Ánh sáng và Bóng tối - Chương 03

Chương 3

Nhật ký của Trung úy Đạt, tổ trưởng Tổ trọng án, Cục Điều tra tội phạm.

5/10/2013,

Anh chàng mới đến hóa ra được việc hơn tôi tưởng. Tất cả chúng tôi đều ấn tượng với cậu ta từ phút đầu xuất hiện. Trái ngược với vẻ bặm trợn, dữ dằn của các thành viên tổ trọng án, cậu ta trắng trẻo, thư sinh, khuôn mặt thanh tú, đẹp như con gái. Tôi đã tự hỏi vì sao cậu ta muốn vào đây bởi vì nhiều lý do tế nhị, Tổ trọng án không phải điểm đến lý tưởng, đặc biệt đối với mấy anh chàng công tử như thế kia. Tuy thế, sau vài màn thử sức và kiểm tra khả năng thì thấy cậu ta không đến nỗi tệ, không hổ là sinh viên tiêu biểu của Học viện khóa vừa rồi.

Tôi có nghe loáng thoáng hoàn cảnh của Đăng, cậu ta cũng tâm sự rằng hoàn cảnh chính là động lực khiến cậu ta vươn lên. Theo lời Đăng, bố mẹ cậu ta mất sớm trong một tai nạn đường sắt rất bi thảm, cô em gái không chịu nổi cú sốc đó đã bỏ đi xa lập nghiệp. Nhà này đặt tên con thật hay, Hải Đăng, Ban Mai, nghe tưởng rất liên quan nhưng thực chất lại báo trước sự xa cách. Các anh em trong tổ nghe nói Đăng có em gái đã rất vui mừng, bởi từ cậu ta có thể suy ra nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô em. Đầu tiên Đăng từ chối mọi câu hỏi liên quan tới cô em gái nhưng cậu ta nghĩ đồng đội của mình là ai chứ? Quẳng vào phòng thẩm vấn, chỉ vài phút mấy thằng ranh đã lấy được tất tật mọi thông tin liên quan. Hóa ra Ban Mai chính là nhà văn Ban Mai đang khá nổi trên mạng. Thực sự tôi vốn chẳng quan tâm ba cái tiểu thuyết tình cảm nhăng nhít của bọn trẻ con nhưng khi vô tình nhắc tới Ban Mai với con nghiện ngôn tình như Vân, mắt cô nàng đã sáng lên. Vân kỳ kèo đòi tôi nhờ Đăng giới thiệu cô với em gái cậu ta vì Vân là fan cuồng của Ban Mai. Có lẽ đó là lý do Vân thường so sánh tôi với mấy soái ca vớ vẩn nào đó trong truyện, nhiều lúc thật không hiểu các cô nàng bây giờ nghĩ gì trong đầu.

Ngược với vẻ ngoài có phần mềm mại, Đăng tỏ ra rất có tố chất của một điều tra viên tài năng. Tôi giao lại cho cậu ta làm việc giấy tờ của các vụ án cũ và hồ sơ mấy vụ đang tồn đọng, những nhận xét bên lề của cậu ta rất sắc sảo, không khỏi khiến cả tổ phải suy nghĩ.

Tôi thực sự cảm thấy may mắn vì được làm việc cùng với những người tài năng, nhiệt tình như vậy.

………………

31/10/2013,

Chúc mừng sinh nhật em,

Tất nhiên cũng là sinh nhật anh luôn. Thông thường mọi năm là em hay chúc mừng anh trước, riêng năm nay anh quyết “giành” lấy phần này.

Chúc em tuổi mới xinh đẹp và thành công hơn nữa, bao giờ có người yêu nhớ đưa về ra mắt anh. Còn phần anh, chẳng biết bao giờ mới có thời gian nghĩ tới chuyện đó. Dạo này anh rất bận, đến mức thói quen ngủ sớm cũng bị ảnh hưởng, mọi người đều bảo quầng mắt anh sắp ngang gấu trúc rồi.

