Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Chương 095 - 096

Chương 95
Thê thiếp đầy đàn, liên quan gì tới ta?
Cổ họng tôi như có gì đó chặn lại, giọng nói không sao thoát ra được: “Bích.......” Tôi nghẹn giọng, không cách nào gọi cái tên đó, cũng chẳng thể phát ra tiếng! Bảo tôi gọi hắn là Bích Quân, tôi sẽ cảm thấy bản thân tôi ngu ngốc. Tôi sao quên được hắn từng dùng thân phận Bích Quân lừa gạt tôi, tôisao quên được...
“Mọi chuyện chúng ta đều đã nói rõ, phàm những việc liên quan tới ta, ngươi cũng đừng
‘hao tâm tổn sức’ nữa.” Tôi lược bớt xưng hô,
 
nói thẳng.
Âu Dương Vân cười khổ, âm thanh rầu rĩ phát ra trong cổ họng, tôi có thể cảm nhận hắn đang nhìn tôi da diết, tầm mắt bao lấy khuôn mặt tôi, khiến tôi cảm thấy khó xử.
“Lăng nhi, nàng thích Đông Phương Cửu sao?”
Tôi sửng sốt... lập tức xoay mặt sang, mở to mắt nhìn hắn, phủ nhận: “Không có!”
“Không có?” Âu Dương Vân bật cười, cảm giác lạnh lẽo lan ra theo tiếng cười của hắn: “Haha... Thật sự không có thì tốt.”
“Thật sự không có!” Tôi kiên quyết phủ nhận, tôi cũng chỉnh lại lời của hắn: “Còn nữa, ta không phải là Thượng Quan Lăng người trong mộng của ngươi suốt mười năm năm qua, chính ngươi cũng đã biết, bởi vậy đừng gọi ta là
‘Lăng nhi’, ta nghe rất khó chịu.”
“Hắn gọi thì được, ta thì không sao?” Hai con ngươi đỏ sậm trong nháy mắt bị bao phủ bởi một ngọn lửa hờn giận, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như băng.
“Âu Dương Vân, chỉ có mình ngươi biết rõ lai lịch của ta, ngươi lại cứ.... dây dưa với ta như vậy là có ý gì?!” Tôi đón lấy ánh mắt hắn, không hề tránh né.
“Ta nói rồi, nàng phải thay thế Lăng nhi ở bên cạnh ta suốt đời!”
“Dựa vào cái gì?! Người đáp ứng ngươi là nàng, không phải ta! Cứ cho là mắc nợ ngươi, cũng là nàng, chứ không phải ta!” Tôi đứng bật dậy.
Không biết vì cớ gì, từ khi tôi thẳng thắn thừa nhận thân phận với Vân tiên nhân, chưa nói chuyện cùng hắn quá ba câu là đã gắt gỏng lên rồi. Ở trước mặt tôi, hắn không còn cái phong thái tiên nhân kia nữa, không còn là một tiên nhân có phong thái lãnh đạm, mà là một vị vua nóng nảy thất thường khiến người khác phải sợ hãi.
Âu Dương Vân cười phá lên, bả vai run lên, hồi lâu hắn mới ngừng tiếng cười, nhìn vào mắt tôi, cái nhìn ảm đạm, cái nhìn ai oán.
“Lăng nhi, chắc nàng cũng đã biết Đông Phương Cửu đã có thê thiếp đầy nhà, cứ cho là hắn chưa có chính phi, cứ cho là hắn dành danh phận vương phi cho nàng, liệu nàng có cam tâm tình nguyện chia sẻ hắn cùng vô số nữ nhân khác không?”
Tôi sững sờ, hai mắt mở lớn như không tin vào tai mình, tim tôi đột nhiên thắt lại, tôi phải cố che đi cảm xúc ấy.
Không khí trở nên loãng ra, vì sao ngay cả thở cũng khó khăn đến nhường này?
