Kế hoạch mai mối - Chương 32 - 33

Chương 32

Hóa ra kết hôn đơn giản như thế

Thứ Hai, Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc cùng xin nghỉ làm để đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Tránh được giờ cao điểm nên đường rất thông thoáng, tới khi xe dừng hẳn ở cổng cục dân chính, nhìn tòa nhà hành chính uy nghiêm sừng sững, bà mối nuốt nước bọt, cuối cùng cũng thừa nhận mình có chút căng thẳng.

Thực ra… hồi ấy… vào lễ kỷ niệm của tập đoàn Chính Uy, bà mối có thể nói câu “yêu đương chỉ là dối trá, có bản lĩnh thì chúng ta kết hôn đi” hùng hồn như thế, chẳng qua cũng chỉ là nửa thật nửa đùa thôi. Cô nghĩ rằng, gian xảo như con cáo họ Hạ kia có lẽ sẽ không đồng ý, hoặc có lẽ sẽ dùng cách khác để lảng tránh câu chuyện. Cô chỉ không ngờ được, Hạ Hà Tịch sẽ đồng ý ngay lập tức…

Trước khi kết hôn kiểm tra hàng cũng được, gặp người lớn cũng xong, mấy ngày cứ trôi qua như thế mà tâm trạng bà mối vẫn ổn định, chịu được tới lúc quan trọng nhất thì bùng nổ. Hạ Hà Tịch đậu xe xong rồi đi tới, thấy bà mối đứng ở cổng cục dân chính hết hít vào thở ra rồi lại thở ra hít vào, chân như đóng đinh xuống đất, còn hơi run rẩy.

Anh bỗng phì cười: “Đây là cục dân chính chứ có phải cục an ninh đâu, em không phải tới đầu thú mà là tới đăng ký kết hôn, đừng căng thẳng thế.”

Tô Tiểu Mộc bèn nắm tay Hạ Hà Tịch như mới phát hiện ra sự tồn tại của anh: “Làm sao đây, Hạ Hà Tịch? Hình như em mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi!”

“Ừ”, Hạ Hà Tịch gật đầu. “Có lẽ em vẫn còn nửa tiếng tiếp tục bị bệnh.”

Bà mối hoang mang: “Hả?”

Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Kết hôn rồi tự nhiên hết bệnh thôi.”

Bà mối: “…”

Vào đại sảnh cục dân chính, hai người phát hiện hôm nay người tới đăng ký kết hôn nhiều bất thường. Bà mối đang bực mình không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà náo nhiệt như thế thì nghe thấy hai nhân viên bảo vệ nói chuyện với nhau: “Lạ nhỉ, hôm nay là ngày thường mà sao lắm người tới đăng ký kết hôn thế?”

Nhân viên bảo vệ kia nghe thế thì thủng thẳng đáp: “Không biết à? Đây là sở thích của thanh niên đấy.”

“Sở thích gì?”

“Thứ Sáu này là ngày thần độc trong truyền thuyết, ngày Mười một tháng Mười một năm 2011. Ngày này có thể làm cho bao nhiêu trái tim cô nam quả nữ bị tổn thương đấy! Để tránh ngày thần độc trăm năm khó gặp này, đương nhiên người ta phải kết hôn trước chứ sao.”

Tô Tiểu Mộc đang uống trà ở bên cạnh, nghe thấy thế thì phun hết cả ra ngoài. Đúng lúc Hạ Hà Tịch đi xếp hàng lấy số về, thế là, hồng trà của tiên nữ rải hoa rơi ngay vào chiếc áo sơ mi trắng sáng nay con cáo họ Hạ cố ý mặc. Mà điều khiến người ta bực nhất là, chỗ nào đó dưới thắt lưng của Hạ Hà Tịch cũng bị ướt một mảng lớn, đúng là… bắt mắt.

