Tam sinh tam thế Chẩm thượng thư - Phần II - Chương 05 - Phần 5

Nàng không biết thất vọng về mình hay về thứ gì khác, cúi đầu đi vào rừng tuyết, bỗng nghe thấy Đế Quân hỏi nàng phía sau: “Ngươi muốn có quả tần bà như vậy là vì sao?”. Đang chán ngán, nghe chàng hỏi, Phượng Cửu cũng không quay đầu lại, trả lời đối phó: “Chưa ăn bao giờ, muốn nếm xem mùi vị thế nào”. Đế Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi một câu khiến nàng không hiểu lắm: “Định dùng để làm bánh tần bà ư?”. Phượng Cửu không biết nên trả lời thế nào, quả tần bà vốn để hồi sinh người chết, nhưng đem làm bánh ngọt liệu có ảnh hưởng đến công hiệu của nó hay không thì nàng chưa tìm hiểu, nàng hàm hồ đáp: “Có thể”. Sau đó Đế Quân lại hỏi một câu càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu hơn: “Dạo này Yến Trì Ngộ thích ăn bánh tần bà ư?”. Phượng Cửu ngớ ra: “Tiểu Yến á?”. Hình như đúng là Yến Trì Ngộ đã hớn hở nói với nàng rằng nếu họ lấy trộm được quả tần bà nàng có thể làm cái bánh mỗi người một nửa. Nàng mơ hồ nhìn đôi mắt đen như đầm sâu của Đông Hoa vẫn hàm hồ trả lời: “Tiểu Yến có lẽ cũng khá là thích ăn, huynh ấy chỉ không ăn bánh đậu xanh, đậu đỏ và bánh gừng”. Rồi lại lẩm bẩm: “Thực ra huynh ấy cũng không kén ăn lắm”. Đột nhiên có trận gió lạnh thổi tới, cuốn sách Đế Quân vừa tiện tay để lên bàn đá bị gió lật rào rào, chàng cau mày chặn sách lại, Phượng Cửu không biết chàng có hài lòng với câu trả lời của nàng không, nhưng chàng không nói gì thêm.

Mấy ngày tiếp theo, Đế Quân hình như càng ngày càng lơ đãng, luôn trong bộ dạng như đang suy tư gì đó, Phượng Cửu không hiểu nguồn cơn, rất lâu sau mới vỡ lẽ, nàng suýt nữa thì quên lúc đầu Đông Hoa đổi chỗ ở với Tiểu Yến chuyển đến Tật Phong Viện hình như là muốn dùng nàng để chọc tức Cơ Hoành. Nay thấy Cơ Hoành không bực tức như mong đợi nên chàng đến giờ vẫn nấn ná ở lại đây... Đã vậy, giơ ngón tay tính đốt, bốn, năm ngày không gặp Cơ Hoành, chắc Đế Quân rất nhớ nàng ta. Nhưng cũng tại chàng suy tính thiếu chu toàn, dùng kết giới phong ấn Tập Phong Viện khiến Cơ Hoành không thể vào thăm chàng được. Bây giờ bảo chàng chủ động phá bỏ kết giới e là hơi mất thể diện, chắc chắn Đế Quân đang suy nghĩ chuyện này cho nên mấy ngày nay mới lơ đãng như vậy.

Vào cái đêm Phượng Cửu vỡ lẽ mọi chuyện đã chủ động đề nghị Đông Hoa mở kết giới, nàng nghĩ chắc chắn Đế Quân không muốn thiên hạ biết tâm tư ngoắt ngoéo của mình, nên nàng cố tình không nói tên Cơ Hoành mà chỉ nói ẩn ý phá bỏ kết giới là để tiện cho bằng hữu của chúng ta thỉnh thoảng đến thăm, như vậy chúng ta yên tâm mà bằng hữu chúng ta cũng yên tâm, nhất cử lưỡng tiện. Đế Quân nghe xong đề nghị đó, ngay trong đêm lại lập thêm một kết giới mới trùm lên kết giới cũ, đừng nói Tiểu Yến, mười Tiểu Yến cũng khó mở một lối nhỏ đi vào. Hơn nữa, những ngày sau Đông Hoa càng thâm trầm với nàng, càng lơ đãng, càng lặng lẽ kiệm lời. Phượng Cửu nghĩ nát óc cũng không hiểu căn nguyên. Nhưng về sau cũng lý giải được hành vi này của Đế Quân, chàng đang chiến tranh lạnh với nàng. Đương nhiên tại sao Đế Quân lại chiến tranh lạnh với nàng, Phượng Cửu vẫn không hiểu.

