Vợ bé nhỏ! Anh yêu em - Chương 17
Chương 17: Cái thai của Yến Nhi
Sau khi lấy được chứng cứ vạch tội Thiên Lý, Mai liền hí hửng phóng thẳng về nhà, bật máy tính lên và gửi đoạn video đó qua mail cho Hải Thiên. Trong lúc chờ đợi mail tải lên, lòng cô nóng như lửa đốt, từng vạch phần trăm trôi qua đều dài tựa thế kỷ. Nhưng cuối cùng thì cũng xong, sau đó, cô liền gọi điện cho Hải Thiên, giục anh check mail ngay lập tức rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Hải Thiên đang ở nhà, lại rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên sau khi nhận được cuộc điện thoại thúc giục của Mai, Hải Thiên tuy thấy khó hiểu nhưng cũng có chút tò mò, thế là anh liền mở mail ra check luôn cho nóng. Thấy cô gửi cho anh một đoạn video ngắn, anh liền tải nó xuống, trong lúc chờ đợi thì không ngừng chống cằm nghĩ ngợi: “Rút cục là gì cái thế nhỉ? Chả nhẽ lại là phim sex?”
Khi đoạn video vừa mới được tải hoàn thành, Hải Thiên liền hồi hộp mở ra xem ngay, bởi vậy mà trước đó anh hồi hộp bao nhiêu, thì bây giờ lại sững sờ bấy nhiêu. Những hình ảnh xuất hiện rõ mồn một hiện lên trên màn hình, những câu đối thoại trao đổi dối trá được Mai quay lại rất cẩn thận khiến anh chết cứng, cả người ngồi như hóa đá trên tấm đệm kẻ sọc caro. Từng lời, từng lời rành rọt mà Thiên Lý nói với ông bác sĩ đều như búa tạ táng thẳng vào đầu anh, khiến anh vô cùng hoang mang choáng váng.
Vậy ra rút cục, mọi chuyện đều là giả dối ư?
Vậy ra rút cục, cái thai đã lấy đi tất cả mọi thứ mà anh từng có nay lại chỉ là giả tạo ư?
Cái thai giả này… nó chính là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, và chính nó cũng là thứ chấm dứt mọi chuyện.
Hải Thiên ngồi thần người ra một lúc, bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn trong anh đều đang gào thét điên tiết lên cùng một lúc khiến anh không biết phải xử trí ra sao. Cũng may mà anh còn chưa lấy cô ta, nếu không thì không biết sự việc này sẽ còn đi xa đến đâu nữa. Nghĩ đến điều này, nghĩ đến quãng ngày bấy lâu nay anh bị lừa dối, Hải Thiên lại rùng mình nổi gai ốc, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, anh bỗng chợt nhận ra rằng… phải chăng đây chính là cảm giác mà Yến Nhi từng phải chịu đựng?
Tất cả là do anh và cô ta gây ra… Cả hai đều có lỗi… chẳng trách riêng được ai!
Chiều hôm ấy, Hải Thiên vẫn quyết định rủ Thiên Lý sang nhà uống rượu, nghe đến uống rượu, giọng cô ta liền vang lên phấn khởi thấy rõ. Thế nên trước khi đi, cô ta còn cẩn thận chuẩn bị sẵn một bộ váy ngủ hai dây bằng ren màu tím nhạt trong túi xách để lát nữa còn tiện thay đồ. Cô đoán, chắc chắn Hải Thiên gọi cô sang không chỉ để uống rượu “chay”.
Thiên Lý vừa nghĩ, lại vừa ngồi cười tủm tỉm một mình, chốc chốc lại thấy vết sưng ở má nhói lên ê ẩm.
Khi nghe thấy tiếng chuông gọi cửa của Thiên Lý, anh liền hồ hởi ra mở cửa, bữa tiệc nhỏ trong căn phòng ngủ ấm cúng đã được chuẩn bị rất kỹ càng. Khi Thiên Lý vừa bước vào, cô liền ôm chầm lấy cổ của anh mà hôn quyết liệt, đến nỗi cả người của Hải Thiên còn bị gắn chặt dính vào bức tường phía sau mình. Kể từ lúc Thiên Lý xuất hiện, hai người họ cứ như hai con rắn, vừa đi vừa hôn, nháy mắt đã trườn thẳng lên giường. Khi ở trên giường, Thiên Lý luôn cuồng nhiệt như một con mãnh thú, nhưng nghĩ đến việc còn phải thay váy ngủ, cô liền tạm tha rồi giơ tay ra hiệu cho Hải Thiên chờ cô một lát, sau đó mới đủng đỉnh bước vào phòng tắm.
