Quân sinh ta đã lão- Chương 01+ 02
Quân sinh ta đã lão [Chương 1]
Chương 1.
Chúng ta không phải vừa sinh ra là đã lớn lên như vậy, khi còn trẻ, ước mơ, thất vọng, chùn chân, mê võng… những điều này trải qua không ít. Ban đầu chính mình cũng từng không biết trời cao đất dày, lập hạ một mục tiêu to lớn, đáng tiếc khảo nghiệm chồng chất ngày qua ngày năm qua năm mỗi lúc mỗi cao làm bản thân lạc lõng dần dần hiểu rõ chênh lệch giữa lý tưởng cùng hiện thực.
Sau này hiểu rõ toàn bộ những chồng chất này. Thời kỳ niên thiếu tôi nguyên bản không là một nhân vật xuất chúng.
Cũng bởi vậy nhiều năm sau quay về trường học cũ tham gia hội đồng học, nghe được tôi đang làm quản lý tại một công ty lớn mà người bình thường chen lấn bể đầu cũng không vào được, vô số kính mắt rớt bể.
Kỳ thi đại học là cửa khẩu tối trọng yếu của đời người.
Năm ấy tôi mười tám tuổi, mới vừa lên cấp ba trong truyền thuyết làm người nghe biến sắc không bao lâu, 9-11 bạo phát, giáo viên ngữ văn giáo viên lịch sử dứt khoát xâu chuỗi câu chuyện, theo dõi phân tích sự kiện lần này đồng thời sắp xếp trích lục các tin tức quan trọng.
- 9-11: sự kiện ngày 11/9/2001 ấy.
Nắng gắt cuối thu luôn làm người ta khô nóng. Tôi chỉnh điều hòa đến độ thấp nhất.
“Lạch cạch, binh, xoảng…”
Sát vách lại ầm ĩ không yên, tôi đóng hết tất cả cửa sổ, nhảy vào trong chăn, thanh âm lúc này mới thoáng yên lặng. Rốt cục nhà bên cạnh còn muốn lăn qua lăn lại bao lâu, từ buổi tối ngày hôm qua bắt đầu dọn nhà, giờ là ngày thứ ba rồi, tại sao còn chưa dọn xong.
Ngủ dậy thì đã giữa trưa, mở cửa, thật làm lãng phí ánh mặt trời của tôi.
Tôi mơ mơ màng màng đứng lên thay quần áo xuống lầu kiếm ăn, hành lang cuối cùng yên tĩnh. Tôi vui mừng vạn phần, mang theo mấy miếng bánh mì cùng một túi truyện tranh tiểu thuyết về giải trí.
Lấy một hộp sữa ngậm một miếng bánh mì, tôi đem truyện tranh đến ban công hít thở không khí trong lành.
Vào mùa đông việc phơi nắng này đúng là chuyện hưởng thụ, có điều bây giờ vẫn là mùa thu mặt trời vẫn còn vài phần độc hại.
Tôi ngồi ngoài ban công đã nhiều giờ đang chuẩn bị vào nhà, ban công nhà sát vách cách tôi chưa đầy hai thước, có một làn khói nho nhỏ lượn lờ tỏa qua đây.
Tôi nhíu mày, đến gần nhìn, nhịn không được hò hét dẹp đường, “Ê, em làm cái gì đó!”
Thằng bé kia bực mình ngẩng đầu, tuổi còn nhỏ, mặt mũi cực kỳ sắc bén, vẫn còn ngây thơ, khuôn mặt bộ dáng rất được. Chỉ là trên tay lại đang mang theo một điếu thuốc lá! Tầm mắt lướt qua trên huy hiệu trường tiểu học trước ngực cậu bé ấy, “Nhóc con, không có việc gì lại làm ra vẻ người lớn, thứ này chờ em trưởng thành rồi hút vẫn còn kịp.”