Âu Dương Vân nhìn thấy biểu cảm của tôi dường như rất hài lòng. Nhưng dường như bởi vì quá hài lòng mà trở nên rất thật. Hắn âm trầm tiếp tục nói: “Ta biết nàng không phải là Thượng Quan Lăng, những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều... Quả thực, cho đến bây giờ ta cũng không xác định rốt cuộc ta đối với nàng là.... Ta chỉ là.... chỉ là cảm thấy nhất định phải có nàng bên cạnh... Nhất định... Nếu không, ta chỉ biết vùi mình trong quá khứ, vĩnh viễn đeo bám hình bóng ấy... Hình bóng xưa cũ ấy...”
Ngập ngừng một lúc, hắn nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta vĩnh viễn chỉ có một vương hậu, chỉ có thể là nàng.”
“Lăng nhi.....”
Không biết tôi và hắn mặt đối mặt trong đại sảnh bao lâu, hắn nhìn tôi, còn tôi không biết đang nhìn gì....
“Ha ha....” Tôi cười, hít sâu một hơi, tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Đông Phương Cửu thê thiếp đầy nhà thì liên quan gì tới tôi chứ, mắc gì tôi lại không thoải mái, có đúng không?!.... Haha.... Liên can gì tới tôi chứ?! Tôi không thích hắn, tôi không thích hắn.....
Có tên ngốc từng nói với tôi: ‘Lăng nhi, không phải sợ, đã có ta ở đây.’
Có tên ngốc từng cười nói với tôi: ‘Vì thiên hạ có thể phụ vạn dân; Vì nàng phụ cả thiên hạ cũng được.’
Tôi miên man... có phải tôi đã nhớ lầm hay không, kỳ thật so với tên ngốc kia mà nói, tôi mới chính là kẻ ngốc.
“Lăng nhi....”
“Sao?” Mắt tôi khép hờ ưu tư, khuôn mặt mỉm cười nhìn Âu Dương Vân.
“Ở bên ta... mãi mãi, được không?” “Ha ha......” Tôi lắc đầu.
Tôi là ai? Tôi là Lăng mẹ kế a. Sẽ không... đau khổ vì người khác. Sẽ không... thay đổi vì người khác, tôi chính là tôi, một mẹ kế thích viết ngược văn, thích bội thu nước mắt của độc giả.
“Vì cớ gì?”
Tôi cười: “Nếu ngươi chỉ muốn nói cho ta biết Đông Phương Cửu thê thiếp đầy đàn, như vậy coi như ta đã biết. Còn những chuyện khác, ta vẫn là câu nói ấy, những chuyện khác đều có thể thương lượng, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến ta, vậy thì không cần thiết lãng phí tâm tư sức lực.”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên hồi cung rồi. Vân Lăng vương có thể đến dịch quán mà chúng ta đã chuẩn bị cho ngài để nghỉ ngơi, đương nhiên ngài cũng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại ‘Như Ý lâu’.”
“Nàng... nàng đã biết ta đến đây từ trước?!” “Ừm.”
“.......Ta.........”
“Cứ như vậy đi, ta phải đi rồi, Vân Lăng vương cũng nên rời khỏi phủ đi thôi. Vân Lăng vương giả dạng như vậy chắc cũng không muốn người khác phát hiện ngài đã đến Lăng Đô, đúng chứ? Nếu còn không đi, lỡ cậu ta có phát giác ra điều gì, ta cũng khó có thể che giấu giúp Vân Lăng vương.”
“....... Được, ta đi.”
Ngoài cửa lớn, tôi dõi theo bóng Vân tiên nhân rời đi, tôi cũng không biết bản thân sao lại bất giác đi tới Như Ý lâu. Tôi không phải cố ý tổn thương hắn, tôi nói trắng ra mọi chuyện như vậy, cũng chỉ vì để hắn sớm tỉnh táo lại mà thôi...
Thực ra, tôi phải sớm biết rằng, nếu hắn có thể dứt ra được, thì ngay lúc tôi nói với hắn tôi
 
không phải Thượng Quan Lăng hắn đã tỉnh ngộ
rồi.
Những chuyện sau đó, có thể chứng minh được chỉ có tôi là kẻ không tỉnh táo mà thôi.
Lăng Đô – Như Ý lâu – Phòng số một chữ
Thiên.
“Thiên Ảnh.”