Hôm nay trời nắng, bầu trời xanh như được gột rửa, vài đám mây nhởn nhơ trôi, thật là một ngày đẹp trời. Các học trò tham gia đua tài, hai người một đội đã được phân tổ từ trước, chỉ đợi Đông Hoa Đế Quân đến là cuộc tỷ thí bắt đầu. Theo thể lệ cuộc thi hai người trong tổ sẽ đấu với nhau trước, sau khi phân thắng bại sẽ đấu tiếp với người thắng của tổ khác, trong một tuần hương mỗi tổ chỉ được còn lại một người, những người này bắt thăm chia tổ và thi đấu với nhau, còn lại ba người vào vòng cuối cùng, ở vòng này thi đấu vòng tròn một lượt phân ra nhất, nhì, ba.

Đối thủ vòng đầu tiên của Phượng Cửu là một tên công tử bất tài vô dụng, nàng không coi trọng hắn cho lắm. Thấy thời gian còn sớm, các đồng môn dự thi lần lượt lấy kiếm ra lau chùi chuẩn bị, nàng cũng rút thanh kiếm Đào Chú trong tay áo ra giả bộ lau lau, vừa lau vừa liếc mắt lên khán đài đối diện thấy Cục bột nhỏ không biết chui ở đâu ra đang đứng vịn lan can, sợ nàng không nhìn thấy còn nhảy lên vẫy tay với nàng, đứng sau Cục bột nhỏ là Liên Tống Quân miệng mủm mỉm cười, hai người đứng lẫn trong đám đông có lẽ là lén đến xem. Hình như Cục bột nhỏ còn lo lắng lẩm bẩm điều gì, Phượng Cửu chăm chú nhìn miệng tiểu đệ, đoán ra Cục bột nhỏ đang nói: “Phượng Cửu tỷ tỷ, tỷ phải thận trọng nhất định không được làm động thai, phải giữ mình, nếu giữa chừng thấy đau bụng nhất định phải dừng lại ra khỏi đấu trường ngay, hiểu không...”. Tay Phượng Cửu run lên, kiếm Đào Chú suýt chút nữa phóng thẳng về phía họ.

Cuối giờ Thìn, cuối cùng Đông Hoa Đế Quân cũng xuất hiện, khác với dự đoán của mọi người là chàng sẽ uy phong cưỡi gió đằng vân hoặc giẫm trên ngàn vạn sấm sét mà đến, Đế Quân lại cực kỳ kín đáo, chậm rãi tản bộ tiến vào đấu trường, khi đến chân cầu thang gỗ trăm bậc, lại chậm rãi bước lên bậc gỗ đi lên khán đài.

Nữ vương và các đại thần đã an tọa trên khán đài không thể ngờ Đông Hoa lại xuất hiện bằng cách đó, trong hình dung của họ, Đông Hoa dù cưỡi mây hay cưỡi gió đều sẽ xuất hiện trên không, lúc đó nữ vương sẽ dẫn quần thần quỳ bái nghênh đón Đế Quân lên vị trí trang trọng nhất… một nghi lễ tỉ mỉ chu đáo biết bao. Lúc này Đế Quân còn ở dưới khán đài, họ đã ngồi trên khán đài rồi, quả thật hết sức bất kính. Phượng Cửu thấy nữ vương toát mồ hôi hột hốt hoảng, vội vàng dẫn quần thần hóa nguyên hình Tỷ Dực Điểu lén bay vòng ra phía sau khán đài, rồi hóa thành người vội quỳ bái sau lưng Đông Hoa đang bước lên bậc thứ năm, thứ sáu, mất bò mới lo làm chuồng hô: “Thần cung nghênh Đế Quân tiên giá”.

