Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 048 - 049 - 050 - 051

Chương 48
Thật thật giả giả, dối mình dối người
Quyển tấu chương trong tay Hiên Viên Tiêu khẽ run run.
“Đưa hắn tới Kim Hoa điện chờ, trẫm còn phải xem hết bản tấu này.”
“Tuân lệnh —” Lộc Hải đáp rồi thối lui ra ngoài.
Hiên Viên Tiêu buông tấu chương xuống, mày nhíu lại, nhẹ giọng gọi: “Thập Tứ.”
Ngay tức thì Thập Tứ liền quỳ gối dưới chân
Hiên Viên Tiêu.
“Có thuộc hạ!”
“Ở Ngôn quốc có tin tức gì không?”
Thập Tứ giật bắn mình, nhất thời không có phản ứng. Hắn đâu nghĩ tới điều mà chủ tử hắn hỏi lại là về tình hình Ngôn quốc mà không phải về việc quận chúa Thượng Quan Sở Sở của Ngọc quốc bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh chứ.
“Thập Tứ —”Thanh âm Hiên Viên Tiêu đột nhiên lạnh băng, rõ ràng là không vừa lòng với biểu hiện của ám vệ giỏi nhất của mình.
“Bẩm hoàng thượng —Ngôn quốc Vân Lăng vương sắp cử hành đại hôn, đây là thiếp mời của Ngôn quốc đưa tới!” Thập Tứ rút hỷ thiếp ra, đứng dậy cung kính đưa cho Hiên Viên Tiêu.
Đôi mắt Hiên Viên Tiêu híp lại, phong thư vô tình bị mở ra để lộ cái thiệp cưới màu đỏ chói mắt kia thực khiến hắn thấy khó chịu......
“Rầm —”Hiên Viên Tiêu ngồi trên ghế vụt đứng dậy, một chưởng đánh nát cái bàn thành trăm mảnh, tấu chương rơi lả tả rải rác, sắc vàng trong ánh mắt tỏa hàn khí lạnh thấu xương.
Ngọc tỷ lăn đến trước mặt Thập Tứ, Thập Tứ cả kinh không biết làm sao cho phải, đành cúi thấp đầu chờ lệnh chủ tử phân phó vậy.
Hồi lâu sau, Hiên Viên Tiêu mới lạnh giọng cất tiếng hỏi: “Vậy còn Đông Phương Cửu?”
“Bẩm hoàng thượng, Đông Phương Cửu đã đại diện cho Lương quốc đến tham dự đại hôn của Vân Lăng vương rồi.” Thập Tứ vẫn tận lực bẩm báo với Hiên Viên Tiêu như mọi ngày, nhưng không hiểu sao lần này Hiên Viên Tiêulại vô cùng phẫn nộ, Thập Tứ kì thực có phần kinh sợ, thanh âm khó tránh khỏi hơi run run.
“Ha! Hắn hành động nhanh thật.” Lửa giận ngập đầy trong thâm tâm Hiên Viên Tiêu, hắn trầm giọng phân phó: “Lập tức chuẩn bị thuyền, trẫm muốn đích thân đi chúc mừng đại hôn của Thượng Quan Lăng!”
Thập Tứ há hốc mồm ngạc nhiên, vất vả lắm mới khép lại được, đáp: “Tuân lệnh!”
“Sao còn không đi mau?!”Hiên Viên Tiêu cúi người nhìn vẫn thấy Thập Tứ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi.
“Hoàng thượng, Sở Sở quận chúa bị trúng độc!” Thập Tứ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt quở trách của Hiên Viên Tiêu.
Hiên Viên Tiêu nhắm mắt lại, giọng nói dần trở lại bình thường: “Mệnh cho ngự y giỏi nhất hoàng cung đều tới Ngọc quốc hết đi.”
Trừng lớn hai mắt, Thập Tứ không dám tin những gì mình vừa nghe, rất lâu sau mới có thể đáp: “Tuân...lệnh”
Một nén nhang sau, Dật Thanh cung, tẩm cung của Hiên Viên Tiêu.