Cậu liếc mắt trừng tôi, dùng sức lại hút một hơi, tức khắc nhịn không được ho sặc lên.
Tôi nhướng mày, cười xùy một tiếng.
Cậu không phản ứng lại tôi, tiếp tục chăm lo cho mục đích bản thân hút thuốc tiếp, vừa hút vừa ho, động tác rất không thuần thục, tàn thuốc cũng run run rơi xuống đất.
“Ê, con nít hút thuốc cái gì, không thấy TV nói hút thuốc có hại cho sức khỏe sao.”
“Chị ầm ĩ quá, tôi hút thuốc ở nhà tôi, liên quan gì đến chị.” Giọng điệu cậu rất hăng, mang theo một loại phát tiết bất lực.
Sau này tôi mới biết được, thì ra ngày đó bọn họ mới vừa dọn vào nhà mới, ngày thứ hai ba mẹ anh lại đưa ra ý muốn sống riêng, tôi có thể hiểu rõ suy nghĩ của anh khi đó. Tuy nhiên lúc này, đối với thiếu niên tương lai bất lương này tôi không thể nào trưng ra bộ mặt hòa nhã.
“Giống như tiểu quỷ cậu đây tôi thấy nhiều lắm rồi, kịch truyền hình chiếu quá trời? Không có việc gì học người ta ra vẻ tàn khốc, thuốc của cậu hút hay không hút tùy cậu, cậu tối đa cũng chỉ lén lút trong góc này thôi.”
Cậu cứng người, vô ý thức xiết chặt điếu thuốc.
Tôi loảng xoảng một tiếng đóng cửa, quay về trong phòng.
Tiểu quỷ mười một mười hai tuổi, đầu có thể chứa cái gì mà chán chường, đây là quyền lợi của các anh chị lớn.
Liên tiếp vài ngày kế, tôi mỗi lần đi ra ngoài đều có thể tại trên ban công tình cờ gặp cậu, có lúc là ban ngày, có lúc là buổi tối. Cậu ấy mỗi lần đều lấy trong túi ra một hộp thuốc, vừa ho vừa luyện, đại khái quyết tâm muốn học cái xấu thể hiện vẻ phản nghịch.
Tôi không biết cậu ấy vì sao chấp nhất như thế, cứ muốn chạy trên con đường niên thiếu bất lương không có tiền đồ này.
Ngẫm lại quan hệ đồng hương, bà con xa không bằng láng giềng gần thì không có khả năng rồi, chỉ là hiện tại tính ra có chút quen mặt, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Tại hành lang gặp gỡ, tôi cúi đầu nhìn cậu nhóc mới cao bằng bả vai mình: “Nè, em tên gì thế?”
Cậu ấy lưng đeo cặp sách, đồng phục, thẻ tên treo lỏng lẻo trước ngực, liếc mắt quét tôi, khẩu khí vẫn không tốt như cũ “Hỏi tên của tôi để làm chi.”
“Không nói cũng không sao.” Tôi nhún nhún vai, cùng cậu ấy chỉ là gặp gỡ thoáng qua, chuẩn bị về nhà.
“… Tôi là Nhâm Tây Cố.”
Cậu bé phía sau do dự nói.
Tôi quay đầu lại.
Cậu lại nói tiếp, là Tây Cố trong “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố.”
Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố.
Y bất như tân, nhân bất như cố.
“Tên này là mẹ của cậu đặt đúng không.” Chỉ cần gọi tên của cậu, chính là đang nhắc nhở chồng mình người mới không bằng người cũ, phải quý trọng phần tình nghĩa này đây, thật là một người phụ nữ rất thông minh.
Cậu cong khóe môi, thanh âm mang theo một tia trào phúng không thể diễn tả “Tên đặt cho dù tốt cũng đánh không lại lòng người.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy kỳ quái khi cậu nói ra những lời này. Diện mạo cậu ấy rất đường hoàng, ánh mắt rất trầm tĩnh, nhìn qua so với mấy tiểu hài tử xấu xa cùng tuổi chín chắn rất nhiều.