Sau gần một tháng làm việc trong Tổ trọng án, anh cảm thấy mình đã chọn đúng đường. Trung úy Đạt, tổ trưởng của bọn anh là người rất thông minh và là một lãnh đạo tốt, anh đã học được từ anh ấy nhiều. Em thường hỏi công việc của anh thế nào thì anh có thể nói ngắn gọn là về một mặt nào đó khá giống nghề viết văn của em. Điều tra viên hay nhà văn đều cần cái nhìn từ bao quát đến chi tiết và cả trí tưởng tượng nữa. Mỗi lần tới hiện trường vụ án hoặc đọc hồ sơ, anh thường cố mường tượng ra toàn cảnh, tình huống lúc xảy ra vụ việc. Các chi tiết cũng không kém phần quan trọng, mỗi vật chứng, dù nhỏ bé như mảnh thủy tinh, mẩu vải hay sợi tóc đều có thể là những mảnh ghép trong bức tranh kia. Nhờ công nghệ hiện đại bây giờ, công tác giám định đã phát triển lên một bậc mới, hỗ trợ rất lớn trong quá trình điều tra. Cái đó giống em đúng không? Em thường kể cho anh là với mỗi cuốn tiểu thuyết em đều phải vẽ lên cả một thế giới mới, xây dựng tình huống, nhân vật tỉ mỉ đến từng tiểu tiết.

Thế nhưng, bên cạnh những điều thú vị, điều tra viên cũng có vô vàn việc không tên chẳng hay chút nào. Như là viết báo cáo, theo dõi, dò la hay nằm vùng. Anh là người mới nên chỉ được giao các công việc trong văn phòng, tối đa là tham gia thẩm vấn thì chủ yếu đứng bên học hỏi. Anh Đạt nói là nếu cố gắng anh sẽ được ra hiện trường nhiều hơn.

Có vẻ như em đang gặt hái nhiều thành công hơn anh thì phải. Anh bây giờ đôi lúc còn được giới thiệu là “anh trai Ban Mai” đấy.

Đăng.

………………

Nhật ký của Ban Mai:

3/5/2014,

Anh Đăng vừa hỗ trợ phá được một vụ án khó, càng ngày anh ấy càng được đánh giá tốt hơn. Nửa năm trước Đăng mới chỉ là lính mới chân ướt chân ráo về Cục, phụ trách việc sắp xếp tài liệu và trà nước mà giờ đã là một thành viên năng nổ của tổ. Anh ấy sẽ tiến rất xa, chắc chắn như vậy.

Nói đến Đăng lại thở dài nghĩ về bản thân. Sau một loạt thành công sớm giờ tôi bắt đầu bế tắc với sự nghiệp của mình. Kết thúc mấy bộ tiểu thuyết được đánh giá cao, tôi đã và đang bị áp lực từ kỳ vọng của độc giả. Nhìn lại thì tôi thấy bản thân đang đi vào lối mòn. Nếu tiếp tục với dòng truyện tình cảm, tôi gần như chỉ có thể nhai đi nhai lại những câu chuyện, mô-típ cũ rích đã bị khai thác đến cạn kiệt. Tôi thực sự khao khát viết ra được một cái gì đó mới mẻ, có giá trị hơn. Nhưng cái đó là cái gì mới được cơ chứ?

Đăng khuyên tôi đi kiếm việc làm bởi va chạm bên ngoài sẽ tăng vốn sống để làm tư liệu cho tiểu thuyết. Tôi nghe mà thở dài, chẳng biết giải thích thế nào cho anh hiểu. Tôi không ưa những ánh mắt người khác nhìn mình, cũng chẳng muốn tiếp xúc, làm việc cùng bất kỳ ai. Tôi chỉ thích giam mình trong phòng, tự do với thế giới riêng của văn chương, đọc và viết những gì mình thích.

Hay là chuyển qua thể loại truyện trinh thám? Đáng ghét là tôi không nhiều kiến thức lĩnh vực này mà Đăng rất hạn chế nói chuyện công việc, anh bảo đó là nguyên tắc. Cái đống nguyên tắc chết tiệt làm anh quên mất anh chỉ có một đứa em gái sao?

