Én Liệng Truông Mây - Hồi 21 - Phần 4 (Hết tập II)

Mặt trời vừa lên khỏi đỉnh núi ở đằng đông, chiếu những tia sáng vào những hạt sương trên lá rừng như những viên kim cương lấp lánh. Từ trên đỉnh Kim Sơn nhìn bao quát xuống toàn vùng Truông Mây, Lía không khỏi kinh ngạc. Rừng mây xanh ngát bạt ngàn được che chắn bởi hai nhánh sông An Lão và Kim Sơn như hai hào lũy vững chãi. Bên phải là hòn núi Một, phía sau là rừng núi trập trùng, địa thế này thật là vùng đất tốt để lập căn cứ chống lại quan binh, thảo nào mà bọn Truông Mây vẫn bình chân như vại sau mấy lần tấn công của triều đình. So với thành Bá Bích, nơi đây thuận tiện hơn cho hoạt động của chàng. Chàng thầm nghĩ phải thu phục bọn cha Hồ, chú Nhẫn gì đó để mở rộng hoạt động cứu giúp dân nghèo sau này.

Đã đầu giờ Thìn, chàng cho ngựa thong thả xuống núi, len lỏi theo lối mòn đến gần sào huyệt bọn cướp. Chàng cột ngựa trong một lùm cây rồi phóng người tiếp cận mấy căn nhà lá. Trong khu đất trống khá rộng, chàng thấy rất đông người đang bao vây theo dõi hai người phụ nữ đứng đối diện nhau, một mặc y phục màu đỏ thẫm mà chàng nhận ra là Chu Muội Nương, một vận y phục màu đen, khuôn mặt hung dữ, tuổi ước chừng ngoài ba mươi. Người phụ nữ áo đen nói:

- Ngươi hạ độc thủ khiến em ta liệt cả người, giờ sống không bằng chết. Hôm nay ngươi còn dám dẫn xác đến đây đòi tiêu diệt cả Truông Mây, ta sẽ moi gan ngươi ra xem nó lớn đến cỡ nào mà dám ngông nghênh như vậy.

Chu Muội Nương nói:

- Em ngươi là một tên vô lại, ta không giết chết là đã nhân đức lắm rồi. Ta đã đến đây, ngươi muốn trả thù cho em ngươi thì cứ việc ra tay, đừng nhiều lời. Báo danh đi!

Người áo đen cười khẩy một tiếng nói:

- Ta là Thi Chân, đệ tam nương của Truông Mây này. Giờ ta báo thù cho em ta đây.

Nói xong ả rút song đao ra, hoành bộ thủ thế. Ánh đao sáng lóe dưới ánh mặt trời ban mai, khí thế hung hãn. Chu Muội Nương nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, tiếng thép ngân dài chứng tỏ đó là một thanh kiếm quí. Nàng đứng thật ung dung, đốc kiếm cao ngang bụng, mũi kiếm chĩa thẳng vào yết hầu địch thủ. Tư thế tuy trông rất thanh nhã nhưng vô cùng vững vàng, kín đáo.

Bỗng nghe Thi Chân hét lớn một tiếng, chân phải bước tới, song đao đồng thời chém tạt ngang vào bụng đối phương theo thế Phượng Hoàng xuyên vân. Muội Nương thoái bộ thoát khỏi đường đao, mũi kiếm xoay một vòng tròn đâm xéo vào vai trái của địch. Thi Chân tay trái dùng thanh đao gạt mạnh vào lưỡi kiếm, đồng thời chân bước tới trước, xếp đao theo cánh tay phải thốc ngược từ dưới lên. Muội Nương tung người nhảy lùi ra sau, miệng la lớn:

- Hay lắm!