Một bóng đen từ trong bóng tối xuất hiện, đáp: “Vương thượng—”
“Nàng đã trở về an toàn chưa?” “Vẫn chưa... Vương........”
“Lăng nhi làm sao?!” Âu Dương Vân cả kinh, hai con ngươi đỏ sậm chuyển sang màu u tối.
“Vương phi hiện đang ở bên ngoài Như Ý
lâu.”
“....... Đem thuốc tới cho cô [vương] (*).”
(*) Kể từ nay về sau Vân tiên nhân sẽ tự xưng mình là ‘Cô’ đó nha.
Thiên Ảnh lấy từ trong người ra một bình ngọc lưu ly, đặt vào tay Âu Dương Vân, Âu Dương Vân đổ từ trong bình ra một viên hoàn đan màu đỏ.
“Vương thượng.... Quốc sư đại nhân nói thuốc đó không nên dùng thường xuyên, không tốt cho long thể của vương thượng.”
Âu Dương Vân mặt không chút thay đổi: “Chuyện của cô, có chỗ cho ngươi giảng đạo lý sao?”
“Thiên Ảnh không dám!”
Nhìn viên hoàn sắc đỏ trên tay, thật lâu sau, Âu Dương Vân thả viên thuốc trở lại trong bình lưu ly, khẽ nói: “Quên đi, cũng không cần nữa rồi....” Thở dài một tiếng, quay qua Thiên Ảnh nói: “Ngươi đem danh mục lễ vật đã chuẩn bị giao cho Tiểu Tạc Tử, ngày mai cô muốn đến hoàng cung Ngọc quốc.”
“Dạ....”
***
Bên trong một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường.
“Cái này... sao có thể như vậy được!”
Một thanh niên ăn mặc như một thư sinh bình thường, sắc mặt vàng vọt, nhưng đôi mắt phượng lại ánh lên phong thái bậc đế vương, tay cầm gương đồng bất mãn oán trách.
Một thiếu niên thanh tú ăn mặc như một thư đồng, mím đôi môi đỏ mọng cười khúc khích nói: “Công tử, người thấy xấu sao? Nào có điểm gì bất thường đâu chứ?”
Người thanh niên buông gương đồng trong tay xuống, lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải xấu, mà là quá lộ liễu, ngươi xem chỗ mắt này có thể nào thêm....”
“Công tử!~~~~ Trước giờ dịch dung chỉ có thể thay đổi diện mạo, chưa từng nghe qua còn có thể thay đổi cả ánh mắt! Nếu công tử người cảm thấy ánh mắt này không hợp với gương mặt hiện thời, tiểu nhân có thể thay đổi gương mặt khác tuấn lãng hơn cho phù hợp, công tử thấy vậy có được không?”
Nhìn ‘thư đồng’ cười nắc nẻ, người thanh niên được gọi là ‘công tử’ thở dài nói: “Thôi, quên đi, tại ánh mắt của gia quá sắc bén.... để gia tự chú ý một chút là được.”
Thư đồng quay đi, che miệng khẽ cười.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 96
Không tin thần thoại, sẽ là nực cười
Hoàng cung Ngọc quốc, Lăng Vân cung.
Từ phủ của lão gia tử trở về, tôi liền ngây ngốc ngồi trong cung điện của mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cũng coi như thuận tiện giảm béo luôn. Tôi vốn nghĩ rằng, dù tâm tình của mỗ Lăng không vui, giả sử như tôi đang thất tình, thì dứt khoát cũng là một kẻ tham ăn tham uống, kết quả, không ngờ, những lúc trong lòng không thoải mái thì cái gì cũng ăn không vô.
Tôi tựa người vào một tấm đệm rất dày, rồi lại đờ ra, Thu Nguyệt đứng cách tôi không tới năm bước, nhìn tôi đờ ra.
Trong điện, hai bọn tôi một chủ một bộc, đều là ‘kẻ đờ đẫn’.
