Giường đơn hay giường đôi - Chương 08 - Phần 1
Chương 8:
Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi lăm tuổi
8-1
Phổ Hoa và Vĩnh Đạo từ năm thứ ba đại học lặng lẽ trở thành một đôi tình nhân, tuy họ cố gắng giữ tình cảm này thật kín đáo, Phổ Hoa giữ kín như bưng chuyện này nhưng vài bạn học trong ký túc vẫn nhận ra, đồng thời lặng lẽ mỉm cười trong những thời điểm thích hợp.
Yêu thời đại học không phải là chuyện mới mẻ, nhưng về phía bố, Phổ Hoa tuyệt không dám nói rõ, cứ cuối tuần Vĩnh Đạo cùng cô về nhà, cũng chỉ đưa tới cửa ngõ, mắt tiễn bóng dáng cô từng chút xa dần. Phổ Hoa hiếm khi quay đầu lại, sự lưu luyến của cô nhiều nhất lúc chia tay cũng chỉ là cười khẽ với anh, buông tay rồi bước đi. Thi thoảng anh có ý muốn thân mật đều bị cô khéo léo trốn tránh.
Xác định rõ quan hệ, ngược lại họ có cảm giác xa lạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thường cảm thấy có gì đó không đúng. Phổ Hoa không ngồi gióng xe anh, không nắm tay anh khi đi dạo trong khuôn viên trường, mỗi lần tạm biệt dưới ký túc xá, nụ hôn cũng chỉ hạn chế trên má và cằm. Sự chủ động duy nhất biểu hiện vượt qua trước kia chính là khi cùng ăn cơm, cô gắp thức ăn vào bát anh, hơn nữa ra sức gắp, cả những thứ cô thích ăn hay không thích ăn đều gắp vào bát anh, như sợ anh ăn không no, còn thời gian rảnh rỗi, cô rất chừng mực, ngoài việc khiến anh vui vẻ ra còn cảm nhận được loại nỗi nghi hoặc lo lắng khó gọi thành tên.
Lẽ nào cô không hề vui ư? Hoặc, không vui như anh, hay anh hiểu sai điều cô muốn thể hiện?
Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉ Phổ Hoa, cô vẫn gầy, thậm chí còn gầy hơn cả kỳ nghỉ hè, sau khi hiến máu, mặt cô thường trắng bệch, thiếu khí sắc, khi cười cũng không có sự e thẹn làm rung động lòng người như trước, làm gì cũng không thể lấy lại tinh thần. Mỗi lần nhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầy mảnh của cô, hoặc nhìn thấy cô mệt mỏi uể oải ôm sách ra khỏi lớp học, Vĩnh Đạo luôn không kiềm chế nổi kéo cô tới chỗ không người ôm cô vào lòng, kề sát lên Thái Dương cô im lặng vài phút cho đến khi cảm nhận được cô yếu ớt đẩy anh ra rồi lại đầu hàng, mới dám tin cô vẫn thuận theo ý anh, trở thành bạn gái anh. Nếu không, cho dù cô ngoan ngoãn vùi đầu lên dựa vào người anh, anh cũng cảm thấy không hề nắm bắt được cô.
“Không vui à? Hay học mệt quá?”. Câu hỏi như vậy anh hỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoa thường là buồn rầu không lên tiếng, thi thoảng đáp lại, cũng là đãng trí nói câu: “Không có… anh đa nghi rồi…”.
Nhưng thực ra sự việc không hề đơn giản như cô nói, không chỉ anh, mà chính bạn bè xung quanh anh cũng đều nhận ra sự khác thường này. Một mặt, cô lạnh nhạt và hướng nội trước mặt người khác, mặt khác, anh dần thêm hoài nghi và bất mãn.
Chính trong thời kỳ nhạy cảm bất ổn thế này họ chẳng thể giữ được bí mật quá lâu như ý định ban đầu, cho dù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bị người nhà phát hiện. Người phát hiện đầu tiên chuyện bọn họ ở bên nhau lại là con trai của bố dượng Phổ Hoa.