Thi Chân ra chiêu thắng lợi đâu chịu bỏ lỡ cơ hội, ả tiếp tục lướt tới, song đao đâm thẳng vào mặt đối phương. Lối đánh nhanh và nhập nội, lại tấn công liên hoàn với những đường đánh thốc từ dưới lên và chéo ngang hiểm hóc buộc Chu Muội Nương phải tránh né rồi rơi vào thế hạ phong. Chu Muội Nương vì một phút khinh địch đã để lỡ tiên cơ, tay áo trái bị lưỡi đao chém rách một đường dài. Nàng tức giận hét lớn một tiếng, tung người lên cao rồi từ trên không vạch liên tiếp hai đường kiếm chụp xuống đầu Thi Chân. Ả thất kinh vội đưa song đao lên đỡ, nhưng đường kiếm thứ hai quá hiểm ác nên đành phải ngã người lăn ra xa mới thoát được đường kiếm. Sau đó, ả tung nhanh người đứng lên, nét kinh hoàng và giận dữ lộ rõ trên khuôn mặt. Muội Nương chân vừa chạm đất đã lướt ngay tới trước, tay kiếm tung ra một đòn sấm sét, kiếm ảnh bao trùm cả người Thi Chân. Thi Chân như con thú dữ bị thương, hét lớn một tiếng, song đao tấn công vào vùng kiếm ảnh, cách đánh hết sức liều lĩnh, quyết chết cùng đối phương. Muội Nương hét lớn:

- Ngươi muốn chết!

Rồi nàng xoay người né, tay kiếm đồng thời quét ngang một đường tựa như thế Hoành tảo thiên quân của côn pháp. Nàng sử dụng chiêu này rất đúng lúc nên tuy rằng đó là một chiêu thức tầm thường nhưng thật hiểm hóc. Thi Chân tấn công lỡ bộ không sao né tránh được nên đành để mũi kiếm quét ngang hông một đường dài thấu ruột. Ả rên lên “ui cha” rồi tay trái buông đao ôm bụng, máu tuôn xối xả. Muội Nương chống kiếm đứng giữa sân hỏi:

- Còn ai muốn ra chịu chết nữa không?

Chú Nhẫn vội sai bọn thủ hạ băng bó vết thương cho Thi Chân. Hồ Bân chậm rãi bước ra sân, ôm quyền nói:

- Hồ Bân ta chưa bao giờ giao đấu với nữ nhân, nhưng hôm nay đành phá lệ rồi.

Muội Nương nói:

- Kể ra ngươi cũng có chút khí phách nam nhi, tiếc rằng không đem tài trai ra giúp nước lại đi làm đạo tặc tác hại dân lành.

Hồ Bân ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:

- Nói hay lắm! Cô nương cho rằng những tên quan lại của triều đình hiện nay, những người mà cô nương nghĩ họ đang giúp nước đó so với bọn ăn cướp như chúng ta, ai là người ăn cướp của dân lành nhiều hơn?

Muội Nương đanh nét mặt lại đáp:

- Tham quan cũng chỉ một thiểu số nào đó thôi, ngươi không thể vì một vài tên tham quan mà vơ đũa cả nắm, qui tội cho triều đình.

- Thời buổi này mười người làm quan đã hết chín kẻ là bọn ô lại. Cô nương mới từ trong cửa phú quí bước ra đời làm sao nhìn thấy hết những điều tác tệ mà bọn tham quan đang hà hiếp bá tánh? Bọn ta trước cũng là lão bá tánh lương thiện nhưng bị chúng áp bức đến cùng đường nên mới làm ăn cướp thôi. Quan lại ăn cướp trắng trợn công khai lại được luật pháp che chở, bọn ta chỉ là những kẻ cùng đường cướp cạn nuôi sống bản thân qua ngày thì bị người đời như cô nương đây chửi bới. Sao mà hẹp hòi nông cạn đến vậy.

Lía nghe Hồ Bân biện luận, trong lòng nảy sinh thiện cảm với hắn và đám cướp Truông Mây này. Chu Muội Nương bĩu môi nói:

- Ngươi đừng dùng miệng lưỡi che lấp hành vi của mình. Ngươi cầm đao múa gươm sao không giỏi chém đầu bọn tham quan ô lại kia đi, lại dùng nó chèn cổ bá tánh để cướp giật?

Hồ Bân nghe câu hỏi sắc bén của cô gái mặt biến sắc, nhưng hắn không ngần ngừ mà trả lời ngay:

- Cô nương bảo ta gặp tham quan thì chém, nếu ta chém chết hết bọn chúng thì còn ai làm việc cho phủ Chúa này?