Trong phút chốc, mấy cặp đôi đang chờ tới lượt làm thủ tục đăng ký kết hôn đều chăm chú nhìn về phía Hạ Hà Tịch. Kẻ gây họa Tô Tiểu Mộc mãi sau mới ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm của vị hôn phu. Bà mối líu lưỡi: “Không trách em được, là bọn họ chọc em cười.”

Ngón tay chỉ về phía nhân viên bảo vệ, anh bảo vệ lại chậm rãi chỉ ngón tay sang một chỗ khác. Hạ Hà Tịch không nói câu nào, rũ mắt nhìn xuống chiếc quần. Đây nhất định là… món quà tân hôn đặc biệt nhất.

Bà mối chọc chọc hai ngón tay vào nhau: “Không thì… chúng ta về thay bộ khác rồi lại tới nhé?”

Hạ Hà Tịch ngồi xuống cạnh bà mối, rút tấm thẻ ra liếc nhìn rồi nói: “Thôi đi, nể mặt số thẻ mà tha cho em đấy.”

Tô Tiểu Mộc bĩu môi, tò mò không biết số gì mà khiến Tổng giám đốc Hạ hài lòng đến vậy? Cô phun nước làm cho anh thảm hại thế mà cũng không thèm tính toán. Nghiêng đầu nhìn lướt qua, lẩm bẩm đọc thành tiếng: “Số mười chín?” Số mười chín không phải ngày sinh của Hạ Hà Tịch, cũng không phải ngày sinh của mình, hình như lần đầu gặp nhau lẫn đêm đầu tiên của hai người cũng chẳng liên quan gì tới số này, thế sao anh ta thích số này thế? Chẳng lẽ là…

Nhớ tới chuyện Hạ Hà Tịch đã từng kết hôn, trong lòng bà mối đột nhiên kêu lên một tiếng, chắc không phải là…

Đang suy nghĩ lung tung, con cáo họ Hạ đã khẽ nắm tay bà mối, cười tươi. Anh ghé sát bên tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh đã xem mắt bao nhiêu lần không?”

Tô Tiểu Mộc chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra. Im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng. Không ngờ, đồng chí Hạ còn có lúc trẻ con như thế. Hóa ra, tính cả Châu tài nữ lẫn Lộ Lộ, bà mối đã giới thiệu cho Hạ Hà Tịch tất cả mười tám cô gái xinh đẹp. Đáng tiếc… Tổng giám đốc Hạ đẹp trai phóng khoáng, tự cho là thanh cao, chẳng vừa mắt ai. Cuối cùng, người làm việc giỏi nhất lại là bà Liêu, giới thiệu bà mối cho Hạ Hà Tịch, một phát trúng đích.

Nghĩ tới đây, bà mối không nén được mà thở dài, thất vọng nói: “Nói như thế thì bà Liêu lại là bà mối của chúng ta… Kết hôn rồi phải tặng tiền cảm ơn làm mối nữa. Sớm biết thế thì…”

Chưa nói hết, Hạ Hà Tịch đã tiếp lời cô: “Sớm biết thế thì em đã tự giới thiệu mình cho anh rồi, có phải không?”

Tô Tiểu Mộc nghẹn lời, không nói nữa. Hạ Hà Tịch thấy bà mối cúi đầu, nom bộ dạng rầu rĩ như mất một vị khách sộp bèn khoanh tay lại, đang định nói móc nữa thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn màn hình, Hạ Hà Tịch ho khan một tiếng, vừa nhận điện thoại vừa ra khỏi khu ngồi chờ.

Bà mối không để tâm, đang cầm tấm thẻ số mười chín trong tay thì đột nhiên thấy trên vai nằng nặng. Quay đầu lại thì thấy một cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh.

“Bà mối? Đúng là bà mối rồi!” Cô gái thấy Tô Tiểu Mộc thì kêu to, bà mối nhìn kỹ lại, cũng ngạc nhiên: “Thanh Thanh?”