Vô tình đụng phải “anh trai” - người chỉ gặp gỡ vài lần trên đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa là vùng tay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắp sau lưng, giống như đứa trẻ làm sai, cô trốn vào quán ăn nhanh bên đường. Vĩnh Đạo không hiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy đường đối diện chỉ có đám sinh viên đại học túm tụm đi qua, đồng thời không thấy có gì khác thường. Nhưng vào quán tìm Phổ Hoa, cô trốn trong góc giá sách cầm một quyển tạp chí lật lung tung, không ngừng quan sát con đường.
“Thấy ai à?”. Anh bước tới cầm cuốn tạp chí sách trong tay cô, nắm bàn tay lạnh ngắt ấy.
“Con trai bên đó của mẹ”. Cô nói rồi khó chịu rút tay ra, lại bị anh nắm lần nữa.
“Chẳng thế nào…”. Cô không nói thật lòng, cuối cùng vẫn rút tay ra khỏi tay anh, quay ra đường, cũng không chú ý giữ khoảng cách.
Ba ngày sau, không nhịn được sự truy vấn luân phiên của bố mẹ, Phổ Hoa cuối cùng đành khai báo chuyện của Vĩnh Đạo.
Đứng giữa phòng khách nhà mình, cô chờ bố mẹ xử lý, họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bố lên tiếng mời Vĩnh Đạo cuối tuần đến nhà trực tiếp nói chuyện.
Khi anh ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố Phổ Hoa, vẻ trưởng thành và chững chạc hơn tuổi hiện rõ, sau khi bình tĩnh trả lời các câu tra hỏi liên quan tất cả mọi việc lớn nhỏ, Thi Vĩnh Đạo với tốc độ thần kỳ không thể lường trước được đã thuận lợi được nhà họ Diệp hoàn toàn chấp nhận, chưa quá nửa tháng, đến ông ngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậu nhóc năm đó xách máy tính năm lần bảy lượt gõ cửa viếng thăm, tự mình pha trà ngon tiếp đãi anh.
Đối với Vĩnh Đạo mà nói, đây là khúc ca khải hoàn mười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa, lại một sự thất thủ, tháo lui đến nơi cô không còn cách nào lui được nữa.
Tình thế phát triển nhanh chóng mãnh liệt một cách bất ngờ như vậy, cô khó có thể hoàn toàn vui vẻ, cho dù cười cũng có chút miễn cưỡng trong đó, đối với Vĩnh Đạo hoặc ít hoặc nhiều có một khoảng cách, khăng khăng giữ lấy một góc trong trái tim.
Phổ Hoa chẳng phải không biết tốt xấu, sau khi đã trải qua sáu năm theo đuổi cực kỳ khó khăn gian khổ, cô biết tất cả những điều tốt đẹp của Vĩnh Đạo nhưng chung quy vẫn không quên nổi Kỷ An Vĩnh đột nhiên ra đi, và sự xuất hiện một cách khó hiểu của Cầu Nhân lần đó.
Hai việc này dường như trở thành khối u ác tính lớn dần trong cơ thể cô, âm thầm tồn tại, không hề cảm thấy đau, nhưng dường như ngày càng bành trướng, sẽ có một ngày phát tác. Thế là Phổ Hoa không thể tránh được sự chán nản, mỗi lần thấy Vĩnh Đạo, dây thần kinh nhạy cảm nào đó trong đầu sẽ vô tình đau nhức, nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thực ra, cô không hề biết xảy ra điều gì, một chút manh mối cũng không có.
Sau khi Kỷ An Vĩnh đi, ngoài mấy thứ cậu ấy để lại, Phổ Hoa chỉ nhận được một tấm thiệp điện tử vào cuối năm, hình thức trang nhã đơn giản, trên đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúc năm mới vui vẻ, vạn sự suôn sẻ.
Hơn chục chữ đơn giản đó, cô suy đi nghĩ lại xem nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể biểu thị chút tâm ý, dùng hình thức tương tự gửi cậu ấy một tấm thiệp.
Quyên Quyên vài năm trước từng nói, họ không hợp, giờ xem ra đến làm bạn cũng rất khó khăn.