Muội Nương nghe Hồ Bân trả lời cũng sắc sảo thì đuối lý nên nổi giận. Mặt nàng đỏ hồng lên trông càng đẹp hơn.

- Đừng nhiều lời! Ta đã đến đây là quyết phá cho bằng được sào huyệt ăn cướp này. Hãy dùng lý của kẻ mạnh mà phán xử!

Hồ Bân cười:

- Cô nương đã nói vậy thì tôi cũng phải vâng lời thôi. Đao kiếm vô tình xin đừng trách. Mời!

Châu gia ở Phù Ly nổi danh thiên hạ đã bao đời, Hồ Bân không dám coi thường. Hắn rút thanh hổ đầu đao ra cầm nơi tay ngưng thần thủ thế. Lía nhìn cách cầm đao thủ thế của Hồ Bân thì thầm khen: “Tên này thuộc hàng danh thủ về đao pháp, e rằng vị tiểu cô nương kia sẽ thất bại thôi!” Kiếm tuy là vua trong các loại binh khí nhờ vào sự linh động nhẹ nhàng của nó nhưng vì nhẹ nên người sử dụng kiếm phải có nội lực cao thì mới có thể phát huy hết lợi thế, nhất là khi đối đầu với những vũ khí nặng như đao, côn...

Chu Muội Nương cũng nhận ra Hồ Bân là tay cao thủ về đao nên sau khi ôm quyền chào xong nàng hét lớn một tiếng và xuất liền ba chiêu tấn công cả trên lẫn dưới, cả tả lẫn hữu. Kiếm chiêu của nàng phát ra rất nhanh, kiếm quang đầy trời. Hồ Bân khoa thanh đao thành một vòng tròn dày đặc để đón đỡ ba chiêu kiếm đó. Muội Nương biết rằng không nên để đao của địch thủ đỡ thẳng vào kiếm của mình nên nàng liền di động thân ảnh quanh người địch thủ và đâm luôn mấy chiêu nữa. Mũi kiếm như những con rắn tinh khôn len giữa bóng đao công tới. Hồ Bân giật mình vũ lộng thanh đao nhanh hơn tạo thành bức tường bao bọc quanh người. Hắn lớn tiếng khen:

- Kiếm hay! Nhưng cô nương hãy coi chừng!

Đao kiếm chạm nhau, tiếng thép ngân vang. Chu Muội Nương tay kiếm bị chấn động mạnh nên giật mình, biết rằng hôm nay đã gặp phải tay kình địch. Nàng quyết định giở ngay tuyệt học ra để tốc thắng. Nhưng chỉ trong một giây do dự đó của nàng, Hồ Bân đã đổi thế đánh. Thanh đao trong tay hắn như một ánh chớp tạo thành chiếc mống bạc chụp xuống đầu nàng, khí thế xẻ núi bạt sơn. Chu Muội Nương chân đạp cửu cung thoát khỏi vùng đao ảnh, tay xuất chiêu Cuồng phong lạc diệp như một trận gió lớn thổi ngang, kiếm quang chớp ngời vụt mạnh vào người địch thủ. Trước chiêu kiếm ác liệt đó, Hồ Bân không còn kiêng nể chuyện nam nữ nữa. Hắn hét lớn một tiếng, tràn người sang bên, thanh đao quét thành một đường dài nhắm thẳng vào thanh kiếm của Muội Nương. Thân thủ của hắn tuyệt nhanh, thế đao mạnh như bài sơn đảo hải. Một tiếng keng chát chúa vang lên, thanh kiếm trong tay Chu Muội Nương đã vuột khỏi tay nàng và lao thẳng đến chỗ Lía đang núp. Cả cánh tay của Chu Muội Nương bị chấn động, tê buốt, thân hình nàng loạng choạng dạt ngược về phía sau. Đúng lúc ấy, hai thanh đao trong tay của Thi Chân phóng vút ra, một trước một sau lao thẳng vào lưng nàng. Mọi người tại đấu trường, ngay cả Hồ Bân, nhìn thấy cũng chỉ kịp la hoảng một tiếng. Tất cả đều tin rằng hai thanh đao của Thi Chân sẽ cắm phập vào lưng Muội Nương không thể nào khác hơn được.

