Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 08
Chương 8: Tách café của vợ
Mùng một Tết, ông trời mừng cho gia đình họ Vũ một cái phong bao lớn, nhưng khi mở cái phong bao ấy ra thì lại thấy toàn là hành tây, mùi của nó xộc lên khiến cả gia đình đầm đìa nước mắt. Những ngày ông Vũ Hải Sơn nằm trong bệnh viện, Yến Nhi và Hải Thiên cũng liên tục túc trực bố bên cạnh giường bệnh, cô con gái Tuyết Nghi nhục nhã vì chồng nên đi đứng lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống, trông đáng thương vô cùng. Khoảng bốn giờ chiều ngày mùng ba Tết, khi Yến Nhi đang thay ca cho mẹ chồng trông ông Hải Sơn thì bỗng nhiên cô để ý thấy ngón tay ông khẽ giật giật. Vừa nhìn thấy hiện tượng đó, cô lập tức ngồi bật dậy rồi chạy nhào ra ngoài gọi mọi người và bác sĩ, một hồi lâu sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, cuối cùng người ta cũng thấy ông Hải Sơn từ từ mở mắt. Thấy thế, cả nhà liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa nhìn thấy chồng thức tỉnh, bà Minh Tuệ liền ngồi sụp xuống bên thành giường, nắm lấy tay ông vừa khóc vừa trách móc, nhưng khuôn mặt ông vẫn bất động, chỉ đánh mắt nhìn ra xung quanh rồi dừng lại trên người cô con gái Tuyết Nghi. Ông nói bằng giọng thều thào nhưng nghiêm nghị.
- Thằng Hoàng Giang đâu rồi?
Tuyết Nghi đương đứng im bất động, những ngón tay ướt nhượt mồ hôi của cô đang đan chéo vào nhau một cách lo lắng thì bỗng nhiên buông thõng ra theo tiếng bố gọi, cô giật bắn cả mình, lóng ngóng ngước mặt lên nói líu ríu.
- Dạ… anh ấy không đến ạ!
Nghe con gái trả lời xong, ông bỗng im lặng một lúc, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại rồi thở dài một tiếng.
- Sau này đừng bao giờ để nó xuất hiện trước mặt tao nữa, nếu mày không muốn bố mày chết.
Tính đến hôm nay ông đã bất tỉnh được hai ngày rưỡi, tất cả mọi người trong nhà đều phải cố gắng hết sức hạn chế không để ông bị tăng huyết áp thêm lần nữa, vì vậy chẳng ai dám cho Hoàng Giang đến, mặc dù có cho thì anh ta cũng chẳng thèm đến. Sau khi “chất vấn” Tuyết Nghi, ông Hải Sơn lại tiếp tục quay sang nói với đôi vợ chồng trẻ bằng giọng như thăm dò.
- Hai đứa…
- Dạ?
- Định khi nào thì sinh cháu cho bố?
Vừa nghe bố hỏi đến đây, Hải Thiên liền giật bắn cả mình, tại sao cả bố lẫn mẹ đều quan tâm đến chuyện này thế nhỉ, họ mới lấy nhau chưa bao lâu mà! Sau đó, anh liền cười xuề xòa đáp.
- Hai năm nữa bố ạ.
- Hự… khụ khụ khụ… Bà nó ơi! Tim của tôi! Ư hự hự hự…
- Kìa bố! Bố làm sao thế!
Ông Hải Sơn vừa nghe con trai trả lời xong thì lập tức trợn mắt, ôm tim ho sù sụ khiến cả nhà sợ phát khiếp, mấy đứa con lập tức chạy nhào tới vuốt lưng vuốt ngực hỏi thăm bố, còn bà Minh Tuệ thì vội vàng đẩy mấy đứa ra cho chồng có không khí để thở. Sau đó, ông lại dùng ánh mặt đau khổ quay sang nhìn vợ rồi nói với giọng thảm thương.