Phổ Hoa cũng từng tưởng tượng ở bên Kỷ An Vĩnh sẽ như thế nào, nhưng rốt cuộc đó là chuyện không tưởng, cô chỉ có thể coi bức thư điện tử này như lời thăm hỏi thông thường giữa bạn học cũ, đến dũng khí chủ động gửi mail lần nữa cho cậu ấy, cô cũng không có.
Qua lại với Vĩnh Đạo ba tháng, Phổ Hoa với thân phận bạn gái đã gặp anh trai anh, tham gia mấy cuộc họp bạn bè và bạn cùng phòng anh, cũng đặt chân vào căn hộ nhỏ ngoài ký túc của anh, ngoài việc chưa gặp bố mẹ anh ra, cô đã hoàn toàn trở thành bạn gái anh.
Tết Nguyên Đán năm đó, họ ở trong căn hộ của anh, Vĩnh Đạo công khai chặn ở cửa, hỏi cô: “Hôm nay không về có được không?”. Từng hỏi nhiều lần, hỏi tới nỗi cô chẳng có lời gì để đáp, như con chuột nhỏ trong phòng thí nghiệm chạy trốn tứ phía, anh vẫn có thể bình tĩnh duy trì phong độ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Trò chơi ban đầu là cô trốn chạy anh đuổi theo, sau này trở thành cô do dự, anh quyết định thay cô, anh là một người bạn trai rất tốt, chưa bao giờ ép buộc cô làm việc gì, cũng sẽ không hoàn toàn mù quáng làm theo ý muốn của cô.
“Em… muốn về nhà…”. Cô cắn răng nén khóc, không nói “Em không muốn”.
Thực ra cô không cam lòng lắm, may mà Vĩnh Đạo cũng không kiên quyết thêm, kéo cô vào phòng xem mô hình máy bay và tàu thuyền trước khi anh hoàn thành.
Sau kỳ thi đại học, tác phẩm đoạt giải của anh bị vỡ vụn, đều vì cô, nên cô cảm thấy áy náy, dành rất nhiều thời gian bên anh, anh nói muốn làm mô hình máy bay, cô liền mài kỹ từng mẩu giấy nhám giúp anh, anh nói muốn ăn bánh sủi cảo, cô liền mua thịt và rau về làm cho anh ăn, anh nói muốn gặp bạn bè, cô liền ngoan ngoãn ở bên rót trà gắp thức ăn cho họ, nghe họ nói chuyện, anh nói muốn xem phim, cô liền bạo gan cùng anh xem phim kinh dị máu me. Vĩnh Đạo nói cái gì, Phổ Hoa thực ra đều có thể làm theo, trừ việc không tiến hành bước cuối cùng. Việc như vậy, cô chỉ từng đề cập với Quyên Quyên, dẫu sao cũng là sinh viên đại học rồi, Quyên Quyên có vẻ nhìn thoáng hơn trước.
“Chuyện này cũng rất bình thường, quan hệ như vậy của các cậu là chuyện sớm muộn. Mình nói không được cũng chẳng có tác dụng, cậu có nghe không? Nếu là mình, bắt đầu thì sẽ không chọn cậu ta”.
“Vì sao?”. Phổ Hoa hỏi.
Quyên Quyên hỏi ngược lại một câu: “Cậu có yêu cậu ta không?”.
Phổ Hoa không trả lời được.
Thế nào là yêu, thế nào là không?
Bố mẹ đều nói Vĩnh Đạo tốt, quả thật anh rất tốt, cô thích anh, nhớ anh, muốn gặp anh, đây chính là tình yêu ư?
Vậy cô cũng nhớ Kỷ An Vĩnh đang ở Canada xa xôi, điều đó là gì?
Cả năm thứ ba đại học, Phổ Hoa đều dao động quanh quẩn ngã tư tình yêu, rất khó tập trung tinh thần, vô số lần tự hỏi rốt cuộc nên giải quyết mối quan hệ với Vĩnh Đạo thế nào đây, làm thế nào hoàn toàn cắt đứt sự quan tâm lo lắng đối với Kỷ An Vĩnh.