Đông Hoa Đế Quân từng là bá chủ thiên địa, đương nhiên xứng đáng để quân vương một tộc xưng thần.

Dân chúng trên khán đài xung quanh trố mắt nhìn cảnh tượng đó, đấu trường đang ồn ào nhất thời im phăng phắc, chỉ có tiếng cót két phát ra từ chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ dưới chân Đông Hoa. Không thấy Đế Quân dừng bước, từ khán đài chính đến nơi chờ thi đấu của bọn Phượng Cửu, khán đài tứ phía, mọi người đang im lặng bỗng nhất loạt quỳ bái, tiếng hô: “Cung nghênh Đế Quân tiên giá” vang dội tứ phía sơn dã, Đế Quân vẫn gót tiên thư nhàn bước trên cầu thang gỗ, chậm rãi tới khán đài cao nhất, sau khi yên vị mới lạnh lùng phất ống tay áo, nói: “Quỳ làm gì, ta đến hơi muộn, khi nào cuộc thi bắt đầu?”. Nữ vương dẫn đầu quần thần và dân chúng một quỳ một bái lần nữa mới đứng lên. Phượng Cửu cũng đứng lên cùng mọi người, khi ngẩng đẩu nhìn về phía Đông Hoa, thấy chàng cũng đang lơ đãng lướt ánh mắt qua chỗ nàng, dừng một lát lại điềm nhiên quay đi.

Phượng Cửu hơi mơ màng, chiến tích và uy danh của Đông Hoa thế nào đương nhiên nàng biết, nhưng từ ngày quen chàng, Đông Hoa đã ẩn dật tránh đời, ngày ngày chế hương, làm gốm, vẽ tranh, câu cá, những thú vui này đều khiến chàng có vẻ thân thiện, chưa bao giờ nàng nghĩ năm xưa khi chàng là bá chủ thiên địa được lục giới triều bái, chàng uy nghi thế nào. Thì ra đây chính là khí độ của đấng bá vương lục giới, lần đầu tiên nàng cảm thấy Đông Hoa xa vời ngàn trùng, cao không thể với. Tiếc là đến giờ nàng mới nhận ra, nếu năm xưa còn nhỏ tuổi đã nhận ra đạo lý này thì có lẽ nàng đã sớm rút lui khỏi con đường theo đuổi chàng, cũng không phải chịu nhiều khốn khổ như vậy. Hồi nhỏ nàng quả quá can trường. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, một người như Đế Quân có thể vướng vào chuyện hồng trần, yêu một thiếu nữ cũng thật là chuyện lạ kỳ. Nàng ngước mắt nhìn Cơ Hoành xiêm y trắng muốt vẫn đi theo chàng từ nãy, thầm nghĩ chàng còn vì người con gái này không tiếc bỏ bao nhiêu tâm huyết lại càng là sự lạ.

Tiếng trống vang rền như sấm, Tế Hàn phu tử chủ trì cuộc thi tài theo lệnh của nữ vương, oai phong xuất hiện trên đài cao mới dựng bên cạnh rừng tuyết, thay mặt nữ vương đọc lời khai mạc, tuyên bố thể lệ cuộc thi, đồng thời sai hai thư đồng đốt một cây hương dài tính giờ, coi như cuộc đua tài chính thức mở màn.

Trong tiếng trống vang trời, các học trò tay cầm lợi kiếm sải bước cùng tiến vào rừng tuyết sáng lóa, tiếng hò hét vang lên, ánh kiếm loang loáng đan vào nhau, đã có mấy người xui xẻo từ đỉnh cột băng rơi xuống rừng tuyết. Phượng Cửu chỉ vài ba chiêu đã buộc đối thủ nhảy từ trên cột băng xuống, ngồi một bên xem thi đấu. Lần này mặc dù nữ vương anh minh đã sai phu tử sàng lọc trước một lượt, nhưng người tham dự vẫn rất đông, vòng đầu đã có bao nhiêu người bị chèn ép rơi khỏi cọc băng, quả thực rất oan uổng.

