Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 016 - 017 - 018

Chương 16
‘Thần’ hộ Ngôn quốc, ai dám tranh phong?
Canh ba. Hoàng cung Ngôn quốc. Trong tẩm cung của Âu Dương Vân.
Một thân bạch y đơn giản, đeo mặt nạ bạc, Vô Ngôn im lặng ngồi đối diện Âu Dương Vân.
Yên lặng thật lâu sau.
“Vương thượng, không định giải thích gì với Vô Ngôn hay sao?” Vô Ngôn nhẹ mân mê chén trà, nói khe khẽ.
“Vương thúc, thúc muốn Âu Dương giải thích cái gì?” Ánh mắt bạc của Âu Dương Vân không chút cảm xúc, thản nhiên hỏi lại, thản nhiên trả lời: “Không phải trong lòng vương thúc sớm đã có kết luận rồi sao.”
“Ha ha......” Vô Ngôn khẽ cười đứng dậy, kính cẩn khom người cúi đầu trước Âu Dương Vân, hỏi:“Vương thượng đang bao  che  cho trưởng công chúa đúng không?” Dừng lại một chút, rồi lại nói: “Là do vương thượng ‘nhớ tình bạn cũ’, hay là còn cái gì khác?”
Trong mắt Âu Dương Vân phút chốc xuất hiện một tia xao động nhỏ, nhưng rất nhanh liền không còn gợn sóng. Hắn không đáp.
 
“Vương thượng, có thể tạm thời đem ‘Xích ngọc’ giao cho Vô Ngôn được không?” Vô Ngôn lại cười, tiến lên vài bước, cách Âu Dương Vân ngày một gần hơn.
Ánh mắt Âu Dương Vân không dao động, nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh như vậy. Một hồi lâu sau hắn mới lấy một chiếc vòng bích ngọc ra khỏi hai lớp ngực áo.
Vô Ngôn cười ung dung cẩn thận nhận chiếc vòng tay, nhẹ giọng nói: “Vương thượng, nó được tạo ra khi nào vậy? Thật là vô cùng tinh xảo.”
“Sao, vương thúc không tin ư?” Âu Dương
Vân khẩu khí vẫn ôn hoà như trước.
“Ha ha, Vô Ngôn sao dám.” Vô Ngôn làm dáng chắp tay thi lễ.
“Âu Dương biết vương thúc toàn tâm toàn ý với Ngôn quốc ta, nếu không phải vương thúc làm quốc sư, thì hoàng đếNgôn quốc ngày hôm nay cũng không phải Âu Dương.” Âu Dương Vân vân đạm phong khinh nói, ánh mắt bạc vẫn lạnh băng như cũ.
Vô Ngôn nghe vậy không đáp, một lát sau mới mở miệng cười nói: “Vô Ngôn đối với ‘Xích ngọc’ cũng có biết một chút, ‘Xích ngọc’ còn được mệnh danh là ‘Huyết ngọc’, toàn bộ đều màu đỏ  thẫm, nhưng mà....có điều khi đem
‘ngọc’ rời khỏi ‘chủ nhân’ của nó thì cũng chỉ là loại ngọc thạch bình thường mà thôi, ‘Xích ngọc’ chỉ có thể mang trên người chủ nhân, toàn bộ mới có màu đỏ thẫm, đó mới là Xích ngọc chân chính!”
Âu Dương Vân thờ ơ trả lời: “Vương thúc biết là tốt rồi.”
“Ha ha.” Vô Ngôn khẽ vuốt ‘Xích ngọc’ màu ngọc bích, “Vương thượng vẫn chưa trả lời Vô Ngôn, ‘Xích ngọc’ từ khi nào đã biến thành
‘vòng Xích ngọc’ vậy?”
“À, vương thúc yên tâm, bất luận là ‘Xích ngọc’ hay là ‘vòng Xích ngọc’, công dụng đều không thay đổi.” Âu Dương Vân không nghĩ ngợi liền trả lời câu hỏi của Vô Ngôn. Hắn cho rằng không cần nói nhiều, với lại hắn cũng không muốn để cho Vô Ngôn hiểu rõ tâm ý của hắn đối với....
Vô Ngôn thoáng sững sờ, tiếp tục kính cẩn thi lễ nói: “Đêm đã khuya, vương thượng hãy nghỉ ngơi sớm, Vô Ngôn xin được cáo lui trước.”
