Võ Lâm Tĩnh Hải - Chương 003

Hồi 3: Truy sát

Ngoại thành phía Nam, trên đường từ Cổ Loa về Bình Kiều, một chiếc xe ngựa chạy băng băng trong đêm tối. Trong xe là một cậu bé chừng 10 tuổi khuôn mặt khôi ngô. Người đánh xe là một thiếu phụ làn da trắng hồng, xiêm y lụa xanh, tuy khuôn mặt có chút thất thần, lấm lem xong vẫn thập phần xinh đẹp.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tán cây trên con đường hoang vắng, khói bụi lẫn trong hơi sương.

Phía sau tiếng vó ngựa đuổi theo mỗi lúc một gần, Đỗ Quân Nghi càng thêm hoang mang. Cảnh chém giết của quan quân trong thành ám ảnh trong đầu nàng, cái chết với nàng giờ không còn đáng sợ. Giờ đây niềm tin và sức mạnh lớn nhất đang chế ngự trái tim nàng chính là bảo vệ nhi tử. Ánh mắt của người mẹ hiền như ngọn đuốc thắp sáng giữa đêm đen.

Những mũi tiễn xé gió bên tai, đâm xuyên lên những hàng cây ven đường, càng khiến nàng thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Một mũi tên xuyên qua rèm xe ngựa đâm vào tay trái của nàng, nỗi đau thấu đến tận xương, thần sắc Quân Nghi trở lên nhợt nhạt. Nàng dùng hết sức bình sinh từ tình yêu của một người mẹ, bẻ gãy mũi tên vụt xuống lưng ngựa. Chiếc xe cố sức lao đi trong đêm tối.

Tiếng roi ngựa, tiếng la hét, những ánh mắt ngập đầy sát khí vẫn đuổi sát phía sau.

Trên một vách đá không xa con đường truy sát của sát thủ. Đại sư Vân Phong đang toạ thiền thì nghe âm thanh huyên náo, trong sát âm từ xa có cả tiếng khóc của trẻ em, cho là có chuyện bất thường bèn phi vân đuổi theo.

Dưới con đường bên vách đá, chiếc xe ngựa đang lao đi trong đêm, bỗng con tuấn mã hí vang dừng bước. Ánh mắt Quân Nghi trong phút chốc chìm vào sâu trong tuyệt vọng, nơi này cuối cùng lại là một vực thẳm.

Tại sao lại là một con đường cụt?

Những mũi tên xé ngang màn đêm nhằm thẳng về phía Xương Tỷ.

Đỗ Quân Nghi ở bước đường cùng ấy không hề suy nghĩ liền lấy thân mình chắn tên cho con trai. Một mũi tên bắn vào ngực nàng, nàng gục xuống, máu thấm ra ướt cả xiêm y.

Xương Tỷ ôm mẫu thân hoảng hốt gọi lớn:

- Mẫu thân…!

Một tên sát thủ đã áp sát, toan vung đao chém xuống.

Trong gió đêm có tiếng lục lạc rung, một ánh phổ quang chiếu sáng ngang cơn phong vũ, tên sát thủ cầm đao ngã văng ra xa, bọn sát thủ phía sau liền thủ phục, đồng loạt bắn tiễn về phía Xương Tỷ.

Thiền sư Vân Phong dùng Vạn Phật Triều Tông, hét lên một tiếng sấm động, làm hết thảy tiễn nỏ đều rơi xuống đất, đám sát thủ bạt vía lùi lại.

Quân Nghi hơi thở yếu ớt, trong mắt nàng chỉ còn một ánh hào quang le lói đang dần vụt tắt, khẽ thỉnh cầu:

- Xin người hãy cứu con trai ta…! - Nói xong nàng đoạn tuyệt sinh cơ.

Tỷ nhi ôm mẫu thân khóc thảm thiết.

