Công chúa cầu thân - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Nhìn
bọn họ tiễn chân Thừa Đức, tôi tự nhiên thấy mình rất chán nản, đến đây làm trò
hề như vậy, thú vị gì chứ, chỉ đấu khẩu, sau đó thì thua hết tài sản, tôi nghĩ
đến mười mấy lá vàng đó là tôi thấy đau lòng, càng nghĩ càng chán, một mình
theo đường cái trở về, thấy trong ngực còn cất kim quan(1) lấy từ trên đầu Thừa
Đức xuống, ước chừng rất nặng, phía trước còn có viên ngọc ước tính giá trị
không ít, ngang qua tiệm cầm đồ thì vào đổi thành bạc.

(1)Kim quan: mũ miện bằng
vàng của vua quan thời xưa.

Tôi
đối với tiền bạc của thời đại này thì không có khái niệm gì cả, lão già ngồi
trước quầy cao cao ra giá 100 lượng, tôi rốt cuộc cũng không biết có lời hay
không có lời, đành dựa vào kinh nghiệm mua đồ khi đi du lịch mà mặc cả với ông
ta, ông ta trả 100, tôi nói 500. Cuối cùng ông ta nói hai người mỗi người lui
một bước, cùng nhau thương lượng, tôi nghĩ cũng được, nhưng tôi thấy này con số
thì tức giận, phản đối yêu cầu lão già đó tăng thêm, lão đó nói nói không thể
tăng thêm. Tôi dù tức giận cũng phải kiềm xuống giảm một lượng, bỏ đi một lượng
đó tôi cũng không muốn, tôi cũng không muốn tính toán với tên ngốc này.

Cất
ngân phiếu cùng một ít bạc vụn ra khỏi tiệm cầm đồ, tôi liền giữa trưa chạy
thẳng đến tửu lầu (quán rượu) đó, gói đồ và con lừa vẫn còn ở trong đó. Lúc này
trời vẫn chưa tối, xa không đến được theo lời Hồ tỷ tỷ nói 12 canh giờ(2), Thừa
Đức và Phụng Thiện vẫn còn nằm trên giường, tôi trở về sẽ không có gì nguy hiểm,
nói gì cũng không thể làm tán gia bại sản được, thế nhưng đều là tiền mua được!
Nhưng tôi vừa rẽ đến con phố đó, thì cảm thấy không ổn, ở đầu phố có rất nhiều
người vây quanh, ló đầu vô nhìn, có mấy quan binh Ngõa Lặc đang niêm phong tửu
lầu đó, tôi kêu thầm một tiếng không hay rồi, không dám ở lại nữa, xoay người
thấp đầu xuống bỏ đi. Trên đường đi vội vội vàng vàng, chân nọ xọ chân kia va
phải nhiều người, cũng nhìn không được nhiều như thế, lúc này nếu rơi vào tay
Thừa Đức, tôi dứt khoát rút dao tự sát cho xong.

(2)Sẵn đây Yuu giới thiệu
giờ thời xưa luôn mai mốt khỏi nói lại. Canh giờ (đơn vị tính thời gian thời
xưa). Đơn vị tính thời gian thời xưa. Lấy bình quân một ngày đêm chia thành 12
khoảng, mỗi khoảng gọi là một canh giờ, tính theo giờ hiện tại là 2 tiếng. Mười
hai canh giờ dùng địa chi (gồm 12 chi: tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi,
thân, dậu, tuất, hợi) làm tên gọi, từ nửa đêm tính tới, nửa đêm 11 giờ đến 1
giờ là giờ Tí, giữa trưa 11 giờ đến 1 giờ là giờ ngọ.

Việc tính giờ theo Can Chi
cũng phần nào liên quan đến tập tính của các con vật.

Tý (23-1h): Lúc chuột đang
hoạt động mạnh.

Sửu (1-3h): Lúc trâu đang
nhai lại, chuẩn bị đi cày.

Dần (3-5h): Lúc hổ hung hãn
nhất.

Mão (5-7h): Việt Nam gọi
mèo, nhưng Trung Quốc gọi là thỏ, lúc trăng (thỏ ngọc) vẫn còn chiếu sáng.

Thìn (7-9h): Lúc đàn rồng
quây mưa (quần long hành vũ). Rồng chỉ là con vật do con người tưởng tượng ra,
chứ không có thực.

Tỵ (9-11h): Lúc rắn không
hại người.

Ngọ (11-13h): Ngựa có dương
tính cao.

Mùi (13-15h): Lúc dê ăn cỏ
không ảnh hưởng tới việc cây cỏ mọc lại.