Hai người nhìn nhau một lát rồi đồng thanh hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Hóa ra, Thanh Thanh là cô bạn thân thiết nhất của bà mối hồi học cấp hai, hai người thân nhau tới nỗi đi mua giày cũng mua cùng một kiểu, chỉ khác màu sắc, hoa văn, rồi sau đó mỗi người một chiếc. Thế nên hồi học cấp hai, bạn bè gọi hai cô bé là “uyên ương song Kiều”.

Bà mối là Đại Kiều, Thanh Thanh là Tiểu Kiều, tiếc là sau khi tốt nghiệp cấp hai, hai người cũng ít liên lạc dần. Nhưng dù thế giới của hai người đã khác nhau một trời một vực, giờ phút gặp lại vẫn rất vui mừng. Thanh Thanh ríu rít hỏi thăm bà mối, rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô cười đen tối: “Đúng rồi, cho cậu gặp một người.” Nói xong bèn kéo người ở phía sau ra trước mặt Tô Tiểu Mộc. Bà mối khẽ giật mình, đây nhất định là quả bom thứ hai cô nhận được trong ngày hôm nay.

Chàng trai gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng chào Tô Tiểu Mộc: “Bà mối, đã lâu không gặp!”

Đúng thật là… đã lâu không gặp. Chàng trai này tên Ninh Hy, là em họ của Ninh Nhiên. Khi Tô Tiểu Mộc học đại học, Ninh Hy vẫn độc thân, Thanh Thanh cũng độc thân, hai người lại rất thích tìm Ninh Nhiên và cô ăn ké uống nhờ. Bà mối nhìn ngứa mắt bèn buộc chỉ đỏ cho hai người, chỉ mong hai người thành đôi rồi đừng tới quấy rầy mình và Ninh Nhiên nữa.

Nhưng hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình, hai người chẳng ai ưa ai. Ninh Hy chê Thanh Thanh lùn, Thanh Thanh ghét Ninh Hy ngốc. Đây vốn là chuyện xưa như trái đất, nhưng chẳng ngờ qua mấy năm lại gặp hai người ấy ở nơi này. Trông hai người ríu rít không cần hỏi cũng biết tới làm gì.

Thanh Thanh xòe tay giải thích: “Tớ cũng không ngờ được mà, tự dưng đi xem mắt thì gặp lại anh ấy.”

Ninh Hy gật đầu: “Trải qua mấy năm rồi mà vẫn có thể gặp lại đối tượng xem mắt lần đầu tiên, đã có duyên như thế nên… chúng tôi thành đôi thôi, ha ha.”

Thanh Thanh nghe vậy thì lườm đối phương một cái: “Này, này, nói cho rõ ràng thì sau khi xem mắt anh lại theo đuổi em.”

Ninh Hy cũng không chịu thua, lắc đầu nói: “Nếu không phải đêm đó em xuống rượu rồi tự động ngã vào lòng anh thì…”

“Anh im đi! Là anh ôm em trước mà.”

“Làm gì có? Rõ ràng là em loạng choạng rồi dụi vào lòng anh.”

Đôi vợ chồng trẻ đang cãi qua cãi lại thì nghe tiếng khịt mũi ở bên cạnh, cùng quay đầu lại nhìn một cái, thấy mắt bà mối đã đỏ lên. Thanh Thanh hoảng hốt: “Đại Kiều, dù chúng ta là chị em tốt, tớ kết hôn cậu mừng cho tớ, nhưng cũng không tới nỗi khóc như thế chứ?”

Bà mối sụt sịt nói: “Không phải, tớ đang than thở ông trời bất công. Tại sao lúc tớ làm mối thì hai cậu không thành đôi, người khác làm mối thì bọn cậu lại thành? Trong một ngày bị mất tới hai phần tiền mừng làm mối, thật là không chịu nổi.”