Kẻ cầm đầu đám sát thủ chĩa kiếm về phía tăng nhân hỏi:

- Đại Sư chúng ta không thù không oán, cớ gì lại chen vào chuyện của bọn ta?

Vị Thiền sư chắp tay trước ngực đáp:

- A Di Đà Phật! Các vị đây đều là cao thủ trên giang hồ, lại đuổi giết một thiếu phụ và đứa trẻ vô tội, bần tăng là kẻ tu đạo thấy chuyện bất bình không thể nhắm mắt làm ngơ.

Bọn sát thủ nghe nói vậy có phần tỏ ra hổ thẹn, kẻ cầm đầu lạnh lùng nói:

- Sinh ra phải mệnh tử đành chấp nhận thôi!

Thiền sư vẫn chắp tay can giải:

- Nhân sinh đều bình đẳng, trẻ thơ như giấy trắng.

Bên kia đám sát thủ chẳng để vào tai, đã giàn trận kéo tới. Thấy không thể kéo dài, nhanh như cắt một tay Thiền sư ôm lấy đứa trẻ, một tay cầm pháp trượng phá trận thoát đi. Bọn sát thủ bị đánh tơi bời không sao theo kịp.

***

Trong tang điện phủ một màu trắng bi thương, sự ra đi bất ngờ của Ngô vương là mất mát quá lớn với với thiên hạ.

Cửa tang điện hé mở, một gia nhân mặc tang phục, vẻ mặt lo âu vội vã lại gần Vương hậu ghé tai báo tin dữ.

Vương hậu nghe xong sắc mặt tái nhợt, phải vài khắc sau mới trấn tĩnh lại, vội gạt lệ lui ra ngoài tang điện, người gia nhân nhanh bước theo sau.

Đi một đoạn khá xa, cảnh giác người theo dõi, Vương hậu lấy ra một lệnh bài trao cho người gia nhân dặn:

- Đây là kim bài điều binh của Ngô gia, ngươi cầm kim bài này đến Phù Liệt mượn binh Nguyễn Siêu đuổi theo, hãy nói do ta cử đến, nhất định phải cứu được mẹ con Đỗ phi, đi nhanh đi!

Gia nhân nghe chỉ dụ xong lui bước đi ngay.

***

Thiên Minh điện.

Dương Tam Kha trong lòng như đang có lửa thiêu, việc Xương Ngập thoát chết ngay trong Kinh Thành càng làm hắn lo ngại. Xương Ngập từ người đang nằm trong tay hắn bỗng chốc thành mối hoạ, còn cao thủ kia là ai mà có thể dễ dang đột nhập vào Kinh Thành, ma không biết, quỷ không hay, chỉ một chiêu đã lấy mạng hơn mười cao thủ cẩm vệ, hắn nghĩ đến đó càng thêm lo lắng, trong thiên hạ võ công xuất thần như thế không nhiều, hắn đăm chiêu đứng đó hồi lâu bất chợt thốt ra:

- Không lẽ là hắn!

Nói rồi vội vã đẩy cửa bước ra thềm, gọi lớn:

- Dương Cát Lợi, Đô Cảnh Thạc!

Bên thềm có hai tướng trẻ phục xuống đồng thanh đáp:

- Có mạt tướng!

Tam Kha hạ lệnh:

- Đại vương quy tiên! Ban chiếu nhường ngôi cho nhị hoàng tử Xương Văn. Ngô Xương Ngập không phục, mưu toan làm phản không thành, ắt chạy về Nam Sách cầu cứu nghĩa phụ hắn là Phạm Chiêm. Nay ta phục mệnh cử Dương Cát Lợi làm đại tướng quân, Cảnh Thạc làm phó tướng dẫn năm ngàn quân cấp tốc đuổi đến Nam Sách bắt Xương Ngập về trị tội.

Hai Tướng trẻ đồng thanh đáp:

- Tuân mệnh! - Nói rồi lui gót đi ngay.