Thân (15-17h): Lúc khỉ thích
hú.

Dậu (17-19h): Lúc gà bắt đầu
lên chuồng.

Tuất (19-21h): Lúc chó phải
tỉnh táo để trông nhà.

Hợi (21-23h): Lúc lợn ngủ
say nhất.

Tôi
hoang mang bước mạnh trên đường, cũng không biết quẹo mấy khúc cua, chui qua
mấy ngõ hẻm, trời dần dần tối, mới phát hiện mình vậy mà đã đi đến biên giới
của Uyển thành, lúc này trong lòng mới ổn định một chút, bất giác thầm mắng
mình vô dụng bị bắt lại thì sẽ như thế nào? Cùng lắm thì theo Đinh tiểu tiên về
nhà. Đến đây cũng đã lâu rồi, ngay cả lá gan cũng biến thành nhỏ rồi, đáng tiếc
là túi đồ và con lừa của tôi, khéo lần trở về này, trên người chỉ còn một ít
của cải. Trời cũng tốt rồi, nói gì thì tôi cũng không thể ngủ hoang bên ngoài
được, phải đi tìm một khách điếm (nhà trọ) nhỏ để trú, chỉ cầu cho thượng đế
phù hộ Thừa Đức sẽ không tìm tôi trong thành rộng lớn này, nói cho cùng anh ta
còn có công sai rước dâu, không nên ở Uyển Thành để lộ thân phận, nghĩ vậy cũng
có chút buồn bực, đội rước dâu đó từ Uyển Thành đi ra, Thừa Đức sao có thể ở
lại đây, anh ta dám trắng trợn tự ý rời bỏ công vụ như vậy sao? Hơn nữa, công
chúa tôi đây đều bỏ rồi, đội kia của anh ta gấp rút lên đường như thường lệ,
anh ta không sợ lộ tẩy, không cách nào báo cáo kết quả với cha của anh ta sao?

Tuy
đã đến trước biên giới Uyển Thành rồi, nhưng cũng không hoang vắng như vậy,
không tìm bao lâu thì thấy ánh đèn mờ nhạt của khách điếm, mặt tiền không lớn,
thu dọn cũng gọn gàng. Tôi sợ người của Thừa Đức sẽ đến tìm tôi, đứng ở cửa
nhìn rất lâu mới dám vào.

“Đại
nãi nãi(3), bà ở trọ à?” chủ tiệm xem ra rất ít có khách đến, nên vội vã ra
nghênh đón.

(3)Nãi nãi: cách gọi những
người đã có chồng, cũng có nghĩa là bà nội. Ở đây Yuu để nguyên nếu dịch ra thì
không hay lắm.

Tôi
gật đầu, bảo hắn chuẩn bị cho tôi phòng sạch một chút, có thức ăn, chú ý người
đi đường, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn. Chủ quán liền đồng ý, nhưng chẳng thấy
động đậy gì cả, chỉ nhìn tôi cười ha hả, ngại ngùng nói: “Đại nãi nãi, chúng
tôi sẽ đi chuẩn bị cho bà, bà phải đưa tiền đặt cọc trước? Không phải chúng tôi
không biết làm ăn, chỉ là tiệm này làm ăn nhỏ, sớm đã có quy định.”

Tôi
cười cười, cũng không chấp nhất làm gì, thò tay vào trong ngực lấy ra bạc vụn.
Lần này không hề gì, nụ cười trên mặt bỗng cứng ngắt, trong ngực không có gì
hết, đừng nói bạc vụn, ngay cả ngân phiếu cũng không có! Toàn bộ đã mất hết
rồi, lúc này mới bừng tỉnh suy nghĩ lại lúc nãy chạy trên phố va phải mấy
người, không biết có nhân sĩ nào tiện tay lấy đi không, đúng lúc này, trên
người ngay cả một đồng cũng không có.

Chủ
tiệm nhìn nét mặt tôi thì hiểu trên người tôi không có tiền bạc, vẻ mặt tươi
cười lập tức biến mất, bĩu môi giễu cợt, nói: “Lại quên mang tiền phải không,
hay là tiền bị người ta lấy

Loại
người này, tôi tức quá trừng mắt nhìn hắn, vừa trừng mắt xong lại nghĩ không
thể đắc tội với hắn được, tôi vẫn còn trông chờ vào chỗ trọ này, đành miễn
cưỡng cười đáp: “Không giấu gì ông, quả thật là bị người ta trộm tiền mất rồi,
ông cho tôi ở trước một đêm, ngày mai tìm họ hàng tôi nhất định bảo anh ta trả
cho ông một phần bạc không ít đâu.

