Khi tắc kè không có hoa - Chương 27 - 28

Chương 27: Phục thù

Sáng sớm, Linh An tỉnh giấc thấy trong người khỏe hơn rất nhiều, cứ như chưa từng có cơn sốt hôm qua. Chân vẫn còn tím nhưng không còn sưng và đau nữa.

Linh An vui vẻ thay đồ xuống nhà hàng ăn sáng. Vừa ló đầu ra đã thấy Hoàng Khánh Phong đứng chắn ở cửa. Hắn tiến lại gần, đưa tay sờ lên trán cô, rồi lẩm bẩm một câu không đầu không cuối: “Ừm, hết rồi.”

Linh An mù mờ không hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Hoàng Khánh Phong đặt vào tay Linh An cái chai nhỏ bằng thủy tinh: “Cầm lấy, quay lại bôi vào chân đi.”

Dường như vẫn còn chưa yên tâm, hắn còn vào tận phòng ngồi giám sát Linh An xoa thuốc, xong xuôi mới xuống lầu.

Buổi chụp hình hôm nay có thêm diễn viên mới. Vì khu nghỉ dưỡng này hợp tác với nhà đầu tư bên Thái, nên phong cách kiến trúc cũng mang hơi hướng Thái Lan. Vậy nên, họ không tiếc tiền thuê hẳn một chú voi làm bạn diễn.

Linh An không giấu được sự thích thú với anh bạn to lớn này. Đây là lần đầu tiên được nhìn tận mắt, sờ tận tay một chú voi ở khoảng cách gần như vậy. Trông cô lúc này không khác gì mấy ông thầy bói xem voi.

Đang mải ngắm nghía, bỗng một chiếc mũ nan tua rua rộng vành đúng kiểu đi biển ở đâu rơi thụp xuống đầu, che sụp cả tầm mắt cô.

“Qua đây ngồi đi.” Hoàng Khánh Phong đi trước, ngồi xuống mấy chiếc ghế có sẵn ô che. Hắn mặc áo phông quần đùi, chân đi giày lười, trên mặt đeo chiếc kính râm bự chảng, đầu cũng đội một chiếc mũ y hệt Linh An. Trông hắn cứ như là đang đi nghỉ mát vậy.

Linh An ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Khánh Phong: “Hôm nay anh không phải đi gặp bên JK sao?”

“Không cần thiết.” Hoàng Khánh Phong hờ hững đáp. “Quốc Tùng có thể giải quyết ổn thỏa.”

Linh An quay mặt đi bĩu môi lẩm bẩm: “Chứ không phải anh dồn hết mọi việc lên đầu cậu ta, còn mình thì ngồi đây ngắm người đẹp sao?”

Cái cô Ánh Tuyết đó tính khí vẫn đỏng đảnh như cũ. Chỉ vì trên bó hoa hồng có một con sâu nhỏ mà la lên oai oái, bắt đổi bó hoa mới, nhất quyết không chịu dùng bó cũ, mặc dù con sâu nhỏ tội nghiệp đã bị bắt ra.

Linh An ngồi nhìn chú sâu nhỏ đang cong mông bò trên những cánh hoa hồng, trong lòng không khỏi tự cảm thán. Thân phận con sâu cái kiến, chính là để cho người đời vùi dập.

Ánh Tuyết tranh thủ lúc nhân viên đi đổi bó hoa mới liền chạy lại chỗ Hoàng Khánh Phong đong đưa. Nhưng dường như bị vướng cái bóng đèn to tướng là Linh An, cô ta có đôi chút không tự nhiên: “Này, cô kia, mau lấy cho chúng tôi chai nước.”

Linh An còn chưa kịp phủi mông đứng dậy, đã nghe thấy Hoàng Khánh Phong mất hết kiên nhẫn nói: “Cô Ánh Tuyết, hình như cô nhầm thì phải. Linh An là trợ lý của tôi, không phải của cô.”

Linh An há hốc mồm, lần đầu tiên trong đời, Linh An cảm thấy được làm trợ lý cho Hoàng Khánh Phong quả thật cũng có chút may mắn.

Bị Hoàng Khánh Phong bốp chát thẳng thừng như vậy, Ánh Tuyết có chút không thoải mái. Cô ta không hiểu, một trợ lý quèn như Linh An đáng để Hoàng Khánh Phong cư xử không chút nể mặt như vậy sao?