Hương cháy rất nhanh, hết tuần hương thứ nhất đấu trường chỉ còn một phần ba số học trò, phu tử đếm, tổng cộng có hai mươi sáu người. Không có giải lao, tiếng trống dóng lên tuyên cáo vòng hai bắt đầu, Phượng Cửu do từ nửa vòng một đã ngồi một bên xem thi đấu, ngoài lúc đứng lên chân hơi tê, quả thực đã được nghỉ ngơi rất đầy đủ, tinh thần rất tốt, chỉ vài ba chiêu đã lại ép đối thủ nhảy xuống cọc băng. Vì vòng này ít người, không hỗn loạn như vòng trước, cuộc so tài diễn ra rất hấp dẫn, cũng tiện cho người xem quan sát, nhìn được rõ hơn, tiếng hò reo tán thưởng thỉnh thoảng lại vang lên.

Bộ tộc Tỷ Dực Điểu do tuổi thọ ngắn nên trông cũng già hơn, những đồng môn đang quyết đấu với Phượng Cửu chỉ mới khoảng trăm tuổi, cho dù học kiếm thuật ngay từ lúc mới mọc hết răng sữa cũng mới chỉ trăm năm, không thể so với kiếm thuật đã luyện hai vạn năm có dư của nàng. Đông Hoa nói đúng, chỉ cần nàng có thể đi lại thoải mái trên cọc băng, quả tần bà đã là đồ của nàng rồi.

Vòng này, mặc dù thời gian không tính bằng tuần hương, hai tiểu đồng vẫn đốt hương để tính thời gian cần dùng đến khi chỉ còn ba người cuối cùng, cũng là để tiện so sánh với những cuộc thi sau này nếu vẫn tiếp tục thi đấu kiếm. Nhưng điều khiến mọi người trố mắt kinh ngạc là hương còn chưa cháy hết, trên mặt tuyết trơn láng trong rừng tuyết, hai mươi nhăm người đã nằm ngổn ngang như những chiếc bánh chẻo lăn lóc, trên trận địa cọc băng như những cây măng mọc đan xen vào nhau giữa đất trời chỉ còn duy nhất một người tao nhã đứng đó, đó chính là Phượng Cửu.

Trong ngoài đấu trường nhất thời im lặng như tờ, sau đó là tiếng ồn ào bàn tán rộ lên, tình huống hạ đo ván tất cả như vậy quả thực rất hiếm gặp trong những cuộc đua tài trước đây. Phượng Cửu cầm kiếm thở phào một hơi, vậy là coi như đã thắng được quả tần bà, không uổng mười ngày nay bị Đông Hoa hành hạ. Từ cọc băng phi thân xuống, nàng chắp tay chào các đồng môn nằm la liệt trên mặt đất coi như cảm ơn họ nhường nhịn. Tranh thủ liếc lên khán đài, Đông Hoa đang tựa vào thành ghế nhìn xuống rừng tuyết hỗn loạn, không biết đang nghĩ gì. Mặc dù được chàng chỉ bảo mà giành thắng lợi, vậy mà một ánh mắt chàng cũng không dành cho nàng, Phượng Cửu hơi thất vọng, nhưng niềm vui lớn lao giành được quả tần bà nhanh chóng làm tan biến nỗi thất vọng đó. Cục bột nhỏ và Liên Tống Quân chen ra khỏi đám đông đến chúc mừng nàng, Phượng Cửu cố kiềm chế niềm vui như sóng rộn trong lòng, tỏ vẻ thản nhiên đáp lại hai câu khách sáo, thì nghe thấy Tế Hàn phu tử từ trên đài cao tuyên bố kết quả cuộc tranh tài.

Trong giọng đọc sang sảng của phu tử, Phượng Cửu nghe thấy tên mình, nhưng lại nghe thấy giải thưởng dành cho nàng là một lẵng bàn đào do chính tay Thiên Hậu nương nương hái, giải nhì và giải ba lần lượt là một thanh thần kiếm và một chiếc bình ngọc có công dụng quý hiếm nào đó, không nghe thấy phu tử nhắc đến quả tần bà nào hết.