“Manh Manh! Còn không vào đây ăn cơm?” Ước chừng nghe được thanh âm bên hành lang, mẹ tôi giục nói.
Tôi lên tiếng trả lời, quay đầu lại thấy tiểu quỷ kia cặp sách trên lưng cũng không quay đầu tiếp tục đi xuống dưới, thân ảnh thon gầy nho nhỏ dần dần ẩn vào trong bóng tối.
Đã trễ thế này còn không đi về nhà, một mình chạy ra ngoài làm gì?
“Manh Manh! Manh Manh…”
Mẹ tôi lại thúc dục nóng nảy, tôi “Dạ, dạ!” trả lời, chạy về trong nhà.
“Vừa rồi con cùng ai nói chuyện vậy?” Mẹ tôi trong phòng bếp hỏi .
Tôi đi vào giúp mẹ rửa rau, nói “Là đứa bé của gia đình mới dọn đến sát vách.”
“A, thì ra là bọn họ. Người lớn bên nhà đó sao lại không quản gì như thế, đã trễ thế này còn cho đứa nhỏ ở bên ngoài đi loạn …”
“Ai biết, chuyện nhà người ta, không thể nói.”
“Con xem, hiện tại biết ba mẹ thương con chưa, mỗi ngày đều cho con ăn ngon mặc đẹp…”
Thi đại học sắp tới, tôi hiện nay đang ở ban 2, trước mắt quan trọng nhất là cuộc thi vào ban 1.
F là trường học trọng điểm của thành phố, chia thành cao trung cùng sơ trung cùng với trường tiểu học phụ thuộc vừa mới xây dựng vào năm nay. Trong đó hằng năm đều dựa vào thành tích phân ban, 50 người có thành tích ưu tú nhất phân đến 1 ban, những người khác thì sắp xếp lộn xộn từ ban 2 đến ban 8.
Do đó có thể hiểu rõ ràng, được vào trong ban 1, chẳng khác nào đảm bảo tương lai có thể vào được một trường đại học tương đối tốt. Trong đại học tốt có thể chọn một bộ môn đứng đầu, đợi đến khi tốt nghiệp có thể chọn một công việc tương đối tốt, gặp được một công việc tốt cũng tựa như có thể gặp được nhiều đàn ông có điều kiện tốt, chọn lựa đàn ông có nhiều điều kiện tốt sau đó kết hôn…Dừng! Dừng lại dừng lại!
Tôi đem đời người quy hoạch thành một bản kế hoạch, tôi trước tiên phải hoàn thành bước đầu tiên —– gia nhập ban 1.
“Manh Manh” La Lỵ lại gọi tôi “Giờ tự học buổi tối mấy hôm nay đều không gặp cậu.”
Cô ấy là bạn tốt cùng lớp sơ trung của tôi, tuy rằng sau này cô ấy thi vào ban 1, ít đi thời gian ở chung, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giao tình của chúng tôi.
“Tớ nghĩ buổi tối tự học không có ích gì, xung quanh luôn nói nhao nhao ồn ào, căn bản là học không vô, cho nên mỗi lần đều về sớm nửa giờ.” Nếu không phải trường học cưỡng chế yêu cầu mỗi người đều phải tự học, tôi căn bản đến cũng không muốn.
“Vậy cậu lại ban 1 tự học đi, học tập bầu không khí một chút.”
“Khỏi cần, chờ khi nào tớ thi vào được ban 1 đã.”
“Cậu thật cứng nhắc, có gì đâu.”
Tôi không lên tiếng.
Thật ra còn có một nguyên nhân…
Trong thời kỳ trưởng thành mập mờ mà mông lung này, trong lòng mỗi người ít nhiều đều cất dấu một bóng hình.