Ánh Tuyết ngượng chín mặt, vội chuyển chủ đề: “Tổng giám đốc Phong, hình như em thấy trong người không được khỏe, anh có thể đỡ em vào trong được không?” Ánh Tuyết lấy tay xoa xoa thái dương, đôi hàng mi cong vút nhíu lại, tỏ vẻ mệt mỏi.

Á á. Cái cô Ánh Tuyết này, một giây trước còn vô cùng sung mãn sai bảo người khác, một giây sau đã tỏ vẻ yếu đuối bất lực. Cứ thế này thì giải Oscar dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất sớm muộn gì cũng về tay cô ta thôi.

Hoàng Khánh Phong hình như không biết cô ta đang đóng kịch, vội vàng đứng dậy: “Để tôi đưa cô đi.”

Nhưng khi Ánh Tuyết vờ dựa vào ngực hắn, hắn lại như vô tình tránh sang một bên.

Ánh Tuyết đáng thương cứ thế mất đà, ngã oạch xuống đất, tí nữa cắm mặt vào bãi phân voi mà nhân viên resort chưa kịp dọn dẹp.

Linh An trợn tròn mắt. Cố ý, tuyệt đối là cố ý. Ha ha. Hoàng Khánh Phong, nếu như hắn đã không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, thì cô cũng không cần khách sáo nữa. Nguyễn Linh An này sống ở đời, có ơn phải trả, có thù tất báo.

Linh An cố nín cười, tất tả ngoáy đít chạy lại đỡ Ánh Tuyết: “Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ? Xem ra cô bệnh lắm rồi, đến đứng còn không vững. Nào để tôi đỡ cô dậy.”

Ánh Tuyết bị ngã đau đến nhắm mắt nhắm mũi, vớ được tay Linh An như vớ được cọc, vội vàng bắt lấy. Nhưng mông vừa nhấc lên khỏi mặt đất, liền thấy con sâu xanh lét đang bò lồm ngồm trên tay Linh An: “Á, á. Đồ sâu bọ, cút đi.”

Ánh Tuyết giật mạnh tay khỏi tay Linh An. Chỉ chờ có vậy, Linh An ẩy nhẹ một cái, mông cô ta đã nhằm đúng bãi phân voi đằng sau mà đáp xuống.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc. Họ không ngờ người nổi tiếng như Ánh Tuyết lại có thể nói ra một câu khiếm nhã như vậy với một cô trợ lý nhỏ. Có trời biết đất biết, câu chửi ấy đâu có nhằm vào Linh An.

Chỉ trách vận số cô ta không tốt, hàng ngày lại đối nhân xử thế không ra gì. Vậy nên khi nhìn thấy cô ta gặp nạn, có người không nhịn được mà cười lăn cả ra đất. Còn có người lấy máy ảnh chụp ngay vài bức làm kỉ niệm.

Trong đám người cười lăn ra đất ấy, còn có cả Hoàng Khánh Phong.

Linh An nhìn hắn có chút thất thần.

Mãi một lúc lâu sau, Hoàng Khánh Phong mới ngừng được cười. Hắn nhìn Linh An, trong mắt hiện lên tia hài lòng. Hắn biết, cô đâu phải là kiểu người dễ bị bắt nạt. Nhớ hồi đó chỉ vì đắc tội chút xíu, cô khiến cho hắn vang danh khắp thiên hạ, tiếng tăm nổi như cồn.

Rất nhiều năm sau này, thỉnh thoảng vẫn còn có người hỏi hắn, người đàn ông năm ấy khiến hắn ruồng bỏ vợ con đi theo tiếng gọi tình yêu, bây giờ sống ra sao?

Vô thức đưa tay xoa xoa đầu Linh An, nhận thấy cô gái này đang thất thần, Hoàng Khánh Phong nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Đang nghĩ gì?”

Linh An chớp chớp đôi mắt nhỏ: “Tổng giám đốc, tôi đang mang anh đi thiến một nghìn lần.”

Hoàng Khánh Phong: ...

Chương 28: Nụ hôn đầu.

Trong số đám bạn thời đại học, không ai nghĩ Quỳnh Mai lại lấy chồng nhanh đến như vậy. Linh An hết sức bội phục năng suất làm việc của Quốc Tùng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà sự nghiệp tạo người của cậu ta đã có kết quả vượt bậc.