“Vương thúc  cũng sớm hồi  phủ  đi.”  Âu
Dương Vân theo thói quen cũng không giữ lại.
Vô Ngôn xoay người rời đi, còn lưu lại một câu ý vị sâu xa: “Ba ngày sau, Vô Ngôn sẽ đem
‘vòng Xích ngọc’ trả lại cho vương thượng...... Ha ha, thần hộ Ngôn quốc ta!”
......
Âu Dương Vân chậm rãi đứng dậy, bước về phía cửa sổ, bàn tay nắm chặt giờ mới thả lỏng.
Ánh trăng trong vắt, một màu trắng bạc.
Đôi mắt bạc, chính là căn cứ để xác minh huyết thống hoàng tộc cao quí của Ngôn quốc. Ngân sắc càng trong sáng, huyết thống lại càng thuần khiết.
Mà có thể có được đôi mắt bạc cùng mái tóc trắng của hoàng tộc, chỉ có một người duy nhất – là hắn.
Ngôn quốc thiên hạ vạn người đều tôn sùng màu bạc, nhưng trong mắt hắn thực giống như ma quỷ vậy.
Hắn chỉ nhớ rõ, đôi con ngươi màu bạc, mái tóc màu bạch kim, làn da trắng đến trong suốt.... của mình trong gương, ha ha, hắn không cách nào cảm thấy mình đẹp được...Hắn bị dọa bởi hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Khi đó hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, bao nhiêu tuổi? Thật ra hắn đã không còn nhớ rõ.
Kỳ thật, hắn biết tất cả mọi người đều sợ hắn, vẫn luôn như vậy, từ nhỏ, vào lúc hắn bắt đầu biết nhận thức.
Hắn hiểu, ngay cả chính hắn cũng không nguyện cùng ‘người’ trong gương này làm bằng hữu. Có ai muốn cùng quỷ làm bằng hữu đâu chứ?
Âu Dương Vân không có bằng hữu, bản thân hắn cũng là một con người lạnh lùng, trong ngoài đều lạnh, lạnh lùng cô đơn.
Có điều, hắn cứ như vậy hình như cũng thực dương dương tự đắc.
Mãi cho đến tận mười lăm năm trước, lần đó hắn theo phụ thân đi xa.
Một cô bé có đôi mắt xanh trong veo, rất nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó cô bé ấy nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc vang vọng cả hoa viên.
Cô bé nói với hắn: “Ngươi thật xinh đẹp! Ngươi có một đôi mắt rất đẹp, tóc ngươi cũng đẹp nữa!”
Cô bé ‘bập môi’ lên trên mặt hắn, lại nói: “Bổn cung thích ngươi, chờ ngươi trưởng thành bổn cung muốn ngươi làm phò mã của bổn cung! Đợi đến lúc bổn cung làm nữ hoàng rồi, ngươi sẽ là nam hậu của bổn cung!”
Ánh mắt cô bé đó trong suốt nhưng bá đạo, Âu Dương Vân không khỏi chấn động. Chưa từng có ai nói với hắn như vậy, cũng chưa từng có ai thiệt tình khen ngợi hắn... ‘xinh đẹp’... như thế.
Hắn cho rằng, mọi người đều sợ hắn.
Cô bé lấy một miếng ngọc thạch màu đỏ từ trong ngực áo ra đưa cho hắn. Khi đó tay hắn rất nhỏ, ngọc thạch rất lớn, một lòng bàn tay hắn cầm không hết.
“Đây chính là bảo vật của Ngọc quốc ta, ngươi nhận đi!” Ánh mắt xanh của cô bé lóe ra tinh quang, “Thứ mà bổn cung đưa cho ngươi chính là tín vật hẹn ước!”
Lại ‘bập môi’ lần nữa. Cô bé mới rời đi.
Âu Dương Vân vĩnh viễn không quên được nụ cười của cô bé khi rời đi còn ngoái lại kia, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, ánh mắt xanh lưu chuyển ra màu bạc quang mang.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy, màu bạc rất đẹp! Có lẽ, màu bạc kết hợp cùng màu xanh mới thực dễ nhìn.
Không biết qua bao lâu, Âu Dương Vân mới rời khỏi cửa sổ.