Trong gió lạnh thấu xương, Liên Tống Quân phe phảy chiếc quạt trong tay đột nhiên hiểu ra nói: “Hèn chi tối qua Đông Hoa vội vàng đến tìm ta, bảo nhất định phải mang về một lẵng bàn đào trước giờ này hôm nay, thì ra là để dùng vào việc này”. Lại nhíu mày: “Tộc Tỷ Dực Điểu cũng thật buồn cười, giải nhất nên thưởng gì lẽ nào đến đêm trước cuộc tranh tài mới định ra?”. Nói đoạn lại cười: “Lẵng bàn đào này là hàng thượng hạng đấy, bình thường ta muốn ăn một trái còn bị mẫu hậu lườm mấy cái, lát nữa họ mang đến Tật Phong Viện chi bằng mở một bữa tiệc nhỏ chúng ta cùng thưởng thức”. Phượng Cửu đờ đẫn nhếch mép: “Rất phải”. Nàng ngước mắt nhìn lên khán đài, người trên đó đã không thấy tăm hơi. Cục bột nhỏ ngây thơ hỏi: “Vậy đệ có thể mang hai quả về cho phụ quân và mẫu thân không?”. Liên Tống Quân nói: “Ta thấy ngươi vừa ăn vừa mang về thì không hay lắm”.

Cục bột nhỏ trầm tư một lát lại nói: “Cứ coi như con ăn liền một lúc ba quả không được sao?”. Liên Tống Quân nâng chiếc quạt, miệng mủm mỉm định nói gì, Phượng Cửu gượng cười: “Tỷ không hứng thú với mấy trái đào đó, phần của tỷ có thể nhường cho đệ”. Dứt lời đờ đẫn quay người bỏ đi, bước hai bước không lưu ý va vào cọc băng, như sực nhớ điều gì lại nói: “Tiểu bối thấy hình như người hơi khó chịu, hay là khi họ mang đào đến tiểu bối sẽ thông báo cho tam điện hạ, phiền tam điện hạ thay tiểu bối mở tiệc, có thể mời Manh thiếu gia, Tiểu Yến và Khiết Lục cùng đến thưởng thức quả ngon”. Cục bột nhỏ kéo tay áo Liên Tống: “Phượng Cửu tỷ tỷ làm sao thế?”. Liên Tống Quân nhíu mày chậm rãi gập quạt lại: “Hình như có chuyện không ổn”.

Nàng đờ đẫn ra khỏi lũng Thanh Mai, chỉ thấy trên nền tuyết trắng mênh mang in dấu chân của người đến xem thi đấu, dấu chân dày đặc xuôi về hướng vương thành, Phượng Cửu hít sâu một hơi, khí lạnh thấm vào phổi. Tiểu Yến thường nói mỗi khi tâm trạng không vui sẽ đến Túy Lý Tiên uống rượu, dù sau khi tỉnh rượu vẫn không hết buồn nhưng có thể tạm thời trốn tránh được tâm trạng đó, thời gian đó là lúc Cơ Hoành đang cáu kỉnh với Tiểu Yến, những lời đó mặc dù đầy chán chường nhưng có lý.

Đang đi về phía vương thành, nàng mò trong ống tay áo phát hiện sáng nay đi vội quên không mang ngân lượng, Phượng Cửu phân vân đứng giữa ngã ba đường, ngoài Túy Lý Tiên còn nơi nào có thể đi, nhất thời nàng không thể nghĩ ra. Sự việc đến giờ đã quá rõ ràng, Đông Hoa dùng một lẵng bàn đào thay quả tần bà. Chàng đương nhiên biết nàng mong muốn có được quả tần bà thế nào. Để có nó, nàng đã bỏ công sức ra sao chàng cũng biết, nhưng tại sao chàng lại đổi nó, Phượng Cửu nghĩ suốt dọc đường vẫn không tìm ra nguyên do, hay là có nên đích thân đi hỏi chàng? Nếu chàng không thực sự cần quả tần bà, có lẽ cầu xin chàng, chàng sẽ thưởng lại cho mình? Nghĩ đến đây thấy lòng chua chát, đang định quay về Tật Phong Viện thì nghe thấy giọng oanh vàng phía sau lưng: “Công chúa Cửu Ca xin dừng bước!”.