Thanh Thanh & Ninh Hy: “…”

Thanh Thanh biết bà mối cũng tới đây đăng ký kết hôn nên cố chờ chú rể tới rồi mới đi, nhưng sắp đến lượt hai người. Khi số thẻ đã bị gọi tới lần thứ ba, Thanh Thanh bị Ninh Hy kéo co mãi rồi cũng dùng dằng đi mất. Đi được nửa đường, hình như Thanh Thanh nói gì đó với Ninh Hy, hai người bắt đầu cãi nhau, nhưng Thanh Thanh vẫn kiên quyết đẩy Ninh Hy ra rồi chạy lại, túm lấy bà mối, mãi mới thốt nên lời: “Đại Kiều, Ninh Nhiên về nước rồi. Tháng sau… cũng làm đám cưới.”

Nghe tới đây, mi mắt bà mối giật giật, nhếch môi định nói câu chúc mừng thì nghe có tiếng cười vang: “Hả? Thế cho vợ chồng chúng tôi gửi lời chúc “cùng kết hôn vui vẻ” tới cậu Ninh nhé.”

Hạ Hà Tịch cố ý nhấn mạnh chữ “cùng”, bà mối ngoảnh đầu lại thì thấy anh đang thản nhiên nhìn mình, líu lưỡi giới thiệu: “Đây là… chồng tớ, Hạ Hà Tịch.”

Thanh Thanh nhìn Hạ Hà Tịch một lượt từ trên xuống dưới, lắp bắp: “Quần áo của chồng cậu… rất khác thường.”

Tô Tiểu Mộc bật cười, đang định khom người xuống thì bị ánh mắt của Hạ Hà Tịch quét qua nên dừng lại, không dám cười tiếp, khách sáo nói: “Xấu hổ quá.”

Nhưng Hạ Hà Tịch thản nhiên bật cười, hờ hững nói: “Ai cũng nói nhìn trang phục của một người đàn ông là có thể biết vợ anh ta tháo vát cỡ nào. Ừm… cô cậu hiểu rồi đấy.”

Bà mối: “…” Hạ Hà Tịch, anh ác thật đấy!

Những chuyện tiếp theo rất thuận lợi như nước chảy thành sông. Điền vào “Đơn xin đăng ký kết hôn”, kí tên, điểm chỉ, nộp tiền, nhận giấy chứng nhận, kết thúc! Theo cách nói lãng mạn thì, một tờ giấy mỏng manh, mấy cái dấu tay như thế mà đã buộc hai người đã từng “chẳng là gì của nhau” lại, mà buộc một lần là buộc cả đời luôn.

Còn theo cách nói của bà mối thì lại là: “Mẹ ơi, kết hôn rẻ quá, chỉ có chín tệ!”

Nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn cho hai người nghe thấy vậy thì phì cười: “Ít hay nhiều tiền thì cũng chỉ là hình thức thôi. Chúc mừng cô cậu.”

Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, rút bao tiền mừng đã chuẩn bị trước trong túi áo ra đưa cho nhân viên, nói: “Cảm ơn.” Dù giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt, nhưng Tô Tiểu Mộc nhận ra… sự vui sướng vô ngần toát ra từ hai chữ ấy.

Ra khỏi cục dân chính, bà mối hỏi: “Anh chuẩn bị tiền mừng lúc nào thế?”

Hạ Hà Tịch cong mắt, lảng tránh: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này vợ không cần quan tâm, cứ ngoan ngoãn làm cô dâu là được rồi.”

Bà mối bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn thì hơi lúng túng, mặt đỏ tới nỗi phải nhìn xuống đất, mũi chân di di vẽ thành vòng tròn nhưng trái tim thì cứ đập thình thịch không ngừng. Cô nghĩ, đúng là chứng sợ hãi trước hôn nhân đã hết rồi, chỉ đơn giản như thế đã khiến mình từ một người độc thân thành phụ nữ có chồng, nên khó tránh khỏi cảm thấy hơi khó chịu.

Hạ Hà Tịch nói: “Em còn gì muốn hỏi không?”

Tô Tiểu Mộc ngẩng đầu lên nghĩ một lát, nụ cười đã tràn trên khóe mắt: “Sau này em phải gọi anh thế nào đây, anh Hạ?”