Người đó không nhất định là một người thật xuất chúng, nhưng ở trong lòng của bạn, người đó nhất định là người ưu tú nhất.
Người đó không nhất định đặc biệt hơn những người khác, nhưng ở trong lòng của bạn người đó nhất định độc nhất vô nhị, ai cũng vô pháp thay thế được.
Tôi trở lại lớp mình, không dấu vết vuốt chỉnh tề lại mái tóc đang loạn lung tung, giơ ra ngay ngắn bài tập tiếng Anh tối hôm qua cho đại diện lớp trước bàn, “Ngô Việt, cho cậu.”
Cậu ấy quay đầu, mắt hẹp dài trong sáng, ngũ quan nhu hòa đặc biệt lộ ra phong độ trí thức của đàn ông Giang Nam.
Trước 25 tuổi tôi không thích đàn ông trương dương, ôn nhu bao dung dáng vẻ thư sinh mười phần mới là kiểu đàn ông tôi thích.
Lúc 25 tuổi, không ở trong vòng dự liệu của tôi, tình yêu cường ngạnh can thiệp vào bản kế hoạch sản sinh người tốt mà tôi kế hoạch ra khi xưa, hoàn toàn nhiễu loạn tôi, tiến độ ngoan cố mà bình tĩnh.
Quân sinh ta đã lão [Chương 2]
Chương 2.
Thanh thiếu niên thời kỳ dậy thì mười mấy tuổi, đối với vẻ đẹp khác phái, sức chống cự theo lẽ thường cần phải yếu kém chút… Khổng Tử cũng có nói qua “thực sắc tính dã” là thiên tính nguyên bản của con người.
- Thực sắc tính dã: http://baike.baidu.com/view/660.htm chỉ việc ăn uống và tình dục vốn là bản tính của con người.
Khụ, sự việc là như thế này!
Tôi một bên mặc niệm ‘Trên đầu chữ sắc là một cây đao’ một bên khắc chế lý trí hạn chế liếc mắt ngắm nhìn trộm mấy giáo viên hướng dẫn nho nhã đang sắp xếp mấy bạn đồng học còn có các em trai học lớp dưới…
“Manh Manh, nhìn bên này, nhìn bên này! Hình như là năm nay mấy học sinh mới thật cao lớn, dễ thương quá a.”
“La Lỵ, cậu như vậy là không được.” Tôi ra vẻ đạo mạo khiển trách, “Nhân sinh của chúng ta hẳn là nên đặt vào chuyện có ý nghĩa hơn, tỷ như là cuộc thi ngày mốt, cậu có thể làm xong ba bài trắc nghiệm số học hay không? Chí ít phải làm được 80 phần trở lên, cậu lần này mới có thể tiếp tục ở lại ban 1.”
“Manh Manh, cậu có mục tiêu tốt thật có định lực a.” La Lỵ sùng bái nhìn tôi.
“Quá khen, quá khen.” Tôi bình tĩnh nhận lấy sự khen ngợi, vừa bất động thanh sắc dùng khóe mắt ghi lại dư quang của các mỹ nam đi ngang qua…
Ờ ờ, cái này là giáo sinh mới chuyển tới không tệ a…Ghi lại!
Nhân sinh của tôi, ngoài thức ăn ngon, thưởng thức mỹ sắc là chí nguyện thứ hai.
Nhưng cái chí nguyện thứ hai trân quý này, mười tám năm nay chưa bao giờ có người thứ hai biết đến, đồng thời tôi chuẩn bị làm cho bí mật này bảo lưu đến mười tám năm kế tiếp, đến ba mươi tám năm, đến… Một trăm lẻ tám năm, mãi cho đến khi tôi vào quan tài mới thôi. Bởi vậy tôi có tiếng là tọa hoài bất loạn (ngồi trong lòng mà vẫn không loạn), định lực cường nhân.