Phượng Cửu ngoái đầu, người đang sải bước đi đến quả nhiên là Cơ Hoành. Lần gặp trước là ở bữa tiệc nghìn vàng mười ngày trước nàng mở, còn nhớ mang máng lúc đó tinh thần Cơ Hoành không được tốt, sắc mặt có phần ảo não, hôm nay thần sắc lại vô cùng rạng rỡ, thấp thoáng thấy lại hình bóng thiếu nữ hồn nhiên khi bước vào cung Thái Thần ba trăm năm trước.

Phượng Cửu liếc về phía sau lưng nàng ta, ánh mắt Cơ Hoành cũng nhìn theo, tươi cười nói: “Sư phụ không có ở gần đây, ta giấu sư phụ tìm gặp riêng công chúa. Bởi vì bất đắc dĩ cướp mất thứ công chúa thích, lòng lấy làm áy náy, đích thân đến xin lỗi”.

Thấy Phượng Cửu nhất thời chưa hiểu, lại tiếp: “Kỳ thực, quả tần bà ở suối Giải Ưu năm nay ta cũng rất muốn có, cho nên tối qua đã thỉnh cầu sư phụ, sư phụ liền dùng lẵng bàn đào đổi quả tần bà ở chỗ nữ vương cho ta, nhưng vừa rồi gặp Yến Trì Ngộ, nghe nói lần này công chúa tham gia thi đấu là vì muốn có quả tần bà, ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này ít nhiều cũng có lỗi với công chúa…”.

Phượng Cửu vỡ lẽ, thì ra là thế, vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ. Nhưng tại sao Cơ Hoành lại đích thân đến nói với nàng…

Phượng Cửu lặng lẽ nhìn Cơ Hoành, mặc dù không thích nàng ta lắm, nhưng trong ấn tượng của Phượng Cửu, Cơ Hoành không phải là người xấu. Có điều lúc này nàng ta thật lòng áy náy đến xin lỗi nàng, hay là chọn thời điểm này nói những lời bóng gió khiến nàng khó chịu, Phượng Cửu không chắc lắm. Tuy Cơ Hoành xưa nay vẫn dịu dàng với nàng, nhưng Phượng Cửu biết nàng ta chắc chắn cũng không ưa mình.

Mà không biết Cơ Hoành cần quả tần bà làm gì, có cần thiết bằng nàng không? Nếu Cơ Hoành không quá cần, lại thực lòng thấy có lỗi thì… nàng ngước mắt nói: “Công chúa có thể chia cho ta một nửa quả tần bà đó không? Muốn ta dùng thứ gì để đổi cũng được”.

Cơ Hoành sững người, dường như không ngờ Phượng Cửu trầm ngâm mãi, cuối cùng lại hỏi như vậy, khóe miệng cong lên, nói: “Ta đến để xin lỗi công chúa Cửu Ca chính là bởi quả tần bà đó không thể chia cho công chúa, một nửa cũng không”.

Cơ Hoành xưa nay luôn giữ lễ, là trưởng công chúa của Ma tộc, từng cử chỉ lời nói đều xứng được gọi là hình mẫu của các công chúa, nàng nhớ Cơ Hoành nói năng luôn nhẹ nhàng, chưa từng thấy nàng ta nặng lời, thì ra khi nặng lời bộ dạng nàng ta là như thế.

Nàng ta quả nhiên không phải đến tìm nàng để xin lỗi.

Cơ Hoành đi đến gần hơn một chút, giọng oanh vàng hạ rất thấp, rất điềm tĩnh, mắt vẫn dịu dàng lóng lánh cười: “Ngoài ra, còn có một lời thỉnh cầu khiếm nhã, từ nay cảm phiền công chúa Cửu Ca hãy tránh xa sư phụ”.