Tất cả suy nghĩ treo lơ lửng chưa quyết định này cho tới quá nửa năm thứ tư mới do Vĩnh Đạo đích thân kết thúc.
8-2
Lễ tình nhân năm thứ tư, sau khi lằng nhằng hơn nửa năm, Phổ Hoa cũng không đối phó nổi yêu cầu của Vĩnh Đạo, cuối cùng buột miệng đồng ý kết thúc quan hệ yêu đương nửa Plato(*), tiến thêm một bước phát triển thực chất.
(*) Plato là tình yêu thuần khiết, theo đuổi giao hòa về linh hồn, bài xích nhục dục.
Điều này đối với Vĩnh Đạo không khác gì được tiếp nhận hoàn toàn, bản thân vui mừng điên lên được, còn với Phổ Hoa lại là lựa chọn bắt buộc.
Kỳ đầu năm học thứ tư đã kết thúc, cô từ bỏ cơ hội thi thạc sĩ, trước mắt chỉ còn con đường hoàn thành luận văn chăm chỉ tìm việc chờ tốt nghiệp, còn mấy trường đại học Vĩnh Đạo làm đơn xin đều dồn dập nhận được phúc đáp, vài lần lựa chọn, gia đình anh kiên quyết bắt anh ra nước ngoài học thạc sĩ hai năm. Xa cách là điều khó tránh, có tiếp tục qua lại hay không liền trở thành vấn đề hai người không thể né tránh.
Vĩnh Đạo nhiều lần thuyết phục Phổ Hoa nhưng đều thất bại, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, anh đích thân đến nhà cô tìm bố cô nói chuyện hai lần, kết quả bố cô còn khuyên anh yên tâm đi học, để Phổ Hoa ở lại công tác đợi anh.
Sự việc tới bước này rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì. Những thứ Vĩnh Đạo có thể làm chỉ là bảo đảm, dẫu sao tình yêu xa cách hai nơi không được phụ huynh cho là khả thi. Lời hứa của anh không giống người khác đảm bảo mấy chuyện vụn vặt như bao lâu gọi điện một lần, trở về gặp một lần, mà anh đưa cô đi ăn một bữa kiểu Tây rất chính thức, trước khi gọi điểm tâm, trịnh trọng hỏi cô: “Phổ Hoa, khi anh về kết hôn với anh nhé?”.
Sự ngạc nhiên của cô không cần nói cũng có thể tượng tưởng được, nhưng cũng khó tránh cảm thấy một niềm vui mơ hồ.
“Anh không đùa, nghiêm túc đấy!”. Anh lại nhấn mạnh lần nữa, thử thuyết phục cô, “Đồng ý nhé?”.
Cô vốn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn, câu trả lời chỉ có thể là “Để em suy nghĩ một chút được không?”.
Anh có thể chờ từ năm lớp chín đến năm thứ hai đại học, cũng có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một chuyện anh không định chờ thêm. Ngoài việc bảo đảm, Vĩnh Đạo yêu cầu Phổ Hoa một lời hứa tương đồng, chính là kết thúc kiểu yêu “Plato” hiện nay, hoàn toàn, triệt để tiếp nhận anh làm người yêu.
Anh cho cô đủ thời gian suy nghĩ, đợi từ trận tuyết rơi đầu tiên cho tới kỳ nghỉ Tết.
Sau khi đấu tranh nội tâm suốt cả một cái Tết, Phổ Hoa cân nhắc lợi hại đưa ra lựa chọn.
Nhân lúc bố ra ngoài đánh cờ, cô liền gọi cho anh. Anh đang đi du lịch ở ngoại ô cùng gia đình, nhận được điện thoại tối đó liền vội trở về thành phố, chạy thẳng đến nhà cô.
Anh đứng trong sân tầng dưới gọi vào số nhà cô, cô đứng trong phòng tắm, chải mái tóc còn ướt.