Lộc Hải vừa chuẩn bị hành trang cho Hiên Viên Tiêu, lại vừa bất an nhìn hắn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, liền mở miệng: “Hoàng thượng —”
“Nói —”Hiên Viên Tiêu tranh thủ thời gian phê nốt số tấu chương còn lại, lần trước hắn đi Ngôn quốc tấu chương tích lại không ít, bây giờ ra đi lại không biết mất bao lâu, nghĩ vậy hắn chợt nhận thấy hắn là một tân vương thật sự có chút không tốt.
“Lão nô có câu này không biết có nên nói hay không......”
Hiên Viên Tiêu quay đầu nhìn Lộc Hải, ánh vàng lấp lánh trong đôi mắt lóe ra vẻ kinh ngạc, mãi sau, hắn mới mở lời, thanh âm điềm đạm ấm áp: “Lộc Hải có chuyện gì thì cứ nói, ngươi đối với trẫm không cần phải như vậy.”
“Hoàng thượng gấp gáp tới Ngôn quốc như vậy, có đúng là để xin thuốc cho Sở Sở quận chúa không?”
Lồng ngực Hiên Viên Tiêu thoáng chút rộn ràng, nhưng nét mặt thì lại vẫn trời yên biển lặng, hắn nhẹ mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên, Sở Sở trúng kỳ độc, trẫm cũng chỉ định đi Ngôn quốc tìm Ma Y nọ chữa trị cho nàng màthôi.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 49
 
Chỉ vì mẹ kế, đều đợi không được!
“Hoàng thượng......” Lộc Hải há miệng ra, cuối cùng lại nuốt lời định nói xuống, đổi sang câu hỏi khác: “Vậy —sứ giảNgọc quốc. Nô tài nên làm như thế nào......”
“Bảo hắn tức tốc quay về Ngọc quốc chiếu cố Sở Sở cho tốt, nếu trước khi trẫm trở về Sở Sở lỡ may có chuyện gì, trẫm sẽ san bằng Ngọc quốc của hắn!” Khẩu khí lạnh lùng, lời nói lạnh lùng. Đây là Hiên Viên Tiêu, một vương giả lãnh khốc vô tình.
“Vâng, nô tài đã biết.” Lộc Hải lên tiếng trả
 
lời.
 
*** Kim quốc, Kim Hoa điện.
Thiếu niên áo xanh đeo khăn che mặt tức
 
giận đến con mắt trợn tròn, căm hận hỏi: “Hiên
Viên Tiêu đã đi rồi?!”
Lộc Hải rùng mình đáp: “Bẩm sứ giả, hoàng thượng đến Ngôn quốclà vì cầu y cho Sở Sở quận chúa.”
“Cầu y?!”Thiếu niên áo xanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm ngoan hỏi lại Lộc Hải: “Không mang theo Sở Sở, hắn có thể đi cầu y?”
Lộc Hải mỉm cười với thiếu niên áo xanh, nói: “Lão nô không dám ngông cuồng tự hiểu thánh ý. Thỉnh sứ thần tức tốc trở về Ngọc quốc đi, ngự y tốt nhất Kim quốc ta đã lên đường.”
“Hừ!”Thiếu niên áo xanh, phất tay áo rời đi. Bên trong chiếc xe từ Kim quốc tới Ngọc
quốc.
“Ất, ngươi nói xem có việc gì không?” Lúc nà y thiếu niên áo xanh lấy tay lột chiếc khăn che mặt, mặt co mày cáu nhìn Ất ngồi phía đối diện.
“Hoàng thượng —” Ất cười cười, trấn an nói: “Bây giờ chỉ có thể để Ất thay hoàng thượng tới Ngôn quốc tìm công chúa về.”