Nhưng ngay lập tức, cùng với tiếng la của mọi người là một tiếng hét lớn đến chói tai:

- Coi chừng!

Rồi có tiếng xé gió của thanh kiếm bay đi nhanh hơn tên bắn, lao về hướng hai thanh đao. Choang! Dù khoảng cách khá xa nhưng một thanh đao đã bị thanh kiếm bắn trúng, cả đao và kiếm văng ra xa. Trong khi đó, thanh đao thứ hai của Thi Chân vẫn phóng vút tới. Chu Muội Nương khi nghe tiếng la vội lách thân hình sang bên nhưng đã chậm một chút, thanh đao thứ hai đã cắm phập vào hông nàng. Muội Nương rên lên một tiếng đau đớn, lảo đảo người muốn té. Thi Chân ám toán thành công vừa dợm người muốn xông tới kết liễu kẻ thù. Tức thì, một bóng người từ trong hàng cây cao đã lướt nhanh đến, miệng hét lớn:

- Ngừng tay!

Tiếng hét dội vào màng óc mọi người khiến ai nấy muốn điếc tai. Thi Chân thất kinh dừng lại. Người lạ mặt với chiếc nón rộng vành che khuất phần khuôn mặt dang tay đỡ Chu Muội Nương rồi điểm nhanh một số huyệt đạo trên người nàng, đặt nàng nằm xuống đất rồi rút mạnh thanh đao ra, máu theo đó vọt ra thành vòi. Người đó vội xé bỏ phần áo nơi miệng vết thương, thò tay vào bọc lấy thuốc rịt vào miệng vết thương, xé đôi chiếc khăn trên cổ mình cột chặt chỗ vết thương lại. Từ động tác phóng kiếm đến lúc băng người ra đỡ Muội Nương, người lạ mặt thực hiện rất bình tĩnh, gọn gàng như ở đó không hề có mặt của đám cướp Truông Mây. Người lạ mặt chính là Lía. Chàng đang núp sau hàng cây lớn để quan sát trận đấu thì thanh kiếm của Muội Nương bị hất bay về phía chàng. Tiện tay chàng chụp lấy, khi thấy Thi Chân phóng đao ám toán Muội Nương chàng vội phóng thanh kiếm ra đỡ. Tiếc rằng chàng chỉ cản được một thanh đao. Muội Nương đau đớn muốn ngất đi nhưng vốn là cô gái cương mãnh nên nàng cắn răng chịu đựng. Nàng đưa ánh mắt biết ơn nhìn chàng trai lạ mặt. Cũng may nàng xoay người né tránh nên mũi đao mới không đâm trúng những bộ phận quan trọng trên người. Thi Chân lớn tiếng quát hỏi:

- Ngươi là ai?

Lía đưa tay bế Chu Muội Nương, trừng mắt nhìn ả lạnh lùng:

- Với thủ đoạn đánh lén của ngươi, lẽ ra ta phải dạy cho bài học nhưng vì gấp cứu người nên ta tha cho hôm nay. Các ngươi chờ đó. Ta sẽ trở lại.

Thi Chân chạm vào ánh mắt của chàng tự dưng không lạnh mà run, thoái lui mấy bước. Lía nói xong trở bước thật nhanh về phía rừng rậm. Khí thế và tiếng nói như chuông của chàng khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều khiếp hãi trong lòng, không ai dám phản ứng gì cả. Hồ Bân lớn tiếng hỏi:

- Xin ông bạn lưu danh để ngày sau còn gặp lại.

Lía không quay đầu lại, nói lớn:

- Lía!

Cái tên nghe gọn lỏn nhưng đã gây một chấn động rất lớn cho tất cả đám cướp Truông Mây. Cha Hồ, chú Nhẫn và Hồ Bân đều biến sắc kêu lên:

- Lía! Lía ở Bá Bích thành à?