 
Trong miệng hắn lẩm bẩm: “Ba ngày... Ba ngày... chính là ngày tuyển phi sao...”
Chẳng lẽ thật sự phải làm như vậy hay sao? Âu Dương Vân lần đầu tiên nhíu mày, bàn
tay lần thứ hai lại khẽ nắm chặt.
Âu Dương Vân cho rằng, ở trong lòng của hắn, Ngôn quốc vĩnh viễn đều ở vị trí thứ nhất.
Âu Dương Vân cũng cho rằng, người trong quá khứ chẳng qua cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Nhưng mà, có lẽ nào, những cái ‘cho rằng’
của hắn đã sai chăng?
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 17
Tuyệt thế ‘mỹ nam’, thăm dò ‘tổ cáo’
Sáng sớm hôm sau, hoàng cung Ngôn quốc, tiểu các của Thượng Quan Lăng.
“Lăng nhi......” Sở Sở nhìn trang phục khác thường của Thượng Quan Lăng sững cả người, ngắm nghía nửa ngày mới tin ‘mỹ nam tử’ thân vận cẩm bào màu lam, đầu cài trâm bạch ngọc chính là Lăng nhi theo lời nàng nói. Sau một hồi lấy lại tinh thần, Sở Sở hỏi: “Lăng nhi, bây giờ muội định đi đâu?”
Tôi vừa mới sửa soạn xong, chuẩn bị cùng Ất đột nhập vào phủ quốc sư Vô Ngôn làm một cuộc thám hiểm chưa từng có trong lịch sử, đẩy cửa thì gặp ngay phải vẻ mặt kinh ngạc của Sở Sở.
Nhưng  chuyện này  không  thể  đưa côấy theo. Rất nguy hiểm.
“Sở Sở, muội và Ất đi... đi xem thử người dân ở Ngôn quốc...” Nói xong, tôi liền phát giác cớ này không tốt, xem người dân không phải là đi dạo phố sao? Đi dạo phố sao lại không cho Sở Sở đi cùng?! Trí khôn ơi, tao van mày mau mau xuất hiệnđi, tôi vắt hết óc lại nói: “Sau đó đi... Ha ha... đi tới chỗ muội chưa từng bao giờ đến để mở mang đầu óc...”
Sở Sở hiển nhiên không rõ ý tôi là gì, vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu.
Được rồi, tôi phải nói rõ hơn một chút.
“Sở Sở, tỷ không thấy hình dáng bây giờ của muội? Tôi bây giờ chính là ‘nam nhân’ nha!” Ho nhẹ một tiếng, tôi tiếp tục giải thích:“Nam nhân có thể đi chỗ nào ‘khảo sát’ dân tình?”
Tôi mắt chớp chớp (mồm đớp đớp), đưa ra bộ mặt của một tên đạo tặc hái hoa, cuối cùng còn cười với Sở Sở cực kỳ dâm đãng.
Aizz, tôi thật sự có lỗi với hình tượng của mình! Thực xin lỗi!
Quả nhiên, khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cúi đầu không nói.
“Sở Sở, tỷ ngoan ngoãn ở biệt viện chờ nha.” Tôi cười cười, lúc này khôi phục điệu cười thuần khiết. Suy xét xong, lại thấy Sở Sở cũng rảnh rỗi buồn chán, lại nói thêm một câu, “Ừm...... nếu tỷ thấy buồn, có thể đi tìm tên...Hiên Viên Tiêu.” Lược bớt hai từ ‘thất phu’.
Sở Sở mặt càng đỏ hơn, dứt khoát quay lưng lại đi thẳng, không trả lời tôi.
Bây giờ thì được rồi, Sở Sở có Hiên Viên Tiêu đi cùng, thứ nhất sẽ không nhàm chán, thứ hai cũng an toàn.
Gã thất phu Hiên Viên Tiêu kia cả ánh mắt cũng có thể giết người, chắc là Vô Ngôn cũng không dám suy xét hắn.
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Ất, hắn lui ra trước. “Sở Sở, muội thật có lỗi a, buổi tối nhất định
sẽ mang quà vặt đặc sắc ở Ngôn quốc về cho
tỷ nha!~~”
“Ừ... Nhưng mà... Lăng nhi...” Thượng Quan Sở Sở cắn cắn môi, nói:“Một cô nương đi loại chỗ như thế... Dù sao cũng không tốt... Huống chi... Huống chi muội lại là công chúa Ngọc quốc...”