“Hừ! Âu Dương Vân làm cái quái quỷ gì, đã giữ tỷ tỷ của ta không cho về, bây giờ lại còn dám cả gan đưa thiệp mời cho ta! Tỷ tỷ của ta làm sao phải gả cho hắn?! Tỷ tỷ chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta!”Thiếu niên áo xanh chính là hoàng đế Ngọc quốc, Thượng Quan Thiên, cũng  là em trai duy nhất của Thượng Quan Lăng.
“Đều tại Hiên Viên Tiêu! Nếu hắn có thể thay ta chiếu cố Sở Sở, ta đã có thể đi Ngôn quốc! Đều do hắn!” Thượng Quan Thiên mặc dù đã mười tám tuổi đầu, nhưng tính tình còn giống như đứa bé, có lẽ là bởi vì Thượng Quan Lăng
‘thật sự’ bảo hộ chăm sóc cho hắn thật quá tốt đi.“Ta muốn diệt Kim quốc của hắn!!!”
“Hoàng thượng!” Ất nghe được hảo ngôn tráng khí của Thượng Quan Thiên lại kinh hãi đổ mồ hôi hột. Còn chưa rời khỏi địa phận Kim quốc, đệ đệ chủ tử lại nói ra hào ngôn như vậy, thật là làm hắn không biết phải nói gì.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng Ất không còn Ngọc quốc, thiên hạ, Ngọc đế, mà chỉ có một chủ tử — Thượng Quan Lăng mà thôi.
“Hoàng thượng!” Đinh vén trướng lên, khom người tiến vào, đầu tiên ôm quyền chắp tay thi lễ với Thượng Quan Thiên, sau lại nhìn về phía Ất, giọng nói trong vắt: “Nhị ca, ta muốn đi Ngôn quốc!”
“Đinh.” Ất hơi nhíu mi, chậm rãi nói: “Việc này không thể so với bình thường, hơn nữa bên người hoàng thượng cũng cần người hầu hạ, Sở Sở quận chúa lại......”
“Nhị ca! Huynh không phải muốn một mình đi đón chủ tử trở về đấy chứ?! Huynh —” Đinh thiếu chút nữa phun ra hai chữ ‘ích kỷ’.
“Đinh! Làm càn!”Đôi mắt của Ất xa thẳm phát lạnh, thanh âm lạnh lùng nói: “Trước mặt hoàng thượng, chớ có láo xược.”
Thượng Quan Thiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hắn chỉ cảm thấy cảm nhận của mình cũng như Đinh, không khỏi nổi lên lòng thông cảm với hắn, mở miệng nói quân vô hí ngôn: “Đinh, trẫm cho phép ngươi đi!”
Đinh nghe vậy cực kì sửng sốt, rồi lại cuống quít quỳ xuống, vui vẻ cười tạ ơn: “Tạ hoàng thượng, hoàng thượng anh minh! Ha ha!”
Thượng Quan Thiên được Đinh khen như vậy một phen, mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng vô cùng sung sướng, đắc ý khỏi phải nói.
Ất với hai ‘tên nhóc’ này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười. Xem ra chỉ có thể bảo Giáp cùng Bính bảo hộ xung quanh Ngọc đế.
Ất nhìn về phía Thượng Quan Thiên, cất cao giọng nói: “Còn thỉnh hoàng thượng soạn một bức thư, thuộc hạ sẽ gửi tới Vân Lăng vương.”
“Nội dung gì?” Thượng Quan Thiên chớp chớp hai tròng mắt màu xanh biếc, hỏi.
“Ngọc quốc cự tuyệt hòa thân.” Ất thản nhiên nói, không chút để ý.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 50
Tính mệnh lâm nguy or chẳng đáng lo ngại?
Ngọc quốc, Sở Dật các.
Thượng Quan Thiên phất tay, ngự y đang quỳ trên mặt đất liền đứng dậy đáp lời: “Bẩm Ngọc đế, Sở Sở quận chúa......”