Tên
chủ tiệm đó lạnh lùng cười: “Tôi thấy cô hay là đừng phiền phức đưa anh ta đến,
cô trực tiếp đi tìm người họ hàng của cô đi!” nói xong thì đẩy tôi ra ngoài.

“Nếu
không thì ông cho tôi ở lại trước đi, tôi sẽ giúp ông làm việc!” tôi liền nói.

“Không
được, không cần đâu, cô hay là tìm nhà khác đi, thấy cô là một người phụ nữ con
nhà đàng hoàng, tôi nói cho cô biết, có chỗ có thể cho cô ở đó, ra khỏi cửa này
quẹo trái đến phía trước, lại quẹo phải, chỗ đó không cần tiền!”

Thì
ra người ở đây cũng nhận tiền không nhận người! Tôi tức trong bụng, nhưng cũng
không dám làm càn, đành mắng thầm lão chủ tiệm và tên trộm tiền của tôi mấy
trăm lần.

Về
lúc này, nhà dột bị nghiêng do mưa suốt mấy đêm liền, xui xẻo sập nhà! (do dịch
ngang nên câu này hem được hiểu lắm ^^) Nhưng mà nói đi nói lại đầu đuôi gì
cũng tại tên Thừa Đức đó, nghĩ đến đây lại bắt đều mắng Thừa Đức, hối hận mình
đã hoang phí, đem hắn đến kỹ viện, lãng phí mất vàng của mình, rõ ràng giúp đám
kỹ nữ đó ăn đậu phụ mà, hừ! Sớm biết bà cô ngồi ở đó thế nào cũng thu chút
tiền.

Miệng
vừa mắng vừa đi tới chỗ tên chủ tiệm nói, đến bây giờ cũng chỉ có đi xem xem mà
thôi. Bụng đang đói đi cũng nửa ngày rồi, trời cũng đã tối hoàn toàn, may mà
mới qua ngày 15 không lâu, trăng vẫn còn rất sáng, cảnh vật tuy mờ nhạt nhưng
cũng nhìn thấy rõ. Tôi quẹo qua đi được một lúc, bất giác chửi thành tiếng: “Tên
khốn đó cố ý đùa mình mà, ở đây có người ở à!”

Thì
ra nơi hắn nói là một cái miếu hoang, vừa nhìn đã biết là không có nhang khói,
đừng nói chi hòa thượng, ngay cả tquanh cũng sập quá nhiều, chỉ còn lại đại
điện(4), cả đêm bảo tôi ở đây, thật muốn rèn luyện lòng can đảm của tôi.

(4)Đại điện: nơi thờ Thần
Phật chính trong đền miếu.

Tôi
do dự muốn hay không muốn trở lại đường cũ cầu xin với lão chủ tiệm, nhưng nghĩ
đến khuôn mặt của hắn là tôi tức điên, nếu không thì vào xem thử, chúa miếu à,
hoang vắng một chút, dù sao cũng là nơi thờ cúng Bồ Tát, chắc không có ma quỷ
gì đâu nhỉ? Thật tôi cũng không tin trò đùa này, nhưng nghĩ đến có loại nhân
vật như Đinh tiểu tiên đó, tôi bây giờ cái gì cũng đều tin. Đánh bạo tiến vào
gần một chút, thì phát hiện trong điện có ánh lửa, mà còn là từng đợt từng đợt
giống như là có mùi thơm nhẹ nhàng theo gió bay lại, bụng liền réo ùng ục hưởng
ứng theo. Mùi thơm so với mọi thứ đều có ích, nỗi sợ của tôi đã đến sau ý thức,
sợ cái gì mà sợ, cùng lắm thì theo Đinh tiểu tiên về nhà! Tôi nghĩ thầm.

“Có
người không? Ra vẻ lễ phép, tôi ở trong sân còn gọi to hai tiếng, ở phía trong
vẫn không có động tĩnh gì, tôi đẩy cửa điện đổ nát ra một chút, điện không lớn
lắm, chính diện có một tượng Quan Âm cao đến hai người, một cái bàn cúng xiêu
vẹo, ở góc phía đông điện có một ít cỏ khô, không xa chính điện một chút là một
đống củi lửa nhỏ, trên giá là cái nồi bể, trong nồi không biết nấu cái gì nữa,
khí nóng mạo hiểm đang “xúi giục”, mùi thơm đó phải là từ trong nồi đó bay ra.
Tất cả xem ra rất bình thường, nhưng khiến người ta cảm thấy không bình thường,
tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, người đâu? trong nồi vẫn còn đang nấu, người đi
đâu rồi?