Thiên Lý rất hoang dã, khi thay đồ, cô không hề đóng cửa, cố tình để cánh cửa mở toang ra như thể để mời gọi Hải Thiên vào tắm cùng. Thế nhưng, anh vẫn ngồi im ngoài ấy như bất động, khiến cô lại đành phải mau mau chóng chóng thay đồ rồi bước ra ngoài hâm nóng tình yêu. Khi Thiên Lý vừa mới bước ra, Hải Thiên liền kéo tay cô lại rồi nói muốn cùng cô uống rượu, xem phim tình cảm đơn thuần, hôm nay anh không có hứng làm chuyện ấy.
Ừ thì… đôi khi cũng cần một chút lãng mạn nhẹ nhàng. Thế nên Thiên Lý liền gật gù nghe theo.
Cô lặng im ngồi tựa đầu vào vai anh, tay vẫn đung đưa cầm ly rượu vang màu đỏ trong vắt, hướng ánh mắt chăm chú nhìn về phía chiếc màn hình khổng lồ dựng ngay đối diện giường ngủ. Cũng chính nơi này, ba tháng về trước đã diễn ra một sự kiện tương tự, cũng là Hải Thiên ngồi đây, chỉ khác một điều là vị trí của Yến Nhi đã được thay thế bằng Thiên Lý, và cô cũng chính là người chuẩn bị được chứng kiến một bộ phim mang nội dung kinh điển nhất mà họ từng thấy - một bộ phim có khả năng kết thúc một mối tình dang dở.
Khi những âm thanh đầu tiên vừa mới bắt đầu vang lên, Thiên Lý đã cứng đờ cả người, sống lưng của cô lạnh toát khi nghe đến câu đối thoại thứ ba của mình, chính là lúc cô cẩn thận hỏi lại về kết quả giả của tờ giấy khám thai, nghe đến đây, cô xấu hổ đến mức còn chẳng dám ngước mặt lên nhìn anh nữa. Đoạn video kết thúc trong im lặng, khi phim chiếu xong, Hải Thiên liền lặng lẽ gạt tay Thiên Lý ra và lạnh lùng đứng dậy, chậm rãi tiến đến mở cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt ra, tỏ ý muốn đuổi Thiên Lý ra về. Nhưng cô không đi, cô không chịu đi, càng không muốn đi. Khi đã tỉnh ngộ mọi chuyện, cô liền mếu máo lết đến bên anh, ôm lấy chân anh mà cầu xin tha thứ, nhưng lúc này mọi chuyện đã đi quá xa rồi, ngay từ đầu anh đối với cô đã chẳng có tình yêu. Thế nên, lúc này Hải Thiên cực kỳ dứt khoát, khi anh nói đến ba lần nhẹ nhàng mà không được, Hải Thiên đành dùng biện pháp mạnh, chỉ một câu nói của anh cũng đủ để chấm dứt những tiếng nấc cục kéo dài dằng dặc của Thiên Lý.
- Giữ lấy cho mình một chút tự trọng cuối cùng đi. Cô không biết nhục à?
Biết! Thiên Lý biết chứ! Bởi ngay chính lúc này cô cũng đang thấy rất nhục nhã đây, nhưng cô nào có quan tâm, khi cướp được anh khỏi tay Yến Nhi, cô đã rất hả hê, tưởng chừng như mình đã nắm được trong tay tất cả, không ngờ bây giờ “tất cả” mọi thứ của cô lại đột ngột ra đi. Cô làm sao cam tâm chấp nhận.
“Cô không muốn đi? Được! Vậy thì tôi đi!”
