Võ Lâm Tĩnh Hải - Chương 005
Hồi 5: Thiên Linh Tự
Ở Thiên Linh Tự
Thiền sư Tịnh Dạ đang ngồi tọa trước điện phật. Bên ngoài, trong màn đêm yên tĩnh những hàng trúc xanh đang ngủ gục dưới bóng trăng, chỉ nghe ngân xa trong đêm tiếng mõ kinh ngân.
Bỗng từ phía xa, trong bầu không khí tĩnh mịch ấy, có vài làn gió lay chuyển khác thường, bốn người áo đen băng trên ngọn trúc, đáp xuống trước thềm điện.
Đôi hàng mi trắng như cước của Thiền sư lay nhẹ, âm công phát ra trong gió:
- Cửa thiền hiu quạnh, cố khách đêm hôm ghé qua không biết có gì chỉ giáo?
Bốn kẻ thích khách đưa mắt nhìn nhau có chút kinh hoàng, Nguyễn Khanh Thành lên tiếng:
- Đại sư! Nửa đêm quấy quả cửa thiền yên tĩnh mong được đại xá, bọn tiểu nhân phụng sự quý nhân đến để tìm người, mong quý thiền tự giúp đỡ.
Lời vẫn vang trong gió đáp lại:
- Người các vị tìm không có ở đây! Xin hãy trở về cho.
Bên ngoài Lý Mân có phần sốt ruột, nóng nảy nói chen vào:
- Huynh cần gì phải nói lý lẽ với lão! Chúng ta cùng xông vào.
Hai anh em Thừa Tuyên và Thừa Khánh nghe vậy cũng hăm hở xông lên, Khanh Thành ra hiệu dừng lại, nói giục vào:
- Quý nhân nhà ta muốn mạng của người này, thứ lỗi bọn ta không thể không nghe lời.
Nói dứt lời cả bọn liền đẩy cửa xông vào, bọn chúng đều hoang mang giật mình bởi trong chính điện không một bóng người, chỉ duy nhất một vị sư già tịnh thiền ở giữa bảo tọa, điềm tĩnh nói:
- Quốc có quốc pháp! Phật có phật quy! Tiểu thí chủ ấy giờ đã quy y cửa phật là đệ tử của phật môn, Ngô Xương Tỷ bây giờ không còn nữa. Bốn vị thí chủ đây nếu vẫn kiên quyết không chịu ra về thì phải vượt qua cửa ải này.
Nguyễn Khanh Thành nghe nói vậy, bèn vái một cái nói:
- Vậy thì bọn ta không khách sáo! - Dứt lời liền rút nhị đoản thương xông tới.
Lý Mân vung trường kiếm theo sát phía sau.Thừa Tuyên và Thừa Khánh cũng chia làm hai bên tả hữu truy kiếm xông vào, kiếm thuật nhà họ Khúc được truyền xuống từ phương Bắc, vốn dĩ có bát kiếm trận đồ vô cùng chặt chẽ và ba mươi hai đường diệu thủ. Chỉ tiếc là đến đời của Thừa Tuyên và Thừa Khánh thì cái tinh túy ảo diệu đã vi lạc hết, có điều trong kiếm trận còn chút uy thế.
Năm người tiến lui chưa được hai chục chiêu, phía Nguyễn Khanh Thành đã tỏ ra thất thế, cả bốn người đều đã bị La Hán trận đánh cho tơi bời, phải lùi lại thủ thế phòng bị.
Còn chưa hết kinh hãi, bỗng nghe từ bên ngoài thiền viện tiếng vó ngựa hí vang, ánh đuốc rực sáng một vùng trời. Một đạo cung binh đã vây kín quanh tự, hơn năm chục thương binh khác xếp thành thương trận xông vào.
- Thiên Môn Trận! – Khanh Thành bàng hoàng kêu lên.
Đoàn thương binh nhanh chóng vây quanh bốn kẻ áo đen, một vị tướng quân thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền vội vã tiến vào, phục xuống trước vị thiền sư già nói lớn:
- Vãn sinh Nguyễn Siêu đến ứng cứu chậm trễ rồi!
Vị Thiền sư già cúi đầu đáp tạ một cái không nói thêm gì, bên ngoài thiền viện trong bóng tối Trịnh Minh, Triệu An và Lê Hân cũng vừa đến. Triệu An toan rút đao xông vào thì Trịnh Minh níu tay lại ra hiệu im lặng.
Bên trong tiếng Nguyễn Siêu quát lớn:
- Bắt bọn chúng về phủ tra xét!
Ánh trăng mờ ảo lẫn trong ánh đuốc, giữa lúc này một tà áo trắng, thân ảnh xuất thần lướt nhanh vào từ cửa chính thiền tự, chỉ nhìn tốc độ khinh công cũng biết nội lực vô cùng thâm hậu. Người này không ai khác chính là Dương Tam Kha, hắn lập tức phóng ra ám khí liên hoàn về phía bốn kẻ hắc y, trong ám khí có kịch độc bốn kẻ hắc y liền thổ huyết ngã vật xuống tắt thở. Cả vị Thiền Sư và Nguyễn Siêu đều chưa kịp phản ứng gì.