Quỳnh Mai có em bé, vì vậy mà cả hai nhà nhanh chóng tổ chức đám cưới, thiệp hỉ hồng hồng đỏ đỏ đến chói mắt. Điều đó cũng có nghĩa là chỉ còn mình Linh An ở trong căn phòng dành cho ba người. Tiền điện, tiền nước, tiền nhà, tiền vệ sinh, tiền internet, còn cả tiền trả nợ cho tên trọc phú họ Hoàng kia, bao nhiêu thứ đổ lên đầu khiến Linh An không kịp thở.

Vì vậy mà khi Hoàng trọc phú đề nghị cô dọn sang nhà hắn, Linh An không khỏi đắn đo.

Được bao ăn ở miễn phí, hàng ngày chỉ động chân động tay nấu chút cơm, dọn dẹp nhà cửa qua loa là cuối tháng có đủ tiền trả nợ.

“Nhưng mà tổng giám đốc.” Linh An băn khoăn. “Dù sao cũng là cô nam quả nữ, mặc dù chúng ta hoàn toàn trong sáng, nhưng cũng không tránh được tình ngay lí gian.”

Hoàng Khánh Phong ngừng gõ bàn phím, thả người vào ghế, chậm rãi nói: “Cô rảnh đến mức dư thừa thời gian đi quản mồm thiên hạ sao?”

“Nhưng tôi còn phải lấy chồng.” Linh An lí nhí.

“Chắc chắn anh ta sẽ hiểu.” Hoàng Khánh Phong khẳng định.

“Làm sao anh có thể biết được chứ?” Linh An bĩu môi. “Với lại nhà anh chỉ có một phòng ngủ, trên sofa còn có ma nữa.”

“Tôi chuyển nhà rồi.” Hoàng Khánh Phong thông báo.

“Hả? Anh chuyển nhà lúc nào vậy? Sao tôi không biết?” Linh An tròn mắt ngạc nhiên.

“Tôi chuyển nhà còn cần xin phép cô sao?” Hoàng Khánh Phong nhướng mắt. “Cứ vậy đi. Tối nay thu dọn đồ đạc. Tôi sẽ tới đón.”

... Linh An một tay nắm chặt lấy vali, đứng trước cửa căn biệt thự nhỏ của Hoàng Khánh Phong đón gió lạnh: “Tổng giám đốc, hay chúng ta quay lại căn hộ trước kia của anh đi.”

Hoàng Khánh Phong nhíu mày: “Không thích sao?”

“Thích, thích chứ, thích muốn chết.” Linh An gật đầu lia lịa. “Có nằm mơ tôi cũng không dám mơ được ở trong một căn biệt thự hoành tráng thế này.”

“Nhưng mà tổng giám đốc... Nếu vậy thì tôi dọn dẹp đến chết mất.” Linh An mếu máo.

Hoàng Khánh Phong hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến cô, đi thẳng vào trong nhà.

Nói là Linh An phải dọn dẹp nhưng thực ra hàng ngày vẫn có người đến lau chùi nhà cửa sạch bong sáng bóng. Linh An ngoài nấu cơm mỗi tối, căn bản không còn việc gì để làm. Vì vậy mà cô bắt đầu nhìn nhận lại Hoàng Khánh Phong, xem ra hắn cũng không phải là loại cường hào ác bá bóc lột dân lành.

Có lẽ cuộc đời cứ yên yên bình bình như vậy mà trôi đi cho đến khi Linh An gặp được người đàn ông định mệnh.

Phan Đạt là một kiến trúc sư nổi tiếng trong giới xây dựng, được mời đến thiết kế cho tòa trung tâm thương mại sắp xây dựng của tập đoàn Hoàng Khánh. Hàng ngày được làm việc, tiếp xúc với Phan Đạt, Linh An nhận ra anh ta chính là chàng bạch mã hoàng tử của đời mình. Đẹp trai, lịch sự, tính tính lại hòa nhã dễ gần. Kiểu đàn ông như thế phải hành động ngay trước khi bị người khác nẫng mất.

Vậy nên khi Linh An nhận được lời hẹn ra ngoài ăn tối cùng Phan Đạt, cô đã không giấu được niềm vui sướng mà gọi điện ngay cho Quỳnh Mai: “Này, này. Mày nói xem, đây không phải hẹn hò thì là cái gì?”