Sau khi Hải Thiên nói ra câu này, cô lại đành lẳng lặng đứng dậy, lầm lũi ra về. Dù sao thì đây cũng là nhà của anh, dù sao thì cô cũng vẫn thật lòng yêu anh, cho dù tình yêu này thật lắm mưu mô thủ đoạn, nhưng cô cũng không muốn đẩy anh đến nước phải bước ra khỏi chính căn nhà của mình, anh mà đi rồi thì cô cũng sẽ chạy theo thôi. Thế nên, cô đành giữ lại cho mình một chút tự trọng cuối cùng, quyết định ra đi mãi mãi…
Khi đã rời khỏi căn hộ của Hải Thiên, Thiên Lý như một người mất hồn, cô vừa đi vừa khóc, thản nhiên lướt qua làn đường dành cho người đi bộ khi đèn đỏ vẫn còn chưa tắt, một vài chiếc ô tô lao qua chửi cô điên rồ túi bụi, nhưng cô vẫn mặc, cô chỉ cười, cười ra nước mắt. Trông bộ dạng thảm hại của Thiên Lý lúc này trông thật chẳng khác nào Xúy Vân giả dại, mà thật sự trong thâm tâm cô cũng sắp phát điên thật rồi! Rút cục biết bao toan tính, hi sinh tự trọng của cô từ trước đến nay là để làm gì? Vì cô muốn có được anh, nhưng hóa ra anh lại chưa từng một lần thực sự thuộc về cô. Có chăng chỉ là cái xác không hồn, còn trái tim anh thì vẫn một lòng hướng về cô gái đó. Cô căm hận cô ta, muốn băm cô ta ra làm ngàn mảnh, muốn khiến cô ta hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, nhưng cô vô dụng, cô không có đủ dũng khí để làm được điều đó, mà trên tất cả, cô biết nếu cô có làm tổn thương cô ta thì người phải chịu đau đớn sẽ lại là Hải Thiên, cô đâu có muốn làm anh đau… Cô chưa từng muốn thế…
Tình yêu của cô tuy thật ích kỉ, nhưng làm gì có thứ tình yêu chân thành nào mà lại khả ái, bao dung đâu. Ngay đến Yến Nhi cũng chẳng thể rộng lượng đến thế.
…
Đầu tháng mười một, tháng của những vị Thần Nông lạnh lùng và ma mãnh, đây cũng chính là tháng sinh của Lưu Uyển. Tối nay, ngày mười hai tháng mười một sẽ diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Lưu Uyển tại cửa hàng hoa của cô ấy. Vốn dĩ Lưu Uyển chọn tổ chức sinh nhật ở cửa hàng hoa, thứ nhất là để tránh sự soi mói của mẹ chồng (vợ chồng cô vẫn ở chung nhà với mẹ chồng), thứ hai là vì muốn tận dụng khung cảnh vô cùng lãng mạn và gần gũi với thiên nhiên ở nơi đây. Kể ra thì Lưu Uyển nói cũng đúng, cửa hàng hoa của cô vốn không chỉ nổi tiếng bởi tiếng chửi, mà còn bởi cách bài trí những chậu hoa hết sức tinh tế và bắt mắt của cô, chọn nơi này để tổ chức sinh nhật thì quả là tuyệt vời!
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay gồm có năm người, Yến Nhi, Hải Long, Mai Lê, Hoàng Phong và Lưu Uyển. Sở dĩ, Lưu Uyển không muốn mời Hải Thiên đến tham dự vì cô sợ Yến Nhi sẽ mất vui. Lo lắng của cô quả nhiên không thừa. Giữa bữa tiệc sinh nhật, sau khi những giai điệu cuối cùng của bài hát “Chúc mừng sinh nhật” vừa kết thúc, Lưu Uyển vô cùng hạnh phúc, sau đó, với sự trợ giúp của chồng, cô liền cẩn thận cắt chiếc bánh sinh nhật cỡ đại của mình ra rồi cung kính gửi đến từng vị khách quý tham gia bữa tiệc nhỏ này. Nhìn vào chiếc bánh sinh nhật được đặt làm theo hình khuôn mặt dữ tợn của Lưu Uyển, ai nấy đều phải bật cười vì ý tưởng độc đáo của Hoàng Phong, nhưng cũng không khỏi lạnh người khi nghe cô đe dọa: “Ai không ăn hết thì đừng hòng toàn mạng ra về!” Lưu Uyển vừa nói, vừa trừng mắt giơ lưỡi dao sáng loáng dưới những ánh nến cháy phập phùng lên, nhe rằng cười như ma Mười.