Ở ngoài Lê Hân sợ run bần bật đến mức đã tè cả ra quần, Triệu An giận đỏ mặt toan vung đao xông vào nhưng Trịnh Minh kịp giữ lại.
Bên trong Nguyễn Siêu tỏ ý bất bình hỏi:
- Dương công ngươi giết nhân chứng là có ý gì?
Dương Tam Kha trả lời lạnh nhạt:
- Bọn chúng mưu sát hoàng thân tội không phải đáng chết sao?
- Người ra tay tàn độc như vậy… phải chăng có điều muốn che giấu?
Hắn điềm nhiên nói:
- Ta đường đường là Dương công đại thần, sao có thể làm mấy chuyện bất nhân thông thiên hại lý như vậy!
Nguyễn Siêu biết mình không đủ lý lẽ để buộc tội y, đành hừ một tiếng khinh thị lùi về sau.
Tam Kha quay sang cung kính tạ lễ với vị thiền sư già:
- Vị cao tăng đây chắc hẳn là Tịnh Dạ phương trượng? Thứ lỗi cho tại hạ đã mạo phạm sự thanh vắng chốn thiền môn.
- A Di Đà Phật! Bần tăng chính là Tịnh Dạ! - Vị Thiền sư trả lời.
Dương Tam Kha cung kính hành lễ một lần nữa nói:
- Nghe danh phương trượng đã lâu nay mới được diện kiến!
Thiền sư Tịnh Dạ tạ lễ đáp:
- Thí chủ quá đa lễ rồi, chữ danh này thật không dám nhận.
- Thiền sư Vân Phong của quý tự không lâu trước đây có cứu một vị tiểu vương gia. – Tam Kha dè dặt hỏi. - Nay bản cung phục mệnh thái tử đến đón tiểu vương gia hồi cung này. Mong Thiền sư chiếu cố!
Tịch Đà phương trượng cúi đầu thở dài một tiếng, lại ôn tồn trả lời:
- Đại sư huynh hành tẩu giang hồ đã lâu không về qua bản tự, chuyện này lão tăng không giúp được gì cho thí chủ rồi.
Tam Kha phẩy tay quan bào vẻ mặt tức giận quát:
- Lão phương trượng, ta đã nói hết lời. Hôm nay dù bất cứ giá nào Trấn Quốc Tự cũng phải giao người, bằng không chớ trách bản cung ta cạn nghĩa.
- Dương Tam Kha! - Nguyễn Siêu nãy giờ im lặng nhưng khi nghe Dương Tam Kha xấc láo trên điện phật, nộ ý bốc lên liền quát chen vào:
- Ngươi thân là đại thần đương triều vậy mà trước cửa thiền môn nói lời xàm bậy, không biết liêm sỉ, thử hỏi có xứng là một bậc quân tử không?
Tam Kha chả thèm nhìn hắn đến nửa cái, giọng vẫn lạnh lùng nói:
- Một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi mà cũng bày đặt nói chuyện quân tử với ta sao!
Nguyễn Siêu nghe nói đến đây nộ khí càng thêm phần sôi sục, tức thì vung trường thương quát lớn:
- Để kẻ vô danh tiểu tốt như ta hôm nay dạy ngươi một bài học! – Nói vừa dứt lời liền nhằm Tam Kha xông tới.
Dương Tam Kha dường như không có chút động thái nào, khoảng cách đã gần đến chừng bốn thước, chỉ thấy hắn quan y chuyển động, bàn tay phải có hai luồng kình khí xanh đỏ bốc lên ngùn ngụt, thình lình phóng thẳng kình khí đó về phía Nguyễn Siêu. Nguyễn Siêu còn chưa kịp định thần, đã thấy toàn thân bị hai luồng khí nóng lạnh luân chuyển, như muốn đâm xuyên qua cơ thể, đẩy hắn dội ngược trở về phía sau. Đúng khi hắn cảm giác như cơ thể mình sắp nổ tung ra thì từ phía sau một bàn tay đỡ lấy hắn, một luồng khí ấm áp được truyền vào người hắn chống lại hai luồng khí nóng lạnh đang xuyên thấu qua cơ thể.
Hai làn khí vụt ra bên ngoài va chạm thành một tiếng nổ lớn.
Uỳnh… ùm mm.
Mấy chục tên lính xung quanh đều chấn động ngã bổ nhào xuống đất, Nguyễn Siêu miệng thổ ra một ngụm máu tươi ướt cả tấm áo choàng trước ngực, toàn thân ê ẩm, nhưng cảm giác đau buốt đã giảm đi chín phần. Hắn quay lại nhìn thì ra là Tịnh Dạ Thiền sư nãy giờ đã dùng nội lực truyền qua người hắn, giúp hắn chịu một chưởng của Tam Kha. Bây giờ trên khóe miệng già nua cũng rỉ một vệt máu tươi, hẳn cũng chịu nội thương không hề nhẹ, hắn toan gượng hỏi một câu nhưng thấy Thiền sư chỉ khẽ lắc đầu.
Bên kia trên trán Tam Kha cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn không khỏi bội phục cất lời:
- Bồ Đề Tâm Kinh thật lợi hại! Bội phục! Bội phục!
- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!
Bên trong bảo tọa một vị Thiền sư khoác tăng bào tụng kinh bước ra…