Hạ Hà Tịch sững người một lát rồi bật cười với bà mối. Tại cửa cục dân chính, ánh nắng nghiêng mình xuyên qua tán cây, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Hà Tịch, để lại bóng nắng loang lổ. Hạ Hà Tịch nắm tay bà mối, nghiêm túc nói: “Cô Hạ, chào em!”

Tô Tiểu Mộc nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại: “Anh Hạ, chào anh!”

Hai câu trước sau, cùng là “anh Hạ”, nhưng lại khác nhau một trời một vực. “Anh Hạ” đằng trước chỉ là một kẻ độc thân cô đơn, còn “anh Hạ” kia từ nay về sau phải chịu trách nhiệm cho một đời hạnh phúc, vui vẻ của cô Hạ rồi!

Chương 33

Thì quá khứ, thì hiện tại, thì tương lai

Nhận giấy chứng nhận kết hôn xong, Tô Tiểu Mộc hài lòng nghĩ rằng có thể về nhà thoải mái ngủ tiếp thì bị Hạ Hà Tịch kéo thẳng về kí túc xá của công ty cô, bắt phải sắp xếp hành lý, ngay lập tức dọn về nhà con cáo họ Hạ. Trước đây, Hạ Hà Tịch chưa từng ghé qua phòng cô. Xe vừa mới dừng trước cổng kí túc xá, đôi vợ chồng mới kết hôn được một tiếng bảy phút đã nổ ra cuộc cãi vã đầu tiên.

Cô Hạ sống chết không chịu để anh chồng tham quan phòng mình.

Trước cửa phòng, bà mối trợn mắt, cắn răng nói: “Không có chìa khóa.”

Hạ Hà Tịch khoanh tay trước ngực, nhếch môi: “Không có chìa khóa hay không mang chìa khóa?” Vế trước là nguyên nhân khách quan, vế sau lại là nguyên nhân chủ quan.

Tô Tiểu Mộc đảo mắt, giở trò: “Anh quan tâm em không mang chìa khóa hay không có chìa khóa làm gì chứ? Dù sao hôm nay anh cũng không vào được. Hành lý dọn lúc nào chả được, ngày mai anh đi làm thì em sẽ về đây dọn dẹp.”

Hạ Hà Tịch nheo đôi mắt cáo, hờ hững “ừ” một tiếng: “Sao phải đợi tới khi anh đi làm mới về đây dọn dẹp?” Rồi xoa cằm, nói tiếp: “Em càng sợ anh tham quan cái ổ của em thì anh càng có hứng thú, làm sao đây?”

Bà mối nghẹn họng, chống nạnh, xẵng giọng: “Anh có hứng thú cũng chẳng sao, dù sao thì em cũng không mở. Ha ha!” Vừa nói xong, Tô Tiểu Mộc đã bị móng vuốt của con cáo họ Hạ tập kích. Bà mối vô cùng sợ nhột, thấy eo nhột một cái liền bật cười khanh khách.

“Hạ Hà Tịch, anh làm gì đấy? Thả em ra! Ha ha ha…”

Con cáo họ Hạ không ngừng tay, tiếp tục mò mẫm vào túi áo của bà mối, chỉ lát sau đã móc ra một chùm chìa khóa. Anh giơ chùm chìa khóa lên cao lắc lắc: “Em ngoan ngoãn tự mở cửa, hay để anh thử từng chìa, từng chìa đây?”

Tô Tiểu Mộc vẫn cười đến chảy nước mắt, cắn răng nói: “Hạ Hà Tịch, anh đừng hối hận!”

Anh cười: “Từ trước tới nay anh chưa bao giờ hối hận.”