Muốn hỏi vì sao kẻ cùng tôi ‘đờ’ ra không phải là Tiểu Phúc Tử to họng nhà tôi, mà là Thu Nguyệt trong phủ của lão gia tử, đó là bởi vì tôi cảm thấy, nếu như buộc phải tìm một người hầu hạ bên người mình, vậy thì tìm một cô gái vẫn tốt hơn. Tôi không quen cái kiểu một tên con trai bất kể lúc nào cũng đều đứng như cột nhà bên cạnh, cho dù tôi muốn tắm rửa hắn cũng không chịu đi khỏi, cứ cho thái giám thì không tính là ‘con trai’ đi nữa, nhưng chí ít ‘hắn’ cũng đã từng là con trai mà?! Cho nên, tôi đã đòi Thu Nguyệt của nhà lão gia tử tới. Đương nhiên, Lăng Vân cung của tôi vẫn do Tiểu Phúc Tử làm chủ, chẳng qua là việc hầu hạ bênh cạnh tôi đều giao cho Thu Nguyệt mà thôi.
Trong khoảng thời gian mà tôi đờ ra không được ngắn cho lắm này, tôi đã suy nghĩ tường tận vấn đề có liên quan đến việc tên ngốc Đông Phương Cửu kia có thê thiếp đầy nhà.
Tôi phác giác, kỳ thực, chuyện này cũng không nghiêm trọng cho lắm, một ‘ojisan’(*) già đầu như hắn nếu như mà chưa từng yêu ai thì thật đáng sợ?! Tôi nhớ tên ngốc kia tuyệt đối không thể nhỏ tuổi hơn ‘Thượng Quan Lăng’ được, dù là thế nào thì cũng phải quá hai mươi rồi. Một ‘ông già’ hơn hai mươi tuổi đầu nếu như chưa từng yêu, chưa từng có bạn gái... Khụ khụ... Nói thật chứ, nếu không phải ‘tố chất’ bản thân quá kém, thì chính là con mắt ‘quá cao’, nếu không phải nữa vậy khẳng định là... Tôi không cần phải nói rõ đâu ha.
(*) Tiếng Nhật: chú
Thế nhưng... tên ngu ngốc kia lại dám thê thiếp đầy nhà? Mụ nội nó chứ tôi đáng lẽ phải tặng cho hắn một quyển ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ thực sự để hắn tu luyện mới đúng!
“Kít kít...” Là tiếng nghiến răng của tôi.
Bạn nói xem cái chuyện đó có chỗ nào hay ho đâu? Hắn không tìm đàn bà bộ sẽ ‘bức rức’ quá mà chết hay là thế nào?! Thật là tức chết bàđây mà!
 
“Công chúa...” Thu Nguyệt rón rén tiến về phía trước vài bước, đôi mắt nhìn tôi trợn tròn, giống như đang nhìn quái vật.
“Cái gì?” Tôi liếc côấy một cái, tôi cá chắc cái miệng của tôi lúc này đang méo xẹo!
“Công chúa... có chỗ nào khó chịu sao?” Thu Nguyệt hỏilí nhí.
“Không có.” Người ta không vui cũng không được hay sao?!
“Vậy hôm nay công chúa cũng kỳ lạ thiệt! Không những không dùng bữa tối, mà ngay cả bánh ngọt cũng không ăn một miếng nào! Còn nữa, sắc mặt vừa rồi của công chúa biến đổi cũng rất nhanh, quả thực...”
“Giống như đổi màu chứ gì?!” “... Đúng!”
“Ta đây là đang luyện công đó! Đừng để ý đến ta.”
“...Dạ...” Thu Nguyệt bán tín bán nghi gật đầu.
Bất thình lình, tôi lên tinh thần một chút, con mắt cũng mở lớn hơn một chút, cười tủm tỉm nhìn Thu Nguyệt, hỏi: “Thu Nguyệt nè, em nói xem yêu thích một người là như thế nào?”
Khặc khặc... Nếu như để cho đám người thân của tôi biết một mẹ kế như tôi mà lại đi hỏi một ‘cổ nhân’ yêu thích là gì, thì sau này tôi đừng hòng mà lăn lộn trên ‘giang hồ’ nữa! Thiệt là mất mặt hết sức!