Vậy mà, khi miếng bánh hình tam giác nhọn đầu tiên vừa được chuyển tới tay của Yến Nhi, cô liền lập tức đặt vội xuống rồi ôm miệng nhăn nhó chạy xộc vào nhà vệ sinh. Tiếng nôn ọe của cô phát ra từ trong nhà vệ sinh rất to, vọng ra cả ngoài khiến ai nấy đều hốt hoảng lo lắng. Sau khi cố gắng gồng mình nôn cho ra hết thứ cảm giác trực trào khó chịu trong người, Yến Nhi mới lờ đờ quay trở lại bữa tiệc với vẻ mặt xanh xao chưa từng thấy. Rồi sau đó, dù có bị bắt ép thế nào, Yến Nhi cũng nhất mực không ăn. Trước mặt những người bạn thân thiết của mình, cô cũng chẳng ngại giấu giếm mà rằng tâm sự dạo này mình hay bị buồn nôn, cứ nhìn thấy một số món ăn là tự dưng cảm thấy khó ở không chịu nổi. Vì chưa bao giờ bị ốm nghén nên Yến Nhi hoàn toàn không hề hay biết về những hiện tượng này, duy chỉ có Lưu Uyển, người duy nhất trong nhóm đã và đang thành công trong công cuộc “sản sinh em bé” là hiểu rõ nhất. Bởi chính cô cùng chồng đã từng phải trải qua ba tháng ốm nghén vô cùng khổ sở, khiến cô không thể nào quên được.
Trước tiên, điều khiến cô nghi ngờ nhất chính là những hiện tượng nôn mửa bất chợt của Yến Nhi dạo này ngày càng xảy ra với tần xuất dày đặc hơn, giống y hệt với tháng đầu tiên của cô hồi trước. Thậm chí có lần, cô còn vô tình phát hiện Yến Nhi nôn ra cả máu ở trong phòng vệ sinh, sau khi xảy ra chuyện này, Yến Nhi đã rất hoảng sợ và bắt Lưu Uyển buộc phải giữ kín bí mật cho cô. Thế nhưng, Lưu Uyển lại là người rất sợ phải giữ bí mật cho người khác, bởi với cái miệng leo lẻo suốt ngày của cô thì không bởi chuyện này thì cũng vì chuyện nọ, sớm muộn nó cũng xọ ra ngoài.
Y như rằng, chỉ khoảng hơn một tuần sau, chuyện Yến Nhi bị ốm nghén đã tới tai của Mai và Long, để nói chính xác hơn là tới tai Mai trước rồi Mai không kiềm được đành kể cho Long. Và cuối cùng thì, người cần biết nhất - Hải Thiên cũng đã nghe thấy. Sau khi biết được tin này, anh vô cùng hoang mang, có thật là cô đã có thai rồi không? Cô có thai từ lúc nào? Liệu có phải là… từ cái đêm hôm ấy?
Tự dưng ngồi nhớ lại về cái đêm định mệnh ấy, sự vụng trộm khiến cảm giác của họ còn thăng hoa hơn ngàn lần khi còn là vợ chồng, anh lại thầm tủm tỉm mỉm cười phấn khởi. Anh phải đến gặp cô thôi, phải đến và hỏi trực tiếp để nghe câu trả lời từ chính miệng cô nói anh mới yên tâm được. Nghĩ là làm, xong đâu đó Hải Thiên liền khoác vội chiếc áo măng tô màu rêu vào người rồi nhanh chóng xuống nhà đánh xe phóng vụt tới trước cửa bệnh viện thú y - nơi mà cô đang làm việc ở đó. Bây giờ mới là hai giờ chiều, còn ba tiếng nữa thì Yến Nhi mới tan ca, Hải Thiên biết là anh không thể làm phiền cô trong giờ làm việc nên anh chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài chờ, trơ mặt đón nhận sự thờ ơ sau mỗi lần cô liếc mắt nhìn qua rồi lại lập tức chú tâm vào công việc. Khi làm việc với những con thú bị bệnh, cô thật ân cần và dễ mến, chính sự dịu dàng tựa làn nước mùa thu này đã khiến anh say đắm suốt từ bấy đến nay, tiếc rằng, sự dịu dàng đó nay chẳng còn dành cho anh nữa. Nhưng không sao, đứa con đang ở trong bụng cô chính là một phần của anh, nói theo tính chất bắc cầu thì anh và cô cũng chính là một phần không thể tách rời khỏi nhau. Cô đang mang thai con của anh, vậy cô còn có thể chạy trốn đằng nào nữa đây?