- Nó định để tôi xuống hố rồi mới cho tôi nhìn mặt cháu đấy bà ạ! Khụ khụ!
- Chúng mày nghe thấy chưa! Lũ bất hiếu! Có mỗi đứa cháu mà cũng ki bo không đẻ cho vợ chồng tao là sao hả!
Lúc này Yến Nhi mới thấy rõ được giọng điệu chợ búa của người đàn bà chuyên làm nghề kinh doanh buôn bán, khi cô đang ú ớ tái xanh mặt mày chẳng biết nói gì thì may sao Hải Thiên lại vội vã đáp lời.
- Ôi bố mẹ ơi… Nhưng kinh tế của vợ chồng con vẫn chưa ổn định mà…
- Ôi trời ơi là trời! Ngày xưa nuôi nó có mỗi hai bầu sữa này thôi chứ có nhiều nhặn gì đâu! Sao bây giờ nó lại lật mặt nhanh như lật sách thế này ông ơi! Hu hu hu hu…
- Khụ khụ khụ khụ…
Đứng giữa tình cảnh bố thì ho, mẹ thì khóc hát bè… Nhi và Thiên thật chẳng biết phải ứng phó ra sao, chỉ còn nước miễn cưỡng ậm ừ vâng lời cha mẹ, bắt buộc phải hứa với hai ông bà là sẽ sớm sinh cháu cho họ trong một tương lai không xa.
…
Mùng mười Tết, Hải Thiên đã quay lại công ty làm việc còn Yến Nhi thì vẫn chưa nên cô được chồng “đặc cách” giao cho nhiệm vụ tối tân là phải ở bên cạnh bố chăm lo gần như hai tư trên hai tư. Hôm nay là ngày đầu tiên quay trở lại công ty sau hai tuần nghỉ lễ dài dằng dặc, cây đào vạn thọ mà cậu Tiến mua hôm hai mươi lăm nay mới nở bung ra chi chít những cánh hoa mỏng manh màu hồng xếp chồng lên nhau đẹp tuyệt. Mọi người vừa mới gặp nhau đã tay bắt mặt mừng, rồi liên tục chào hỏi bằng những câu chúc tết thông thường, nhưng không phải ai cũng nhận được lì xì. Thế mà ở riêng ở tổ thiết kế của Vũ Hải Thiên thì lại xảy ra một chuyện vô cùng náo nhiệt, cô thực tập sinh Hoàng Thiên Lý mới đến công ty từ năm tháng trước nay đã trở thành nhân viên ưu tú được mọi người - nhất là các ông anh trong công ty hết mực yêu mến bởi sự nhanh nhẹn và hòa đồng hiếm có của cô. Ở công ty, Thiên Lý luôn tỏ ra mình mà một người rộng lượng và cởi mở, thời gian thực tập cô thường xuyên bị bắt đi mua café và sai bảo làm những việc lặt nhặt, thế nhưng cho đến nay những thói quen ấy dường như đã ngấm vào con người cô, khiến mọi người không cần sai bảo thì cô vẫn tự giác đi mua café về lì xì cho mọi người. Đầu năm mới đến công ty mà đã nhận được một cốc café nóng hổi từ cô nhân viên xinh xắn trẻ đẹp thì còn gì bằng, các anh trong công ty vui lắm, anh nào anh nấy đều cười tít cả mắt, trên khuôn mặt to tròn bỗng chốc chỉ còn thấy mỗi hai đường chỉ cong veo. Tuy nhiên, không biết là vô tình hay cố ý mà đúng lúc phát café đến lượt của sếp Hải Thiên thì café trong giỏ của Thiên Lý lại bỗng nhiên hết sạch. Thấy vậy, Hải Thiên cũng khẽ chau mày giả bộ thất vọng một cái, mặc dù thật lòng anh cũng chẳng quan tâm lắm vì sáng nay Yến Nhi đã pha café cho anh rồi.