Phượng Cửu hiểu ra, có lẽ đây mới là vấn đề chính Cơ Hoành muốn nói, lời xin lỗi chẳng qua là cái cớ giữ nàng đứng lại. Những năm gần đây nàng đã không mấy chấp nhặt lời nói của người khác, lại thêm vừa rời đấu trường tâm trạng vừa qua một cơn chấn động, lòng thực sự rất mệt mỏi, nàng lùi lại một bước cách Cơ Hoành xa hơn, đứng lại nói: “Xin thứ lỗi, ta không hiểu tại sao công chúa nói như vậy, quả tần bà công chúa không bằng lòng nhường lại, ta thấy chúng ta chẳng còn gì để nói nữa?”.

Cơ Hoành không cười nữa, nàng ta nhìn ra xa: “Ta biết những lời đó khiến công chúa không vui. Nhưng ta nói vậy cũng là muốn tốt cho công chúa, gần đây sư phụ đối xử với công chúa có khác, hẳn làm công chúa xao lòng?”. Liếc nàng một cái lại tiếp: “Sư phụ không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, tiên thọ quá dài khiến sư phụ thấy vô vị buồn tẻ, luôn thích những gì mới mẻ, công chúa quả thật thông minh dung mạo như hoa, có lẽ cảm thấy sư phụ có tình với mình cũng là đương nhiên, nhưng sư phụ chỉ coi công chúa như một người bạn mới mẻ mà thôi, nếu công chúa lại lún sâu vào đó, e chỉ càng thêm đau khổ”. Không để Phượng Cửu phản ứng, hạ mắt nhìn xuống nói tiếp: “Có lẽ công chúa cho rằng vì ta ái mộ sư phụ, cho nên cố tình nói những lời như thế để ly gián”. Cơ Hoành ngừng một chút, lại tiếp: “Không giấu công chúa, ta từng có hôn ước với sư phụ, nhưng hồi đó tuổi trẻ ấu trĩ đã để lỡ mất lương duyên. Ba trăm năm nay sư phụ luôn ở bên không rời khiến ta biết ai mới là người đáng để gửi gắm cả đời, công chúa xuất hiện làm ta nhận rõ lòng mình. Thời gian vừa rồi sư phụ đối xử đặc biệt với công chúa quả thực khiến ta đau lòng. Lần này ta hỏi xin quả tần bà, thực ra là cũng muốn thử xem ta có phân lượng thế nào trong lòng sư phụ. Vốn cũng e ngại tuổi nhỏ đã lỡ một lần không thể nối tiếp tiền duyên, nhưng sư phụ không do dự liền tặng ngay cho ta”. Cơ Hoành trầm mặc một lát, “Ta muốn cùng sư phụ mãi mãi bên nhau, xin công chúa Cửu Ca đừng chen vào giữa hai chúng ta”.

Cơ Hoành rời đi đã lâu, Phượng Cửu vẫn đứng ngây chỗ cũ. Gió ở đồng hoang mỗi lúc một lớn xua cả ánh mặt trời, bầu trời càng nặng nề. Vừa rồi lúc Cơ Hoành đi nàng đã nói gì? Hình như đã nói những lời khách khí, chúc công chúa và Đế Quân thiên trường địa cửu. Khi Cơ Hoành đã bộc bạch với nàng những lời gan ruột, bề ngoài nàng luôn tỏ ra rất bình thản, ngay cả Cơ Hoành đáp lại thế nào, Phượng Cửu cũng không nhớ. Hình như nàng ta khách khí khen rằng từ sớm đã biết công chúa Cửu Ca là người thông tỏ lý lẽ.