Chỉ một lát sau, Hạ Hà Tịch nhìn quang cảnh bên trong cánh cửa, đột nhiên muốn tát cho mình hai phát. Lựa lựa dưới chân mấy cái, cuối cùng Hạ Hà Tịch cũng tìm được nơi để đặt chân. Chỉ thấy trong căn phòng bé tí tẹo, sofa, giường, tủ để tivi, bàn trà, cái nào cũng bị chất đống ú ụ…

Quần áo, váy vóc chỗ nào cũng thấy, giày cao gót rơi mỗi góc một chiếc. Trên tủ để tivi còn có cuốn tiểu thuyết đang mở. Trên bàn trà có lon Coca đã uống quá nửa và cả huyện vụn khoai tây chiên. Im lặng một lát, Hạ Hà Tịch đưa tay đỡ trán, mãi không thốt nên lời.

Bà mối lại rất tự đắc, khéo léo tránh các loại bom ngầm trên mặt đất, từ từ lượn tới trước mặt anh, ngang bướng nói: “Đây là anh ép em đấy nhé! Em cũng định để lại chút kỷ niệm đẹp cho chồng mới cưới.” Nói rồi, cô lại học theo bộ dạng của đám lưu manh vô lại, khoác tay lên vai anh, nhướn mày nói: “Ôi trời ơi, chồng à, anh cũng bình luận tâm trạng hiện thời chút xem nào.”

Hạ Hà Tịch chớp mắt, cười tươi: “Không biết giờ quay lại làm thủ tục ly hôn còn kịp không nhỉ?”

“Muộn rồi! Bản cô nương không đồng ý. Bây giờ, anh thu dọn hành lý cho em đi!”

“…”

Thế là, cặp vợ chồng mới cưới mất cả buổi chiều đau khổ mà vui sướng để thu dọn hành lý.

Ăn cơm tối ở ngoài xong quay về đã gần mười giờ. Tô Tiểu Mộc thu dọn hành lý hơn nửa ngày, eo nhức lưng đau, tắm rửa xong thì thản nhiên nằm thẳng đơ trên giường. Cô cảm thấy, chuyện xảy ra mấy ngày nay thật sự là quá đột ngột. Cuộc sống vốn đang chầm chậm đột nhiên như bị bấm nút tua nhanh. Yêu đương, gặp người lớn trong nhà, làm chuyện gì gì đó, kết hôn…, tất cả những chuyện chưa từng ngờ tới chỉ cần nói diễn ra là diễn ra thật, chẳng để mình bình tâm gì hết.

Thế nên, giờ cô rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật ngon, bình ổn tâm trạng một chút rồi mới có sức đối phó với các loại ngạc nhiên, thắc mắc của đám đồng nghiệp, bạn bè. Nhưng trong lúc bà mối đang mơ mơ màng màng một bàn tay mò mẫm tiến vào, xé rách giấc mộng ngọt ngào của cô trong nháy mắt.

Mi mắt bà mối giật giật, không cần nghĩ ngợi gạt bàn tay kia ra. Bàn tay háo sắc không phục, vẫn tiếp tục sờ soạng, trên cổ bà mối cũng truyền tới hơi thở nóng hừng hực.

“Nhóc…” Có tiếng muỗi vo ve bên tai.

“Nhóc, ngủ rồi hả?” Không những kêu vo ve, mà con muỗi này còn có cả đầu lưỡi, vừa kêu vừa liếm lên môi cô. Bây giờ, cả muỗi cũng háo sắc!

“Nhóc, nằm dịch sang đây, đừng để rơi xuống…”

“!” Bà mối không thể nhịn nổi, mở choàng mắt ra đá cho “con muỗi” một cái. Tiếc là con muỗi này tay chân lanh lẹ, tóm được cổ chân bà mối.

Bà mối muốn ngủ mà lại bị gọi dậy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cái chân còn có thể hoạt động cũng đánh tiếng chào hỏi người tên kia: “Hạ Hà Tịch, anh có để cho người ta ngủ không hả?”

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, Hạ Hà Tịch chớp mắt, ra vẻ ngây thơ, nói: “Làm em tỉnh ngủ rồi à? Xin lỗi nhé!” Nói thì như thế, nhưng trong giọng nói của anh chẳng hề có ý xin lỗi gì, đôi mắt đó rõ ràng là muốn nói: “Em tự tỉnh đấy nhé!”