“Thế nào?” Thượng Quan Thiên có chút nôn nóng thúc giục hỏi.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, Sở Sở quận chúa cũng không cần phải lo ngại nhiều.” Ngự y vừa đưa mắt hướng tới người đang nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ lại cũng biết những lời nói của mình không phải dựa trên sách vở, mà là dựa vào kinh nghiệm ba mươi năm theo ngành y của chính bản thân, hắn quả thực tìm không ra Thượng Quan Sở Sở là vì sao mà hôn mê bất tỉnh như vậy.
“To gan!” Thượng Quan Thiên giận dữ đứng lên, mở miệng chất vấn: “Ngự y Kim quốc các ngươi đều chẩn đoán bệnh như thế sao? Ngay cả trẫm cũng có thể nhìn ra tính mệnh Sở Sở đã sắp lâm nguy rồi, vậy mà ngươi —” Bích mâu của Thượng Quan Thiên nhìn quét một lượt lão ngự y vừa nói cùng tám vị ngự y khác của
 
Kim quốc, ánh mắt băng lãnh mang theo phong
thái vương giả,“Các ngươi lại nói với trẫm nàng không đáng lo ngại?!” Thượng Quan Thiên dừng chốc lát, lại tiếp tục nói một cách lạnh lùng: “Rốt cuộc là Kim quốc các ngươi không để trẫm vào mắt, hay là các ngươi không xem trẫm ra gì?!”
Từ tám vị ngự y Kim quốc cho tới lão ngự y đều nhao nhao quỳ xuống, cùng đồng thanh đáp: “Chúng thần không dám —” Mặc dù sự uy nghiêm của Thượng Quan Thiên so với Hiên Viên Tiêu vẫn còn kém xa, nhưng vậy cũng đủ khiến người thường phải kính sợ!
“Không dám?!” Thượng Quan Thiên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Tất cả đều nói với trẫm, Sở Sở không cần lo ngại, các ngươi là đang — lừa gạt trẫm sao?”
Tám vị ngự y đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
“Hoàng thượng —”
Thượng Quan Thiên xoay người, hồ nghi nhìn về phía nam tử một thân hắc y với vạt áo mở rộng vô cùng yêu mị: “Giáp?”
“Hoàng thượng, thuộc hạ không dám vọng ngôn, có điều thuộc hạ đối với y thuật cũng có biết một chút. Xem mạch tượng, Sở Sở quận chúa cũng không giống người thân mang trọng bệnh.” Bị Thượng Quan Thiên gọi, nam tử Giáp yêu mị không chút để ý mà đáp lời.
“À......” Thượng Quan Thiên kỳ thật biết rõ, bởi trước khi ngự y Kim quốc tới, ngự y của Ngọc quốc hắn đã sớm bẩm báo ít nhiều về việc chẩn đoán bệnh cho Sở Sở, mỗi lần ngự y bẩm đều là cau mày không biết phải trả lời ra sao, người nào gan dạ thì có thể đáp, câu trả lời cũng đều giống với mấy người Kim quốc này. Thượng Quan Thiên chất vất kịch liệt ngự y Kim quốc như vậy, chẳng qua cũng là để trút hận, nên mới làm khó bọn họ mà thôi. “Được rồi, các ngươi trước tiên lui xuống cả đi!” Hắn cuối cùng cũng mở lời, xem như là đã buông tha một đám người đáng thương đang phải quỳ rồi.
“Giáp, làm sao bây giờ? Mấy người Kim quốc này lại càng vô dụng!” Người ngoài đều lui ra hết, Thượng Quan Thiên liền khôi phục tính tình trẻ con, ghé mông ngồi vào bên giường Sở Sở, buồn bã nhìn Giáp hỏi.
“Ha ha, hoàng thượng, hà tất phải nóng vội như vậy, người trong lòng Hiên Viên Tiêu, hắn có thể không sốt ruột hay sao?”Ngữ khí của Giáp thản nhiên, lời nói lãnh đạm kiên quyết, một kẻ thoạt nhìn mang đầy vẻ yêu mị, nhưng trong lòng lại giá lạnh như sông băng.