Quả thật nàng là người thông tỏ lý lẽ. Để có được quả tần bà, nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức, chịu đựng bao nhiêu khó nhọc, nhưng không địch nổi mấy câu bình thường của Cơ Hoành trước mặt Đông Hoa, lòng cũng tủi thân, nhưng thế thì đã sao, nàng cũng có thể hiểu Cơ Hoành là người trong lòng Đông Hoa, lại thêm vừa rồi hai người có mâu thuẫn chưa hóa giải, Đông Hoa dùng quả tần bà để làm vui lòng Cơ Hoành, từ đó hóa giải mâu thuẫn của hai người cũng chẳng có gì quá đáng. Đông Hoa dù gì cũng còn nghĩ đến nàng, đến tận chỗ Thiên Hậu nương nương xin một lẵng bàn đào cho nàng, cũng coi như chiếu cố đến tiểu bối này. Thực ra nàng ấm ức là vô lý.

Tiểu Yến từng nói, Đông Hoa chiếu cố đến nàng là muốn kết bạn với nàng, Tiểu Yến đã đánh giá nàng quá cao, Cơ Hoành nói đúng Đế Quân chỉ là nhất thời cảm thấy cô đơn, thiếu một người mới mẻ bầu bạn. Cơ Hoành tuy nói quá thẳng nhưng thật lòng lại có lý, nàng tự ái muốn phản bác vài câu nhưng không thể phản bác được. Tất cả những cái đó dường như cũng chứng minh giả thiết Đế Quân xưa nay luôn dùng nàng để chọc tức Cơ Hoành, những lời Cơ Hoành vừa nói với nàng, nếu Đế Quân nghe được nhất định rất vui. Nghĩa là, nàng với tư cách là công cụ thúc đẩy tình cảm của họ, cũng coi như hữu dụng. Cơ Hoành nói muốn cùng Đế Quân mãi mãi bên nhau, chẳng phải đó cũng là ước nguyện của chàng sao? Nếu hai người có thể hòa giải, như vậy chắc chàng không cần dùng đến nàng nữa? Chàng đương nhiên sẽ chuyển khỏi Tật Phong Viện trở về cùng với Cơ Hoành sớm tối bên nhau, đương nhiên không cần nàng hầu hạ cơm ngày ba bữa, đương nhiên cũng không cần ép nàng luyện công trên cọc băng. Như vậy thực ra rất tốt.

Nàng không hiểu tại sao sau khi đã làm rõ mọi việc như vậy lòng lại càng buồn, gió lạnh thổi qua, nàng nheo mắt, giơ ống tay áo lên dụi, khi mở ra lại thấy trăm dặm băng tuyết càng nhập nhòa trước mắt.

Phượng Cửu cô độc ngồi bên đường một lát, khi lòng đã yên, lại nghĩ đến quả tần bà. Cảm thấy vẫn nên trở về Tật Phong Viện, vì nó nàng đã nỗ lực đến bây giờ, Cơ Hoành không thích nàng, không muốn chia cho nàng, nhưng nếu thỉnh cầu Đông Hoa biết đâu có thể được. Đông Hoa muốn dỗ Cơ Hoành thực ra còn rất nhiều bảo bối quý giá khác nhưng nàng muốn cứu Diệp Thanh Đề, nhất định phải có quả tần bà mới được. Cho dù những ngày qua Đông Hoa lại coi nàng là người mua vui mới mẻ, nàng tự thấy mình hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đó. Nếu chàng bằng lòng chia cho nàng một ít, nàng có thể tiếp tục làm bạn chơi của chàng, hơn nữa bảo nàng làm gì nàng cũng làm.

Tuy cũng thoáng thấy mình nghĩ vậy quá mất tự tôn, nhưng sự đã đến nước này không còn cách nào khác. Nếu khóc lóc cầu xin Đông Hoa là chàng liền tặng quả tần bà cho nàng, nàng sẽ không chút do dự níu tay áo chàng khóc cho chàng xem, nhưng có lẽ Đông Hoa sẽ không bận tâm tới nước mắt của nàng, ngoài một số ít người chàng bận tâm, những người khác chẳng là gì với chàng hết, giống như việc chàng tùy ý trao quả tần bà cho Cơ Hoành, khi đó hẳn chàng cũng không hề bận tâm tới thành ý và nỗ lực của nàng, về mặt này nàng quá hiểu Đông Hoa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3