Tô Tiểu Mộc muốn xoay người nhưng phát hiện chân mình vẫn bị người ta giữ chặt, lại càng bực bội hơn: “Thả tay ra, em muốn ngủ thật.”

Hạ Hà Tịch nghe thế thì ngoan ngoãn thả tay ra, chỉ là thả một cách rất có kỹ thuật, anh vừa đổi tư thế vừa “thả” chân bà mối lên eo mình. Thế là, trong phút chốc, bà mối lại ở trong tư thế rất đáng xấu hổ là cưỡi lên người nào đó.

“Anh…” Tô Tiểu Mộc còn chưa dứt câu thì gương mặt đã nóng bừng. Lúc này, Hạ Hà Tịch đã nắm hờ lấy thắt lưng của vợ đẩy cô xuống thấp hơn, kéo nụ hôn thêm quấn quýt, nói: “Đêm động phòng hoa chúc, nếu để cô Hạ ngủ như thế thì chẳng phải anh tắc trách quá sao?”

Bà mối lườm một cái, nhưng giọng đã mềm đi: “Đừng mà, đừng mà, em mệt thật đấy. Hơn nữa… hơn nữa…” Hơn nữa chỗ bị thương hai hôm trước còn chưa lành hẳn, câu này sao cô nói ra miệng được chứ? Ngay khi đầu lưỡi líu lại, cả người đã bị Hạ Hà Tịch đè lên. Bởi tư thế quá thân mật, bà mối nhanh chóng cảm nhận được thứ nóng bỏng ở bụng dưới của kẻ nào đó… Anh cười, trong giọng cười toàn ý trêu chọc: “Hơn nữa cái gì?”

Nói rồi, đôi môi ẩm ướt đã dán lên chiếc cổ mẫn cảm nhất của cô, bàn tay gian xảo cũng chui vào trong áo lần nữa. Tô Tiểu Mộc khẽ rên rỉ, nhắm mắt chuẩn bị buông xuôi thì chuông điện thoại của Hạ Hà Tịch vang lên.

“Điện thoại!”

Hạ Hà Tịch ngừng lại, liếc nhìn bà mối một cái, với tay qua cô lấy di động. Tiểu Mộc nghĩ rằng anh sắp nhận điện thoại thì một tiếng rắc vang lên, chiếc điện thoại bị ném xuống đất, văng cả pin ra. =.=

Bà mối: “Tổng giám đốc Hạ, tuy lúc này bị người ta quấy rồi là… rất đáng ghét, nhưng anh cũng không nên trút giận lên nó chứ, nó vô tội mà.”

Hạ Hà Tịch cười thầm, thừa lúc Tô Tiểu Mộc không chú ý tiếp tục cởi cúc áo của cô, nghiêm chỉnh nói: “Không sao, thực ra anh đã muốn đổi di động từ lâu rồi. Ừm… mua một cái như của em… di động tình nhân.”

Bà mối nghe thế thì nghĩ một lát, bắt đầu chủ động giúp Hạ Hà Tịch cởi quần áo. Hành động này khiến Hạ Hà Tịch rất ngạc nhiên, cô vợ nhỏ của anh nhiệt tình như thế từ lúc nào vậy? Tay anh hơi run, mắt nhìn bà mối chằm chằm, cằm suýt nữa thì rơi xuống gối: “Sao… đột nhiên chủ động thế?”

Bà mối cười gian xảo: “Em đang nghĩ, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”

“?” Hạ Hà Tịch hoang mang: “Phiền phu nhân nói tiếng Trung ạ.”

Tô Tiểu Mộc cởi áo của Hạ Hà Tịch ra, rất hả hê, đáp: “Nếu muốn mua di động tình nhân, em đã tính giá cả rồi, cứ đập vỡ cục gạch của em đi, đổi sang hiệu của anh thì có hời hơn một chút.”