“Ai da Sở Sở! Yên tâm đi! Muội chỉ đixem thử thôi, muội đến chỗ ấy có thể làm được gì đâu? Được rồi, muội đi đây, bái bai~~” Tôi đến chỗ đó chẳng lẽ lại chi tiền tranh hoa khôi với người ta à? Vả lại, tôi vốn đi tìm cách giải quyết vấn đề, còn có thể đi đâu được chứ! Khờ quá!~
“Vậy...... Byebye!~”
Tôi không chú ý, cách tôi và Sở Sở tạm biệt, lại dùng câu cửa miệng ở ‘thế giới của chúng tôi’.
*** “Công tử, đi bên này.”
Ất khom người nói với tôi.
Thủ hạ dưới tay tôi rất giỏi, đầu óc cũng nhạy bén, chỉ dạy một lần là biết phải gọi ‘công tử’, không được gọi là ‘công chúa’, đâu phải như trong tiểu thuyết hay nói là khó đổi cách xưng hô? Hừ, tiểu thuyết không dựa theo đời thường sao? Biên tập nhất định không so sánh với hiện thực. Cái này gọi là ‘có làm mới biết’!
“Ừ, Đinh đâu?” Tôi hỏi.
“Theo lời công tử phân phó, đã đến hang hồ
 
ly.”
 
“Tốt.” Hắc hắc, nếu lão hồ ly Vô Ngôn biết
 
chúng tôi đặt tên phủ quốc sư là ‘hang hồ ly’, không biết sẽ có phản ứng thế nào đây?
Có thể tức giận đến nỗi quăng cả mặt nạ? Hay là trợn mắt nhiều quá nên từ màu bạc thành màu đỏ như máu?
Ngẫm lại, tôi thấy hả giận trong lòng.
Ông dám giam giữ thuộc hạ của tôi?! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ! Dám đùa bỡn với Thượng Quan Lăng à, ha ha, da ông bị ngứa rồi chắc? Có muốn tôi nhổ sạch lông giùm ông không?!
Tôi cũng không chú ý, tôi càng ngày quen thói của nhân vật ‘Thượng Quan Lăng’ này, càng ngày càng quen gọi mình là Thượng Quan Lăng.
Có lẽ, từ cái ngày tình cờ phát hiện sự khác biệt của ‘bản thân’ trong gương đồng và ‘ngày xưa’ chỉ là đôi mắt xanh biếc mà thôi.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 18
 
Tuyệt thế kế mẫu, thề đấu với trời!
Đô thành Ngôn quốc — Vân Kinh, không phải phú quý phồn hoa bình thường, nhưng phồn hoa thì không hẳn là huyên náo, ầm ĩ.
Vân Kinh dân cư đông đúc, đường phố người người chơi cờ, bảo tháp cao vút, lâm viên (*) tinh xảo, chùa miếu tráng lệ, thương khách tụ tập, lại thêm ba bề là nước, rất có dáng dấp của một thủy thành như thi như họa.
(*) Khu trồng cây cảnh.
Phố xá sầm uất, hàng quán như mây, lại được sắp xếp nghiêm chỉnh, ngay ngắn trật tự, cảnh tượng náo nhiệt khác thường.
“Soạt!~”
Tôi vung nhẹ cây quạt xếp trong tay, quả thực là một mỹ thiếu niên lanh lợi nha!
Khí chất quý tộc cùng hiệp khí giang hồ được tôi hòa hợp lại một chỗ thật hoàn mỹ, làm sao mà không khiến người khác chú ý cơ chứ?
Liếc một cái, lại có cô gái vứt cho tôi một ánh mắt mê hoặc!
Ngất! Sao đàn ông cũng thế?! Lại còn là một anh chàng khôi ngô?!! NND Hắn xem ‘tiểu gia’ tôi đây là gì hả?! Hừ!
“Công tử?” Ất nhỏ giọng kêu.
“Ừ? Chuyện gì?” Hai tròng mắt màu đen của tôi như có lửa!
Hắc hắc, tại sao đôi mắt xanh biếc của tôi lại biến thành màu đen ư? Ha ha ha, đó là bởi vì tôi đeo con mắt ẩn hình (*) đó mà!