Lía đã khuất dạng sau rừng cây. Mọi người chợt nghe có tiếng ngựa hí vang rồi xa dần. Cha Hồ lo lắng nói:

- Chú Lía đã đến đây thì Truông Mây rắc rối to rồi đó.

Chú Nhẫn thắc mắc:

- Chẳng lẽ với bao nhiêu người đây cùng địa thế hiểm yếu này mà chúng ta lại sợ một mình hắn ư?

Cha Hồ nói:

- Bao nhiêu người đây chẳng khác nào đàn cừu non trước miệng cọp. Ngay khi chưa học võ mà chú Lía đã có thể một mình siết cổ chết con cọp đen to lớn. Mấy tháng trước đây, cả vị tổng binh phủ Quy Nhơn là Phan Ngọc Chánh, nổi danh thiết côn vô địch mà cũng không chịu nổi Lía mười chiêu, phải kéo binh bỏ chạy thì bọn lâu la của chúng ta có làm được gì?

Hồ Bân hỏi:

- Chú định thế nào?

Cha Hồ đáp:

- Cứ đợi xem hắn đến với tư thế gì rồi sẽ định liệu.

- Tư thế gì thì cháu cũng phải đấu với hắn một trận cho biết tài cao thấp. Chỉ mới nghe thiên hạ đồn đoán mà đã sợ hãi bó tay thì còn gì là thân nam tử nữa.

Thi Chân chen vào:

- Hồ Bân nói đúng đó. Chết sống gì cũng phải thử qua mới biết. Hắn cũng chỉ có hai tay thôi mà, đâu phải ba đầu sáu tay gì đâu mà sợ.

Chú Nhẫn nói:

- Được, cứ chờ xem rồi sẽ tính.

Con ngựa phóng nhanh trên đường núi gập ghềnh khiến cho vết thương của Muội Nương bị động mạnh gây nên sự đau nhức thấu xương. Nàng tuy gan lì nhưng cũng không chịu đựng nổi sự đau đớn này nên cất tiếng rên ư ử liên tục. Lía đặt nàng ngồi phía trước để lưng nàng tựa vào người mình, chàng điều khiển cương ngựa bằng tay trái còn tay phải ép chặt vào miệng vết thương ngăn không cho máu chảy ra. Thuốc kim thương của chàng là do sư phụ đặc chế, tuy rất công hiệu nhưng vì ngồi trên lưng ngựa đang phi với tốc độ nhanh nên máu nơi vết thương vẫn không ngừng chảy. Nghe Muội Nương rên rỉ, Lía lo lắng hỏi:

- Cô nương còn chịu nổi không?

Muội Nương cắn răng đáp:

- Nổi. Mau đem tôi về nhà. Cha tôi có thuốc chữa thương rất hay.

- Nhà cô ở đâu?

- Trại ngựa Châu gia trang ở quan lộ gần huyện Phù Ly.

- Từ đây có đường núi nào về đó nhanh không?

- Theo lối này qua đèo Màn Lăng sẽ có đường nhỏ dẫn xuống Phù Ly.

Lía thò tay vào bọc lấy một lọ thuốc, trút ra một viên rồi đưa cho Muội Nương:

- Cô nương uống tạm viên thuốc này đi. Nó sẽ giúp cô giữ được nguyên khí trong người.

Muội Nương cầm viên thuốc bỏ vào miệng nuốt. Lía nói:

- Xin lỗi cô nương nhé.

Xong chàng đặt bàn tay phải của mình vào mệnh môn huyệt của Muội Nương, truyền nội khí sang cho nàng. Muội Nương nói nhỏ:

- Cảm ơn.

- Cô nương hãy dưỡng thần để điều hòa chân khí trong người, không nên nói nữa.

Con Bạch mã vẫn phóng đều bốn vó. Dù nó đang chạy nhanh trên đường núi gập ghềnh nhưng vẫn giữ được cảm giác êm ái cho người đang ngồi trên lưng. Muội Nương buột miệng khen:

- Con ngựa này quả là thần mã.

Lía hỏi:

- Cô thấy trong người thế nào?

- Khá lắm. Thuốc của hiệp sĩ thật công hiệu. Anh là Lía hiệp sĩ ở Bá Bích thành à?