“Nhưng......” Thượng Quan Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm Giáp, ngập ngừng hồi lâu, mới lại nói: “Nhưng hoàng tỷ bảo trẫm phải chăm sóc thật tốt cho Sở Sở a...” Ất gửi lời nhắn như vậy nha, nếu Sở Sở đang ở trong tay mình mà... Aizz... Phải đối mặt với tỷ tỷ thế nào đây?!
“Hoàng thượng, người hãy cứ thả lỏng tinh thần đi.” Giáp chầm chậm bước tới, đôi mắt xinh đẹp với sắc tím sâu thẳm, hắn cười nói: “Hiên Viên Tiêu chẳng phải đi Ngôn quốc tìm Ma Y đó sao, ha ha, đợi hắn tìm được Ma Y rồi, bệnh của Sở Sở quận chúa sẽ dễ dàng được chữa khỏi thôi.”
Thượng Quan Thiên ngẩng đầu nhìn Giáp, chớp chớp đôi bích sắc, trong lòng vẫn còn băn khoăn: “Nhưng hắn làm sao biết được Ma Y ở Ngôn quốc chứ?......” Nhân gian đồn rằng Ma Y trong truyền thuyết tuy là người Ngôn quốc, nhưng quanh năm đều đi chu du khắp thiên hạ không biết đâu là nhà, Hiên Viên Tiêu kia sao mà khẳng định được Ma Y hiện giờ đang ở Ngôn quốc chứ? Huống hồ... Ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Sở Sở liệu có thể chống đỡ được cho đến lúc hắn tìm thấy...”
Bờ mi khẽ động, đôi tử mâu tà mị động lòng người, làn môi hơi mỏng nhẹ nhàng buông một câu: “Yên tâm, còn có thuộc hạ mà.”
Thượng Quan Thiên nhìn Giáp, bỗng nhiên nở nụ cười ‘khanh khách’, nói với giọng điệu pha lẫn trêu chọc: “Giáp, ngươi với bọn Ất thật chẳng giống nhau gì cả! Trẫm thấy quái lạ là sao hoàng tỷ lại chọn ngươi làm lão đại của bọn Ất, Bính, Đinh!”
Rất lâu Giáp cũng không có phản ứng, bỗng dưng, hắn cười khẽ hai tiếng, nói xa xăm: “Việc này, chắc hoàng thượng phải hỏi công chúa rồi.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 51
Ngôn ngữ Trung Hoa, bác đại tinh thâm
Nói cho các bạn biết, làm người, nhất thiết không được khoe khoang giàu sang phú quý! Các loại phú quý đều không được để lộnha! Kể cả‘tài’(tiền tài) phú, lẫn ‘tài’(tài năng)phúđều vậy!
NND, tôi cứ tưởng liều mạng tiết lộ mình là một ‘nhà tiên đoán’ cộng thêm là một người có thể xem là ‘bán tiên’ có khả năng thấy rõ thiên cơ thì có thể thoát khỏi ma trảo, không chừng còn có thể được người ta dùng lễ mà đối đãi tử tế, ai ngờ đâu, chính cái sự ‘khoe khoang’ này đã khiến cuộc sống của tôi càng thêm thê thảm, một câu nói lạnh lùng thờ ơ của Vân-tiên-nhân- nhà-người-ta đã đưa tôi vào ‘tử lao’—“Đã như vậy, bản vương cưới cô cũng không xem là thiệt thòi.”
Bạn nói xem, cái này gọi là chuyện quái quỷ gì chứ! Hắn cảm thấy thiệt thòi thì đừng cưới tôi! Tôi còn cầu không làm cho hắn thiệt thòi nữa là! Tưởng tôi là một mẹ kế bình thường chứ gì, những người yêu thích tôi già trẻ lớn bé trai gái tập hợp lại đủ tạo nên vài sư đoàn nha, tôi sẽ vì hắn – một cây hoa ngọc lan lạnh lùng băng giá – mà bỏ qua cả một ‘Tây Song Bản Nạp’ (*) rộng lớn bao la ư?!
