to lớn. Chúng khao khát chiếm hữu phần của mình, hay đúng hơn, cái khoảng mà chúng nghĩ là phần của chúng. Cho nên, muốn được việc, bạn cần đấm mõm chúng, cần bôi trơn những cái mỏ diều hâu của bọn chúng. Ấy, đấy là một phần trong cái ván bài muôn mặt gọi là... nghệ thuật sống vậy!
Hoặc là giết chúng.
Họ bàn luận về một số các vấn đề thực tiễn cần điều nghiên kĩ để cho gia đình và những quyền lợi của nó lại có thể vận hành đầy đủ. Chỉ đến gần cuối Michael mới bàn luận những kế hoạch dài hạn đầy tham vọng mà anh và Bố Già, trong những tháng Vito dành để làm consigliere cho Michael, đã trù tính. Hagen cho mọi người biết về những cuộc bàn luận giữa anh với Ngài Đại sứ và vai trò của Gia đình trong kế hoạch của James Kavanaugh Shea tiến vào Nhà Trắng vào năm 1960. Họ cũng biết kế hoạch riêng của Hagen, không phải là không liên quan: chạy đua vào ghế Thượng nghị sĩ trong năm tới và chịu thất cử (vị thượng nghị sĩ kia thì vẫn... ở trong túi của Gia đình Corleone, dầu thế nào đi nữa), sau đó sử dụng tính hợp pháp được tạo ra bởi sự thua cuộc nhưng đáng kính để tạo thuận lợi cho Ngài Thống đốc bổ nhiệm anh vào một vị trí trong nội các bang. Đến năm 1960, Hagen sẽ chạy đua vào chức Thống đốc bang và thắng cử. Điều đó sẽ đưa Michael đến biên giới tối hậu của kinh doanh.