Thế nhưng... thực ra... một kẻ từng viết vô số thứ chết dẫm moi nước mắt của thiên hạ như tôi, thực sự không biết thích một người là cảm giác thế nào cả! Nghĩ xem một trạch nữ hiền lành nhút nhát như tôi, sao có khả năng đi ra ngoài mà gặp gỡ một anh chàng đẹp trai, để rồi sau đó rơi vào bể tình long trời lở đất, tiếp theo đó là yêu đương cuồng nhiệt đến chết đi sống lại đây?!
Tôi không bao giờ có cơ hội đó! Cũng không có thời gian! Càng không có ý nghĩ đó!
Khụ, mọi suy nghĩ của tôi khi đó đều dồn hết vào... ngược văn rồi...
Đừng nói với tôi rằng đi mà tham khảo mấy tình tiết gì đó trong tiểu thuyết đó nha, mấy thứ tình ái trong tiểu thuyết đều là dành cho tuyệt thế mỹ nữ và tuyệt thế mỹ nam thôi! Không thuộc về loại phàm nhân như tôi! Thông thường những ‘diễn viên chính’ đã được định trước, hoặc là vừa gặp liền chung tình, hoặc là vừa gặp đã cãi nhau chí chóe, sau đó mới chung tình. Chỉ hai loại này mới có khả năng!
Nhưng còn về phần tôi thì sao? Soái ca không có khả năng yêu thích tôi đâu.
Trước nhất, ông trời sẽ không đối xử với tôi tốt như vậy, cứ cho là ban cho tôi một soái ca đi, thì thể nào cũng để cho tôi yêu hắn, chứ hắn sẽ không yêu tôi. Thôi được rồi, tạm lui một bước, coi như là có người yêu tôi đi, thì không chừng cũng là một soái ca ốm yếu tàn tật... Ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với tôi hết! Nếu không, tôi hiện tại có thể lưu lạc ở nơi quỷ quái này sao?! Tôi đã sớm ôm một đống tiền nhuận bút quấn mình trong chăn nằm trên giường nhấm nháp một hộp kem Häagen-Dazs thiệt bự, sung sướng biết bao nhiêu!
Tướng mạo của tôi, trong lòng tôi biết rõ, từ hồi tới đây đâu phải tôi chưa từng soi gương! Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của tôi, không xấu, cũng có thể nói là không tệ lắm, nếu da mặt tôi dày thêm một chút, cũng có thể gọi là mỹ nữ được, thế nhưng vẫn còn kém rất xa so với tuyệt thế mỹ nữ trong tiểu thuyết! Chẳng có lý do gì để một soái ca vừa gặp đã chung tình với tôi! Không vừa gặp đã ‘hết tình’ cũng là may lắm rồi!
Cộng thêm, tôi lại gánh trên lưng cái thanh danh của ‘Thượng Quan Lăng’, ai sẽ thích tôi đây? Nếu không phải hắn hỏng mắt, thì chính là có mưu đồ! Chắc chắn là muốn đào mỏ gái nhà giàu!
Ở nơi này tôi hoàn toàn có khả năng được gọi là nhà giàu siêu cấp, đúng chứ.
“Thích một người?” Thu Nguyệt chớp chớp mắt, mặt ửng đỏ, cúi đầu ôn nhu nói: “Thích chính là nhớ nhung một người. Không gặp cũng nhớ, mà gặp rồi cũng nhớ.”
“Hả?!” Tôi kêu lên một tiếng, ngồi thẳng người, hai chân xếp bằng, tạo dáng xong, nghiêm chỉnh sẵn sàng cho một cuộc ‘tâm sự chị em’ kéo dài. Vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, bảo Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, em lại đây ngồi tâm sự với ta, hai chúng ta chưa từng tâm sự bao giờ nhỉ!” Tôi giống như đang dụ dỗ bé gái nhà người ta vậy...
Thu Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Thu  Nguyệt,  có  phải em đã thích ai  rồi không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô ấy, tuyệt đối là gương mặt của thiếu nữ đang yêu! Một mẹ kế như tôi đây mấy khoản này thì không kém. Chỉ không biết kẻ lọt vào mắt xanh của cô ấy là ai thôi.
“Không!” Thu Nguyệt cố sức lắc đầu. Một điển hình của việc càng tô càng đen.