Cũng giống như vậy, trong tình yêu, tôi không giống như đại đa số mọi người, hận không thể moi tim moi phổi giờ giờ phút phút tuyên dương trước mặt mọi người, tuy rằng kỳ thực tôi ở sau lưng cả ngày xuấn xuýt ôm lấy bông hoa ngày ngày kéo xé la lối “Anh ấy yêu tôi, không yêu tôi, yêu… không yêu…”
Tôi nghĩ tôi hẳn là có nét đẹp nội tâm.
Rất nhiều năm sau đó, rốt cục có một người nói cho tôi biết, thì ra đây là lẳng lơ ngầm trong truyền thuyết.
“Lần này cuộc thi thử kết thúc, nếu như thành tích không xấu, cậu hẳn là có thể cuối tháng nhập vào ban 1 làm bạn với tớ rồi.”
Tôi tính toán một chút, “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì là như thế.”
“Tớ nghĩ ban 2, trừ cậu ra, Ngô Việt, so ra chỉ có các cậu mới có thể thăng nhập vào ban 1, không còn người khác đâu.”
“Đại khái là thế.”
“Tớ hiện tại ở ban 1 rất cực khổ, mỗi lần thi đều xếp vào mấy hạng cuối, nguy hiểm muốn chết, hơn nữa hướng dẫn ban cũng quá bất công, tớ cùng Sanh Sanh đi học mỗi lần đều ngủ gục, nhưng mà mỗi lần điểm danh trách phạt đều có mình tớ.” La Lỵ oán giận cằn nhằn liên miên.
“Sanh Sanh? Là Nhâm Kim Sanh sao?” Tôi biết cô ấy, thành tích đứng đầu trung học F, cạnh tranh từ trước đến nay thập phần tàn khốc kịch liệt, không thể không nói cô ấy thật là trâu bò, bắt đầu từ sơ trung cho đến hiện tại. Liên tục mấy năm nay tất cả các cuộc kiểm tra của mỗi một bộ môn, toàn bộ đều là đầu bảng, chưa từng ngoại lệ.
Tại thời kì học sinh, lấy thành tích làm giá trị so sánh kiểu mẫu, cô ấy phong quang vô cùng, gần như có thể xem như là nhân vật thần thoại.
So sánh với phong quang vô hạn của cô ấy, làm một người bình thường không hề xuất chúng, cho dù không có yêu thích và ngưỡng mộ, tôi từ lâu đã nghe nhiều nên quen.
La Lỵ nhún nhún vai, “Chính là cậu ấy, cường nhân kia, thật không biết đầu cô ấy làm sao lớn như thế. Chúng mình đi học mệt sống mệt chết đi được, còn cô ấy đi học vẫn ngủ vẫn yêu đương vẫn buôn chuyện mà vẫn cầm chắc hạng nhất.”
Tôi từ chối cho ý kiến, nguyên bản trong mắt giáo viên học sinh ưu tú luôn được hưởng đặc quyền, phương pháp xoa dịu, đó là làm cho bản thân mình cũng trở nên ưu tú, thì cũng sẽ được hưởng đặc quyền thôi.
La Lỵ chống lưng lười biếng “A, thật đáng ghét, không nói chuyện thi cử nữa, trưa ngày hôm nay cậu muốn đi đâu ăn? Có muốn đến khu vực mới xây kia không, nghe đâu căn tin bên đó rất được.”
Theo động tác duỗi người của cô nàng, bộ ngực ba đào bao la hùng vĩ thiếu chút nữa đem nút áo sơ mi trước ngực nổ tung ra.
Tôi lạnh nghiêm mặt, mặt không đổi sắc vươn tay trái bắt lấy bộ ngực của cô nàng “Ừ, phát dục tốt lắm, cỡ cúp D đúng không.”
Cô ấy kinh hách quá độ, ngơ ngác trả lời, “Đúng…”
Tôi bình tĩnh thu hồi móng vuốt “Rất tốt, nhớ kỹ về sau đừng để bị chảy xệ.”