- Vâng. Cô không nên nói nhiều để khỏi tiêu hao thêm khí lực.

Muội Nương nghe chàng xác nhận mình là Lía, người hiệp sĩ mà nàng đã hâm mộ danh tiếng từ lâu thì trong lòng chợt thấy ấm áp kỳ lạ. Tuy vết thương làm cho nàng đau đớn nhưng niềm vui kỳ ngộ này khiến nàng có cảm giác dễ chịu vô cùng. Nàng ngồi trên lưng ngựa, lưng tựa vào lòng chàng trai trong mộng, sự cọ xác tạo cho nàng một cảm giác thật êm đềm. Nàng bỗng đỏ mặt tự thẹn với chính mình. Nàng vội nhắm mắt lại, cuối cùng sự mệt mỏi đã khiến nàng ngủ quên trong lòng của Lía. Mặt trời vừa khuất núi thì cả hai cũng về đến Châu gia trang. Con Bạch mã vừa vào đến cổng đã có tiếng người la lớn:

- Tiểu thư về rồi kìa! Trời ơi tiểu thư bị thương à?

Lía bế ngang lưng Muội Nương, tung người nhảy xuống ngựa. Chàng nói với người đàn ông vừa hô hoán:

- Tiểu thư bị thương nặng lắm, mau vào báo với trang chủ.

Người nọ nghe nói vội quay người chạy nhanh vào trong. Phút chốc đã có nhiều người từ trong gian nhà lớn chạy ra, đi đầu là một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, phong thái vừa thanh cao vừa uy dũng. Cạnh ông ta là một phu nhân với vẻ mặt vô cùng lo lắng theo sau là bốn người thanh niên lớn hơn chàng độ chừng vài ba tuổi. Muội Nương đã tỉnh lại, vừa thấy người nhà đã lên tiếng gọi:

- Cha! Mẹ!

Gọi xong bỗng dưng nước mắt nàng trào ra, vẻ cương liệt như đã biến đâu mất. Người đàn ông chính là Châu Doãn Thành, ông ta chắp tay xá Lía nói:

- Đa tạ hiệp sĩ đã có ơn cứu mạng cho tiện nữ. Văn Tiếp, mau bế em vào nhà! Doãn Chữ coi thương thế nó ra sao. Mời hiệp sĩ vào uống chén trà nghỉ ngơi, con bé ngỗ nghịch này chắc đã làm phiền hiệp sĩ nhiều lắm rồi phải không?

Lía trao Muội Nương cho anh nàng rồi ôm quyền đáp lễ:

- Giữa đường gặp chuyện giúp nhau mà thôi. Châu lão trang chủ không cần bận tâm.

Văn Tiếp vội bế Muội Nương vào bên trong, mọi người đều theo vào. Châu Doãn Thành lại chắp tay nói:

- Hiệp sĩ thi ân bất cầu báo, Châu gia chúng tôi chỉ xin tạc dạ không dám nói lời khách sáo. Mời vào trong để chúng ta đàm đạo.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Lía ôn tồn nói:

- Không dám làm phiền trang chủ. Xin cáo từ, ngày sau có duyên thì gặp lại.

Nói xong, chàng ôm quyền thi lễ rồi quay người nhảy lên ngựa. Châu Doãn Thành biết không thể lưu khách được nên nói:

- Đã vậy xin hiệp sĩ lưu lại tên họ để chúng tôi còn ghi nhớ.

Lía thúc ngựa phóng đi, nói lớn:

- Lía!

Doãn Thành đứng nhìn theo bóng ngựa cùng chàng hiệp sĩ mất hút, miệng không ngớt lẩm bẩm:

- Lía... Là Lía ở Bá Bích thành à? Thật là danh bất hư truyền. Hà hà... Hay lắm, hay lắm!

Không biết ông ta nói chàng Lía hay, hay là sự kỳ ngộ giữa con gái mình với Lía là điều hay. Lúc ấy Châu Văn Tiếp cũng vừa bước ra. Văn Tiếp hỏi:

- Điều gì hay lắm vậy cha? Người hiệp sĩ kia đâu rồi? Anh ta là ai vậy?