Trước sự thất vọng hời hợt của trưởng phòng, Thiên Lý cũng tỏ ra lúng túng một lúc, sau đó cô ấy liền tóm lấy tay anh, ngước mặt lên hớn hở nói.
- Ôi thôi chết… Lại là do em bất cẩn rồi! Hay là vậy đi! Trưa nay em mời anh một chầu café, được không?
- Thôi thôi… không cần đâu.
Thấy cô nhân viên mới tỏ ra quá đỗi nhiệt tình, nhớ đến vụ việc tối hôm trước, Hải Thiên khẽ rùng mình, rồi vội vàng xua tay từ chối, nhưng không ngờ Hoàng Thiên Lý lại quá đỗi mặt dày, càng bị từ chối thì cô ta lại càng nhõng nhẽo nhiều hơn.
- Sao thế được ạ! Ly café này là lì xì của em dành cho trưởng phòng mà. Các cụ nói rằng đầu năm mà từ chối lì xì là xui lắm đấy!
- …
Vậy là sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, trưởng phòng Hải Thiên cũng đành miễn cưỡng đồng ý cô nhân viên Thiên Lý, mặc dù bản thân anh cũng chẳng hiểu rút cục thì “cụ” nào đã nói thế?
Gần một giờ trưa, sau khi đã ăn cơm xong, Thiên Lý liền rủ Hải Thiên đến một quán café sang trọng ngoài trời gần công ty để đền bù. Khi ngồi xuống, lòng dạ cô cứ nhấp nhổm không yên, cảm thấy vô cùng phấn khích vì hiếm khi được ngồi riêng với trưởng phòng đẹp trai của mình. Vẻ nhí nhảnh nhưng cũng không kém phần sắc sảo của Thiên Lý phần nào cũng khiến cho Hải Thiên cảm thấy có đôi chút thú vị. Khoảng mười lăm phút sau, lại có một cặp tình nhân trẻ nữa khoác tay nhau bước vào, hai người họ một người trông rất cao, còn một người trông rất thấp, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể lờ mờ đoán được đó là Hải Long và Mai Lê. Sau khi vào quán, Mai liền chọn cho mình một bàn ở góc khuất phía sau bụi trúc cảnh, nhưng ngồi từ đây lại có thể nhìn ra bao quát xung quanh, trong lúc chờ đợi nhân viên mang đồ uống ra cho mình, cô lại chống cằm thơ thẩn nhìn sang mấy bàn bên cạnh, rồi bất ngờ giật bắn cả mình khi thấy Hải Thiên đang cười nói vui vẻ với một cô gái lạ ở bàn đối diện. Thấy thế, Mai liền lập tức cúi gục mặt xuống rồi kéo Hải Long nép gọn vào góc trong, sau đó mới dùng giọng bí hiểm thì thào nói với anh.
- Ôi trời! Anh xem kìa!
Thấy Mai tự dưng cúi gập người xuống, tỏ vẻ nguy hiểm, Long chẳng hiểu gì nhưng cũng vội vàng né sát người vào bên trong bụi cây, rồi lấp ló thò mặt ra ti hí mắt nhìn sang bàn đối diện, đập ngay vào mắt anh là bộ ngực căng tròn của một cô gái mặc đồ ôm bó sát đang ngồi chống cằm cười nói vô cùng duyên dáng, thấy thế, Long liền nuốt nước bọt rồi nói.
- Ôi mẹ ơi! Ngực to thế!
- Ngực to cái đầu anh ý! Lúc nào cũng chỉ thấy ngực thôi! Đấy! Ngực to đấy! Giỏi thì đi theo cô ta!
Bị Mai mắng oan uổng, Long tức tối vô cùng, nhưng không ngờ trong lúc Mai mắng mỏ anh lại tập trung quan sát được nốt cả người đàn ông phong độ ngồi đối diện cô gái trẻ kia.
- Ơ… chẳng phải kia là anh Hải Thiên sao?
- Hừ. Cuối cùng thì cũng nhận ra được anh em tốt của mình rồi đấy nhỉ!