(*) Đó chính là kính áp tròng làm đổi màu mắt.
Hoàng thất Ngọc quốc có một loại bí dược, sau khi dùng có thể đổi màu đôi mắt thành màu đen, có điều cũng chỉ được tạm thời. Mỗi viên thuốc giữ được ba canh giờ (*), hôm nay tôi ăn bốn viên, trong hai mươi tư tiếng đồng hồ thế nào cũng phải ráng làm cho xong cái công việc rắm thối này.
(*) Một canh giờ = Hai tiếng đồng hồ. “Công tử, có muốn nô tài xử lí hắn không?” Ánh mắt  Ất lia đến anh chàng tuấn tú kia.
Trời ạ, ngọn lửa trong mắt hắn so với tôi còn...
dữ dội hơn!
“Không cần.” Chúng tôi ‘cải trang’ đi tuần, buổi tối còn phải đột nhập vào hang ổ hồ ly của Vô Ngôn, tuyệt đối không thể công khai. Khụ khụ...Tuy trang phục hiện nay làm trái với tôn chỉ ‘cải trang’, nhưng...nhưng... công tử cao quý thì ở đâu chẳng có, cực kì an toàn!
Kiêu ngạo, hoa lệ, óng ánh, nhưng lại kín đáo!
“Vâng!” Ất tự giác lùi ra phía sau tôi. “Công tử!~~~”
Là Đinh ở xa xa gào to.
Mẹ ơi, sao giọng của hắn lại lớn như vậy chứ? Tối hôm qua sao tôi không phát hiện ra?
Trời ạ! Một anh chàng đẹp trai như thế, sao lại có thể biến thành cái dạng này? Cả người tản ra khí tức của gã sai vặt hạ đẳng.
Đinh nhanh chóng chạy đến gần chúng tôi. “Soạt!” Tôi gấp quạt lại. “Đinh, sao ngươi lại
biến thành cái bộ dạng này?” Thực làm xấu mặt
ta. Nửa câu sau tôi chưa nói.
“Công tử......” Đinh thở hổn hển một hồi, mới nhỏ giọng nói:“Lão hồ ly tinh kia từng gặp nô tài rồi, nên nô tài...”
“Ờ, biết rồi.” Tôi tươi cười vui vẻ với Đinh, nụ cười như của cấp trên thừa nhận và tán thưởng giải pháp của cấp dưới, “Đinh, làm rất tốt.”
“Tạ...... Tạ ơn công tử!”
Đinh kích động có chút nói lắp, tôi đoán nếu không phải là đang ở bên ngoài, hắn có thể còn quỳ xuống cảm ơn tôi.
“Soạt!~” Tôi lại dùng thủ pháp của Sở Lưu
Hương mở quạt ra.
Đinh nhìn chằm chằm vào chiếc quạt của tôi, vẻ mặt không hiểu, nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn chiếc quạt. Ha ha, thứ hắn nhìn chằm chằm chính là bài thơ trên quạt.
Thơ trên quạt: Xuân miên bất giác hiểu, xuyên việt bất hiềm tảo. Thâm cung cao tường trung, soái ca tri đa thiểu. (*)
(*) Tạm dịch:
Giấc xuân sáng chẳng biết Xuyên không không ngại sớm Tường cao thâm cung vậy
Mỹ nam nhiều hay ít?
+ Cái đó là Lăng tỷ chế từ bài này: Xuân hiểu
Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh Hoa lạc tri đa thiểu. Mạnh Hạo Nhiên
Dịch thơ:
Giấc xuân, sáng chẳng biết
Khắp nơi chim ríu rít Đêm nghe tiếng gió mưa Hoa rụng nhiều hay ít?
Đề viết: Nhân bất xuyên việt uổng thiểu niên.
Tạm dịch: Người không xuyên không uổng tuổi xuân.
“Đinh, đoạn thơ này thế nào?” Tôi hỏi.
“Công tử, thơ này do vị nào sáng tác?” Đinh không dám nói bừa, hỏi trước.
“Là công tử sáng tác.” Ất thay tôi trả lời.
Xem ra hắn sợ Đinh nói sai, bị tôi trách phạt. Ất tâm tư kín kẽ, xử sự chu đáo, điều quan trọng nhất là còn cực kì trung thành, là một thuộc hạ tốt hiếm có, đáng giá bồi dưỡng, đáng giá đào tạo.