Yến Nhi lúc này đang ở trong bệnh viện, nhìn từ lớp cửa kính trong suốt ra bên ngoài, cô trông anh thật giống như một tên ngốc, cứ hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, thỉnh thoảng còn cố tình ngó nghiêng vào trong để gây sự chú ý. Mọi hành động kỳ cục của anh chỉ khiến cô thêm khó xử với các bạn đồng nghiệp, tất cả bọn họ đều biết anh từng là chồng của cô, nếu anh đến đây thì chắc chắn chỉ có một lý do là muốn gặp cô, thế nên, cô đành phải dằn lòng mình bước ra ngoài sớm hơn dự định.
Bốn giờ hai mươi bảy phút, cuối cùng thì cô cũng đã chịu ra ngoài này, hơn hai tiếng đồng hồ đứng co ro ngoài tiết trời lạnh cắt này cũng đủ khiến anh sắp đóng băng mất rồi. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy Yến Nhi bước ra, Hải Thiên lại lập tức nở một nụ cười rạng ngời như tỏa nắng, anh vừa đút hai bàn tay cứng đờ vào trong túi áo, vừa vội vã bước lại gần phía cô, rồi cười như được mùa.
Yến Nhi không hiểu vì sao vừa nhìn thấy mặt mình anh ta lại có thể cười sung sướng đến thế, bộ trên mặt cô đang dính cái gì à? Bực mình, cô liền gắt lên nói.
- Anh mới đập đầu vào đâu đấy à?
Hôm nay Yến Nhi chịu mở lời trước, thật đúng là một ngày quá ư tốt lành! Anh vừa nghĩ, vừa sung sướng chạy tới vùi đầu vào bụng cô, rồi giả vờ lắng nghe tiếng trẻ con đang quẫy đạp trong đó mà nói với giọng phấn khích.
- Con trai à! Bố đến với con rồi đây!
Bất ngờ bị Hải Thiên ôm trầm lấy bụng mình, lại còn ăn nói linh tinh, mặt Yến Nhi lập tức đỏ lựng lên như trái gấc, cảm giác xấu hổ không giấu đâu cho hết, sau đó, cô liền đẩy mạnh Hải Thiên ra rồi cao giọng quát.
- Anh bị điên à! Nói cái linh tinh gì thế!
Mặc dù bị Yến Nhi nặng lời hắt hủi, nhưng Hải Thiên vẫn không thể giấu nổi niềm hạnh phúc của mình, lại một lần nữa anh trơ mặt tiến tới, đặt tay lên hai vai cô mà nói.
- Em có thai rồi, tại sao không nói cho anh biết? Hãy về nhà đi, từ giờ anh sẽ chăm sóc cho em!
Nực cười!
Chăm sóc cho tôi?
Anh dựa vào cái quyền gì mà đòi chăm sóc cho tôi?
Sao anh biết nó là con anh?
Tại sao anh lại có thể trơ tráo đến thế?
Con anh đang nằm trọng bụng của Thiên Lý kìa!
Một loạt những câu hỏi ngoa ngoắt dồn dập vang lên trong đầu cô, nhưng cô lại dằn lòng chẳng nói, cô luôn thế, nghĩ thì nhiều nhưng im lặng còn nhiều hơn, thời gian im lặng chiếm phần lớn tổng thời gian một ngày của cô, thế nên sau khi đã suy nghĩ kỹ, cô lại chỉ buông ra có đúng một câu.
- Không liên quan đến anh. Mau về đi!
Chỉ một câu “Không liên quan đến anh” cũng tàn nhẫn gấp trăm lần câu “Mau về đi” của cô. Chỉ một câu nói của cô đã khiến anh cảm thấy hoàn toàn chao đảo. Cái thai trong bụng cô là của anh, anh là bố của đứa bé sẽ được sinh ra trong tương lai ấy, nó là kết tinh tình yêu của hai người, nó cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, sao cô có thể nhẫn tâm nói rằng “Không liên quan đến anh”?
Không liên quan?
Không liên quan là không liên quan thế nào!
Anh như phát điên trước sự phủ nhận phũ phàng của cô, chẳng nhẽ cái thai đó lại thực sự không phải của anh. Khi Hải Thiên vừa nghĩ đến đây, một hình ảnh khác liền lập tức hiện lên khiến anh gai người… Chẳng nhẽ… cô lại… Không thể!