“Bỏ đi, em không muốn nói, ta cũng không ép em. Ai mà chẳng có bí mật, đúng không?”
“...Công chúa...”
“Thu Nguyệt, ta hỏi em ha, em nói xem một người... là ta hỏi giùm một người bạn thôi! Không phải chuyện của ta đâu nha!”
“...Dạ...”
“Khụ, chính là người bạn kia của ta, thực ra nàng đặc biệt hiểu rõ một tên ngốc, ặc, không đúng, là một tên thối nát! Nàng đặc biệt hiểu rõ cái tên thối kia thối nát đến mức nào, bụng dạ hung ác cũng không nói làm gì, thủ đoạn còn âm ngoan hơn nhiều, cái loại ngố... thối nát như hắn là tuyệt đối sẽ không trực tiếp giết chết ai đâu, bụng dạ xấu xa đó chỉ muốn khiến ngươi muốn sống không được chết không xong!Nhưng cho dù biết rõ tên đó thối nát bao nhiêu, thì bằng hữu kia của ta, bằng hữu đó nha! Không phải ta! Vẫn càng ngày càng... Khụ... càng ngày càng để ý đến cái tên thối kia...” Càng nói, cái đầu của tôi càng giống như cái ruột bút chì bị mòn, càng lúc càng thấp xuống, hơn nữa trong phòng vì sao lại nóng như thế này, tôi còn cảm thấy mặt mình đang bốc khói giống như ngồi trong phòng sauna vậy.
“Vả lại, vị bằng hữu kia của ta tuyệt đối
 
không thể thích bất cứ một người nào hết!”
“Vì sao không thể thích bất kỳ người nào?!” Thu Nguyệt tròn mắt hiếu kỳ hỏi tôi.
“...Bởi vì nàng sớm muộn gì cũng phải ra đi trở về quê hương của nàng... Hơn nữa...” Tôi ngẩng đầu nhìn Thu Nguyệt, nhìn vào mắt cô ấy, tôi nở một nụ cười mà sống mũi cay cay... “Thu Nguyệt, em có từng thích một người vốn không hề tồn tại hay chưa? Ví như, một nhân vật trong sách? Một nhân vật trong thơ?”
Thu Nguyệt đôi mắt sáng rỡ, cười nói: “Có chứ! Nô tỳ vô cùng yêu thích Tử Đô (*)! Từ lúc nô tỳ nghe tướng quốc nói: ‘Nói đến Tử Đô, trong thiên hạ này không ai không biết đến vẻ đẹp của chàng. Ai không biết đến vẻ đẹp của Tử Đô thì chẳng khác gì là kẻ đui mù’, thì nô tỳ đã yêu thích Tử Đô rồi! Thật sự muốn tận mắt nhìn xem chàng rốt cuộc đẹp đến mức nào!~~~”
(*)Tử Đô, tên thật là Công Tôn Át (公孫阏 [è]), tên tự là Tử Đô. Tử Đô là đệ nhất mỹ nam thời Xuân Thu, võ nghệ cao siêu, tướng mạo anh tuấn, nhưng tính tình thì nhỏ nhen ích kỷ. Câu trên là của Mạnh Tử nói về Tử Đô.
Tử Đô? Hắn không phải là mỹ nam tử nổi tiếng thời Trịnh quốc Xuân Thu Chiến quốc hay sao?! Làm thế nào mà ngay cả Thu Nguyệt cũng biết vậy?!
“Tử Đô là ai vậy?!”
“Á?! Trưởng công chúa không biết Tử Đô là ai ư?” Chàng chính là nam tử đẹp nhất trong lịch sử của Ngọc quốc chúng ta! Chàng là một truyền kỳ! Chàng...”
“Ờ, ta biết, ta biết, chỉ tùy tiện hỏi thôi, ha ha.” Tôi vội vàng ngắt lời Thu Nguyệt, tôi chẳng muốn nghe câu chuyện ‘truyền kỳ’ của một người trong một thế giới vốn không hề tồn tại. “ Vậy em có muốn kết hôn với Tử Đô không? Thành thân đó?”