Đinh sửng sốt một lát, mới cười nói: “Công tử nhà ta tài hoa phi phàm, ngay cả ý thơ cũng thâm ảo như vậy, người như nô tài sao có thể
 
lĩnh hội.”
Ngất, không hiểu hắn khen tôi hay chửi xéo tôi đây, ‘tên nhóc’ này, thật là, aizz, thật khờ khạo mà đáng yêu.
Quả nhiên, Ất cũng lộ vẻ mặt nhịn cười. Quên đi, quên đi, giải thích cho ‘bọn hắn’ cũng không có tác dụng gì, ‘xuyên không’, chuyện này, nếu bạn không tự mình trải qua, vĩnh viễn sẽ không thể tin được.
Ngay cả tôi cũng vừa mới nhận ra thực tại, an tâm ở thế giới hư ảo không có thật thực hiện chuyến ‘du ngoạn mấy ngày xuyên không’ của mình.
Chỉ có điều, ‘mấy ngày’ này không phải là
‘mấy ngày’ kia mà thôi.
Ha ha, aizzz......
“Ai da!~ Tục ngữ nói: Xuân miên bất giác hiểu, xuyên việt bất hiềm tảo. Thâm cung cao tường trung, soái ca tri đa thiểu......”
Tôi buồn khổ hát, tôi buồn tình cười, trọn đời muốn tiêu diêu.
Đây là những điều lĩnh hội của tôi, bản huyết lệ ‘Tuyệt thế mẹ kế’.
“Không đợi chàng đến nhào vào lòng, ta sẽ tự mình giang tay ra trước.
Bất cứ khi nào xuyên không cũng đừng quên, đọc~ binh~ thư~
Nếu ai sắp đến, cho tôi mượn một bộ binh pháp Tôn Tử!
Té ra là hoàng đế, vương gia, hoàng tử, tên bắn lén viu viu viu.
Giải dược hạn mười ngày buộc ta phải ngàn dặm đi bốn nước.
Duy quân phụ vọng, chỉ hận thế gian không thể song toàn.
Ta bị chà đạp, ta bị khi dễ, ta không chốn dung thân.
Ta thân liễu gầy đón gió, không chịu nổi gánh nặng, ngã lăn giữa đường.
Thân nhân tề tụ, sư tử rống một tiếng, tim ta hoảng hốt.
Đóng vai Quan Âm nghìn tay đánh ta một cái bay, nói: Mẹ kế ~ hối hận rồi sao?~”
Hối hận! Tôi hối hận rồi! Ông trời ~~ Khi nào ông con quay về đây!~~
Tôi một mình đi trước ngâm một khúc mộng xuyên bi thảm, Ất và Đinh lặng lẽ theo sát phía sau, thay tôi ngăn chặn những ánh mắt hoặc là nóng bỏng, hoặc là quái dị.
......
Không đúng! Tôi không được buồn khổ, không được thở dài! Tôi không thể bị số phận hạ gục! Tôi muốn tranh đấu với ông trời!!! Tranh tranh tranh!!~~~
Xuyên – cũng phải xuyên một cách kích thích! Sống – cũng phải sống một cách tuyệt vời!
Hắc hắc...... Ông trời muốn tra tấn mẹ kế ư? Không có cửa đâu!!
Nói cho ông biết, mỗ Lăng tôi cho dù ở chỗ này, cũng có thể hô phong hoán vũ, tay nắm càn khôn như thường!
Không phải là hư cấu sao? Không phải là ác nhân sao? Không phải là không theo kịch bản của tôi sao?
Hừ! Mỗ Lăng này sợ ai? Sợ ai?! Mỗ Lăng tôi đã sáng tác ra một bộ ‘Lý luận mẹ kế’ độc đáo còn cần sợ ai nữa?!!
Aha ha ha ha~~~~ “Công...... Công tử......”
Hai người phía sau nhẹ giọng gọi tôi. Há há, chớ căng thẳng, ‘công tử’ đây không sao.
Tôi thong thả xoay người, nhìn Ất và Đinh, ngưng mắt cười nhẹ, thì thầm hỏi: “Bổn công tử
— có đẹp trai không?”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