Nghe Mai nói mỉa, Long lại thở dài, rồi trực đứng dậy định bước ra nói chuyện, nhưng Mai lại nhanh như cắt tóm lấy tay anh, lôi tuột xuống trở về vị trí cũ, rồi thì thầm nói rất thận trọng.
- Anh để yên, đừng manh động. Để em gọi chị Yến Nhi tới.
...
Trong khi Hải Thiên còn đang “bận” nhận “lì xì” của cô nhân viên trẻ tuổi thì Yến Nhi cũng đang bận đi đổ nước tiểu cho bố chồng, vừa nhận được điện thoại của Mai Lê, bô nước tiểu đang cầm trong tay cô suýt thì rơi xuống đất, may mà lúc đó có bà Minh Tuệ vừa kịp thời bước tới. Vừa thấy mẹ, cô liền vội vàng chạy tới nhờ mẹ trông bố thay cho mình rồi bần thần phóng thẳng tới quán café mà Hải Thiên đang ngồi, cảm giác lòng dạ nặng trĩu rối bời… ruột gan cứ sôi lên hết cả. Khi nghe Mai nói, cô cứ mong rằng chắc là Mai nhìn nhầm, hay là hiểu lầm gì đó, nhưng khi tới nơi, thực sự tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình đang nói chuyện ríu rít với một cô gái trẻ, cô thực sự bất ngờ và choáng váng. Những gì đang diễn ra trước mắt giống hệt như một thước phim kinh dị quay chậm, mặc dù toàn là những cảnh mà không bao giờ cô muốn xem, nhưng khi xuất hiện lại khiến cô bất động đến nỗi không thể tự mình tắt màn hình đi, đành phải đứng đờ người ra xem trong sự thất vọng đang dâng lên đến tột cùng. Đúng lúc đó, Mai chợt để ý thấy Thiên Lý đương trực đứng dậy, thế là cô liền vội vàng kéo tay Yến Nhi chạy biến vào trong một phòng vệ sinh ngoài trời gần đó để nấp tạm. Không ngờ, đó cũng là điểm dừng chân tiếp theo của Thiên Lý.
Khi Thiên Lý vừa bước vào, Yến Nhi vẫn đang cứng đờ như hóa thạch, mặc kệ cô em gái Mai Lê đang không ngừng rửa tay rồi đánh mắt xỉa xói. Họ nói chuyện với nhau, lại giả như đang bàn về một chủ đề dở dang nào đó.
- Ôi cái con đấy sao mà rẻ rách thế chị nhỉ! Cái loại cướp chồng của người khác, đạp lên hạnh phúc gia đình của người phụ nữ khác mà sống ý… Cái loại đấy thì sớm muộn cũng gặp phải báo ứng thôi, không sung sướng hả hê được lâu đâu!
Nghe Mai nói mà tai Nhi cứ ù đi, thật sự lúc này cô không còn tâm trí để có thể hùa theo Mai xỉ vả người đàn bà ngoại tình với chồng mình đang đứng bên cạnh một chút nào nữa cả, cô chỉ tập trung rửa tay, nhưng rửa mãi, rửa mãi mà vẫn không thấy hết bẩn.
Hoàng Thiên Lý lúc này cũng đang tập trung trang điểm lại, nghe thấy giọng điệu ngoa ngoắt của cô gái thấp bé bên cạnh mình đập vào tai, mặc dù chẳng quan tâm mấy nhưng cũng phải vô thức quay sang nhìn… rồi vô tình… ánh mắt cô chợt dừng khựng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ trẻ măng, xinh đẹp nhưng vô hồn đang kì cọ tay mãi không thôi kia. Mọi ký ức dường như đã ngủ vùi nay bỗng chốc ồ ạt hiện về trong trí nhớ của cô, chỉ trong tích tắc cô đã nhanh chóng lật lại đến trang ký ức mà mình cần tìm kiếm, khoảnh khắc cô đưa anh về, khoảnh khắc chiếc ví màu nâu da bò trong túi quần anh rơi ra trên mặt ghế taxi, khoảnh khắc cô tò mò nhặt chiếc ví ấy mở ra xem, rồi đập vào mắt cô chính là hình ảnh một cô gái tóc dài, mái chéo, màu nâu nhạt trông rất xinh đang đứng cạnh anh, mỉm cười rạng rỡ… Cô gái đó - chính là người phụ nữ mặt mũi trắng bệch đang rửa tay một cách đờ đẫn này.