Tam Kha còn chưa hết lo lắng bần thần đứng lại bên thềm, trong cơn giông sấm sét ngang trời. Tâm trí hắn dường như có chút dao động, sợ hãi toan bước vào điện. Trong đêm giông một thái giám già bước vội lại gần ghé tai hắn nói nhỏ,Tam Kha nghe xong tất tả đi ngay.

Đi hết hành lang dài, qua mấy dãy điện uy nghiêm vắng vẻ là một mật phòng, hắn cẩn trọng bước vào.

Bên trong có năm kẻ mặc đồ đen phủ phục chờ sẵn, hắn đảo mắt một lượt quát:

- Sao các ngươi dám tự ý vào đây!

Mấy kẻ áo đen đều im lặng nhìn nhau, trên người kẻ nào cũng bị thương tích, người cầm cây thiết côn đầu trọc thưa:

- Theo lệnh ngài sau khi cẩm vệ rời đi, chúng tôi phục kích phủ thái tử tiêu diệt không để sót một tên, nhưng trong đám thi thể không thấy xác Đỗ Phi và tiểu thiếu gia Xương Tỷ đâu. Lục soát phủ tìm ra một mật đạo dẫn ra ngoài thành, theo dấu xe ngựa chúng tôi cùng đuổi đến hẻm Tử Phong thì kịp. Đỗ phi trúng tên bỏ mạng nhưng...

Người cầm thiết côn lùi xuống không giám nói tiếp, Tam Kha mắt sáng rực sát khí đập bàn hỏi:

- Còn thằng nhóc đó thì sao?

Mấy kẻ nhìn nhau, một người cầm thập nỏ thưa:

- Bỗng nhiên từ đâu một hòa thượng xuất hiện cứu Xương Tỷ đi, còn đánh năm chúng tôi thọ thương nặng, chỉ còn bảy người đuổi theo không biết tình hình hiện giờ ra sao?

Tam Kha chừng mặt:

- Các người đều là các đại cao thủ trên giang hồ mà lại thua một lão hòa thượng sao?

Người kia tiếp lời:

- Hòa thượng đó chính là Bắc Đẩu Bội Tinh Vân Phong đại sư.

Tam Kha giật mình hoang mang tọa xuống ghế, khi tính kế đoạt ngôi từ tay Xương Ngập, hắn vì sợ đêm dài lắm mộng, lại không muốn mang tiếng bất nhân, đã bí mật mua chuộc thập nhị cao thủ trong giang hồ. Nửa đêm giả làm cẩm vệ tràn vào Kinh Thành ám toán gia quyến Xương Ngập. Nhưng sự vụ bất thành giờ nếu để chuyện này đồn ra ngoài, thiên hạ hẳn sẽ coi thường hắn.

Tam Kha đổi giọng điềm tĩnh nói:

- Các ngươi lui về thị thương trước! Mọi chuyện ta sẽ lo liệu!

Mấy kẻ áo đen mồ hôi trán đầm đìa, quay đầu lui ra.

Tam Kha liền bất chợt từ phía sau dùng "Đoạt Mệnh Truy Hồn Đao" phóng ra năm đao đều tẩm cực độc, những kẻ áo đen lập tức ngã xuống bỏ mạng.

Tên thái giám đi theo nãy giờ đứng canh ngoài cửa, nghe động tĩnh vội bước vào, nhìn thấy năm kẻ áo đen tắt thở nằm trên sàn, kinh sợ cúi đầu lùi lại.

Tam Kha nhìn lão điềm nhiên nói:

- Bọn người này không giết sẽ là mối họa về sau!

Thái giám run rẩy nói:

- Vâng!

Tam Kha tiếp:

- Lôi xác chúng ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho ta. Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ rời cung đêm nay...

Bên ngoài Thanh Minh điện màn đêm vẫn u tịch, sấm chớp mỗi lúc một lớn, dường như trời đất cũng đang nổi giận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3