(*) Là vùng Thái tộc tự trị châu (nói theo kiểu người Trung Quốc), nên Tây Song Bản Nạp giống như một Thái Lan thu nhỏ bên trong Trung Quốc.
Đúng là tức chết đi được, lòng tôi nghẹn ngào, oan ức, không cam lòng, khổ sở...
Tôi đập!!!! Vớ được cái gì tôi đập cái đó, cầm cái gì tôi ném cái đó!
“Bang bang... bang...”
Tiểu Tạc Tử sợ đến mức không biết nên làm cái gì, ngăn tôi cũng không phải, mà không ngăn cũng không phải, quýnh quáng đến độ hai mắt đỏ ngầu, vừa nói vừa gạt nước mắt: “Chủ tử...
 
Lăng nhi chủ tử... người... người... xin dừng lại
đi...”
Tôi lại vung cao cánh tay lên, hùng hổ nói với Tiểu Tạc Tử: “Mặc kệ ta! Ai quản ta, ta đánh kẻ đó! Ai cản ta, ta đập kẻ đó!” Dứt lời, tôi tiến lên vài bước, ôm lấy cái bình hoa bạch ngọc cao hơn một thước chuẩn bị ném...
Ách... Ta dùng sức... lại dùng hết sức... Tôi!!!... Hay là đổi sang ném thứ khác vậy...
Vừa mới xoay người đi tìm mục tiêu khác, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, tiếp đến là một sàn nhà đầy những mảnh vỡ màu trắng.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Vân lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn tôi trên mặt không chút biểu tình, không nóng, không giận.
“Ê, Vân đại tiên nhân, sao ngài lại tới đây nữa rồi?” Tôi bây giờ nhìn thấy Âu Dương Vân cũng không còn cảm giác thương tiếc nữa rồi, một kẻ lòng dạ đen tối như hắn cần tôi lo lắng ư? Cần tôi quan tâm ư? Cần tôi bảo hộ ư? Tôi bây giờ nhìn thấy hắn chỉ muốn... chỉ muốn lôi cái ‘bộ mặt giả tạo’ lạnh lùng của hắn xuống làm cái giẻ lau nhà mà thôi!
“Tiểu Tạc Tử, đi ra ngoài.” Âu Dương Vân lạnh lùng ra lệnh.
“Dạ——” Tiểu Tạc Tử lên tiếng trả lời rồi lui ra, tựa như được thoát tội, trong mắt thấp thoảng vẻ vui mừng.
Đợi Tiểu Tạc Tử lui ra, Âu Dương Vân mới bước đến, con ngươi ngân sắc cực lạnh.
“Thật không ngờ, tất cả bọn họ đều tới.” Âu Dương Vân khẽ cười một tiếng, lại nói: “Không biết là bởi vì nể mặt bản vương, hay là — vì cô?”
Ta ngẩn ra, không hiểu gì cả nhìn hắn, hỏi: “Ai tới? Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Đừng có lằng nhằng lải nhải có được không?!”
“Ha ha, qua mấy ngày nữa cô sẽ biết.” Âu Dương Vân ưu nhã ngồi xuống, màu trắng bạc của những mảnh ngọc vỡ đầy đất ánh lên trong đôi mắt màu bạc của hắn trông có chút quỷ dị.
“Âu Dương Vân, ngươi không sợ ta sẽ phá hoại long mạch của Ngôn quốc sao?” Tôi trừng lớn đôi mắt hỏi hắn một lần nữa, tuy rằng mỗi lần hỏi câu này hắn đều không thèm đếm xỉa. Nhưng tôi không tin quân chủ của một quốc gia thờ phụng thần linh như hắn lại không sợ long mạch bị hủy.