Thôi chẳng nghĩ nữa, tối nay mình sẽ đi chơi cho khuây khỏa. Thấy bảo có cái bar gần đây rất được nhưng tất nhiên mình sẽ chẳng kể với Đăng làm gì. Người đâu như ông già, lúc nào cũng thấy thế giới chỉ toàn hiểm nguy rình rập.

………………

18/5/2014,

Mai,

Dạo này em còn đi chơi khuya không? Nếu có thì dừng ngay cho anh. Em đang ở xa, một thân một mình như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?

Em có hay đọc báo không? Vụ án đang là tiêu điểm tất cả các báo do tổ anh phụ trách đó. Vụ này ầm ĩ đến nỗi trên Bộ còn có công văn chỉ đạo gửi xuống trực tiếp. Anh được bổ sung vào đội vì theo điều tra ban đầu, nạn nhân cùng quê với mình nhưng anh không quen anh ta. Quê mình tuy chỉ là thành phố nhỏ nhưng đâu có ít người, nhà mình lại ở quận giáp ranh, sao mà quen được. Thực ra anh nghi ngờ đấy là cái cớ chứ anh Đạt bổ sung anh vào đội chắc chỉ để tiện chỗ ăn chỗ nghỉ. Tiền hỗ trợ ăn nghỉ khi đi điều tra khá thấp nên bình thường bọn anh chỉ ở nhà trọ hạng bét và ăn cơm bình dân. Chắc anh ấy sẽ thất vọng lắm nếu biết nhà mình bán lâu rồi, họ hàng lại chẳng có ai, giờ chúng ta có về cũng chỉ như khách du lịch mà thôi. Nhưng kệ anh Đạt, cơ hội tốt để học hỏi thế này, làm sao anh bỏ qua được? Có thể coi đây là vụ án lớn đầu tiên anh chính thức tham gia.

Về việc em hỏi anh, để anh suy nghĩ thêm. Trong quá trình điều tra mọi thông tin đều phải bảo mật, còn sau khi vụ án khép lại, anh có thể cho em chút thông tin bên lề hoặc một số nghiệp vụ chuyên môn bên báo chí không nhắc đến. Nhưng xét cho cùng, anh nghĩ em vẫn nên tiếp tục thế mạnh vốn có chứ độc giả của em chưa chắc đã hợp với mấy thể loại máu me đâu.

Anh Đăng.

P.S: Em đừng chuyển tiền cho anh nữa, để dành mà sắm sửa cho bản thân. Lương anh có thấp thật nhưng vẫn đủ xài.

………………

Nhật ký của Hải Đăng:

18/5/2014,

Có nhiều chuyện tôi không kể với Mai. Thực tế, khi bước vào hiện trường, tôi đã suýt nôn. Những vụ án tôi từng tham gia chưa bao giờ kinh khủng đến thế này. Tôi đã phải lấy hết sức trấn áp bản thân mới có thể tiếp tục công việc. Trong một thoáng, tôi thậm chí còn nghĩ thủ phạm là một con ác thú bởi con người không thể gây ra một tội ác man rợ tới mức đó. Báo chí được chỉ đạo không chụp ảnh hoặc mô tả quá chi tiết tránh gây hoang mang dư luận nên mặc dù vụ án là tiêu điểm mấy ngày nay, không nhiều người thực sự biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Khi chúng tôi tới hiện trường, nạn nhân đang trong tình trạng bị trói chặt chân tay, khuôn mặt nát bấy, biến dạng không còn ra hình người. Hai mắt anh ta bị móc khỏi tròng, lưỡi bị cắt, mũi bị khoét và hai tai bị chọc thủng. Toàn thân nạn nhân ngang dọc những vết chém, nội tạng bị lôi ra ngoài, bộ phận sinh dục và hậu môn cũng không còn nguyên vẹn. Hàng vạn con kiến bu đen quanh những chỗ vết thương càng làm những người chứng kiến cảm thấy như đã bước vào một bộ phim kinh dị nào đó. Cả hiện trường bao phủ bởi những vết máu khô nâu xỉn. Không gian nồng nặc mùi hôi thối của xác chết bắt đầu phân hủy lẫn với mùi máu tanh khiến tôi dù đã đeo khẩu trang vẫn cảm thấy lợm giọng. Tôi tin chắc không chỉ riêng mình tôi mà bất cứ ai bước chân vào đây sẽ đều bị ám ảnh.