“…” Lần này, cằm Hạ Hà Tịch rơi xuống gối thật. Cô Hạ, em định lấy thân trả nợ đấy à?

--------------------------Tôi là đường phân cách lấy thân trả nợ--------------------

Sau khi thực hiện nghĩa vụ xong, cô Hạ không thể chống đỡ thêm được nữa mà ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy mình được ai đó ôm vào phòng tắm lau rửa sơ qua. Khó khăn lắm đôi vợ chồng trẻ mới cùng đi ngủ thì chuông cửa lại kêu vang. Lần này, dù tính Hạ Hà Tịch có tốt đi chăng nữa cũng thấy bực mình.

Bà mối trở mình, đưa mắt nhìn đồng hồ ở đầu giường, kim giờ, kim phút vừa lúc chỉ vào số ba. Đêm hôm khuya khoắt, giờ này còn ai tới tìm Hạ Hà Tịch chứ? Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Mộc không nén nổi tò mò bèn khoác thêm áo ngủ, xuống giường. Cùng lúc đó, Hạ Hà Tịch đã đi đến chiếc điện thoại ở gần cửa.

Khi Tô Tiểu Mộc ra phòng khách thì thấy Hạ Hà Tịch đang gầm khẽ qua điện thoại: “Giờ này cô tới làm gì hả?”

Bà mối đứng ở xa, tầm nhìn lại bị che quá nửa, không thấy rõ hình ảnh, nhưng cô vẫn lờ mờ nghe được giọng nói nũng nịu từ đầu bên kia, một giọng nữ xen lẫn tiếng cười khúc khích đang nói gì đó qua điện thoại.

Cô nén giận, hỏi: “Ai đấy?”

Hạ Hà Tịch nghe thấy giọng của bà mối thì giật mình, lát sau mới ngoảnh lại nhìn cô, vẻ mặt lúng túng. Bà mối sải bước, đi thẳng tới trước mặt anh nhấn nút mở cửa. Bà mối nhìn vào mắt Hạ Hà Tịch, rồi vênh vang đặt mông xuống sofa, cười giận dữ: “Em muốn xem thử, đêm tân hôn mà ai nóng lòng nóng ruột tới chúc phúc cho chúng ta.”

Hạ Hà Tịch ho khan, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hai vợ chồng nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên ngoài cửa, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng:

“Sum!”

Hạ Hà Tịch ngoảnh lại, còn chưa kịp phản ứng thì một cô gái đẹp đã nhào vào trong lòng. Người đẹp dụi dụi vào lồng ngực anh một hồi rồi mới ngẩng lên, nói: “Anh yêu, em nhớ anh lắm!” Nói xong, cô mới phát hiện hình như sắc mặt “anh yêu nhà mình” không được tốt lắm, bầu không khí trong phòng cũng không được trong lành. Bất giác liếc mắt nhìn sang bên, một cô gái ngồi trên sofa đang nhìn chòng chọc vào mình.

Khựng lại một lát, người đẹp mới tỉnh lại, chăm chú nhìn bà mối, rồi lại nhìn Hạ Hà Tịch, bật cười thành tiếng. Đưa ngón tay thon dài chỉ vào bà mối, hỏi: “Thì hiện tại à?”

Tô Tiểu Mộc: “…”

Bà mối không trả lời, nhưng chẳng ảnh hưởng tâm trạng đang phơi phới của vị khách không mời mà tới kia. Đôi mắt của cô ta cong lên, giơ tay ra thân thiện nói: “Chào cô, thì hiện tại, tôi là thì quá khứ.”

Hạ Hà Tịch nghe vậy chẳng biết nên xử lý ra sao, chỉ biết đỡ trán, nhắm mắt im lặng. Bên này, bà mối lại nở một nụ cười quyến rũ, từ từ đứng dậy, ánh mắt dữ dằn, gằn từng chữ: “Chị chỉ nói đúng một nửa thôi, chị gái ạ! Tôi không chỉ là thì hiện tại, mà còn là thì tương lai nữa…”