Quần áo thay ra chất trong chậu dưới chân, cô lại nhìn mắt mình trong gương, mơ màng và căng thẳng, lờ mờ lộ ra chút sợ hãi, không có quá nhiều sự chờ đợi và khó xử, quay ra nhận điện, cô kiên định, cầm ống nghe lên, mỗi một từ nói ra đều bình tĩnh mạnh mẽ.
“Anh đến rồi! Em xuống nhé? Thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”. Giọng nói của anh nghe rất gấp gáp.
Cô im lặng rất lâu, mới “Ừ” một tiếng.
Nửa tiếng sau, cô thay áo khoác mỏng, xách hai túi sách chào tạm biệt bố về trường. Khi ra cửa, cô ôm lấy cánh tay bố.
Chưa xuống tới tầng một, từ xa đã thấy Vĩnh Đạo chờ dưới gốc cây, tay đút túi áo khoác, gió lạnh đầu xuân thổi tung mái tóc ngắn của anh, chỉ có ánh mắt sáng rực nóng bỏng. Anh chạy tới đón đồ trong tay cô, không nói gì, ôm vai cô, hôn mạnh lên má cô một cái, lại không nhịn được kích động ngốc nghếch bật cười.
Thời gian rất vừa vặn, địa điểm là do anh chọn trên đường về thành phố, Phổ Hoa cũng từng đi qua rất nhiều lần, chính là căn hộ nhỏ anh ở một mình.
Trên đường, họ ngồi ghế sau taxi nắm tay nhau, Phổ Hoa trước sau chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vĩnh Đạo vuốt ve mu bàn tay cô lúc mạnh lúc nhẹ.
Tới nơi, anh đưa cô vào siêu thị của khu nhà, sữa, bánh bao, hoa quả, mỗi thứ mua một ít, cả một thùng mỳ tôm, sô cô la, cá lát, cô ca cô la, bia, khăn mặt, kem đánh răng, những thứ dùng trong sinh hoạt cũng đã nghĩ đến.
Cuối cùng anh buông tay cô ra, tự mình ra quầy thanh toán tiền, ném hai hộp nhỏ màu hồng vào xe chở hàng, Phổ Hoa nhìn thấy khóe miệng anh luôn thường trực nụ cười, cô quay người vờ như không nhìn thấy.
Niềm vui là điều đương nhiên vì họ đang còn trẻ, cũng yêu thương nhau, tất cả xem ra đều hợp lẽ.
Ở cửa vào, anh ném chiếc chìa khóa đi rồi khóa hai lần cửa, rút dây điện thoại, đem từng thứ đặt tuần tự đặt vào trong tủ lạnh mới trở lại phòng khách.
Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm dầu gội đầu mùi xoài trên tóc cô, cằm cọ đi cọ lại lên làn da trắng nõn nơi cổ cô.
Anh thận trọng hôn cô, từ trán xuốn chóp mũi, sau đó tới khóe miệng và chỗ lõm trên môi cô, cuối cùng anh bế cô đi vào phòng ngủ. Đèn treo trong phòng đã bật, anh chỉnh ánh sáng thật dịu, khi cô có ý định chống đối, anh lấy tay ép lên miệng cô suỵt một tiếng, nói với cô “Nghe lời anh”.
Thế là cô im lặng chấp nhận như cả quãng đường đến nhà anh vừa nãy, giống như con thỏ nhỏ trên bàn thí nghiệm. Không giống như hai buổi tối tối om như mực ở Ngọ Môn đó, từ đầu đến cuối đều diễn ra dưới ánh đèn lung linh.
Anh thành thục tìm kiếm ở những nơi chưa từng chạm đến, nắm bắt nỗi hoảng sợ và non nớt của cô, từ từ hưởng thụ khoái lạc, cô từ đầu đến cuối đều ôm chặt cánh tay anh, nhìn lên trần nhà, hết sức thả lỏng bản thân.
Tình dục không phải không tốt, Phổ Hoa từ lúc đầu chỉ biết lơ mơ, tới khi sự việc xảy ra dần dần đã hiểu, nhưng cũng chỉ như vậy. Anh có thể khiến cô đau đớn, khiến cô sung sướng, khiến cô không chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ, choáng váng, mệt mỏi rồi khóc.