“Cũng đúng.” Bà bầu bụng bự Quỳnh Mai vừa dũa móng tay vừa bình luận: “Cuối cùng thì cũng có người nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong mày.”

“Ha ha, ở buổi hẹn hò đầu tiên, liệu anh ấy có hôn tao không? Nếu thật vậy thì đây chính là nụ hôn đầu tiên của tao đấy. Ôi ngại chết mất.” Linh An đưa hai tay lên ôm mặt, hai má đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.

Đằng sau lưng bỗng có tiếng động, Linh An quay lại thì đã thấy Hoàng Khánh Phong đứng đó từ bao giờ. Xấu hổ vì bị người khác nghe thấy chuyện riêng tư, cô vội vã đi về phòng.

Hoàng Khánh Phong ngẩn người. Thì ra hắn chính là nụ hôn đầu của cô. Nụ hôn trong KTV ở thành phố Hải Phòng hôm ấy... Nụ hôn ngay từ lần đầu tiên họ gặp mặt...

Hoàng Khánh Phong cứ mang tâm trạng vui sướng như vậy mà đi công tác, quên mất rằng ở nhà có người đang định hồng hạnh vượt tường. Đợi đến lúc hắn nhớ ra, thì Linh An đã váy áo xúng xính đi thẳng đến chỗ hẹn.

Nhưng có vẻ như ông trời không chiều lòng người, đường tình của Linh An luôn rất quanh co méo mó. Đúng giờ hẹn, Phan Đạt gọi điện đến thông báo công trường thi công xảy ra sự cố, anh ta phải ở lại giải quyết. Linh An cho dù không cam tâm tình nguyện, cũng phải dằn lòng vui vẻ kêu anh ta cẩn thận, chú ý an toàn.

Linh An thả bước một mình trên con đường rộng thênh thang, lanh quanh lẩn quẩn thế nào lại đứng trước cửa rạp chiếu phim. Bộ phim “The ghost” vẫn còn đang chiếu. Mới cuối tuần trước, cô và Hoàng Khánh Phong còn kéo nhau đến xem. Cả hai đều có chung sở thích xem phim ma tại rạp. Màn hình lớn, âm thanh rùng rợn, tiếng la hét chói tai. Vậy nên, đã không ít lần Linh An hất cả bỏng lẫn nước vào người ngồi ghế sau. Chính vì thế, sau này, mỗi khi đi xem phim, Hoàng Khánh Phong luôn là người phụ trách hai thứ đó.

Nghĩ đến Hoàng Khánh Phong cảm giác buồn buồn trong lòng lại trỗi dậy. Hắn đi có mấy ngày, mà căn nhà như trống vắng hẳn. Mặc dù tối nào hắn cũng gọi điện nhắc nhở Linh An những chuyện vô vị. Hôm thì dặn khóa cửa cẩn thận, hôm thì kêu nhớ tưới cây, lần nào gọi cũng lảm nhảm cả tiếng đồng hồ mới chịu dừng.

Có lẽ khi ở gần ai đó lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm , cũng không tránh khỏi cảm giác nhớ nhung.

Linh An thở dài, tiếp tục bước đi. Trên đoạn đường này, đâu đâu cũng có kỉ niệm của cô với Hoàng Khánh Phong. Đến cả ông bán cà rem cũng hỏi: “Hôm nay không đi cùng bạn trai sao con?”

Haizzz... Không biết giờ này Hoàng Khánh Phong đang làm gì? Liệu hắn có nhớ cô nhiều như cô đang nhớ hắn không?

Hoàng Khánh Phong bỏ lại mọi việc, vội vàng bắt chuyến bay sớm nhất về nhà, chỉ thấy đèn đóm tối thui, không một bóng người.

Linh An vừa thò đầu vào cửa, liền bị một bóng đen to lớn áp sát vào tường, đôi môi hắn mạnh mẽ chà sát môi cô, mang theo sự tức giận cùng trừng phạt, sau cùng chỉ còn lại nỗi nhớ nhung.

Linh An nhận ra mùi vị quen thuộc của người đàn ông trước mặt, không có hoảng sợ, không hề phản kháng, chỉ vòng tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn dây dưa không dứt.