Tôi
vừa nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy da đầu cứ ngứa ran, hôm nay không biết xui
xẻo thế nào! Tay bất giác lần tìm con dao găm trong ngực, nhưng mò tới mò lui
vẫn trống không, chợt nghĩ đến nó mất cùng với ngân lượng, trong lòng càng hoảng
sợ.

Xem
ra kiểu này, trong này còn có người ở, đã đốt lửa nấu đồ ăn, thì không phải ma
quỷ gì hết, nên là sau khi nghe tiếng hét trong sân của tôi, không biết trốn ở
đâu, không chắc bây giờ đang ở trong xó xỉnh nào đó nhìn tôi chằm chằm. Nghĩ
đến đây, trong lòng tôi vững vàng hơn.

“Bồ
Tát à! Con đến đây tìm người thân, người thân không tìm được lại bị kẻ cắp lấy
mất tiền bạc, đành đến chỗ của người trú nhờ một đêm, hy vọng người đừng quở
trách!” tôi chắp hai tay lại, nói lớn trước tượng Bồ Tát, nói là nói cho Bồ Tát
nghe, thực ra là muốn nói cho người ở trong này nghe, tôi đến ở đây không có ác
ý, chỉ muốn trú nhờ một đêm vọng hắn có thể hiều ý tôi.

Tôi
nói xong, im lặng đợi hồi lâu, trong điện ngoài tiếng kêu “ục ục” của cái nồi,
không có tiếng động nào khác, chẳng lẽ người đó chạy rồi? Tôi nghĩ thầm. Chỉ
cảm thấy bụng càng đói, đến giờ này, cũng không quan tâm được nhiều như thế
nữa, đến trước cái nồi, trong nồi cũng không biết nấu những gì nữa, cháo trắng,
thấy có vẻ giống như là cháo còn sót lại, tôi từ trước giờ làm sao không biết
cháo thừa cũng có thể nấu ra mùi thơm như vậy!

Nhìn
tứ phía xung quanh, tôi tìm được một cái chén bể và một cái thìa bể. Xin lỗi
ngươi nha, tại ngươi trốn ta, vậy để ta ăn thế ngươi vậy, tôi nói. Vừa cúi đầu
xuống thổi cháo nóng, vẫn chưa ăn, đột nhiên phát hiện phía trước có người, tôi
giật mình nhưng không cần vội, tôi “A” lên một tiếng đặt mông ngồi xuống đất,
mắt nhìn thẳng người phía trước, tay vẫn không ném chén cháo, vẫn còn cầm chặt,
tôi liều mạng không bỏ của!

Phản
ứng đầu tiên của tôi là nhìn trên đất trước, có bóng, là người. Ôi, thở dài một
hơi, nếu là người thì phải nói chứ, lúc này mới cẩn thận ngắm nghía người trước
mặt, là một đứa trẻ, chừng hơn 10 tuổi, quần áo trên người đã rách nát rồi, tóc
tai bù xù, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm không nhìn rõ diện mạo, đôi mắt trái lại đen
trắng phân minh, rất là linh động, nhìn dáng vẻ vậy mà là con gái.

“Những
thứ này đều là của em hả?” tôi hỏi.


lạnh lùng nhìn tôi, gật gật đầu.

Tôi
vỗ vỗ chỗ bên cạnh, cười với nó: “Qua đây ngồi.” nó không trả lời, đến giật lấy
cái chén trong tay tôi, ngồi xuống đối diện, tự nhiên ăn một hơi. Tôi nhất thời
ngây ra, không ngờ rằng nó sẽ làm như vậy, tôi dựa vào! Nhiều năm nay, một bé
gái ăn xin cực như vậy.


ngồi đó, “xì xụp xì xụp” ăn cháo trắng, thèm đến nỗi tôi nuốt nước miếng một
cái, nhưng lại ngại giành đồ ăn của nó, hơn nữa, đồ ăn này cũng là của người ta
đem đến, tôi nếu như đi tranh giành, còn có nhân cách sao?

May
mà nó không ăn hết nửa nồi ch chỉ ăn có hai chén thì thôi, để cái chén bên cạnh
tôi, cũng không nói gì hết, tự đi đến đống cỏ khô bên kia nằm xuống ngủ, xem
như tôi là một người thông minh vậy. Tôi nhìn trong nồi vẫn còn cháo, nhìn lại
chỗ bé gái đang nằm đằng kia ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, tôi
cũng không để ý nhiều như vậy nữa, lấp cái bụng trước rồi hãy nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3