Có một điểm báo chí đã phải giấu đi, là những bằng chứng pháp y cho thấy nạn nhân đã bị hung thủ hành hình như khoét mắt, cắt mũi lúc còn sống. Hung thủ phải có động cơ kinh khủng thế nào mới ra tay mất nhân tính đến thế?

Với mức độ dã man như vậy, làm sao tôi có thể tường thuật chi tiết hay lén chụp ảnh gửi cho Mai? Cô em tôi sẽ sợ tới mất ngủ nhiều ngày mất.

………………

Sổ tay điều tra của Hải Đăng:

Tên nạn nhân: Nguyễn Văn Hậu, 41 tuổi.

Nghề nghiệp: Lái taxi, chưa từng có tiền án tiền sự.

Đặc điểm ngoại hình: Cao 170 cm, nặng 72 kg.

Thời điểm gây án: khoảng 2-3h sáng ngày 15/5/2014.

Địa điểm gây án: Tầng một căn nhà mặt đường ngay trong khu mua bán gần trung tâm thành phố. Ngôi nhà bỏ không đã lâu do đang vướng tranh chấp. Khóa bị phá. Chủ nhà và những người liên quan không có bất kỳ mối liên hệ nào với nạn nhân.

Thời điểm phát hiện thi thể: trưa ngày 16/5, nhân viên bán hàng các cửa hàng bên cạnh đi ăn trưa ngang qua thấy cửa bị phá khóa, mở tung mới tò mò đi vào và phát hiện ra nạn nhân.

Vật chứng: không còn hung khí ở hiện trường. Sau khi khám nghiệm tử thi, bên pháp y kết luận hung khí là một vật sắc, dài cỡ 20 cm, có thể là một con dao làm bếp. Chiếc taxi của nạn nhân đỗ cách nơi gây án hai khu phố, đồng hồ trên xe không hiển thị chuyến đi của hung thủ. Xe không có camera hành trình. Ngoài ra, không có bất kỳ dấu vết nào của hung thủ để lại. Toàn bộ tài sản như ví tiền, đồng hồ, điện thoại của nạn nhân còn nguyên vẹn, xe cũng không có dấu hiệu bị xáo trộn.

Nhân chứng: Không có nhân chứng. Nơi gây án nằm trong một khu phố mua sắm sầm uất nhưng nửa đêm tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, không có nhân viên trực. Camera ngoài của các cửa hàng không quét tới đường. Kiểm tra camera giao thông lẫn báo cáo của tổ liên ngành, cơ động trên địa bàn và xung quanh đều không phát hiện được gì.

Tóm tắt quá trình gây án dựa trên kết quả giám định: Hung thủ vẫy xe của Hậu trên đường tại khu vực chưa xác định. Ngay sau khi lên xe, đi được một đoạn ngắn (chuyến cuối cùng ghi nhận trên đồng hồ xe là mức tối thiểu khi mở cửa), hung thủ dùng dây thừng thít cổ Hậu ngất đi. Sau đó hắn lấy chính tất của nạn nhân nhét vào mồm anh ta rồi trói anh ta lại. Hung thủ tắt đồng hồ tính cước, lái xe chở Hậu tới địa điểm gây án, phá khóa cửa, đưa nạn nhân vào trong. Hắn đâm chém, hành hình nạn nhân tới chết, xóa sạch dấu vết và quay lên xe. Hắn lái xe của Hậu tới cách đó hai khu phố, vứt xe lại và bỏ đi. Khả năng cao là hung thủ đã thay quần áo dính máu vì điều tra xung quanh không ai thấy đối tượng khả nghi nào lảng vảng.