Doãn Thành nói:

- Đi rồi. Là Lía ở Bá Bích thành. Muội Nương ra sao rồi?

- Dạ, em không sao, chỉ là vết đâm bên hông, cũng may không trúng vào nội tạng, chỉ bị mất máu nhiều mà thôi. Anh hai đang băng bó và cho uống thuốc.

Doãn Thành vốn thương yêu cô gái út này lắm nên nói:

- Để cha vào thăm nó. Thật là ngỗ nghịch. Là ai đánh nó bị trọng thương đến mức đó vậy?

- Em còn yếu nên chúng con chưa tiện hỏi mà định ra đây để hỏi vị hiệp sĩ kia. Hắn là Lía ở Bá Bích thành à? Thảo nào nhìn hắn thật lẫm liệt.

- Cha cũng chưa kịp hỏi thì cậu ta đã đi rồi. Con người này tuy vô pháp vô thiên nhưng lại là chính nhân hiệp sĩ. Cần đến là đến, nói đi là đi, khí phách thật trượng phu. Tốt lắm! Thôi được, đợi Muội Nương khá lại hỏi nó cũng được.

Ông vội vã vào phòng Muội Nương, Văn Tiếp cũng theo sau. Châu phu nhân đang ngồi bên cạnh nàng. Vừa thấy cha, Muội Nương đã mếu máo:

- Cha tha lỗi cho con.

Doãn Thành vuốt tóc con gái nhỏ nhẹ:

- Mọi việc để nói sau. Con thấy trong người thế nào?

- Con không sao. Lía đại ca đã cho con uống linh đơn, anh hai lại cho uống thêm thuốc. Con thấy khá hơn rồi. Mà anh ấy đâu rồi?

- Đi rồi!

Muội Nương thảng thốt:

- Đi rồi à? Cha không mời người ta ở lại để cảm ơn ư?

- Cha có mời cậu ta ở lại để tạ ơn và hỏi chuyện nhưng cậu ta đã bỏ đi ngay.

Muội Nương chán nản nói:

- Bỏ đi ngay... Con còn chưa nói tiếng cảm ơn nữa đó.

Doãn phu nhân nhìn con gái âu yếm:

- Lo gì, nếu mình không quên ơn thì có thiếu gì cơ hội để báo đáp. Cậu ta thi ân bất cầu báo mới là bậc đại trượng phu chứ.

Doãn Thành mỉm cười:

- Mẹ con nói phải đấy. Nhưng ai đã đánh con bị thương đến mức này?

Muội Nương ngập ngừng một lúc rồi đáp:

- Bọn Truông Mây đánh lén nên con mới ra nông nổi này

Châu Văn Tiếp nghe em gái nói thì cơn giận nổi lên:

- Bọn cướp Truông Mây à? Bọn khốn này con đã định tiêu diệt chúng, chưa kịp ra tay thì chúng lại đánh ngũ muội bị thương. Ngày mai con quyết phá tan sào huyệt Truông Mây để trả mối thù này.

Doãn Thành khoát tay nói:

- Bọn Truông Mây không dễ đối phó như bọn ở núi Bà đâu. Con không nên nóng nảy.

Rồi ông nhìn cô con gái yêu, trách:

- Sao con lại dám một mình vào tận sào huyệt bọn chúng chứ? Thật là không biết trời cao đất dày gì cả! Nếu không có người ra tay cứu thì giờ này sẽ ra sao? Từ nay nhất thiết không được làm càn nữa, biết chưa?

Muội Nương nghe cha mắng thì nước mắt lại ràng rụa. Châu phu nhân vội nói:

- Con nó đang đau, có gì rồi từ từ nói. Mọi người ra ngoài hết đi, để nó nghỉ ngơi đã.

Doãn Thành thấy con gái khóc thì lại mềm lòng. Ông xoa đầu Muội Nương nhỏ nhẹ:

- Con nghỉ ngơi cho chóng khỏe đi.

*****

Hết tập hai.

Mời các bạn xem tiếp tập ba:

Những Mảnh Tình Trắc Trở.