Thu Nguyệt cười sặc sụa, cười run rẩy hết cả người, cả nửa buổi mới dịu lại một chút, đôi vai gầy vẫn còn run rẩy không ngừng.
“Công chúa ha ha... công chúa thực sự là... quá hài hước! Tử Đô là cổ nhân, nô tỳ dù có thích thế nào, cũng sẽ không muốn thành thân với một người đã an nghỉ trăm năm dưới lòng đất đâu!”
“A, ha ha.” Tôi cười khổ, lấp liếm vẻ ngượng ngùng.
Tôi biết Thu Nguyệt cảm thấy tôi rất buồn cười. Nhưng điều này có gì là buồn cười đâu? Đó là côấychưa gặp thôi, nếu như côấycũng giống tôi không chỉ xuyên không đến một nơi mà côấy xác định trăm phần trăm không có thật, mà còn là một nơi căn bản không có khả năng tồn tại, tôi xem côấy còn cười nổi hay không? Có mà khóc huhu thì có! Khẳng định còn bối rối gấp một ngàn lần một vạn lần hơn cả tôi ~~ Tôi chẳng qua chỉ hỏi côấy có muốn thành thân với một cổ nhân hay không, còn tôi lại đang đối mặt với một sự việc vốn căn bản không hề tồn tại đây nè!
“Được rồi! Đừng cười nữa! Bây giờ thảo luận chuyện của bằng hữu ta đi!”
“Dạ, công chúa...”
“Em nói nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ đây?”
“Kỳ thực rất đơn giản, nếu vị bằng hữu kia của công chúa nhất định sẽ ra đi, vậy thì hãy thích một người ở quê nhà của nàng không phải được rồi sao?”
“...Ta cũng nghĩ như vậy.” “Có điều...”
“Có điều cái gì?!”
“Có điều bằng hữu của công chúa vì sao không nghĩ đến chuyện ở lại? Vì sao nhất định phải ra đi? Thích ai đó là một việc rất tự nhiên, không thể bởi vì phải ra đi mà từ bỏ. Hơn nữa, cứ cho là nàng không muốn ở lại, nói không chừng người mà nàng thích sẽ nguyện ý đi theo về quê hương nàng thì sao? Vậy thì chẳng còn vấn đề gì nữa rồi?” Thu Nguyệt mỉm cười ôn nhu, ánh mắt rất thành khẩn.
“Ha ha ha...” Quan hệ của tôi và ông trời cũng không thân thiết như vậy, không thân đến mức có thể mang một ‘vật hư vô’ về nhà!
Hồi lâu sau, vào lúc tôi nghĩ rằng câu chuyện này đã kết thúc, bản thân tôi đang trầm mặc tổng kết mọi việc, thì Thu Nguyệt lại nói khẽ.
“Công chúa, kỳ thực, kẻ dù có ‘thối nát’ đến đâu đi nữa cũng sẽ có người quan tâm đến mình.” Đôi mắt ôn nhu như nước của Thu Nguyệt chăm chú nhìn tôi, tựa như có thể nhìn thấu lòng tôi vậy. Ánh mắt nhu hòa của cô ấy rất có tác dụng trị thương. “Đối với người mà mình quan tâm, thì kẻ ‘thối nát’ trong mắt thế nhân chính là người tốt nhất trên đời.”
“Công chúa, nô tỳ nghe nói, đời người chỉ có một cơ hội hạnh phúc, cho nên, nghìn vạn lần không nên bỏ qua.”
“...Ta... khụ... biết rồi.”
Không biết, yêu phải một người không nên yêu là điều đau khổ, hay là quên đi một người không thể yêu sẽ đau khổ hơn?
Xưa nay tôi vẫn luôn hiểu rõ cái thứ tình yêu đến sông cạn đá mòn hoặc là đến chết không thay lòng kia chỉ là thần thoại, nó chỉ tồn tại trong thế giới hư cấu mà thôi. Nếu như, có một tình yêu như vậy tìm tới tôi, đó khẳng định là chuyện cổ tích, không thể tin. Nhưng rất lâu sau đó, tôi phát hiện, kẻ đã từng vọng tưởng trốn thoát khỏi loại tình yêu này như tôi, thật là nực cười.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