Nhận định bước đầu: Không có dấu hiệu trộm cướp tài sản, động cơ được xác định là trả thù cá nhân.

Đối tượng tình nghi: khoanh vùng được ba đối tượng: vợ, em trai và bạn thân nạn nhân.

Vợ – Nguyễn Thị Oanh: Hai vợ chồng mâu thuẫn đã nhiều năm, người ta thường nghe Hậu to tiếng mắng chửi, đánh đập vợ. Có người nghi ngờ Oanh ngoại tình, hai vợ chồng đang trong chuẩn bị nộp đơn li dị ra tòa. Oanh muốn nuôi đứa con trai duy nhất nhưng Hậu không đồng ý, còn dọa sẽ tung ra những bằng chứng để giành được quyền nuôi con. Người ta thường nghe Oanh thề độc rằng sẽ giữ con bằng mọi giá.

Em trai – Nguyễn Văn Hùng: Bố mẹ Hậu mới mất, để lại một căn nhà mặt đường (ở quê nhà nạn nhân) và không có di chúc. Theo luật, căn nhà sẽ chia đôi cho hai anh em nhưng Hùng lý luận rằng mình phải chăm sóc bố mẹ suốt những năm bệnh tật cuối đời trong khi anh trai bỏ đi nơi khác sinh sống không ngó ngàng nên anh ta phải được ít nhất hai phần ba. Còn Hậu khăng khăng lấy nửa vì hiện tại anh ta gặp khó khăn về tài chính, phải ở nhà thuê và chuẩn bị cho vụ li dị sắp tới. Những lần gặp nhau gần đây, lần nào hai anh em cũng có xô xát, thậm chí Hậu từng cầm dao đuổi đánh em trai quanh phố. Bên cạnh đó, Hùng là con bạc khát nước, hiện đang nợ xã hội đen nhiều tiền.

Bạn thân – Lê Quý Thành: Bạn thân từ nhỏ của Hậu. Cả hai người cùng nhau rời quê đi làm ăn, Thành bán nhà ở quê cho Hậu vay tiền mua ô tô chạy taxi. Sau đó lấy cớ cuộc sống khó khăn nên Hậu quỵt không trả. Hai người thường xuyên to tiếng, Thành còn nhiều lần đe dọa sẽ giết Hậu nếu anh ta không trả tiền.

………………

20/5/2014,

Anh Đăng,

Vụ án anh đang phụ trách gợi cho em rất nhiều cảm hứng nên em đã quyết định sẽ chuyển sang viết truyện trinh thám. Kẻ giết người đúng là bậc thầy, cứ như Hannibal Lecter [1] vậy. Anh đã bao giờ cho rằng đây chỉ là một án mạng ngẫu nhiên của một kẻ tâm thần chưa? Hắn đã chọn nạn nhân theo tiêu chí của riêng hắn hay chỉ đơn giản là hắn vô tình gặp anh ta thôi? Em không thể nghĩ nổi một động cơ nào đủ mạnh khiến người ta ra tay như vậy.

Anh yên tâm, em không dùng những tư liệu từ vụ án thực tế anh đang phụ trách đâu. Em sẽ viết một bộ hoàn toàn mới, em chỉ cần anh tư vấn cho em các vấn đề chuyên môn thôi.

Chuẩn bị đón đọc tiểu thuyết trinh thám đầu tay của nhà văn Ban Mai nhé.

Em gái xinh đẹp tài năng của anh,

Mai.

P.S: Nhưng nói thì nói vậy chứ vụ án có tình tiết nào mới nhớ kể cho em đấy. Càng nhiều tư liệu càng quý mà.

___________________________________
Chú thích:
[1] Hannibal Lecter: nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris, là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt. HL được coi là nhân vật phản diện số một màn ảnh. Tác phẩm điện ảnh tiêu biểu về HL: Sự im lặng của bầy cừu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3