Âu Dương Vân nâng chung trà lên đặt dưới mũi, nhắm mắt lại, hít một hơi, chậm rãi mở đôi mắt màu bạc ra, bên môi thấp thoáng một nụ cười mờ nhạt, nhẹ giọng trả lời: “Sợ chứ.” Có chút thờ ơ.
“Vậy ngươi còn nhốt ta?” Tôiđờ ra, anh sợ còn dám đối xử với tôi như thế, nếu không sợ, còn không giết chết tôi đi?!
Âu Dương Vân thoáng giật mình nhìn tôi, chậm rãi mở miệng: “Không phải nhốt, là giam lỏng.”
“... Ngươi!...” Tôi há hốc mồm, thực sự không biết nói cái gì.
Một lúc lâu, tôi mới nghe được thanh âm như có như không, trong trẻo nhưng lạnh lùng của Âu Dương Vân.
“Long mạch của Ngôn quốc ta ở đâu chỉ có các vị vua Ngôn quốc ta mới có thể biết được, được truyền miệng từ đời này sang đời khác, hơn nữa chỉ trước khi một vị vua sắp băng hà mới có thể tự mình nói cho vị vua kế nhiệm biết, bởi vậy trên đời này long mạch nằm ở chỗ nào vĩnh viễn cũng chỉ có một người biết mà thôi.” Âu Dương Vân lãnh đạm nói, biểu tình vô cùng điềm tĩnh, từ trong giọng nói của hắn không hề cảm nhận được tầm quan trọng của long mạch, nhưng lời hắn nói câu nào cũng nhắc đến sự quan trọng của long mạch.
“Ồ...” Tôi làm bộ lắng nghe rất thành khẩn, trên thực tế tâm hồn chẳng biết đã phiêu du tận phương nào. Vậy thì thế nào, bởi vì tôi biết rõ, hắc hắc, tôi không chỉ biết long mạch của Ngôn quốc, mà ngay cả của Kim quốc tôi cũng biết, chờ lão nương chạy thoát, sẽ đào sạch mỏ vàng của nhà anh, đào sạch núi vàng của nhà hắn. A ha ha ha, tôi thực sự là quá tà ác, quá tà ác... Như vậy thật là không tốt, không tốt... nhưng mà, ha ha, tôi thích!
“Cho nên, cô nghĩ rằng, ta nên — giữ lại cô sao?” Âu Dương Vân buông chén trà, chậm rãi đi tới trước mặt tôi, hai mắt hắn cong cong, giống như đang cười, nhưng câu hỏi của hắn lại khiến tôi nhất thời giật nảy mình.
Đây là một cách nói trá hình, tôi sớm muộn gì cũng bị ‘thủ tiêu’ sao?...
“Nên!——” Tôi gật đầu vô cùng chắc chắn. Anh hỏi tôi, tôi đương nhiên nói nên rồi, không phải như thế chẳng lẽ tôi lại muốn ngửa cổ lên cho anh lấy đao chém ư?!
“Ha ha...” Âu Dương Vân nở nụ cười, đôi mắt màu bạc cong như mảnh trăng khuyết trắng sáng, tựa như trở về một thời thơ ấu hồn nhiên nào đó, một thời không có những dằn vặt và tổn thương, mà chỉ có những nụ cười chân thực và ngây thơ, trong sáng, thuần túy như ánh trăng trên bầu trời cao vời vợi kia.
Âu Dương Vân bỏ đi, mái tóc màu bạch kim bay qua trước mắt tôi, tôi cũng không hề phản ứng, ánh mắt tôi vẫn ngẩn ngơ nơi nụ cười của hắn, mọi thứ dừng lại trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc tựa như thời gian bị đảo ngược...
Dưới tàng cây ng ọ c lan, những âm thanh của thiên nhiên, một tiên nhân cô đơn quạnh quẽ...
Tôi mơ hồ nghe thấy một âm thanh, như thầm thì bên tai, lại như từ xa xa bay tới.
“Đây chính là, cô bảo ta giữ cô lại đó.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