Thấy anh cứ đứng thần người ra như cây cột điện, cô lại thở dài, rồi một lần nữa lạnh lùng khẳng định lại.
- Dù tôi có thai thì cũng không phải con anh. Anh không cần phải quan tâm!
- Không phải con anh! Vậy là con ai? Ngoài anh ra em còn có thể… với ai!
Anh nói như hét vào mặt cô, nhưng cô hoàn toàn lường trước được điều này nên chỉ điềm tĩnh đáp lại. Vẫn là câu nói đó.
- Không liên quan tới anh!
…
Hơn một tháng về trước, sau cái đêm định mệnh hôm ấy, cô thật sự đã cảm thấy rất hoảng sợ, một mực coi nó như một sai lầm, một sự cố không đáng có mà cô muốn xóa sạch. Thế nhưng, sự thật lại không dễ dàng xóa bỏ như cô tưởng tượng. Chỉ hơn hai tuần sau, một vài hiện tượng lạ đã bắt đầu xảy ra khiến cô buộc phải lẳng lặng đi mua que thử thai về kiểm tra, và khi nhận được kết quả là dương tính, cô như muốn ngã gục ngay tại chỗ… Bàng hoàng, sợ hãi, lo lắng, rối rời… Một loạt những cảm giác khó nói thành lời cùng một lúc đổ ập lên đầu cô, khiến cô không biết phải xoay sở ra sao. Đây có phải là cảm giác mà Hà Trang - em gái bé bỏng của cô đã từng trải qua? Bất ngờ phát hiện ra mình có một cái thai ngoài ý muốn… Chẳng nhẽ đáng sợ như thế này sao?
Cô chưa từng có thai, ngoài bản thân ra thì cô cũng không thể tâm sự với bất kỳ ai được cả, bởi bạn bè thân thiết của cô đều có mối quan hệ mật thiết với Hải Thiên, chỉ cần cô lỡ miệng nói ra thì mọi chuyện sẽ bung bét hết. Vì thế, cô quyết định giữ bí mật này cho riêng mình, tuyệt đối không nói ra cho đến khi nào không thể giấu được nữa thì mới thôi. Nhưng không ngờ, bức tường kiên cố mà cô khổ tâm xây đắp lại bất ngờ đổ rạp nhanh chóng đến thế.
Khi anh bất ngờ tìm đến cô, bất ngờ nhìn cô bằng ánh mắt hy vọng đó, cô đã cảm thấy hơi lo sợ, rồi sau khi nghe anh nói về cái thai, cô lại càng chết lặng.
Tại sao anh lại biết?
Ai đã nói cho anh biết?
Chẳng nhẽ bí mật của cô lại dễ dàng bị người ta nhìn thấu đến thế sao?
Đứng trước mặt cô bây giờ chính là cha của đứa bé, bản thân cô biết sau này khi cô sinh con ra, nó cũng cần có bố, nhưng cô lại không muốn quay trở về với người đàn ông bội bạc này, cô rất sợ phải đối mặt với anh ta. Thế nên, cô thà câm lặng, thà một mình ôm trọn hết oan ức còn hơn là phải sẻ chia giãi bày cùng người đàn ông đã từng đá cô ra khỏi cuộc đời của anh ta kia. Khi cô nói ra câu “Không liên quan đến anh!” không phải cô không thấy áy náy, rõ ràng là cô đang lừa dối anh, nhưng nói thật thì cũng có ích gì? Dù anh có biết thì mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi. Cô và anh vốn dĩ đã trở thành hai người xa lạ, chuyện của cô tuyệt đối không liên quan đến anh.
Vì thế, dù anh có gào lên thêm cỡ nào đi chăng nữa, dù anh có dồn dập hỏi cô: “Của ai? Của ai?” thì cô cũng chẳng thèm trả lời. Câu trả lời duy nhất mà cô có thể cho anh biết chỉ là: “Không phải của anh!”
Chỉ có câu trả lời nhẫn tâm như vậy mới có thể dập tắt được sự hy vọng lớn ngọn lửa đang bùng cháy trong trái tim anh, cô muốn dập tắt nó, muốn tặng cho anh một xô nước lạnh.
Và cô đã làm được.