Cô ấy lại tiếp tục ngơ ngác gật đầu.
Tôi nhịn không được sờ sờ đầu cô nàng, “Cậu thật đáng yêu.” Khuôn mặt thì xinh đẹp vóc dáng thì trước sau lồi lõm thật là tốt, tính cách thì ngây thơ như Tiểu Bạch.
Cô ấy lúc này mới phản ứng lại, trong nháy mắt đỏ mặt quát to một tiếng, một đường đuổi đánh…
Hai người một trước một sau vào căn tin, căn tin mới này cũng là bởi vì năm nay trường F mới xây thêm trường tiểu học phụ cận, nên mới mở thêm ở khu vực này.
Lúc vào căn tin, chúng tôi mới bắt đầu hối hận. Căn tin mới này cách trường tiểu học phụ cận tương đối gần, kết quả cả tòa căn tin, ngoại trừ tôi cùng La Lỵ ra… Tất cả đều là học sinh tiểu học =.=!
“Có muốn đổi chỗ khác không?” La Lỵ nhỏ giọng nói.
Tôi lắc đầu “Quên đi.” Hiện tại đang lúc tan học, mấy tòa căn tin cách nhau khá xa, đợi qua đến chỗ mới, xếp hàng xong cũng hết đồ ăn.
Thế là chúng tôi hai thiếu nữ thành niên… Xem như là thiếu nữ đi, da mặt thật sự dày tả xung hữu đột giữa một đống con nít đem hai phần cơm nước trở về, tôi nghĩ tôi không thể quên được ánh mắt khinh bỉ của bác gái căn tin, sau đó tôi không bao giờ quay lại căn tin này nữa.
Hai người chọn một vị trí sát cửa, ngồi còn chưa nóng đít, một tiểu quỷ bên cạnh La Lỵ quan sát qua, tôi thấy quen quen, thì ra là đứa bé nhà hàng xóm sát vách.
“Nhâm Tây Cố?”
Cậu ấy lúc này mới liếc mắt qua tôi, không tình nguyện đi tới “Có việc gì?”
“Em của cậu?” La Lỵ hỏi.
“Không phải, là đứa nhỏ nhà hàng xóm.”
“À vậy hả.” La Lỵ lập tức nhiệt tình không gì sánh được hướng cậu ấy vẫy tay. “Em trai, em có muốn ăn cái gì hay không, ngày hôm nay chị mời khách.”
Cậu ấy lông mày hung ác chau lại, lạnh lùng thốt “Tôi cũng không có thiếu tiền, ai mượn chị nhiều chuyện.”
La Lỵ thiếu chút nữa nghẹt thở, trong mắt tràn ngập bi phẫn nhìn về phía tôi, “Tiểu quỷ thật đáng ghét, rất không có lễ phép!”
Tôi trấn an nói, “Không có việc gì, em ấy không phải cố ý nhằm vào cậu, tiểu quỷ này nguyên lai tính tình không tốt.”
Nhâm Tây Cố hung hắn trừng mắt liếc tôi, vung túi xách ra khỏi căn tin.
“Thằng nhóc này sao lại xách cặp kiểu như thế?” La Lỵ căm giận nói, vì một tiểu quỷ mà tức giận thật mất phong độ, nhưng nhẫn nhịn thì rất bức rứt a.
Tôi nhún nhún vai, “Thời kỳ dậy thì, có chút phản nghịch cũng là bình thường.”
Sau tôi lại biết tôi sai rồi, anh xấu tính chẳng phải chỉ ở trong thời kỳ dậy thì không, mà con tăng trưởng dần theo tuổi tác.
Mà với cuộc gặp gỡ ban đầu không thể làm người ta vui vẻ này, La Lỵ nhiều năm về sau vẫn canh cánh trong lòng, bài xích của cô ấy đối với anh rốt cục trở thành một hòn đá tảng.