Thiên Lý bỗng nhếch môi cười nhạt một cái, rồi đủng đỉnh bước ra ngoài, cẩn thận chỉnh chang rồi mới quay lại vị trí cũ.
…
Trưa hôm đó, trước khi trở về nhà, Nhi đã dặn dò rất kỹ, một mực bắt Long và Mai phải hứa, cấm không được nói với Hải Thiên về chuyện cô đã nhìn thấy ngày hôm nay. Hải Long tuy là anh em tốt của Hải Thiên, nhưng đứng trước chuyện tày đình này, anh hoàn toàn phân biệt được rõ đúng sai, nên cũng quyết định đứng về phía Yến Nhi.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng cô hoang mang vô cùng, vốn cô định tạt vào hiệu thuốc mua một liều thuốc chuột hay thuốc sâu gì đó để làm một vụ… biết đâu sáng mai lại trở thành người nổi tiếng trên kênh 14.vn, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cô lại thôi. Cuối cùng, khi đã đi được quá nửa đường, cô bỗng nhớ ra dường như mình còn quên mất một điều gì đó, sau đó, cô lập tức quay ngược trở lại quán café ban nãy, năn nỉ xin mua một bịch café đặc chế của cửa hàng. Cầm gói café có hương vị đặc trưng của cửa hàng họ trong tay, cô khẽ bóp lại thật chặt, như bóp thay cho trái tim vốn đang thắt nghẹn của mình, nghiến răng run rẩy…
Tối hôm ấy, sau khi nhận được “bao lì xì” của Thiên Lý, tâm trạng Hải Thiên vô cùng phấn khởi, trên đường trở về nhà, anh không ngừng vừa huýt sáo vừa khẽ cười cười. Có lẽ mấy ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu chuyện buồn sầu thiểu não, rồi lại chứng kiến khuôn mặt ủ rũ không có lấy một nụ cười của vợ, anh cũng bắt đầu thấy chán nản, nên khi nhận được sự nhiệt tình vui vẻ của Thiên Lý, Hải Thiên cảm thấy như có một làn gió mới tràn vào cuộc sống của mình.
Khi anh trở về nhà, thấy căn hộ tối om, Hải Thiên bỗng hơi giật mình, tự dưng lại có cảm giác không bình thường. Sau đó, anh cẩn trọng bật đèn lên rồi đi chầm chậm xung quanh nhà, lần tìm vợ mình. Một lát sau, anh phát hiện ra Yến Nhi đang đứng quay lưng lại phía anh ở ngoài ban công, lúc này cô đang mặc một chiếc váy ren màu hồng buông nhẹ, trên người còn khoác một chiếc khăn choàng màu đỏ đun bằng len. Thấy thế, anh liền đặt cặp tài liệu xuống rồi vội vàng chạy ra ban công cùng vợ, nhưng khi vừa tới nơi, anh lại giật bắn cả mình khi nhìn thấy trên tay vợ đang cầm một tách café nâu đen, vẻ mặt trầm ngâm của cô hòa quyện lẫn với mùi hương đặc trưng khó tả của loại café anh vừa uống hồi trưa bỗng hiện lên cùng một lúc khiến anh chợt choáng váng trong giây lát. Một lát sau anh mới kịp định thần lại và từ từ nhìn xuống dưới thì tiếp tục thấy một chiếc bàn đã được chuẩn bị café thơm lừng rất cẩn thận, sống lưng Hải Thiên bỗng dưng lạnh toát. Trên mặt bàn là một tách café đã được lọc cẩn thận, mùi hương thơm nhẹ nhưng dễ khiến say đắm lòng người tỏa ra từ mặt nước sóng sánh màu đen đặc kia bỗng khiến anh bủn rủn hết cả người, nhưng phần nào trong anh vẫn hy vọng một phần trăm lệch lạc còn sót lại.