Nhưng ngoài phản ứng thành thực của cơ thể, quan trọng nhất là anh tin cô, cô cũng tin tưởng và dựa dẫm vào anh hơn. Điều này quan trọng hơn tất cả, cũng khiến cô yên tâm hơn bất cứ thứ gì.
Qua nửa đêm chính là lễ Tình nhân, anh nhấc người lên thân thể cô, che đi ánh đèn, mạnh mẽ đi vào cơ thể mềm mại của cô, ngoài niềm khoái cảm dâng trào như thủy triều, thứ cô nắm bắt được nhiều nhất chính là ánh mắt anh, bao giờ cũng kiên định đặt trên gương mặt cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, nói yêu cô. Anh cũng đau đớn, sung sướng, run rẩy, rên rỉ, choáng váng, thậm chí khi anh ướt đẫm mồ hôi, lại ôm cô vào vòng tay, cô chạm vào mồ hôi nhỏ trên trán anh, cũng giống như nước mắt vậy.
Những điều nên làm, những điều không nên làm, anh đều đã làm cả, đều đã nếm thử tất cả. Từ đầu đến cuối cô đều ngoan ngoãn một cách phi thường, ngoan đến mức khiến anh đau lòng, bất an.
Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm một chuyện khiến cô xúc động nhất là bưng cốc sữa đã hâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn cô uống từng ngụm, chậm rãi nhoài người hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng cô, không quên bảo đảm: “Sau này hàng sáng anh sẽ làm bữa sáng!”, thỉnh thoảng nửa đêm cô tỉnh giấc, anh nắm lấy mái tóc dài xõa trên gối của cô, kết thành bím tóc, không làm được liền gỡ ra kết lại, cô hỏi “Sao vậy”, anh nói “Không ngủ được”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.
Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thức đêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt trên eo cô, dứt khoát ôm cô đặt lên người mình, để cô giống như đứa trẻ nằm sấp trong vòng tay anh.
Bộ dạng lo lắng không yên của anh đã làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhận cũng đã chấp nhận rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Cô đùa: “Vẫn đi Hồng Kông chứ?”.
Anh nhíu mày trả lời: “Không được nhắc đến điều này!”. Sau đó lại nhào lên người cô làm một trận cực kỳ kịch liệt.
Một tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài mua đồ tiếp tế, anh chẳng cho cô đi đâu.
Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sáng dịu khác thường, Quyên Quyên nhìn cô chưa đầy ba phút liền không khách khí kéo cô sang một bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép cô gật đầu thừa nhận.
Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồng chưa từng có, nhiều nhất một ngày liền xuất hiện năm lần ở tầng dưới ký túc Phổ Hoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, không còn phiền muộn, lo lắng về tương lai nữa. Cô thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoài ký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòng dần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo.
Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoàn thành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợp gắn bó trong căn hộ nhỏ, họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xa cách hơn trước.
Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ không? Cô đặt mục lục lời trích dẫn mới chép được một nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nói cho Quyên Quyên: “Chí ít rất yên bình, không lo lắng”.
“Thật không?”. Quyên Quyên không chắc chắn hỏi lại.
“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”. Phổ Hoa chu môi, tiếp tục cầm bút.
Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc đã qua đều chứng minh như vậy, anh ấy là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. Cô đã chọn, liền nói với bản thân phải an lòng.
Trước khi Vĩnh Đạo đi Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộc sống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, không có bất cứ ý nghĩ mờ ám nào khác.
Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng một tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏng vấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạp gặp bố mẹ anh, sau đó anh yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuối cùng.
Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, cô không ở ký túc, bạn ký túc nói hai ngày nay không gặp cô. Gọi về nhà, bố cô nói cô nghỉ lễ ở trường sửa luận văn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng không ở đó, trên bàn phòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối anh gọi bên ngoài cho cô.
Cô nằm một mình trên chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áo khoắc mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước.
Thấy anh, cô quay đầu, kiệt sức nhắm mắt.