Đứng trước vẻ trầm mặc đến khó hiểu của vợ, anh vẫn giả vờ bình tĩnh rồi không ngừng nắm chặt hai bàn tay đang ướt nhượt mồ hôi, tự nhủ: “Không phải đâu! Chắc không phải vậy đâu!” Nhưng, những suy nghĩ dùng để tự trấn an tinh thần ấy lại lập tức bị gạt đổ bởi chỉ duy nhất một câu nói vang lên nhẹ nhàng nhưng băng lạnh của vợ anh, đặt tách café vẫn còn hơi âm ấm trong tay xuống mặt bàn, cô khẽ mỉm cười nói.
- Anh thấy vị café em pha thế nào? Không tệ đến nỗi anh phải ra ngoài uống chứ?
Mọi hy vọng trong Hải Thiên lập tức đổ sụp theo lời thăm dò đầy ngụ ý này, anh hoang mang, áy náy, bứt rứt, cảm thấy đứng trước mặt mình hình như đang là một vị quan phủ chứ không phải cô vợ hiền lành Yến Nhi nữa. Trước khi bị xử trảm, chi bằng, anh đành tự đưa đầu ra tự thú. Sau đó, anh đã thành tâm hối lỗi tất cả với vợ, kể lại toàn bộ sự việc cho Nhi, mong cô tha thứ. Nghe xong câu chuyện, mặc dù vẫn còn hơi thất vọng trước sự rung động nhẹ của anh với một cô gái trẻ trong khi bọn họ vừa mới kết hôn, còn gia đình thì vừa xảy ra nhiều bi kịch như thế, nhưng Yến Nhi vẫn bình thản bỏ qua. Cô nói: “Chỉ cần dám chủ động nhận lỗi, chỉ cần anh hứa với em là sẽ không tái diễn nữa. Em sẽ tin anh vô điều kiện. Nhưng nếu anh thật sự phản bội em thêm một lần nữa, anh sẽ mất em mãi mãi!”
Câu nói này nghe quen quen, hình như anh đã từng nghe cô nói một lần rồi thì phải. À! Chính là cái lần anh đi uống rượu say rồi mang một vết son trên cổ áo về nhà, cô cũng đã nhắc anh như vậy. Thế nhưng, rõ ràng là mặc dù đã có lần thứ hai xảy ra, cô cũng đâu có “biến mất mãi mãi”? Dù gì thì cô cũng vẫn là vợ yêu của anh, vẫn là người phụ nữ khả ái bậc nhất trong lòng anh, anh nghĩ, dù anh có gây ra tội tày đình gì thì Yến Nhi vẫn sẽ đủ rộng lượng để dang tay đón anh trở về. Thế nên câu chuyện này hôm nay, anh sẽ tạm đẩy lùi nó lại và nhét nó vào một góc rất sâu trong quá khứ, tuyệt đối không muốn lôi ra nhắc lại thêm một lần nào nữa.
Tối hôm đó, sau khi đã thú nhận mọi chuyện và được Yến Nhi tha thứ một cách dễ dàng, Hải Thiên ngay lập tức lấy lại được phong độ của mình, thế nhưng đêm hôm đó, Yến Nhi vẫn y chang như một tảng băng lạnh, dù anh có cố gắng thế nào thì cũng không thể làm băng tan trở lại được… Bởi mặt gương tin tưởng trong lòng cô đã bắt đầu xuất hiện vết nứt lớn hơn thêm một lần nữa.